Chương 22: Chịu trách nhiệm như thế nào
Nghe lời xin lỗi thốt ra từ cửa miệng của Mặc Kính Đình khiến Lan Vy ngừng lại lời đang nói. Anh xin lỗi cô gì chứ! Là cô đã hại anh ra nông nỗi này, suýt chút nữa là mất mạng rồi. Thế mà giờ anh lại nói câu xin lỗi với cô.
"Người xin lỗi phải là tôi mới đúng, tôi đã không chú ý đến lời dặn của chú Lưu nên mới có chuyện như ngày hôm nay."
"Cô xem chẳng phải tôi đã không sao rồi sao? Tôi mạng lớn lắm chút ớt kia không lấy mạng tôi được đâu."
Lan Vy im lặng khá lâu rồi lại ngước lên nhìn Mặc Kính Đình hỏi.
"Anh biết bản thân không thể ăn được cay, sao còn cố ăn thế?"
"Vì tôi thấy cô ăn rất ngon, nên cũng muốn nếm thử."
"Có ai nói với anh là anh rất ngốc không?"
"Cô là người đầu tiên đấy!"
Lan Vy nhìn thẳng vào mắt Mặc Kính Đình, cô cảm thấy ánh mắt anh hôm nay bỗng ôn nhu đến lạ. Bàn tay anh vẫn còn đặt trên má cô, nhè nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên mi mắt. Bốn mắt nhìn nhau không ai nói với ai lời nào, Mặc phu nhân từ bên ngoài đẩy cửa bước vào làm Lan Vy giật mình đứng bật dậy. Bàn tay Kính Đình đang chạm vào má cô bỗng trở nên bơ vơ giữa không trung rồi hụt hẫng đặt xuống. Nhìn thấy Mặc Kính Đình đã tỉnh bà cũng nhẹ lo lắng một phần nào, bước đến bên giường bà ân cần hỏi.
"Kính Đình, con thấy trong người thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?"
"Con không sao, mẹ đừng lo."
"Con đó, biết bản thân không thể ăn được sao còn cố tình ăn làm gì? Có phải con chê mình chưa đủ thê thảm không? Hay là con muốn mẹ tức chết con mới hài lòng hả?".
"Mẹ... Con xin lỗi, con sẽ không để mẹ phải lo lắng thêm đâu."
Khóe mắt Mặc phu nhân bỗng rưng rưng dòng lệ như sắp khóc khi nghe Mặc Kính Đình nói ra câu này. Bởi mấy năm qua nó đã không để tâm đến chuyện ai buồn ai vui, để mặc cho bản thân chìm đắm trong đau khổ không sao thoát ra được. Hôm nay nó lại nói với bà nó sẽ không để cho bà lo lắng nữa, có phải con trai bà đã thật sự buông bỏ được chuyện xưa rồi không?
"Kính Đình, con nói vậy có phải con sẽ không sống như bà năm qua không? Có phải con đã nghĩ thông rồi không?"
"Mẹ, con xin lỗi. Ba năm qua con đã để mẹ phải cực khổ vì con rồi. Từ nay về sau cơn sẽ không thế nữa, mẹ cho con thêm chút thời gian có được không mẹ?"
"Được, đương nhiên là được. Mẹ đã chờ con bà năm, chẳng lẽ thêm chút thời gian lại không chờ được sao?"
Mặc phu nhân nắm lấy tay Mặc Kính Đình. Nước mắt không kiềm chế được mà lan tràn trên má. Cuối cùng còn bà cũng đã nghĩ thông rồi, cuối cùng nó cũng có thể buông bỏ được quá khứ rồi.
Mặc phu nhân quay sang nhìn Lan Vy, cô nhận thấy ánh mắt bà nhìn về phía mình thì liền cúi đầu không dám nhìn lại. Mặc phu nhân nhìn Mặc Kính Đình rồi lại nhìn sang Diệp Lan Vy, bà chầm chậm bước đến gần Diệp Lan Vy nói.
"Lúc nãy vì quá tức giận nên tôi có nói những lời không hay, Diệp tiểu thư không trách tôi chứ?"
Diệp Lan Vy nghe bà nói liền ngước lên nhìn bà, ánh mắt bà không còn chút tức giận nào, mà thấy vào đó là một ánh mắt rất chân thành. Cô không dám tin vào mắt mình nữa vội cúi đầu nói.
"Là lỗi của tôi bất cẩn, phu nhân phản ứng như thế cũng là bình thường thôi. Tôi nào dám trách phu nhân chứ!"
"Tuy hôm nay cô sơ xuất để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng lỗi một phần cũng do Kính Đình mà ra. Bản thân nó biết mình không thể ăn nhưng vẫn cố chấp, nên chuyện này vẫn không thể chỉ trách mình cô. Với lại Kính Đình trở nên phấn chấn và trở lại cuộc sống bình thường như hôm nay là nhờ công của Diệp tiểu thư. Món nợ ân tình này tôi còn chưa trả, sao có thể trách Diệp tiểu thư chứ?
Diệp Lan Vy nhìn bà bằng ánh mắt cảm kích, giọng cô bỗng nghẹn lại.
"Cảm ơn Mặc phu nhân đã không trách, tôi hứa tuyệt đối sẽ không để chuyện tương tự xảy ra."
"Nghe câu này của Diệp tiểu thư tôi yên tâm rồi. Tôi còn rất nhiều việc nên không thể ở đây với Kính Đình được, tôi giao nó cho cô. Mong rằng cô không làm tôi thất vọng."
"Diệp phu nhân yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Mặc thiếu gia thật tốt ạ."
Ánh mắt tin tưởng của Mặc phu nhân nhìn về phía Diệp Lan Vy khẽ nở nụ cười. Bà cầm lấy chiếc túi xách nhìn về phía Mặc Kính Đình nói.
"Mẹ về đây, con ở lại chú ý tĩnh dưỡng, khi nào thật sự khỏe rồi mới được về biết không?"
"Con biết rồi."
Mặc phu nhân vừa rời khỏi, căn phòng bỗng trở nên yên ắng. Không khí cũng trở nên ngượng nghịu hơn. Diệp Lan Vy đứng lóng ngóng tay chân, đôi lúc lại liếc mắt nhìn về phía Mặc Kính Đình. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau làm cô có chút bối rối quay đi, bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn. Mặc Kính Đình khẽ hằn giọng lên tiếng.
"Không còn sớm nữa, cô cũng về nghỉ ngơi đi. Tôi ở đây một mình là được rồi."
"Sao tôi có thể để anh ở đây một mình được chứ! Tôi không thấy buồn ngủ, anh mới là người cần được nghỉ ngơi. Anh ngủ đi, tôi... tôi ngồi đây là được rồi."
"Lát nữa Lưu quản gia sẽ đến thôi."
"Không được, Mặc phu nhân đã nói giao anh cho tôi. Tôi phải có trách nhiệm với anh chứ! Tôi không về đâu."
"Thế cô muốn chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?"
"Người xin lỗi phải là tôi mới đúng, tôi đã không chú ý đến lời dặn của chú Lưu nên mới có chuyện như ngày hôm nay."
"Cô xem chẳng phải tôi đã không sao rồi sao? Tôi mạng lớn lắm chút ớt kia không lấy mạng tôi được đâu."
Lan Vy im lặng khá lâu rồi lại ngước lên nhìn Mặc Kính Đình hỏi.
"Anh biết bản thân không thể ăn được cay, sao còn cố ăn thế?"
"Vì tôi thấy cô ăn rất ngon, nên cũng muốn nếm thử."
"Có ai nói với anh là anh rất ngốc không?"
"Cô là người đầu tiên đấy!"
Lan Vy nhìn thẳng vào mắt Mặc Kính Đình, cô cảm thấy ánh mắt anh hôm nay bỗng ôn nhu đến lạ. Bàn tay anh vẫn còn đặt trên má cô, nhè nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên mi mắt. Bốn mắt nhìn nhau không ai nói với ai lời nào, Mặc phu nhân từ bên ngoài đẩy cửa bước vào làm Lan Vy giật mình đứng bật dậy. Bàn tay Kính Đình đang chạm vào má cô bỗng trở nên bơ vơ giữa không trung rồi hụt hẫng đặt xuống. Nhìn thấy Mặc Kính Đình đã tỉnh bà cũng nhẹ lo lắng một phần nào, bước đến bên giường bà ân cần hỏi.
"Kính Đình, con thấy trong người thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?"
"Con không sao, mẹ đừng lo."
"Con đó, biết bản thân không thể ăn được sao còn cố tình ăn làm gì? Có phải con chê mình chưa đủ thê thảm không? Hay là con muốn mẹ tức chết con mới hài lòng hả?".
"Mẹ... Con xin lỗi, con sẽ không để mẹ phải lo lắng thêm đâu."
Khóe mắt Mặc phu nhân bỗng rưng rưng dòng lệ như sắp khóc khi nghe Mặc Kính Đình nói ra câu này. Bởi mấy năm qua nó đã không để tâm đến chuyện ai buồn ai vui, để mặc cho bản thân chìm đắm trong đau khổ không sao thoát ra được. Hôm nay nó lại nói với bà nó sẽ không để cho bà lo lắng nữa, có phải con trai bà đã thật sự buông bỏ được chuyện xưa rồi không?
"Kính Đình, con nói vậy có phải con sẽ không sống như bà năm qua không? Có phải con đã nghĩ thông rồi không?"
"Mẹ, con xin lỗi. Ba năm qua con đã để mẹ phải cực khổ vì con rồi. Từ nay về sau cơn sẽ không thế nữa, mẹ cho con thêm chút thời gian có được không mẹ?"
"Được, đương nhiên là được. Mẹ đã chờ con bà năm, chẳng lẽ thêm chút thời gian lại không chờ được sao?"
Mặc phu nhân nắm lấy tay Mặc Kính Đình. Nước mắt không kiềm chế được mà lan tràn trên má. Cuối cùng còn bà cũng đã nghĩ thông rồi, cuối cùng nó cũng có thể buông bỏ được quá khứ rồi.
Mặc phu nhân quay sang nhìn Lan Vy, cô nhận thấy ánh mắt bà nhìn về phía mình thì liền cúi đầu không dám nhìn lại. Mặc phu nhân nhìn Mặc Kính Đình rồi lại nhìn sang Diệp Lan Vy, bà chầm chậm bước đến gần Diệp Lan Vy nói.
"Lúc nãy vì quá tức giận nên tôi có nói những lời không hay, Diệp tiểu thư không trách tôi chứ?"
Diệp Lan Vy nghe bà nói liền ngước lên nhìn bà, ánh mắt bà không còn chút tức giận nào, mà thấy vào đó là một ánh mắt rất chân thành. Cô không dám tin vào mắt mình nữa vội cúi đầu nói.
"Là lỗi của tôi bất cẩn, phu nhân phản ứng như thế cũng là bình thường thôi. Tôi nào dám trách phu nhân chứ!"
"Tuy hôm nay cô sơ xuất để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng lỗi một phần cũng do Kính Đình mà ra. Bản thân nó biết mình không thể ăn nhưng vẫn cố chấp, nên chuyện này vẫn không thể chỉ trách mình cô. Với lại Kính Đình trở nên phấn chấn và trở lại cuộc sống bình thường như hôm nay là nhờ công của Diệp tiểu thư. Món nợ ân tình này tôi còn chưa trả, sao có thể trách Diệp tiểu thư chứ?
Diệp Lan Vy nhìn bà bằng ánh mắt cảm kích, giọng cô bỗng nghẹn lại.
"Cảm ơn Mặc phu nhân đã không trách, tôi hứa tuyệt đối sẽ không để chuyện tương tự xảy ra."
"Nghe câu này của Diệp tiểu thư tôi yên tâm rồi. Tôi còn rất nhiều việc nên không thể ở đây với Kính Đình được, tôi giao nó cho cô. Mong rằng cô không làm tôi thất vọng."
"Diệp phu nhân yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Mặc thiếu gia thật tốt ạ."
Ánh mắt tin tưởng của Mặc phu nhân nhìn về phía Diệp Lan Vy khẽ nở nụ cười. Bà cầm lấy chiếc túi xách nhìn về phía Mặc Kính Đình nói.
"Mẹ về đây, con ở lại chú ý tĩnh dưỡng, khi nào thật sự khỏe rồi mới được về biết không?"
"Con biết rồi."
Mặc phu nhân vừa rời khỏi, căn phòng bỗng trở nên yên ắng. Không khí cũng trở nên ngượng nghịu hơn. Diệp Lan Vy đứng lóng ngóng tay chân, đôi lúc lại liếc mắt nhìn về phía Mặc Kính Đình. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau làm cô có chút bối rối quay đi, bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn. Mặc Kính Đình khẽ hằn giọng lên tiếng.
"Không còn sớm nữa, cô cũng về nghỉ ngơi đi. Tôi ở đây một mình là được rồi."
"Sao tôi có thể để anh ở đây một mình được chứ! Tôi không thấy buồn ngủ, anh mới là người cần được nghỉ ngơi. Anh ngủ đi, tôi... tôi ngồi đây là được rồi."
"Lát nữa Lưu quản gia sẽ đến thôi."
"Không được, Mặc phu nhân đã nói giao anh cho tôi. Tôi phải có trách nhiệm với anh chứ! Tôi không về đâu."
"Thế cô muốn chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?"