Chương 49: Cùng nhau đi làm
Nghe tiếng Mặc Kính Đình, Diệp Lan Vy giật mình quay nhìn lại, thấy anh đứng khoanh tay trước ngực dựa vào tường nhìn mình bằng ánh mắt đượm ý cười. Chẳng phải thường ngày giờ này anh ấy vẫn còn chưa dậy sao? Sao giờ này lại đứng đây thế!
“Anh… anh dậy sớm thật đấy! Tôi… tôi có thập thò gì đâu, ngày đầu nhận việc nên muốn đi sớm một chút thôi mà.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế! Vậy anh đứng đây làm gì thế?”
“Anh đứng đây đợi người ngày đầu nhận việc đi làm.”
“Đợi… đợi tôi sao? Để làm gì?”
“Đưa em đi làm đó!”
Mặc Kính Đình vừa nói vừa bước đến nắm tay Diệp Lan Vy kéo đi. Dù không muốn nhưng cuối cùng cô vẫn phải lên xe Mặc Kính Đình để anh đưa cô đi làm. Xe chầm chậm qua từng con đường, không khí trong xe khá ngột ngạc không ai nói với ai câu nào.
Diệp Lan Vy hạ cửa kính nhìn ra bên ngoài để tránh và chạm ánh mắt với anh. Không hiểu tại sao cứ mỗi lần bên cạnh anh cô thế nào cũng bị vẻ đẹp trai của anh thu hút đến không thể rời mắt. Vì thế nên cứ nhìn ra bên ngoài sẽ tốt hơn.
Nhìn cô cứ nhìn ra ngoài mãi mà chẳng ngó ngàng gì đến mình, Mặc Kính Đình cảm thấy có chút không vui. Ngồi cùng xe với mình làm cô ấy không vui như vậy sao? Hay vì chuyện đêm qua nên không muốn nhìn mặt mình nữa rồi.
Càng nghĩ Mặc Kính Đình càng cảm thấy khó chịu vì sự lạnh lùng của cô. Hắn xoay vô lăng tấp xe vào lề thật nhanh khiến Diệp Lan Vy giật mình quay sang nhìn anh hỏi.
“Sao lại dừng xe ở đây thế?”
“Em cảm thấy không vui hay vì căng thẳng mà cứ nhìn ra ngoài mãi thế? Ngồi cùng xe với anh áp lực vậy sao?”
Đúng thế, tôi cảm thấy vô cùng áp lực khi ngồi cùng xe với anh đấy được chưa! Anh cứ dùng vẻ bề ngoài mê hoặc tôi, hỏi sao tôi không áp lực cho được chứ! Trong đầu Diệp Lan Vy thầm nghĩ ra câu trả lời cho vừa lòng hắn, nhưng nghĩ thì đã nghĩ nhưng nào dám nói ra. Đêm qua chỉ trêu đúng một câu mà hậu quả khôn lường rồi, bây giờ nói khích hắn nữa thì toi mất.
“Làm gì có áp lực gì chứ! Chẳng qua buổi sáng thành phố đẹp quá nên tôi nhìn ngắm một chút thôi mà. Thành phố đẹp thật đấy…hơ hơ…”
Diệp Lan Vy nở nụ cười thương mại đầy vẻ gượng gạo. Mặc Kính Đình chỉ cần nhìn thôi đã biết cô đang nói dối rồi, chắc chắn là vì chuyện đêm qua nên không muốn đối diện với anh đây mà. Mặc Kính Đình nhìn và mắt cô trầm giọng hỏi.
“Có phải vì hôm qua anh tỏ tình với em nên hôm nay em muốn tránh mặt anh không?”
“Đâu… đâu có. Tôi…”
“Em không cần căng thẳng hay áp lực vì chuyện đêm qua. Anh thích em là thật lòng. Anh sẵn sàng theo đuổi em và chờ em mở lòng với anh, bao lâu anh cũng có thể chờ. Nhưng em có thể nào đừng dùng thái độ xa lạ này với anh được không?”
Diệp Lan Vy im lặng khi nghe lời yêu cầu của Mặc Kính Đình. Đúng là cô có chút căng thẳng khi đối diện với anh. Nhưng không phải vì thế mà mà cô tỏ thái độ xa lạ với anh. Cô nhìn ra bên ngoài là vì không muốn để bản thân bị anh mê hoặc đến mức không rời mắt được thôi. Anh có biết vẻ ngoài của anh rất thu hút người nhìn không!
“Đến trả lời cũng không muốn trả lời anh sao? Em ghét anh đến vậy à?”
“Không, không có. Tôi không có ghét anh, tôi chỉ là…”
“Là thế nào?”
Diệp Lan Vy lúng túng không biết nên trả lời thế nào để anh không hiểu lầm là cô ghét anh. Trong phút giây căng thẳng Diệp Lan Vy buộc miệng nói hết lời trong lòng.
“Thật ra là… Aiza …anh không thấy vẻ ngoài của anh rất soái còn thu hút người khác sao? Ai mà chẳng áp lực khi nhìn vào một người quá thu hút như vậy chứ!”
Câu trả lời có chút giận dỗi của cô đã làm Mặc Kính Đình có chút ngạc nhiên và hài lòng. Anh nhẹ công môi cười một cách thích thú nói.
“Nói vậy em sợ nhìn anh thì sẽ yêu anh nên không dám nhìn sao? Em yên tâm, nếu em nhìn nhiều quá mà yêu thì anh vẫn cho em nhìn thoải mái chứ không tính phí đâu. Vã lại còn được tặng phẩm nữa.”
Câu nói trêu chọc của anh làm cô đỏ bừng mặt vì quá ngượng. Sao lại buộc miệng mà nói ra thế chứ! Mất mặt chết đi được. Cô thẹn quá hóa giận quay sang trừng Mặc Kính Đình nói.
“Anh còn ngồi đó cười sao? Tôi sắp trễ giờ làm rồi, nếu không lái tôi bắt taxi đấy!”
“Sao anh có thể để bạn gái bắt taxi được chứ!”
“Ai là bạn gái anh! Tôi còn chưa nhận lời đâu đó!”
Mặc Kính Đình không tranh cãi với cô nữa mà chỉ nở nụ cười yêu chiều nhìn cô rồi lái xe đi. Không khí căng thẳng trên xe cũng biến đâu mất, chỉ còn hai con người chỉ lẳng lặng nhìn nhau cười. Đúng là thời tiết thành phố hôm nay thật đẹp…
…****************…
Lạc Hướng Quang ngồi trên sofa với gương mặt khó chịu. Vừa nhìn thấy Lạc Dao bước vào ông đã hằn học lên tiếng.
“Đêm qua con đã đi đâu?”
“… Con đi quay.”
“Con còn dám nói dối với ba sao? Quản lý của con gọi điện đến nói con không có lịch quay vào đêm hôm qua. Con nói đi, con đi đâu cả đêm không về?”
“Ba, con lớn rồi. Chẳng lẽ con không có chút tự do sao?”
“Tự do? Tự do để con đến tìm Thằng khốn Mặc Kính Đình kia sao?”
Lạc Hướng Quang vô cùng tức giận vổ bàn thật mạnh làm Lạc Dao cũng phải giật mình. Lạc phu nhân bên trong nghe tiếng hai cha con đang cãi nhau cũng vội bước ra cang ngăn.
“Ông à, có gì từ từ nói. Sao lại lớn tiếng như vậy làm gì?”
“Bà còn bênh vực nó! Bà không thấy nó ngỗ nghịch thế nào sao? Thân là con gái còn là người của công chúng lại đi qua đêm không về nhà. Có phải con muốn nối lại tình cảm với thằng khốn đó không? Ba nói cho con biết tuyệt đối không được.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Tại sao lại không được? Chẳng phải trước đây ba mẹ đã hứa hôn cho con và anh ấy sao? Hứa hôn cũng là ba trở mặt cũng là ba. Sao lúc nào ba cũng muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên con như vậy chứ?”
Một tiếng chát chói tai vang lên làm âm thanh im bặt. Lạc Dao ôm một bên má đỏ ửng nhìn Lạc Hướng Quang, hai hàng nước mắt cô không cầm cự được mà rơi xuống. Lạc phu nhân thấy con mình bị đánh thì xót liền lên tiếng trách móc.
“Sao ông lại đánh còn như vậy chứ! Dao Dao có sao không con?”
“Ba đánh con sao? Chỉ vì con muốn trở về bên Kính Đình mà ba đánh con sao? Ba năm trước vì anh ấy bị liệt mất hai chân mà ba đã buộc con phải hủy hôn, bây giờ anh ấy khỏi rồi ba cũng không cho con trở về bên anh ấy. Rốt cuộc ba muốn thế nào thì mới vừa lòng? Nhưng dù ba có nói thế nào con cũng sẽ trở về bên cạnh anh ấy. Từ hôm nay con sẽ dọn ra khỏi nhà, con không muốn sống ở đây nữa.”
“Con… được, có giỏi thì còn đi luôn đừng trở về nhà. Xem thằng khốn kia nó có ngó ngàng đến con không?”
Lạc Dao tức giận quay lưng rời khỏi nhà. Lạc phu nhân thấy thế đuổi theo con gái. Lạc Hướng Quang càng tức điên lên, ông có chân đạp vào ghế sofa thật mạnh chửi một tiếng. Ánh mắt nổi đầy tơ máu đến đáng sợ của ông nhìn đăm đăm ra bên ngoài thầm nói.
“Đã đến lúc mày cũng nên biến khỏi thế giới này rồi.”
“Anh… anh dậy sớm thật đấy! Tôi… tôi có thập thò gì đâu, ngày đầu nhận việc nên muốn đi sớm một chút thôi mà.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế! Vậy anh đứng đây làm gì thế?”
“Anh đứng đây đợi người ngày đầu nhận việc đi làm.”
“Đợi… đợi tôi sao? Để làm gì?”
“Đưa em đi làm đó!”
Mặc Kính Đình vừa nói vừa bước đến nắm tay Diệp Lan Vy kéo đi. Dù không muốn nhưng cuối cùng cô vẫn phải lên xe Mặc Kính Đình để anh đưa cô đi làm. Xe chầm chậm qua từng con đường, không khí trong xe khá ngột ngạc không ai nói với ai câu nào.
Diệp Lan Vy hạ cửa kính nhìn ra bên ngoài để tránh và chạm ánh mắt với anh. Không hiểu tại sao cứ mỗi lần bên cạnh anh cô thế nào cũng bị vẻ đẹp trai của anh thu hút đến không thể rời mắt. Vì thế nên cứ nhìn ra bên ngoài sẽ tốt hơn.
Nhìn cô cứ nhìn ra ngoài mãi mà chẳng ngó ngàng gì đến mình, Mặc Kính Đình cảm thấy có chút không vui. Ngồi cùng xe với mình làm cô ấy không vui như vậy sao? Hay vì chuyện đêm qua nên không muốn nhìn mặt mình nữa rồi.
Càng nghĩ Mặc Kính Đình càng cảm thấy khó chịu vì sự lạnh lùng của cô. Hắn xoay vô lăng tấp xe vào lề thật nhanh khiến Diệp Lan Vy giật mình quay sang nhìn anh hỏi.
“Sao lại dừng xe ở đây thế?”
“Em cảm thấy không vui hay vì căng thẳng mà cứ nhìn ra ngoài mãi thế? Ngồi cùng xe với anh áp lực vậy sao?”
Đúng thế, tôi cảm thấy vô cùng áp lực khi ngồi cùng xe với anh đấy được chưa! Anh cứ dùng vẻ bề ngoài mê hoặc tôi, hỏi sao tôi không áp lực cho được chứ! Trong đầu Diệp Lan Vy thầm nghĩ ra câu trả lời cho vừa lòng hắn, nhưng nghĩ thì đã nghĩ nhưng nào dám nói ra. Đêm qua chỉ trêu đúng một câu mà hậu quả khôn lường rồi, bây giờ nói khích hắn nữa thì toi mất.
“Làm gì có áp lực gì chứ! Chẳng qua buổi sáng thành phố đẹp quá nên tôi nhìn ngắm một chút thôi mà. Thành phố đẹp thật đấy…hơ hơ…”
Diệp Lan Vy nở nụ cười thương mại đầy vẻ gượng gạo. Mặc Kính Đình chỉ cần nhìn thôi đã biết cô đang nói dối rồi, chắc chắn là vì chuyện đêm qua nên không muốn đối diện với anh đây mà. Mặc Kính Đình nhìn và mắt cô trầm giọng hỏi.
“Có phải vì hôm qua anh tỏ tình với em nên hôm nay em muốn tránh mặt anh không?”
“Đâu… đâu có. Tôi…”
“Em không cần căng thẳng hay áp lực vì chuyện đêm qua. Anh thích em là thật lòng. Anh sẵn sàng theo đuổi em và chờ em mở lòng với anh, bao lâu anh cũng có thể chờ. Nhưng em có thể nào đừng dùng thái độ xa lạ này với anh được không?”
Diệp Lan Vy im lặng khi nghe lời yêu cầu của Mặc Kính Đình. Đúng là cô có chút căng thẳng khi đối diện với anh. Nhưng không phải vì thế mà mà cô tỏ thái độ xa lạ với anh. Cô nhìn ra bên ngoài là vì không muốn để bản thân bị anh mê hoặc đến mức không rời mắt được thôi. Anh có biết vẻ ngoài của anh rất thu hút người nhìn không!
“Đến trả lời cũng không muốn trả lời anh sao? Em ghét anh đến vậy à?”
“Không, không có. Tôi không có ghét anh, tôi chỉ là…”
“Là thế nào?”
Diệp Lan Vy lúng túng không biết nên trả lời thế nào để anh không hiểu lầm là cô ghét anh. Trong phút giây căng thẳng Diệp Lan Vy buộc miệng nói hết lời trong lòng.
“Thật ra là… Aiza …anh không thấy vẻ ngoài của anh rất soái còn thu hút người khác sao? Ai mà chẳng áp lực khi nhìn vào một người quá thu hút như vậy chứ!”
Câu trả lời có chút giận dỗi của cô đã làm Mặc Kính Đình có chút ngạc nhiên và hài lòng. Anh nhẹ công môi cười một cách thích thú nói.
“Nói vậy em sợ nhìn anh thì sẽ yêu anh nên không dám nhìn sao? Em yên tâm, nếu em nhìn nhiều quá mà yêu thì anh vẫn cho em nhìn thoải mái chứ không tính phí đâu. Vã lại còn được tặng phẩm nữa.”
Câu nói trêu chọc của anh làm cô đỏ bừng mặt vì quá ngượng. Sao lại buộc miệng mà nói ra thế chứ! Mất mặt chết đi được. Cô thẹn quá hóa giận quay sang trừng Mặc Kính Đình nói.
“Anh còn ngồi đó cười sao? Tôi sắp trễ giờ làm rồi, nếu không lái tôi bắt taxi đấy!”
“Sao anh có thể để bạn gái bắt taxi được chứ!”
“Ai là bạn gái anh! Tôi còn chưa nhận lời đâu đó!”
Mặc Kính Đình không tranh cãi với cô nữa mà chỉ nở nụ cười yêu chiều nhìn cô rồi lái xe đi. Không khí căng thẳng trên xe cũng biến đâu mất, chỉ còn hai con người chỉ lẳng lặng nhìn nhau cười. Đúng là thời tiết thành phố hôm nay thật đẹp…
…****************…
Lạc Hướng Quang ngồi trên sofa với gương mặt khó chịu. Vừa nhìn thấy Lạc Dao bước vào ông đã hằn học lên tiếng.
“Đêm qua con đã đi đâu?”
“… Con đi quay.”
“Con còn dám nói dối với ba sao? Quản lý của con gọi điện đến nói con không có lịch quay vào đêm hôm qua. Con nói đi, con đi đâu cả đêm không về?”
“Ba, con lớn rồi. Chẳng lẽ con không có chút tự do sao?”
“Tự do? Tự do để con đến tìm Thằng khốn Mặc Kính Đình kia sao?”
Lạc Hướng Quang vô cùng tức giận vổ bàn thật mạnh làm Lạc Dao cũng phải giật mình. Lạc phu nhân bên trong nghe tiếng hai cha con đang cãi nhau cũng vội bước ra cang ngăn.
“Ông à, có gì từ từ nói. Sao lại lớn tiếng như vậy làm gì?”
“Bà còn bênh vực nó! Bà không thấy nó ngỗ nghịch thế nào sao? Thân là con gái còn là người của công chúng lại đi qua đêm không về nhà. Có phải con muốn nối lại tình cảm với thằng khốn đó không? Ba nói cho con biết tuyệt đối không được.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Tại sao lại không được? Chẳng phải trước đây ba mẹ đã hứa hôn cho con và anh ấy sao? Hứa hôn cũng là ba trở mặt cũng là ba. Sao lúc nào ba cũng muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên con như vậy chứ?”
Một tiếng chát chói tai vang lên làm âm thanh im bặt. Lạc Dao ôm một bên má đỏ ửng nhìn Lạc Hướng Quang, hai hàng nước mắt cô không cầm cự được mà rơi xuống. Lạc phu nhân thấy con mình bị đánh thì xót liền lên tiếng trách móc.
“Sao ông lại đánh còn như vậy chứ! Dao Dao có sao không con?”
“Ba đánh con sao? Chỉ vì con muốn trở về bên Kính Đình mà ba đánh con sao? Ba năm trước vì anh ấy bị liệt mất hai chân mà ba đã buộc con phải hủy hôn, bây giờ anh ấy khỏi rồi ba cũng không cho con trở về bên anh ấy. Rốt cuộc ba muốn thế nào thì mới vừa lòng? Nhưng dù ba có nói thế nào con cũng sẽ trở về bên cạnh anh ấy. Từ hôm nay con sẽ dọn ra khỏi nhà, con không muốn sống ở đây nữa.”
“Con… được, có giỏi thì còn đi luôn đừng trở về nhà. Xem thằng khốn kia nó có ngó ngàng đến con không?”
Lạc Dao tức giận quay lưng rời khỏi nhà. Lạc phu nhân thấy thế đuổi theo con gái. Lạc Hướng Quang càng tức điên lên, ông có chân đạp vào ghế sofa thật mạnh chửi một tiếng. Ánh mắt nổi đầy tơ máu đến đáng sợ của ông nhìn đăm đăm ra bên ngoài thầm nói.
“Đã đến lúc mày cũng nên biến khỏi thế giới này rồi.”