Chương 51: Tống Từ Liêm không ổn
Nghe cô nhân viên y tá kia nói Phó Thư Kỳ bị bệnh, không hiểu sao trong lòng Tống Từ Liêm lại cảm thấy lo lắng vô cùng. Cô gái kia thế mà cũng bị bệnh được, cứ ngỡ cô ấy mạnh mẽ đến mức không có bệnh gì có thể xâm nhập được cô ta chứ! Không ngờ lại yếu ớt như vậy. Hắn quay sang hỏi nhân viên y tá.
“Cô có biết cô ấy ở đâu không? Hoặc số điện thoại của cô ấy cũng được?”
“Cô ấy vừa vào làm không lâu, tôi cũng không biết địa chỉ nhà cô ấy.”
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
Nhân viên y tá chào hắn rồi bước chân đi. Tống Từ Liêm bơ vơ đứng đó với tâm trạng hỗn độn. Ngày ngày đến đây ăn vạ cô ấy, vậy mà đến số điện thoại hay địa chỉ nhà hắn đều không biết. Sao hắn lại có thể quên chuyện này được chứ!
Lang thang lê bước ra về, tâm trạng không tốt khiến hắn chán nản chẳng muốn đi đâu nữa. Hắn lái xe thẳng về nhà, đi lên phòng nằm vật ra giường. Cảm giác cả thành phố này hôm nay thật vô vị làm sao.
Tống phu nhân vừa bên ngoài về, nhìn thấy xe của Tống Từ Liêm bà khẽ nhíu mày thắc mắc.
“Thằng bé này sao lại trở về nhà giờ này nhỉ?”
Bà bước vào nhà nhìn quanh không thấy Tống Từ Liêm đâu, bước xuống phòng bếp nhìn ngươi giúp việc hỏi.
“Thiếu gia về rồi sao? Sao tôi không thấy nó đâu thế?”
“Thưa phu nhân, thiếu gia vừa về đã đi lên phòng đóng cửa lại. Có vẻ tâm trạng thiếu gia không được tốt lắm.”
“Tâm trạng không tốt??? Trước giờ có bao giờ thấy nó biết buồn là gì đâu! Để tôi lên xem nó diễn trò gì?”
Tống phu nhân nói xong liền quay lưng đi thẳng lên lầu. Đến trước cửa phòng Tống Từ Liêm bà gõ cửa gọi.
“Tiểu Liêm! Con có đó không? Mẹ vào nhé?”
Không đợi câu trả lời của Tống Từ Liêm, bà nhẹ đẩy cửa bước vào. Nhìn dáng vẻ ảo não của con trai mình, Vĩ Cầm không khỏi thắc mắc trong lòng. Từ trước đến giờ dù có bị bệnh đi nữa con bà cũng không có vẻ mặt chán trường này. Hôm nay rốt cuộc là sao đây, mặt trời mọc ở đằng tây à? Không sao lý giải được vì sao Tống Từ Liêm lại trở nên như vậy, bà bước đến ngồi xuống giường vừa đưa tay sờ trán hắn vừa hỏi.
“Con sao thế, bị ốm rồi sao?”
“Không có.”
“Vậy tại sao lại về nhà giờ này? Lại còn nằm im bất động nữa chứ, nhìn dáng vẻ của con rất giống thất tình đấy! Mà cũng không đúng, con có biết yêu ai thật lòng đâu mà thất tình.”
“Mẹ, sao hôm nay mẹ nói nhiều thế? Con muốn ở một mình, mẹ ra ngoài đi!”
“Cái thằng bé này, sao lại đuổi mẹ như vậy chứ? Rốt cuộc con làm sao?”
Chợt tiếng chuông điện thoại của Vĩ Cầm vang lên, bà liền trừng hắn một cái rồi mở túi xách lấy điện thoại ra nghe. Vừa nhìn thấy tên người gọi bà liền vui vẻ bắt máy.
“Tôi nghe đây!”
“Vĩ Cầm, tôi gọi báo với bà trưa nay không thể đi ăn cùng bà được. Kỳ Kỳ đột nhiên bị ốm nên tôi ở nhà chăm nó.”
“Kỳ Kỳ bị ốm sao? Có nghiêm trọng không?”
“Con bé bị sốt, cũng không quá nghiêm trọng. Con bé uống thuốc xong vừa mới ngủ. Hôm khác tôi lại hẹn bà dùng cơm nhé?”
“Ayza không sao, bà cứ ở nhà chăm sóc con bé. Tội quá, nghe con bé ốm mà tôi xót đây này. Để tôi sắp xếp rồi qua nhà thăm con bé.”
“Phiền cho bà quá.”
“Phiền gì chứ, sắp làm thông gia với nhau rồi còn gì. Vậy bà chăm sóc con bé đi nhé, tôi cúp máy đây.”
Vĩ Cầm tắt điện thoại quay sang nhìn Tống Từ Liêm, thấy hắn vẫn giữ nét mặt lúc nãy thì khó chịu hỏi.
“Rốt cuộc con làm sao thế? Có cần gọi bác sĩ đến khám không?”
“Bác sĩ của con bệnh rồi.” Tống Từ Liêm buộc miệng nói trong vô thức.
“Con nói linh tinh gì thế, bác sĩ của con là ai?”
Nghe câu hỏi của mẹ mình, Tống Từ Liêm mới nhận ra vừa rồi hắn đã nhắc đến cô. Tâm trạng càng thêm bức bối hắn bật dậy đuổi khách nói.
“Không có gì cả, mẹ phiền quá! Mẹ ra ngoài đi con muốn ngủ.”
“Ngủ giờ này sao? Con bị hâm à?”
…****************…
Trời dáng về khuya, tại một khu bỏ hoang cách trung tâm thành phố không xa. Một người đàn ông dáng người cao lớn đứng tựa vào thân cây lớn, đưa điếu thuốc lá lên môi hắn ta kéo một hơi dài rồi nhả từng làn khói trắng vào không khí.
Ánh đèn đường ở nơi đây được chế khuất bởi những tán cây lớn, không thể nhìn rõ được mặt người đàn ông kia.
Một chiếc xe sang trọng chạy chầm chậm đến rồi dừng cách đó không xa. Lạc Hướng Quang bước xuống khỏi xe đưa mắt nhìn một lượt xung quanh rồi bước đến nơi người đàn ông kia đang đứng. Nhìn thấy Lạc Hướng Quang, người đàn ông kia ném điếu thuốc xuống đất dùng chân dụi tắt đi. Đưa mắt nhìn về phía Lạc Hướng Quang nhếch môi cười nói.
“Lạc tổng, lâu rồi không gặp.”
Lạc Hướng Quang đưa mắt nhìn xung quanh kiểm tra một lần nữa hỏi.
“Không ai phát hiện đấy chứ?”
“Lạc tổng yên tâm, không ai theo dõi cả. Lạc tổng gọi tôi về gấp như thế có việc quan trọng sao?”
“Đúng là có việc cần cậu làm. Nhưng lần này phải tuyệt đối triệt để.”
“Là chuyện gì?”
“Tôi muốn cậu đưa một người về bên kia thế giới.”
“Cô có biết cô ấy ở đâu không? Hoặc số điện thoại của cô ấy cũng được?”
“Cô ấy vừa vào làm không lâu, tôi cũng không biết địa chỉ nhà cô ấy.”
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
Nhân viên y tá chào hắn rồi bước chân đi. Tống Từ Liêm bơ vơ đứng đó với tâm trạng hỗn độn. Ngày ngày đến đây ăn vạ cô ấy, vậy mà đến số điện thoại hay địa chỉ nhà hắn đều không biết. Sao hắn lại có thể quên chuyện này được chứ!
Lang thang lê bước ra về, tâm trạng không tốt khiến hắn chán nản chẳng muốn đi đâu nữa. Hắn lái xe thẳng về nhà, đi lên phòng nằm vật ra giường. Cảm giác cả thành phố này hôm nay thật vô vị làm sao.
Tống phu nhân vừa bên ngoài về, nhìn thấy xe của Tống Từ Liêm bà khẽ nhíu mày thắc mắc.
“Thằng bé này sao lại trở về nhà giờ này nhỉ?”
Bà bước vào nhà nhìn quanh không thấy Tống Từ Liêm đâu, bước xuống phòng bếp nhìn ngươi giúp việc hỏi.
“Thiếu gia về rồi sao? Sao tôi không thấy nó đâu thế?”
“Thưa phu nhân, thiếu gia vừa về đã đi lên phòng đóng cửa lại. Có vẻ tâm trạng thiếu gia không được tốt lắm.”
“Tâm trạng không tốt??? Trước giờ có bao giờ thấy nó biết buồn là gì đâu! Để tôi lên xem nó diễn trò gì?”
Tống phu nhân nói xong liền quay lưng đi thẳng lên lầu. Đến trước cửa phòng Tống Từ Liêm bà gõ cửa gọi.
“Tiểu Liêm! Con có đó không? Mẹ vào nhé?”
Không đợi câu trả lời của Tống Từ Liêm, bà nhẹ đẩy cửa bước vào. Nhìn dáng vẻ ảo não của con trai mình, Vĩ Cầm không khỏi thắc mắc trong lòng. Từ trước đến giờ dù có bị bệnh đi nữa con bà cũng không có vẻ mặt chán trường này. Hôm nay rốt cuộc là sao đây, mặt trời mọc ở đằng tây à? Không sao lý giải được vì sao Tống Từ Liêm lại trở nên như vậy, bà bước đến ngồi xuống giường vừa đưa tay sờ trán hắn vừa hỏi.
“Con sao thế, bị ốm rồi sao?”
“Không có.”
“Vậy tại sao lại về nhà giờ này? Lại còn nằm im bất động nữa chứ, nhìn dáng vẻ của con rất giống thất tình đấy! Mà cũng không đúng, con có biết yêu ai thật lòng đâu mà thất tình.”
“Mẹ, sao hôm nay mẹ nói nhiều thế? Con muốn ở một mình, mẹ ra ngoài đi!”
“Cái thằng bé này, sao lại đuổi mẹ như vậy chứ? Rốt cuộc con làm sao?”
Chợt tiếng chuông điện thoại của Vĩ Cầm vang lên, bà liền trừng hắn một cái rồi mở túi xách lấy điện thoại ra nghe. Vừa nhìn thấy tên người gọi bà liền vui vẻ bắt máy.
“Tôi nghe đây!”
“Vĩ Cầm, tôi gọi báo với bà trưa nay không thể đi ăn cùng bà được. Kỳ Kỳ đột nhiên bị ốm nên tôi ở nhà chăm nó.”
“Kỳ Kỳ bị ốm sao? Có nghiêm trọng không?”
“Con bé bị sốt, cũng không quá nghiêm trọng. Con bé uống thuốc xong vừa mới ngủ. Hôm khác tôi lại hẹn bà dùng cơm nhé?”
“Ayza không sao, bà cứ ở nhà chăm sóc con bé. Tội quá, nghe con bé ốm mà tôi xót đây này. Để tôi sắp xếp rồi qua nhà thăm con bé.”
“Phiền cho bà quá.”
“Phiền gì chứ, sắp làm thông gia với nhau rồi còn gì. Vậy bà chăm sóc con bé đi nhé, tôi cúp máy đây.”
Vĩ Cầm tắt điện thoại quay sang nhìn Tống Từ Liêm, thấy hắn vẫn giữ nét mặt lúc nãy thì khó chịu hỏi.
“Rốt cuộc con làm sao thế? Có cần gọi bác sĩ đến khám không?”
“Bác sĩ của con bệnh rồi.” Tống Từ Liêm buộc miệng nói trong vô thức.
“Con nói linh tinh gì thế, bác sĩ của con là ai?”
Nghe câu hỏi của mẹ mình, Tống Từ Liêm mới nhận ra vừa rồi hắn đã nhắc đến cô. Tâm trạng càng thêm bức bối hắn bật dậy đuổi khách nói.
“Không có gì cả, mẹ phiền quá! Mẹ ra ngoài đi con muốn ngủ.”
“Ngủ giờ này sao? Con bị hâm à?”
…****************…
Trời dáng về khuya, tại một khu bỏ hoang cách trung tâm thành phố không xa. Một người đàn ông dáng người cao lớn đứng tựa vào thân cây lớn, đưa điếu thuốc lá lên môi hắn ta kéo một hơi dài rồi nhả từng làn khói trắng vào không khí.
Ánh đèn đường ở nơi đây được chế khuất bởi những tán cây lớn, không thể nhìn rõ được mặt người đàn ông kia.
Một chiếc xe sang trọng chạy chầm chậm đến rồi dừng cách đó không xa. Lạc Hướng Quang bước xuống khỏi xe đưa mắt nhìn một lượt xung quanh rồi bước đến nơi người đàn ông kia đang đứng. Nhìn thấy Lạc Hướng Quang, người đàn ông kia ném điếu thuốc xuống đất dùng chân dụi tắt đi. Đưa mắt nhìn về phía Lạc Hướng Quang nhếch môi cười nói.
“Lạc tổng, lâu rồi không gặp.”
Lạc Hướng Quang đưa mắt nhìn xung quanh kiểm tra một lần nữa hỏi.
“Không ai phát hiện đấy chứ?”
“Lạc tổng yên tâm, không ai theo dõi cả. Lạc tổng gọi tôi về gấp như thế có việc quan trọng sao?”
“Đúng là có việc cần cậu làm. Nhưng lần này phải tuyệt đối triệt để.”
“Là chuyện gì?”
“Tôi muốn cậu đưa một người về bên kia thế giới.”