Chương 54: Kẻ xấu hành động
Nghe tiếng hỏi của mẹ mình, Phó Thư Kỳ quay mặt lại nhìn nhưng bàn tay vẫn đang giữ cúc áo của Từ Liêm. Còn chưa kịp nói gì, Tống Từ Liêm đã vội gở tay cô ra đứng bật dậy. Hành động quay mặt đi vội vã cài cúc áo của Tống Từ Liêm làm cả hai người mẹ càng nghi ngờ nhiều hơn. Nhìn ánh mắt mẹ mình, Thư Kỳ biết là mẹ đã hiểu lầm liền đứng lên giải thích.
“Mẹ, bác gái hai người đừng hiểu lầm. Con và anh ta không phải như hai người nghĩ đâu. Con chỉ…”
Đang giải thích vô tình quay sang Tống Từ Liêm, thấy hắn đang bày ra vẻ mặt như bị bắt gian khiến Thư Kỳ bực mình nói.
“Anh nói gì đi chứ!”
“Nói… Nói gì bây giờ, dù sao cũng bị nhìn thấy hết rồi.”
“Anh không thể nói rõ ràng hơn sao? Tôi chỉ kiểm tra vết thương cho anh thôi mà, cách nói của anh có khác nào tôi đang sàm sỡ anh đâu.”
Thấy con gái mình đang lớn tiếng với Từ Liêm, Mỹ Dung vội bước đến giữ tay Thư Kỳ lên tiếng khuyên bảo.
“Được rồi mẹ biết rồi, còn có người lớn ở đây sao lại lớn với bạn trai mình như vậy chứ!”
“Bạn trai??? Anh ta là bạn trai con khi nào chứ! Mẹ hiểu lầm rồi mà.”
Trái với thái độ vội vã giải thích của Thư Kỳ, Tống Từ Liêm có chút vui vẻ ra mặt mà không một tiếng giải thích nào về chuyện vừa rồi. Vĩ Cầm nhìn thái độ con mình thì bà cũng đủ hiểu là đã thích còn nhà người ta rồi, đúng là không hỗ danh lãng tử phong lưu mà. Nhưng con mình mà không giúp thì làm sao có được con dâu đây! Nghĩ thế bà liền hỏi.
“Từ Liêm, rốt cuộc hai đứa… Là sao đây?”
“Mẹ thấy thế nào… Thì là thế ấy. Có điều cô ấy đang hiểu lầm con chút chuyện nên giận dỗi thôi ạ.”
“Anh nói linh tinh gì thế? Cái gì mà giận dỗi, anh muốn ăn đòn sao?”
“Anh biết sai rồi mà, em đừng tức giận nữa.”
“Ayza… Bọn trẻ đang dỗi yêu ấy mà. Mỹ Dung này, tôi thấy tôi và bà cũng nên chuẩn bị làm thông gia là được rồi.”
“Bác gái, bọn con …”
“Được rồi Thư Kỳ, sao con cứ thích ức hiếp Từ Liêm thế! Là con gái phải nhu mì nhã nhặn một chút chứ, không sợ bác gái cười sao?”
“Con…”
Mỹ Dung quay sang nhìn Từ Liêm nở nụ cười niềm nở nói.
“Là do bác nuông chiều nó quá, thiệt thòi cho con rồi.”
“Không sao ạ, con không để bụng đâu.”
“Được rồi, mọi chuyện lúc nãy chúng ta bàn với nhau cứ thế nhé! Tôi về đây, khi khác sẽ lại đến thăm. Hy vọng lúc đó chúng ta sẽ trở thành mối quan hệ khác.”
Vĩ Cầm nói lời ẩn ý rồi lại nhìn về phía Từ Liêm và Thư Kỳ. Như hiểu ý người bạn thân, Mỹ Dung liền gật đầu đồng ý. Cả hai người vừa nói cười vừa bước nhanh ra ngoài.Từ Liêm chầm chậm đến bên Thư Kỳ, nghiêng người nói khẽ vào tai cô.
“Anh về nhé bạn gái của anh. Hôm khác lại đến cho em kiểm tra vết thương.”
Tống Từ Liêm nói xong nở nụ cười đắc ý, vẫy vẫy tay chào cô rồi quay lưng đi trong sự tức giận của Thư Kỳ. Xiếc chặt bàn tay mình đầy vẻ tức giận nhìn theo bóng dáng Tống Từ Liêm mà cô tức muốn giết người.
“Tống Từ Liêm anh đợi đó, tôi sẽ không để anh cười đắc ý lâu đâu.”
…****************…
Cả một ngày dài làm việc. Mặc Kính Đình ngã người lên ghế, bàn tay thon dài đưa lên xoa xoa vần thái dương đầy vẻ mệt mỏi. Đưa mắt nhìn ra ngoài kia của kính, màn đêm đã phủ xuống từ bao giờ. Ngước nhìn lên chiếc đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi sao? Với tay lấy điện thoại trên bàn, Mặc Kính Đình ấn số gọi cho Diệp Lan Vy. Đầu dây bên kia khá lâu mới nhấc máy.
“Em nghe đây!”
“Đang bận sao?”
“Ừm, em vừa xong ca mổ. Anh về chưa?”
“Anh cũng sắp về rồi nên gọi cho em. Có muốn ăn gì không?”
“Không cần đâu, em không đói.”
“Thức đêm không tốt cho sức khỏe, vì thế em phải ăn uống bồi bổ chứ! Ở yên đấy anh mang bữa tối cho em.”
“Không cần đâu, Kính Đình?”
Còn chưa nói hết câu, Mặc Kính Đình đã cúp máy. Diệp Lan Vy nhìn điện thoại bất lực khẽ lắc đầu.
“Chỉ biết nghĩ cho người khác thôi, bản thân lại không biết chăm sóc gì cả.”
“Bác sĩ Diệp, phiền cô sang đây một chút!”
“Tôi đến ngay đây!”
Mặc Kính Đình sau khi ngắt máy nhanh chóng thu dọn bàn làm việc rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi cửa Mặc Kính Đình đã nhìn thấy Vũ Ninh đang đứng đợi mình. Anh vội nói.
“Hôm nay tôi tự lái xe về, cậu về nghỉ sớm đi.”
“Vâng, chủ tịch.”
Mặc Kính Đình vừa rời khỏi cửa Mặc thị, Lạc Hướng Quang từ phía sau vách tường bước ra. Ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm ông ta thư thả gọi cho ai đó.
“Nó vừa rời khỏi công ty. Mau bám theo đi!”
Tắt điện thoại ông nhìn theo bóng Mặc Kính Đình dần khuất, ánh mắt coi thường ông ta nhếch môi cười khinh bỉ nói.
“Tạm biệt, hy vọng sẽ không bao giờ nhìn thấy mày nữa.”
Mặc Kính Đình lái xe với tâm trạng rất tốt, chỉ cần nghĩ đến mỗi ngày trở về đều được nhìn thấy cô thì bao nhiêu mệt mỏi cũng không còn nữa. Cảm giác sắp được nhìn thấy người mình yêu sâu một ngày làm việc căng thẳng khiến Kính Đình nhẹ công môi lái nhanh hơn.
Chợt một chiếc xe từ phía sau lướt nhanh rồi rẽ sang đường một cách đột ngột. Mặc Kính Đình trong phút bất ngờ xoay vô lăng điều khiển xe tránh đi, chân đạp thắng mạnh. Nhưng cố đạp mấy thì xe vẫn không dừng lại cho đến khi đâm vào gốc cây bên đường.
Cú tông mạnh làm xe biến dạng khá nặng. Chiếc xe kia sau khi thành công làm Mặc Kính Đình gặp tai nạn liền dừng lại, hắn ta ngoảnh mặt nhìn lại xe Mặc Kính Đình để xác nhận xem Kính Đình có thoát được không. Thấy người trong xe không có động tĩnh gì, hắn ta nhếch môi cười đắc ý hắn vẫy tay chào nói.
“Tạm biệt chủ tịch Mặc, xin lỗi nhé lại làm ảnh đau rồi.”
“Mẹ, bác gái hai người đừng hiểu lầm. Con và anh ta không phải như hai người nghĩ đâu. Con chỉ…”
Đang giải thích vô tình quay sang Tống Từ Liêm, thấy hắn đang bày ra vẻ mặt như bị bắt gian khiến Thư Kỳ bực mình nói.
“Anh nói gì đi chứ!”
“Nói… Nói gì bây giờ, dù sao cũng bị nhìn thấy hết rồi.”
“Anh không thể nói rõ ràng hơn sao? Tôi chỉ kiểm tra vết thương cho anh thôi mà, cách nói của anh có khác nào tôi đang sàm sỡ anh đâu.”
Thấy con gái mình đang lớn tiếng với Từ Liêm, Mỹ Dung vội bước đến giữ tay Thư Kỳ lên tiếng khuyên bảo.
“Được rồi mẹ biết rồi, còn có người lớn ở đây sao lại lớn với bạn trai mình như vậy chứ!”
“Bạn trai??? Anh ta là bạn trai con khi nào chứ! Mẹ hiểu lầm rồi mà.”
Trái với thái độ vội vã giải thích của Thư Kỳ, Tống Từ Liêm có chút vui vẻ ra mặt mà không một tiếng giải thích nào về chuyện vừa rồi. Vĩ Cầm nhìn thái độ con mình thì bà cũng đủ hiểu là đã thích còn nhà người ta rồi, đúng là không hỗ danh lãng tử phong lưu mà. Nhưng con mình mà không giúp thì làm sao có được con dâu đây! Nghĩ thế bà liền hỏi.
“Từ Liêm, rốt cuộc hai đứa… Là sao đây?”
“Mẹ thấy thế nào… Thì là thế ấy. Có điều cô ấy đang hiểu lầm con chút chuyện nên giận dỗi thôi ạ.”
“Anh nói linh tinh gì thế? Cái gì mà giận dỗi, anh muốn ăn đòn sao?”
“Anh biết sai rồi mà, em đừng tức giận nữa.”
“Ayza… Bọn trẻ đang dỗi yêu ấy mà. Mỹ Dung này, tôi thấy tôi và bà cũng nên chuẩn bị làm thông gia là được rồi.”
“Bác gái, bọn con …”
“Được rồi Thư Kỳ, sao con cứ thích ức hiếp Từ Liêm thế! Là con gái phải nhu mì nhã nhặn một chút chứ, không sợ bác gái cười sao?”
“Con…”
Mỹ Dung quay sang nhìn Từ Liêm nở nụ cười niềm nở nói.
“Là do bác nuông chiều nó quá, thiệt thòi cho con rồi.”
“Không sao ạ, con không để bụng đâu.”
“Được rồi, mọi chuyện lúc nãy chúng ta bàn với nhau cứ thế nhé! Tôi về đây, khi khác sẽ lại đến thăm. Hy vọng lúc đó chúng ta sẽ trở thành mối quan hệ khác.”
Vĩ Cầm nói lời ẩn ý rồi lại nhìn về phía Từ Liêm và Thư Kỳ. Như hiểu ý người bạn thân, Mỹ Dung liền gật đầu đồng ý. Cả hai người vừa nói cười vừa bước nhanh ra ngoài.Từ Liêm chầm chậm đến bên Thư Kỳ, nghiêng người nói khẽ vào tai cô.
“Anh về nhé bạn gái của anh. Hôm khác lại đến cho em kiểm tra vết thương.”
Tống Từ Liêm nói xong nở nụ cười đắc ý, vẫy vẫy tay chào cô rồi quay lưng đi trong sự tức giận của Thư Kỳ. Xiếc chặt bàn tay mình đầy vẻ tức giận nhìn theo bóng dáng Tống Từ Liêm mà cô tức muốn giết người.
“Tống Từ Liêm anh đợi đó, tôi sẽ không để anh cười đắc ý lâu đâu.”
…****************…
Cả một ngày dài làm việc. Mặc Kính Đình ngã người lên ghế, bàn tay thon dài đưa lên xoa xoa vần thái dương đầy vẻ mệt mỏi. Đưa mắt nhìn ra ngoài kia của kính, màn đêm đã phủ xuống từ bao giờ. Ngước nhìn lên chiếc đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi sao? Với tay lấy điện thoại trên bàn, Mặc Kính Đình ấn số gọi cho Diệp Lan Vy. Đầu dây bên kia khá lâu mới nhấc máy.
“Em nghe đây!”
“Đang bận sao?”
“Ừm, em vừa xong ca mổ. Anh về chưa?”
“Anh cũng sắp về rồi nên gọi cho em. Có muốn ăn gì không?”
“Không cần đâu, em không đói.”
“Thức đêm không tốt cho sức khỏe, vì thế em phải ăn uống bồi bổ chứ! Ở yên đấy anh mang bữa tối cho em.”
“Không cần đâu, Kính Đình?”
Còn chưa nói hết câu, Mặc Kính Đình đã cúp máy. Diệp Lan Vy nhìn điện thoại bất lực khẽ lắc đầu.
“Chỉ biết nghĩ cho người khác thôi, bản thân lại không biết chăm sóc gì cả.”
“Bác sĩ Diệp, phiền cô sang đây một chút!”
“Tôi đến ngay đây!”
Mặc Kính Đình sau khi ngắt máy nhanh chóng thu dọn bàn làm việc rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi cửa Mặc Kính Đình đã nhìn thấy Vũ Ninh đang đứng đợi mình. Anh vội nói.
“Hôm nay tôi tự lái xe về, cậu về nghỉ sớm đi.”
“Vâng, chủ tịch.”
Mặc Kính Đình vừa rời khỏi cửa Mặc thị, Lạc Hướng Quang từ phía sau vách tường bước ra. Ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm ông ta thư thả gọi cho ai đó.
“Nó vừa rời khỏi công ty. Mau bám theo đi!”
Tắt điện thoại ông nhìn theo bóng Mặc Kính Đình dần khuất, ánh mắt coi thường ông ta nhếch môi cười khinh bỉ nói.
“Tạm biệt, hy vọng sẽ không bao giờ nhìn thấy mày nữa.”
Mặc Kính Đình lái xe với tâm trạng rất tốt, chỉ cần nghĩ đến mỗi ngày trở về đều được nhìn thấy cô thì bao nhiêu mệt mỏi cũng không còn nữa. Cảm giác sắp được nhìn thấy người mình yêu sâu một ngày làm việc căng thẳng khiến Kính Đình nhẹ công môi lái nhanh hơn.
Chợt một chiếc xe từ phía sau lướt nhanh rồi rẽ sang đường một cách đột ngột. Mặc Kính Đình trong phút bất ngờ xoay vô lăng điều khiển xe tránh đi, chân đạp thắng mạnh. Nhưng cố đạp mấy thì xe vẫn không dừng lại cho đến khi đâm vào gốc cây bên đường.
Cú tông mạnh làm xe biến dạng khá nặng. Chiếc xe kia sau khi thành công làm Mặc Kính Đình gặp tai nạn liền dừng lại, hắn ta ngoảnh mặt nhìn lại xe Mặc Kính Đình để xác nhận xem Kính Đình có thoát được không. Thấy người trong xe không có động tĩnh gì, hắn ta nhếch môi cười đắc ý hắn vẫy tay chào nói.
“Tạm biệt chủ tịch Mặc, xin lỗi nhé lại làm ảnh đau rồi.”