Chương 6
Thời gian họp thường lệ mỗi thứ hai cố định vào tám giờ, bắt đầu từ lúc cùng ăn sáng. Hôm nay tám giờ năm phút Diệp Lang Đình tới, Kanye đã đang trò chuyện vui vẻ với lão Louis ở bên trong rồi.
Hai người nhìn thấy người đi vào là anh, mời anh tới thử món trứng cá muối tối qua vừa mới tới. Anh nhìn thấy hai người đổi chủ đề thì im lặng kéo ghế ngồi vào vị trí. Louis nhìn anh hỏi: “Tiệc rượu ngày mai các con chuẩn bị sao rồi?”
Diệp Lang Đình đang phết bơ lạc lên bánh mì, nghe thấy câu hỏi của lão ta thì đặt dao xuống, nghiêm túc trả lời: “Đã chuẩn bị đâu vào đấy, danh sách khách mời và bảo vệ bữa tiệc đều đã sắp xếp, chỉ đợi sau đó kiểm tra lần cuối với Kanye thôi.”
Louis thấy anh nghiêm túc như thế thì bật cười, ra hiệu cho anh thả lỏng: “A Đình, con làm việc ta rất yên tâm. Chỉ là Kanye lóng nga lóng ngóng nên ta luôn lo lắng hơn một chút.”
“Bố, bố lại lo lắng nhiều rồi.” Vừa sáng ra Kanye rất có nhã hứng, tiết mục tình nghĩa cha con nước chảy mây trôi. Diệp Lang Đình chỉ nhìn một cái không nói thêm gì.
Mấy năm nay Louis đã quen với sự kiệm lời của anh thế nên tự mình sắp xếp: “Công ty mới của Kanye khai trương nên chắc chắn sẽ bận rộn một khoảng thời gian, tuần sau bệnh viện sẽ tới một lô hàng, con tới theo dõi thay nó đi.”
“Dạo này Ngân Bạch cũng vừa mới bắt đầu...” Anh không muốn nhận rắc rối này, ý nói muốn tránh chuyện này.
Nhưng Louis không chịu, khua tay ngăn anh nói tiếp: “Con sớm muộn gì cũng phải hợp tác với Kanye, trước đây con chỉ tham gia vào khâu vận chuyển tiếp theo, lần này cũng tới đó xem đi.” Lão ta ngồi ở một đầu khác của bàn ăn dài nhìn sang: “Chuyện của bệnh viện luôn là trọng tâm của chúng ta, sau này cũng không được quên. Lần đầu này con phải phối hợp thật tốt với Kanye.” Cái liếc mắt sâu xa này có rất nhiều lời muốn nói.
Diệp Lang Đình chẳng ăn nổi bữa cơm này nữa, cầm giấy ăn lau miệng sau đó giơ cốc sữa cạnh tay lên thay rượu kính lão ta: “Ngài yên tâm, con hiểu rõ ạ.” Sau đó chuyển ánh mắt đối diện với ánh mắt vẫn luôn nhìn anh của Kanye.
Chuyện quan trọng nhất của cuộc họp thường kỳ lần này của Louis chính là sắp xếp chuyện của bệnh viện, sau đó chuyển sang phòng họp nghe báo cáo công việc của họ một lúc rồi tan họp để họ tự bận việc của mình. Diệp Lang Đình nhận được sắp xếp công việc mới nên dẫn Lý Côn xuống núi.
Wilson lái xe đến nơi cần tới, Diệp Lang Đình bỗng nói: “Về sòng bạc.”
Yến Nhụy Tiêu cứ thế theo tới Ngân Bạch, vừa đỗ xe xong xuôi, khoảnh khắc kéo phanh tay, ngẩng đầu thì thấy người giơ súng vây thành vòng tròn xung quanh cô. Họng súng tối om giữ cô ở nguyên chỗ ngồi không thể di chuyển.
Yến Nhụy Tiêu híp mắt xoay một vòng, nhìn thấy Lý Côn đi tới. Đôi bên đều giằng co trong sự tĩnh lặng, anh ấy tiến lên gõ vào cửa sổ xe của cô: “Cô Vivian, ngài Diệp nói muốn gặp cô.”
Tốc độ xuống xe của cô rất nhanh, đúng lúc cô cũng muốn gặp Diệp Lang Đình.
Yến Nhụy Tiêu được mời vào Ngân Bạch, không một ai làm gì cô, suy nghĩ trong lòng của cô dần rõ ràng theo từng bước đi vào Ngân Bạch.
Cô vốn không hề có suy nghĩ chạy trốn.
Ngân Bạch có không gian ngầm. Ngoại trừ bãi đỗ xe dưới hầm, xuống một tầng nữa là tầng lớn từng được sửa sang. Bàn chân giẫm lên tấm thảm vừa dày vừa nặng phủ trên mặt đất không có bất cứ tiếng động nào. Trên tường treo đèn áp tường lờ mờ chiếu sáng, Yến Nhụy Tiêu ngước mắt nhìn xung quanh, đều là vách tường màu đen.
Có vài căn phòng đang bật đèn, sự xuất hiện của cô thu hút những người đó đi tới cửa nhìn. Họ tiếp tục đi về phía trước, Lý Côn kêu người đi vào trong mở một căn phòng.
Xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, mười mấy người đi trên thảm lông đều có thể nghe thấy tiếng vải vóc ma sát sột soạt. Căn phòng cô phải đợi nằm ở cuối hành lang, xung quanh không có một người nào khác, bên trong cũng chỉ đặt một chiếc sô pha màu đen. Không hề có cửa sổ, ánh sáng chỉ dựa vào một ngọn đèn trên đỉnh đầu. Trên cửa và tường có vài khe hở hình vuông để thông gió, nhưng đều được lắp lan can chắn hình trụ, im lặng thì có thể nghe thấy tiếng luồng điện.
Yến Nhụy Tiêu đứng ở cửa không di chuyển, ngoảnh đầu hỏi Lý Côn đứng bên cạnh đợi cô đi vào: “Ngài Diệp đâu?”
Lý Côn vẫn giữ vẻ khách sáo và xa cách, cho dù tới thời điểm này cũng không hề ra tay mà chỉ tỏ ý để cô đi vào: “Hôm nay ngài Diệp rất bận, phiền cô Vivian đợi ở đây một lúc. Ngài ấy cũng cảm thấy tò mò về sự quan tâm của cô nên muốn tìm một thời điểm trò chuyện nghiêm túc với cô.”
Hai người nhìn thấy người đi vào là anh, mời anh tới thử món trứng cá muối tối qua vừa mới tới. Anh nhìn thấy hai người đổi chủ đề thì im lặng kéo ghế ngồi vào vị trí. Louis nhìn anh hỏi: “Tiệc rượu ngày mai các con chuẩn bị sao rồi?”
Diệp Lang Đình đang phết bơ lạc lên bánh mì, nghe thấy câu hỏi của lão ta thì đặt dao xuống, nghiêm túc trả lời: “Đã chuẩn bị đâu vào đấy, danh sách khách mời và bảo vệ bữa tiệc đều đã sắp xếp, chỉ đợi sau đó kiểm tra lần cuối với Kanye thôi.”
Louis thấy anh nghiêm túc như thế thì bật cười, ra hiệu cho anh thả lỏng: “A Đình, con làm việc ta rất yên tâm. Chỉ là Kanye lóng nga lóng ngóng nên ta luôn lo lắng hơn một chút.”
“Bố, bố lại lo lắng nhiều rồi.” Vừa sáng ra Kanye rất có nhã hứng, tiết mục tình nghĩa cha con nước chảy mây trôi. Diệp Lang Đình chỉ nhìn một cái không nói thêm gì.
Mấy năm nay Louis đã quen với sự kiệm lời của anh thế nên tự mình sắp xếp: “Công ty mới của Kanye khai trương nên chắc chắn sẽ bận rộn một khoảng thời gian, tuần sau bệnh viện sẽ tới một lô hàng, con tới theo dõi thay nó đi.”
“Dạo này Ngân Bạch cũng vừa mới bắt đầu...” Anh không muốn nhận rắc rối này, ý nói muốn tránh chuyện này.
Nhưng Louis không chịu, khua tay ngăn anh nói tiếp: “Con sớm muộn gì cũng phải hợp tác với Kanye, trước đây con chỉ tham gia vào khâu vận chuyển tiếp theo, lần này cũng tới đó xem đi.” Lão ta ngồi ở một đầu khác của bàn ăn dài nhìn sang: “Chuyện của bệnh viện luôn là trọng tâm của chúng ta, sau này cũng không được quên. Lần đầu này con phải phối hợp thật tốt với Kanye.” Cái liếc mắt sâu xa này có rất nhiều lời muốn nói.
Diệp Lang Đình chẳng ăn nổi bữa cơm này nữa, cầm giấy ăn lau miệng sau đó giơ cốc sữa cạnh tay lên thay rượu kính lão ta: “Ngài yên tâm, con hiểu rõ ạ.” Sau đó chuyển ánh mắt đối diện với ánh mắt vẫn luôn nhìn anh của Kanye.
Chuyện quan trọng nhất của cuộc họp thường kỳ lần này của Louis chính là sắp xếp chuyện của bệnh viện, sau đó chuyển sang phòng họp nghe báo cáo công việc của họ một lúc rồi tan họp để họ tự bận việc của mình. Diệp Lang Đình nhận được sắp xếp công việc mới nên dẫn Lý Côn xuống núi.
Wilson lái xe đến nơi cần tới, Diệp Lang Đình bỗng nói: “Về sòng bạc.”
Yến Nhụy Tiêu cứ thế theo tới Ngân Bạch, vừa đỗ xe xong xuôi, khoảnh khắc kéo phanh tay, ngẩng đầu thì thấy người giơ súng vây thành vòng tròn xung quanh cô. Họng súng tối om giữ cô ở nguyên chỗ ngồi không thể di chuyển.
Yến Nhụy Tiêu híp mắt xoay một vòng, nhìn thấy Lý Côn đi tới. Đôi bên đều giằng co trong sự tĩnh lặng, anh ấy tiến lên gõ vào cửa sổ xe của cô: “Cô Vivian, ngài Diệp nói muốn gặp cô.”
Tốc độ xuống xe của cô rất nhanh, đúng lúc cô cũng muốn gặp Diệp Lang Đình.
Yến Nhụy Tiêu được mời vào Ngân Bạch, không một ai làm gì cô, suy nghĩ trong lòng của cô dần rõ ràng theo từng bước đi vào Ngân Bạch.
Cô vốn không hề có suy nghĩ chạy trốn.
Ngân Bạch có không gian ngầm. Ngoại trừ bãi đỗ xe dưới hầm, xuống một tầng nữa là tầng lớn từng được sửa sang. Bàn chân giẫm lên tấm thảm vừa dày vừa nặng phủ trên mặt đất không có bất cứ tiếng động nào. Trên tường treo đèn áp tường lờ mờ chiếu sáng, Yến Nhụy Tiêu ngước mắt nhìn xung quanh, đều là vách tường màu đen.
Có vài căn phòng đang bật đèn, sự xuất hiện của cô thu hút những người đó đi tới cửa nhìn. Họ tiếp tục đi về phía trước, Lý Côn kêu người đi vào trong mở một căn phòng.
Xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, mười mấy người đi trên thảm lông đều có thể nghe thấy tiếng vải vóc ma sát sột soạt. Căn phòng cô phải đợi nằm ở cuối hành lang, xung quanh không có một người nào khác, bên trong cũng chỉ đặt một chiếc sô pha màu đen. Không hề có cửa sổ, ánh sáng chỉ dựa vào một ngọn đèn trên đỉnh đầu. Trên cửa và tường có vài khe hở hình vuông để thông gió, nhưng đều được lắp lan can chắn hình trụ, im lặng thì có thể nghe thấy tiếng luồng điện.
Yến Nhụy Tiêu đứng ở cửa không di chuyển, ngoảnh đầu hỏi Lý Côn đứng bên cạnh đợi cô đi vào: “Ngài Diệp đâu?”
Lý Côn vẫn giữ vẻ khách sáo và xa cách, cho dù tới thời điểm này cũng không hề ra tay mà chỉ tỏ ý để cô đi vào: “Hôm nay ngài Diệp rất bận, phiền cô Vivian đợi ở đây một lúc. Ngài ấy cũng cảm thấy tò mò về sự quan tâm của cô nên muốn tìm một thời điểm trò chuyện nghiêm túc với cô.”