Chương 6
Kết thúc chuyến du lịch dài bốn ngày, cô và anh quay trở lại thành phố. Cái không khí ồn ào vội vã vẫn như mọi khi, nhưng từ nay nó sẽ trở nên đáng yêu hơn, màu hồng hơn đối với bản thân cô.
Hôm nay cô lại đặc biệt đến thăm bọn trẻ. Nhưng ngoài đem bánh kẹo ra thì cô còn đem theo vài món đồ vui vui mua được lúc đi du lịch.
Trời dần tà, ánh nắng cũng không còn gay gắt như lúc trưa, cô và anh mỗi người xách hai bao đồ lỉnh kỉnh bước vào sân.
Bọn trẻ vừa nhìn thấy cô liền nhanh nhảu chạy lại, gương mặt hân hoan tiến gần lại cô.
Thấy bọn trẻ lại cô còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói vô tư trong trẻo của bọn nhóc đã vang lên um trời.
"Chị ơi, lần này chị đến chị lại mang gì thế ạ?"
"Chị ơi, chị ơi, kể chuyện tiếp đi."
"Chị ơi em có này cho chị nè."
"Anh ơi, đi chơi với tụi em đi."
"......."
Hết đứa này đến đứa khác tranh nhau nói, đến nỗi lúc sau cô còn không nghe ra được câu nào.
Cô đang muốn lên tiếng thì giọng nói ấm áp của anh vang lên, kéo sự tập trung của bọn trẻ về hết phía anh.
"Các em, ngoan nào, nghe anh nói đã nhé. Chúng ta lại cái sân rộng đằng kia đi, rồi anh sẽ phát bánh kẹo cho nhé. Sau đó có gì muốn nói thì từng bạn phát biểu thôi, anh chị sẽ nghe hết, được không nào?"
Nói xong anh mỉm cười nhìn bọn trẻ. Chúng nó nghe lời anh, im lặng đợi anh và cô dẫn đến sân.
Từng đứa từng đứa được chia bánh kẹo, sau đó là rỉ rả với cô mọi thứ trên trời dưới đất.
Vẫn giống như lần trước, đứa nào hiếu động thì qua bên anh chơi thể thao, trốn tìm, còn lại thì thích ngồi nghe cô kể chuyện.
Trời vừa tầm tầm tối, anh và cô cũng xin phép về để bọn trẻ còn được nghỉ ngơi.
Trên đường về anh có ghé qua mua cho một cái bánh ngọt loại ít đường. Anh biết cô cũng thích đồ ngọt, nhưng vì bệnh tim nên cô không thể ăn quá nhiều.
Cô cầm cái bánh trên tay, lòng ào ạt cảm xúc. Đã lâu lắm rồi cô mới ăn đồ ngọt, cũng đã lâu lắm rồi cô mới được người khác mua cho ăn.
Hai mắt cô cay cay, trước mắt là một từng sương mờ. Không hiểu sao từ khi gặp anh cô lại trở nên mềm yếu như vậy, bất cứ điều gì cũng có thể khiến cô rơi nước mắt.
Anh thấy cô chăm chăm vào cái bánh, trên mu bàn tay có thêm một giọt nước, lập tức trở nên hoảng hốt.
"Em làm sao thế? Anh sai rồi, anh sai rồi. Em đừng khóc, đừng khóc!"
Anh giật chiếc bánh trên tay cô, ôm nhẹ cô vào lòng. Anh sợ rồi, sợ nhìn thấy nước mắt của cô. Trong phút chốc tim anh như ngừng một nhịp đập.
Cô cảm nhận được lồng ngực đang phập phồng vì lo lắng của anh, tâm trạng rối bời lúc nảy cũng dần dần lắng dịu. Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, an ủi: "Là em hơi nhạy cảm, em xin lỗi. Giờ đã không sao rồi."
Anh vẫn không chút động tĩnh ôm ghì lấy cô. Một hồi lâu sau mới chịu buông ra, lau đi giọt nước mắt còn vương trên khóe mi cô.
"Thật chứ?"
"Ừm. Mình về nhà thôi. Nhé!"
Anh gật đầu, nắm chặt tay cô đi về.
Vì chuyện xảy ra lúc nảy mà anh cứ năn nỉ ỉ ôi cô cho anh ở lại đêm nay. Lúc đầu cô cũng một mực từ chối, nhưng rồi cuối cùng cô đành phải chịu thua trước sự kiên quyết của anh.
Đêm đó, cô và anh nằm chung trên một chiếc giường. Hai người nằm đối diện với nhau, cách nhau một khoảng không xa.
Không biết trải qua bao lâu, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn có mỗi tiếng thở đều đều chậm rãi.
Anh ngủ rồi, chỉ còn mỗi mình cô nằm chăm chăm nhìn anh. Khuôn mặt anh an tĩnh trông có vẻ rất mệt mỏi.
Từ dạo đi du lịch về, cô để ý anh rất bám người. Chỉ riêng trong nhà thôi mà cô đi tới đâu, anh liền theo tới đó, một bước cũng không rời.
Cô vươn tay, chạm nhẹ lên hàng chân mày đang chau lại của anh. Không biết anh đang mơ thấy gì mà vẻ mặt cau có đến lạ thường.
Cô vuốt nhẹ từ từ chậm rãi, đến khi hàng chân mày giãn ra, trở về khuôn mặt an tĩnh như lúc đầu.
"Có phải em đã khiến anh mệt mỏi rồi không? Xin lỗi anh nhé."
Giọng nói du dương của cô nhỏ nhẹ vang lên trong khoảng không yên lặng. Câu nói này cô không dám nói trước mặt anh, sợ anh sẽ giận rồi lại suy nghĩ vẩn vơ. Cô thà là người ích kỷ, ôm hết mọi thứ vào trong lòng, còn hơn là để anh cứ phải đau khổ rồi tỏ vẻ như không có gì trước mắt cô. Anh đáng ra không nên phải chịu đau khổ vì cô.
"Đừng yêu em nhiều quá, nếu thế thì em sẽ không nỡ rời đi mất."
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng kéo đến khiến mí mắt cô cứ dần dần khép lại.
Đến khi cô thức dậy thì đã không thấy anh nằm cạnh nữa. Cô sờ sờ bên cạnh chỗ mình, đã không chút hơi ấm nào.
Cô vệ sinh sạch sẽ rồi đi ra khỏi phòng.
Vừa mới bước vào phòng khách thì đã ngửi thấy một hương thơm lan tỏa trong không khí. Cô tiến lại bàn ăn, trên đó đã bày sẵn bữa sáng mà cô hay dùng.
"Em dậy rồi à? Ngồi xuống ăn sáng luôn nhé."
Anh tháo chiếc tạp dề đeo trên người xuống rồi cũng kéo ghế ngồi đối diện cô.
"Anh dậy sớm thế ạ?" Cô hỏi.
"Ừ." Anh múc một chén cháo đến trước mặt cô, "Em ăn đi."
Hương thơm ngào ngạt vờn quanh trước mũi cô, khiến cô không thể không bị thu hút.
Bữa sáng kết thúc, cô muốn cùng anh dọn dẹp rửa bát nhưng anh lại không chịu, cứ một mực bắt cô ngồi xem tivi.
"Em cứ ngồi xem đi, anh làm xong hết rồi mình đi dạo nhé."
Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô, "Ngoan", rồi đi thẳng xuống nhà bếp.
Cô nhoẻn miệng cười rồi ôm hai gò má đỏ hồng hướng mắt về tivi.
Hôm nay cô lại đặc biệt đến thăm bọn trẻ. Nhưng ngoài đem bánh kẹo ra thì cô còn đem theo vài món đồ vui vui mua được lúc đi du lịch.
Trời dần tà, ánh nắng cũng không còn gay gắt như lúc trưa, cô và anh mỗi người xách hai bao đồ lỉnh kỉnh bước vào sân.
Bọn trẻ vừa nhìn thấy cô liền nhanh nhảu chạy lại, gương mặt hân hoan tiến gần lại cô.
Thấy bọn trẻ lại cô còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói vô tư trong trẻo của bọn nhóc đã vang lên um trời.
"Chị ơi, lần này chị đến chị lại mang gì thế ạ?"
"Chị ơi, chị ơi, kể chuyện tiếp đi."
"Chị ơi em có này cho chị nè."
"Anh ơi, đi chơi với tụi em đi."
"......."
Hết đứa này đến đứa khác tranh nhau nói, đến nỗi lúc sau cô còn không nghe ra được câu nào.
Cô đang muốn lên tiếng thì giọng nói ấm áp của anh vang lên, kéo sự tập trung của bọn trẻ về hết phía anh.
"Các em, ngoan nào, nghe anh nói đã nhé. Chúng ta lại cái sân rộng đằng kia đi, rồi anh sẽ phát bánh kẹo cho nhé. Sau đó có gì muốn nói thì từng bạn phát biểu thôi, anh chị sẽ nghe hết, được không nào?"
Nói xong anh mỉm cười nhìn bọn trẻ. Chúng nó nghe lời anh, im lặng đợi anh và cô dẫn đến sân.
Từng đứa từng đứa được chia bánh kẹo, sau đó là rỉ rả với cô mọi thứ trên trời dưới đất.
Vẫn giống như lần trước, đứa nào hiếu động thì qua bên anh chơi thể thao, trốn tìm, còn lại thì thích ngồi nghe cô kể chuyện.
Trời vừa tầm tầm tối, anh và cô cũng xin phép về để bọn trẻ còn được nghỉ ngơi.
Trên đường về anh có ghé qua mua cho một cái bánh ngọt loại ít đường. Anh biết cô cũng thích đồ ngọt, nhưng vì bệnh tim nên cô không thể ăn quá nhiều.
Cô cầm cái bánh trên tay, lòng ào ạt cảm xúc. Đã lâu lắm rồi cô mới ăn đồ ngọt, cũng đã lâu lắm rồi cô mới được người khác mua cho ăn.
Hai mắt cô cay cay, trước mắt là một từng sương mờ. Không hiểu sao từ khi gặp anh cô lại trở nên mềm yếu như vậy, bất cứ điều gì cũng có thể khiến cô rơi nước mắt.
Anh thấy cô chăm chăm vào cái bánh, trên mu bàn tay có thêm một giọt nước, lập tức trở nên hoảng hốt.
"Em làm sao thế? Anh sai rồi, anh sai rồi. Em đừng khóc, đừng khóc!"
Anh giật chiếc bánh trên tay cô, ôm nhẹ cô vào lòng. Anh sợ rồi, sợ nhìn thấy nước mắt của cô. Trong phút chốc tim anh như ngừng một nhịp đập.
Cô cảm nhận được lồng ngực đang phập phồng vì lo lắng của anh, tâm trạng rối bời lúc nảy cũng dần dần lắng dịu. Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, an ủi: "Là em hơi nhạy cảm, em xin lỗi. Giờ đã không sao rồi."
Anh vẫn không chút động tĩnh ôm ghì lấy cô. Một hồi lâu sau mới chịu buông ra, lau đi giọt nước mắt còn vương trên khóe mi cô.
"Thật chứ?"
"Ừm. Mình về nhà thôi. Nhé!"
Anh gật đầu, nắm chặt tay cô đi về.
Vì chuyện xảy ra lúc nảy mà anh cứ năn nỉ ỉ ôi cô cho anh ở lại đêm nay. Lúc đầu cô cũng một mực từ chối, nhưng rồi cuối cùng cô đành phải chịu thua trước sự kiên quyết của anh.
Đêm đó, cô và anh nằm chung trên một chiếc giường. Hai người nằm đối diện với nhau, cách nhau một khoảng không xa.
Không biết trải qua bao lâu, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn có mỗi tiếng thở đều đều chậm rãi.
Anh ngủ rồi, chỉ còn mỗi mình cô nằm chăm chăm nhìn anh. Khuôn mặt anh an tĩnh trông có vẻ rất mệt mỏi.
Từ dạo đi du lịch về, cô để ý anh rất bám người. Chỉ riêng trong nhà thôi mà cô đi tới đâu, anh liền theo tới đó, một bước cũng không rời.
Cô vươn tay, chạm nhẹ lên hàng chân mày đang chau lại của anh. Không biết anh đang mơ thấy gì mà vẻ mặt cau có đến lạ thường.
Cô vuốt nhẹ từ từ chậm rãi, đến khi hàng chân mày giãn ra, trở về khuôn mặt an tĩnh như lúc đầu.
"Có phải em đã khiến anh mệt mỏi rồi không? Xin lỗi anh nhé."
Giọng nói du dương của cô nhỏ nhẹ vang lên trong khoảng không yên lặng. Câu nói này cô không dám nói trước mặt anh, sợ anh sẽ giận rồi lại suy nghĩ vẩn vơ. Cô thà là người ích kỷ, ôm hết mọi thứ vào trong lòng, còn hơn là để anh cứ phải đau khổ rồi tỏ vẻ như không có gì trước mắt cô. Anh đáng ra không nên phải chịu đau khổ vì cô.
"Đừng yêu em nhiều quá, nếu thế thì em sẽ không nỡ rời đi mất."
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng kéo đến khiến mí mắt cô cứ dần dần khép lại.
Đến khi cô thức dậy thì đã không thấy anh nằm cạnh nữa. Cô sờ sờ bên cạnh chỗ mình, đã không chút hơi ấm nào.
Cô vệ sinh sạch sẽ rồi đi ra khỏi phòng.
Vừa mới bước vào phòng khách thì đã ngửi thấy một hương thơm lan tỏa trong không khí. Cô tiến lại bàn ăn, trên đó đã bày sẵn bữa sáng mà cô hay dùng.
"Em dậy rồi à? Ngồi xuống ăn sáng luôn nhé."
Anh tháo chiếc tạp dề đeo trên người xuống rồi cũng kéo ghế ngồi đối diện cô.
"Anh dậy sớm thế ạ?" Cô hỏi.
"Ừ." Anh múc một chén cháo đến trước mặt cô, "Em ăn đi."
Hương thơm ngào ngạt vờn quanh trước mũi cô, khiến cô không thể không bị thu hút.
Bữa sáng kết thúc, cô muốn cùng anh dọn dẹp rửa bát nhưng anh lại không chịu, cứ một mực bắt cô ngồi xem tivi.
"Em cứ ngồi xem đi, anh làm xong hết rồi mình đi dạo nhé."
Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô, "Ngoan", rồi đi thẳng xuống nhà bếp.
Cô nhoẻn miệng cười rồi ôm hai gò má đỏ hồng hướng mắt về tivi.