Chương 26: Khóc
Tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố D_nước T, Dạ Mẫn mệt mỏi lê từng bước chân ra khỏi tầng trệt của cửa hàng quần áo nam, ánh mắt lờ đờ nhìn về khoảng không vô định phía trước.
Trái tim co thắt đau đớn từng cơn, nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống hai bên gò má, một cách vô thức mà cũng vô cùng đắng lòng.
Cô đã bỏ đi cả lòng tự tôn duy nhất còn sót lại trong lòng để cầu xin Tư Đồ Hoằng có thể ngoảnh mặt lại nhìn về phía cô một lần, nhưng anh lại chẳng quan tâm, còn không ngừng khiến cô bị tổn thương. Anh thà rằng tìm một người phụ nữ ở hộp đêm làm tình nhân, cũng không chấp nhận vị hôn thê là cô.
Có nhiều lúc cô tự hỏi rằng, tại sao anh lại có thể làm ra những chuyện như vậy, rõ ràng ngoài miệng nói yêu Âu Nam Diệp, nhưng bản thân lại làm chuyện có lỗi với cô ấy. Rõ ràng đã yêu người khác ngay từ đầu, tại sao lại chấp nhận mối hôn sự giữa hai người họ, rốt cuộc thì trong trái tim Tư Đồ Hoằng có bao nhiêu là thật lòng.
Dạ Mẫn cô cảm thấy thật sự mệt mỏi rồi, cô không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, cô thật sự không thể chịu thêm một cú sốc nào nữa. Cô cũng là con người, cũng biết đau, biết buồn, biết tủi…
Nhưng cớ sao hết lần này đến lần khác Tư Đồ Hoằng lại khiến cô tổn thương, anh có biết khi nãy anh quá đáng đến mức nào không? Liệu anh có hiểu được?
Dạ Mẫn tự hỏi bản thân, rồi tự cười chế giễu chính mình, anh mà biết bản thân quá đáng thì đã không ở trước mặt nhiều người khiến cô phải mất mặt. Nếu anh để cô vào mắt thì đã không hết lần này đến lần khác trà đạp cô, khiến cô vết thương trồng chất vết thương…
Dạ Mẫn vừa khóc vừa bước đi như người mất hồn, không chú ý phía trước có người, nên đã bất cẩn đụng vào người trước mặt, nhất thời không đứng vững mà ngã nhào xuống đất. Trông cô lúc này hỏi có bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu, mặt mày trắng bệch, tóc tai bù xù, hai mắt ướt nhòe đi vì nước mắt, nhìn cô trật vật đến đáng thương.
“Cô không sao chứ?”
Người bị cô đụng trúng vội vã tiến lại gần phía cô, đỡ cô ngồi dậy, cất giọng ấm áp hỏi han. Ánh mắt nam nhân dừng lại trước khuôn mặt trắng bệch tràn đầy nước mắt, đáy mắt bỗng xẹt qua tia đau xót, nhưng rất nhanh lại biến mất.
“Không…không sao…” Dạ Mẫn cất giọng nghẹn ngào.
Cô cố gắng đứng vững, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, kìm nén lại bi thương trong lòng, cô không muốn để người khác phải thương hại.
“Vừa rồi thật ngại quá, tôi không có chú ý nên mới đụng đến cô. Thật xin lỗi…”
Nam nhân bị cô đụng trúng khẽ nở một nụ cười, ái ngại xin lỗi cô, giọng nói anh mang theo vài phần thương xót. Nếu nhìn kỹ dường như nam nhân trước mặt này đang che giấu điều gì đó, hẳn là có điều khó nói, nhưng Dạ Mẫn không hề nhận ra.
“Tôi mới phải xin lỗi anh, là tôi đã bất cẩn đụng phải anh, xin lỗi anh…”
Dạ Mẫn đứng dậy chỉnh chu lại bản thân, khẽ cúi đầu xin lỗi nam nhân trước mặt, trong lòng có chút rối rắm. Thầm trách bản thân không chú ý đến xung quanh mà khiến người khác bị ảnh hưởng, dù nam nhân kia không có nói gì nhưng cô vẫn có chút áy náy.
“Ừ. Cô không sao là tốt, lần sau nhớ cẩn thận một chút.”
Anh khẽ cười nhìn cô, trong lòng khẽ thở dài, hình như cô đã quên anh rồi. Dù có chút thất vọng, nhưng không sao, từ từ rồi anh sẽ khiến cô nhớ lại anh, rồi anh sẽ khiến cô không phải rơi lệ vì nam nhân khác nữa.
“Cảm ơn anh.”
Dạ Mẫn khẽ cúi đầu cảm ơn lại một lần nữa, sau đó rời đi trước, bởi đột nhiên cô nhớ ra mình có chút chuyện chưa làm. Khi nãy vì Tư Đồ Hoằng mà cô suýt chút nữa quên béng mất, thật may khi đụng trúng nam nhân này cô lại nhớ ra, cô đúng là một ý nhân hay quên.
Nhìn theo bóng lưng Dạ Mẫn rời đi, Thẩm Địch khẽ thở dài, rồi quay người đi về phía ngược lại. Đã nhiều năm như vậy, cô bé mít ướt hồi nào vẫn vậy, vẫn yếu đuối, vẫn để cho kẻ khác bắt nạt, đúng là thật ngốc mà. Nhưng không sao, anh đã trở về rồi, rất nhanh thôi mọi thứ sẽ trở lại như xưa, anh sẽ không buông tay cô thêm một lần nào nữa.
Tại sòng bạc lớn nhất Thành Đô_Anh Quốc, Tần Linh Lan đang cùng đám bạn chơi mạt chượt ở sảnh chính, trông sắc mặt cô ta không được tốt cho lắm. Vì sao ấy à? Vì cô ta đã bị thua liên tiếp mấy ván rồi, số tiền trong người cô ta cũng sắp hết, không tức giận mới lạ.
Tần Linh Lan đã sang Anh Quốc được bốn ngày rồi, ngoài tham gia tiệc tùng của đám bạn công tử nhà giàu ra, cô ta thường xuyên lui tới hộp đêm, sòng bạc,… Nhất thời quên mất một việc, chính là tìm kiếm người “anh trai” cùng cha khác mẹ của mình.
Bởi lẽ cô ta quên mất chính sự là do cô ta luôn đắm chìm trong thế giới trụy lạc, không thể thoát ra được. Ở nước T dù có rất nhiều sòng bạc lớn nổi tiếng, nhưng Tần Linh Lan vẫn là lần đầu tiên thấy một sòng bạc vừa lớn vừa sang trọng như nơi này, khiến cô ta nổi lên một lòng tham vô đáy.
Đáng tiếc thay, không biết tại sao dạo này vận may của Tần Linh Lan luôn đi xuống, chơi đến đâu là thua đến đó, cô ta đã thua mấy chục triệu đô la rồi. Không biết tấm thẻ vàng mà ba cô ta đưa cho còn bao nhiêu nữa, nhưng tuyệt đối cô ta không thể để mất mặt trước đám bạn kia.
“Linh Lan à, cậu muốn chơi nữa không? Tôi vẫn còn tiền kìa, nếu không đủ tôi có thể cho cậu mượn chút.”
Một tên công tử trong hội của Tần Linh Lan thấy cô ta luôn nhíu mày thì khẽ nở một nụ cười, trào phúng nói. Ánh mắt hắn ta luôm dán chặt lên người Tần Linh Lan, trong ánh mắt kia luôn ẩn giấu một ham muốn dục vọng mãnh liệt, bởi lẽ đó mà hắn ta phải tìm cách để có được thân thể mê người kia.
“Hừ, bớt phí lời, mau đưa đây. Bổn tiểu thư tuyệt đối không thể thua mãi được, con mẹ nó, nếu ông già biết được thì tôi chết chắc.”
Tần Linh Lan không để ý đến ánh mắt đắc ý của tên kia, khẽ nhíu mày nói, trong lòng thầm tính toán ván tiếp theo sẽ đi như thế nào. Tên kia thấy con mồi đã dính vào bẫy thì khẽ nở một nụ cười, phất tay cho thuộc hạ bên cạnh lại gần, dặn dò đôi chút.
Sau đó hắn ta tiếp tục nhìn về phía Tần Linh Lan đang hùng hổ chơi mạt trượt, chỉ là hắn ta cho người dùng một chút thủ đoạn mà thôi, không nghĩ tới Tần Linh Lan lại có thể ngu ngốc đến mức bị hắn ta lừa.
“Chết tiệt! Tiếp ván nữa đi!”
Tần Linh Lan nhìn đống tiền đô la vừa được đưa tới đã bay màu thì có chút tức giận, ánh mắt không cam tâm mà nhìn chằm chằm đám bạn trước mặt, chửi thề một câu rồi tiếp tục.
Một đêm này Tần Linh Lan liên tiếp thua hết trận này đến trận khác, số tiền cô ta nợ lên đến hàng trăm triệu đô la, nhưng cô ta không mảy may quan tâm. Vẫn một mực muốn dành chiến thắng, những người có mặt ở đây đều cười đầy ẩn ý liếc nhìn cô ta, quả là một cô tiểu thư ngu ngốc.
Không khí ở sòng bạc náo nhiệt là vậy, nhưng tại “Mạc Phủ” thì lại có phần trầm lặng, hơn thế là bao trùm bầu không khí có chút bi thương.
Âu Nam Diệp khi được giải thuốc do Luis hạ thì đã khôi phục lại sức lực, cô không màng tới bất kì chuyện gì mà chạy đến phòng Mạc Thiên Kỳ canh trừng anh. Ngay cả Mạc lão phu nhân khuyên ngăn cô cũng không nghe, một mực muốn đợi anh tỉnh lại, mọi người ai cũng thầm thở dài rồi rời đi.
Bên trong căn phòng ngủ xa hoa, Âu Nam Diệp mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa gần chiếc giường_nơi Mạc Thiên Kỳ đang nằm.
Nhìn người con trai đang nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt tái nhợt trước mặt, Âu Nam Diệp rất đau lòng. Cô không thể kìm hãm lại xúc cảm trong lòng, tiếp tục rơi lệ, từng giọt lệ trong suốt như hạt pha lê rơi xuống hai bên gò má khiến người khác nhìn vào đều thấy đau lòng.
“Kỳ…xin anh đó, mau tỉnh lại đi… Em rất sợ, em sợ lắm, sợ anh không tỉnh lại nữa…
huhu…làm ơn…”
Âu Nam Diệp nắm lấy tay anh, nức nở cầu xin, nhưng nam nhân trên giường không hề đáp lại. Anh như nàng công chúa ngủ trong rừng vẫn nhắm nghiền hai mắt, mặc kệ tất cả lời cầu xin, không hề có ý định tỉnh lại.
“Mạc Thiên Kỳ, em nói cho anh biết, nếu anh mà không tỉnh nữa em sẽ…sẽ không nhìn mặt anh nữa. Em sẽ đi khỏi đây…hức, em xin anh đó, mau tỉnh lại đi…”
Âu Nam Diệp vẫn không ngừng nỉ non gọi tên anh, van xin anh tỉnh lại, nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Cứ như vậy Âu Nam Diệp ngồi đó rơi lệ, vừa khóc vừa gọi tên anh, đến khi mệt mỏi thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Trong phòng ngủ nhất thời chỉ còn lại tiếng hơi thở đều đều của cả hai, xen vào đó là tiếng gió xào xạc bên ngoài cửa sổ, lúc gần lúc xa, tựa như có tựa như không…
__Câu chuyện phỏng vấn nhỏ: __
Khi ai đó đã về chung một nhà, được vinh dự mời đến buổi phỏng vấn ngoài lề.
Kỳ (Mặt lạnh): Khi tôi không thể bảo vệ người phụ nữ tôi yêu nhất…
Diệp Diệp: Khi tôi chỉ biết vô lực nhìn anh ấy vì tôi mà bị thương… (Nghẹn ngào nhìn sang ông xã)
Khán giả: “…” (Rưng rưng nước mắt, hạnh phúc)
Army + Khán giả: (T~T)_“Đáng sợ quá!”
(Thầm cảm thán trong lòng)
Diệp Diệp: Thật muốn xé xác ả trà xanh ra thành trăm mảnh. (Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn ngập lửa hận)
Army + Khán giả + Người qua đường: “…”
(Quả là một CP chân chính, quá đáng sợ!)
Trái tim co thắt đau đớn từng cơn, nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống hai bên gò má, một cách vô thức mà cũng vô cùng đắng lòng.
Cô đã bỏ đi cả lòng tự tôn duy nhất còn sót lại trong lòng để cầu xin Tư Đồ Hoằng có thể ngoảnh mặt lại nhìn về phía cô một lần, nhưng anh lại chẳng quan tâm, còn không ngừng khiến cô bị tổn thương. Anh thà rằng tìm một người phụ nữ ở hộp đêm làm tình nhân, cũng không chấp nhận vị hôn thê là cô.
Có nhiều lúc cô tự hỏi rằng, tại sao anh lại có thể làm ra những chuyện như vậy, rõ ràng ngoài miệng nói yêu Âu Nam Diệp, nhưng bản thân lại làm chuyện có lỗi với cô ấy. Rõ ràng đã yêu người khác ngay từ đầu, tại sao lại chấp nhận mối hôn sự giữa hai người họ, rốt cuộc thì trong trái tim Tư Đồ Hoằng có bao nhiêu là thật lòng.
Dạ Mẫn cô cảm thấy thật sự mệt mỏi rồi, cô không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, cô thật sự không thể chịu thêm một cú sốc nào nữa. Cô cũng là con người, cũng biết đau, biết buồn, biết tủi…
Nhưng cớ sao hết lần này đến lần khác Tư Đồ Hoằng lại khiến cô tổn thương, anh có biết khi nãy anh quá đáng đến mức nào không? Liệu anh có hiểu được?
Dạ Mẫn tự hỏi bản thân, rồi tự cười chế giễu chính mình, anh mà biết bản thân quá đáng thì đã không ở trước mặt nhiều người khiến cô phải mất mặt. Nếu anh để cô vào mắt thì đã không hết lần này đến lần khác trà đạp cô, khiến cô vết thương trồng chất vết thương…
Dạ Mẫn vừa khóc vừa bước đi như người mất hồn, không chú ý phía trước có người, nên đã bất cẩn đụng vào người trước mặt, nhất thời không đứng vững mà ngã nhào xuống đất. Trông cô lúc này hỏi có bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu, mặt mày trắng bệch, tóc tai bù xù, hai mắt ướt nhòe đi vì nước mắt, nhìn cô trật vật đến đáng thương.
“Cô không sao chứ?”
Người bị cô đụng trúng vội vã tiến lại gần phía cô, đỡ cô ngồi dậy, cất giọng ấm áp hỏi han. Ánh mắt nam nhân dừng lại trước khuôn mặt trắng bệch tràn đầy nước mắt, đáy mắt bỗng xẹt qua tia đau xót, nhưng rất nhanh lại biến mất.
“Không…không sao…” Dạ Mẫn cất giọng nghẹn ngào.
Cô cố gắng đứng vững, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, kìm nén lại bi thương trong lòng, cô không muốn để người khác phải thương hại.
“Vừa rồi thật ngại quá, tôi không có chú ý nên mới đụng đến cô. Thật xin lỗi…”
Nam nhân bị cô đụng trúng khẽ nở một nụ cười, ái ngại xin lỗi cô, giọng nói anh mang theo vài phần thương xót. Nếu nhìn kỹ dường như nam nhân trước mặt này đang che giấu điều gì đó, hẳn là có điều khó nói, nhưng Dạ Mẫn không hề nhận ra.
“Tôi mới phải xin lỗi anh, là tôi đã bất cẩn đụng phải anh, xin lỗi anh…”
Dạ Mẫn đứng dậy chỉnh chu lại bản thân, khẽ cúi đầu xin lỗi nam nhân trước mặt, trong lòng có chút rối rắm. Thầm trách bản thân không chú ý đến xung quanh mà khiến người khác bị ảnh hưởng, dù nam nhân kia không có nói gì nhưng cô vẫn có chút áy náy.
“Ừ. Cô không sao là tốt, lần sau nhớ cẩn thận một chút.”
Anh khẽ cười nhìn cô, trong lòng khẽ thở dài, hình như cô đã quên anh rồi. Dù có chút thất vọng, nhưng không sao, từ từ rồi anh sẽ khiến cô nhớ lại anh, rồi anh sẽ khiến cô không phải rơi lệ vì nam nhân khác nữa.
“Cảm ơn anh.”
Dạ Mẫn khẽ cúi đầu cảm ơn lại một lần nữa, sau đó rời đi trước, bởi đột nhiên cô nhớ ra mình có chút chuyện chưa làm. Khi nãy vì Tư Đồ Hoằng mà cô suýt chút nữa quên béng mất, thật may khi đụng trúng nam nhân này cô lại nhớ ra, cô đúng là một ý nhân hay quên.
Nhìn theo bóng lưng Dạ Mẫn rời đi, Thẩm Địch khẽ thở dài, rồi quay người đi về phía ngược lại. Đã nhiều năm như vậy, cô bé mít ướt hồi nào vẫn vậy, vẫn yếu đuối, vẫn để cho kẻ khác bắt nạt, đúng là thật ngốc mà. Nhưng không sao, anh đã trở về rồi, rất nhanh thôi mọi thứ sẽ trở lại như xưa, anh sẽ không buông tay cô thêm một lần nào nữa.
Tại sòng bạc lớn nhất Thành Đô_Anh Quốc, Tần Linh Lan đang cùng đám bạn chơi mạt chượt ở sảnh chính, trông sắc mặt cô ta không được tốt cho lắm. Vì sao ấy à? Vì cô ta đã bị thua liên tiếp mấy ván rồi, số tiền trong người cô ta cũng sắp hết, không tức giận mới lạ.
Tần Linh Lan đã sang Anh Quốc được bốn ngày rồi, ngoài tham gia tiệc tùng của đám bạn công tử nhà giàu ra, cô ta thường xuyên lui tới hộp đêm, sòng bạc,… Nhất thời quên mất một việc, chính là tìm kiếm người “anh trai” cùng cha khác mẹ của mình.
Bởi lẽ cô ta quên mất chính sự là do cô ta luôn đắm chìm trong thế giới trụy lạc, không thể thoát ra được. Ở nước T dù có rất nhiều sòng bạc lớn nổi tiếng, nhưng Tần Linh Lan vẫn là lần đầu tiên thấy một sòng bạc vừa lớn vừa sang trọng như nơi này, khiến cô ta nổi lên một lòng tham vô đáy.
Đáng tiếc thay, không biết tại sao dạo này vận may của Tần Linh Lan luôn đi xuống, chơi đến đâu là thua đến đó, cô ta đã thua mấy chục triệu đô la rồi. Không biết tấm thẻ vàng mà ba cô ta đưa cho còn bao nhiêu nữa, nhưng tuyệt đối cô ta không thể để mất mặt trước đám bạn kia.
“Linh Lan à, cậu muốn chơi nữa không? Tôi vẫn còn tiền kìa, nếu không đủ tôi có thể cho cậu mượn chút.”
Một tên công tử trong hội của Tần Linh Lan thấy cô ta luôn nhíu mày thì khẽ nở một nụ cười, trào phúng nói. Ánh mắt hắn ta luôm dán chặt lên người Tần Linh Lan, trong ánh mắt kia luôn ẩn giấu một ham muốn dục vọng mãnh liệt, bởi lẽ đó mà hắn ta phải tìm cách để có được thân thể mê người kia.
“Hừ, bớt phí lời, mau đưa đây. Bổn tiểu thư tuyệt đối không thể thua mãi được, con mẹ nó, nếu ông già biết được thì tôi chết chắc.”
Tần Linh Lan không để ý đến ánh mắt đắc ý của tên kia, khẽ nhíu mày nói, trong lòng thầm tính toán ván tiếp theo sẽ đi như thế nào. Tên kia thấy con mồi đã dính vào bẫy thì khẽ nở một nụ cười, phất tay cho thuộc hạ bên cạnh lại gần, dặn dò đôi chút.
Sau đó hắn ta tiếp tục nhìn về phía Tần Linh Lan đang hùng hổ chơi mạt trượt, chỉ là hắn ta cho người dùng một chút thủ đoạn mà thôi, không nghĩ tới Tần Linh Lan lại có thể ngu ngốc đến mức bị hắn ta lừa.
“Chết tiệt! Tiếp ván nữa đi!”
Tần Linh Lan nhìn đống tiền đô la vừa được đưa tới đã bay màu thì có chút tức giận, ánh mắt không cam tâm mà nhìn chằm chằm đám bạn trước mặt, chửi thề một câu rồi tiếp tục.
Một đêm này Tần Linh Lan liên tiếp thua hết trận này đến trận khác, số tiền cô ta nợ lên đến hàng trăm triệu đô la, nhưng cô ta không mảy may quan tâm. Vẫn một mực muốn dành chiến thắng, những người có mặt ở đây đều cười đầy ẩn ý liếc nhìn cô ta, quả là một cô tiểu thư ngu ngốc.
Không khí ở sòng bạc náo nhiệt là vậy, nhưng tại “Mạc Phủ” thì lại có phần trầm lặng, hơn thế là bao trùm bầu không khí có chút bi thương.
Âu Nam Diệp khi được giải thuốc do Luis hạ thì đã khôi phục lại sức lực, cô không màng tới bất kì chuyện gì mà chạy đến phòng Mạc Thiên Kỳ canh trừng anh. Ngay cả Mạc lão phu nhân khuyên ngăn cô cũng không nghe, một mực muốn đợi anh tỉnh lại, mọi người ai cũng thầm thở dài rồi rời đi.
Bên trong căn phòng ngủ xa hoa, Âu Nam Diệp mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa gần chiếc giường_nơi Mạc Thiên Kỳ đang nằm.
Nhìn người con trai đang nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt tái nhợt trước mặt, Âu Nam Diệp rất đau lòng. Cô không thể kìm hãm lại xúc cảm trong lòng, tiếp tục rơi lệ, từng giọt lệ trong suốt như hạt pha lê rơi xuống hai bên gò má khiến người khác nhìn vào đều thấy đau lòng.
“Kỳ…xin anh đó, mau tỉnh lại đi… Em rất sợ, em sợ lắm, sợ anh không tỉnh lại nữa…
huhu…làm ơn…”
Âu Nam Diệp nắm lấy tay anh, nức nở cầu xin, nhưng nam nhân trên giường không hề đáp lại. Anh như nàng công chúa ngủ trong rừng vẫn nhắm nghiền hai mắt, mặc kệ tất cả lời cầu xin, không hề có ý định tỉnh lại.
“Mạc Thiên Kỳ, em nói cho anh biết, nếu anh mà không tỉnh nữa em sẽ…sẽ không nhìn mặt anh nữa. Em sẽ đi khỏi đây…hức, em xin anh đó, mau tỉnh lại đi…”
Âu Nam Diệp vẫn không ngừng nỉ non gọi tên anh, van xin anh tỉnh lại, nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Cứ như vậy Âu Nam Diệp ngồi đó rơi lệ, vừa khóc vừa gọi tên anh, đến khi mệt mỏi thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Trong phòng ngủ nhất thời chỉ còn lại tiếng hơi thở đều đều của cả hai, xen vào đó là tiếng gió xào xạc bên ngoài cửa sổ, lúc gần lúc xa, tựa như có tựa như không…
__Câu chuyện phỏng vấn nhỏ: __
Khi ai đó đã về chung một nhà, được vinh dự mời đến buổi phỏng vấn ngoài lề.
- Cảm giác thất bại nhất trong bạn là khi nào?
Kỳ (Mặt lạnh): Khi tôi không thể bảo vệ người phụ nữ tôi yêu nhất…
Diệp Diệp: Khi tôi chỉ biết vô lực nhìn anh ấy vì tôi mà bị thương… (Nghẹn ngào nhìn sang ông xã)
Khán giả: “…” (Rưng rưng nước mắt, hạnh phúc)
- Khi gặp tình địch các bạn cảm thấy như thế nào?
Army + Khán giả: (T~T)_“Đáng sợ quá!”
(Thầm cảm thán trong lòng)
Diệp Diệp: Thật muốn xé xác ả trà xanh ra thành trăm mảnh. (Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn ngập lửa hận)
Army + Khán giả + Người qua đường: “…”
(Quả là một CP chân chính, quá đáng sợ!)