Chương 45: Mất mát
Vừa dừng xe ở bãi đỗ xe chỗ hẹn, dì nhỏ của Bạch Nam đã gọi đến, giọng nói không giấu nổi sốt ruột cùng lo âu.
“Nam Nam, con đến chỗ hẹn chưa? Con bé là con gái của bạn dì, con đừng dọa con bé biết chưa? Dì lần này không trở về được, con có gặp mẹ con bé thì gửi lời hỏi thăm sức khỏe dùm dì, đừng quên đó.”
Bên này khi nghe dì nhỏ thao thao bất tuyệt bên tai, Bạch Nam chỉ có thể lặng lẽ thở dài, dẫu không thích bị sắp xếp đi xem mắt nhưng không thể từ chối.
Dù sao thì cũng đã đến chỗ hẹn rồi, anh vẫn là nên đi xem thử, xem mắt thì xem mắt thôi không có gì phải xoắn lên cả, dì nhỏ cũng không có bắt ép anh nhất định phải kết hôn với người ta đâu.
Nghĩ như vậy, Bạch Nam khẽ hắng giọng đáp:
“Vâng, con đến chỗ hẹn rồi. Dì nhớ giữ gìn sức khỏe, vài ngày nữa con sẽ trở lại Thành Đô, lúc đó cần làm một số kiểm tra, dì chuẩn bị trước đi ạ.”
Nghe thấy đứa cháu của mình nhắc đến bệnh tình của bản thân, đầu dây bên kia dì nhỏ của Bạch Nam bỗng dưng hẫng đi một nhịp, bà thật không muốn thấy anh phải hao tâm tổn sức vì bà. Bệnh tình của bà bản thân bà là người rõ nhất, cũng không phải còn trẻ trung gì, sống được ngày nào hay ngày nấy, không thể cưỡng cầu.
Nhưng bà chỉ lo cho Bạch Nam, đứa cháu này của bà từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, thiếu thốn đi tình yêu thương gia đình.
Thật vất vả bà mới nuôi nấng được anh thành tài, bà không hy vọng anh vì bà mà chịu thêm nhiều vất vả nữa, hiện tại bà chỉ muốn nhìn anh thành gia lập thất, có như vậy chị gái và anh rể bà trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy an lòng.
“Ayza…con không cần trở lại sớm đâu, ta không sao, hiếm khi có dịp trở về nước T, con cứ đi chơi thoải mái đi. Không phải tiểu tử nhà họ Mạc cũng đã cho con xin nghỉ phép sao, đừng để tâm đến ta, nhớ phải dẫn con gái nhà người ta đi chơi tử tế.”
Đầu dây bên kia dì nhỏ của Bạch Nam lại bắt đầu công tác tư tưởng cho đứa cháu duy nhất của mình, bà rất muốn có cháu bồng rồi, phải nhanh chóng thúc đẩy hai đứa thành đôi mới được.
“Dì à…”
Bạch Nam mệt mỏi cất tiếng gọi dì nhỏ của mình, anh cảm thấy bất lực trước thái độ nhiệt tình của dì ấy, anh còn chưa có sốt ruột như dì ấy đâu, sao anh cứ có cảm giác bản thân bị bán đứng nhỉ.
“Được rồi, ta phải tám chuyện với bạn ta rồi, cúp máy đây. Đừng để con gái nhà người ta đợi lâu.”
Nói đoạn, không đợi Bạch Nam trả lời đầu dây bên kia dì nhỏ của anh đã cúp máy, chỉ nghe thấy âm thanh “tút…tút…tút…” kéo dài, màn hình điện thoại trở nên tối thui.
Bạch Nam nhìn chiếc điện thoại trong tay hồi lâu, mới chậm rãi cất đi, sau đó hướng về phía cổng nhà hàng mà đi tới.
Địa điểm hẹn là một nhà hàng Trung Cổ mới mở không lâu, khách khứa cũng khá đông đúc, từ ngoài bước vào cảm giác ấm cúng của gia đình đã truyền đến khiến người ta không khỏi cảm thấy mãn nguyện.
Bên trong nhà hàng được trang trí rất đơn giản nhưng cũng không kém phần sang trọng, tất cả hầu như được thiết kế mang theo phong cách từ thời xa xưa, mang lại cảm giác khá thoải mái, đồng thời cũng có thể giúp ta hiểu rõ được phong cách thời xa xưa.
“Kính mời tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn với ai không ạ?”
Vừa vào bên trong, đã có nhân viên nhà hàng đi đến nhiệt tình tiếp đãi, trên môi luôn duy trì nụ cười chuyên nghiệp.
“Phiền dẫn tôi đến bàn hẹn của Mặc Lam tiểu thư, tôi có hẹn với cô ấy.” Bạch Nam lãnh đạm nói, ánh mắt khẽ liếc nhìn xung quanh.
“Vâng, mời tiên sinh đi bên này ạ.”
Anh nhân viên khẽ cúi người, vươn tay làm động tác mời, trên môi vẫn duy trì nụ cười tươi, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi trước khí thế bức người của Bạch Nam.
Ngược lại với anh nhân viên kia, mấy nữ nhân viên trong cửa hàng lại rất hào hứng, ánh mắt luôn dán chặt vào người Bạch Nam. Từ khi nhà hàng này mở cửa đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên họ gặp được một vị thiếu gia vừa điển trai vừa thu hút được nhiều ánh nhìn như vậy, thật muốn có một người bạn trai đẹp như anh.
Bên kia những cô nhân viên không ngừng tưởng tượng ra bảy bảy bốn chín cảnh gặp gỡ trong mơ, thiếu điều muốn chảy luôn cả nước miếng luôn rồi. Còn bên đây, nhân vật chính trong những tưởng tượng kia lại rất điềm nhiên mà bỏ qua hết thảy những ánh nhìn kia, bước nhanh đến chỗ bàn hẹn.
Vừa đến nơi, anh đã thấy Mặc Lam ngồi kia đợi sẵn, cô đang chăm chú ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có vẻ rất suy tư.
“Xin lỗi, Mặc tiểu thư để cô đợi lâu rồi.”
Bạch Nam khẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện, lãnh đạm nói, khẽ nâng tầm mắt nhìn cô gái trước mặt mà đánh giá. Ngũ quan hài hòa cân đối, khuôn mặt thanh tú, tiêu chuẩn cũng là một mỹ nhân, nhưng có vẻ cô ấy đang có tâm sự, hẳn là cũng giống như anh bị ép đến đây xem mắt.
“A…anh đến rồi sao, xin lỗi khi nãy tôi có hơi không chú tâm, khiến anh chê cười rồi.”
Mặc Lam khẽ giật mình khi nghe giọng nói của Bạch Nam, vội vã quay người lại cất giọng đầy ái ngại, khi nãy cô đang suy nghĩ một vài chuyện nên không chú ý tới anh, thật là có chút mất mặt rồi.
“Không sao, tôi mới phải xin lỗi vì để tiểu thư phải đợi.” Bạch Nam lịch sự đáp.
Cả hai ngồi nhìn nhau một lúc lâu, bầu không khí im lặng bủa vây xung quanh khiến Mặc Lam có chút ngại ngùng, len lén ngước nhìn nam nhân trước mặt, lòng thầm cảm thán quả là rất đẹp trai.
Nhưng tiếc rằng cô đã có người trong lòng, hôm nay đến đây xem mắt cũng chỉ vì mẹ cô ép buộc, không thể không đi. Cô cũng muốn nhân cơ hội lần này nói rõ với đối tượng xem mắt, họ có thể làm bạn nhưng để tiến thêm bước nữa thì không thể.
“Bạch tiên sinh, thật ngại quá, thật ra hôm nay đến đây là do mẹ tôi ép buộc. Tôi đã có người trong lòng, cho nên hiện tại tôi không muốn có mối quan hệ khác…”
Mặc Lam hít một hơi thật sâu, quyết định nói rõ ràng với Bạch Nam luôn, tránh sau này phát sinh thêm nhiều vấn đề không mong muốn.
“Không sao, tôi hiểu mà. Tôi cũng như Mạc tiểu thư, hiện tại tôi cũng không muốn có bạn gái, vậy nên cô không cần phải áy náy. Chúng ta có thể làm bạn.”
Bạch Nam cũng hiểu được ý của Mặc Lam, vừa đến nơi khi thấy cô ấy anh đã đoán ra tám chín phần rồi, Mặc Lam quả nhiên đã có người trong lòng, nhưng hẳn là đơn phương bởi anh thấy cô ấy rất nhiều tâm sự.
“Được, cảm ơn anh đã hiểu cho tôi.” Cô cười cười đáp, sau đó như nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói:
“Nếu đã đến đây thì chi bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi, coi như ăn mừng để kết bạn.”
Nói xong, như sợ anh không chấp nhận, cô còn len lén nhìn anh, sau đó dùng ánh mắt chờ mong dán chặt lên đối phương. Cô cũng muốn kết thêm nhiều bạn mới, nói thật cô cũng không có nhiều bạn bè, do tính cách của cô từ nhỏ đã ít nói, vậy nên rất ít người tình nguyện chơi với cô.
“Được.”
Bạch Nam nghĩ một chút sau đó mở miệng đáp ứng, anh cũng không bài xích với mối quan hệ mới này, càng thêm bạn mới càng tốt. Sau đó cả hai cùng nhau ăn một bữa cơm, đến khi kết thúc cuộc hẹn và trở về căn hộ cao cấp mới mua đã tối mịt.
Bạch Nam vừa định đẩy cửa bước vào nhà thì một bóng đen bên cạnh lao tới, ôm trầm lấy anh khiến anh giật nảy mình, theo phản xạ vùng vẫy muốn vung quyền đánh đối phương nhưng lại nghe thấy một giọng
nói quen thuộc vang lên.
“Nam Nam, anh thích em…đừng đi xem mắt nữa được không? Đừng thích người khác có được không?”
Giọng nói đó hỏi có bao nhiêu thâm tình thì có bấy nhiêu, nghe kĩ còn mang theo vài phần mất mát cùng đau thương.
Thân thể Bạch Nam cứng đờ trước câu nói vừa rồi, phải một lúc sau mới định thần trở lại mà đẩy nam nhân kia ra, ánh mắt không thể tin nổi nhìn đối phương.
Bắc Nhiễm toàn thân nồng nặc mùi rượu đứng trước mặt Bạch Nam, đôi mắt buồn bã nhìn Bạch Nam, mơ hồ khóe mi còn ươn ướt. Anh biết bản thân không nên có dục vọng chiếm hữu đối với Bạch Nam, anh không nên thích Bạch Nam nhưng anh lại không thể khống chế được trái tim mình mà yêu cậu ấy.
“Bắc Nhiễm, cậu có biết bản thân mình đang nói cái gì không?! Cậu…”
Bạch Nam khẽ rũ mắt xuống, trong lòng tư vị tạp trần, nhất thời không biết làm sao đối mặt với Bắc Nhiễm.
“Tôi biết, tôi thật sự thích cậu, tôi không muốn thấy cậu thân thiết với người khác, tôi thật sự không thể ngừng thích cậu…”
Bắc Nhiễm thâm tình nhìn Bạch Nam mà bày tỏ hết tấm lòng, anh không thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà bỏ qua hết thảy, anh không muốn nhường Bạch Nam cho người khác.
“Bắc Nhiễm, cậu…”
Bạch Nam nghẹn ứ cổ họng, không biết phải nói gì cho phải, anh thật sự rất rối loạn không biết phải đối mặt với Bắc Nhiễm ra sao, thật sự quá bất ngờ. Anh chỉ biết đứng đó nhìn nam nhân ưu tú trước mắt, trái tim có chút xao động đến lạ thường, họ đã quen biết nhau hơn ba năm, cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều lần.
Anh không nghĩ tới Bắc Nhiễm lại có tình cảm đặc biệt với mình, anh không biết nên vui hay nên buồn bởi vì anh phát hiện hình như bản thân anh cũng không bài xích với Bắc Nhiễm. Sâu thẳm bên trong lòng dường như anh cũng thích Bắc Nhiễm, cũng muốn một lần thật sự đối diện với bản thân, muốn một lần được yêu đương đúng nghĩa.
Không để Bạch Nam thất thần lâu, Bắc Nhiễm kéo người anh lại gần mình, không ngần ngại mà đặt lên môi anh một nụ hôn, từ dịu dàng đến mãnh liệt khiến Bạch Nam nhất thời không kìm lòng được mà đáp trả.
Cả hai cứ thế đứng trước cửa căn hộ, ôm hôn nhau, không hề để ý đến xung quanh, cùng nhau chìm đắm trong thế giới riêng của hai người.
Rất lâu sau đó Bắc Nhiễm mới buông đôi môi kia ra, đưa đôi mắt thâm tình nhìn người trong lòng, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc bởi vì Bạch Nam không có đẩy anh ra.
“Nam Nam, cho anh một cơ hội được ở bên cạnh em có được không?”
Bắc Nhiễm ôn nhu hỏi, khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt nam nhân trước mặt, mang theo vô vàn yêu thương da diết.
“Nam Nam, con đến chỗ hẹn chưa? Con bé là con gái của bạn dì, con đừng dọa con bé biết chưa? Dì lần này không trở về được, con có gặp mẹ con bé thì gửi lời hỏi thăm sức khỏe dùm dì, đừng quên đó.”
Bên này khi nghe dì nhỏ thao thao bất tuyệt bên tai, Bạch Nam chỉ có thể lặng lẽ thở dài, dẫu không thích bị sắp xếp đi xem mắt nhưng không thể từ chối.
Dù sao thì cũng đã đến chỗ hẹn rồi, anh vẫn là nên đi xem thử, xem mắt thì xem mắt thôi không có gì phải xoắn lên cả, dì nhỏ cũng không có bắt ép anh nhất định phải kết hôn với người ta đâu.
Nghĩ như vậy, Bạch Nam khẽ hắng giọng đáp:
“Vâng, con đến chỗ hẹn rồi. Dì nhớ giữ gìn sức khỏe, vài ngày nữa con sẽ trở lại Thành Đô, lúc đó cần làm một số kiểm tra, dì chuẩn bị trước đi ạ.”
Nghe thấy đứa cháu của mình nhắc đến bệnh tình của bản thân, đầu dây bên kia dì nhỏ của Bạch Nam bỗng dưng hẫng đi một nhịp, bà thật không muốn thấy anh phải hao tâm tổn sức vì bà. Bệnh tình của bà bản thân bà là người rõ nhất, cũng không phải còn trẻ trung gì, sống được ngày nào hay ngày nấy, không thể cưỡng cầu.
Nhưng bà chỉ lo cho Bạch Nam, đứa cháu này của bà từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, thiếu thốn đi tình yêu thương gia đình.
Thật vất vả bà mới nuôi nấng được anh thành tài, bà không hy vọng anh vì bà mà chịu thêm nhiều vất vả nữa, hiện tại bà chỉ muốn nhìn anh thành gia lập thất, có như vậy chị gái và anh rể bà trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy an lòng.
“Ayza…con không cần trở lại sớm đâu, ta không sao, hiếm khi có dịp trở về nước T, con cứ đi chơi thoải mái đi. Không phải tiểu tử nhà họ Mạc cũng đã cho con xin nghỉ phép sao, đừng để tâm đến ta, nhớ phải dẫn con gái nhà người ta đi chơi tử tế.”
Đầu dây bên kia dì nhỏ của Bạch Nam lại bắt đầu công tác tư tưởng cho đứa cháu duy nhất của mình, bà rất muốn có cháu bồng rồi, phải nhanh chóng thúc đẩy hai đứa thành đôi mới được.
“Dì à…”
Bạch Nam mệt mỏi cất tiếng gọi dì nhỏ của mình, anh cảm thấy bất lực trước thái độ nhiệt tình của dì ấy, anh còn chưa có sốt ruột như dì ấy đâu, sao anh cứ có cảm giác bản thân bị bán đứng nhỉ.
“Được rồi, ta phải tám chuyện với bạn ta rồi, cúp máy đây. Đừng để con gái nhà người ta đợi lâu.”
Nói đoạn, không đợi Bạch Nam trả lời đầu dây bên kia dì nhỏ của anh đã cúp máy, chỉ nghe thấy âm thanh “tút…tút…tút…” kéo dài, màn hình điện thoại trở nên tối thui.
Bạch Nam nhìn chiếc điện thoại trong tay hồi lâu, mới chậm rãi cất đi, sau đó hướng về phía cổng nhà hàng mà đi tới.
Địa điểm hẹn là một nhà hàng Trung Cổ mới mở không lâu, khách khứa cũng khá đông đúc, từ ngoài bước vào cảm giác ấm cúng của gia đình đã truyền đến khiến người ta không khỏi cảm thấy mãn nguyện.
Bên trong nhà hàng được trang trí rất đơn giản nhưng cũng không kém phần sang trọng, tất cả hầu như được thiết kế mang theo phong cách từ thời xa xưa, mang lại cảm giác khá thoải mái, đồng thời cũng có thể giúp ta hiểu rõ được phong cách thời xa xưa.
“Kính mời tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn với ai không ạ?”
Vừa vào bên trong, đã có nhân viên nhà hàng đi đến nhiệt tình tiếp đãi, trên môi luôn duy trì nụ cười chuyên nghiệp.
“Phiền dẫn tôi đến bàn hẹn của Mặc Lam tiểu thư, tôi có hẹn với cô ấy.” Bạch Nam lãnh đạm nói, ánh mắt khẽ liếc nhìn xung quanh.
“Vâng, mời tiên sinh đi bên này ạ.”
Anh nhân viên khẽ cúi người, vươn tay làm động tác mời, trên môi vẫn duy trì nụ cười tươi, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi trước khí thế bức người của Bạch Nam.
Ngược lại với anh nhân viên kia, mấy nữ nhân viên trong cửa hàng lại rất hào hứng, ánh mắt luôn dán chặt vào người Bạch Nam. Từ khi nhà hàng này mở cửa đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên họ gặp được một vị thiếu gia vừa điển trai vừa thu hút được nhiều ánh nhìn như vậy, thật muốn có một người bạn trai đẹp như anh.
Bên kia những cô nhân viên không ngừng tưởng tượng ra bảy bảy bốn chín cảnh gặp gỡ trong mơ, thiếu điều muốn chảy luôn cả nước miếng luôn rồi. Còn bên đây, nhân vật chính trong những tưởng tượng kia lại rất điềm nhiên mà bỏ qua hết thảy những ánh nhìn kia, bước nhanh đến chỗ bàn hẹn.
Vừa đến nơi, anh đã thấy Mặc Lam ngồi kia đợi sẵn, cô đang chăm chú ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có vẻ rất suy tư.
“Xin lỗi, Mặc tiểu thư để cô đợi lâu rồi.”
Bạch Nam khẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện, lãnh đạm nói, khẽ nâng tầm mắt nhìn cô gái trước mặt mà đánh giá. Ngũ quan hài hòa cân đối, khuôn mặt thanh tú, tiêu chuẩn cũng là một mỹ nhân, nhưng có vẻ cô ấy đang có tâm sự, hẳn là cũng giống như anh bị ép đến đây xem mắt.
“A…anh đến rồi sao, xin lỗi khi nãy tôi có hơi không chú tâm, khiến anh chê cười rồi.”
Mặc Lam khẽ giật mình khi nghe giọng nói của Bạch Nam, vội vã quay người lại cất giọng đầy ái ngại, khi nãy cô đang suy nghĩ một vài chuyện nên không chú ý tới anh, thật là có chút mất mặt rồi.
“Không sao, tôi mới phải xin lỗi vì để tiểu thư phải đợi.” Bạch Nam lịch sự đáp.
Cả hai ngồi nhìn nhau một lúc lâu, bầu không khí im lặng bủa vây xung quanh khiến Mặc Lam có chút ngại ngùng, len lén ngước nhìn nam nhân trước mặt, lòng thầm cảm thán quả là rất đẹp trai.
Nhưng tiếc rằng cô đã có người trong lòng, hôm nay đến đây xem mắt cũng chỉ vì mẹ cô ép buộc, không thể không đi. Cô cũng muốn nhân cơ hội lần này nói rõ với đối tượng xem mắt, họ có thể làm bạn nhưng để tiến thêm bước nữa thì không thể.
“Bạch tiên sinh, thật ngại quá, thật ra hôm nay đến đây là do mẹ tôi ép buộc. Tôi đã có người trong lòng, cho nên hiện tại tôi không muốn có mối quan hệ khác…”
Mặc Lam hít một hơi thật sâu, quyết định nói rõ ràng với Bạch Nam luôn, tránh sau này phát sinh thêm nhiều vấn đề không mong muốn.
“Không sao, tôi hiểu mà. Tôi cũng như Mạc tiểu thư, hiện tại tôi cũng không muốn có bạn gái, vậy nên cô không cần phải áy náy. Chúng ta có thể làm bạn.”
Bạch Nam cũng hiểu được ý của Mặc Lam, vừa đến nơi khi thấy cô ấy anh đã đoán ra tám chín phần rồi, Mặc Lam quả nhiên đã có người trong lòng, nhưng hẳn là đơn phương bởi anh thấy cô ấy rất nhiều tâm sự.
“Được, cảm ơn anh đã hiểu cho tôi.” Cô cười cười đáp, sau đó như nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói:
“Nếu đã đến đây thì chi bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi, coi như ăn mừng để kết bạn.”
Nói xong, như sợ anh không chấp nhận, cô còn len lén nhìn anh, sau đó dùng ánh mắt chờ mong dán chặt lên đối phương. Cô cũng muốn kết thêm nhiều bạn mới, nói thật cô cũng không có nhiều bạn bè, do tính cách của cô từ nhỏ đã ít nói, vậy nên rất ít người tình nguyện chơi với cô.
“Được.”
Bạch Nam nghĩ một chút sau đó mở miệng đáp ứng, anh cũng không bài xích với mối quan hệ mới này, càng thêm bạn mới càng tốt. Sau đó cả hai cùng nhau ăn một bữa cơm, đến khi kết thúc cuộc hẹn và trở về căn hộ cao cấp mới mua đã tối mịt.
Bạch Nam vừa định đẩy cửa bước vào nhà thì một bóng đen bên cạnh lao tới, ôm trầm lấy anh khiến anh giật nảy mình, theo phản xạ vùng vẫy muốn vung quyền đánh đối phương nhưng lại nghe thấy một giọng
nói quen thuộc vang lên.
“Nam Nam, anh thích em…đừng đi xem mắt nữa được không? Đừng thích người khác có được không?”
Giọng nói đó hỏi có bao nhiêu thâm tình thì có bấy nhiêu, nghe kĩ còn mang theo vài phần mất mát cùng đau thương.
Thân thể Bạch Nam cứng đờ trước câu nói vừa rồi, phải một lúc sau mới định thần trở lại mà đẩy nam nhân kia ra, ánh mắt không thể tin nổi nhìn đối phương.
Bắc Nhiễm toàn thân nồng nặc mùi rượu đứng trước mặt Bạch Nam, đôi mắt buồn bã nhìn Bạch Nam, mơ hồ khóe mi còn ươn ướt. Anh biết bản thân không nên có dục vọng chiếm hữu đối với Bạch Nam, anh không nên thích Bạch Nam nhưng anh lại không thể khống chế được trái tim mình mà yêu cậu ấy.
“Bắc Nhiễm, cậu có biết bản thân mình đang nói cái gì không?! Cậu…”
Bạch Nam khẽ rũ mắt xuống, trong lòng tư vị tạp trần, nhất thời không biết làm sao đối mặt với Bắc Nhiễm.
“Tôi biết, tôi thật sự thích cậu, tôi không muốn thấy cậu thân thiết với người khác, tôi thật sự không thể ngừng thích cậu…”
Bắc Nhiễm thâm tình nhìn Bạch Nam mà bày tỏ hết tấm lòng, anh không thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà bỏ qua hết thảy, anh không muốn nhường Bạch Nam cho người khác.
“Bắc Nhiễm, cậu…”
Bạch Nam nghẹn ứ cổ họng, không biết phải nói gì cho phải, anh thật sự rất rối loạn không biết phải đối mặt với Bắc Nhiễm ra sao, thật sự quá bất ngờ. Anh chỉ biết đứng đó nhìn nam nhân ưu tú trước mắt, trái tim có chút xao động đến lạ thường, họ đã quen biết nhau hơn ba năm, cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều lần.
Anh không nghĩ tới Bắc Nhiễm lại có tình cảm đặc biệt với mình, anh không biết nên vui hay nên buồn bởi vì anh phát hiện hình như bản thân anh cũng không bài xích với Bắc Nhiễm. Sâu thẳm bên trong lòng dường như anh cũng thích Bắc Nhiễm, cũng muốn một lần thật sự đối diện với bản thân, muốn một lần được yêu đương đúng nghĩa.
Không để Bạch Nam thất thần lâu, Bắc Nhiễm kéo người anh lại gần mình, không ngần ngại mà đặt lên môi anh một nụ hôn, từ dịu dàng đến mãnh liệt khiến Bạch Nam nhất thời không kìm lòng được mà đáp trả.
Cả hai cứ thế đứng trước cửa căn hộ, ôm hôn nhau, không hề để ý đến xung quanh, cùng nhau chìm đắm trong thế giới riêng của hai người.
Rất lâu sau đó Bắc Nhiễm mới buông đôi môi kia ra, đưa đôi mắt thâm tình nhìn người trong lòng, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc bởi vì Bạch Nam không có đẩy anh ra.
“Nam Nam, cho anh một cơ hội được ở bên cạnh em có được không?”
Bắc Nhiễm ôn nhu hỏi, khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt nam nhân trước mặt, mang theo vô vàn yêu thương da diết.