Chương 60: Bí mật trôn vùi nơi vực sâu
“Linh Lan à, dạo này con làm gì mà suốt ngày đi ra ngoài vậy?”
Vu Nhược Đồng ung dung nhấp tách trà, liếc nhìn Tần Linh Lan đang sửa soạn đồ để đi ra ngoài, trông cô ta có vẻ rất cao hứng.
“Hẹn hò nha!” Tần Linh Lan nở một nụ cười tươi rói đáp mẹ mình.
“Hẹn hò?” Vu Nhược Đồng nhíu mày, có chút nghi hoặc, “Với ai vậy?! Con cái nhà nào?”
“Ayza…mẹ không cần để ý đâu. Hiện tại con đang theo đuổi người ta nha, khi nào thành công con sẽ đưa anh ấy về ra mắt ba mẹ.”
Tần Linh Lan tự tin nói, ánh mắt tỏa sáng, mỗi lần nhắc đến Bạch Nam là cô ta rất tự hào, nhan sắc và cả tiền tài Bạch Nam đều có đủ, quả là một nam nhân ưu tú.
“Sau này con sẽ là người kế nhiệm Tần gia, bạn đời cũng phải thông qua ông nội con. Lo mà xem xét, mẹ không giúp con lần nữa đâu.”
Vu Nhược Đồng híp mắt nhắc nhở con gái của mình, hơn ai hết bà hiểu Tần lão gia là người như thế nào, những kẻ sau này sẽ trở thành con dâu, cháu rể tương lai của Tần gia phải được chọn kĩ lưỡng.
Bởi trong mắt Tần lão gia, lợi ích đứng đầu, còn cái thứ tình cảm nam nữ không bao giờ được lão ta cho phép. Cũng giống như năm đó, Vu Nhược Đồng đã vì cái danh phận phu nhân Tần gia mà không tiếc ra tay hãm hại mẹ của Mạc Thiên Kỳ, trực tiếp giết chết bà ấy.
Tần lão gia cũng chính là một trong những đồng phạm gây ra, dù lão ta biết tất cả, nhưng cũng chỉ im lặng mà bỏ qua hết thảy. Tất cả cũng chỉ vì sau lưng mẹ của Mạc Thiên Kỳ không có hậu thuẫn, còn sau lưng Vu Nhược Đồng còn có Vu gia hiển hách chống lưng.
Hết thảy đều vì hai chữ “tiền tài”.
Bí mật năm đó luôn được Vu Nhược Đồng giấu kín trong lòng, chỉ có bà ta biết, nhưng hiện tại bà ta lại bị một kẻ giấu mặt uy hiếp rằng sẽ phanh phui mọi chuyện năm đó. Nên bà ta có chút sợ hãi, sợ rằng bí mật trôn vùi nơi vực sâu ấy lại một lần nữa bị khơi gợi lại.
“Mẹ yên tâm, con tự có cách khiến ông nội đồng ý. Hơn nữa anh ấy rất ưu tú, con tin ông nội sẽ chấp thuận.” Tần Linh Lan nháy mắt tinh nghịch nhìn mẹ mình, “Con đi đây, tạm biệt mẹ.”
Nói đoạn, cô ta đi ra khỏi nhà, phóng xe rời đi. Vu Nhược Đồng nhìn theo bóng lưng con gái khuất dần, rơi vào trầm tư, cuộc đời bà ta chỉ toàn những toan tính, chưa bao giờ được yên ổn.
Sống trong nhung lụa xa hoa, nhưng lúc nào cũng phải cảnh giác, cái cuộc sống này bà ta đã quá mệt mỏi rồi. Thật sự bà ta không hề muốn con gái của mình phải như vậy, nhưng phàm là làm dâu gia tộc lớn mạnh luôn luôn là như vậy, mấy ai có thể hiểu được.
Khu căn hộ cao cấp của Bạch Nam, cậu đang sửa soạn lại trang phục để đi ra ngoài gặp Tần Linh Lan theo kế hoạch, Bắc Nhiễm thì mang bộ mặt đen xì ngồi ở ghế sofa nhìn chằm chằm cậu.
Hiển nhiên là tâm trạng rất tồi tệ, mấy ai hiểu được cái cảm giác vợ tương lai của mình đi hẹn hò với nữ nhân khác chứ? Ôi, thật con mẹ nó anh muốn giết người diệt khẩu luôn rồi.
“A Nhiễm, sao mặt anh lại như đi đưa đám vậy?” Bạch Nam ngồi xuống bên cạnh Bắc Nhiễm, nhẹ nhàng hỏi han.
Đôi tay thon dài khẽ vươn lên xoa xoa hai má của ai kia, trong đôi mắt tràn ngập ý cười vô lại, có vẻ như lão công nhà cậu lại nổi cơn ghen tuông rồi.
“Có sao? Anh rất bình thường mà.” Bắc Nhiễm thờ ơ đáp, nhưng trong lòng đã chua ngòm.
“Haizz…thiếu điều là chữ viết hết lên mặt anh rồi!” Bạch Nam phụt cười thành tiếng trêu chọc.
Bắc Nhiễm quay phắt mặt đi, khẽ “Hừ!” lạnh một tiếng, đúng là anh đang giận dỗi Bạch Nam, ai bảo cậu đi hẹn hò với người khác chứ. Cái nhiệm vụ chết tiệt kia không biết bao giờ mới xong đây, anh sắp phát điên lên rồi đó, lão đại cũng thật là ác ma mà!
“Được rồi mà… Em chỉ đi một lát thôi, ngoan, nếu anh không yên tâm thì đi theo em đi.” Bạch Nam suy nghĩ một chút khẽ đề nghị.
Cậu biết Bắc Nhiễm cũng chỉ vì quá yêu cậu nên mới tỏ thái độ như vậy, thật ra anh cũng chẳng có ý gì khác cả.
“Nam Nam…anh thật sự không muốn nhìn thấy em đi với Tần Linh Lan, trong lòng anh rất khó chịu…”
Bắc Nhiễm cầm lấy tay của Bạch Nam, khẽ hôn lên mu bàn tay của cậu, nỉ non. Anh đã thích cậu từ rất lâu rồi, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau Bắc Nhiễm đã thích cậu, chỉ là lúc đó anh vẫn chưa chắc chắn ý niệm kia là như thế nào.
Nhưng dần dà qua lâu dần, cái tình cảm ấy từ từ chuyển sang yêu từ lúc nào cũng không hay, anh bắt đầu có những dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với Bạch Nam.
Mỗi lần nhìn thấy cậu tiếp xúc với nữ nhân hay nam nhân khác, trong lòng anh rất khó chịu, nhưng lại chẳng thể nói ra. Tình cảm ấy cũng chỉ dám giữ trong lòng, trôn vùi nơi vực sâu, cho đến khi Bạch Nam phải đi xem mắt anh đã không thể kiềm chế mà bộc phát hết thảy.
Bởi anh không muốn bản thân phải bỏ lỡ bất cứ điều gì khiến sau này phải hối hận. Nên anh đã chọn cách nói ra hết, bày tỏ nỗi lòng thầm giấu kín trong lòng với người anh yêu.
“A Nhiễm, em biết anh khó chịu… Nhưng em nợ lão đại rất nhiều, nếu như không có lão đại có lẽ sẽ không có em của ngày hôm nay.” Bạch Nam ngập ngừng, thâm tình nhìn Bắc Nhiễm, “Vậy nên…em đã tự thề với bản thân phải giúp lão đại báo thù bằng bất cứ giá nào.”
Bắc Nhiễm ôm lấy thân thể có chút run rẩy của Bạch Nam, anh hiểu chứ, anh hiểu hết mọi thứ mà Bạch Nam làm là vì trả ơn cưu mang của Mạc Thiên Kỳ. Anh cũng vậy, cũng giống như Bạch Nam, nợ Mạc Thiên Kỳ một mạng.
Họ đều có chung ân nhân, vậy nên anh cũng thấu hiệu nhiệm vụ của bản thân, phải giúp Mạc Thiên Kỳ đứng vững trong sự nghiệp cũng như báo thù Tần gia.
“Anh biết, chúng ta đều nợ lão đại. Nam Nam, xin em hãy nhớ, em không chỉ có một mình… Em còn có anh, có lão đại và mọi người.”
Bạch Nam xúc động, khẽ gật đầu, ôm chặt lấy người Bắc Nhiễm hơn, cậu hy vọng khoảnh khắc này dừng lại lâu hơn một chút, để cậu có thể cảm nhận hơi ấm yêu thương từ nam nhân này. Thật tốt biết bao khi xung quanh cậu đều có những người luôn muốn dành tặng những điều tốt đẹp, quý giá nhất cho cậu, đời này gặp được Bắc Nhiễm thật tốt.
Mọi gánh nặng đều được chút bỏ hết thảy, trong lòng cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tiếp đó Bắc Nhiễm trao cho cậu một nụ hôn nồng cháy, còn không quên tặng một dấu ấn bắt mắt trên cổ của cậu. Sau đó mới thỏa mãn buông người Bạch Nam ra, rồi đi thay đồ cùng cậu đến điểm hẹn.
Chỗ hẹn gặp Tần Linh Lan là ở khu trung tâm thương mại, khi đến nơi họ đã thấy Tần Linh Lan ngồi ở phòng trà đợi, hôm nay cô ta đặc biệt trang điểm rất đẹp.
“Bạch Nam, anh đến rồi!”
Thấy Bạch Nam đến, Tần Linh Lan vui mừng đến mức đứng dậy đi đến trước mặt Bạch Nam, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Nhưng chưa vui được bao lâu, ánh mắt cô ta dừng lại trước người Bắc Nhiễm, khẽ đánh giá.
Nam nhân bên cạnh Bạch Nam quả là ngang tài ngang sức với Bạch Nam, quá là đẹp trai rồi, cái bản tính háo sắc của cô ta lại nổi lên. Một ý nghĩ điên rồ xẹt qua đầu, nếu như hai nam nhân này đều là của cô ta thì hay biết mấy.
“Bạch Nam, vị tiên sinh bên cạnh anh là ai vậy?” Cô ta thu hồi tầm mắt, nhìn Bạch Nam hỏi lại.
“À, bạn của tôi.” Bạch Nam thờ ơ đáp.
“Chào anh, tôi là Tần Linh Lan, rất vui được gặp mặt.” Tần Linh Lan vui vẻ vươn đôi tay thon dài ra trước mặt Bắc Nhiễm, tự tin giới thiệu.
Bắc Nhiễm hơi nhíu mày, khẽ đáp, “Ừ, chào cô.”
Anh trực tiếp bỏ qua cái bắt tay xã giao của Tần Linh Lan, dù có chút gượng gạo nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại tinh thần, tiếp tục tươi cười nhìn Bạch Nam.
Sau đó cả ba người bắt đầu đi dạo trung tâm thương mại, hết ăn uống rồi xem phim, tiếp đó mua sắm, giống như một buổi hẹn hò lãng mạn.
Nhưng nhân vật chính lại là hai người đàn ông ưu tú, trong mắt những người qua đường, Tần Linh Lan đích thị là một chiếc bóng đèn cản trở hai người kia.
Sau khi kết thúc buổi hẹn, Bắc Nhiễm cùng Bạch Nam đi đến “Lam Uyển” luôn, bởi vì khi nãy họ vừa nhận được cuộc gọi từ Mạc Thiên Kỳ, nói là họp khẩn cấp.
Bên trong thư phòng ba nam nhân đang ngồi nghiêm túc trong phòng họp, không khí có vẻ rất căng thẳng.
“Chết tiệt thật, không nghĩ tới lão ta lại dám ra tay khi chúng ta đến nước T.” Bạch Nam khó chịu đập tay xuống mặt bàn, ánh mắt có chút tức giận.
“Nam Nam, em bình tĩnh chút.” Bắc Nhiễm nắm lấy tay của Bạch Nam, khẽ xoa xoa, quay sang Mạc Thiên Kỳ, “Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Bắc Nhiễm có chút lo lắng, bọn họ đều không nghĩ tới lão cáo già Lucas Martin lại dám hành động lỗ mãng ở Thành Đô khi bọn họ đều đến nước T.
“Bắc Nhiễm, cậu trở lại Thành Đô giải quyết chuyện vũ khí quân dụng bị đánh cắp đi. Còn Bạch Nam tiếp tục kế hoạch.”
Mạc Thiên Kỳ gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, điềm đạm phân phó, hiện tại Tề Thiên đang nghỉ phép đi đến nước H nên chưa thể trở lại nước T. Kế hoạch của họ phải đẩy nhanh hơn dự kiến, anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn khiến Tần gia thân bại danh liệt.
Cái nỗi đau gặm nhấm anh từng ngày từ khi còn nhỏ, anh không muốn chịu đựng nữa, bởi đã quá đủ rồi.
“Ừ, lão đại cậu yên tâm, tôi sẽ giải quyết bọn họ.” Bắc Nhiễm khẽ đáp.
Ánh mắt có chút đượm buồn nhìn về phía Bạch Nam, họ lại phải tiếp tục chia xa rồi, thật sự trong lòng rất không muốn. Nhưng biết phải làm sao đây?
Họ còn có nhiệm vụ của riêng mình, ngoài là một sát thủ chuyên nghiệp, bản thân Bắc Nhiễm còn là một quân nhân, vì quốc gia anh sẵn sàng hy sinh tất cả.
“Cứ như vậy đi, các cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
Hai người kia khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi “Lam Uyển”, trở về căn hộ của Bạch Nam, họ chỉ có thời gian là tối nay để bên nhau, nên hai người đều không muốn lãng phí.
Vu Nhược Đồng ung dung nhấp tách trà, liếc nhìn Tần Linh Lan đang sửa soạn đồ để đi ra ngoài, trông cô ta có vẻ rất cao hứng.
“Hẹn hò nha!” Tần Linh Lan nở một nụ cười tươi rói đáp mẹ mình.
“Hẹn hò?” Vu Nhược Đồng nhíu mày, có chút nghi hoặc, “Với ai vậy?! Con cái nhà nào?”
“Ayza…mẹ không cần để ý đâu. Hiện tại con đang theo đuổi người ta nha, khi nào thành công con sẽ đưa anh ấy về ra mắt ba mẹ.”
Tần Linh Lan tự tin nói, ánh mắt tỏa sáng, mỗi lần nhắc đến Bạch Nam là cô ta rất tự hào, nhan sắc và cả tiền tài Bạch Nam đều có đủ, quả là một nam nhân ưu tú.
“Sau này con sẽ là người kế nhiệm Tần gia, bạn đời cũng phải thông qua ông nội con. Lo mà xem xét, mẹ không giúp con lần nữa đâu.”
Vu Nhược Đồng híp mắt nhắc nhở con gái của mình, hơn ai hết bà hiểu Tần lão gia là người như thế nào, những kẻ sau này sẽ trở thành con dâu, cháu rể tương lai của Tần gia phải được chọn kĩ lưỡng.
Bởi trong mắt Tần lão gia, lợi ích đứng đầu, còn cái thứ tình cảm nam nữ không bao giờ được lão ta cho phép. Cũng giống như năm đó, Vu Nhược Đồng đã vì cái danh phận phu nhân Tần gia mà không tiếc ra tay hãm hại mẹ của Mạc Thiên Kỳ, trực tiếp giết chết bà ấy.
Tần lão gia cũng chính là một trong những đồng phạm gây ra, dù lão ta biết tất cả, nhưng cũng chỉ im lặng mà bỏ qua hết thảy. Tất cả cũng chỉ vì sau lưng mẹ của Mạc Thiên Kỳ không có hậu thuẫn, còn sau lưng Vu Nhược Đồng còn có Vu gia hiển hách chống lưng.
Hết thảy đều vì hai chữ “tiền tài”.
Bí mật năm đó luôn được Vu Nhược Đồng giấu kín trong lòng, chỉ có bà ta biết, nhưng hiện tại bà ta lại bị một kẻ giấu mặt uy hiếp rằng sẽ phanh phui mọi chuyện năm đó. Nên bà ta có chút sợ hãi, sợ rằng bí mật trôn vùi nơi vực sâu ấy lại một lần nữa bị khơi gợi lại.
“Mẹ yên tâm, con tự có cách khiến ông nội đồng ý. Hơn nữa anh ấy rất ưu tú, con tin ông nội sẽ chấp thuận.” Tần Linh Lan nháy mắt tinh nghịch nhìn mẹ mình, “Con đi đây, tạm biệt mẹ.”
Nói đoạn, cô ta đi ra khỏi nhà, phóng xe rời đi. Vu Nhược Đồng nhìn theo bóng lưng con gái khuất dần, rơi vào trầm tư, cuộc đời bà ta chỉ toàn những toan tính, chưa bao giờ được yên ổn.
Sống trong nhung lụa xa hoa, nhưng lúc nào cũng phải cảnh giác, cái cuộc sống này bà ta đã quá mệt mỏi rồi. Thật sự bà ta không hề muốn con gái của mình phải như vậy, nhưng phàm là làm dâu gia tộc lớn mạnh luôn luôn là như vậy, mấy ai có thể hiểu được.
Khu căn hộ cao cấp của Bạch Nam, cậu đang sửa soạn lại trang phục để đi ra ngoài gặp Tần Linh Lan theo kế hoạch, Bắc Nhiễm thì mang bộ mặt đen xì ngồi ở ghế sofa nhìn chằm chằm cậu.
Hiển nhiên là tâm trạng rất tồi tệ, mấy ai hiểu được cái cảm giác vợ tương lai của mình đi hẹn hò với nữ nhân khác chứ? Ôi, thật con mẹ nó anh muốn giết người diệt khẩu luôn rồi.
“A Nhiễm, sao mặt anh lại như đi đưa đám vậy?” Bạch Nam ngồi xuống bên cạnh Bắc Nhiễm, nhẹ nhàng hỏi han.
Đôi tay thon dài khẽ vươn lên xoa xoa hai má của ai kia, trong đôi mắt tràn ngập ý cười vô lại, có vẻ như lão công nhà cậu lại nổi cơn ghen tuông rồi.
“Có sao? Anh rất bình thường mà.” Bắc Nhiễm thờ ơ đáp, nhưng trong lòng đã chua ngòm.
“Haizz…thiếu điều là chữ viết hết lên mặt anh rồi!” Bạch Nam phụt cười thành tiếng trêu chọc.
Bắc Nhiễm quay phắt mặt đi, khẽ “Hừ!” lạnh một tiếng, đúng là anh đang giận dỗi Bạch Nam, ai bảo cậu đi hẹn hò với người khác chứ. Cái nhiệm vụ chết tiệt kia không biết bao giờ mới xong đây, anh sắp phát điên lên rồi đó, lão đại cũng thật là ác ma mà!
“Được rồi mà… Em chỉ đi một lát thôi, ngoan, nếu anh không yên tâm thì đi theo em đi.” Bạch Nam suy nghĩ một chút khẽ đề nghị.
Cậu biết Bắc Nhiễm cũng chỉ vì quá yêu cậu nên mới tỏ thái độ như vậy, thật ra anh cũng chẳng có ý gì khác cả.
“Nam Nam…anh thật sự không muốn nhìn thấy em đi với Tần Linh Lan, trong lòng anh rất khó chịu…”
Bắc Nhiễm cầm lấy tay của Bạch Nam, khẽ hôn lên mu bàn tay của cậu, nỉ non. Anh đã thích cậu từ rất lâu rồi, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau Bắc Nhiễm đã thích cậu, chỉ là lúc đó anh vẫn chưa chắc chắn ý niệm kia là như thế nào.
Nhưng dần dà qua lâu dần, cái tình cảm ấy từ từ chuyển sang yêu từ lúc nào cũng không hay, anh bắt đầu có những dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với Bạch Nam.
Mỗi lần nhìn thấy cậu tiếp xúc với nữ nhân hay nam nhân khác, trong lòng anh rất khó chịu, nhưng lại chẳng thể nói ra. Tình cảm ấy cũng chỉ dám giữ trong lòng, trôn vùi nơi vực sâu, cho đến khi Bạch Nam phải đi xem mắt anh đã không thể kiềm chế mà bộc phát hết thảy.
Bởi anh không muốn bản thân phải bỏ lỡ bất cứ điều gì khiến sau này phải hối hận. Nên anh đã chọn cách nói ra hết, bày tỏ nỗi lòng thầm giấu kín trong lòng với người anh yêu.
“A Nhiễm, em biết anh khó chịu… Nhưng em nợ lão đại rất nhiều, nếu như không có lão đại có lẽ sẽ không có em của ngày hôm nay.” Bạch Nam ngập ngừng, thâm tình nhìn Bắc Nhiễm, “Vậy nên…em đã tự thề với bản thân phải giúp lão đại báo thù bằng bất cứ giá nào.”
Bắc Nhiễm ôm lấy thân thể có chút run rẩy của Bạch Nam, anh hiểu chứ, anh hiểu hết mọi thứ mà Bạch Nam làm là vì trả ơn cưu mang của Mạc Thiên Kỳ. Anh cũng vậy, cũng giống như Bạch Nam, nợ Mạc Thiên Kỳ một mạng.
Họ đều có chung ân nhân, vậy nên anh cũng thấu hiệu nhiệm vụ của bản thân, phải giúp Mạc Thiên Kỳ đứng vững trong sự nghiệp cũng như báo thù Tần gia.
“Anh biết, chúng ta đều nợ lão đại. Nam Nam, xin em hãy nhớ, em không chỉ có một mình… Em còn có anh, có lão đại và mọi người.”
Bạch Nam xúc động, khẽ gật đầu, ôm chặt lấy người Bắc Nhiễm hơn, cậu hy vọng khoảnh khắc này dừng lại lâu hơn một chút, để cậu có thể cảm nhận hơi ấm yêu thương từ nam nhân này. Thật tốt biết bao khi xung quanh cậu đều có những người luôn muốn dành tặng những điều tốt đẹp, quý giá nhất cho cậu, đời này gặp được Bắc Nhiễm thật tốt.
Mọi gánh nặng đều được chút bỏ hết thảy, trong lòng cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tiếp đó Bắc Nhiễm trao cho cậu một nụ hôn nồng cháy, còn không quên tặng một dấu ấn bắt mắt trên cổ của cậu. Sau đó mới thỏa mãn buông người Bạch Nam ra, rồi đi thay đồ cùng cậu đến điểm hẹn.
Chỗ hẹn gặp Tần Linh Lan là ở khu trung tâm thương mại, khi đến nơi họ đã thấy Tần Linh Lan ngồi ở phòng trà đợi, hôm nay cô ta đặc biệt trang điểm rất đẹp.
“Bạch Nam, anh đến rồi!”
Thấy Bạch Nam đến, Tần Linh Lan vui mừng đến mức đứng dậy đi đến trước mặt Bạch Nam, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Nhưng chưa vui được bao lâu, ánh mắt cô ta dừng lại trước người Bắc Nhiễm, khẽ đánh giá.
Nam nhân bên cạnh Bạch Nam quả là ngang tài ngang sức với Bạch Nam, quá là đẹp trai rồi, cái bản tính háo sắc của cô ta lại nổi lên. Một ý nghĩ điên rồ xẹt qua đầu, nếu như hai nam nhân này đều là của cô ta thì hay biết mấy.
“Bạch Nam, vị tiên sinh bên cạnh anh là ai vậy?” Cô ta thu hồi tầm mắt, nhìn Bạch Nam hỏi lại.
“À, bạn của tôi.” Bạch Nam thờ ơ đáp.
“Chào anh, tôi là Tần Linh Lan, rất vui được gặp mặt.” Tần Linh Lan vui vẻ vươn đôi tay thon dài ra trước mặt Bắc Nhiễm, tự tin giới thiệu.
Bắc Nhiễm hơi nhíu mày, khẽ đáp, “Ừ, chào cô.”
Anh trực tiếp bỏ qua cái bắt tay xã giao của Tần Linh Lan, dù có chút gượng gạo nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại tinh thần, tiếp tục tươi cười nhìn Bạch Nam.
Sau đó cả ba người bắt đầu đi dạo trung tâm thương mại, hết ăn uống rồi xem phim, tiếp đó mua sắm, giống như một buổi hẹn hò lãng mạn.
Nhưng nhân vật chính lại là hai người đàn ông ưu tú, trong mắt những người qua đường, Tần Linh Lan đích thị là một chiếc bóng đèn cản trở hai người kia.
Sau khi kết thúc buổi hẹn, Bắc Nhiễm cùng Bạch Nam đi đến “Lam Uyển” luôn, bởi vì khi nãy họ vừa nhận được cuộc gọi từ Mạc Thiên Kỳ, nói là họp khẩn cấp.
Bên trong thư phòng ba nam nhân đang ngồi nghiêm túc trong phòng họp, không khí có vẻ rất căng thẳng.
“Chết tiệt thật, không nghĩ tới lão ta lại dám ra tay khi chúng ta đến nước T.” Bạch Nam khó chịu đập tay xuống mặt bàn, ánh mắt có chút tức giận.
“Nam Nam, em bình tĩnh chút.” Bắc Nhiễm nắm lấy tay của Bạch Nam, khẽ xoa xoa, quay sang Mạc Thiên Kỳ, “Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Bắc Nhiễm có chút lo lắng, bọn họ đều không nghĩ tới lão cáo già Lucas Martin lại dám hành động lỗ mãng ở Thành Đô khi bọn họ đều đến nước T.
“Bắc Nhiễm, cậu trở lại Thành Đô giải quyết chuyện vũ khí quân dụng bị đánh cắp đi. Còn Bạch Nam tiếp tục kế hoạch.”
Mạc Thiên Kỳ gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, điềm đạm phân phó, hiện tại Tề Thiên đang nghỉ phép đi đến nước H nên chưa thể trở lại nước T. Kế hoạch của họ phải đẩy nhanh hơn dự kiến, anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn khiến Tần gia thân bại danh liệt.
Cái nỗi đau gặm nhấm anh từng ngày từ khi còn nhỏ, anh không muốn chịu đựng nữa, bởi đã quá đủ rồi.
“Ừ, lão đại cậu yên tâm, tôi sẽ giải quyết bọn họ.” Bắc Nhiễm khẽ đáp.
Ánh mắt có chút đượm buồn nhìn về phía Bạch Nam, họ lại phải tiếp tục chia xa rồi, thật sự trong lòng rất không muốn. Nhưng biết phải làm sao đây?
Họ còn có nhiệm vụ của riêng mình, ngoài là một sát thủ chuyên nghiệp, bản thân Bắc Nhiễm còn là một quân nhân, vì quốc gia anh sẵn sàng hy sinh tất cả.
“Cứ như vậy đi, các cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
Hai người kia khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi “Lam Uyển”, trở về căn hộ của Bạch Nam, họ chỉ có thời gian là tối nay để bên nhau, nên hai người đều không muốn lãng phí.