Chương 41
Bàn tay ấm nóng bên cạnh như vô tình đặt lên eo tôi rồi kéo tôi sát lại. Tim tôi lại đập rộn lên. Thịnh… chỉ là hành động nhỏ nhưng lại là cả tình cảm ấm nồng Thịnh thể hiện với tôi. Tôi chỉ biết tủm tỉm môi cười, được ở bên Thịnh thế này, dẫu có là ngồi trong bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng, đầy tiếng thở dài não nuột xung quanh thì tôi vẫn thấy như đang ở thiên đường vậy. Hôm nay, ngày mai… được bên Thịnh như thế này thôi, chỉ nghĩ đến mà tôi đã thấy một tương lai tràn ngập hoa hồng. Ai da… tôi lại mơ mộng ngốc nghếch nữa rồi… Cuộc sống đâu phải chỉ có màu hồng, như lúc này là việc lo lắng cho một người anh em, một công nhân Thịnh thuê đang gặp nguy hiểm.
Tôi quay sang nhìn Thịnh, đúng lúc Thịnh quay sang tôi, thấy vẻ lo lắng của tôi Thịnh khẽ nhướng mày, bàn tay lớn cũng xoa nhẹ eo tôi trấn an:
– Đức sẽ không sao đâu.
Tôi gật nhẹ, nhìn thẳng về phía trước. Bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu bước ra ngoài. Ba người chúng tôi liền tiến đến. Chú Hoàn hỏi vị bác sĩ tầm tuổi bốn mươi đeo kính vuông:
– Bác sĩ… em tôi thế nào rồi ạ?
– Chúng tôi vừa bó bột cố định chân trái và cổ tay phải, người nhà có thể vào thăm.
– Cảm ơn bác sĩ.
Chú Hoàn vội bước vào trước. Chú thực lòng lo lắng cho Đức. Thịnh và tôi không chậm trễ theo sau chú.
Đức ngồi tựa lưng vào thành giường bệnh, một chân bó chặt cứng, một bên cổ tay cũng băng bó buộc lên cổ. Mặt mũi người ngợm Đức còn dính sơn trắng cùng bụi bặm nhìn vừa thương vừa buồn cười. Chắc hẳn lúc ngã trên tay Đức vẫn còn cầm chổi sơn nên mới văng bẩn như vậy. Thấy tôi khuôn mặt trắng trẻo của Đức bỗng đỏ lên nhưng cũng trấn tĩnh lại ngay để nở một nụ cười gượng gạo yếu ớt.
Nhìn Đức như vậy, tôi vượt lên trước hai người đàn ông tiến lại gần Đức, khẽ cất tiếng hỏi bởi tôi thực lòng lo cho Đức:
– Anh Đức… giờ anh thấy trong người thế nào?
Đức nhếch nhẹ khóe miệng nhìn tôi, mấp máy đôi môi tím bệch trả lời:
– Lại không đau à? Mải nghĩ đến câu nói của em đấy!
Tôi nghe Đức nói, cảm giác trong lòng vừa thương xót lại vừa tự trách bản thân. Lúc Thịnh kéo tay tôi… tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà gào mồm lên với Thịnh “tôi thích anh” giữa bao nhiêu người, trong đó có cả Đức, trong khi… suốt hơn một tháng qua Thịnh và tôi vốn cũng chỉ thân hơn hai người bạn một chút. Thậm chí rất có thể Đức nghĩ bản thân vẫn còn hi vọng với tôi khi mà Thịnh hoàn toàn không bày tỏ tình ý dù có hơi kỳ lạ… Nhưng chuyện đã là thế, lúc này tôi và Thịnh… đã vượt qua ranh giới tình bạn còn Đức thì… Tôi không khỏi áy náy, bặm môi cúi mặt, cả người cũng nóng ran lên…
Thịnh bỗng quàng tay qua vai tôi rồi kéo tôi sát lại khiến chú Hoàn ngạc nhiên tròn mắt, còn tôi thì ngượng chín mặt. Thịnh ơi… đây là bệnh viện, xung quanh là bao nhiêu con người đó!
– Bạn gái tôi nói thích tôi có gì sai mà ông giật mình ngã ngửa ra thế?
AAAA… Có nhất thiết phải làm người khác đau lòng thế không hả Thịnh kia? Người ta đang bị đau mà. Tôi lúng túng cấu vào eo Thịnh một cái, làm ơn đừng hành hạ người bệnh có được không?
Đức có vẻ không ngạc nhiên, chỉ quay mặt vào tường thả một câu hờ hững:
– Cứ giả vờ giả vịt. Ngã vì tiếc đấy có sao không?
Thịnh cứng họng, da mặt bỗng ưng ửng hồng. Quả thực Thịnh giỏi giả vờ siêu hạng. Thích người ta mà cứ làm bộ làm tịch bao lâu nay, cơ mà… tôi cũng thích cái nết này mới khổ cái thân tôi… giờ lại còn làm thêm Đức khổ thế này. Tôi đành hỏi Đức để đánh lạc hướng chuyện này đi, chẳng hay ho gì cả:
– Giờ anh có gọi được ai đến chăm sóc cho anh không?
Chú Hoàn nghe tôi hỏi thì trả lời thay:
– Nó ở với chú, tối chú chăm nó thôi còn ai đâu!
Tôi nghe mà sống mũi cay cay… Đức thế này mà không có bạn gái đến chăm sóc sao? Lúc trước Đức nói anh “ế” mà tôi không tin, nhưng có lẽ sự thực là như vậy. Chú Hoàn cười nhẹ nói tiếp:
– Trước có con bé người yêu cũng hay qua lại nhưng nó về quê lấy chồng mất rồi…
Chú Hoàn thở dài một hơi, tiến lại hỏi Đức:
– Chú đi mua cho mày hộp cháo, chốc qua nhà thuốc mua cho thuốc mà uống.
– Cháu không đói. Chú kệ cháu.
– Cái thằng này…
Chú Hoàn nửa cười nửa trách anh chàng bệnh nhân đang khó ở, kéo cả Thịnh và tôi ra ngoài. Trời bên ngoài đã chuyển màu xám tro, một ngày sắp kết thúc, cũng báo hiệu giờ cơm tối sắp đến. Thịnh mở ví đưa một xấp tiền đặt vào tay chú béo, nhẹ giọng:
– Cháu đưa tạm chú ít này, toàn bộ viện phí cùng tiền chăm sóc Đức cháu sẽ lo. Chú xem nhờ ai chăm được nó thì nhờ không chú cứ ở đây với nó.
– Ừ… được rồi… mai mẹ nó lên đây ấy mà. Hai đứa không phải lo.
Chú nhận lấy tiền đút vào túi áo ngực, cười hề hà. Chú béo lúc nào cũng thế cả, chăm lo cho đội ngũ thợ xây như cha chú lại như bạn bè. Cả nhóm cũng nghe lời chú răm rắp, kể cả tôi cũng muốn nghe lời người đàn ông to béo tốt bụng này. Chuyện ăn cắp vật liệu, nếu quả thực có mà nói… nhờ có chú béo mà tôi tin không phải cả nhóm họ bắt tay lừa gạt Thịnh.
Tôi theo Thịnh ra về, cảm giác trong lòng vẫn là không được vui. Tôi không sao gạt bỏ suy nghĩ tại tôi mà Đức ngã, thế nên cái mặt nhìn như mếu. Lại thêm Thịnh thích đổ dầu vào lửa, “xát muối” vào lòng Đức nữa chứ. Hừm… đồ tàn nhẫn! Đúng là đàn ông, ý thức cạnh tranh khẳng định chủ quyền của họ thật sự làm tôi sốc. Hay… chỉ có Thịnh như vậy nhỉ? Lửng dửng bao ngày, bỗng dưng sau một cái chớp mắt mà biến đổi hoàn toàn, lúc này đây đang nắm chặt bàn tay nhỏ của tôi trong bàn tay to lớn ấm áp của Thịnh, cứ vậy từ lúc xuống xe cho đến tận cửa nhà mới thả ra.
Thịnh cứ thế này… tôi đang buồn là vậy mà cũng phải phì cười, lòng lại lâng lâng bay bổng như trong một giấc mộng ngọt ngào. Cách Thịnh đối xử với tôi cứ như tôi có thể biến mất ngay trước mặt Thịnh vậy.
Tôi bĩu môi khi Thịnh đóng sập cửa lại, nói với Thịnh:
– Em không thể tin có ngày anh đối xử với em như vậy đâu? Thề!
– Anh không đối xử với em, mà là đối xử với bạn gái anh, hiểu chưa?
Thịnh nhướng nhẹ mày trêu chọc làm má tôi lại ửng hồng. Tôi lúng túng bước vào bếp mở tủ lạnh, cầm bình nước me mát lạnh tôi pha từ chiều rót vào cốc đưa cho Thịnh. Thịnh thích món này nên tôi hay làm, chắc chắn là tốt hơn mấy thứ nước tăng lực vớ vẩn toàn đường rồi. Thịnh uống ực một hơi, đưa tay bẹo má tôi rồi kêu:
– Nóng… nóng chết mất!
Thịnh vươn tay kéo áo phông khỏi cơ thể săn chắc mà tôi phát thèm lâu nay, cơ mà nhìn nhiều mắt cũng có phần chai chai. Vứt lại áo ở thành ghế, ngay sau đó Thịnh bước về nhà tắm. Âm thanh vòi hoa sen bắt đầu xối xả… Thịnh đang tắm và… đêm đầu tiên tôi với Thịnh ở bên nhau trong thân phận mới… liệu có bình yên được không đây? Nghĩ đến thôi mà tôi đã hoa hết cả mắt, chân tay bất giác run rẩy, cố gắng trấn tĩnh lại lắc lắc đầu. Không sao đâu, chắc chắn sẽ không sao đâu… tôi sẽ nghiêm túc nói cho Thịnh hiểu quan điểm của tôi. Bình tĩnh, mạnh mẽ lên Thảo… mày đang là kẻ được yêu kia mà, không việc gì phải sợ Thịnh, hiểu không? Trấn an bản thân một hồi, tôi mở tủ lạnh xem còn gì để nấu ăn được không, bất ngờ nghe tiếng Thịnh vang lên từ phòng tắm:
– Tối ăn ngoài.
Ừm… Thịnh lại chẳng cho tôi trổ tài làm hài lòng Thịnh nữa rồi. Tôi vui vui liền nói:
– Vâng… cho anh chọn món!
– Ừ… vào đây anh bảo!
AAAA… bắt đầu rồi… nỗi sợ của tôi không sai một chút nào… Thịnh bắt đầu hành động thật rồi! Phải tính sao đây, tính sao đây Thảo ơi?
Tôi quay sang nhìn Thịnh, đúng lúc Thịnh quay sang tôi, thấy vẻ lo lắng của tôi Thịnh khẽ nhướng mày, bàn tay lớn cũng xoa nhẹ eo tôi trấn an:
– Đức sẽ không sao đâu.
Tôi gật nhẹ, nhìn thẳng về phía trước. Bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu bước ra ngoài. Ba người chúng tôi liền tiến đến. Chú Hoàn hỏi vị bác sĩ tầm tuổi bốn mươi đeo kính vuông:
– Bác sĩ… em tôi thế nào rồi ạ?
– Chúng tôi vừa bó bột cố định chân trái và cổ tay phải, người nhà có thể vào thăm.
– Cảm ơn bác sĩ.
Chú Hoàn vội bước vào trước. Chú thực lòng lo lắng cho Đức. Thịnh và tôi không chậm trễ theo sau chú.
Đức ngồi tựa lưng vào thành giường bệnh, một chân bó chặt cứng, một bên cổ tay cũng băng bó buộc lên cổ. Mặt mũi người ngợm Đức còn dính sơn trắng cùng bụi bặm nhìn vừa thương vừa buồn cười. Chắc hẳn lúc ngã trên tay Đức vẫn còn cầm chổi sơn nên mới văng bẩn như vậy. Thấy tôi khuôn mặt trắng trẻo của Đức bỗng đỏ lên nhưng cũng trấn tĩnh lại ngay để nở một nụ cười gượng gạo yếu ớt.
Nhìn Đức như vậy, tôi vượt lên trước hai người đàn ông tiến lại gần Đức, khẽ cất tiếng hỏi bởi tôi thực lòng lo cho Đức:
– Anh Đức… giờ anh thấy trong người thế nào?
Đức nhếch nhẹ khóe miệng nhìn tôi, mấp máy đôi môi tím bệch trả lời:
– Lại không đau à? Mải nghĩ đến câu nói của em đấy!
Tôi nghe Đức nói, cảm giác trong lòng vừa thương xót lại vừa tự trách bản thân. Lúc Thịnh kéo tay tôi… tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà gào mồm lên với Thịnh “tôi thích anh” giữa bao nhiêu người, trong đó có cả Đức, trong khi… suốt hơn một tháng qua Thịnh và tôi vốn cũng chỉ thân hơn hai người bạn một chút. Thậm chí rất có thể Đức nghĩ bản thân vẫn còn hi vọng với tôi khi mà Thịnh hoàn toàn không bày tỏ tình ý dù có hơi kỳ lạ… Nhưng chuyện đã là thế, lúc này tôi và Thịnh… đã vượt qua ranh giới tình bạn còn Đức thì… Tôi không khỏi áy náy, bặm môi cúi mặt, cả người cũng nóng ran lên…
Thịnh bỗng quàng tay qua vai tôi rồi kéo tôi sát lại khiến chú Hoàn ngạc nhiên tròn mắt, còn tôi thì ngượng chín mặt. Thịnh ơi… đây là bệnh viện, xung quanh là bao nhiêu con người đó!
– Bạn gái tôi nói thích tôi có gì sai mà ông giật mình ngã ngửa ra thế?
AAAA… Có nhất thiết phải làm người khác đau lòng thế không hả Thịnh kia? Người ta đang bị đau mà. Tôi lúng túng cấu vào eo Thịnh một cái, làm ơn đừng hành hạ người bệnh có được không?
Đức có vẻ không ngạc nhiên, chỉ quay mặt vào tường thả một câu hờ hững:
– Cứ giả vờ giả vịt. Ngã vì tiếc đấy có sao không?
Thịnh cứng họng, da mặt bỗng ưng ửng hồng. Quả thực Thịnh giỏi giả vờ siêu hạng. Thích người ta mà cứ làm bộ làm tịch bao lâu nay, cơ mà… tôi cũng thích cái nết này mới khổ cái thân tôi… giờ lại còn làm thêm Đức khổ thế này. Tôi đành hỏi Đức để đánh lạc hướng chuyện này đi, chẳng hay ho gì cả:
– Giờ anh có gọi được ai đến chăm sóc cho anh không?
Chú Hoàn nghe tôi hỏi thì trả lời thay:
– Nó ở với chú, tối chú chăm nó thôi còn ai đâu!
Tôi nghe mà sống mũi cay cay… Đức thế này mà không có bạn gái đến chăm sóc sao? Lúc trước Đức nói anh “ế” mà tôi không tin, nhưng có lẽ sự thực là như vậy. Chú Hoàn cười nhẹ nói tiếp:
– Trước có con bé người yêu cũng hay qua lại nhưng nó về quê lấy chồng mất rồi…
Chú Hoàn thở dài một hơi, tiến lại hỏi Đức:
– Chú đi mua cho mày hộp cháo, chốc qua nhà thuốc mua cho thuốc mà uống.
– Cháu không đói. Chú kệ cháu.
– Cái thằng này…
Chú Hoàn nửa cười nửa trách anh chàng bệnh nhân đang khó ở, kéo cả Thịnh và tôi ra ngoài. Trời bên ngoài đã chuyển màu xám tro, một ngày sắp kết thúc, cũng báo hiệu giờ cơm tối sắp đến. Thịnh mở ví đưa một xấp tiền đặt vào tay chú béo, nhẹ giọng:
– Cháu đưa tạm chú ít này, toàn bộ viện phí cùng tiền chăm sóc Đức cháu sẽ lo. Chú xem nhờ ai chăm được nó thì nhờ không chú cứ ở đây với nó.
– Ừ… được rồi… mai mẹ nó lên đây ấy mà. Hai đứa không phải lo.
Chú nhận lấy tiền đút vào túi áo ngực, cười hề hà. Chú béo lúc nào cũng thế cả, chăm lo cho đội ngũ thợ xây như cha chú lại như bạn bè. Cả nhóm cũng nghe lời chú răm rắp, kể cả tôi cũng muốn nghe lời người đàn ông to béo tốt bụng này. Chuyện ăn cắp vật liệu, nếu quả thực có mà nói… nhờ có chú béo mà tôi tin không phải cả nhóm họ bắt tay lừa gạt Thịnh.
Tôi theo Thịnh ra về, cảm giác trong lòng vẫn là không được vui. Tôi không sao gạt bỏ suy nghĩ tại tôi mà Đức ngã, thế nên cái mặt nhìn như mếu. Lại thêm Thịnh thích đổ dầu vào lửa, “xát muối” vào lòng Đức nữa chứ. Hừm… đồ tàn nhẫn! Đúng là đàn ông, ý thức cạnh tranh khẳng định chủ quyền của họ thật sự làm tôi sốc. Hay… chỉ có Thịnh như vậy nhỉ? Lửng dửng bao ngày, bỗng dưng sau một cái chớp mắt mà biến đổi hoàn toàn, lúc này đây đang nắm chặt bàn tay nhỏ của tôi trong bàn tay to lớn ấm áp của Thịnh, cứ vậy từ lúc xuống xe cho đến tận cửa nhà mới thả ra.
Thịnh cứ thế này… tôi đang buồn là vậy mà cũng phải phì cười, lòng lại lâng lâng bay bổng như trong một giấc mộng ngọt ngào. Cách Thịnh đối xử với tôi cứ như tôi có thể biến mất ngay trước mặt Thịnh vậy.
Tôi bĩu môi khi Thịnh đóng sập cửa lại, nói với Thịnh:
– Em không thể tin có ngày anh đối xử với em như vậy đâu? Thề!
– Anh không đối xử với em, mà là đối xử với bạn gái anh, hiểu chưa?
Thịnh nhướng nhẹ mày trêu chọc làm má tôi lại ửng hồng. Tôi lúng túng bước vào bếp mở tủ lạnh, cầm bình nước me mát lạnh tôi pha từ chiều rót vào cốc đưa cho Thịnh. Thịnh thích món này nên tôi hay làm, chắc chắn là tốt hơn mấy thứ nước tăng lực vớ vẩn toàn đường rồi. Thịnh uống ực một hơi, đưa tay bẹo má tôi rồi kêu:
– Nóng… nóng chết mất!
Thịnh vươn tay kéo áo phông khỏi cơ thể săn chắc mà tôi phát thèm lâu nay, cơ mà nhìn nhiều mắt cũng có phần chai chai. Vứt lại áo ở thành ghế, ngay sau đó Thịnh bước về nhà tắm. Âm thanh vòi hoa sen bắt đầu xối xả… Thịnh đang tắm và… đêm đầu tiên tôi với Thịnh ở bên nhau trong thân phận mới… liệu có bình yên được không đây? Nghĩ đến thôi mà tôi đã hoa hết cả mắt, chân tay bất giác run rẩy, cố gắng trấn tĩnh lại lắc lắc đầu. Không sao đâu, chắc chắn sẽ không sao đâu… tôi sẽ nghiêm túc nói cho Thịnh hiểu quan điểm của tôi. Bình tĩnh, mạnh mẽ lên Thảo… mày đang là kẻ được yêu kia mà, không việc gì phải sợ Thịnh, hiểu không? Trấn an bản thân một hồi, tôi mở tủ lạnh xem còn gì để nấu ăn được không, bất ngờ nghe tiếng Thịnh vang lên từ phòng tắm:
– Tối ăn ngoài.
Ừm… Thịnh lại chẳng cho tôi trổ tài làm hài lòng Thịnh nữa rồi. Tôi vui vui liền nói:
– Vâng… cho anh chọn món!
– Ừ… vào đây anh bảo!
AAAA… bắt đầu rồi… nỗi sợ của tôi không sai một chút nào… Thịnh bắt đầu hành động thật rồi! Phải tính sao đây, tính sao đây Thảo ơi?