Chương 1:
Năm em học lớp 10, do hoàn cảnh đưa đẩy nên bị tống về quê học. Còn cả gia đình em thì vẫn ở ngoài thủ đô sinh sống. Ở quê, nhà em còn có căn nhà 2 tầng mới xây năm ngoái, nên em về đấy ở luôn. Nhà em cũng bình thường, gọi là có “của ăn, của để”.Họ hàng ở quê em cũng chẳng còn ai, gia đình cô, dì, chú, bác em ra Hà Nội sinh sống cũng lâu rồi nên bây giờ ở quê còn mỗi cái nhà thờ họ thôi các bác ạ.Nói thế để các bác biết là một thằng trẻ trâu như em “ăn chưa no, lo chưa tới”, đã phải sống tự lập rồi, híhí.Trường cấp 3 ở đây trừ thằng hàng xóm ra thì em chẳng quen đứa nào cả, mà khổ nỗi nó lại học khác lớp mới buồn. Ngày đầu tiên nhập học, nhìn quanh lớp cũng tạm ổn, lớp 46 đứa thì, 32 gái 14 trai. Gái nhìn tạm ổn, 3 – 4 ẻm chân dài, mà đặc biệt em để ý, có 1 đứa theo thẩm mỹ quan của em là “ok” nhất. Mặt có nét, V – line, má núm, răng khểnh. Nói chung là: Chuẩn không cần chỉnh (lúc viết những dòng này, em nghĩ lại khuôn mặt đấy mà run vãi ra, huhu).Lớp chia làm 4 dãy, mỗi dãy 6 bàn. Em ngồi bàn thứ 5 dãy đầu tiên từ cửa đi vào, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà giáo viên chủ nhiệm sắp chỗ cho ẻm kia ngồi ngay bàn trên (bàn 4, ngồi chéo chỗ em). Trời ơi, cô giết em đi còn hơn, thế này thì học hành gì?Trong đầu thì nghĩ như thế nhưng ngoài mặt em vẫn tỏ ra “lạnh lùng boy” lắm các bác ạ, hỹ hỹ. Vậy là tiết đầu để sắp xếp chỗ và phân công chức vụ, vì hôm nọ giáo viên chủ nhiệm em có việc nên hôm nay mới nhận lớp. Em nó được làm phó văn nghệ các bác ạ, thằng Ninh làm lớp trưởng, phó học tập là cái Hoa, phân công xong xuôi thì cũng hết bố nó một tiết, ra chơi em chạy qua lớp thằng hàng xóm (nó tên Hiếu), gọi nó xuống căng tin chém gió, đang ngồi thì thấy ẻm ấy đi xuống cùng với 2 em nữa (cũng lớp em, chắc chơi với nhau), em vẫy tay cười với ẻm nó một cái xã giao, mà thế đíu nào mặt ẻm nó tỉnh bơ, ngơ ra tỏ vẻ chẳng hiểu gì, đã thế 2 con kia lại che miệng cười, làm em nhục đíu biết làm thế nào, nhanh tay rụt tay lại vớ cốc nước định uống tránh nhục thì bỏ mẹ, quên chưa rót nước. Thằng mặt loz Hiếu thấy thế còn đập bàn cười ầm lên, định mệnh nó đúng là bách nhục xuyên trim, đang định lấy le với gái mà thành ra tự tát vào mặt mình, ngồi thêm tí nữa thì trống đánh vào lớp, đứng lên thanh toán rồi đi vào học mà thằng mặt loz kia đi sau cứ cười cười, em chỉ ước có tí võ công để vả vào mồm nó phát cho bõ tức.Mấy ngày sau đi học, lên lớp thì em ngồi chăm chú nghe giảng làm học sinh ngoan, ra chơi thì tung tăng xuống căn tin hoặc loanh quanh hái hoa săn trường đợi hết buổi thì về nhà nấu cơm thôi (nói cho oai chứ thực ra là: Cắm cơm rồi ra cái siêu thị gần nhà mua đồ hộp về hốc). Vâng, đời em sẽ vẫn diễn ra bình thường nếu như…