Chương 30
Hà Húc có thể có tâm tư xấu gì chứ, cậu chỉ muốn trả tiền sớm một chút mà thôi!
Ngày hôm sau Tề Nhạc đúng hẹn tới đây ký hợp đồng, Hà Húc cười tủm tỉm đi cùng toàn bộ quá trình, rất thuận lợi hoàn thành hợp đồng.
Cầm hợp đồng vừa ký xong, khóe miệng Hà Húc gần như muốn nhếch đến tận tai, cách tờ giấy trắng mực đen, Hà Húc dường như đã nhìn thấy hình ảnh Tề Nhạc và Tạ Thanh Dao hòa hảo.
Rất tốt, rất tốt, giữ vững đà này nhé.
Thay vì chờ Tạ Thanh Dao lúc nào chán lại đá cậu, đến lúc đó lại đối mặt với hết thảy biến số không biết, còn không bằng thừa dịp hiện tại liền sớm vật về nguyên chủ, còn có thể thành công rút lui, không chỉ có nợ nần sạch sẽ còn có thể lấy được một khoản tiền, không có mua bán nào có lời hơn.
Đi đâu tìm thế thân tri kỷ chu đáo như vậy chứ, còn biết cho kim chủ cùng Bạch Nguyệt Quang chế tạo cơ hội, đổi lại cậu là kim chủ, tuyệt đối phải cho thế thân như vậy thêm tiền!
"Cậu rất cao hứng? "Tề Nhạc khó hiểu nhìn chằm chằm Hà Húc, không nghĩ ra y ký hợp đồng vào công ty Tạ Thanh Dao, thân là thế thân Hà Húc vì sao lại cao hứng như vậy.
"Đương nhiên, có thể ký được với ngài đại ảnh đế, đổi lại ai có thể không cao hứng?"
Tề Nhạc lại cười chua xót, "Nhưng có vài người hình như không vui."
"Ai vậy?"
Theo ánh mắt Tề Nhạc, Hà Húc quay đầu liếc về phía cửa, khuôn mặt u ám của Tạ Thanh Dao liền xuất hiện trước mắt.
Hà Húc không thèm để ý khoát tay, vừa định nói một câu "Anh ấy chỉ giả bộ thôi", đã bị Tạ Thanh Dao xách cổ áo kéo ra khỏi phòng họp.
"Em hài lòng chưa?" Tạ Thanh Dao túm áo khoác của cậu ấn cậu lên tường, chỉ chỉ Tề Nhạc đang chăm chú nhìn bọn họ bên trong, "Đưa y đến trước mắt tôi, sẽ không sợ tôi và y tro tàn lại cháy, sau đó vứt bỏ em?"
Cầu còn không được. Trong lòng Hà Húc nghĩ như vậy nhưng không dám nói, đuôi lông mày vừa rũ xuống, trên mặt lộ ra một tia bối rối cùng hối hận, mím môi sợ hãi hỏi dò: "Vậy Tạ tổng sẽ cùng y đoàn tụ sao?"
Biểu tình vô tội như thỏ trắng ở trên mặt Hà Húc được khắc họa đến mức sống động, Tạ Thanh Dao không khỏi buông lỏng tay nắm chặt cậu, ngắn ngủi xấu hổ sau đó đưa tay ôm gáy cậu, khẽ vuốt hai cái.
"Sẽ không."
Hà Húc vùi đầu vào vai Tạ Thanh Dao, ỷ vào hắn không nhìn thấy biểu tình của mình, nhịn không được hung hăng trợn trắng mắt, thầm nghĩ "Miệng đàn ông đều là gạt người", chờ qua một đoạn cũng không biết là ôm ai tình nồng ý mật.
Tạ Thanh Dao ôm Hà Húc, ánh mắt nhìn về phía Tề Nhạc vẫn luôn ở trong phòng họp chăm chú nhìn bọn họ, biểu cảm lạnh dần.
Không biết có phải ảo giác hay không, Hà Húc cảm thấy cánh tay Tạ Thanh Dao ôm cậu dường như thu lại sức lực, bả vai rắn chắc của đối phương cấn cằm cậu rất đau, Hà Húc không thoải mái cựa quậy trong lòng Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao bỗng nhiên buông cậu ra, cúi người hôn xuống.
Hà Húc hoảng hốt mở mắt ra nhìn thấy góc tường đối diện cậu chính là một cái camera, nhịn không được trong lòng hô to "điên rồi"? Phàm là người trong phòng giám sát liếc mắt nhìn màn ảnh theo dõi, trở thành tư liệu sống trong mơ.
Mấy nữ đồng nghiệp vừa nói vừa cười từ cách đó không xa đi tới, trước mặt đụng phải một màn này liền bộc phát ra một tiếng thét chói tai hưng phấn, sau đó nhanh chóng chạy tới vị trí làm việc chạy đi thông báo.
Xong đời, tuổi già e là khó giữ được.
Trong lòng Hà Húc phiền muộn ai thán, nhưng Tạ Thanh Dao lại hoàn toàn không bị âm thanh bên ngoài ảnh hưởng, qua một lúc lâu mới buông Hà Húc sắp thiếu dưỡng khí ra.
Tạ Thanh Dao thở hổn hển, liếc lên trên một cái, thân ảnh trong phòng họp đã biến mất không thấy.
"Nói thật Tạ tổng, với kỹ thuật này của ngài, sau này tôi không cần đi tiêm môi nữa." *nhỏ này hề*
Hà Húc bóp đôi môi sưng lên của mình, Tạ Thanh Dao tựa hồ hôn đến quên đi tất cả, môi dưới vừa chạm vào liền hơi đau đớn.
"Em biết em nghèo cỡ nào mà. " *cha nội này nghèo nhưng bơm môi thì nó vẫn có tiền bơm chứ nó mới hốt được một mớ mà:))*
Tạ Thanh Dao cười khẽ, đưa tay xoa xoa tóc Hà Húc," Bây giờ em tuyển y vào công ty, nếu không cố gắng vượt qua y, sẽ có người chê cười em."
Hà Húc thờ ơ, dựa vào vách tường sau lưng lười biếng duỗi lưng, cười không thèm để ý nói: "Mặc kệ bọn họ nói thế nào, tôi chỉ muốn làm Tạ tổng hài lòng."
"Được rồi, cái miệng này cũng ngọt quá đi. "Tạ Thanh Dao sờ môi cậu, thoáng nhìn vết máu trên đó, ánh mắt mang theo vài tia quan tâm:" Đi rửa mặt trước đi, trở về bôi thuốc."
Hà Húc gật đầu xoay người đi vào toilet, Tạ Thanh Dao ngừng nửa giây cũng theo sau.
Một đường đi theo Hà Húc đến ngoài cửa toilet, bỗng nhiên một cánh tay kéo áo khoác tây trang của hắn kéo hắn đến góc tường, sau đó hai tay quấn lấy cổ hắn thăm dò hôn qua.
Tạ Thanh Dao nghiêng đầu lệch góc độ, Tề Nhạc bất thình lình hôn lên má hắn, không cam lòng đưa tay giữ chặt đầu hắn, lại một lần nữa hôn lên, lúc này lại trực tiếp bị Tạ Thanh Dao phất tay ngăn cản.
"Tề ảnh đế, thỉnh tự trọng. "Thanh âm Tạ Thanh Dao lạnh lùng đến cực điểm, không mang theo bất kỳ tình cảm, cũng không lưu lại bất kỳ thương xót nào.
"Vừa rồi lúc anh hôn Hà Húc không phải rất hưởng thụ sao? Như thế nào, đổi lại là em không được? Bộ dạng chúng ta không giống nhau sao?"
"Xin nói rõ ràng, Hà Húc là người của tôi, tôi hôn em ấy là đạo lý hiển nhiên. "Tạ Thanh Dao từ trên cao nhìn xuống, ngón cái dùng sức cọ qua chỗ Tề Nhạc vừa hôn," Em tính là cái gì?"
Hà Húc rửa mặt xong đi ra không thấy Tạ Thanh Dao, nhưng cách rất xa chợt nghe thấy tiếng hai người bọn họ nói chuyện trong hành lang, không tùy tiện lộ đầu, trốn ở phía sau vách tường len lén nghe bọn họ nói chuyện, muốn biết con đường hợp lại của hai người này có thuận lợi hay không.
Nhưng mới mở miệng vài câu, bầu không khí đã giương cung bạt kiếm, Hà Húc đổ mồ hôi, lời dạo đầu này hình như không hay lắm.
"A Dao, nhiều năm như vậy anh vẫn rất trẻ con. "Tề Nhạc cười khẽ, ngửa đầu nhìn chăm chú Tạ Thanh Dao, ánh mắt lưu luyến ôn nhu," Anh một chút cũng không thay đổi, tình cảm đối với em cũng giống vậy."
"Ít tự mình đa tình. "Tạ Thanh Dao khinh thường nghiêng đầu, ánh mắt lại mang theo vài phần né tránh.
Hắn ngay cả ôm Hà Húc cũng gọi tên y, làm sao bỏ xuống được?
"Không phải sao?" Tề Nhạc thấy phản ứng này của hắn, biểu tình trên mặt càng thêm chắc chắn, nụ cười càng sâu, "Nếu như anh buông xuống được, làm sao có thể giữ đứa bé giống em kia ở bên người nhiều năm như vậy?"
"Đúng, ngay từ đầu đúng là bởi vì em ấy giống em, nhưng hiện tại, anh thích Hà Húc, không phải em. "Ánh mắt Tạ Thanh Dao rất lạnh, anh đưa tay chọc bả vai Tề Nhạc ra sức nhấn mạnh," Muốn theo đuổi sự nghiệp thì cút về nước ngoài đi, đừng cản trở anh."
Hà Húc càng nghe càng không thích hợp, lời nói càng ngày càng sặc, mùi thuốc súng cũng càng ngày càng nồng, cứ tiếp tục như vậy không chừng hai người lát nữa sẽ cãi nhau, Hà Húc vội vàng làm ra một chút động tĩnh khiến bọn họ chú ý tới chỗ này của cậu.
Tạ Thanh Dao đẩy Tề Nhạc ra, từ bên cạnh rời đi, đi tới trước mặt Hà Húc cúi đầu nâng má Hà Húc, giọng nói dịu dàng hơn một chút, "Chờ một chút, trên mặt tôi dính thứ bẩn thỉu."
Nụ cười trên mặt Tề Nhạc rốt cuộc không duy trì được nữa, biểu tình trở nên rất khó coi, Hà Húc vội xua tay giải thích với hắn, nhưng người đã xoay lưng rời đi trước một bước.
Hà Húc thở dài nặng nề, Tạ Thanh Dao rửa mặt trở về, tay còn ướt gõ đầu Hà Húc, "Nghĩ gì vậy?"
"Tạ tổng, ngài cần gì phải vậy chứ?" Hà Húc cũng không muốn giả bộ hồ đồ, dứt khoát nói rõ: "Nếu không bỏ xuống được, thì lấy lại đi, cần tôi làm gì, tôi toàn lực phối hợp với ngài là được."
"Tôi sẽ không cho bất luận kẻ nào cơ hội phản bội tôi lần thứ hai, bất luận kẻ nào. "Tạ Thanh Dao cúi người ấn lại trán cậu," Hiện tại tôi cần em làm, chính là toàn tâm toàn ý, yêu tôi."
*Wattpad: LinhLam1301*
Ngày hôm sau Tề Nhạc đúng hẹn tới đây ký hợp đồng, Hà Húc cười tủm tỉm đi cùng toàn bộ quá trình, rất thuận lợi hoàn thành hợp đồng.
Cầm hợp đồng vừa ký xong, khóe miệng Hà Húc gần như muốn nhếch đến tận tai, cách tờ giấy trắng mực đen, Hà Húc dường như đã nhìn thấy hình ảnh Tề Nhạc và Tạ Thanh Dao hòa hảo.
Rất tốt, rất tốt, giữ vững đà này nhé.
Thay vì chờ Tạ Thanh Dao lúc nào chán lại đá cậu, đến lúc đó lại đối mặt với hết thảy biến số không biết, còn không bằng thừa dịp hiện tại liền sớm vật về nguyên chủ, còn có thể thành công rút lui, không chỉ có nợ nần sạch sẽ còn có thể lấy được một khoản tiền, không có mua bán nào có lời hơn.
Đi đâu tìm thế thân tri kỷ chu đáo như vậy chứ, còn biết cho kim chủ cùng Bạch Nguyệt Quang chế tạo cơ hội, đổi lại cậu là kim chủ, tuyệt đối phải cho thế thân như vậy thêm tiền!
"Cậu rất cao hứng? "Tề Nhạc khó hiểu nhìn chằm chằm Hà Húc, không nghĩ ra y ký hợp đồng vào công ty Tạ Thanh Dao, thân là thế thân Hà Húc vì sao lại cao hứng như vậy.
"Đương nhiên, có thể ký được với ngài đại ảnh đế, đổi lại ai có thể không cao hứng?"
Tề Nhạc lại cười chua xót, "Nhưng có vài người hình như không vui."
"Ai vậy?"
Theo ánh mắt Tề Nhạc, Hà Húc quay đầu liếc về phía cửa, khuôn mặt u ám của Tạ Thanh Dao liền xuất hiện trước mắt.
Hà Húc không thèm để ý khoát tay, vừa định nói một câu "Anh ấy chỉ giả bộ thôi", đã bị Tạ Thanh Dao xách cổ áo kéo ra khỏi phòng họp.
"Em hài lòng chưa?" Tạ Thanh Dao túm áo khoác của cậu ấn cậu lên tường, chỉ chỉ Tề Nhạc đang chăm chú nhìn bọn họ bên trong, "Đưa y đến trước mắt tôi, sẽ không sợ tôi và y tro tàn lại cháy, sau đó vứt bỏ em?"
Cầu còn không được. Trong lòng Hà Húc nghĩ như vậy nhưng không dám nói, đuôi lông mày vừa rũ xuống, trên mặt lộ ra một tia bối rối cùng hối hận, mím môi sợ hãi hỏi dò: "Vậy Tạ tổng sẽ cùng y đoàn tụ sao?"
Biểu tình vô tội như thỏ trắng ở trên mặt Hà Húc được khắc họa đến mức sống động, Tạ Thanh Dao không khỏi buông lỏng tay nắm chặt cậu, ngắn ngủi xấu hổ sau đó đưa tay ôm gáy cậu, khẽ vuốt hai cái.
"Sẽ không."
Hà Húc vùi đầu vào vai Tạ Thanh Dao, ỷ vào hắn không nhìn thấy biểu tình của mình, nhịn không được hung hăng trợn trắng mắt, thầm nghĩ "Miệng đàn ông đều là gạt người", chờ qua một đoạn cũng không biết là ôm ai tình nồng ý mật.
Tạ Thanh Dao ôm Hà Húc, ánh mắt nhìn về phía Tề Nhạc vẫn luôn ở trong phòng họp chăm chú nhìn bọn họ, biểu cảm lạnh dần.
Không biết có phải ảo giác hay không, Hà Húc cảm thấy cánh tay Tạ Thanh Dao ôm cậu dường như thu lại sức lực, bả vai rắn chắc của đối phương cấn cằm cậu rất đau, Hà Húc không thoải mái cựa quậy trong lòng Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao bỗng nhiên buông cậu ra, cúi người hôn xuống.
Hà Húc hoảng hốt mở mắt ra nhìn thấy góc tường đối diện cậu chính là một cái camera, nhịn không được trong lòng hô to "điên rồi"? Phàm là người trong phòng giám sát liếc mắt nhìn màn ảnh theo dõi, trở thành tư liệu sống trong mơ.
Mấy nữ đồng nghiệp vừa nói vừa cười từ cách đó không xa đi tới, trước mặt đụng phải một màn này liền bộc phát ra một tiếng thét chói tai hưng phấn, sau đó nhanh chóng chạy tới vị trí làm việc chạy đi thông báo.
Xong đời, tuổi già e là khó giữ được.
Trong lòng Hà Húc phiền muộn ai thán, nhưng Tạ Thanh Dao lại hoàn toàn không bị âm thanh bên ngoài ảnh hưởng, qua một lúc lâu mới buông Hà Húc sắp thiếu dưỡng khí ra.
Tạ Thanh Dao thở hổn hển, liếc lên trên một cái, thân ảnh trong phòng họp đã biến mất không thấy.
"Nói thật Tạ tổng, với kỹ thuật này của ngài, sau này tôi không cần đi tiêm môi nữa." *nhỏ này hề*
Hà Húc bóp đôi môi sưng lên của mình, Tạ Thanh Dao tựa hồ hôn đến quên đi tất cả, môi dưới vừa chạm vào liền hơi đau đớn.
"Em biết em nghèo cỡ nào mà. " *cha nội này nghèo nhưng bơm môi thì nó vẫn có tiền bơm chứ nó mới hốt được một mớ mà:))*
Tạ Thanh Dao cười khẽ, đưa tay xoa xoa tóc Hà Húc," Bây giờ em tuyển y vào công ty, nếu không cố gắng vượt qua y, sẽ có người chê cười em."
Hà Húc thờ ơ, dựa vào vách tường sau lưng lười biếng duỗi lưng, cười không thèm để ý nói: "Mặc kệ bọn họ nói thế nào, tôi chỉ muốn làm Tạ tổng hài lòng."
"Được rồi, cái miệng này cũng ngọt quá đi. "Tạ Thanh Dao sờ môi cậu, thoáng nhìn vết máu trên đó, ánh mắt mang theo vài tia quan tâm:" Đi rửa mặt trước đi, trở về bôi thuốc."
Hà Húc gật đầu xoay người đi vào toilet, Tạ Thanh Dao ngừng nửa giây cũng theo sau.
Một đường đi theo Hà Húc đến ngoài cửa toilet, bỗng nhiên một cánh tay kéo áo khoác tây trang của hắn kéo hắn đến góc tường, sau đó hai tay quấn lấy cổ hắn thăm dò hôn qua.
Tạ Thanh Dao nghiêng đầu lệch góc độ, Tề Nhạc bất thình lình hôn lên má hắn, không cam lòng đưa tay giữ chặt đầu hắn, lại một lần nữa hôn lên, lúc này lại trực tiếp bị Tạ Thanh Dao phất tay ngăn cản.
"Tề ảnh đế, thỉnh tự trọng. "Thanh âm Tạ Thanh Dao lạnh lùng đến cực điểm, không mang theo bất kỳ tình cảm, cũng không lưu lại bất kỳ thương xót nào.
"Vừa rồi lúc anh hôn Hà Húc không phải rất hưởng thụ sao? Như thế nào, đổi lại là em không được? Bộ dạng chúng ta không giống nhau sao?"
"Xin nói rõ ràng, Hà Húc là người của tôi, tôi hôn em ấy là đạo lý hiển nhiên. "Tạ Thanh Dao từ trên cao nhìn xuống, ngón cái dùng sức cọ qua chỗ Tề Nhạc vừa hôn," Em tính là cái gì?"
Hà Húc rửa mặt xong đi ra không thấy Tạ Thanh Dao, nhưng cách rất xa chợt nghe thấy tiếng hai người bọn họ nói chuyện trong hành lang, không tùy tiện lộ đầu, trốn ở phía sau vách tường len lén nghe bọn họ nói chuyện, muốn biết con đường hợp lại của hai người này có thuận lợi hay không.
Nhưng mới mở miệng vài câu, bầu không khí đã giương cung bạt kiếm, Hà Húc đổ mồ hôi, lời dạo đầu này hình như không hay lắm.
"A Dao, nhiều năm như vậy anh vẫn rất trẻ con. "Tề Nhạc cười khẽ, ngửa đầu nhìn chăm chú Tạ Thanh Dao, ánh mắt lưu luyến ôn nhu," Anh một chút cũng không thay đổi, tình cảm đối với em cũng giống vậy."
"Ít tự mình đa tình. "Tạ Thanh Dao khinh thường nghiêng đầu, ánh mắt lại mang theo vài phần né tránh.
Hắn ngay cả ôm Hà Húc cũng gọi tên y, làm sao bỏ xuống được?
"Không phải sao?" Tề Nhạc thấy phản ứng này của hắn, biểu tình trên mặt càng thêm chắc chắn, nụ cười càng sâu, "Nếu như anh buông xuống được, làm sao có thể giữ đứa bé giống em kia ở bên người nhiều năm như vậy?"
"Đúng, ngay từ đầu đúng là bởi vì em ấy giống em, nhưng hiện tại, anh thích Hà Húc, không phải em. "Ánh mắt Tạ Thanh Dao rất lạnh, anh đưa tay chọc bả vai Tề Nhạc ra sức nhấn mạnh," Muốn theo đuổi sự nghiệp thì cút về nước ngoài đi, đừng cản trở anh."
Hà Húc càng nghe càng không thích hợp, lời nói càng ngày càng sặc, mùi thuốc súng cũng càng ngày càng nồng, cứ tiếp tục như vậy không chừng hai người lát nữa sẽ cãi nhau, Hà Húc vội vàng làm ra một chút động tĩnh khiến bọn họ chú ý tới chỗ này của cậu.
Tạ Thanh Dao đẩy Tề Nhạc ra, từ bên cạnh rời đi, đi tới trước mặt Hà Húc cúi đầu nâng má Hà Húc, giọng nói dịu dàng hơn một chút, "Chờ một chút, trên mặt tôi dính thứ bẩn thỉu."
Nụ cười trên mặt Tề Nhạc rốt cuộc không duy trì được nữa, biểu tình trở nên rất khó coi, Hà Húc vội xua tay giải thích với hắn, nhưng người đã xoay lưng rời đi trước một bước.
Hà Húc thở dài nặng nề, Tạ Thanh Dao rửa mặt trở về, tay còn ướt gõ đầu Hà Húc, "Nghĩ gì vậy?"
"Tạ tổng, ngài cần gì phải vậy chứ?" Hà Húc cũng không muốn giả bộ hồ đồ, dứt khoát nói rõ: "Nếu không bỏ xuống được, thì lấy lại đi, cần tôi làm gì, tôi toàn lực phối hợp với ngài là được."
"Tôi sẽ không cho bất luận kẻ nào cơ hội phản bội tôi lần thứ hai, bất luận kẻ nào. "Tạ Thanh Dao cúi người ấn lại trán cậu," Hiện tại tôi cần em làm, chính là toàn tâm toàn ý, yêu tôi."
*Wattpad: LinhLam1301*