Chương 39
Hôn mê ngủ một ngày một đêm, Hà Húc tỉnh lại đầu đau dữ dội, chậm một hồi mới lắc lư xuống giường đi rửa mặt dọn dẹp.
Hà Húc nặn kem đánh răng, ngẩng đầu phát hiện gương mặt trong gương rất đỏ, lấy mu bàn tay dò độ ấm phát hiện mình có chút sốt.
Thật sự là không có một việc nào làm cho người ta bớt lo.
Hà Húc khẽ thở dài, cúi đầu chuyên tâm rửa mặt.
Điện thoại di động cả ngày không mở, cũng không biết ngoại trừ Tạ Thanh Dao còn có người khác tìm cậu hay không. Hà Húc đỡ trán khởi động máy, điện thoại di động im lặng hai giây, sau đó bắn ra một loạt các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Ngoại trừ Tạ Thanh Dao, còn có Loan Tụng và Ava, nhưng đều là vì giúp Tạ Thanh Dao tìm cậu mà thôi.
Hà Húc tùy ý cuộn xuống, đột nhiên nhìn thấy một cái khác.
[Mẹ nằm viện rồi, anh ở đâu? Sao không ở nhà? Điện thoại còn chưa mở?]
Hà Húc phút chốc bật dậy khỏi giường, cầm áo khoác lập tức chạy như bay ra cửa, vừa chạy xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Đỗ Minh Vũ.
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng thì được bắt máy, Đỗ Minh Vũ nhìn thấy là cậu, liền mở miệng oán giận: "Sao hôm qua anh không nghe điện thoại? Tôi dù có tìm thế nào cũng không thấy anh, mẹ nhập viện rồi, tôi lo tới mức không biết phải làm sao, tôi nên làm gì đây."
"Bớt nói nhảm đi, bây giờ các người đang ở bệnh viện nào?"
Đỗ Minh Vũ báo địa chỉ, Hà Húc cất điện thoại đi ra thang máy, gặp phải một người không ngờ tới.
Tề Nhạc đang dựa vào quầy chờ trợ lý, trong lúc vô tình liếc thấy Hà Húc vội vàng đi ra còn sửng sốt một chút, sau đó trên mặt nở nụ cười: "Sao lại trốn ở đây, A Dao đang tìm cậu khắp nơi."
Hà Húc thầm nghĩ phải nhanh chóng chạy tới bệnh viện, không có tinh lực ứng phó Tề Nhạc, liền bỏ lại một câu "Vậy phiền ngài giúp tôi giữ bí mật", bước nhanh ra ngoài.
Đang là giờ cao điểm buổi trưa, Hà Húc đón rất lâu mới bắt được taxi, lúc đến bệnh viện đã hơn hai giờ chiều.
Đỗ Minh Vũ thấy cậu khoan thai đến chậm, nhịn không được lại oán giận một trận, Hà Húc hoàn toàn không nhìn cậu ta, đi thẳng đến văn phòng bác sĩ tìm hiểu tình huống.
"Bệnh nhân hiện tại tình huống không được tốt lắm, cấp cứu kiểm tra sơ bộ phán định là khối u gan ác tính, hiện tại đã đưa đi kiểm tra, cụ thể kết luận còn phảichờ có kết quả mới có thể xác định."
Hà Húc đứng bên cạnh bàn nhất thời không biết phản ứng như thế nào, hơn nửa ngày mới giống như vừa hoàn hồn hỏi: "Cơ hội chữa khỏi có lớn không?"
"Hiện tại còn khó nói, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm mà xem xét, hiện nay bệnh nhân tình huống không lạc quan lắm, nếu như muốn tối đa hóa kéo dài sự sống có thể cần phải ghép gan."
"Nếu có biện pháp, dù thế nào cũng phải thử một chút, nhờ ngài." Hà Húc cúi chào bác sĩ, thất thần đi ra khỏi phòng làm việc.
"Bác sĩ nói thế nào? Lúc trước tôi hỏi ông ấy nói rất nhiều, tôi cũng nghe không hiểu."
Hà Húc cảm thấy ồn ào, chặn miệng Đỗ Minh Vũ lại, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, "Ồn chết đi được."
Trên đường trở về phòng bệnh của Từ Phượng Chi, Đỗ Minh Vũ giống như có chuyện muốn nói, nhưng bị cậu vừa rồi hù dọa một chút lại không dám nói, lề mề làm cho người ta càng nhìn càng phiền lòng.
"Có chuyện gì thì nói mau."
"Cái kia, y tá vừa thúc giục đóng tiền viện phí tôi giao chút tiền kia nhưng không đủ" Chỉ cần nhắc tới tiền, Đỗ Minh Vũ sẽ thành thật hơn rất nhiều, tư thái cũng không kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
*Wattpad: LinhLam1301*
Hà Húc nhíu mày, đáp một tiếng "Biết rồi" liền đến quầy phục vụ giao tiền, nhưng bất kể đưa thẻ nào, đều được thông báo thẻ đã bị đóng băng, không thể sử dụng.
Không cần nghĩ cũng biết đây là phương pháp Tạ Thanh Dao ép cậu lộ diện, Hà Húc tức giận đến cực điểm, khi nào thì trừng phạt kinh tế cậu không được, nhất định phải ở thời điểm mấu chốt như vậy.
Hà Húc để lại lời nhắn cho Đỗ Minh Vũ buổi tối trở về, còn mình thì gọi điện thoại cho Loan Tụng xác nhận hành trình của Tạ Thanh Dao, lập tức lên đường đến công ty tìm Tạ Thanh Dao trực tiếp kết thúc.
Tạ Thanh Dao đã đáp ứng cậu, chia tay không chỉ hủy bỏ nợ nần, còn có thể cho cậu mười triệu. Cậu hiện tại vừa vặn cần số tiền này, chia tay cũng không phải chuyện xấu.
Đi vào công ty Hà Húc liền phát hiện bầu không khí không đúng, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cậu hoặc đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa, nhưng Hà Húc không có tâm tình đi quản, đi thẳng đến văn phòng Tạ Thanh Dao.
Tạ Thanh Dao giống như đang chờ cậu đến, cậu vừa vào cửa liền lập tức khép rèm lại.
"Chịu xuất hiện rồi? Không đóng băng thẻ của em, em còn định trốn tới khi nào?"
Ngữ khí Tạ Thanh Dao có phần tức giận, nhưng Hà Húc một lòng chỉ muốn tiền không hề chú ý tới.
"Dù sao trốn ở đâu, lấy bản lĩnh của Tạ tổng không phải đều có thể dễ dàng tìm được sao?" Hà Húc ảm đạm cười, ánh mắt buồn bã nhẹ nhàng rơi xuống trên người Tạ Thanh Dao, "Tạ tổng tìm tôi, là nói chia tay sao?"
Tạ Thanh Dao không ngờ cậu lại dứt khoát như vậy, lập tức không trả lời.
Ngày đó ở nhà chính Tạ Thanh Dao nghe được một chút chuyện về Hà Húc từ Huân Duệ, mới hiểu được đoạn quá khứ này đối với Hà Húc tổn thương rốt cuộc lớn bao nhiêu, càng cảm thấy áy náy vì ngày đó mình nói không lựa lời.
Ý định ban đầu của hắn cũng chỉ là muốn Tạ Thanh Sơn tiếp nhận Tề Nhạc, đối với Hà Húc hắn cũng không muốn làm cho quan hệ giữ bọn họ căng thẳng như vậy, trong lòng hắn vẫn cho rằng với tính tình Hà Húc, hai người họ tất nhiên sẽ dễ dàng đến rồi đi.
"Quả thật có ý này, nhưng hình như thời cơ bây giờ không đúng lắm."
"Hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa tất cả đều đã đúng hết, tôi cảm thấy vừa vặn thích hợp." Hà Húc rút "khế ước bán thân" mang theo bên người ra khỏi túi, vuốt phẳng đặt trước mắt Tạ Thanh Dao, "Tạ tổng đã nói, chia tay để tôi tự do, còn tính chứ?"
"Em thật sự muốn rời đi?" Tạ Thanh Dao chưa từng nghĩ cậu cư nhiên thời khắc nào cũng đem thứ này đặt ở trên người, giống như thời khắc nào cũng chuẩn bị chia tay với hắn.
Cái loại chuẩn bị này không giống như là phòng ngừa chu đáo, ngược lại càng giống khẩn cấp. Tựa hồ sáng sớm đã chờ hắn chán ghét, sau đó cao hứng cầm tiền vỗ mông rời đi.
Loại cảm giác này khiến Tạ Thanh Dao rất không thoải mái.
"À đúng, ngài còn nói cho tôi mười triệu làm phí chia tay, ngài sẽ không nuốt lời chứ."
"Em ở cùng tôi chỉ vì tiền thôi sao?" Tạ Thanh Dao không cam lòng truy hỏi, trong lòng hắn, Hà Húc ít nhất với hẳn là ỷ lại thậm chí từng thích hắn, quan hệ của bọn họ không nên chỉ đơn giản là tiền tài và thân thể.
"Nếu không còn có thể là vì cái gì?"
Hà Húc còn nửa câu sau, nhưng cậu dừng lại không nói. Hà Húc muốn nói cậu cũng muốn giao trái tim cho Tạ Thanh Dao, nhưng Tạ Thanh Dao đã làm gì? Chuyện cho tới bây giờ, cậu cũng chỉ có thể nói một câu may mắn cậu vẫn chưa thật sự động lòng..
Bầu không khí theo câu hỏi của Hà Húc đột nhiên ngưng tụ tới đóng băng, Tạ Thanh Dao cầm bút trong tay "Két két" rung động, hắn nhìn chằm chằm Hà Húc, kinh ngạc vì hắn không nhìn thấu người trước mắt này.
Hà Húc bỗng nhiên choáng váng, cậu vươn tay đỡ góc bàn, sắc mặt kém đi vài phần, nhìn bộ dáng Tạ Thanh Dao chậm chạp không hạ bút nhịn không được nhếch môi, "Chẳng lẽ Tạ tổng còn luyến tiếc tôi sao?"
"Tôi đổi ý." Tạ Thanh Dao nắm chặt nắp bút, đột nhiên cụp mi cười khẽ một tiếng," Chia tay có thể, em nợ tôi khi nào trả hết, thì em mới có thể rời đi."
*Wattpad: LinhLam1301*
Hà Húc nặn kem đánh răng, ngẩng đầu phát hiện gương mặt trong gương rất đỏ, lấy mu bàn tay dò độ ấm phát hiện mình có chút sốt.
Thật sự là không có một việc nào làm cho người ta bớt lo.
Hà Húc khẽ thở dài, cúi đầu chuyên tâm rửa mặt.
Điện thoại di động cả ngày không mở, cũng không biết ngoại trừ Tạ Thanh Dao còn có người khác tìm cậu hay không. Hà Húc đỡ trán khởi động máy, điện thoại di động im lặng hai giây, sau đó bắn ra một loạt các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Ngoại trừ Tạ Thanh Dao, còn có Loan Tụng và Ava, nhưng đều là vì giúp Tạ Thanh Dao tìm cậu mà thôi.
Hà Húc tùy ý cuộn xuống, đột nhiên nhìn thấy một cái khác.
[Mẹ nằm viện rồi, anh ở đâu? Sao không ở nhà? Điện thoại còn chưa mở?]
Hà Húc phút chốc bật dậy khỏi giường, cầm áo khoác lập tức chạy như bay ra cửa, vừa chạy xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Đỗ Minh Vũ.
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng thì được bắt máy, Đỗ Minh Vũ nhìn thấy là cậu, liền mở miệng oán giận: "Sao hôm qua anh không nghe điện thoại? Tôi dù có tìm thế nào cũng không thấy anh, mẹ nhập viện rồi, tôi lo tới mức không biết phải làm sao, tôi nên làm gì đây."
"Bớt nói nhảm đi, bây giờ các người đang ở bệnh viện nào?"
Đỗ Minh Vũ báo địa chỉ, Hà Húc cất điện thoại đi ra thang máy, gặp phải một người không ngờ tới.
Tề Nhạc đang dựa vào quầy chờ trợ lý, trong lúc vô tình liếc thấy Hà Húc vội vàng đi ra còn sửng sốt một chút, sau đó trên mặt nở nụ cười: "Sao lại trốn ở đây, A Dao đang tìm cậu khắp nơi."
Hà Húc thầm nghĩ phải nhanh chóng chạy tới bệnh viện, không có tinh lực ứng phó Tề Nhạc, liền bỏ lại một câu "Vậy phiền ngài giúp tôi giữ bí mật", bước nhanh ra ngoài.
Đang là giờ cao điểm buổi trưa, Hà Húc đón rất lâu mới bắt được taxi, lúc đến bệnh viện đã hơn hai giờ chiều.
Đỗ Minh Vũ thấy cậu khoan thai đến chậm, nhịn không được lại oán giận một trận, Hà Húc hoàn toàn không nhìn cậu ta, đi thẳng đến văn phòng bác sĩ tìm hiểu tình huống.
"Bệnh nhân hiện tại tình huống không được tốt lắm, cấp cứu kiểm tra sơ bộ phán định là khối u gan ác tính, hiện tại đã đưa đi kiểm tra, cụ thể kết luận còn phảichờ có kết quả mới có thể xác định."
Hà Húc đứng bên cạnh bàn nhất thời không biết phản ứng như thế nào, hơn nửa ngày mới giống như vừa hoàn hồn hỏi: "Cơ hội chữa khỏi có lớn không?"
"Hiện tại còn khó nói, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm mà xem xét, hiện nay bệnh nhân tình huống không lạc quan lắm, nếu như muốn tối đa hóa kéo dài sự sống có thể cần phải ghép gan."
"Nếu có biện pháp, dù thế nào cũng phải thử một chút, nhờ ngài." Hà Húc cúi chào bác sĩ, thất thần đi ra khỏi phòng làm việc.
"Bác sĩ nói thế nào? Lúc trước tôi hỏi ông ấy nói rất nhiều, tôi cũng nghe không hiểu."
Hà Húc cảm thấy ồn ào, chặn miệng Đỗ Minh Vũ lại, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, "Ồn chết đi được."
Trên đường trở về phòng bệnh của Từ Phượng Chi, Đỗ Minh Vũ giống như có chuyện muốn nói, nhưng bị cậu vừa rồi hù dọa một chút lại không dám nói, lề mề làm cho người ta càng nhìn càng phiền lòng.
"Có chuyện gì thì nói mau."
"Cái kia, y tá vừa thúc giục đóng tiền viện phí tôi giao chút tiền kia nhưng không đủ" Chỉ cần nhắc tới tiền, Đỗ Minh Vũ sẽ thành thật hơn rất nhiều, tư thái cũng không kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
*Wattpad: LinhLam1301*
Hà Húc nhíu mày, đáp một tiếng "Biết rồi" liền đến quầy phục vụ giao tiền, nhưng bất kể đưa thẻ nào, đều được thông báo thẻ đã bị đóng băng, không thể sử dụng.
Không cần nghĩ cũng biết đây là phương pháp Tạ Thanh Dao ép cậu lộ diện, Hà Húc tức giận đến cực điểm, khi nào thì trừng phạt kinh tế cậu không được, nhất định phải ở thời điểm mấu chốt như vậy.
Hà Húc để lại lời nhắn cho Đỗ Minh Vũ buổi tối trở về, còn mình thì gọi điện thoại cho Loan Tụng xác nhận hành trình của Tạ Thanh Dao, lập tức lên đường đến công ty tìm Tạ Thanh Dao trực tiếp kết thúc.
Tạ Thanh Dao đã đáp ứng cậu, chia tay không chỉ hủy bỏ nợ nần, còn có thể cho cậu mười triệu. Cậu hiện tại vừa vặn cần số tiền này, chia tay cũng không phải chuyện xấu.
Đi vào công ty Hà Húc liền phát hiện bầu không khí không đúng, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cậu hoặc đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa, nhưng Hà Húc không có tâm tình đi quản, đi thẳng đến văn phòng Tạ Thanh Dao.
Tạ Thanh Dao giống như đang chờ cậu đến, cậu vừa vào cửa liền lập tức khép rèm lại.
"Chịu xuất hiện rồi? Không đóng băng thẻ của em, em còn định trốn tới khi nào?"
Ngữ khí Tạ Thanh Dao có phần tức giận, nhưng Hà Húc một lòng chỉ muốn tiền không hề chú ý tới.
"Dù sao trốn ở đâu, lấy bản lĩnh của Tạ tổng không phải đều có thể dễ dàng tìm được sao?" Hà Húc ảm đạm cười, ánh mắt buồn bã nhẹ nhàng rơi xuống trên người Tạ Thanh Dao, "Tạ tổng tìm tôi, là nói chia tay sao?"
Tạ Thanh Dao không ngờ cậu lại dứt khoát như vậy, lập tức không trả lời.
Ngày đó ở nhà chính Tạ Thanh Dao nghe được một chút chuyện về Hà Húc từ Huân Duệ, mới hiểu được đoạn quá khứ này đối với Hà Húc tổn thương rốt cuộc lớn bao nhiêu, càng cảm thấy áy náy vì ngày đó mình nói không lựa lời.
Ý định ban đầu của hắn cũng chỉ là muốn Tạ Thanh Sơn tiếp nhận Tề Nhạc, đối với Hà Húc hắn cũng không muốn làm cho quan hệ giữ bọn họ căng thẳng như vậy, trong lòng hắn vẫn cho rằng với tính tình Hà Húc, hai người họ tất nhiên sẽ dễ dàng đến rồi đi.
"Quả thật có ý này, nhưng hình như thời cơ bây giờ không đúng lắm."
"Hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa tất cả đều đã đúng hết, tôi cảm thấy vừa vặn thích hợp." Hà Húc rút "khế ước bán thân" mang theo bên người ra khỏi túi, vuốt phẳng đặt trước mắt Tạ Thanh Dao, "Tạ tổng đã nói, chia tay để tôi tự do, còn tính chứ?"
"Em thật sự muốn rời đi?" Tạ Thanh Dao chưa từng nghĩ cậu cư nhiên thời khắc nào cũng đem thứ này đặt ở trên người, giống như thời khắc nào cũng chuẩn bị chia tay với hắn.
Cái loại chuẩn bị này không giống như là phòng ngừa chu đáo, ngược lại càng giống khẩn cấp. Tựa hồ sáng sớm đã chờ hắn chán ghét, sau đó cao hứng cầm tiền vỗ mông rời đi.
Loại cảm giác này khiến Tạ Thanh Dao rất không thoải mái.
"À đúng, ngài còn nói cho tôi mười triệu làm phí chia tay, ngài sẽ không nuốt lời chứ."
"Em ở cùng tôi chỉ vì tiền thôi sao?" Tạ Thanh Dao không cam lòng truy hỏi, trong lòng hắn, Hà Húc ít nhất với hẳn là ỷ lại thậm chí từng thích hắn, quan hệ của bọn họ không nên chỉ đơn giản là tiền tài và thân thể.
"Nếu không còn có thể là vì cái gì?"
Hà Húc còn nửa câu sau, nhưng cậu dừng lại không nói. Hà Húc muốn nói cậu cũng muốn giao trái tim cho Tạ Thanh Dao, nhưng Tạ Thanh Dao đã làm gì? Chuyện cho tới bây giờ, cậu cũng chỉ có thể nói một câu may mắn cậu vẫn chưa thật sự động lòng..
Bầu không khí theo câu hỏi của Hà Húc đột nhiên ngưng tụ tới đóng băng, Tạ Thanh Dao cầm bút trong tay "Két két" rung động, hắn nhìn chằm chằm Hà Húc, kinh ngạc vì hắn không nhìn thấu người trước mắt này.
Hà Húc bỗng nhiên choáng váng, cậu vươn tay đỡ góc bàn, sắc mặt kém đi vài phần, nhìn bộ dáng Tạ Thanh Dao chậm chạp không hạ bút nhịn không được nhếch môi, "Chẳng lẽ Tạ tổng còn luyến tiếc tôi sao?"
"Tôi đổi ý." Tạ Thanh Dao nắm chặt nắp bút, đột nhiên cụp mi cười khẽ một tiếng," Chia tay có thể, em nợ tôi khi nào trả hết, thì em mới có thể rời đi."
*Wattpad: LinhLam1301*