Chương 16:
Tôi và Trang cùng ra đồng lần nữa– Anh dẫn em ra đây làm gì?– Vồ cào cào.– Vồ cào cào là sao.– Cái con nó đậu trên gốc cây lúa kia kìa.– Sao lại bắt nó làm gì hả anh.– Ăn chứ làm gì nữa.– Eo ơi, ghê khiếp đi được.– Vậy đứng trên này đi, anh xuống ruộng, mà thôi về gọi thằng cò ra đây cho anh.Trang chạy về gọi thằng cò, mình xuống ruộng, vồ 1 lúc được vài chục con. 2 chị em lon ton ra đến nơi– Ê cu, biết ăn con này không?– Em không, ăn được à anh – thằng cò nói– Ăn được, đi vồ nó với anh, tí anh chế biến cho mà ăn. Mà này thấy con nào to hơn con cào cào thì vồ nốt nhé. Biết con muồm muỗm không?– Dạ biết.Ngày trước ở quê mình nhiều cào cào lắm, nhưng bây giờ phun thuốc sâu nhiều quá đâm ra chúng chết hết. 2 anh em bắt 1 lúc cũng được nhiều nhiều. Dẫm vào bùn lấm hết lên quần áo và mặt. Lúc tôi lên bờ Trang chạy lại.– Lại đây em bảo.– Gì cơ?Cô nhóc vứt đôi dép xuống, phủi phủi tay vào áo, rồi lấy tay lau mấy vết bùn bị bắn trên mặt tôi– Này đừng có lợi dụng sàm sỡ anh đấy nha.– Em thèm vào, hết bẩn rồi đó.– Cò, chạy về nhà lấy cái bật lửa ra đây cho anh – tôi quay sang thằng cò nói– Anh đừng bảo là đốt đống rơm nhà người ta đấy nha – Trang cười.Thằng cò chạy nhanh về nhà lấy bật lửa ra, mình sai nó đi lấy thêm ít rơm nữa. Thế là 2 anh em hì hụi đốt rơm, cào cào thì vặt đầu đi, lấy que tre nhỏ xiên qua bụng cho lên nướng.– Chạy đi kiếm cho anh cái lá khoai nước, càng to càng tốt nhé – khổ thân thằng bé cứ bị mình sai vặt.Mình nướng bị cháy mất 1 ít, còn 1 ít ăn được.– Em ăn không?– Sợ lắm anh ơi, nhỡ bị làm sao – trang sợ sệt.– Không làm sao đâu, ăn 1 con thôi, thơm lắm.Mình cầm 1 con lên đút vào miệng Trang, cô bé nhắm mắt nhắm mũi ăn.– Ơ thơm thế anh ơi, em con nữa đi.– Sao bảo không ăn, đợi anh nướng cho con muồm muỗm.– Nhưng mà ăn xong có đau bụng không anh?– Ăn ít thôi, ăn cho biết mùi thôi còn lại để anh.– Đồ tham lam, thế mà em không biết, mọi lần về quê chả ai chỉ cho em ăn con này cả.– Thì bây giờ có người chỉ rồi đó thôi.Tôi và Trang cùng thằng cò ngồi túm lại cái đống cào cào, hì hụi nướng, hì hụi ăn. Ăn xong thì thằng cò chạy về nhà trước– Này Trang, anh muốn đi 1 chỗ nữa.– Chỗ nào anh.– Lên đê đi.Trang dẫn tôi lên đê, 1 mặt quay ra sông, 1 mặt quay về cánh đồng. Tôi đã từng ước ao 1 lần được nằm lên đó, ngửa mặt lên trời. Quê tôi không có đê, tôi muốn nằm xuống để nhìn lên cao bầu trời trong xanh, khi đó tâm hồn thật thoải mái– Nằm không?– Anh đi mà nằm, nằm xong về người em ngứa ai chịu trách nhiệm.– Em không nằm thì thôi, về trước đi.– Em ngồi vậy.Tôi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, lúc này nắng đã tắt, nhưng vệt sáng yếu ớt, xa xăm xa xăm. Không ngờ chuyến đi tôi không hề muốn tí nào lại cho tôi quay về tuổi thơ ngọt ngào như vậy. Tôi nằm còn Trang ngồi cạnh, 2 đứa ngửa mặt lên trời– Trang này, anh cảm ơn nhé.– Tự nhiên sếp khách sáo thế, sao cảm ơn em?– Thì đầu tiên anh không định về với em đâu, không ngờ về lại vui như thế.– Hì, mà em không ngờ anh lại như thế đấy.– Anh làm sao.– Thì gặt, đội lúa, bắt cào cào, nằm trên đê mơ mộng như bây giờ, khác xa với hình ảnh quen thuộc của anh.– Ngày xưa nhà anh cũng không có điều kiện nên anh phải làm, anh phải lao động, có 1 mình bố mẹ anh cũng không chiều chuộng anh, anh còn biết câu cáy, buổi tối biết cầm đèn đi soi cua ở ao nữa cơ.– Em thì lên Hà Nội từ nhỏ nên nhiều thứ em không biết, nhìn anh thoải mái thế này em cũng vui.– Anh còn vui chết đi được nói gì em.