Chương 39:
Nói chung, tôi thấy 2 bác quý tôi lắm, đúng là chẳng có rào cản gì, chỉ có 1 điều là Trang. Cô bé mà cứ làm như thế này thì tôi không biết phải làm thế nào cả. Thực sự nhà Trang rất có điều kiện, nếu lấy Trang tôi không phải lo gì chuyện kinh tế cả, nhưng với cá tính của Trang, tôi nghĩ là không hợp với tôi. Bởi vì tôi ít nói, mà Trang lại tính trẻ con. Cộng với việc tôi là con 1, sau này con công việc gia đình họ hàng, cô bé sẽ rất vất vả. Quan trọng nhất là tôi chỉ coi Trang như 1 đứa em gái, hi vọng là Trang hiểu điều đó. Ăn cơm xong tôi xin phép ra về, Trang lại tiễn tôi ra ngoài…– Anh về nha.– Ừ, mà anh biết hôm nay có người nói dối nhé.– Nói dối gì cơ ạ – mặt tỉnh bơ quay đi chỗ khác– Thì có người muốn anh đến nhà nên dựa hơi bố bảo anh đến. Tưởng có việc gì quan trọng.– Ai mà thông minh vậy anh ? * cười *– Lại còn thông minh, định lợi dụng anh đến bao giờ đây nhóc.– Chừng nào lợi dụng được thì lợi dụng, anh yên tâm, anh còn phải để em lợi dụng dài dài, không khéo lại bị lợi dụng cả đời ấy, hehe– Không định cho anh lấy vợ à– Không, em mà chưa lấy chồng anh không được lấy vợ nghe chưa.– Đâu ra cái luật rừng thế cô nương.– Hì, thôi anh về đi. Mà lại em thì thầm cái này, có cái này bí mật– Bí mật gì mà phải thì thầm, nói đi– Thì anh cứ lại đây, ai làm gì anh đâu mà sợTôi ghé đầu lại, cô bé nói:– Upa à, em cắn cái nhé.Nói là làm cô bé cắn 1 phát vào dái tai tôi rồi chạy tọt vào trong nhà.– Á.Thật là, hôn thì không hôn, thơm vào má thì không thơm bày đặt đi cắn người. Buồn cười, trên đường về tôi cứ tủm tỉm cười. Đang đi đường thì thằng Nhật gọi điện thoại cho tôi.– Anh đang ở đâu đấy?– Đang đi ngoài đường, có việc gì?– Xem phim không anh?– Mấy giờ rồi còn xem phim?– Mới có 9h anh ạ, anh qua nhà trọ Ngọc đi rồi đi, tại bọn em rủ chị Linh Nga đi cùng nhưng chị í bảo 1 mình không đi. Mà chị í không đi lại bắt Ngọc ở nhà.– Hoá ra là cô ta không tin tưởng giao Ngọc cho mày chứ gì?– Không phải, ở nhà 1 mình chị í bảo sợ.– Vậy xong mày gọi anh đến làm thằng xe ôm với làm bia đỡ đạn cho cái của nợ đấy à ?– Không, í em không phải vậy, Ngọc cứ đòi đi, mà giờ em chẳng rủ được ai, anh qua đi.– Anh qua rồi để cô ta đuổi anh về như lần trước à, thằng dở này.– Yên tâm, hôm nay chị í hiền lắm.– Mày, hiền cái gì, cô ta mà hiền thì đã để cho chúng mày đi chơi với nhau rồi. Mà liên quan gì đến anh mà mày gọi anh, người yêu cô ta đâu?– Chị ấy làm gì có người yêu, có người yêu em đã chẳng gọi anh, anh đến đi.– Mày nghĩ mặt anh chai vậy à.– Con trai thì phải chai mặt, tới đi anh.– Tới cái đầu mày, để anh suy nghĩ.– Thôi mà đến đi, lâu lắm anh cũng không đi chơi còn gì.– Anh không vào đâu, mà bảo cô ta tự đi bộ ra ngoài đầu ngõ, anh đợi bên ngoài. Lần này mà làm anh nhục mặt như lần trước thì mày liệu hồn.Cũng vì 1 phần nể nó năn nỉ, 1 phần vì cũng muốn gặp cô ta nên tôi cũng đánh liều đi, giờ mà về nhà cũng chỉ có ngủ hoặc làm thôi, chán òm. Phi xe đến ngõ nhà cô ta.– Ra đi, anh đang đợi ở đầu ngõ.– Sao đi nhanh vậy anh, đợi em tí.– Nhanh không anh mày đổi ý đấy.– Vâng, em ra luôn đây.Đứng đợi tầm 5 phút thì thằng Nhật lai Ngọc ra, còn cô ta thì đi bộ đằng sau. Ra đến đầu ngõ tôi mới nhìn được vì bị cận. Hôm nay cô ta lại mặc váy, nhưng mà 1 cái váy kín đáo hơn hôm trước, tóc búi củ hành, hình như đánh cả phấn với tô ít son môi nữa. Cô ta bước đến bên tôi.