Chương 45:
Tôi quay mặt sang cô ta, 2 tay đưa lên má và quay mặt cô ta nhìn vào mặt tôi và nói– Bình tĩnh, bình tĩnh…Cô ta mở to mắt lên và nhìn tôi trong vòng mấy giây. Mặt đỏ lên, bất chợt quay mặt đi chỗ khác để hất tay tôi ra– Anh lợi dụng tôi đấy à.– Không, tôi chỉ trấn tĩnh cô thôi mà, lên tới nơi rồi, đi thôi.Cô ta lẽo đẽo xách đồ theo tôi– Nặng không, đưa tôi xách đỡ.– Không cần, lên đến nơi rồi hỏi nặng không, anh tốt bụng quá nhỉ.– Hì, tại tôi quên.Bước vào nhà thì bố tôi đang ngồi ở phòng khách– Cháu chào bác ạ.– Ừ, vào nhà đi cháu. – bố tôi hơi ngạc nhiên vì người dẫn về không phải là Trang.– Bố mẹ lên lâu chưa, mẹ đâu rồi ạ– Mẹ đang thu dọn trong phòng ấy.– Phòng nào ạ.– Thì 2 phòng ngủ của bố mẹ với của khách chứ phòng của anh ai dám động vào– Vâng. – Tôi quay sang Linh Nga và nói – Em vào nhà ngồi đi, đưa đồ anh xách cho.Cô ta nghe thấy tôi nói vậy liền nguýt tôi 1 cái. Rùng cả mình.– Về rồi đấy à Tùng- mẹ tôi lững thững đi ra– Cháu chào bác ạ – cô ta nhẹ nhàng chào mẹ tôi– Ừ, vào nhà ngồi đi cháu. – mẹ tôi cũng hơi giật mình– Dạ, để cháu đem đồ vào bếp rồi nấu cơm luôn, cũng muộn rồi ạ.– Ừ, mà ngồi uống cốc nước đã rồi làm cháu. Thằng Tùng, mày bắt con bé nó tay xách nách mang thế kia à, xách đồ vào bếp nhanh– Vâng, đã bảo đưa anh xách cho mà cứ ương. – tôi lên giọng.– Thôi đi ông tướng, mẹ biết thừa tính mày thế nào rồi.Tôi xách hộ cô ta ít đồ vào trong bếp và cô ta cũng đi theo. Vào đến nơi tôi thì thầm.– Này, xưng anh với em đi, không xưng là không được đâu. Tôi biết cô khó chịu nhưng giúp tôi vậy, thế nhé.– Vâng – cô ta nhỏ nhẹ.Sao tự nhiên cô ta vâng 1 cái làm tôi tỉnh cả người, nhìn mặt mũi hiền lành, có đến nỗi nào đâu nhỉ. Giá mà lúc nào cô cũng hiền lành nghe lời thế này có phải tốt không.Đang ghé đầu thì thầm vào tai cô ta thì mẹ tôi lù lù đằng sau vỗ vai tôi– Đi ra ngoài, để đấy cho mẹ. Mà đi tắm đi, thì với chả thầm.– Ui giời, mẹ làm con giật cả mình. À mà đây là Linh Nga mẹ ạ.– Cái gì – mẹ tôi sửng sốt– Cháu tên là Linh Nga ạ – cô ta lên tiếng– À, ừ. Cháu mua những cái gì đấy.– Dạ, cháu mua ít đồ làm nem với nấu canh chua thôi ạ.– Thế à, để bác phụ. Ơ hay cái thằng này, đứng ngẩn tò te ra đấy à, đi tắm đi nhanh.– Từ từ đã mẹ, rối hết cả lên.Tôi lịu bịu đi ra ngoài, mà không biết để cô ta nói chuyện với mẹ tôi có ổn không. Lỡ lộ ra cái gì thì toi cả 2 đứa. Tôi đi tắm, vừa lo vừa sợ, bật nhỏ nước để nghe bên ngoài xem 2 người nói chuyện gì. Nhưng đời không như là mơ, vừa cởi cái áo ra xả nước xuống người thì nhớ ra là quên không đem quần áo vào thay.– Mẹ ơi.– Cái gì đấy?– Mẹ lấy hộ con quần với áo, con quên không đem vào.– Mày đúng là… đầu óc mày để đi đâu vậy. Tay mẹ đang rửa cá. Để mẹ bảo Linh Nga nó vào phòng lấy cho– Thôi thôi, đừng mẹ ơi, rửa tay rồi lấy cho con đi.– Thôi thôi cái gì, cháu vào phòng nó, phòng kia kìa, lục ngăn để đồ trong tủ của nó lấy quần áo cho nó dùm bác, bác vừa gấp gọn vào rồi đấy, ở bên dưới ngăn treo quần áo đi làm ấy.Mẹ ơi là mẹ, chết mất thôi, mẹ làm con chui vào đâu cho hết ngại đây. Đang ngồi bệt 2 tay trong nhà tắm thì cô ta gõ cửa– Quần áo anh này.Tôi mở cửa ra thì cô ta nhắm mắt quay đi chỗ khác nhưng vẫn ti hí mắt.– Không phải khoả thân hết đâu mà nhắm mắt, mở mắt ra coi – tôi nói– Thằng này lắm chuyện, đi tắm đi – mẹ tôi quát.Tôi cầm bộ quần áo rồi cô ta lẳng lặng đi ra chỗ mẹ tôi nấu cơm. Khép cửa vào, lấy quần áo ra để treo lên. Mở ra thì kẹp bên trong cái áo ngắn tay và cái quần ngố là cái quần xì doreamon của tôi. Thôi bỏ mẹ tôi rồi. Cái quần này tôi mua lâu lắm rồi ở chợ sinh viên nhưng chưa mặc bao giờ. Quần nam nhưng nó loè loẹt quá nên vứt 1 chỗ. Bao nhiêu cái mà sao cô ta lại chọn đúng cái quần này không biết. Hay là cô ta chọn nhầm ngăn để đồ vì tôi để cái quần này ở 1 ngăn riêng.Giời ạ, đúng là không cái dại nào bằng cái dại này. Cô hơi bị được đấy. Xấu hổ chết mất. Cái đồ này sao lúc thì ngoan mà lúc cứ ngầm ngầm chơi mình 1 vố thốn hơn hoạn thế này hả giời. Thôi kệ, đằng nào cũng thế rồi, mà giờ cũng chẳng bảo cô ta lấy cho cái khác được. Mặt dày lên 1 tí vậy. Tắm xong tôi bước ra, coi như không có chuyện gì. Chạm ngay ánh mắt cô ta liếc liếc lại tôi, miệng thì cứ tủm tỉm cười. Tôi đang định lại gần cô ta thì mẹ tôi quát.– Ra ông đồ ông í hỏi cái gì kìa Tùng, mà sao mày cứ lởn vởn ở đây làm gì thế, ra ngoài cho mẹ nấu cơm.– Vâng.Ra bên ngoài thì bố tôi hỏi:– Mua iphone cho bố chưa, sao không thấy nói gì?– Ui chết, con quên mất, bố nhắc mà con bận quá chưa có thời gian. Hay mai bố đi với con.– Thôi, lúc nào con rảnh thì đi.– Vâng.