Chương : 17
Lạc Phong hiểu ý liền cúi xuống cởi chói cho Uyển Nhi nhưng bị Khẩm Thiên ngăn lại và cất giọng lạnh lùng:
- ’’ Việc của cậu hết rồi sao? ‘‘
Lạc Phong liền đứng ngay dậy và sải bước đi ra khỏi phòng Khẩm Thiên cúi xuống cởi trói cho Uyển Nhi rôi bế bổng cô lên Uyển Nhi dãy dụa kêu nên:
- ’’ Tôi tự đi được mà không cần phải làm vậy đâu ‘‘
Khẩm Thiên quay mặt nhìn cô gái trong lòng với ánh mắt sắc bén lạnh lùng vô cảm thả mạnh xuống nhưng không hề để cho cô bị tổn thương đến xương nhưng như người bình thường thì vẫn thấy đau một chút Uyển Nhi nhíu mày mắt lườm Khẩm Thiên, Khẩm Thiên sải bước dài nhanh ra cửa như không có ý xin lỗi, Uyển Nhi rút kinh nghiệm không để mình bị bỏ rơi nữa nên nhanh chóng bước theo nhưng bước ra đến cửa thì không thấy Khẩm Thiên đâu nữa.
Uyển Nhi nghĩ thầm trong đầu chết tiệt trong chốc lát Uyển Nhi lại nhớ lại hình ảnh lúc cô được Khẩm Thiên bế về cô lần theo chí nhớ nhưng đến ngã tư của ngôi nhà thì lại không nhớ nữa vì lúc đó cô đã thiếp ngủ rồi Uyển Nhi cắn môi giận mình sao dễ ngủ vậy, lần mò đi đi lại lại thì cô nhìn thấy một căn phòng cửa đóng nhưng không khóa như mọi phòng khác thì trước cửa phòng đều có một chiếc đèn mầu vàng nhỏ nhưng căn phòng trước mặt cô thì lại không có Uyển Nhi bước đến gần căn phòng. Không khí xung quanh thật là ghê tởm xung quanh chỉ có một màu đen pha chút màu vàng nhạt yếu ớt.
Chỉ bước đến cửa thôi thì mùi sát khí và ghê rợn đã ập vào khiến cho đôi chân của cô không kìm được mà có chút run run. Uyển Nhi cố gắng không để cho mình bị mất tinh thần cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô ra cầm chặt vào tay cầm của cánh cửa đẩn nhẹ xuống và đấy ra thì có một bàn tay đầy máu túm chặt lấy chân cô Uyển Nhi sợ hãi hét toáng nên:
- ’’ AAAAAAAAAAAAAA………. ‘‘
Hai dòng nước mắt bất ngờ chàn xuống gò má của cô, Khẩm Thiên vỗn có một đôi tai nhạy bén hơn bất cứa ai tiếng bước chân của một con chuột cho dù nhẹ nhàng đến mấy thì Khẩm Thiên cũng có thể nghe thấy và xác định dõ nó đang ở đâu. Uyển Nhi không đợi người đến cứu Uyển Nhi lấy chân kia của mình đạp mạnh vào cái tay dính đầy máu kia đạp vài cái thì cái tay kia cũng đã kiệt sức rồi buông tay ra bất động Uyển Nhi nhanh chõng chạy như bay toán loạn vừa chạy cô vừa ngoảnh lại nhìn đang chạy thì cô đâm sầm vào Khẩm Thiên Uyển Nhi như được hồi sinh nhìn thấy Khẩm Thiên lúc này Uyển Nhi như được cứu thoát và có cảm giác được bảo vệ tuyệt đối khi ở cạnh hắn. Hai dòng nước mắt của Uyển Nhi chưa ngừng tuân ra cho đến khi gặp được Khẩm Thiên nhưng nó vẫn chưa chịu ngừng lại Uyển Nhi sợ hãi đôi chân như muốn khịu xuống ngay lập tức Khẩm Thiên không để cho cô ngồi xuống mà ôm trầm lấy cô vào lòng, Uyển Nhi tựa vào bờ ngực rắn chắc của Khẩm Thiên cảm giác như được sự che chở tuyệt đối nước mắt dàn dụa Uyển Nhi không thể kiềm được cơn sợ hãi được rồi thiếp đi Khẩm Thiên bế bổng Uyển Nhi lên bước sải dài đến phòng đặt Uyển Nhi xuống giường vuốt ve khuôn mặt đang run nên vì sợ hãi.
Trong giấc mơ Uyển Nhi mơ thấy mình đang cầm tấm ảnh duy nhất của mẹ cô để lại đưa tay nhẹ nhàng lướt trên tấm ảnh khuôn mặt của mẹ cô. Trong sự yên tĩnh bỗng nhiên bà lại suốt hiên khung cảnh xung quanh đều một màu hoa đào hồng nhạt bầu trơi xanh trong quang đãng tiếng suối chảy thật yên bình bà ôm cô vào lòng vuốt ve mái tóc óng mượt của cô và nói với giọng hiền từ dịu dàng:
- ’’ Có chuyện gì vậy con gái yêu của ta? ‘‘
Trong giấc mơ cô nhẹ nhàng ngửng đầu nên nhìn ngắm khuôn mặt thon gọn của mẹ và nói với giọng tủi thân hết sức ( lại bắt đầu kể lể đây -.-)
- ’’ Mẹ à con rất nhớ mẹ tại sao mẹ lại bỏ con mà ra đi con chịu rất nhiều cực khổ đấy con vừa thoát khỏi sự gẻ lạnh của mấy bà cô thì bây giờ con lại phải ở cạnh một tên độc ác con rất muốn ở bên mẹ như này mãi ‘‘
Bà ôn hòa ôm đầu con gái và nói:
- ’’ Sẽ có một người khác sẽ thay mẹ chăm sóc cho con con không cô đơn một mình ‘‘
Nói xong hai dòng lệ của Uyển Nhi cũng tuân ra như nước tuy là trong giấc mơ nhưng những giọt nước mắt này lại là thật giọt nước mắt trong vắt chứa đựng đầy nỗi nhớ. Khẩm Thiên bất giác phủ đôi môi lên đôi mắt đẫm lệ kia của cô lau sạch nước mắt. Trong giấc mơ Uyển Nhi khi mẹ nói ra những lời này thì bà đột nhiên biến thành một đàn bướm bay đi trong không trung Uyển Nhi chạy theo đàn bướm và gọi mẹ thảm thiết:
- ’’ Mẹ ơi mẹ đừng bỏ con thêm lần nữa mẹ ‘‘
- ’’ Mẹ ‘‘
Uyển Nhi đang nằm thì bật dậy hai dòng nước mắt đã khô của cô bây giờ lại ướt đẫm như trước cô khóc sướt mướt và liên hồi gọi mẹ Khẩm Thiên đưa bàn tay thô ráp của mình lên khuôn mặt thôn trắng của cô lau đi nước mắt Uyển Nhi lúc này tràn đầy cảm xúc bất giác ôm trầm lấy Khẩm Thiên vừa khóc vừa nói với giọng phụng phịu:
- ’’ Anh thật độc ác đồ xấu xa tại sao anh bỏ tôi như vậy tại sao chứ ‘‘
Cô vừa nói vừa lấy đôi tay bé nhỏ trắng lõm của cô đánh vào lưng của Khẩm Thiên Hết
- ’’ Việc của cậu hết rồi sao? ‘‘
Lạc Phong liền đứng ngay dậy và sải bước đi ra khỏi phòng Khẩm Thiên cúi xuống cởi trói cho Uyển Nhi rôi bế bổng cô lên Uyển Nhi dãy dụa kêu nên:
- ’’ Tôi tự đi được mà không cần phải làm vậy đâu ‘‘
Khẩm Thiên quay mặt nhìn cô gái trong lòng với ánh mắt sắc bén lạnh lùng vô cảm thả mạnh xuống nhưng không hề để cho cô bị tổn thương đến xương nhưng như người bình thường thì vẫn thấy đau một chút Uyển Nhi nhíu mày mắt lườm Khẩm Thiên, Khẩm Thiên sải bước dài nhanh ra cửa như không có ý xin lỗi, Uyển Nhi rút kinh nghiệm không để mình bị bỏ rơi nữa nên nhanh chóng bước theo nhưng bước ra đến cửa thì không thấy Khẩm Thiên đâu nữa.
Uyển Nhi nghĩ thầm trong đầu chết tiệt trong chốc lát Uyển Nhi lại nhớ lại hình ảnh lúc cô được Khẩm Thiên bế về cô lần theo chí nhớ nhưng đến ngã tư của ngôi nhà thì lại không nhớ nữa vì lúc đó cô đã thiếp ngủ rồi Uyển Nhi cắn môi giận mình sao dễ ngủ vậy, lần mò đi đi lại lại thì cô nhìn thấy một căn phòng cửa đóng nhưng không khóa như mọi phòng khác thì trước cửa phòng đều có một chiếc đèn mầu vàng nhỏ nhưng căn phòng trước mặt cô thì lại không có Uyển Nhi bước đến gần căn phòng. Không khí xung quanh thật là ghê tởm xung quanh chỉ có một màu đen pha chút màu vàng nhạt yếu ớt.
Chỉ bước đến cửa thôi thì mùi sát khí và ghê rợn đã ập vào khiến cho đôi chân của cô không kìm được mà có chút run run. Uyển Nhi cố gắng không để cho mình bị mất tinh thần cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô ra cầm chặt vào tay cầm của cánh cửa đẩn nhẹ xuống và đấy ra thì có một bàn tay đầy máu túm chặt lấy chân cô Uyển Nhi sợ hãi hét toáng nên:
- ’’ AAAAAAAAAAAAAA………. ‘‘
Hai dòng nước mắt bất ngờ chàn xuống gò má của cô, Khẩm Thiên vỗn có một đôi tai nhạy bén hơn bất cứa ai tiếng bước chân của một con chuột cho dù nhẹ nhàng đến mấy thì Khẩm Thiên cũng có thể nghe thấy và xác định dõ nó đang ở đâu. Uyển Nhi không đợi người đến cứu Uyển Nhi lấy chân kia của mình đạp mạnh vào cái tay dính đầy máu kia đạp vài cái thì cái tay kia cũng đã kiệt sức rồi buông tay ra bất động Uyển Nhi nhanh chõng chạy như bay toán loạn vừa chạy cô vừa ngoảnh lại nhìn đang chạy thì cô đâm sầm vào Khẩm Thiên Uyển Nhi như được hồi sinh nhìn thấy Khẩm Thiên lúc này Uyển Nhi như được cứu thoát và có cảm giác được bảo vệ tuyệt đối khi ở cạnh hắn. Hai dòng nước mắt của Uyển Nhi chưa ngừng tuân ra cho đến khi gặp được Khẩm Thiên nhưng nó vẫn chưa chịu ngừng lại Uyển Nhi sợ hãi đôi chân như muốn khịu xuống ngay lập tức Khẩm Thiên không để cho cô ngồi xuống mà ôm trầm lấy cô vào lòng, Uyển Nhi tựa vào bờ ngực rắn chắc của Khẩm Thiên cảm giác như được sự che chở tuyệt đối nước mắt dàn dụa Uyển Nhi không thể kiềm được cơn sợ hãi được rồi thiếp đi Khẩm Thiên bế bổng Uyển Nhi lên bước sải dài đến phòng đặt Uyển Nhi xuống giường vuốt ve khuôn mặt đang run nên vì sợ hãi.
Trong giấc mơ Uyển Nhi mơ thấy mình đang cầm tấm ảnh duy nhất của mẹ cô để lại đưa tay nhẹ nhàng lướt trên tấm ảnh khuôn mặt của mẹ cô. Trong sự yên tĩnh bỗng nhiên bà lại suốt hiên khung cảnh xung quanh đều một màu hoa đào hồng nhạt bầu trơi xanh trong quang đãng tiếng suối chảy thật yên bình bà ôm cô vào lòng vuốt ve mái tóc óng mượt của cô và nói với giọng hiền từ dịu dàng:
- ’’ Có chuyện gì vậy con gái yêu của ta? ‘‘
Trong giấc mơ cô nhẹ nhàng ngửng đầu nên nhìn ngắm khuôn mặt thon gọn của mẹ và nói với giọng tủi thân hết sức ( lại bắt đầu kể lể đây -.-)
- ’’ Mẹ à con rất nhớ mẹ tại sao mẹ lại bỏ con mà ra đi con chịu rất nhiều cực khổ đấy con vừa thoát khỏi sự gẻ lạnh của mấy bà cô thì bây giờ con lại phải ở cạnh một tên độc ác con rất muốn ở bên mẹ như này mãi ‘‘
Bà ôn hòa ôm đầu con gái và nói:
- ’’ Sẽ có một người khác sẽ thay mẹ chăm sóc cho con con không cô đơn một mình ‘‘
Nói xong hai dòng lệ của Uyển Nhi cũng tuân ra như nước tuy là trong giấc mơ nhưng những giọt nước mắt này lại là thật giọt nước mắt trong vắt chứa đựng đầy nỗi nhớ. Khẩm Thiên bất giác phủ đôi môi lên đôi mắt đẫm lệ kia của cô lau sạch nước mắt. Trong giấc mơ Uyển Nhi khi mẹ nói ra những lời này thì bà đột nhiên biến thành một đàn bướm bay đi trong không trung Uyển Nhi chạy theo đàn bướm và gọi mẹ thảm thiết:
- ’’ Mẹ ơi mẹ đừng bỏ con thêm lần nữa mẹ ‘‘
- ’’ Mẹ ‘‘
Uyển Nhi đang nằm thì bật dậy hai dòng nước mắt đã khô của cô bây giờ lại ướt đẫm như trước cô khóc sướt mướt và liên hồi gọi mẹ Khẩm Thiên đưa bàn tay thô ráp của mình lên khuôn mặt thôn trắng của cô lau đi nước mắt Uyển Nhi lúc này tràn đầy cảm xúc bất giác ôm trầm lấy Khẩm Thiên vừa khóc vừa nói với giọng phụng phịu:
- ’’ Anh thật độc ác đồ xấu xa tại sao anh bỏ tôi như vậy tại sao chứ ‘‘
Cô vừa nói vừa lấy đôi tay bé nhỏ trắng lõm của cô đánh vào lưng của Khẩm Thiên Hết