Chương : 28
/g: ^^ đã quay lại và sẽ biến mất thất thường == mong mọi người đừng bỏ rơi Linh T^T
≥ ^.^≤ (─ ‿‿ ─) (╥ ﹏ ╥ )
15 tiếng trôi qua…
” Thưa Lão đại chúng ta chỉ cần đi thêm 10 phút nữa sẽ đến nơi. "
Khẩm Thiên vẫn không thay đổi sắc mặt, hắn vẫn ôm Uyển Nhi trong lòng hắn không cho cô thoát ra. Uyển Nhi như không để ý đến chuyện gì đang xảy ra xung quanh chỉ lo ngủ, trong lòng hắn. Trong lúc đang bên hắn đột nhiên cô cảm thấy nghẹn thở nhịp tim đập nhanh tức thì mắt cô nhíu lại đôi tay nhỏ nhắn bám trặt vào bờ ngực ấm của hắn. Khẩm Thiên cúi xuống phía cô gái nhỏ bé của mình và nhíu mày đưa hai tay đỡ cô dậy, hắn nhìn cô một cách âu yếm và cất tiếng nhẹ:
- ” Uyển Nhi, Uyển Nhi. “
Cô vẫn như vậy không có gì khác hơn làm hắn càng lo lắng những vết nhăn trên chán hắn càng nhíu chặt lại hơn. Mắt cô mở ra và nói cố:
” Mau…rời…khỏi đây….mau “
Hắn nhíu mày nhưng chưa kịp quay lại thì
” Rẹt…rẹt…rẹt…”
Như tiếng sét rò rỉ quanh chiếc xe ánh sáng không biết từ nơi nào phát ra một ánh sáng chói lọi khiến mắt Khẩm Thiên không thể mở.
….Họ đã xuyên không….
Khi mở mắt ra thì xung quang cỏ cây hoa lá um tùm che lấp chiếc xe điều lạ thay là tên lái xe không có trên xe chỉ có hắn và cô. Khẩm Thiên bế cô bước ra khỏi xe, thật không thể tin vào mắt mình cả cô và hắn đều ngỡ ngàng trước cảnh bên ngoài. Nơi họ đang đứng là một đất nước gần giống Ai cập cổ đại nhưng người dân phía dưới thì ăn mặc rất giống cổ trang thật khó nhận ra đây là đâu nhưng nói đi nói lại thì đâu chính là đất nước của chính hắn Khẩm Thiên <t/g: hơi khó hiểu nhưng đọc sẽ rõ>
Uyển Nhi mở to mắt ngạc nhiên mày nhíu và sũy nghĩ nói:
” Chẳng lẽ… nó lại là sự thật “
Khẩm Thiên nhìn cô khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi hắn quay người sải bước vác cô lên vai là dẹp đống cỏ vướng chân. Vừa đi hắn vừa lạnh lùng nghiêm túc nói:
” Tôi cho em 10 phút để trình bày về cái nơi quái quỷ này “
” Đây là ảo giác mà viên ngọc muốn người sử dụng nó phải vượt qua “
Hắn nói tiếp:
” Tại sao lại chỉ mình tôi và em “
” Không đâu còn Lam Thần nữa viên ngọc như linh vật sống nó sẽ xác định đối thủ và nhận dạng luồng sát khí, luồng sát khí càng cao thì người đó sẽ bị cuốn theo dòng xoáy này nhưng lúc đó anh đã kéo theo tôi nên giờ tôi cũng phải ở đây “
” Lam Thần đang ở đâu “
” Có hai người đủ yêu cầu của viên ngọc vậy nên viên ngọc sẽ tạo ra một tròm sao có hai mảnh đất cách nhau ôm trọn tròm sao đó chúng ta đang ở đây vậy chắc hẳn hắn cũng đang ở đây và hắn là vua của đất nước này. “
” Chúng ta đang ở mảnh đất của hắn? “
” Lão đại người có tôi mà đừng lo “
Lời nói này thật sự khiến hắn cười nhạt và nói:
” Lo cho thân em chắc chưa xong “
Cô im lặng ….
Xuống được đến nơi thì có một hàng quân lính chạy tới vay quanh họ. Khẩm Thiên dừng lại và nhìn bọn chúng một lượt chưa cần nói gì bọn chúng đã sợ hãi vì ánh mắt của hắn.
” Hoàng Hậu kìa hắn đã bắt cóc hoàng hậu “
Hắn nhíu mày Uyển Nhi đang bị vác phía sau nghe vậy cũng bất ngờ trợn tròn mắt
” Nếu em là hoàng hậu vậy tôi phải là hoàng thượng chứ “
Cô bật dậy rời khỏi vòng tay hắn và kịp thời hiểu vấn đề lập tức cô quát:
” Mau nghe lời hoàng hậu đây không hề có một chút sự ép buộc nào hết ta chỉ đang đi ngoa du thiên hạ một chút hãy mau hộ tống hoàng thượng nước láng giềng và ta hồi cung. “
Mấy tên lính nhìn nhau và cuối cùng cũng nghe lời, Khẩm Thiên mặt lạnh không nhìn cô và nói:
” Tôi đã không nhìn lầm “
Cô quay sang nhìn hắn và quay về phía trước nói:
” Người của họ Khẩm như vậy quá thường “
Khẩm Thiên nhếch mép cười lạnh hắn muốn ôm lấy cô như mọi khi nhưng thật sự không được sẽ gây ra rắc rối. Đi được 30 phút thì đến nơi trước mặt hiện tại là một tòa thành kiên cố to lớn được xây hoàn toàn bằng xi măng cốt thép như thời hiện đại nhìn thật oai vệ. Cánh cửa thành to lớn mở ra Khẩm Thiên và Uyển Nhi đang nhìn thấy một Lam Thần cổ trang hắn ngồi trên một chiếc kiệu bằng vàng dòng lấp lánh có khảm đá và kim cương xung quanh.
Hết
≥ ^.^≤ (─ ‿‿ ─) (╥ ﹏ ╥ )
15 tiếng trôi qua…
” Thưa Lão đại chúng ta chỉ cần đi thêm 10 phút nữa sẽ đến nơi. "
Khẩm Thiên vẫn không thay đổi sắc mặt, hắn vẫn ôm Uyển Nhi trong lòng hắn không cho cô thoát ra. Uyển Nhi như không để ý đến chuyện gì đang xảy ra xung quanh chỉ lo ngủ, trong lòng hắn. Trong lúc đang bên hắn đột nhiên cô cảm thấy nghẹn thở nhịp tim đập nhanh tức thì mắt cô nhíu lại đôi tay nhỏ nhắn bám trặt vào bờ ngực ấm của hắn. Khẩm Thiên cúi xuống phía cô gái nhỏ bé của mình và nhíu mày đưa hai tay đỡ cô dậy, hắn nhìn cô một cách âu yếm và cất tiếng nhẹ:
- ” Uyển Nhi, Uyển Nhi. “
Cô vẫn như vậy không có gì khác hơn làm hắn càng lo lắng những vết nhăn trên chán hắn càng nhíu chặt lại hơn. Mắt cô mở ra và nói cố:
” Mau…rời…khỏi đây….mau “
Hắn nhíu mày nhưng chưa kịp quay lại thì
” Rẹt…rẹt…rẹt…”
Như tiếng sét rò rỉ quanh chiếc xe ánh sáng không biết từ nơi nào phát ra một ánh sáng chói lọi khiến mắt Khẩm Thiên không thể mở.
….Họ đã xuyên không….
Khi mở mắt ra thì xung quang cỏ cây hoa lá um tùm che lấp chiếc xe điều lạ thay là tên lái xe không có trên xe chỉ có hắn và cô. Khẩm Thiên bế cô bước ra khỏi xe, thật không thể tin vào mắt mình cả cô và hắn đều ngỡ ngàng trước cảnh bên ngoài. Nơi họ đang đứng là một đất nước gần giống Ai cập cổ đại nhưng người dân phía dưới thì ăn mặc rất giống cổ trang thật khó nhận ra đây là đâu nhưng nói đi nói lại thì đâu chính là đất nước của chính hắn Khẩm Thiên <t/g: hơi khó hiểu nhưng đọc sẽ rõ>
Uyển Nhi mở to mắt ngạc nhiên mày nhíu và sũy nghĩ nói:
” Chẳng lẽ… nó lại là sự thật “
Khẩm Thiên nhìn cô khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi hắn quay người sải bước vác cô lên vai là dẹp đống cỏ vướng chân. Vừa đi hắn vừa lạnh lùng nghiêm túc nói:
” Tôi cho em 10 phút để trình bày về cái nơi quái quỷ này “
” Đây là ảo giác mà viên ngọc muốn người sử dụng nó phải vượt qua “
Hắn nói tiếp:
” Tại sao lại chỉ mình tôi và em “
” Không đâu còn Lam Thần nữa viên ngọc như linh vật sống nó sẽ xác định đối thủ và nhận dạng luồng sát khí, luồng sát khí càng cao thì người đó sẽ bị cuốn theo dòng xoáy này nhưng lúc đó anh đã kéo theo tôi nên giờ tôi cũng phải ở đây “
” Lam Thần đang ở đâu “
” Có hai người đủ yêu cầu của viên ngọc vậy nên viên ngọc sẽ tạo ra một tròm sao có hai mảnh đất cách nhau ôm trọn tròm sao đó chúng ta đang ở đây vậy chắc hẳn hắn cũng đang ở đây và hắn là vua của đất nước này. “
” Chúng ta đang ở mảnh đất của hắn? “
” Lão đại người có tôi mà đừng lo “
Lời nói này thật sự khiến hắn cười nhạt và nói:
” Lo cho thân em chắc chưa xong “
Cô im lặng ….
Xuống được đến nơi thì có một hàng quân lính chạy tới vay quanh họ. Khẩm Thiên dừng lại và nhìn bọn chúng một lượt chưa cần nói gì bọn chúng đã sợ hãi vì ánh mắt của hắn.
” Hoàng Hậu kìa hắn đã bắt cóc hoàng hậu “
Hắn nhíu mày Uyển Nhi đang bị vác phía sau nghe vậy cũng bất ngờ trợn tròn mắt
” Nếu em là hoàng hậu vậy tôi phải là hoàng thượng chứ “
Cô bật dậy rời khỏi vòng tay hắn và kịp thời hiểu vấn đề lập tức cô quát:
” Mau nghe lời hoàng hậu đây không hề có một chút sự ép buộc nào hết ta chỉ đang đi ngoa du thiên hạ một chút hãy mau hộ tống hoàng thượng nước láng giềng và ta hồi cung. “
Mấy tên lính nhìn nhau và cuối cùng cũng nghe lời, Khẩm Thiên mặt lạnh không nhìn cô và nói:
” Tôi đã không nhìn lầm “
Cô quay sang nhìn hắn và quay về phía trước nói:
” Người của họ Khẩm như vậy quá thường “
Khẩm Thiên nhếch mép cười lạnh hắn muốn ôm lấy cô như mọi khi nhưng thật sự không được sẽ gây ra rắc rối. Đi được 30 phút thì đến nơi trước mặt hiện tại là một tòa thành kiên cố to lớn được xây hoàn toàn bằng xi măng cốt thép như thời hiện đại nhìn thật oai vệ. Cánh cửa thành to lớn mở ra Khẩm Thiên và Uyển Nhi đang nhìn thấy một Lam Thần cổ trang hắn ngồi trên một chiếc kiệu bằng vàng dòng lấp lánh có khảm đá và kim cương xung quanh.
Hết