Chương : 4
Uyển Nhi đứng sau cột của lầu hai nhìn chăm chú quan sát về phía Khẩm Thiên thì Ngư Phong đứng bên cạnh lão cất giọng lạnh lẽo:
- ” Lão biết cái giá phải trả khi làm trái lệnh của Khẩm gia là gì chứ hả. “
Nói xong thì ” Pằng “ Ngư Phong giơ khẩu súng lên thổi khói trên đầu súng và nhìn Lão đang dãy nhẹ dưới chân mình. Đường cong trên môi Uyển Nhi chưa hạ xuống thì một dòng nước mắt tuôn xuống bất giác. Cô định bước ra nhưng nghĩ rằng bây giwof bước ra là cửa mả trước mắt nên chỉ dám ôm miệng mở to cặp mắt ướt đẫm lệ nhìn về phía lão trưởng bối. Cô luôn coi lão trưởng bối là bố đẻ người thân còn lại duy nhất của cô trên thế gian này đang chết trước mắt cô, đây sẽ là cú sốc không nhỏ trong trí óc của cô.
Lạc Phong quay sang nhìn Khẩm Thiên và nói với giọng lễ phép:
- ” Lão đại bây giờ chúng ta phải làm gì ạ? “
Khẩm Thiên nhắm mắt lại và cất giọng lạnh lùng về phía lầu hai:
- ” Xuống đây “
Tất cả Ngũ Phong dường như hiểu ý và nhìn lên lầu hai, Uyển Nhi hoảng hốt chạy nhanh vào phòng và sập chốt. Thật là một hành động ngu xuẩn cô ta nghĩ rằng cánh cửa đó có thể ngăn được Lão đại tóm được cô sao ngu ngốc. Ngũ Phong không đợi mệnh lệnh mà cho người lên lầu hai lục soát. Chỉ một phát đạp, cánh cửa đã bật tung trong phòng không có ai. Mấy tên vệ sĩ lục lọi trong phòng tìm cô. Còn cô đã lẻn nhảy xuống tầng một và ngồi vào trong xe của Khẩm Thiên từ lúc nào. Cô nghĩ rằng bây giờ cho dù có chạy được lâu không hay phải chết thê thảm nên cô đã ngoan ngoãn ngồi trên xe để dảm bớt hình phạt. Mấy tên về sĩ đi xuống thông báo với Khẩm Thiên:
- ” Lão đại chúng tôi đã lục tung nhưng tìm không ra chỉ thấy cửa sổ đã bị mở tung “
Khẩm Thiên đứng dậy mặt lạnh lùng nói:
- ” Tìm không ra đừng quay về “
Nói xong Khẩm Thiên đi thẳng ra phía cổng, hai hàng người cúi xuống lễ phép hô to
- ” Rõ thưa lão đại “
Khẩm Thiên mặt lạnh lùng, sát khí đằng đằng vây quanh. Đi đến cửa xe Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng với Hoàng Phong:
- ” Dọn dẹp cẩn thận. “ Khẩm Thiên không nói thêm bước đến cửa xe bất ngờ thấy Uyển Nhi đang ngồi ở trong nhưng không làm bất cứ hành động gì rồi ngồi vào xe. Uyển Nhi ở trong xe liền ngồi lép sang một bên và nhắm mắt lại. Hồng Phong tay lái xe cừ khôi nhất Ngũ Phong ngồi vào chỗ lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô đang ngồi trễm trệ bên cạnh Khẩm Phong chỉ cách khoảng 20cm. Hồng Phong nhanh tay rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào Uyển Nhi. Uyển Nhi nhìn Hồng Phong với ánh mắt lạnh lùng và nói:
- ” Bắn đi “
Thấy trên khuôn mặt cô không hề có sự sợ hãi hay có ý van xin nào Hồng Phong liền lườm mắt với cô và nói:
- ” Cô là ai? “
Uyển Nhi trậm dãi nói từng từ một:
- ” Đỗ Uyển Nhi “
Hết
- ” Lão biết cái giá phải trả khi làm trái lệnh của Khẩm gia là gì chứ hả. “
Nói xong thì ” Pằng “ Ngư Phong giơ khẩu súng lên thổi khói trên đầu súng và nhìn Lão đang dãy nhẹ dưới chân mình. Đường cong trên môi Uyển Nhi chưa hạ xuống thì một dòng nước mắt tuôn xuống bất giác. Cô định bước ra nhưng nghĩ rằng bây giwof bước ra là cửa mả trước mắt nên chỉ dám ôm miệng mở to cặp mắt ướt đẫm lệ nhìn về phía lão trưởng bối. Cô luôn coi lão trưởng bối là bố đẻ người thân còn lại duy nhất của cô trên thế gian này đang chết trước mắt cô, đây sẽ là cú sốc không nhỏ trong trí óc của cô.
Lạc Phong quay sang nhìn Khẩm Thiên và nói với giọng lễ phép:
- ” Lão đại bây giờ chúng ta phải làm gì ạ? “
Khẩm Thiên nhắm mắt lại và cất giọng lạnh lùng về phía lầu hai:
- ” Xuống đây “
Tất cả Ngũ Phong dường như hiểu ý và nhìn lên lầu hai, Uyển Nhi hoảng hốt chạy nhanh vào phòng và sập chốt. Thật là một hành động ngu xuẩn cô ta nghĩ rằng cánh cửa đó có thể ngăn được Lão đại tóm được cô sao ngu ngốc. Ngũ Phong không đợi mệnh lệnh mà cho người lên lầu hai lục soát. Chỉ một phát đạp, cánh cửa đã bật tung trong phòng không có ai. Mấy tên vệ sĩ lục lọi trong phòng tìm cô. Còn cô đã lẻn nhảy xuống tầng một và ngồi vào trong xe của Khẩm Thiên từ lúc nào. Cô nghĩ rằng bây giờ cho dù có chạy được lâu không hay phải chết thê thảm nên cô đã ngoan ngoãn ngồi trên xe để dảm bớt hình phạt. Mấy tên về sĩ đi xuống thông báo với Khẩm Thiên:
- ” Lão đại chúng tôi đã lục tung nhưng tìm không ra chỉ thấy cửa sổ đã bị mở tung “
Khẩm Thiên đứng dậy mặt lạnh lùng nói:
- ” Tìm không ra đừng quay về “
Nói xong Khẩm Thiên đi thẳng ra phía cổng, hai hàng người cúi xuống lễ phép hô to
- ” Rõ thưa lão đại “
Khẩm Thiên mặt lạnh lùng, sát khí đằng đằng vây quanh. Đi đến cửa xe Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng với Hoàng Phong:
- ” Dọn dẹp cẩn thận. “ Khẩm Thiên không nói thêm bước đến cửa xe bất ngờ thấy Uyển Nhi đang ngồi ở trong nhưng không làm bất cứ hành động gì rồi ngồi vào xe. Uyển Nhi ở trong xe liền ngồi lép sang một bên và nhắm mắt lại. Hồng Phong tay lái xe cừ khôi nhất Ngũ Phong ngồi vào chỗ lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô đang ngồi trễm trệ bên cạnh Khẩm Phong chỉ cách khoảng 20cm. Hồng Phong nhanh tay rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào Uyển Nhi. Uyển Nhi nhìn Hồng Phong với ánh mắt lạnh lùng và nói:
- ” Bắn đi “
Thấy trên khuôn mặt cô không hề có sự sợ hãi hay có ý van xin nào Hồng Phong liền lườm mắt với cô và nói:
- ” Cô là ai? “
Uyển Nhi trậm dãi nói từng từ một:
- ” Đỗ Uyển Nhi “
Hết