Chương : 9
Ở trong xe Uyển Nhi bĩu môi gãi đầu quay ngoắt sang bên Khẩm Thiên ngồi, Uyển Nhi ngồi sát gần Khẩm Thiên ngước đôi mắt tròn to long lanh nước mắt lưng tròng nhìn Khẩm Thiên vì cô đã học được rất nhiều chiêu quyến rũ đàn ông từ giọt nước mắt nên nước mắt giả tạo lúc nào cũng có. Uyển Nhi cất giọng ngọt như mật và dịu dàng:
- ’’ Lão đại à tôi làm xong việc rồi vậy tôi được giải thoát chưa ạ ‘‘
Khẩm Thiên quay sang phía Uyển Nhi thấy cô làm hành động quá dễ thương nhưng Khẩm Thiên đã nhận ra cô đang đóng phim nên cách này của cô chả có tác dụng quyến rũ Khẩm Thiên. Khẩm Thiên không nói gì ngước về phía trước và nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mày nhíu lại. Uyển Nhi thấy biểu hiện như vậy không dám hỏi thêm rồi cô nhảy trổm nên phía ghế Hồng Phong đang ngồi và hỏi:
- ’’ Chúng ta đang đi đâu vậy? ‘‘
Hồng Phong trả lời một cách lạnh lùng:
- ’’ Về nhà lão đại ‘‘
Uyển Nhi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Hồng Phong ánh mắt ngỡ ngàng và đáp lại với vẻ đầy ngạc nhiên:
- ’’ Về nhà lão đại? ‘‘
- ’’ Chả phải tôi đã xong việc rồi sao? ‘‘
Hồng Phong không nói gì thêm mà tập trung vào lái xe. Uyển Nhi quay người lại về phía Khẩm Thiên thấy đôi mày của Khẩm Nhíu chặt lại vẻ tức giận. Uyển Nhi thỏ thẻ cười cười nói nói:
- ’’ À không sao về nhà lão đại… cũng tốt thôi. ‘‘
Nghe được lời nói của cô đôi mày của Khẩm Thiên mới lỏng ra đôi chút. Hồng Phong thấy vậy liền nói với giọng lạnh lùng câu nói mang theo chút dọa dẫm:
- ’’ Không được làm phiền lão đại khi đang trong thời gian nghỉ ngơi. ‘‘
Uyển Nhi nghe vậy không dám nói thêm một lời nào và ngồi dịch ra một chút không dám làm phiền. Trên đường đi Uyển Nhi chán nản vì không có việc gì cho cô làm cũng không có ai nói chuyện cùng nhìn ngang nhing dọc chỉ thấy hai khuôn mặt lãnh lẽo không để ý tới mình, Uyển Nhi đã thiếp đi lúc nào khong hay. Hồng Phong lái xe gần đến nơi dẽ thì bất chợp có chiếc xe bị hỏng ở bên phía bên đường. Theo phản xạ như bình thường khi đi xe đi đến đây Hồng Phong không dảm tốc độ như thường là mấy nên đã không chú ý đến chiếc xe đó nên đã khiến xe nghiêng hẳn sang một bên làm cho Uyển Nhi ngã nhào về phía Khẩm Thiên. Khẩm Thiên tuy nhắm mắt nhưng hắn khong hề ngủ một chút nào trong đầu luôn một ý nghĩ cảnh giác. Khẩm Thiên nhanh chóng quay người ra đỡ cô. Đầu Uyển Nhi được Khẩm Thiên đặt nhẹ bờ vai rắn chắc của hắn. Uyển Nhi có tật rất xấu khi đang ngủ say kể cả sấm đánh bên tai hay động đất lũ lụt cũng không thể làm phiền giấc ngủ của cô cho nên có va đập nhẹ như vậy cũng không thể làm cô thức giấc nhưng chỗ ngủ phải thoải mái. Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng mang theo chút sát khí hai mày nhíu chặt hơn hỏi Hồng Phong:
- ’’ Có chuyện gì? ‘‘
Hồng Phong lấy lại thăng bằng và trả lời Khẩm Thiên một cách nghiêm túc:
- ’’ Thưa lão đại vì không chú ý phía trước nên đã không tránh kịp. ‘‘
Bởi lẽ Hồng Phong đang chăm chú nhìn Uyển Nhi qua kính chiếu hậu vì sợ cô sẽ làm cho Khẩm Thiên nổi giận nên đã không chú ý đến phía trước. Khẩm Thiên không nói thêm hait ay bắt chéo đôi mắt lạnh lẽo nhăm lại. Gác trên bờ vai rắn chắn của Khẩm Thiên một lúc Uyển Nhi cảm thấy mỏi cổ và nhấc đầu khỏi bờ vai của Khẩm Thiên và dựa vào đằng sau.
---------------------------------------
Về đến nơi Lam Thần đi từ nơi gửi xe vào phòng nghỉ ngơi vẻ mặt không khác đi là mấy, Thu Sinh bước vào phòng và tiến đến gần Lam Thần, hắn đang ngồi trên một chiếc ghế tựa hai tay bắt chéo đầu ngả về đằng sau mắt nhắm. Thu Sinh cất giọng nói vời Lam Thần:
- ’’ Lão đại bây giờ chúng ta phải làm gì? ‘‘
Lam Thần không trả lời một lúc rồi hắn cất giọng lạnh lùng:
- ’’ Mời Lục gia đến đây ‘‘
Thu Sinh nghe xong hiểu ý liền sải bước dài ra phía ngoài nói với tên canh gác. Sau 10 phút Lục Hoan đã có mặt tại phòng của Lam Thần. Lục Hoan là lão đại của Lục gia thế lực rất nhỏ không thể so với Lam gia tuy vậy nhưng Lục Hoan lại có bọ óc thông minh suốt chúng hắn buôn bán vũ khí nổi tiếng ở Đông Nam Á những tay buôn đi qua lãnh thổ của hắn phải cống lạp cho hắn một nửa số lô vũ khí gọi là lệ phí qua đường. Lục Hoan được như ngày hôm nay cũng là nhờ một tay của Lam Thần lâng đỡ dạy bảo.
Nên khi nghe tin Lam Thần cần gặp mình Lục Hoan tức tốc bay sang ngay. Lục Hoan xuống khỏi xe ô tô đi vội ngay vào phía phòng Lam Thần đang nghỉ ngơi. Lục Hoan tiến vào giữa phòng và cất giọng vui mừng nhưng không thể thiếu vẻ lạnh lùng bá đạo xung quanh:
- ’’ Lão Lam có gì dạy bảo mà phải gọi đến Lục ạ ‘‘
Lam Thần quay lại nhìn thẳng vào Lục Hoan Thu Sinh nhanh chóng kéo ghế và mời Lục Hoan ngồi:
- ’’ Mời Lão Lục ngồi ‘‘
Lục Hoan ngồi xuống và hỏi Lam Thần:
- ’’ Lão Lam chẳng lẽ vị trí viên ngọc đã được tìm thấy? Nó đang ở đâu vậy? ‘‘
Hết
- ’’ Lão đại à tôi làm xong việc rồi vậy tôi được giải thoát chưa ạ ‘‘
Khẩm Thiên quay sang phía Uyển Nhi thấy cô làm hành động quá dễ thương nhưng Khẩm Thiên đã nhận ra cô đang đóng phim nên cách này của cô chả có tác dụng quyến rũ Khẩm Thiên. Khẩm Thiên không nói gì ngước về phía trước và nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mày nhíu lại. Uyển Nhi thấy biểu hiện như vậy không dám hỏi thêm rồi cô nhảy trổm nên phía ghế Hồng Phong đang ngồi và hỏi:
- ’’ Chúng ta đang đi đâu vậy? ‘‘
Hồng Phong trả lời một cách lạnh lùng:
- ’’ Về nhà lão đại ‘‘
Uyển Nhi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Hồng Phong ánh mắt ngỡ ngàng và đáp lại với vẻ đầy ngạc nhiên:
- ’’ Về nhà lão đại? ‘‘
- ’’ Chả phải tôi đã xong việc rồi sao? ‘‘
Hồng Phong không nói gì thêm mà tập trung vào lái xe. Uyển Nhi quay người lại về phía Khẩm Thiên thấy đôi mày của Khẩm Nhíu chặt lại vẻ tức giận. Uyển Nhi thỏ thẻ cười cười nói nói:
- ’’ À không sao về nhà lão đại… cũng tốt thôi. ‘‘
Nghe được lời nói của cô đôi mày của Khẩm Thiên mới lỏng ra đôi chút. Hồng Phong thấy vậy liền nói với giọng lạnh lùng câu nói mang theo chút dọa dẫm:
- ’’ Không được làm phiền lão đại khi đang trong thời gian nghỉ ngơi. ‘‘
Uyển Nhi nghe vậy không dám nói thêm một lời nào và ngồi dịch ra một chút không dám làm phiền. Trên đường đi Uyển Nhi chán nản vì không có việc gì cho cô làm cũng không có ai nói chuyện cùng nhìn ngang nhing dọc chỉ thấy hai khuôn mặt lãnh lẽo không để ý tới mình, Uyển Nhi đã thiếp đi lúc nào khong hay. Hồng Phong lái xe gần đến nơi dẽ thì bất chợp có chiếc xe bị hỏng ở bên phía bên đường. Theo phản xạ như bình thường khi đi xe đi đến đây Hồng Phong không dảm tốc độ như thường là mấy nên đã không chú ý đến chiếc xe đó nên đã khiến xe nghiêng hẳn sang một bên làm cho Uyển Nhi ngã nhào về phía Khẩm Thiên. Khẩm Thiên tuy nhắm mắt nhưng hắn khong hề ngủ một chút nào trong đầu luôn một ý nghĩ cảnh giác. Khẩm Thiên nhanh chóng quay người ra đỡ cô. Đầu Uyển Nhi được Khẩm Thiên đặt nhẹ bờ vai rắn chắc của hắn. Uyển Nhi có tật rất xấu khi đang ngủ say kể cả sấm đánh bên tai hay động đất lũ lụt cũng không thể làm phiền giấc ngủ của cô cho nên có va đập nhẹ như vậy cũng không thể làm cô thức giấc nhưng chỗ ngủ phải thoải mái. Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng mang theo chút sát khí hai mày nhíu chặt hơn hỏi Hồng Phong:
- ’’ Có chuyện gì? ‘‘
Hồng Phong lấy lại thăng bằng và trả lời Khẩm Thiên một cách nghiêm túc:
- ’’ Thưa lão đại vì không chú ý phía trước nên đã không tránh kịp. ‘‘
Bởi lẽ Hồng Phong đang chăm chú nhìn Uyển Nhi qua kính chiếu hậu vì sợ cô sẽ làm cho Khẩm Thiên nổi giận nên đã không chú ý đến phía trước. Khẩm Thiên không nói thêm hait ay bắt chéo đôi mắt lạnh lẽo nhăm lại. Gác trên bờ vai rắn chắn của Khẩm Thiên một lúc Uyển Nhi cảm thấy mỏi cổ và nhấc đầu khỏi bờ vai của Khẩm Thiên và dựa vào đằng sau.
---------------------------------------
Về đến nơi Lam Thần đi từ nơi gửi xe vào phòng nghỉ ngơi vẻ mặt không khác đi là mấy, Thu Sinh bước vào phòng và tiến đến gần Lam Thần, hắn đang ngồi trên một chiếc ghế tựa hai tay bắt chéo đầu ngả về đằng sau mắt nhắm. Thu Sinh cất giọng nói vời Lam Thần:
- ’’ Lão đại bây giờ chúng ta phải làm gì? ‘‘
Lam Thần không trả lời một lúc rồi hắn cất giọng lạnh lùng:
- ’’ Mời Lục gia đến đây ‘‘
Thu Sinh nghe xong hiểu ý liền sải bước dài ra phía ngoài nói với tên canh gác. Sau 10 phút Lục Hoan đã có mặt tại phòng của Lam Thần. Lục Hoan là lão đại của Lục gia thế lực rất nhỏ không thể so với Lam gia tuy vậy nhưng Lục Hoan lại có bọ óc thông minh suốt chúng hắn buôn bán vũ khí nổi tiếng ở Đông Nam Á những tay buôn đi qua lãnh thổ của hắn phải cống lạp cho hắn một nửa số lô vũ khí gọi là lệ phí qua đường. Lục Hoan được như ngày hôm nay cũng là nhờ một tay của Lam Thần lâng đỡ dạy bảo.
Nên khi nghe tin Lam Thần cần gặp mình Lục Hoan tức tốc bay sang ngay. Lục Hoan xuống khỏi xe ô tô đi vội ngay vào phía phòng Lam Thần đang nghỉ ngơi. Lục Hoan tiến vào giữa phòng và cất giọng vui mừng nhưng không thể thiếu vẻ lạnh lùng bá đạo xung quanh:
- ’’ Lão Lam có gì dạy bảo mà phải gọi đến Lục ạ ‘‘
Lam Thần quay lại nhìn thẳng vào Lục Hoan Thu Sinh nhanh chóng kéo ghế và mời Lục Hoan ngồi:
- ’’ Mời Lão Lục ngồi ‘‘
Lục Hoan ngồi xuống và hỏi Lam Thần:
- ’’ Lão Lam chẳng lẽ vị trí viên ngọc đã được tìm thấy? Nó đang ở đâu vậy? ‘‘
Hết