Chương 45
Nghiêm Duyễn xua tay không trêu cô nữa, Đinh Thế và Hoàng Nhiên vì lo cho bạn nên chạy đi mua đồ để sơ cứu, chỉ có Nghiêm Duyễn ở lại với hai người.
Nhu Nhu nhìn xung quanh hỏi.
“Ở trường không có thầy cô sao, sao nãy giờ không thấy vậy.”
Nghiêm Duyễn liền chen vào nói.
“Thầy cô đều đi dự đám cưới của thầy Hằng, nên về sớm rồi, chiều bọn anh sẽ tự ôn, nên bây giờ ở trường không có thầy cô nào cả.”
Nhu Nhu gật đầu, Thành Thành hơi nhức răng, anh xoa má trái của mình mà không tiện nói chuyện.
Nhu Nhu nhìn thấy thì lo lắng.
“Anh có đau lắm không.”
Nhu Nhu thật sự đã quan tâm anh hơn, chỉ là sự thay đổi một cách từ từ cho nên ít ai có thể nhận ra, với một người nhanh nhạy như Nghiêm Duyễn thì lại khác, Nhu Nhu trước kia đối với Thành Thành luôn phũ phàng, chẳng nào có thái độ lo lắng như thế này cả.
Nghiêm Duyễn cười thầm, vừa nhận ra người anh em của mình cũng đã được đáp lại rồi.
Nhu Nhu bật điện thoại lên, để ý ngày hôm nay đã là 1/6 rồi, cô càng lo lắng hơn.
“Ngày mai là sinh nhật anh rồi, cái mặt này sẽ không doạ người đó chứ.”
Thành Thành chịu đau lắc đầu.
“Không đâu, anh thấy cũng không nghiêm trọng lắm.”
Nhu Nhu mới vào vấn đề chính, xích mích cỡ nào lại đánh nhau đến nông nỗi này.
“Em muốn biết thật, hai người có chuyện gì mà lại đánh nhau tới cỡ này.”
Thành Thành buông tay xuống, nhìn mặt thì có vẻ là không muốn nói, Nhu Nhu càng nhìn chằm chằm thì Thành Thành càng thấy căng thẳng.
Cô lại lướt mắt sang nhìn Nghiêm Duyễn muốn anh nói ra sự thật.
Nhưng Nghiêm Duyễn tôn trọng bạn, nếu bạn không bảo anh nói thì anh sẽ không mở lời, Nhu Nhu thở dài.
“Vậy em sẽ đi hỏi Lâm Thiên, hai người về lớp đi.”
Hai người họ vẫn im lặng, Nhu Nhu quay người đi vào trong trường, Thành Thành vội đá Nghiêm Duyễn một cái để cậu ấy chạy ra ngăn Nhu Nhu lại.
Nghiêm Duyễn chạy tới, nhưng Nhu Nhu đã bất giác quay người ra đối mặt với Nghiêm Duyễn, làm cậu ấy giật mình.
Nhu Nhu lúc này mới biết họ thật sự không muốn cô biết chuyện, Nhu Nhu quyết định đi về, cô không nói gì mà trực tiếp lên xe rồi đi về.
Thành Thành đứng đó nhìn theo chiếc xe khuất bóng rồi mới chịu đi vào, Đinh Thế và Hoàng Nhiên đi mua thuốc về lại càng bất mãn với Lâm Thiên lúc đó.
Đinh Thế vừa lau vết thương cho bạn vừa mắng.
“Lần sau đừng có ai ngăn tớ, tớ sẽ cho mẹ cậu ta không nhận ra cậu ta luôn, cái thứ gì mà vì em gái không thích mình nên đi gây hấn với người khác, nghe có lý không?”
Thành Thành nhăn mày nhăn mặt vì đau, đang lo lắng vì về nhà với cái bộ dạng này ba sẽ chửi chết.
Hoàng Nhiên lại bình tĩnh hơn hết, hình như đang nghĩ lần sau nên đánh cậu ta thế nào, còn Nghiêm Duyễn là nhà lý luận, cậu ta cũng im lặng suy nghĩ hành vi của Lâm Thiên.
“Các cậu nghĩ vì sao Lâm Thiên lại đề nghị đánh nhau như thế?”
Thành Thành nhớ lại, trong lúc đang tập trung ôn thi thì Lâm Thiên đã đến trước mặt gõ lên bàn anh mấy cái, nói muốn ra sân sau nói chuyện.
Thành Thành nhìn vẻ căng thẳng của cậu ta cũng không muốn gây sự gì, nên lắc đầu từ chối, nhưng cậu lại nhất quyết muốn ra sân sau nói chuyện.
Thành Thành đành lấy cớ mình đang ôn thi, Lâm Thiên không quan tâm, dường như muốn sống chết với anh luôn, cho nên anh mới đồng ý đi ra sân sau, tưởng là chỉ đến đó nói chuyện, cho nên anh còn nói với bạn là không cần đi theo, vì chỉ đi nói chuyện thôi.
Nhưng bọn họ vẫn đi theo, Thành Thành ra đến sân sau thì Lâm Thiên lại nói.
“Cậu biết Nhu Nhu thích cậu không?”
Thành Thành còn chưa kịp vui mừng thì cậu ta lại nói tiếp.
“Vì quan tâm cậu quá mức mà quan hệ của tôi với em ấy không xích lại gần được.”
Thành Thành cảm thấy hơi vô lý, anh đưa tay ra hiệu dừng.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Quan hệ anh em của hai người sao lại liên quan đến tôi?”
Lâm Thiên đã bực mình nắm bàn tay lại.
“Cậu không hiểu được đâu, Nhu Nhu trước giờ dù có lạnh lùng thì cũng không bỏ lơ người khác như vậy, vì cậu cứ bám víu lấy em ấy cho nên em ấy mới trở nên khó chịu với người xung quanh như thế, chắc cũng vì cậu mà em ấy liên tục gặp mấy chuyện không đâu.”
Thành Thành bất mãn.
“Tôi không có đem đến phiền phức cho em ấy, tôi luôn bảo vệ em ấy, quan tâm em ấy, không hề có chuyện gây rắc rối cho em ấy đâu.”
Lâm Thiên không chịu tin.
“Vậy tại sao mấy người bạn cũ cứ đến tìm em ấy, lúc nào em ấy đi xem cậu đá bóng cũng gặp bạn cũ, em ấy ghét đám bạn cũ đó, cậu không biết à.”
Thành Thành vừa nhận ra, Lâm Thiên không chỉ quan tâm em gái bình thường mà còn để ý từng hành động của em ấy, em ấy đi đâu, làm gì đều để ý, chuyện này có hơi hướng biến thái, Thành Thành cau mày.
“Thì ra là quan tâm đến em ấy như vậy, sao anh trai lại đi theo dõi em gái như vậy, không phải rất biến thái sao, em ấy đi đâu, làm gì, gặp ai cậu cũng biết.”
Lâm Thiên hơi chột dạ, không phải anh biến thái đến như thế mà là tình cờ biết được mấy chuyện đó mà thôi, nhưng hiện Lâm Thiên không nói gì, Thành Thành lại nói.
“Em ấy gặp ba của tôi rồi đấy, lúc em ấy gặp ba tôi, tôi cũng gặp ba em ấy thì đâu có cậu đâu, chắc là cậu không biết đâu đúng không?”
Lâm Thiên lại nghe chuyện gặp mặt của hai nhà mà không có anh ta thì lại càng tức giận, anh ta lao vào đánh Thành Thành, lúc này Thành Thành đã đẩy Lâm Thiên ra, ra hiệu cho mấy người ở bên ngoài cứ đứng yên đó.
Đánh nhau hơn nửa tiếng, đến lúc Nhu Nhu tới mới dừng lại.
Thành Thành nghĩ lại chuyện thì cũng buồn cười.
“Chắc cậu ta ở nhà không được em ấy quan tâm, cho nên bực mình thôi.”
Nghiêm Duyễn lúc này mới lên tiếng, chàng trai luôn giải đáp thắc mắc cho mọi người như Nghiêm Duyễn với trước chuyện nghe vẻ vô lý này nhất định sẽ không thiếu ý kiến của cậu.
“Các cậu không hiểu thì cũng đúng, nhưng chuyện này mình thấy dễ hiểu mà.”
Nghiêm Duyễn bắt đầu giải thích.
“Như này, Lâm Thiên và Nhu Nhu là anh em, nhưng là anh em khác cha khác mẹ, nếu thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện một người anh trai thì các cậu sẽ thấy như thế nào?”
Đinh Thế đập tay xuống bàn một cái thật lớn.
“Mình sẽ đánh anh ta nhừ tử.”
Hoàng Nhiên thì lại hí hửng.
“Tớ sẽ có thêm một người anh trai, cho mình thêm ít tiền tiêu vặt.”
Thành Thành thì lại đần ra lắc đầu.
“Tớ không biết.”
Nghiêm Duyễn chỉ vào Đinh Thế.
“Nhu Nhu sẽ khó chịu giống cậu, với tính cách của em ấy thì sẽ khó chịu với người anh trai này, nhưng em ấy sẽ im lặng giống Thành Thành, sẽ thầm lặng khó chịu.”
Thành Thành dần hiểu ra, anh vội chộp lấy khăn ướt lau mu bàn tay của mình, lại hỏi Nghiêm Duyễn.
“Vậy thì người anh trai đó sẽ nhìn thái độ im lặng của em ấy mà hiểu lầm rằng em ấy không khó chịu với mình như vậy, nên cứ âm thầm quan tâm em ấy như em gái.”
Nghiêm Duyễn lại cười tươi rói.
“Đúng là học sinh giỏi, nhưng cậu chỉ đoán đúng một phần thôi, ban đầu thấy em ấy im lặng thì cũng đã biết em ấy khó chịu rồi, nhưng anh trai lại thích có em gái nên cứ thường xuyên quan tâm em ấy, mong muốn em ấy một ngày nào đó sẽ chấp nhận người anh trai như mình.”
Thành Thành trầm ngâm, vẫn không hiểu vì sao mình lại liên quan đến mối quan hệ của họ, Nghiêm Duyễn giải thích thêm.
“Cậu xuất hiện làm mối quan hệ của họ khó xích lại gần hơn, cậu rủ em ấy đi chơi, mang đồ ăn cho em ấy, luôn đi theo em ấy, bảo vệ em ấy, vô tình đẩy vai trò của anh trai ra chỗ vô dụng, Nhu Nhu sẽ thấy người anh trai trong nhà của mình cũng chỉ là cộng thêm thành viên, không quan tâm gì đến người ta, Nhu Nhu có một kiểu rất phũ, đó là không quan tâm, em ấy đã không thích thì sẽ không để ý gì cả, người ở trong nhà không liên quan gì đến nhau, không quan tâm nhau, và còn Lâm Thiên sẽ thấy mình chẳng có ích gì, không bảo vệ được em gái, không quan tâm được em gái vì Nhu Nhu đã cầm đồ của cậu đem tới, cậu ta không được quan tâm như cậu, cho nên càng bực mình, bản thân là anh trai, là người trong nhà nhưng lại không quan trọng bằng một người ngoài như cậu, cậu ta sẽ nổi lên lòng đố kỵ, ghét cậu, chuyện chạy đến lớp đòi đánh cậu cũng không có gì lạ.”
Hoàng Nhiên vỗ tay bôm bốp, lối suy nghĩ của Hoàng Nhiên vốn đơn giản, hoàn toàn không nghĩ đến một câu chuyện lại có uẩn khúc lớn đến vậy, Nghiêm Duyễn phân tích ra không khỏi làm người ta ngưỡng mộ.
“Lợi hại thật, thảo nào cậu học kém như vậy lại mà môn văn đều cao, quá giỏi.”
Nghiêm Duyễn bất bình đưa tay ra đánh cậu ta.
“Hay lắm, bạn bè toàn đá đểu nhau thôi.”
Nghiêm Duyễn nói đúng, Lâm Thiên luôn cảm thấy bị em gái phớt lờ, nhưng chưa bao giờ thấy khó chịu cả, chỉ đến khi Nhu Nhu quay lại để ý Thành Thành thì lúc đó anh mới thấy mình thừa thãi, và dần khó chịu.
Nhu Nhu từ lúc về nhà đã không chịu mở miệng nói gì về chuyện của Lâm Thiên và Thành Thành, dì Mẫn có hỏi thì Nhu Nhu cứ đáp.
“Dì đợi anh ấy về rồi hỏi, con không biết.”
Nhưng đến khi Lâm Thiên về rồi cũng không nói, dì Mẫn còn lo lắng con trai sẽ bị đánh cho bầm tím mặt mày, nhưng anh gần như nguyên vẹn trở về.
Dì Mẫn nhất thời vui mừng, lên lầu hai đúng lúc gặp Nhu Nhu mở cửa đi ra, hai anh em chạm mặt nhau, Lâm Thiên không nhìn mặt em gái, còn Nhu Nhu thì nhìn chằm chằm anh trai.
Dì Mẫn bị kẹt ở giữa, cũng không hiểu chuyện gì, Lâm Thiên định đi vào phòng, Nhu Nhu lúc này mới kéo áo anh lại, cô khó chịu.
“Giải thích đi.”
Dì Mẫn quay ra hỏi Nhu Nhu.
“Hai đứa có chuyện gì sao.”
Nhu Nhu nhìn dì Mẫn, rồi nhìn bụng dì ấy, sau đó quay ra nhìn Lâm Thiên.
Cô bất mãn nhìn chằm chằm anh ta nhưng lại nói chuyện với dì Mẫn.
“Dì có biết vì sao mà anh ta trở về gần như nguyên vẹn sau khi đánh nhau không, là anh ta đánh người ta chứ không phải là người ta đánh mình.”
Dì Mẫn quay ra nhìn đứa con trai yêu quý của mình, không ngờ được nó ngoan ngoãn quanh năm suốt tháng, không để phải nhắc gì, mọi thứ đều tự giác, thế mà có lúc lại hẹn đánh người ta thế này.
Dì Mẫn tức giận đẩy Lâm Thiên vào trong phòng, nhưng Nhu Nhu không buông tay, cô nhất quyết phải nói chuyện cho ra nhẽ.
“Khoan đã, con đang muốn nói chuyện với anh ấy, dì từ từ.”
Nhu Nhu nắm chặt tay áo của anh, không chút do dự nào mà hỏi.
“Anh đang muốn thể hiện cái gì?”
Chẳng có chút nể nang nào, cứ thế là xông vào hỏi, Nhu Nhu nhìn anh lạnh lùng, không giống với lúc cười với Thành Thành.
Lâm Thiên giật tay ra, khó chịu lại với cô.
“Thể hiện gì, thấy ngứa mắt thì đánh thôi.”
Nhu Nhu bắt lại cổ tay anh thật chặt, dì Mẫn thì càng thấy con mình muốn thể hiện, đã lo lắng đẩy anh đi vào, nhưng Lâm Thiên cứng chân, cắm rễ ở cầu thang, không bước một bước nào, Nhu Nhu càng khó chịu.
“Lấc cấc, ra ngoài đừng có nói anh là anh trai tôi, nghe chói tai và cũng ảnh hưởng đến tôi.”
Lâm Thiên giật tay mình lại, định nói gì đó nhưng Nhu Nhu đã quay người đi vào phòng, anh cũng bị mẹ đẩy vào trong phòng nói chuyện cho ra nhẽ.
Không biết mẹ con họ đã nói gì, đến bữa tối ba về nhà với vẻ mệt mỏi, cả nhà đang đợi cơm, ba ngồi xuống mâm cơm, thấy Lâm Thiên liền nói.
“Ba đã đi xin lỗi nhà bên đó rồi, Thành Thành nói không sao hết, không truy cứu.”
Nhu Nhu nhai thật chậm vừa nghe ba nói, Lâm Thiên cũng không nói gì, dì Mẫn lại càng không.
Ba lại nói tiếp.
“Ngày mai đi học thì cũng nên xin lỗi người ta một câu.”
Nhu Nhu buông đũa xuống, cô thở dài hỏi ba.
“Ba có biết người ta bị đánh tới cỡ nào không ba.”
Ba lại không muốn nói chuyện này, vội lảng sang chuyện khác.
“Mai con về nông trại chơi với bà nội cho hết hè nhé, ở nhà hoài cũng chán lắm.”
Kỳ nghỉ hè nào Nhu Nhu cũng về nhà nội, đó là ngoại tỉnh, bà nội có một nông trại riêng, trồng dâu tây, chăn nuôi.
Nhu Nhu bực mình.
“Ngày mai để con dẫn ba đi xem nhé, ngày mai là sinh nhật người ta đó, xem mặt mũi người ta bị con trai ba đánh thành ra cái gì.”
Ba lại không muốn nhắc chuyện đó, cứ muốn lảng tránh, cô hậm hực đứng lên.
“Con không ăn nữa.”
Nhu Nhu lại nhìn đĩa sườn trên bàn đang để gần với Lâm Thiên, cô lại càng bực mình hơn.
“Đến lời của con ba cũng không muốn nghe thì con ngồi ở đây không phải thừa hay sao, mấy thứ đồ ăn ba cho đầu bếp mới nấu không có cái nào con ăn được hết.”
Nhu Nhu lướt nhìn đĩa sườn, dì Mẫn đã nhanh tay đẩy đĩa sườn ra xa Lâm Thiên một chút, ba ủ rũ ngước mắt lên nhìn cô.
Nhu Nhu nắm chặt bàn tay, dường như đã tức giận đến bốc khói đầu.
“Không ăn nữa.”
Nhu Nhu nói xong liền đi lên phòng, ba thở dài, nhưng chẳng nói gì, cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt dì Mẫn và Lâm Thiên.
Nhu Nhu nhìn xung quanh hỏi.
“Ở trường không có thầy cô sao, sao nãy giờ không thấy vậy.”
Nghiêm Duyễn liền chen vào nói.
“Thầy cô đều đi dự đám cưới của thầy Hằng, nên về sớm rồi, chiều bọn anh sẽ tự ôn, nên bây giờ ở trường không có thầy cô nào cả.”
Nhu Nhu gật đầu, Thành Thành hơi nhức răng, anh xoa má trái của mình mà không tiện nói chuyện.
Nhu Nhu nhìn thấy thì lo lắng.
“Anh có đau lắm không.”
Nhu Nhu thật sự đã quan tâm anh hơn, chỉ là sự thay đổi một cách từ từ cho nên ít ai có thể nhận ra, với một người nhanh nhạy như Nghiêm Duyễn thì lại khác, Nhu Nhu trước kia đối với Thành Thành luôn phũ phàng, chẳng nào có thái độ lo lắng như thế này cả.
Nghiêm Duyễn cười thầm, vừa nhận ra người anh em của mình cũng đã được đáp lại rồi.
Nhu Nhu bật điện thoại lên, để ý ngày hôm nay đã là 1/6 rồi, cô càng lo lắng hơn.
“Ngày mai là sinh nhật anh rồi, cái mặt này sẽ không doạ người đó chứ.”
Thành Thành chịu đau lắc đầu.
“Không đâu, anh thấy cũng không nghiêm trọng lắm.”
Nhu Nhu mới vào vấn đề chính, xích mích cỡ nào lại đánh nhau đến nông nỗi này.
“Em muốn biết thật, hai người có chuyện gì mà lại đánh nhau tới cỡ này.”
Thành Thành buông tay xuống, nhìn mặt thì có vẻ là không muốn nói, Nhu Nhu càng nhìn chằm chằm thì Thành Thành càng thấy căng thẳng.
Cô lại lướt mắt sang nhìn Nghiêm Duyễn muốn anh nói ra sự thật.
Nhưng Nghiêm Duyễn tôn trọng bạn, nếu bạn không bảo anh nói thì anh sẽ không mở lời, Nhu Nhu thở dài.
“Vậy em sẽ đi hỏi Lâm Thiên, hai người về lớp đi.”
Hai người họ vẫn im lặng, Nhu Nhu quay người đi vào trong trường, Thành Thành vội đá Nghiêm Duyễn một cái để cậu ấy chạy ra ngăn Nhu Nhu lại.
Nghiêm Duyễn chạy tới, nhưng Nhu Nhu đã bất giác quay người ra đối mặt với Nghiêm Duyễn, làm cậu ấy giật mình.
Nhu Nhu lúc này mới biết họ thật sự không muốn cô biết chuyện, Nhu Nhu quyết định đi về, cô không nói gì mà trực tiếp lên xe rồi đi về.
Thành Thành đứng đó nhìn theo chiếc xe khuất bóng rồi mới chịu đi vào, Đinh Thế và Hoàng Nhiên đi mua thuốc về lại càng bất mãn với Lâm Thiên lúc đó.
Đinh Thế vừa lau vết thương cho bạn vừa mắng.
“Lần sau đừng có ai ngăn tớ, tớ sẽ cho mẹ cậu ta không nhận ra cậu ta luôn, cái thứ gì mà vì em gái không thích mình nên đi gây hấn với người khác, nghe có lý không?”
Thành Thành nhăn mày nhăn mặt vì đau, đang lo lắng vì về nhà với cái bộ dạng này ba sẽ chửi chết.
Hoàng Nhiên lại bình tĩnh hơn hết, hình như đang nghĩ lần sau nên đánh cậu ta thế nào, còn Nghiêm Duyễn là nhà lý luận, cậu ta cũng im lặng suy nghĩ hành vi của Lâm Thiên.
“Các cậu nghĩ vì sao Lâm Thiên lại đề nghị đánh nhau như thế?”
Thành Thành nhớ lại, trong lúc đang tập trung ôn thi thì Lâm Thiên đã đến trước mặt gõ lên bàn anh mấy cái, nói muốn ra sân sau nói chuyện.
Thành Thành nhìn vẻ căng thẳng của cậu ta cũng không muốn gây sự gì, nên lắc đầu từ chối, nhưng cậu lại nhất quyết muốn ra sân sau nói chuyện.
Thành Thành đành lấy cớ mình đang ôn thi, Lâm Thiên không quan tâm, dường như muốn sống chết với anh luôn, cho nên anh mới đồng ý đi ra sân sau, tưởng là chỉ đến đó nói chuyện, cho nên anh còn nói với bạn là không cần đi theo, vì chỉ đi nói chuyện thôi.
Nhưng bọn họ vẫn đi theo, Thành Thành ra đến sân sau thì Lâm Thiên lại nói.
“Cậu biết Nhu Nhu thích cậu không?”
Thành Thành còn chưa kịp vui mừng thì cậu ta lại nói tiếp.
“Vì quan tâm cậu quá mức mà quan hệ của tôi với em ấy không xích lại gần được.”
Thành Thành cảm thấy hơi vô lý, anh đưa tay ra hiệu dừng.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Quan hệ anh em của hai người sao lại liên quan đến tôi?”
Lâm Thiên đã bực mình nắm bàn tay lại.
“Cậu không hiểu được đâu, Nhu Nhu trước giờ dù có lạnh lùng thì cũng không bỏ lơ người khác như vậy, vì cậu cứ bám víu lấy em ấy cho nên em ấy mới trở nên khó chịu với người xung quanh như thế, chắc cũng vì cậu mà em ấy liên tục gặp mấy chuyện không đâu.”
Thành Thành bất mãn.
“Tôi không có đem đến phiền phức cho em ấy, tôi luôn bảo vệ em ấy, quan tâm em ấy, không hề có chuyện gây rắc rối cho em ấy đâu.”
Lâm Thiên không chịu tin.
“Vậy tại sao mấy người bạn cũ cứ đến tìm em ấy, lúc nào em ấy đi xem cậu đá bóng cũng gặp bạn cũ, em ấy ghét đám bạn cũ đó, cậu không biết à.”
Thành Thành vừa nhận ra, Lâm Thiên không chỉ quan tâm em gái bình thường mà còn để ý từng hành động của em ấy, em ấy đi đâu, làm gì đều để ý, chuyện này có hơi hướng biến thái, Thành Thành cau mày.
“Thì ra là quan tâm đến em ấy như vậy, sao anh trai lại đi theo dõi em gái như vậy, không phải rất biến thái sao, em ấy đi đâu, làm gì, gặp ai cậu cũng biết.”
Lâm Thiên hơi chột dạ, không phải anh biến thái đến như thế mà là tình cờ biết được mấy chuyện đó mà thôi, nhưng hiện Lâm Thiên không nói gì, Thành Thành lại nói.
“Em ấy gặp ba của tôi rồi đấy, lúc em ấy gặp ba tôi, tôi cũng gặp ba em ấy thì đâu có cậu đâu, chắc là cậu không biết đâu đúng không?”
Lâm Thiên lại nghe chuyện gặp mặt của hai nhà mà không có anh ta thì lại càng tức giận, anh ta lao vào đánh Thành Thành, lúc này Thành Thành đã đẩy Lâm Thiên ra, ra hiệu cho mấy người ở bên ngoài cứ đứng yên đó.
Đánh nhau hơn nửa tiếng, đến lúc Nhu Nhu tới mới dừng lại.
Thành Thành nghĩ lại chuyện thì cũng buồn cười.
“Chắc cậu ta ở nhà không được em ấy quan tâm, cho nên bực mình thôi.”
Nghiêm Duyễn lúc này mới lên tiếng, chàng trai luôn giải đáp thắc mắc cho mọi người như Nghiêm Duyễn với trước chuyện nghe vẻ vô lý này nhất định sẽ không thiếu ý kiến của cậu.
“Các cậu không hiểu thì cũng đúng, nhưng chuyện này mình thấy dễ hiểu mà.”
Nghiêm Duyễn bắt đầu giải thích.
“Như này, Lâm Thiên và Nhu Nhu là anh em, nhưng là anh em khác cha khác mẹ, nếu thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện một người anh trai thì các cậu sẽ thấy như thế nào?”
Đinh Thế đập tay xuống bàn một cái thật lớn.
“Mình sẽ đánh anh ta nhừ tử.”
Hoàng Nhiên thì lại hí hửng.
“Tớ sẽ có thêm một người anh trai, cho mình thêm ít tiền tiêu vặt.”
Thành Thành thì lại đần ra lắc đầu.
“Tớ không biết.”
Nghiêm Duyễn chỉ vào Đinh Thế.
“Nhu Nhu sẽ khó chịu giống cậu, với tính cách của em ấy thì sẽ khó chịu với người anh trai này, nhưng em ấy sẽ im lặng giống Thành Thành, sẽ thầm lặng khó chịu.”
Thành Thành dần hiểu ra, anh vội chộp lấy khăn ướt lau mu bàn tay của mình, lại hỏi Nghiêm Duyễn.
“Vậy thì người anh trai đó sẽ nhìn thái độ im lặng của em ấy mà hiểu lầm rằng em ấy không khó chịu với mình như vậy, nên cứ âm thầm quan tâm em ấy như em gái.”
Nghiêm Duyễn lại cười tươi rói.
“Đúng là học sinh giỏi, nhưng cậu chỉ đoán đúng một phần thôi, ban đầu thấy em ấy im lặng thì cũng đã biết em ấy khó chịu rồi, nhưng anh trai lại thích có em gái nên cứ thường xuyên quan tâm em ấy, mong muốn em ấy một ngày nào đó sẽ chấp nhận người anh trai như mình.”
Thành Thành trầm ngâm, vẫn không hiểu vì sao mình lại liên quan đến mối quan hệ của họ, Nghiêm Duyễn giải thích thêm.
“Cậu xuất hiện làm mối quan hệ của họ khó xích lại gần hơn, cậu rủ em ấy đi chơi, mang đồ ăn cho em ấy, luôn đi theo em ấy, bảo vệ em ấy, vô tình đẩy vai trò của anh trai ra chỗ vô dụng, Nhu Nhu sẽ thấy người anh trai trong nhà của mình cũng chỉ là cộng thêm thành viên, không quan tâm gì đến người ta, Nhu Nhu có một kiểu rất phũ, đó là không quan tâm, em ấy đã không thích thì sẽ không để ý gì cả, người ở trong nhà không liên quan gì đến nhau, không quan tâm nhau, và còn Lâm Thiên sẽ thấy mình chẳng có ích gì, không bảo vệ được em gái, không quan tâm được em gái vì Nhu Nhu đã cầm đồ của cậu đem tới, cậu ta không được quan tâm như cậu, cho nên càng bực mình, bản thân là anh trai, là người trong nhà nhưng lại không quan trọng bằng một người ngoài như cậu, cậu ta sẽ nổi lên lòng đố kỵ, ghét cậu, chuyện chạy đến lớp đòi đánh cậu cũng không có gì lạ.”
Hoàng Nhiên vỗ tay bôm bốp, lối suy nghĩ của Hoàng Nhiên vốn đơn giản, hoàn toàn không nghĩ đến một câu chuyện lại có uẩn khúc lớn đến vậy, Nghiêm Duyễn phân tích ra không khỏi làm người ta ngưỡng mộ.
“Lợi hại thật, thảo nào cậu học kém như vậy lại mà môn văn đều cao, quá giỏi.”
Nghiêm Duyễn bất bình đưa tay ra đánh cậu ta.
“Hay lắm, bạn bè toàn đá đểu nhau thôi.”
Nghiêm Duyễn nói đúng, Lâm Thiên luôn cảm thấy bị em gái phớt lờ, nhưng chưa bao giờ thấy khó chịu cả, chỉ đến khi Nhu Nhu quay lại để ý Thành Thành thì lúc đó anh mới thấy mình thừa thãi, và dần khó chịu.
Nhu Nhu từ lúc về nhà đã không chịu mở miệng nói gì về chuyện của Lâm Thiên và Thành Thành, dì Mẫn có hỏi thì Nhu Nhu cứ đáp.
“Dì đợi anh ấy về rồi hỏi, con không biết.”
Nhưng đến khi Lâm Thiên về rồi cũng không nói, dì Mẫn còn lo lắng con trai sẽ bị đánh cho bầm tím mặt mày, nhưng anh gần như nguyên vẹn trở về.
Dì Mẫn nhất thời vui mừng, lên lầu hai đúng lúc gặp Nhu Nhu mở cửa đi ra, hai anh em chạm mặt nhau, Lâm Thiên không nhìn mặt em gái, còn Nhu Nhu thì nhìn chằm chằm anh trai.
Dì Mẫn bị kẹt ở giữa, cũng không hiểu chuyện gì, Lâm Thiên định đi vào phòng, Nhu Nhu lúc này mới kéo áo anh lại, cô khó chịu.
“Giải thích đi.”
Dì Mẫn quay ra hỏi Nhu Nhu.
“Hai đứa có chuyện gì sao.”
Nhu Nhu nhìn dì Mẫn, rồi nhìn bụng dì ấy, sau đó quay ra nhìn Lâm Thiên.
Cô bất mãn nhìn chằm chằm anh ta nhưng lại nói chuyện với dì Mẫn.
“Dì có biết vì sao mà anh ta trở về gần như nguyên vẹn sau khi đánh nhau không, là anh ta đánh người ta chứ không phải là người ta đánh mình.”
Dì Mẫn quay ra nhìn đứa con trai yêu quý của mình, không ngờ được nó ngoan ngoãn quanh năm suốt tháng, không để phải nhắc gì, mọi thứ đều tự giác, thế mà có lúc lại hẹn đánh người ta thế này.
Dì Mẫn tức giận đẩy Lâm Thiên vào trong phòng, nhưng Nhu Nhu không buông tay, cô nhất quyết phải nói chuyện cho ra nhẽ.
“Khoan đã, con đang muốn nói chuyện với anh ấy, dì từ từ.”
Nhu Nhu nắm chặt tay áo của anh, không chút do dự nào mà hỏi.
“Anh đang muốn thể hiện cái gì?”
Chẳng có chút nể nang nào, cứ thế là xông vào hỏi, Nhu Nhu nhìn anh lạnh lùng, không giống với lúc cười với Thành Thành.
Lâm Thiên giật tay ra, khó chịu lại với cô.
“Thể hiện gì, thấy ngứa mắt thì đánh thôi.”
Nhu Nhu bắt lại cổ tay anh thật chặt, dì Mẫn thì càng thấy con mình muốn thể hiện, đã lo lắng đẩy anh đi vào, nhưng Lâm Thiên cứng chân, cắm rễ ở cầu thang, không bước một bước nào, Nhu Nhu càng khó chịu.
“Lấc cấc, ra ngoài đừng có nói anh là anh trai tôi, nghe chói tai và cũng ảnh hưởng đến tôi.”
Lâm Thiên giật tay mình lại, định nói gì đó nhưng Nhu Nhu đã quay người đi vào phòng, anh cũng bị mẹ đẩy vào trong phòng nói chuyện cho ra nhẽ.
Không biết mẹ con họ đã nói gì, đến bữa tối ba về nhà với vẻ mệt mỏi, cả nhà đang đợi cơm, ba ngồi xuống mâm cơm, thấy Lâm Thiên liền nói.
“Ba đã đi xin lỗi nhà bên đó rồi, Thành Thành nói không sao hết, không truy cứu.”
Nhu Nhu nhai thật chậm vừa nghe ba nói, Lâm Thiên cũng không nói gì, dì Mẫn lại càng không.
Ba lại nói tiếp.
“Ngày mai đi học thì cũng nên xin lỗi người ta một câu.”
Nhu Nhu buông đũa xuống, cô thở dài hỏi ba.
“Ba có biết người ta bị đánh tới cỡ nào không ba.”
Ba lại không muốn nói chuyện này, vội lảng sang chuyện khác.
“Mai con về nông trại chơi với bà nội cho hết hè nhé, ở nhà hoài cũng chán lắm.”
Kỳ nghỉ hè nào Nhu Nhu cũng về nhà nội, đó là ngoại tỉnh, bà nội có một nông trại riêng, trồng dâu tây, chăn nuôi.
Nhu Nhu bực mình.
“Ngày mai để con dẫn ba đi xem nhé, ngày mai là sinh nhật người ta đó, xem mặt mũi người ta bị con trai ba đánh thành ra cái gì.”
Ba lại không muốn nhắc chuyện đó, cứ muốn lảng tránh, cô hậm hực đứng lên.
“Con không ăn nữa.”
Nhu Nhu lại nhìn đĩa sườn trên bàn đang để gần với Lâm Thiên, cô lại càng bực mình hơn.
“Đến lời của con ba cũng không muốn nghe thì con ngồi ở đây không phải thừa hay sao, mấy thứ đồ ăn ba cho đầu bếp mới nấu không có cái nào con ăn được hết.”
Nhu Nhu lướt nhìn đĩa sườn, dì Mẫn đã nhanh tay đẩy đĩa sườn ra xa Lâm Thiên một chút, ba ủ rũ ngước mắt lên nhìn cô.
Nhu Nhu nắm chặt bàn tay, dường như đã tức giận đến bốc khói đầu.
“Không ăn nữa.”
Nhu Nhu nói xong liền đi lên phòng, ba thở dài, nhưng chẳng nói gì, cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt dì Mẫn và Lâm Thiên.