Chương 7
Lâm Thiên và Nhu Nhu lại ngồi xuống bàn, Nhu Nhu hời hợt giải thích.
" Em với mẹ hay nói chuyện như vậy, chắc anh sẽ không hiểu được đâu,... Anh với mẹ anh tình cảm như vậy mà."
Lâm Thiên đặt ly cacao nóng xuống, anh cười trừ.
" Cũng có lúc này lúc kia mà, anh với mẹ cũng hay cãi nhau lắm."
Nhu Nhu lại nhìn xung quanh quán, cách bày trí như vườn hoa làm cô thoải mái hơn, cô cũng đáp.
" Nhưng hai người luôn tình cảm còn gì."
Hai anh em vốn đã nói chuyện cởi mở hơn, Nhu Nhu lại nhìn ra ngoài cửa kính, giống như vừa va phải thứ gì đó hơi bất ngờ.
Lâm Thiên quay ra sau, sau đó ánh mắt di chuyển dần đến quầy oder, anh nhìn đứa con trai kia và cô gái đi bên cạnh nữa, cậu con trai mặc đồ bóng rổ đeo cặp và đội mũ đen vừa nhìn đã nhận ra người quen là Thành Thành, nhưng điều đáng chú ý hơn là cô gái đi bên cạnh, cô gái đó chắc cũng khoảng tuổi Nhu Nhu, mặc một chiếc váy xếp ly và áo sơ mi ngắn đến ngang eo, trông có vẻ hai người rất thân thiết, cô gái đó đôi lúc lại khoác tay Thành Thành mặc dù luôn bị đẩy ra.
Lâm Thiên nhìn Nhu Nhu bình tĩnh uống nước thì cũng lấy làm lạ, Nhu Nhu thấy anh ta cứ nhìn mình thì cũng đoán được anh ta thắc mắc cái gì.
Nhu Nhu cười.
" Dễ hiểu mà, em và anh ta có hẹn hò đâu."
Lâm Thiên cũng gật đầu, nhận ra đứa theo đuổi em gái khác cha khác mẹ của mình lại chẳng ra gì, hơn nữa lại nhận ra đứa em gái này lại rất sáng suốt.
Đến khi Nhu Nhu quay ra nhìn lại lần nữa thì mới thấy Thành Thành đứng hình ở quầy oder nhìn về phía này, Nhu Nhu mỉm cười nhìn anh ta cho có lệ, Thành Thành chẳng mấy vui, thấy hai người đi hẹn hò như vậy anh ta rất khó chịu, mũi giày quay về phía này, anh ta đã định bước đến đây rồi, nhưng lại bị cô gái đó kéo tay lại.
" Em nhận đồ rồi, mình đi thôi."
Cô gái đó thấy ánh mắt Thành Thành nhìn về phía Nhu Nhu đang nói chuyện với Lâm Thiên mà nhìn theo, Nhu Nhu hoàn toàn không để ý anh ta, cô gái đó kéo tay anh.
" Thành, anh sao vậy."
Thành Thành liền thay đổi thái độ, anh ta quay người đi về phía cửa, còn bực dọc nói.
" Lỡ mất giờ chơi bóng của tôi rồi, phiền quá đi."
Cứ thế trong sự ngơ ngác của cô gái đó Thành Thành bỏ đi, cô gái đó chẳng hiểu sao mình lại bị bỏ rơi ở đây, còn thắc mắc nhìn về phía Nhu Nhu đang ngồi uống nước kia.
Nhu Nhu về đến nhà bỗng nhiên lại đổi tính đổi nết, rõ ràng là buổi đi chơi đã rất bình thường cho đến khi về lại dở chứng khó tính.
Bước vào nhà Nhu Nhu vứt luôn giày ra giữa nhà, từng bước đi dậm dậm bực mình.
Vào phòng cô lại khóa trái cửa rồi bắt đầu khó chịu, cô nhìn màn hình điện thoại liên tục sáng lên, và những dòng tin nhắn giải thích và khủng bố của Thành Thành liên tục nhảy disco.
Cô vứt chiếc điện thoại lên giường.
" Anh ta bị điên à, bực cả mình."
Nhu Nhu bình tĩnh lại chuẩn bị đồ đi tắm, Tắm xong cô lại nghe tiếng dì Mẫn Mẫn gõ cửa gọi cô xuống ăn cơm.
Nhu Nhu điềm tĩnh đi ra, hôm nay Nhu Nhu đi qua dì Mẫn Mẫn ngửi được một mùi lạ hơn thường ngày.
Cả hai người cùng đi xuống cầu thang, bỗng nhiên Nhu Nhu quay ra nói.
" Dì dùng sữa tắm mới à."
Bà ấy đột nhiên ngại đưa tay lên xoa cổ của mình, trước giờ Nhu Nhu chưa từng nói vậy với bà ấy, trong lòng bà ấy rất vui.
Giọng bà lắp bắp.
" Dì... dì, à, nếu như con muốn... dì sẽ mua cho con."
Nhu Nhu cười lắc nhẹ đầu.
" Không, con chỉ thấy sao nói vậy thôi."
Trong bữa ăn dì Mẫn Mẫn lại rất kì lạ, cứ vừa ăn vừa cười.
Nhu Nhu cũng thấy thế mà mỉm theo.
Hình như Nhu Nhu đã bắt đầu buông lỏng rồi, Nhu Nhu bắt đầu nói chuyện thoải mái lại, không khí trong gia đình Nhu Nhu càng ngày càng vui vẻ trở lại.
" Chào ba, chào dì con đi học."
" Ba, mẹ con đi học đây."
Hai vợ chồng ngồi trong bếp cũng tươi cười đáp lại.
Trái lại với gia đình hạnh phúc của Nhu Nhu thì Thành Thành lại khác.
Tiếng vỡ của cốc thủy tinh chạm đất và tiếng mắng nhiếc hoà vào nhau, Thành Thành đang quỳ dưới đất trước mặt ba của mình, ông ấy thức giận vì Thành Thành không chịu nghe lời.
" Mày nói xem, tao sinh mày ra để làm gì? bất tài vô dụng chỉ biết cùng bạn ăn chơi lêu lổng."
Nét mặt của Thành Thành vẫn ngông cuồng, trên mặt anh dù đã xuất hiện viết xước vì mảnh thủy tinh hồi nãy, Thành Thành vẫn không thay đổi thái độ.
Đến khi đồng hồ điểm đến sáu giờ ba mươi, Thành Thành vội vã đứng dậy.
" Con có việc rồi."
Anh xách cặp đến trường, và tiếng quát tháo của ba lại to hơn.
" Còn biết đến trường cơ đấy, mà mày đến trường làm gì? trong khi không học một chữ nào, mày lại đến phá rồi bắt tao đền tiền cho họ à, tao kiếm tiền về để mày phá à?"
Thành Thành bỗng nhiên tức điên lên ném hết cốc xuống sàn.
" Tiền, tiền, tiền,... lúc nào ba cũng chỉ biết có tiền, ba chỉ sợ con phá tiền của ba thôi còn con,... còn con ba không hề để ý chút nào sao?"
Ba anh cũng tức lên, bắt đầu chỉ tay năm ngón vào mặt anh.
" Mày cút đi, đi đâu thì đi đừng rước họa về bắt tao giải quyết nữa."
Anh vội vã chạy ra ngoài, anh dặn tài xế đi thật nhanh đến trường, thường ngày nghe chửi cũng rất nhiều, nhưng tức giận đến độ này thì tài xế rất ít khi thấy, ông ấy hỏi han Thành Thành.
" Cậu có cần xử lý vết xước đó trước không ạ."
Thành Thành lắc đầu.
" Không cần đâu ạ."
Chịu đựng đã lâu lắm rồi, anh nghe đến lỳ lợm, đến chai sạn cảm xúc rồi, làm gì còn quan tâm nữa.
Đến trường thì anh đi thẳng vào căn tin mua hai phần bánh mì và sữa, gia đình thì hỗn loạn, anh lại có hứng mua bánh cho Nhu Nhu, một dạng thói quen theo đuổi bạn gái như được lập trình sẵn.
Vết xước trên mặt Thành Thành vẫn chưa dán lại, anh vội vã chạy đến lớp 11A.
Nhưng lúc đó đã gặp Lâm Thiên ngay ở cửa, cả hai đều tranh nhau vào đặt vội vã lên bàn cho Nhu Nhu.
" Anh mua cho em này."
" Cho em này."
Thành Thành và Lâm Thiên lại bắt đầu nhìn nhau, ánh mắt như sắp nhảy vào đánh nhau đến nơi.
Nhu Nhu cũng không quan tâm, tiện tay cầm lấy một cái trên bàn rồi ăn, cái bánh đó là của Thành Thành, Lâm Thiên cũng không muốn nói gì mà đi về vì anh còn phải kiểm tra bài cũ của các bạn.
Thành Thành lại vui vẻ hỏi Nhu Nhu.
" Anh có thể ngồi đây không?"
Nhu Nhu nhìn chỗ bên cạnh mình gật đầu.
Thành Thành lại vui vẻ ngồi xuống, lại nhớ tới hôm qua thấy cô ngồi cười nói chuyện với Lâm Thiên ở quán cà phê, giống như là đi hẹn hò vậy.
Thành Thành lại quay ra hỏi.
" Hôm qua hai người đi hẹn hò sao?"
Nhu Nhu ngây ngô hỏi lại.
" Hẹn hò là gì?"
Thành Thành hấp tấp trả lời.
" Nghĩa là em và một người nào đó hẹn nhau đi chơi vậy, đại loại là vậy."
Nhu Nhu không chút do dự mà gật đầu, cũng rất hời hợt đáp.
" Thế thì đúng rồi."
Thành Thành lại cáu bằn.
" Em đùa anh đấy à? Sao em lại đi hẹn hò với anh ta."
Nhu Nhu gặm bánh mỳ tròn mắt lên nhìn anh, cô chẳng thấy có gì đáng ngại ở đây.
" Có gì đâu, chỉ là một buổi đi chơi thôi mà?"
Thành Thành đang bực mình thì Nhu Nhu lại đột nhiên phân tích ra, cô cau mày khó chịu đáp.
" Nhưng mà em với anh đâu có yêu nhau đâu mà anh phản ứng quá vậy? Anh cứ áp đặt tình cảm như vậy em thấy không thích."
" Em với mẹ hay nói chuyện như vậy, chắc anh sẽ không hiểu được đâu,... Anh với mẹ anh tình cảm như vậy mà."
Lâm Thiên đặt ly cacao nóng xuống, anh cười trừ.
" Cũng có lúc này lúc kia mà, anh với mẹ cũng hay cãi nhau lắm."
Nhu Nhu lại nhìn xung quanh quán, cách bày trí như vườn hoa làm cô thoải mái hơn, cô cũng đáp.
" Nhưng hai người luôn tình cảm còn gì."
Hai anh em vốn đã nói chuyện cởi mở hơn, Nhu Nhu lại nhìn ra ngoài cửa kính, giống như vừa va phải thứ gì đó hơi bất ngờ.
Lâm Thiên quay ra sau, sau đó ánh mắt di chuyển dần đến quầy oder, anh nhìn đứa con trai kia và cô gái đi bên cạnh nữa, cậu con trai mặc đồ bóng rổ đeo cặp và đội mũ đen vừa nhìn đã nhận ra người quen là Thành Thành, nhưng điều đáng chú ý hơn là cô gái đi bên cạnh, cô gái đó chắc cũng khoảng tuổi Nhu Nhu, mặc một chiếc váy xếp ly và áo sơ mi ngắn đến ngang eo, trông có vẻ hai người rất thân thiết, cô gái đó đôi lúc lại khoác tay Thành Thành mặc dù luôn bị đẩy ra.
Lâm Thiên nhìn Nhu Nhu bình tĩnh uống nước thì cũng lấy làm lạ, Nhu Nhu thấy anh ta cứ nhìn mình thì cũng đoán được anh ta thắc mắc cái gì.
Nhu Nhu cười.
" Dễ hiểu mà, em và anh ta có hẹn hò đâu."
Lâm Thiên cũng gật đầu, nhận ra đứa theo đuổi em gái khác cha khác mẹ của mình lại chẳng ra gì, hơn nữa lại nhận ra đứa em gái này lại rất sáng suốt.
Đến khi Nhu Nhu quay ra nhìn lại lần nữa thì mới thấy Thành Thành đứng hình ở quầy oder nhìn về phía này, Nhu Nhu mỉm cười nhìn anh ta cho có lệ, Thành Thành chẳng mấy vui, thấy hai người đi hẹn hò như vậy anh ta rất khó chịu, mũi giày quay về phía này, anh ta đã định bước đến đây rồi, nhưng lại bị cô gái đó kéo tay lại.
" Em nhận đồ rồi, mình đi thôi."
Cô gái đó thấy ánh mắt Thành Thành nhìn về phía Nhu Nhu đang nói chuyện với Lâm Thiên mà nhìn theo, Nhu Nhu hoàn toàn không để ý anh ta, cô gái đó kéo tay anh.
" Thành, anh sao vậy."
Thành Thành liền thay đổi thái độ, anh ta quay người đi về phía cửa, còn bực dọc nói.
" Lỡ mất giờ chơi bóng của tôi rồi, phiền quá đi."
Cứ thế trong sự ngơ ngác của cô gái đó Thành Thành bỏ đi, cô gái đó chẳng hiểu sao mình lại bị bỏ rơi ở đây, còn thắc mắc nhìn về phía Nhu Nhu đang ngồi uống nước kia.
Nhu Nhu về đến nhà bỗng nhiên lại đổi tính đổi nết, rõ ràng là buổi đi chơi đã rất bình thường cho đến khi về lại dở chứng khó tính.
Bước vào nhà Nhu Nhu vứt luôn giày ra giữa nhà, từng bước đi dậm dậm bực mình.
Vào phòng cô lại khóa trái cửa rồi bắt đầu khó chịu, cô nhìn màn hình điện thoại liên tục sáng lên, và những dòng tin nhắn giải thích và khủng bố của Thành Thành liên tục nhảy disco.
Cô vứt chiếc điện thoại lên giường.
" Anh ta bị điên à, bực cả mình."
Nhu Nhu bình tĩnh lại chuẩn bị đồ đi tắm, Tắm xong cô lại nghe tiếng dì Mẫn Mẫn gõ cửa gọi cô xuống ăn cơm.
Nhu Nhu điềm tĩnh đi ra, hôm nay Nhu Nhu đi qua dì Mẫn Mẫn ngửi được một mùi lạ hơn thường ngày.
Cả hai người cùng đi xuống cầu thang, bỗng nhiên Nhu Nhu quay ra nói.
" Dì dùng sữa tắm mới à."
Bà ấy đột nhiên ngại đưa tay lên xoa cổ của mình, trước giờ Nhu Nhu chưa từng nói vậy với bà ấy, trong lòng bà ấy rất vui.
Giọng bà lắp bắp.
" Dì... dì, à, nếu như con muốn... dì sẽ mua cho con."
Nhu Nhu cười lắc nhẹ đầu.
" Không, con chỉ thấy sao nói vậy thôi."
Trong bữa ăn dì Mẫn Mẫn lại rất kì lạ, cứ vừa ăn vừa cười.
Nhu Nhu cũng thấy thế mà mỉm theo.
Hình như Nhu Nhu đã bắt đầu buông lỏng rồi, Nhu Nhu bắt đầu nói chuyện thoải mái lại, không khí trong gia đình Nhu Nhu càng ngày càng vui vẻ trở lại.
" Chào ba, chào dì con đi học."
" Ba, mẹ con đi học đây."
Hai vợ chồng ngồi trong bếp cũng tươi cười đáp lại.
Trái lại với gia đình hạnh phúc của Nhu Nhu thì Thành Thành lại khác.
Tiếng vỡ của cốc thủy tinh chạm đất và tiếng mắng nhiếc hoà vào nhau, Thành Thành đang quỳ dưới đất trước mặt ba của mình, ông ấy thức giận vì Thành Thành không chịu nghe lời.
" Mày nói xem, tao sinh mày ra để làm gì? bất tài vô dụng chỉ biết cùng bạn ăn chơi lêu lổng."
Nét mặt của Thành Thành vẫn ngông cuồng, trên mặt anh dù đã xuất hiện viết xước vì mảnh thủy tinh hồi nãy, Thành Thành vẫn không thay đổi thái độ.
Đến khi đồng hồ điểm đến sáu giờ ba mươi, Thành Thành vội vã đứng dậy.
" Con có việc rồi."
Anh xách cặp đến trường, và tiếng quát tháo của ba lại to hơn.
" Còn biết đến trường cơ đấy, mà mày đến trường làm gì? trong khi không học một chữ nào, mày lại đến phá rồi bắt tao đền tiền cho họ à, tao kiếm tiền về để mày phá à?"
Thành Thành bỗng nhiên tức điên lên ném hết cốc xuống sàn.
" Tiền, tiền, tiền,... lúc nào ba cũng chỉ biết có tiền, ba chỉ sợ con phá tiền của ba thôi còn con,... còn con ba không hề để ý chút nào sao?"
Ba anh cũng tức lên, bắt đầu chỉ tay năm ngón vào mặt anh.
" Mày cút đi, đi đâu thì đi đừng rước họa về bắt tao giải quyết nữa."
Anh vội vã chạy ra ngoài, anh dặn tài xế đi thật nhanh đến trường, thường ngày nghe chửi cũng rất nhiều, nhưng tức giận đến độ này thì tài xế rất ít khi thấy, ông ấy hỏi han Thành Thành.
" Cậu có cần xử lý vết xước đó trước không ạ."
Thành Thành lắc đầu.
" Không cần đâu ạ."
Chịu đựng đã lâu lắm rồi, anh nghe đến lỳ lợm, đến chai sạn cảm xúc rồi, làm gì còn quan tâm nữa.
Đến trường thì anh đi thẳng vào căn tin mua hai phần bánh mì và sữa, gia đình thì hỗn loạn, anh lại có hứng mua bánh cho Nhu Nhu, một dạng thói quen theo đuổi bạn gái như được lập trình sẵn.
Vết xước trên mặt Thành Thành vẫn chưa dán lại, anh vội vã chạy đến lớp 11A.
Nhưng lúc đó đã gặp Lâm Thiên ngay ở cửa, cả hai đều tranh nhau vào đặt vội vã lên bàn cho Nhu Nhu.
" Anh mua cho em này."
" Cho em này."
Thành Thành và Lâm Thiên lại bắt đầu nhìn nhau, ánh mắt như sắp nhảy vào đánh nhau đến nơi.
Nhu Nhu cũng không quan tâm, tiện tay cầm lấy một cái trên bàn rồi ăn, cái bánh đó là của Thành Thành, Lâm Thiên cũng không muốn nói gì mà đi về vì anh còn phải kiểm tra bài cũ của các bạn.
Thành Thành lại vui vẻ hỏi Nhu Nhu.
" Anh có thể ngồi đây không?"
Nhu Nhu nhìn chỗ bên cạnh mình gật đầu.
Thành Thành lại vui vẻ ngồi xuống, lại nhớ tới hôm qua thấy cô ngồi cười nói chuyện với Lâm Thiên ở quán cà phê, giống như là đi hẹn hò vậy.
Thành Thành lại quay ra hỏi.
" Hôm qua hai người đi hẹn hò sao?"
Nhu Nhu ngây ngô hỏi lại.
" Hẹn hò là gì?"
Thành Thành hấp tấp trả lời.
" Nghĩa là em và một người nào đó hẹn nhau đi chơi vậy, đại loại là vậy."
Nhu Nhu không chút do dự mà gật đầu, cũng rất hời hợt đáp.
" Thế thì đúng rồi."
Thành Thành lại cáu bằn.
" Em đùa anh đấy à? Sao em lại đi hẹn hò với anh ta."
Nhu Nhu gặm bánh mỳ tròn mắt lên nhìn anh, cô chẳng thấy có gì đáng ngại ở đây.
" Có gì đâu, chỉ là một buổi đi chơi thôi mà?"
Thành Thành đang bực mình thì Nhu Nhu lại đột nhiên phân tích ra, cô cau mày khó chịu đáp.
" Nhưng mà em với anh đâu có yêu nhau đâu mà anh phản ứng quá vậy? Anh cứ áp đặt tình cảm như vậy em thấy không thích."