Chương 12: 17 tuổi vs 19 tuổi
Thậm chí Dương Diệp Tây còn chẳng nhớ ấn tượng đầu của mình về Cao Y Tinh là gì.
Hai người gặp nhau vào đầu học kỳ năm lớp 11, lúc ấy Cố Thanh Thành đã đi du học.
Thực sự thì Dương Diệp Tây đã thấy khá buồn vì không được gặp người anh yêu quý của mình, dù rằng sau khi lớn hai người cũng ít đi chơi với nhau hơn, nhưng ít nhất lúc đó họ dễ dàng thấy nhau hơn bây giờ.
Sự xuất hiện của Cao Y Tinh đã giúp Dương Diệp Tây bớt nghĩ về Cố Thanh Thành, y khiến cậu tập trung vào người bạn cùng bàn mới này hơn.
Dù rằng lúc đầu cậu còn thấy hơi phiền vì Cao Y Tinh nói khá nhiều, nhưng lâu dần lại thấy y cũng dễ thương, hoạt
bát, hơn nữa còn rất dễ nhìn.
Dương Diệp Tây thích nghe những câu chuyện thú vị của Cao Y Tinh hơn là những lời căn dặn lặp đi lặp lại của Cố
Thanh Thành, thích đi chơi cùng Cao Y Tinh hơn là đi cùng cha đến những bữa tiệc xã giao gặp những người bạn kia.
Thực sự thì bên cạnh một người bạn đồng trang lứa bao giờ cũng vui hơn là xung quanh toàn người lớn.
Nhưng lúc đó cậu vẫn chưa có cảm giác gì đặc biệt với người này, cậu chỉ thân với y hơn những người khác mà thôi.
Mọi chuyện phải kể vào ngày sinh nhật 17 tuổi của Dương Diệp Tây, cậu đã cãi nhau với cha vì một lý do rất buồn cười.
Cố Thanh Thành thì nói sẽ về với cậu nhưng cuối cùng lại không về được.
Vậy là những người cậu muốn được ở bên nhất đều không xuất hiện.
Lúc ấy chỉ có Cao Y Tinh đón sinh nhật với cậu.
Và sau đó, Cao Y Tinh từ “một người bạn hơi thân” thành “người bạn thân” của cậu.
“Sang tuần có muốn đi chơi xa với tôi không?”
Kỳ nghỉ hè vừa sang là Cao Y Tinh đã hẹn Dương Diệp Tây đi chơi.
“Đi đâu?”
“Về nhà mẹ tôi một chuyến, chỉ hai người chúng ta thôi.”
Bố mẹ Cao Y Tinh đã ly hôn cách đây vài năm, vì thế cứ đến hè là y lại về thăm mẹ.
Để tăng thêm phần thuyết phục, y còn nói thêm:
“Mẹ tôi cũng ít khi ở nhà lắm, với về đó chỉ có mình tôi thì cũng chán. Cậu về chung đi, không phải ngại đâu.”
Dương Diệp Tây vốn định từ chối, nhưng dưới sự nài nỉ của Cao Y Tinh, cậu liền suy nghĩ lại:
“Vậy để tôi về báo lại với gia đình đã.”
Dù gia đình cậu có hơi nghiêm khắc nhưng hẳn là đi chơi vài hôm thì chắc vẫn cho.
Sau đó hai người đã rất háo hức chuẩn bị cho chuyến đi.
Gần đến ngày đi chơi thì Dương Diệp Tây lại nhận được tin vui mới đó là Cố Thanh Thành sẽ về nước vào ngày mai, vậy là cậu lại vui vẻ ra sân bay đón hắn.
Khi vừa nhìn thấy Cố Thanh Thành, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Dương Diệp Tây tự hỏi có phải là do thời gian 1 năm không gặp nhau hay là do khoảng cách giữa người học đại học và học sinh cấp 3 đã khiến cậu có cảm giác như vậy, cứ lâu lâu cậu lại liếc sang nhìn người kia, đến mức Cố Thanh Thành phải quay sang đùa cậu một câu:
“Sao thế? Không nhận ra anh rồi à? Thấy em cứ nhìn anh suốt.”
Dương Diệp Tây vừa chạm phải ánh mắt Cố Thanh Thành thì vội vã tránh đi, cậu nói:
“Không phải mà, tại em cứ thấy anh khác khác ấy.”
Cố Thanh Thành nghe thế thì ghé mặt lại gần phía cậu để hỏi:
“Chỗ nào cơ?”
Ánh mắt khi nhìn cậu có gì đó hơi khác, nồng nhiệt hơn, cũng thêm một chút gì đó rất khó miêu tả.
Tất nhiên Dương Diệp Tây không thể nói thế, cậu chỉ đành bảo:
“Thì em không biết nên mới phải nhìn nhiều hơn đấy.”
Câu chuyện của hai người thú vị đến mức Cố Bạch Lam bên cạnh cũng phải bật cười, bà nói:
“Lát Diệp Tây về nhà cô ăn cơm nhé. Sau đó đến chiều thì hai đứa tranh thủ đi chơi đi, cũng lâu rồi anh em không gặp nhau mà.”
Dương Diệp Tây không có lý do để từ chối, hơn nữa cậu cũng muốn nói chuyện với Cố Thanh Thành nhiều hơn nên đã đồng ý.
Tuy nói là chiều nhưng phải đến tận chiều tối thì họ mới cùng ra nhà hàng để ăn, khâu chọn món hoàn toàn là do Cố Thanh Thành phụ trách.
Trong lúc đợi món, Cố Thanh Thành liền hỏi cậu:
“Năm sau là học xong trung học rồi, em có dự định gì chưa?”
Dương Diệp Tây uống một ngụm nước trái cây rồi mới trả lời:
“Em nghe ba mẹ sắp xếp ạ, có lẽ là họ sẽ cho em sang học cùng trường anh.”
Dù cậu cũng phần nào đoán được ý định của gia đình mình nhưng điều này không khó chấp nhận nên Dương Diệp Tây cũng không phản đối.
Suốt nửa đầu bữa ăn, cậu tiếp tục trả lời những câu hỏi khác của người kia.
Sau khi nắm được hết một lượt, Cố Thanh Thành lại chuyển sang chủ đề mới:
“Chuyện trường lớp của em thì sao? Có gì mới không?”
Dường như chuyện này khiến Dương Diệp Tây quan tâm hơn một chút, cậu liền nói:
“Có ạ, em có bạn cùng bàn mới, cậu ấy chuyển vào lớp em vào đầu năm lớp 11.”
Cố Thanh Thành để ý từng phản ứng nhỏ của cậu, hắn hỏi tiếp:
“Cậu bạn ấy thế nào?”
Dương Diệp Tây ngẫm nghĩ vài giây rồi trả lời:
“Em thấy cậu ấy cũng dễ nói chuyện.”
“Thế thôi à? Còn gì nữa không?”
Dù Dương Diệp Tây cảm thấy câu hỏi này của Cố Thanh Thành có hơi sai sai nhưng vẫn thật thà đáp lại. Ai ngờ càng kể lại càng nhiều chuyện, chẳng mấy chốc vẻ mặt cũng đong đầy ý cười.
Dương Diệp Tây hiếm khi dấu Cố Thanh Thành cái gì, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu nói về một người
khác mà vẻ mặt vui vẻ đến vậy.
Cố Thanh Thành chợt thấy hơi khó chịu, hắn chỉ chờ cho cậu nói xong rồi nhanh chóng đặt ra câu hỏi mới:
“Em thích cậu bé đó à?”
Hai người gặp nhau vào đầu học kỳ năm lớp 11, lúc ấy Cố Thanh Thành đã đi du học.
Thực sự thì Dương Diệp Tây đã thấy khá buồn vì không được gặp người anh yêu quý của mình, dù rằng sau khi lớn hai người cũng ít đi chơi với nhau hơn, nhưng ít nhất lúc đó họ dễ dàng thấy nhau hơn bây giờ.
Sự xuất hiện của Cao Y Tinh đã giúp Dương Diệp Tây bớt nghĩ về Cố Thanh Thành, y khiến cậu tập trung vào người bạn cùng bàn mới này hơn.
Dù rằng lúc đầu cậu còn thấy hơi phiền vì Cao Y Tinh nói khá nhiều, nhưng lâu dần lại thấy y cũng dễ thương, hoạt
bát, hơn nữa còn rất dễ nhìn.
Dương Diệp Tây thích nghe những câu chuyện thú vị của Cao Y Tinh hơn là những lời căn dặn lặp đi lặp lại của Cố
Thanh Thành, thích đi chơi cùng Cao Y Tinh hơn là đi cùng cha đến những bữa tiệc xã giao gặp những người bạn kia.
Thực sự thì bên cạnh một người bạn đồng trang lứa bao giờ cũng vui hơn là xung quanh toàn người lớn.
Nhưng lúc đó cậu vẫn chưa có cảm giác gì đặc biệt với người này, cậu chỉ thân với y hơn những người khác mà thôi.
Mọi chuyện phải kể vào ngày sinh nhật 17 tuổi của Dương Diệp Tây, cậu đã cãi nhau với cha vì một lý do rất buồn cười.
Cố Thanh Thành thì nói sẽ về với cậu nhưng cuối cùng lại không về được.
Vậy là những người cậu muốn được ở bên nhất đều không xuất hiện.
Lúc ấy chỉ có Cao Y Tinh đón sinh nhật với cậu.
Và sau đó, Cao Y Tinh từ “một người bạn hơi thân” thành “người bạn thân” của cậu.
“Sang tuần có muốn đi chơi xa với tôi không?”
Kỳ nghỉ hè vừa sang là Cao Y Tinh đã hẹn Dương Diệp Tây đi chơi.
“Đi đâu?”
“Về nhà mẹ tôi một chuyến, chỉ hai người chúng ta thôi.”
Bố mẹ Cao Y Tinh đã ly hôn cách đây vài năm, vì thế cứ đến hè là y lại về thăm mẹ.
Để tăng thêm phần thuyết phục, y còn nói thêm:
“Mẹ tôi cũng ít khi ở nhà lắm, với về đó chỉ có mình tôi thì cũng chán. Cậu về chung đi, không phải ngại đâu.”
Dương Diệp Tây vốn định từ chối, nhưng dưới sự nài nỉ của Cao Y Tinh, cậu liền suy nghĩ lại:
“Vậy để tôi về báo lại với gia đình đã.”
Dù gia đình cậu có hơi nghiêm khắc nhưng hẳn là đi chơi vài hôm thì chắc vẫn cho.
Sau đó hai người đã rất háo hức chuẩn bị cho chuyến đi.
Gần đến ngày đi chơi thì Dương Diệp Tây lại nhận được tin vui mới đó là Cố Thanh Thành sẽ về nước vào ngày mai, vậy là cậu lại vui vẻ ra sân bay đón hắn.
Khi vừa nhìn thấy Cố Thanh Thành, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Dương Diệp Tây tự hỏi có phải là do thời gian 1 năm không gặp nhau hay là do khoảng cách giữa người học đại học và học sinh cấp 3 đã khiến cậu có cảm giác như vậy, cứ lâu lâu cậu lại liếc sang nhìn người kia, đến mức Cố Thanh Thành phải quay sang đùa cậu một câu:
“Sao thế? Không nhận ra anh rồi à? Thấy em cứ nhìn anh suốt.”
Dương Diệp Tây vừa chạm phải ánh mắt Cố Thanh Thành thì vội vã tránh đi, cậu nói:
“Không phải mà, tại em cứ thấy anh khác khác ấy.”
Cố Thanh Thành nghe thế thì ghé mặt lại gần phía cậu để hỏi:
“Chỗ nào cơ?”
Ánh mắt khi nhìn cậu có gì đó hơi khác, nồng nhiệt hơn, cũng thêm một chút gì đó rất khó miêu tả.
Tất nhiên Dương Diệp Tây không thể nói thế, cậu chỉ đành bảo:
“Thì em không biết nên mới phải nhìn nhiều hơn đấy.”
Câu chuyện của hai người thú vị đến mức Cố Bạch Lam bên cạnh cũng phải bật cười, bà nói:
“Lát Diệp Tây về nhà cô ăn cơm nhé. Sau đó đến chiều thì hai đứa tranh thủ đi chơi đi, cũng lâu rồi anh em không gặp nhau mà.”
Dương Diệp Tây không có lý do để từ chối, hơn nữa cậu cũng muốn nói chuyện với Cố Thanh Thành nhiều hơn nên đã đồng ý.
Tuy nói là chiều nhưng phải đến tận chiều tối thì họ mới cùng ra nhà hàng để ăn, khâu chọn món hoàn toàn là do Cố Thanh Thành phụ trách.
Trong lúc đợi món, Cố Thanh Thành liền hỏi cậu:
“Năm sau là học xong trung học rồi, em có dự định gì chưa?”
Dương Diệp Tây uống một ngụm nước trái cây rồi mới trả lời:
“Em nghe ba mẹ sắp xếp ạ, có lẽ là họ sẽ cho em sang học cùng trường anh.”
Dù cậu cũng phần nào đoán được ý định của gia đình mình nhưng điều này không khó chấp nhận nên Dương Diệp Tây cũng không phản đối.
Suốt nửa đầu bữa ăn, cậu tiếp tục trả lời những câu hỏi khác của người kia.
Sau khi nắm được hết một lượt, Cố Thanh Thành lại chuyển sang chủ đề mới:
“Chuyện trường lớp của em thì sao? Có gì mới không?”
Dường như chuyện này khiến Dương Diệp Tây quan tâm hơn một chút, cậu liền nói:
“Có ạ, em có bạn cùng bàn mới, cậu ấy chuyển vào lớp em vào đầu năm lớp 11.”
Cố Thanh Thành để ý từng phản ứng nhỏ của cậu, hắn hỏi tiếp:
“Cậu bạn ấy thế nào?”
Dương Diệp Tây ngẫm nghĩ vài giây rồi trả lời:
“Em thấy cậu ấy cũng dễ nói chuyện.”
“Thế thôi à? Còn gì nữa không?”
Dù Dương Diệp Tây cảm thấy câu hỏi này của Cố Thanh Thành có hơi sai sai nhưng vẫn thật thà đáp lại. Ai ngờ càng kể lại càng nhiều chuyện, chẳng mấy chốc vẻ mặt cũng đong đầy ý cười.
Dương Diệp Tây hiếm khi dấu Cố Thanh Thành cái gì, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu nói về một người
khác mà vẻ mặt vui vẻ đến vậy.
Cố Thanh Thành chợt thấy hơi khó chịu, hắn chỉ chờ cho cậu nói xong rồi nhanh chóng đặt ra câu hỏi mới:
“Em thích cậu bé đó à?”