Chương 23: 19 tuổi vs 21 tuổi
“Người đàn ông lúc nãy là ai thế?”
Trên đường về Cao Y Tinh liền hỏi Dương Diệp Tây.
Dương Diệp Tây nén lại cơn bực bội trong người, cậu đáp:
“Tôi không quen người đó.”
Cao Y Tinh nhìn vẻ không vui của người bên cạnh, cuối cùng chọn nuốt những lời tò mò còn chưa nói hết của mình xuống.
Hai người tiếp tục đi đến những nơi đã hẹn từ trước, nhưng có vẻ Dương Diệp Tây chẳng thể tập trung nổi.
“Xin lỗi, tâm trạng của tôi hôm nay không tốt lắm, gây ảnh hưởng đến cậu rồi.”
Trong bữa ăn tối, Dương Diệp Tây đã nói thế với Cao Y Tinh.
Cao Y Tinh nghe vậy thì chớp chớp mắt nhìn người ngồi đối diện, đúng lúc này nhân viên phục vụ mang bánh sinh nhật ra, y liền đẩy chiếc bánh về gần phía Dương Diệp Tây hơn và nói:
“Sao cậu lại phải xin lỗi? Nếu như tôi là cậu thì tôi cũng bực mình như vậy thôi.”
Cao Y Tinh cầm nến lên rồi tiếp tục:
“Tôi cắm nến lên nhé?”
Dương Diệp Tây gật đầu, sau đó lại nghe Cao Y Tinh nói:
“Đó không phải lỗi của cậu nên cậu cũng đừng nghĩ nữa.”
Con số 19 được cắm lên bánh kem, Dương Diệp Tây cứ chăm chú nhìn nó mãi. Cậu không để ý lúc này người đối diện cũng đang quan sát mình.
Cao Y Tinh rất thích nét đẹp của Dương Diệp Tây, y tự hỏi tại sao một người lại có thể vừa dung hòa vẻ lạnh lùng với vẻ u sầu một cách hoàn mỹ như vậy. Nếu như được chọn bản thân trông như thế nào thì chắc chắn y sẽ ước được dáng người và khuôn mặt của Dương Diệp Tây - nhưng điều này là không thể.
Cao Y Tinh chợt nghĩ, những thứ y không có được, liệu có cách nào biến chúng thành của y không?
Cao Y Tinh nhanh chóng dấu đi ánh mắt của mình rồi nói:
“Này, sao tôi cứ luôn cảm thấy cậu hay buồn buồn nhỉ? Hồi chúng ta mới quen cậu có thế đâu? Nói cho tôi nghe được không?”
Dương Diệp Tây nhìn Cao Y Tinh, bọn họ quen nhau từ năm 17 tuổi, có nhiều chuyện cậu chưa từng chia sẻ cho y biết.
“Cậu có thể vừa ghét một người mà vừa không thể dứt khoát với người đó không?”
Nhưng riêng chuyện của Cố Thanh Thành thì Dương Diệp Tây nghĩ mãi vẫn không thông, chính cậu cũng chẳng thể hiểu nổi mình nữa. Rõ ràng là nghĩ sẽ kết thúc rồi mà…
Cao Y Tinh nghe thế thì hỏi lại:
“Là như thế nào cơ? Ý cậu là vừa ghét vừa yêu á?”
“Không phải yêu, là không dứt khoát được.”
Dương Diệp Tây phủ nhận ngay.
Cao Y Tinh nhướn mày, như có suy tính trong đầu mà nói:
“Tôi không biết nữa, còn phải xem quan hệ của người kia với cậu. Bạn bè, gia đình, hay là… người yêu.”
Dương Diệp Tây phủ nhận lần hai:
“Không phải người yêu.”
Cậu mím môi, qua một lát mới nói:
“… Là anh trai.”
Cao Y Tinh quan sát biểu cảm của Dương Diệp Tây, bán tín bán nghi trả lời:
“Nếu là trong gia đình thì cũng dễ hiểu thôi. Họ làm sai nhưng vì họ là người thân của cậu nên thông thường cậu sẽ cố gắng tìm một lý do để tha thứ cho họ mà.”
Dương Diệp Tây vẫn không hiểu:
“Tại sao?”
Cao Y Tinh tặc lưỡi một cái, y chẳng biết vì sao tự nhiên mình lại biến thành người giảng giải đạo lý cho Dương Diệp Tây nữa.
“Ví dụ thế này nhé, hồi còn nhỏ tôi từng làm vỡ lọ hoa yêu thích của mẹ. Mẹ rất giận, đánh tôi cũng rất dữ, nhưng khi thấy tôi khóc nhiều quá thì mẹ vẫn lại dỗ tôi…”
Cao Y Tinh nói đến đây thì không muốn tiếp tục nữa, y thở dài rồi bảo:
“Tức là, bởi vì đó là gia đình của cậu nên không phải cậu cứ nói không thương là cậu sẽ không thương thật.”
Dương Diệp Tây nghe đến đây thì càng trầm ngâm hơn.
Cao Y Tinh hơi không vui, y nhanh chóng bỏ qua biểu tình kỳ lạ của Dương Diệp Tây mà chuyển sang chuyện mới:
“Thôi, hôm nay là sinh nhật cậu mà nghĩ mấy vấn đề này làm gì? Tôi cũng chẳng phải chuyên gia tình cảm.”
Sau đó Cao Y Tinh liền bảo người đối diện mau mau ước, Dương Diệp Tây nhắm mắt lại nhưng đầu óc cậu thì trống rỗng.
Cao Y Tinh nhìn cậu, bỗng nhiên y nảy ra một ý tưởng.
Đợi Dương Diệp Tây cắt bánh xong, Cao Y Tinh liền nói:
“Diệp Tây này.”
Dương Diệp Tây đáp:
“Ừ?”
Cao Y Tinh vừa cầm cái dĩa đặt bên cạnh đĩa bánh của mình lên vừa nói:
“Cậu muốn biết nếu một người gây tổn thương cho tôi thì tôi sẽ làm gì để vượt qua không?”
“Làm gì?”
Cao Y Tinh dùng cái dĩa đâm một đường xuống miếng bánh kem.
“Tôi sẽ tìm những người mới.”
Nói đến đây thì y đưa mắt nhìn đối phương rồi mới tiếp tục:
“Khi cha mẹ tôi ly hôn, tôi đã có một khoảng thời gian rất đau khổ.”
Dương Diệp Tây lắng nghe rất chăm chú, cậu không ngờ câu tiếp theo Cao Y Tinh lại nói:
“Cậu là người đã chữa lành cho tôi.”
Cao Y Tinh cảm giác rằng mình chỉ cần thêm một chút nữa thôi là lần này tỏ tình sẽ không thất bại nữa.
“Cậu cũng thích tôi mà đúng không? Lần này để tôi chữa lành cho cậu đi.”
Trên đường về Cao Y Tinh liền hỏi Dương Diệp Tây.
Dương Diệp Tây nén lại cơn bực bội trong người, cậu đáp:
“Tôi không quen người đó.”
Cao Y Tinh nhìn vẻ không vui của người bên cạnh, cuối cùng chọn nuốt những lời tò mò còn chưa nói hết của mình xuống.
Hai người tiếp tục đi đến những nơi đã hẹn từ trước, nhưng có vẻ Dương Diệp Tây chẳng thể tập trung nổi.
“Xin lỗi, tâm trạng của tôi hôm nay không tốt lắm, gây ảnh hưởng đến cậu rồi.”
Trong bữa ăn tối, Dương Diệp Tây đã nói thế với Cao Y Tinh.
Cao Y Tinh nghe vậy thì chớp chớp mắt nhìn người ngồi đối diện, đúng lúc này nhân viên phục vụ mang bánh sinh nhật ra, y liền đẩy chiếc bánh về gần phía Dương Diệp Tây hơn và nói:
“Sao cậu lại phải xin lỗi? Nếu như tôi là cậu thì tôi cũng bực mình như vậy thôi.”
Cao Y Tinh cầm nến lên rồi tiếp tục:
“Tôi cắm nến lên nhé?”
Dương Diệp Tây gật đầu, sau đó lại nghe Cao Y Tinh nói:
“Đó không phải lỗi của cậu nên cậu cũng đừng nghĩ nữa.”
Con số 19 được cắm lên bánh kem, Dương Diệp Tây cứ chăm chú nhìn nó mãi. Cậu không để ý lúc này người đối diện cũng đang quan sát mình.
Cao Y Tinh rất thích nét đẹp của Dương Diệp Tây, y tự hỏi tại sao một người lại có thể vừa dung hòa vẻ lạnh lùng với vẻ u sầu một cách hoàn mỹ như vậy. Nếu như được chọn bản thân trông như thế nào thì chắc chắn y sẽ ước được dáng người và khuôn mặt của Dương Diệp Tây - nhưng điều này là không thể.
Cao Y Tinh chợt nghĩ, những thứ y không có được, liệu có cách nào biến chúng thành của y không?
Cao Y Tinh nhanh chóng dấu đi ánh mắt của mình rồi nói:
“Này, sao tôi cứ luôn cảm thấy cậu hay buồn buồn nhỉ? Hồi chúng ta mới quen cậu có thế đâu? Nói cho tôi nghe được không?”
Dương Diệp Tây nhìn Cao Y Tinh, bọn họ quen nhau từ năm 17 tuổi, có nhiều chuyện cậu chưa từng chia sẻ cho y biết.
“Cậu có thể vừa ghét một người mà vừa không thể dứt khoát với người đó không?”
Nhưng riêng chuyện của Cố Thanh Thành thì Dương Diệp Tây nghĩ mãi vẫn không thông, chính cậu cũng chẳng thể hiểu nổi mình nữa. Rõ ràng là nghĩ sẽ kết thúc rồi mà…
Cao Y Tinh nghe thế thì hỏi lại:
“Là như thế nào cơ? Ý cậu là vừa ghét vừa yêu á?”
“Không phải yêu, là không dứt khoát được.”
Dương Diệp Tây phủ nhận ngay.
Cao Y Tinh nhướn mày, như có suy tính trong đầu mà nói:
“Tôi không biết nữa, còn phải xem quan hệ của người kia với cậu. Bạn bè, gia đình, hay là… người yêu.”
Dương Diệp Tây phủ nhận lần hai:
“Không phải người yêu.”
Cậu mím môi, qua một lát mới nói:
“… Là anh trai.”
Cao Y Tinh quan sát biểu cảm của Dương Diệp Tây, bán tín bán nghi trả lời:
“Nếu là trong gia đình thì cũng dễ hiểu thôi. Họ làm sai nhưng vì họ là người thân của cậu nên thông thường cậu sẽ cố gắng tìm một lý do để tha thứ cho họ mà.”
Dương Diệp Tây vẫn không hiểu:
“Tại sao?”
Cao Y Tinh tặc lưỡi một cái, y chẳng biết vì sao tự nhiên mình lại biến thành người giảng giải đạo lý cho Dương Diệp Tây nữa.
“Ví dụ thế này nhé, hồi còn nhỏ tôi từng làm vỡ lọ hoa yêu thích của mẹ. Mẹ rất giận, đánh tôi cũng rất dữ, nhưng khi thấy tôi khóc nhiều quá thì mẹ vẫn lại dỗ tôi…”
Cao Y Tinh nói đến đây thì không muốn tiếp tục nữa, y thở dài rồi bảo:
“Tức là, bởi vì đó là gia đình của cậu nên không phải cậu cứ nói không thương là cậu sẽ không thương thật.”
Dương Diệp Tây nghe đến đây thì càng trầm ngâm hơn.
Cao Y Tinh hơi không vui, y nhanh chóng bỏ qua biểu tình kỳ lạ của Dương Diệp Tây mà chuyển sang chuyện mới:
“Thôi, hôm nay là sinh nhật cậu mà nghĩ mấy vấn đề này làm gì? Tôi cũng chẳng phải chuyên gia tình cảm.”
Sau đó Cao Y Tinh liền bảo người đối diện mau mau ước, Dương Diệp Tây nhắm mắt lại nhưng đầu óc cậu thì trống rỗng.
Cao Y Tinh nhìn cậu, bỗng nhiên y nảy ra một ý tưởng.
Đợi Dương Diệp Tây cắt bánh xong, Cao Y Tinh liền nói:
“Diệp Tây này.”
Dương Diệp Tây đáp:
“Ừ?”
Cao Y Tinh vừa cầm cái dĩa đặt bên cạnh đĩa bánh của mình lên vừa nói:
“Cậu muốn biết nếu một người gây tổn thương cho tôi thì tôi sẽ làm gì để vượt qua không?”
“Làm gì?”
Cao Y Tinh dùng cái dĩa đâm một đường xuống miếng bánh kem.
“Tôi sẽ tìm những người mới.”
Nói đến đây thì y đưa mắt nhìn đối phương rồi mới tiếp tục:
“Khi cha mẹ tôi ly hôn, tôi đã có một khoảng thời gian rất đau khổ.”
Dương Diệp Tây lắng nghe rất chăm chú, cậu không ngờ câu tiếp theo Cao Y Tinh lại nói:
“Cậu là người đã chữa lành cho tôi.”
Cao Y Tinh cảm giác rằng mình chỉ cần thêm một chút nữa thôi là lần này tỏ tình sẽ không thất bại nữa.
“Cậu cũng thích tôi mà đúng không? Lần này để tôi chữa lành cho cậu đi.”