Chương 25: 20 tuổi vs 22 tuổi
Dương Diệp Tây cảm thấy mình đã ngủ một giấc khá sâu, khi tỉnh lại cũng chẳng rõ liệu mình có mơ gì hay không.
Cậu vừa mở điện thoại ra đã thấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật của mẹ và đoạn voice của Cao Y Tinh. Cậu soạn một đoạn tin nhắn cảm ơn rồi gửi cho cả hai người, lát sau đã thấy mẹ gọi đến.
“Con nghe đây.”
“Dạo này thế nào rồi?”
Giọng nói dịu dàng của Tô Ái Thương truyền qua điện thoại.
“Con vẫn vậy thôi, nói chung là cũng ổn.”
“Sinh nhật này con có về không?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì im lặng một lát rồi mới đáp:
“Dạo này con khá bận nên chắc không được rồi, khi nào đến Tết con sẽ về.”
“Con vẫn còn giận ba hả? Thực ra ông ấy…”
Tô Ái Thương chưa kịp nói hết thì Dương Diệp Tây đã cắt ngang:
“Con không giận ba đâu, con biết là con sai trước.”
“Diệp Tây à, mẹ thấy Thanh Thành…”
Tô Ái Thương định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở lời được, mỗi lần bà định nói chuyện về Cố Thanh Thành thì con trai đều không muốn nghe.
Thực ra bà không biết chuyện mùa hè năm ấy của Dương Diệp Tây và Cố Thanh Thành nên luôn cảm thấy rất tiếc cho hôn ước của hai đứa trẻ.
“Vậy nếu không còn gì nữa thì con sẽ gọi cho mẹ sau, con cúp máy trước đây.”
“Được rồi…”
Tô Ái Thương đành đồng ý, dường như lúc này chẳng có cách nào có thể xoay chuyển được suy nghĩ của con trai bà.
Dương Diệp Tây cúp máy, cậu thẫn thờ nhìn trần nhà màu trắng, lúc thì nghĩ đến gia đình mình, lúc lại nghĩ đến Cố Thanh Thành.
Hôm qua hắn nghe xong mấy lời tuyệt tình của cậu thì trầm ngâm một lát, sau đó buồn bã nói xin lỗi với cậu. Cuối cùng cũng lẳng lặng quay lưng giống như cách hắn bỏ đi ngày này năm ngoái.
Dương Diệp Tây cố xua đi mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, cậu lại mở điện thoại ra để trả lời tin nhắn rủ đi chơi của Cao Y Tinh:
“Hôm nay tôi rảnh, em chọn địa điểm đi, một tiếng nữa tôi qua đón.”
“Được!”
Cao Y Tinh đồng ý rất nhanh, chỉ lát sau đã nhắn mấy chỗ đi chơi cho cậu.
Dương Diệp Tây nhìn đống sticker của người yêu gửi mà nở nụ cười dịu dàng. Cậu trò chuyện với Cao Y Tinh thêm một lúc rồi mới chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Chế độ sinh hoạt của Dương Diệp Tây rất không điều độ, bắt đầu từ lúc lên đại học, cậu trở nên tự do hơn nên rất hay thức đêm, càng ngày thời gian biểu lại càng thất thường.
Dương Diệp Tây sửa soạn xong thì ra ngoài phòng khách, thấy bây giờ bắt đầu đi đón Cao Y Tinh là vừa nên cũng không định ăn nữa.
Lúc cậu với lấy cái chìa khóa xe để trên mặt bàn thì lại thấy gói kẹo dẻo đào ở đó. Dương Diệp Tây nhìn gói kẹo màu hồng, lòng không rõ tư vị gì. Nhưng chỉ một lát sau cậu liền cầm lấy nó rồi vứt thẳng vào thùng rác, tự nhủ rằng tốt nhất vẫn nên dứt khoát thì hơn.
Dương Diệp Tây cũng không mất nhiều thời gian ở nhà nữa, cậu nhanh chóng lái xe đến chỗ Cao Y Tinh, từ chỗ cậu đến chỗ y mất khoảng 20 phút nếu không tắc đường.
Vừa đến nơi thì Dương Diệp Tây liền nhắn cho Cao Y Tinh:
“Tôi đến rồi.”
Ngay lập tức người kia đáp:
“Anh lên phòng ngồi đi, còn chút nữa em mới xong!”
Dương Diệp Tây vốn biết Cao Y Tinh lề mề, nếu cậu đồng ý lên đó thì chắc chắn y còn cao su hơn nên liền nhắn lại:
“Tôi đợi ở trong xe là được rồi.”
“Vậy anh đợi một xíu, em xuống ngay đây.”
Dương Diệp Tây thấy Cao Y Tinh trả lời vậy cũng không nhắn thêm gì nữa.
Quả thực không lên trên phòng là sự lựa chọn đúng đắn, lần này Cao Y Tinh chỉ mất 15 phút là xuống được xe, nhanh hơn hẳn bình thường.
“Đi thôi nào!”
Cao Y Tinh ngồi vào xe hào hứng nói.
Dương Diệp Tây cười đáp lại:
“Đi đâu trước đây?”
“Anh đã ăn gì chưa?”
“Chưa.”
“Vậy mình đi ăn lẩu đi, để em gửi địa chỉ cho anh.”
Cao Y Tinh vừa nói vừa bấm điện thoại.
Dương Diệp Tây nhận được địa chỉ cũng nhanh chóng khởi động xe.
Trên đường đi Cao Y Tinh liên tục kể cho cậu nghe về những chuyện mà y đã gặp phải mấy hôm nay. Dương Diệp Tây yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại mấy câu, không khí giữa hai người khá hòa hợp.
“Hôm nay sinh nhật anh, anh có muốn làm gì không?”
“Tôi chưa nghĩ ra nữa.”
Dương Diệp Tây không có gì đặc biệt muốn làm, vì thế cũng thành thật nói.
“Một năm chỉ có một ngày sinh nhật thôi, anh thử nghĩ kỹ xem có muốn làm gì không?”
Cao Y Tinh nghe cậu nói thế thì liền bảo.
Dương Diệp Tây nghiêm túc ngẫm, lát sau liền trả lời:
“Tôi muốn đi xem triển lãm tranh.”
Cao Y Tinh nghe thế thì bĩu môi:
“Chẳng có gì thú vị hết…”
Đoạn y lướt điện thoại một lúc rồi quay qua phía người bên cạnh:
“Hay mình đi chợ đêm nhé? Em thấy hôm nay người ta định tổ chức gì ấy, có vẻ vui lắm.”
Dường như Dương Diệp Tây đã biết trước kết quả, cũng không kỳ kèo đòi đi xem triển lãm mà trả lời Cao Y Tinh:
“Được, em muốn đi đâu thì tôi sẽ đi cùng em.”
Khi sắp đến quán lẩu, Cao Y Tinh nói:
“Anh đợi em ở ngoài một chút được không? Em thèm thuốc quá, muốn hút một điếu.”
“Được.”
Dương Diệp Tây đáp.
Lúc hút thuốc, Cao Y Tinh đưa cho Dương Diệp Tây một điếu nhưng cậu từ chối, y thấy vậy thì liền nói:
“Anh bỏ thuốc rồi à? Hình như lâu lắm rồi không thấy anh hút.”
Dương Diệp Tây lơ đãng trả lời.
“Ừ, bỏ rồi.”
“Chán thế… Sao lại bỏ?”
Dương Diệp Tây rũ mi, không biết nghĩ đến chuyện gì mà trong lòng có chút bực bội, cậu đáp:
“Không thích hút nữa nên bỏ thôi…”
Cậu vừa mở điện thoại ra đã thấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật của mẹ và đoạn voice của Cao Y Tinh. Cậu soạn một đoạn tin nhắn cảm ơn rồi gửi cho cả hai người, lát sau đã thấy mẹ gọi đến.
“Con nghe đây.”
“Dạo này thế nào rồi?”
Giọng nói dịu dàng của Tô Ái Thương truyền qua điện thoại.
“Con vẫn vậy thôi, nói chung là cũng ổn.”
“Sinh nhật này con có về không?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì im lặng một lát rồi mới đáp:
“Dạo này con khá bận nên chắc không được rồi, khi nào đến Tết con sẽ về.”
“Con vẫn còn giận ba hả? Thực ra ông ấy…”
Tô Ái Thương chưa kịp nói hết thì Dương Diệp Tây đã cắt ngang:
“Con không giận ba đâu, con biết là con sai trước.”
“Diệp Tây à, mẹ thấy Thanh Thành…”
Tô Ái Thương định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở lời được, mỗi lần bà định nói chuyện về Cố Thanh Thành thì con trai đều không muốn nghe.
Thực ra bà không biết chuyện mùa hè năm ấy của Dương Diệp Tây và Cố Thanh Thành nên luôn cảm thấy rất tiếc cho hôn ước của hai đứa trẻ.
“Vậy nếu không còn gì nữa thì con sẽ gọi cho mẹ sau, con cúp máy trước đây.”
“Được rồi…”
Tô Ái Thương đành đồng ý, dường như lúc này chẳng có cách nào có thể xoay chuyển được suy nghĩ của con trai bà.
Dương Diệp Tây cúp máy, cậu thẫn thờ nhìn trần nhà màu trắng, lúc thì nghĩ đến gia đình mình, lúc lại nghĩ đến Cố Thanh Thành.
Hôm qua hắn nghe xong mấy lời tuyệt tình của cậu thì trầm ngâm một lát, sau đó buồn bã nói xin lỗi với cậu. Cuối cùng cũng lẳng lặng quay lưng giống như cách hắn bỏ đi ngày này năm ngoái.
Dương Diệp Tây cố xua đi mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, cậu lại mở điện thoại ra để trả lời tin nhắn rủ đi chơi của Cao Y Tinh:
“Hôm nay tôi rảnh, em chọn địa điểm đi, một tiếng nữa tôi qua đón.”
“Được!”
Cao Y Tinh đồng ý rất nhanh, chỉ lát sau đã nhắn mấy chỗ đi chơi cho cậu.
Dương Diệp Tây nhìn đống sticker của người yêu gửi mà nở nụ cười dịu dàng. Cậu trò chuyện với Cao Y Tinh thêm một lúc rồi mới chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Chế độ sinh hoạt của Dương Diệp Tây rất không điều độ, bắt đầu từ lúc lên đại học, cậu trở nên tự do hơn nên rất hay thức đêm, càng ngày thời gian biểu lại càng thất thường.
Dương Diệp Tây sửa soạn xong thì ra ngoài phòng khách, thấy bây giờ bắt đầu đi đón Cao Y Tinh là vừa nên cũng không định ăn nữa.
Lúc cậu với lấy cái chìa khóa xe để trên mặt bàn thì lại thấy gói kẹo dẻo đào ở đó. Dương Diệp Tây nhìn gói kẹo màu hồng, lòng không rõ tư vị gì. Nhưng chỉ một lát sau cậu liền cầm lấy nó rồi vứt thẳng vào thùng rác, tự nhủ rằng tốt nhất vẫn nên dứt khoát thì hơn.
Dương Diệp Tây cũng không mất nhiều thời gian ở nhà nữa, cậu nhanh chóng lái xe đến chỗ Cao Y Tinh, từ chỗ cậu đến chỗ y mất khoảng 20 phút nếu không tắc đường.
Vừa đến nơi thì Dương Diệp Tây liền nhắn cho Cao Y Tinh:
“Tôi đến rồi.”
Ngay lập tức người kia đáp:
“Anh lên phòng ngồi đi, còn chút nữa em mới xong!”
Dương Diệp Tây vốn biết Cao Y Tinh lề mề, nếu cậu đồng ý lên đó thì chắc chắn y còn cao su hơn nên liền nhắn lại:
“Tôi đợi ở trong xe là được rồi.”
“Vậy anh đợi một xíu, em xuống ngay đây.”
Dương Diệp Tây thấy Cao Y Tinh trả lời vậy cũng không nhắn thêm gì nữa.
Quả thực không lên trên phòng là sự lựa chọn đúng đắn, lần này Cao Y Tinh chỉ mất 15 phút là xuống được xe, nhanh hơn hẳn bình thường.
“Đi thôi nào!”
Cao Y Tinh ngồi vào xe hào hứng nói.
Dương Diệp Tây cười đáp lại:
“Đi đâu trước đây?”
“Anh đã ăn gì chưa?”
“Chưa.”
“Vậy mình đi ăn lẩu đi, để em gửi địa chỉ cho anh.”
Cao Y Tinh vừa nói vừa bấm điện thoại.
Dương Diệp Tây nhận được địa chỉ cũng nhanh chóng khởi động xe.
Trên đường đi Cao Y Tinh liên tục kể cho cậu nghe về những chuyện mà y đã gặp phải mấy hôm nay. Dương Diệp Tây yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại mấy câu, không khí giữa hai người khá hòa hợp.
“Hôm nay sinh nhật anh, anh có muốn làm gì không?”
“Tôi chưa nghĩ ra nữa.”
Dương Diệp Tây không có gì đặc biệt muốn làm, vì thế cũng thành thật nói.
“Một năm chỉ có một ngày sinh nhật thôi, anh thử nghĩ kỹ xem có muốn làm gì không?”
Cao Y Tinh nghe cậu nói thế thì liền bảo.
Dương Diệp Tây nghiêm túc ngẫm, lát sau liền trả lời:
“Tôi muốn đi xem triển lãm tranh.”
Cao Y Tinh nghe thế thì bĩu môi:
“Chẳng có gì thú vị hết…”
Đoạn y lướt điện thoại một lúc rồi quay qua phía người bên cạnh:
“Hay mình đi chợ đêm nhé? Em thấy hôm nay người ta định tổ chức gì ấy, có vẻ vui lắm.”
Dường như Dương Diệp Tây đã biết trước kết quả, cũng không kỳ kèo đòi đi xem triển lãm mà trả lời Cao Y Tinh:
“Được, em muốn đi đâu thì tôi sẽ đi cùng em.”
Khi sắp đến quán lẩu, Cao Y Tinh nói:
“Anh đợi em ở ngoài một chút được không? Em thèm thuốc quá, muốn hút một điếu.”
“Được.”
Dương Diệp Tây đáp.
Lúc hút thuốc, Cao Y Tinh đưa cho Dương Diệp Tây một điếu nhưng cậu từ chối, y thấy vậy thì liền nói:
“Anh bỏ thuốc rồi à? Hình như lâu lắm rồi không thấy anh hút.”
Dương Diệp Tây lơ đãng trả lời.
“Ừ, bỏ rồi.”
“Chán thế… Sao lại bỏ?”
Dương Diệp Tây rũ mi, không biết nghĩ đến chuyện gì mà trong lòng có chút bực bội, cậu đáp:
“Không thích hút nữa nên bỏ thôi…”