Chương : 31
Edit: V.O
Đêm đó, ta để lại một bức thư cáo biệt Lộ Thành. Mặc dù ta không muốn làm một người phụ lòng, nhưng ta rất rõ người ta yêu rốt cuộc là ai, cho dù muốn cuộc sống yên ổn, ấm áp cỡ nào, đối với Lộ Thành mà nói đều không công bằng. Ta biểu hiện sự từ chối rõ ràng trong thư, lại nói rõ tổng thể đầu sỏ gây nên những chuyện lạ nhìn thấy bên trong phủ mấy ngày này. Chắc chắn với trí tuệ của hòa thượng, hẳn là có thể giải quyết chuyện này, đối với Lộ Thành mà nói, cũng coi như là chuyện tốt.Nhiều lúc, ta nghĩ ta rời đi, có lẽ Lan Cốc có thể làm bạn với Lộ Thành một vài ngày, có lẽ kiếp này sẽ có gì đó thay đổi. Ta bay lên không bay trở về Tô Châu.
Lúc vào Bảo An Đường, cũng đã là chạng vạng, bước qua hành lang dài, lượn quanh trở về phòng của tỷ tỷ, đi tới cửa, tỷ tỷ đã mở cửa. "Thanh nhi, sao muội bị thương nặng thế này?" Nàng nắm tay ta, kéo ta vào phòng ngồi ở trên giường: "Mới mấy ngày ngắn ngủi, muội thật quá gầy." Nàng nhíu mày, quan sát ta một lúc lâu.
"Tỷ tỷ, muội không sao. "Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng nước mắt lại chảy xuống, ta nhào vào trong lòng tỷ tỷ, gào khóc. Cho tới nay, tỷ tỷ đều cực kỳ ân cần với ta, thân tình ấm áp, có thể cảm nhận được từ nàng. Kể từ lúc tỷ tỷ thành hôn, quan hệ của chúng ta đã không còn quá tốt như ở Động Thanh Nhai, nhiều khi tỷ tỷ quan tâm Hứa Tiên nhiều hơn, có lẽ đó chính là bi ai của nữ nhân, chân tình thật chẳng phân biệt, lấy người tốt là được, cùng nhau trầm luân.
"Thanh nhi." Tỷ tỷ an ủi vỗ vai ta: "Thanh nhi, muội hãy nói thành thật, có phải muội động tình không?" Vẻ mặt nàng có chút nóng nảy và nghiêm túc.
Nhìn mặt của nàng, nhất thời ta không biết trả lời như thế nào. Động tình? Chắc là có, chỉ là ta phải nói như thế nào đây. Nói mình yêu Pháp Hải? Thiền sư Pháp Hải trừ yêu tiếng tăm lừng lẫy của Kim Sơn Tự? Một con Xà Yêu, lại yêu hòa thượng trừ yêu? Đây chẳng phải là một chuyện cười sao?Huống chi sau này ta và hắn cũng sẽ không dây dưa gì nữa. Ta im lặng, lắc đầu. "Không, tỷ tỷ."
"Thật?" Đương nhiên nàng không tin. “Thanh nhi, nếu như muội động tình với người phàm, nhất định phải nói cho tỷ tỷ biết, chuyện này rất quan trọng, biết không?" Nàng vịn vai ta, nhìn chăm chú vào ta, nghiêm túc nhấn mạnh.
"Muội biết rồi." Ta gật đầu.
"Lại nói, chuyện Phủ thái sư đã được giải quyết chưa? Lúc bằng hữu kia của muội đi, tỷ thấy gần đây hắn có kiếp số." Lúc này tỷ tỷ mới hỏi ta.
"Không, trong phủ có không ít chuyện lạ, yêu quái cũng rất nhiều, nhưng lần này Thái Sư mời Pháp Hải, có hắn ở, thì chân tướng những chuyện kia cũng có thể rõ ràng."
"Thì ra là như vậy. Đúng là với năng lực của Thiền sư Pháp Hải, không tính là chuyện lớn gì." Tỷ tỷ tán đồng gật đầu: "Mấy ngày nay, muội cũng chịu khổ nhiều rồi, ngày cũng không còn sớm, muội nghỉ ngơi sớm một chút đi. Một lát nấu cơm xong, tỷ sẽ tới đây gọi muội."
Tỷ tỷ vẫn hiền lương thục đức, ôn uyển thanh lệ, tuyệt thế vô song trước sau như một. Chẳng qua là có thể sống được những ngày yên ổn như bây giờ bao lâu?Tháp Lôi Phong treo cao trên đỉnh đầu giống như một khối đá nặng, không nhẹ nhõm được nửa phần.
"Đợi một chút, tỷ tỷ." Ta gọi nàng lại: "Bảo An Đường đã khai trương một tháng, sao không thấy Hứa đại phu bận rộn? Hôm nay muội đến, thấy người làm đều rảnh rỗi như không có ai. Nhưng không ít người ra vào tiệm thuốc cách vách."
"Có lẽ là mới khai trương." Tỷ tỷ thở dài: "Tiệm thuốc không có danh tiếng, cũng không thấy có ai tới xem bệnh, ngay cả người mua thuốc cũng ít ỏi không có mấy. Mấy ngày nay tướng công dậy sớm về muộn đọc đủ thứ sách thuốc, nhưng không có đất dụng võ." Thấy nàng lo âu, ta cũng chỉ nhíu mày, xem ra mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc.
"Tỷ tỷ, chuyện danh tiếng, chỉ cần truyền, một truyền mười mười truyền trăm, tự nhiên sẽ có. . ." Ta nuốt câu nói kế tiếpxuống: "Tỷ tỷ, muội đói bụng, tỷ đi nấu cơm đi."
Tỷ tỷ bất đắc dĩ cong khóe miệng, cười cưng chiều: "Được, muội nghỉ ngơi trước đi." Thấy nàng từ từ đóng cửa lại, nghe tiếng bước chân nàng xa dần. Ta nằm ở trên giường, tiện tay giơ giơ ở giữa không trung, trong tay hiện ra một bình nhỏ màu xanh lục, ta quơ quơ, mắt thấy chất lỏng trong bình xuyên thấu qua ánh đèn. Vặn mở nắp bình, nếm thử, có lẽ cảm thấy độc tính coi như có thể, vừa vặn có thể gây rối loạn một chút, không đến nổi hại mạng người. . .
Tỷ tỷ không muốn làm chuyện như vậy, Tiểu Thanh ta lại không quan tâm những danh tiếng giả dối kia, như vậy, thêm củi châm lửa, tuyệt đối có thể khiến cho Bảo An Đường nổi danh. Mặc dù cách hạ độc có chút tàn nhẫn, nhưng bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy. Hơn nữa, với bản lĩnh của tỷ tỷ còn không phải là giải quyết dễ dàng.
Vào lúc canh ba, ta thật sự tính chuồn êm ra khỏi nhà, đi thực hiện kế hoạch của ta. Không khéo, bắt gặp Hứa Tiên đi từ phòng bếp ra? Khuya khoắt, tại sao hắn còn chưa ngủ? Lòng ta tràn đầy nghi ngờ, dieendaanleequuydoon – V.O, lén lén lút lút theo sát. Nói ra, Hứa Tiên cũng coi như là tỷ phu của ta, nhân vật nam chính trong truyện, ta biết về hắn rất ít. Ta tò mò theo đuôi hắn. Chỉ thấy hắn bước vào thư phòng, cầm đèn ngồi ở trước bàn, trên bàn chính là một xấp y thuật, nhiều sách như vậy, chỉ nghĩ một chút đã choáng đầu rồi. Hứa Tiên này thật rất cố gắng trở thành một đại phu, một người nghiêm túc như vậy, thật sự là kẻ hèn nhát sợ thân phận xà yêu của tỷ tỷ sao?
Ta ném nọc độc vào trong giếng nước gần đó giống như một trận gió. Mắt thấy nọc độc màu xanh khuếch tán sạch sẽ ở trong nước trong suốt, ta cong khóe miệng, chẳng biết tại sao, trong lòng tràn đầy niềm vui ác ý, ta lắc lắc đầu, sao vậy? Bỏ đi, còn lại cách tiệm thuốc quá gần. Đến gần giếng nước, trăng trên đỉnh đầu đang phản chiếu rõ bóng trong giếng, sáng ngời làm cho người ta lóa mắt, ta cầm một chút nọc độc cuối cùng đổ hết vào. Lúc này mới nhét bình nhỏ vào trong tay áo, vỗ vỗ hai tay, cũng chuẩn bị xong chuyện.
"Ngươi đang làm gì?" Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói non nớt, ta giật mình, híp híp mắt, sẽ không xui xẻo như vậy chứ, làm chuyện xấu còn bị nắm? Bĩu môi, ta xoay người. Lại là một đứa bé! Hả? Vẻ ngoài còn rất đáng yêu? Chỉ thấy nó trừng mắt, vòng cánh tay: "Ha ha! Thanh Xà Tinh, ngươi đang đầu độc sao?"
"Ta tưởng là ai? Thì ra là một con hồ ly nho nhỏ!" Ta không nhanh không chậm bước tới, vươn tay vỗ vỗ đầu nó: "Tiểu tử, ngươi bớt can thiệp vào chuyện của Thanh cô nương ta đi!" Lỗ tai lông xù, cảm giác thật thoải mái. Ta âm thầm cảm thán.
"Đừng đụng vào ta!" Nó tức giận đẩy tay ta ra, lui về phía sau, cách ta ra: "Ta không phải là hồ ly, ta là người!" Hắn cãi.
Người? Không đúng, đứa nhỏ này có vấn đề. Ta nhíu mày. Thoạt nhìn cũng chỉ là tiểu hài tử không lớn lắm, mà có thể hóa hình? Chẳng lẽ ăn bảo vật thiên địa gì? Nhưng tại sao vẫn còn hình thái của yêu. . ."Ngươi là bán yêu?" Ta ngạc nhiên nhìn nó. Bán yêu, hài tử của người và yêu. Đứa trẻ yêu đạo không thừa nhận, nhân giới cũng sẽ không? Người và yêu thật có thể sống cùng nhau! Ta còn chưa nghĩ ra, chỉ thấy đứa bé kia tức giận trừng ta, như một làn khói không có một bóng người. . .thật là đứa trẻ kỳ lạ!
Sáng sớm sương mù còn chưa tản đi, người người các nơi đã sớm bắt đầu lấy nước nấu bữa sáng, nha hoàn trong đại gia đình cũng bắt đầu múc nước. Ta ngồi trên xích đu ở lầu hai nhàn nhã xem náo nhiệt. Uống nước độc, sợ rằng không qua nửa ngày, Bảo An Đường này sẽ ngồi đầy người. Ta lẳng lặng chờ động tĩnh lầu dưới.
Quả nhiên, không bao lâu, đã có người rên rỉ đi vào Bảo An Đường chữa bệnh, ngay sau đó, liên tiếp không ngừng có người tràn vào. Tạo nên tác dụng!
"Sao hôm nay nhiều người bệnh vậy?"Hứa Tiên lau lau mồ hôi không ngừng thấm ra trên trán, vẻ mặt nghiêm túc mà nặng nề.
"Tướng công." Tỷ tỷ đặt trà ngon đã ngâm lên bàn, vươn tay đặt lên trên cổ tay người bệnh, thấy mặt Hứa Tiên không hiểu, cười cười: "Thiếp cũng hiểu chút thuật Kỳ Hoàng, người bệnh nhiều như vậy, cũng muốn xem thử có thể giúp chàng một tay hay không." Nàng lẳng lặng một lúc lâu, dường như nhận ra có chút gì đó không đúng, nhíu mày: "Bệnh này tới đột nhiên, chắc là có vài phương pháp trực tiếp có thể chữa trị, tướng công trước cứ để bệnh nhân đến hậu đường nghỉ ngơi, lát nữa thiếp sẽ chế thuốc mang tới."
Vẻ mặt Hứa Tiên hơi giật mình: "Vậy có được không? Bệnh bệnh nhân bộc phát nặng, không thể đùa với bệnh." Tỷ tỷ thở dài, yên tâm cầm tay Hứa Tiên, nhìn chăm chú vào hắn: "Tướng công, có lúc nào thiếp lừa chàng không? Tin thiếp."
Lúc tỷ tỷ chợt vén rèm lên, ta đang uống trà ở lầu hai xem náo nhiệt, lần này nàng cứng rắn khiến cho ta sặc một ngụm lớn nước: "Khụ khụ. . .tỷ tỷ, tỷ làm gì thế?" Ta đứng dậy khỏi xích đu.
"Thanh nhi!" Sắc mặt nàng không tốt, ảo não nhìn chằm chằm ta: "Rốt cuộc là sao? Những người này hoàn toàn là trúng độc!" Nàng thay đổi dáng vẻ tươi cười ôn uyển thường ngày, ơ.
"Sao vậy?" Rõ ràng ta não ngắn, cũng không kịp phản ứng.
"Sao vậy! Thanh nhi, có phải muội làm không? Đây rõ ràng là độc rắn của muội!" Nàng vỗ mạnh một phát lên bàn. Ta sờ sờ tay áo, ta? Tụt hậu lúc nào vậy?
"Tỷ tỷ, sao tỷ tức giận ghê vậy? Đây không phải là chuyện vô cùng tốt sao, tỷ xem người phía dưới nhiều như vậy, Hứa đại phu cũng có chuyện để bận rộn." Ta cười hì hì chỉ người ở lầu dưới: "Nhìn như vậy, không qua bao lâu, Bảo An Đường có thể tạo được danh tiếng. . ."
"Thanh nhi! Muội biết mình đang làm gì không!"Tỷ tỷ cắt ngang lời của ta, đề cao âm điệu. Mắt hạnh trợn tròn, gương mặt tức giận.
"Tỷ dữ dội như vậy làm gì!" Ta cũng rất không thích ứng tính tình của nàng, bị nàng kích thích cơn tức cũng bắt đầu ngọ nguậy. "Muội chọc tỷ chỗ nào, tỷ tức giận với muội làm gì!"
"Muội không biết tại sao tỷ giận, chẳng lẽ muội không cảm thấy mình làm không đúng sao?" Rõ ràng tỷ tỷ càng lúc càng tức giận.
"Không đúng? Sao lại không đúng? Không phải là vì Bảo An Đường sao, một lát tỷ tỷ đi xuống cứu người, đưa thuốc giải ra, còn không phải là vừa được danh tiếng, còn có thể tuyên truyền, một công đôi việc, có vấn đề gì sao?" Tất nhiên trong lòng ta không hiểu rốt cuộc nàng có ý gì, chẳng lẽ ta làm không đúng chỗ nào? Hay là giấu nàng đi làm chuyện này, chọc tới nàng?
Đêm đó, ta để lại một bức thư cáo biệt Lộ Thành. Mặc dù ta không muốn làm một người phụ lòng, nhưng ta rất rõ người ta yêu rốt cuộc là ai, cho dù muốn cuộc sống yên ổn, ấm áp cỡ nào, đối với Lộ Thành mà nói đều không công bằng. Ta biểu hiện sự từ chối rõ ràng trong thư, lại nói rõ tổng thể đầu sỏ gây nên những chuyện lạ nhìn thấy bên trong phủ mấy ngày này. Chắc chắn với trí tuệ của hòa thượng, hẳn là có thể giải quyết chuyện này, đối với Lộ Thành mà nói, cũng coi như là chuyện tốt.Nhiều lúc, ta nghĩ ta rời đi, có lẽ Lan Cốc có thể làm bạn với Lộ Thành một vài ngày, có lẽ kiếp này sẽ có gì đó thay đổi. Ta bay lên không bay trở về Tô Châu.
Lúc vào Bảo An Đường, cũng đã là chạng vạng, bước qua hành lang dài, lượn quanh trở về phòng của tỷ tỷ, đi tới cửa, tỷ tỷ đã mở cửa. "Thanh nhi, sao muội bị thương nặng thế này?" Nàng nắm tay ta, kéo ta vào phòng ngồi ở trên giường: "Mới mấy ngày ngắn ngủi, muội thật quá gầy." Nàng nhíu mày, quan sát ta một lúc lâu.
"Tỷ tỷ, muội không sao. "Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng nước mắt lại chảy xuống, ta nhào vào trong lòng tỷ tỷ, gào khóc. Cho tới nay, tỷ tỷ đều cực kỳ ân cần với ta, thân tình ấm áp, có thể cảm nhận được từ nàng. Kể từ lúc tỷ tỷ thành hôn, quan hệ của chúng ta đã không còn quá tốt như ở Động Thanh Nhai, nhiều khi tỷ tỷ quan tâm Hứa Tiên nhiều hơn, có lẽ đó chính là bi ai của nữ nhân, chân tình thật chẳng phân biệt, lấy người tốt là được, cùng nhau trầm luân.
"Thanh nhi." Tỷ tỷ an ủi vỗ vai ta: "Thanh nhi, muội hãy nói thành thật, có phải muội động tình không?" Vẻ mặt nàng có chút nóng nảy và nghiêm túc.
Nhìn mặt của nàng, nhất thời ta không biết trả lời như thế nào. Động tình? Chắc là có, chỉ là ta phải nói như thế nào đây. Nói mình yêu Pháp Hải? Thiền sư Pháp Hải trừ yêu tiếng tăm lừng lẫy của Kim Sơn Tự? Một con Xà Yêu, lại yêu hòa thượng trừ yêu? Đây chẳng phải là một chuyện cười sao?Huống chi sau này ta và hắn cũng sẽ không dây dưa gì nữa. Ta im lặng, lắc đầu. "Không, tỷ tỷ."
"Thật?" Đương nhiên nàng không tin. “Thanh nhi, nếu như muội động tình với người phàm, nhất định phải nói cho tỷ tỷ biết, chuyện này rất quan trọng, biết không?" Nàng vịn vai ta, nhìn chăm chú vào ta, nghiêm túc nhấn mạnh.
"Muội biết rồi." Ta gật đầu.
"Lại nói, chuyện Phủ thái sư đã được giải quyết chưa? Lúc bằng hữu kia của muội đi, tỷ thấy gần đây hắn có kiếp số." Lúc này tỷ tỷ mới hỏi ta.
"Không, trong phủ có không ít chuyện lạ, yêu quái cũng rất nhiều, nhưng lần này Thái Sư mời Pháp Hải, có hắn ở, thì chân tướng những chuyện kia cũng có thể rõ ràng."
"Thì ra là như vậy. Đúng là với năng lực của Thiền sư Pháp Hải, không tính là chuyện lớn gì." Tỷ tỷ tán đồng gật đầu: "Mấy ngày nay, muội cũng chịu khổ nhiều rồi, ngày cũng không còn sớm, muội nghỉ ngơi sớm một chút đi. Một lát nấu cơm xong, tỷ sẽ tới đây gọi muội."
Tỷ tỷ vẫn hiền lương thục đức, ôn uyển thanh lệ, tuyệt thế vô song trước sau như một. Chẳng qua là có thể sống được những ngày yên ổn như bây giờ bao lâu?Tháp Lôi Phong treo cao trên đỉnh đầu giống như một khối đá nặng, không nhẹ nhõm được nửa phần.
"Đợi một chút, tỷ tỷ." Ta gọi nàng lại: "Bảo An Đường đã khai trương một tháng, sao không thấy Hứa đại phu bận rộn? Hôm nay muội đến, thấy người làm đều rảnh rỗi như không có ai. Nhưng không ít người ra vào tiệm thuốc cách vách."
"Có lẽ là mới khai trương." Tỷ tỷ thở dài: "Tiệm thuốc không có danh tiếng, cũng không thấy có ai tới xem bệnh, ngay cả người mua thuốc cũng ít ỏi không có mấy. Mấy ngày nay tướng công dậy sớm về muộn đọc đủ thứ sách thuốc, nhưng không có đất dụng võ." Thấy nàng lo âu, ta cũng chỉ nhíu mày, xem ra mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc.
"Tỷ tỷ, chuyện danh tiếng, chỉ cần truyền, một truyền mười mười truyền trăm, tự nhiên sẽ có. . ." Ta nuốt câu nói kế tiếpxuống: "Tỷ tỷ, muội đói bụng, tỷ đi nấu cơm đi."
Tỷ tỷ bất đắc dĩ cong khóe miệng, cười cưng chiều: "Được, muội nghỉ ngơi trước đi." Thấy nàng từ từ đóng cửa lại, nghe tiếng bước chân nàng xa dần. Ta nằm ở trên giường, tiện tay giơ giơ ở giữa không trung, trong tay hiện ra một bình nhỏ màu xanh lục, ta quơ quơ, mắt thấy chất lỏng trong bình xuyên thấu qua ánh đèn. Vặn mở nắp bình, nếm thử, có lẽ cảm thấy độc tính coi như có thể, vừa vặn có thể gây rối loạn một chút, không đến nổi hại mạng người. . .
Tỷ tỷ không muốn làm chuyện như vậy, Tiểu Thanh ta lại không quan tâm những danh tiếng giả dối kia, như vậy, thêm củi châm lửa, tuyệt đối có thể khiến cho Bảo An Đường nổi danh. Mặc dù cách hạ độc có chút tàn nhẫn, nhưng bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy. Hơn nữa, với bản lĩnh của tỷ tỷ còn không phải là giải quyết dễ dàng.
Vào lúc canh ba, ta thật sự tính chuồn êm ra khỏi nhà, đi thực hiện kế hoạch của ta. Không khéo, bắt gặp Hứa Tiên đi từ phòng bếp ra? Khuya khoắt, tại sao hắn còn chưa ngủ? Lòng ta tràn đầy nghi ngờ, dieendaanleequuydoon – V.O, lén lén lút lút theo sát. Nói ra, Hứa Tiên cũng coi như là tỷ phu của ta, nhân vật nam chính trong truyện, ta biết về hắn rất ít. Ta tò mò theo đuôi hắn. Chỉ thấy hắn bước vào thư phòng, cầm đèn ngồi ở trước bàn, trên bàn chính là một xấp y thuật, nhiều sách như vậy, chỉ nghĩ một chút đã choáng đầu rồi. Hứa Tiên này thật rất cố gắng trở thành một đại phu, một người nghiêm túc như vậy, thật sự là kẻ hèn nhát sợ thân phận xà yêu của tỷ tỷ sao?
Ta ném nọc độc vào trong giếng nước gần đó giống như một trận gió. Mắt thấy nọc độc màu xanh khuếch tán sạch sẽ ở trong nước trong suốt, ta cong khóe miệng, chẳng biết tại sao, trong lòng tràn đầy niềm vui ác ý, ta lắc lắc đầu, sao vậy? Bỏ đi, còn lại cách tiệm thuốc quá gần. Đến gần giếng nước, trăng trên đỉnh đầu đang phản chiếu rõ bóng trong giếng, sáng ngời làm cho người ta lóa mắt, ta cầm một chút nọc độc cuối cùng đổ hết vào. Lúc này mới nhét bình nhỏ vào trong tay áo, vỗ vỗ hai tay, cũng chuẩn bị xong chuyện.
"Ngươi đang làm gì?" Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói non nớt, ta giật mình, híp híp mắt, sẽ không xui xẻo như vậy chứ, làm chuyện xấu còn bị nắm? Bĩu môi, ta xoay người. Lại là một đứa bé! Hả? Vẻ ngoài còn rất đáng yêu? Chỉ thấy nó trừng mắt, vòng cánh tay: "Ha ha! Thanh Xà Tinh, ngươi đang đầu độc sao?"
"Ta tưởng là ai? Thì ra là một con hồ ly nho nhỏ!" Ta không nhanh không chậm bước tới, vươn tay vỗ vỗ đầu nó: "Tiểu tử, ngươi bớt can thiệp vào chuyện của Thanh cô nương ta đi!" Lỗ tai lông xù, cảm giác thật thoải mái. Ta âm thầm cảm thán.
"Đừng đụng vào ta!" Nó tức giận đẩy tay ta ra, lui về phía sau, cách ta ra: "Ta không phải là hồ ly, ta là người!" Hắn cãi.
Người? Không đúng, đứa nhỏ này có vấn đề. Ta nhíu mày. Thoạt nhìn cũng chỉ là tiểu hài tử không lớn lắm, mà có thể hóa hình? Chẳng lẽ ăn bảo vật thiên địa gì? Nhưng tại sao vẫn còn hình thái của yêu. . ."Ngươi là bán yêu?" Ta ngạc nhiên nhìn nó. Bán yêu, hài tử của người và yêu. Đứa trẻ yêu đạo không thừa nhận, nhân giới cũng sẽ không? Người và yêu thật có thể sống cùng nhau! Ta còn chưa nghĩ ra, chỉ thấy đứa bé kia tức giận trừng ta, như một làn khói không có một bóng người. . .thật là đứa trẻ kỳ lạ!
Sáng sớm sương mù còn chưa tản đi, người người các nơi đã sớm bắt đầu lấy nước nấu bữa sáng, nha hoàn trong đại gia đình cũng bắt đầu múc nước. Ta ngồi trên xích đu ở lầu hai nhàn nhã xem náo nhiệt. Uống nước độc, sợ rằng không qua nửa ngày, Bảo An Đường này sẽ ngồi đầy người. Ta lẳng lặng chờ động tĩnh lầu dưới.
Quả nhiên, không bao lâu, đã có người rên rỉ đi vào Bảo An Đường chữa bệnh, ngay sau đó, liên tiếp không ngừng có người tràn vào. Tạo nên tác dụng!
"Sao hôm nay nhiều người bệnh vậy?"Hứa Tiên lau lau mồ hôi không ngừng thấm ra trên trán, vẻ mặt nghiêm túc mà nặng nề.
"Tướng công." Tỷ tỷ đặt trà ngon đã ngâm lên bàn, vươn tay đặt lên trên cổ tay người bệnh, thấy mặt Hứa Tiên không hiểu, cười cười: "Thiếp cũng hiểu chút thuật Kỳ Hoàng, người bệnh nhiều như vậy, cũng muốn xem thử có thể giúp chàng một tay hay không." Nàng lẳng lặng một lúc lâu, dường như nhận ra có chút gì đó không đúng, nhíu mày: "Bệnh này tới đột nhiên, chắc là có vài phương pháp trực tiếp có thể chữa trị, tướng công trước cứ để bệnh nhân đến hậu đường nghỉ ngơi, lát nữa thiếp sẽ chế thuốc mang tới."
Vẻ mặt Hứa Tiên hơi giật mình: "Vậy có được không? Bệnh bệnh nhân bộc phát nặng, không thể đùa với bệnh." Tỷ tỷ thở dài, yên tâm cầm tay Hứa Tiên, nhìn chăm chú vào hắn: "Tướng công, có lúc nào thiếp lừa chàng không? Tin thiếp."
Lúc tỷ tỷ chợt vén rèm lên, ta đang uống trà ở lầu hai xem náo nhiệt, lần này nàng cứng rắn khiến cho ta sặc một ngụm lớn nước: "Khụ khụ. . .tỷ tỷ, tỷ làm gì thế?" Ta đứng dậy khỏi xích đu.
"Thanh nhi!" Sắc mặt nàng không tốt, ảo não nhìn chằm chằm ta: "Rốt cuộc là sao? Những người này hoàn toàn là trúng độc!" Nàng thay đổi dáng vẻ tươi cười ôn uyển thường ngày, ơ.
"Sao vậy?" Rõ ràng ta não ngắn, cũng không kịp phản ứng.
"Sao vậy! Thanh nhi, có phải muội làm không? Đây rõ ràng là độc rắn của muội!" Nàng vỗ mạnh một phát lên bàn. Ta sờ sờ tay áo, ta? Tụt hậu lúc nào vậy?
"Tỷ tỷ, sao tỷ tức giận ghê vậy? Đây không phải là chuyện vô cùng tốt sao, tỷ xem người phía dưới nhiều như vậy, Hứa đại phu cũng có chuyện để bận rộn." Ta cười hì hì chỉ người ở lầu dưới: "Nhìn như vậy, không qua bao lâu, Bảo An Đường có thể tạo được danh tiếng. . ."
"Thanh nhi! Muội biết mình đang làm gì không!"Tỷ tỷ cắt ngang lời của ta, đề cao âm điệu. Mắt hạnh trợn tròn, gương mặt tức giận.
"Tỷ dữ dội như vậy làm gì!" Ta cũng rất không thích ứng tính tình của nàng, bị nàng kích thích cơn tức cũng bắt đầu ngọ nguậy. "Muội chọc tỷ chỗ nào, tỷ tức giận với muội làm gì!"
"Muội không biết tại sao tỷ giận, chẳng lẽ muội không cảm thấy mình làm không đúng sao?" Rõ ràng tỷ tỷ càng lúc càng tức giận.
"Không đúng? Sao lại không đúng? Không phải là vì Bảo An Đường sao, một lát tỷ tỷ đi xuống cứu người, đưa thuốc giải ra, còn không phải là vừa được danh tiếng, còn có thể tuyên truyền, một công đôi việc, có vấn đề gì sao?" Tất nhiên trong lòng ta không hiểu rốt cuộc nàng có ý gì, chẳng lẽ ta làm không đúng chỗ nào? Hay là giấu nàng đi làm chuyện này, chọc tới nàng?