Chương : 60
Edit: V.O
Hắn làm lễ với phương trượng, nói: "Phương trượng...ngài giúp con coi chừng nàng, đừng để nàng đi ra ngoài. Con đi một mình."
Ta mấp máy môi cũng không nói được, chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn, trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài, đi về phía mọi người như biến thành ác quỷ, hòa thượng bình thản giống như người bọn họ nói không phải là hắn.
"Yêu tăng ra!" Có người hô to.
"Đốt chết hắn! Đốt chết hắn!"
"A di đà phật, ta đi cùng các ngươi, xin đừng tổn thương người vô tội." Hòa thượng thản nhiên đi tới trước đám người, mặc cho những người đó thô lỗ trói hắn lại, bùn đất làm dơ bẩn tăng y màu trắng của hắn.
Lòng ta đau như nhỏ ra máu, đây chính là người phàm hắn bảo vệ khắp nơi! Bao nhiêu lần sinh tử, vẫn bảo vệ đám người phàm kia! Ta hận đến ngứa răng.
Thân thể ta run rẩy lần nữa, đã nghe thấy tiếng của Tháp trấn yêu: "Ta giúp ngươi một chút vậy."
Sau đó, thân thể bị giam cầm buông lỏng ra trong nháy mắt, trong đầu ta trống rỗng, đã nghe thấy xương cốt mình vang lên lốp bốp, trong nháy mắt đã đi tới chỗ hòa thượng và đám người.
Là ai! Là ai đánh hắn! Là ai làm bẩn y phục của hắn! Là ai ngôn ngữ ô uế!
Ta đứng ở trước người hòa thượng, đánh bay mọi người bên cạnh, hung tợn nhìn chằm chằm sắc mặt những người xấu xa kia.
"...yêu quái!" Trên mặt bọn họ hiện lên sợ hãi, sợ, sợ hãi con ngươi cũng phóng lớn, có tè ra quần co quắp ngồi dưới đất, có hoảng loạn chạy xuống núi, còn có ôm đầu run lẩy bẩy.
Giết bọn họ!
"Tiểu Thanh. Không thể." Giọng của hòa thượng? Ta mê man cúi đầu, phát hiện hòa thượng đang nhìn ta bất đắc dĩ.
Ta hóa thành nguyên hình sao? Lúc này ta mới nhận ra.
"Trở lại." Hắn tự tay vẫy vẫy với ta.
"Nhưng. . ." Ta hừ lạnh: "Người nào còn dám động, ta sẽ ăn các ngươi!" Ta hung tợn uy hiếp những người đó, lúc này mới không cam lòng khôi phục hình người, đứng ở bên cạnh hòa thượng.
Hòa thượng và những người kia yên lặng nhìn nhau một lúc, những người đó bị ta dọa sợ, run rẩy không ngừng, nhưng không ai động.
Hòa thượng lên tiếng: "Thôi, hôm nay, thế gian sẽ không còn Pháp Hải." Hắn tự tay nắm tay ta: "Chúng ta đi thôi."
"Chàng. . ." Ta ngẩng đầu: "Chàng nói, chàng muốn đi theo ta?" Ta vui vẻ nói.
Sau đó, ta nhìn người phàm phía dưới, thở dài: "Nếu, Pháp Hải chàng nguyện dùng mình đổi mạng bọn họ, ta sẽ thu!" Dứt lời, ta đưa hắn đi.
Rừng trúc tiểu yêu đạo đông đúc nhộn nhạo, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng chim hót, làm phiền người trong nhà trúc nhỏ trong rừng trúc.
Ta mở mắt ra, nhìn bầu trời, thật là đẹp.
Nơi này yên tĩnh, khiến cho ta nhớ những ngày tháng tiếng động lớn ồn ào, năm tháng thật đẹp.
Nhưng trong lòng ta, cảm giác lo lắng lại càng ngày càng mãnh liệt. Nếu như, ta không cảm nhận sai, hòa thượng cũng có tâm sự. Hắn chưa bao giờ nói với ta chuyện ác quỷ hôm đó, chỉ sợ chuyện vẫn chưa xong.
Ngồi ở trên ghế trúc, ghế tre mang theo thân thể của ta lắc la lắc lư, ta vươn tay nuốt một miếng bánh Hoa Quế cuối cùng xuống, quay đầu nói với người đang ngồi thiền trong nhà: "Hòa thượng, ta hỏi chàng, chàng hối hận từ bỏ cơ hội làm cao tăng đắc đạo không?"
Hòa thượng trên giường, yên tĩnh mở mắt, thản nhiên đi xuống giường, đi tới bên cạnh ta, ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời: "Không hối hận."
"Vậy, chàng bắt đầu yêu ta từ lúc nào?" Ta ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chằng chịt trong rừng trúc chiếu lên mặt hắn, thật là đẹp.
Hòa thượng trừng mắt nhìn ta, một lúc lâu: "Cái nhìn đầu tiên."
Từ trước đến nay hắn không nói dối, ta đỏ mặt, vừa bước vào phòng, cầm bình nước trên bàn lên: "Nói bậy. Vậy chàng còn tổn thương ta."
Hắn vẫn đứng ở nơi đó, chỉ là khóe miệng cười bị ta thấy rõ ràng.
Ta từ từ rót một ly nước, nhẹ nhàng nâng lên, nắm cái ly, nhìn chăm chú nước dập dờn trong ly nước, chậm rãi nói: "Hòa thượng, chúng ta không bao giờ...ra ngoài nữa, có được không?"
Không có tiếng trả lời.
Ta nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn, uống một hớp nước: "Nếu như, có một ngày ta cách xa chàng, không về được nữa thì phải làm sao?"
Vẫn không trả lời, chỉ thấy tay hắn siết thật chặt thành quả đấm.
Ta khẽ thở dài một hơi, đặt cái ly lên bàn: "Hôm nay, Khải Thần tới tìm ta, nói cho ta biết tỷ tỷ ta đến Kim Sơn Tự."
"Ta biết." Lần này hắn mở miệng, không xoay người.
Ta đi tới trước, ôm lấy hắn từ phía sau: "Hòa thượng, lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng, đã biết chúng ta sẽ không kết thúc như vậy."
Thân thể hòa thượng hơi phát run.
"Ta không phải là người của thế giới này, ta là một linh hồn của thế giới khác, Quan Âm Đại Sĩ từng nói ta hoàn thành sứ mệnh, ta sẽ rời đi."
"Chàng cũng có sứ mệnh chính mình phải gánh đúng không?"
"Thật xin lỗi." Giọng hòa thượng có một chút khổ sở, dieendaanleequuydoon – V.O, hắn xoay người lại, ôm chặt ta.
"Cái gì thật xin lỗi." Ta cố gắng mỉm cười, nước mắt lại ướt bờ vai của hắn: "Cái này phải là ta nói với chàng, là ta quấy rầy cuộc sống của chàng, khiến chàng phải mang tiếng xấu, còn mấy lần hại chàng bị thương, những chuyện này đều là không nên. . ." Ta nghẹn ngào, nói.
Trong lòng phiền muộn khổ sở, ta hít mũi: "Nhưng, chuyện sẽ qua đi." Ta vỗ vỗ lưng hắn: "Chàng đi đi."
. . .
Khải Thần mang tin tức đến, còn có tin tức của tỷ tỷ, hiện giờ nàng suy yếu như vậy, mạnh mẽ làm phép, chỉ sợ là có lòng nhưng không có sức, phải cần ta trợ giúp.
"Thanh nhi! Muội về rồi, mấy ngày nay muội đi đâu?"Vừa về phủ, đã thấy tỷ tỷ dạo bước trong phòng, nhìn thấy ta trở lại, nàng vui mừng nói.
"Muội không sao. Tỷ tỷ." Ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Tỷ tỷ nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên mắt đỏ hồng, quỳ xuống: "Thanh nhi, muội hãy giúp tỷ. . ."
"Tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy!" Ta vội vàng đỡ nàng dậy: "Muội sẽ giúp tỷ."
Nàng không chịu, cứ thế nói: "Tỷ không nhận ra, muội lại có tình cảm…với thiền sư Pháp Hải. . ., tỷ biết hắn không thích yêu quái làm loạn phàm trần, nhưng. . .nhưng. . .tướng công tỷ bị hắn nhốt ở Kim Sơn Tự. . .tỷ không thể để cho hài tử không có phụ thân."
"Tỷ tỷ, tỷ đứng dậy trước đã." Ta đỡ nàng dậy.
"Tỷ tỷ, muội biết tỷ thấy được tin của Hứa Tiên, nhưng Hứa Tiên đã lừa tỷ, hắn nói thế nào, hắn nói là Pháp Hải không cho hắn trở về có đúng không? Nhưng, trước khi muội trở về, Pháp Hải vẫn ở cùng với muội, sao hắn có thể ngăn cản Hứa Tiên? Sợ rằng chuyện này có bẫy. . ."
"Ý muội là nói tướng công nói dối tỷ?" Nàng ngẩn người, sau đó lại lắc đầu: "Có phải có ẩn tình khác không?"
"Muội cảm thấy không đúng lắm, tỷ tỷ, tỷ ở nhà chờ tin tức, muội đi hỏi thăm mới được." Ta muốn đứng lên, tỷ tỷ lại kéo ta lại, ánh mắt có chút né tránh.
"Sợ rằng. . không còn kịp rồi." Nàng cúi đầu nói: "Tỷ đã để cho Khải Thần giúp trộm được được lệnh bài mưa, sợ rằng bây giờ đã bắt đầu, giờ chỉ thiếu pháp lực của muội, là nước có thể ngập Kim Sơn Tự, buộc bọn họ thả người."
Ta ngạc nhiên nhìn nàng: "Tỷ nói gì? Tỷ kêu Khải Thần trộm lệnh bài giúp tỷ? Tỷkhông biết vậy sẽ bị trời phạt sao? Đạo hạnh hắn thấp vậy, nào chịu được, tỷ đang kêu hắn đi chịu chết. . ."
Tỷ tỷ cắn cắn môi: "Tỷ. . ."
“Hắn đang ở đâu? Muội đi tìm hắn." Sao Bạch Tố Trinh lại biến thành bộ dạng này!
"Thanh nhi, muội nhất định phải giúp tỷ. Nếu không, tỷ sẽ hủy Khải Thần." Đột nhiên tỷ tỷ đứng dậy, lấy một vật từ trong tay áo ra.
"Đây không phải là nội đan của Khải Thần sao? Tỷ. . ." Ta trợn to hai mắt, nhìn chăm chú vào nữ tử này, năm đó nàng rực rỡ như thần nữ, bây giờ như lột ra lớp da rắn giả nhân giả nghĩa, mơ hồ lộ ra sắc mặt hôi thối.
. . .
"Tiểu Thanh, sao nàng lại đến?" Hòa thượng thấy ta đứng ở bên cạnh Bạch Tố Trinh, rõ ràng hơi chậm lại. "Ngươi có biết dưới Kim Sơn Tự có vô số sinh linh?"
"Hứa Tiên đâu?" Ta chợt nhớ ra, Bạch Tố Trinh cũng chỉ muốn Hứa Tiên mà thôi. "Hòa thượng, tỷ tỷ chỉ muốn Hứa Tiên, chàng giao Hứa Tiên cho tỷ tỷ, chúng ta sẽ đi."
"A di đà phật, ta cũng không nhìn thấy Hứa Tiên." Hòa thượng lắc đầu.
"Ngươi nói bậy! Tướng công ta đang ở trong chùa ngươi, ngươi không giao ra, vậy cũng đừng trách ta không khách sáo." Bạch Tố Trinh nhìn ta.
Nghĩ đến Khải Thần còn nằm thoi thóp một hơi ở Bạch phủ, ta bất đắc dĩ, vươn tay làm phép.
Một con rồng nước to lớn, chậm rãi vọt lên, giống như đâm phá bầu trời, xu thế phi nhanh, ầm ầm đánh vào chùa cổ nhỏ bé.
Hòa thượng nhíu chặt mày, kim quang trên người tràn ngập nửa bầu trời, cột nước cuồn cuộn lại bị ngăn cản ở trên bầu trời.
Trong lòng ta lộp bộp, nhảy chậm nửa nhịp. Từ lúc nào thì. . .pháp lực của hòa thượng cao thâm như vậy?
"Ta xem ngươi có thể cản bao lâu?" Vẻ mặt Bạch Tố Trinh dữ tợn mà điên cuồng.
"Tỷ đã hứa với muội, hồng thủy qua đi, sẽ đưa nội đan của Khải Thần cho muội!" Ta quay đầu đòi nội đan từ nàng.
"Ta muội là tỷ muội. . .ta cũng không muốn ép muội như vậy." Bạch Tố Trinh đưa nội đan cho ta: "Hi vọng muội có thể hiểu được nổi khổ tâm của ta."
"Kể từ hôm nay, tỷ và muội không còn quan hệ." Ta xoay người đi, lại dừng một chút: "Gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ cuối cùng, hi vọng tỷ tự lo cho tốt, Hứa Tiên, hắn không phải là phu quân của tỷ, sớm nhận ra mới tốt."
Hòa thượng. . .ta nhìn bóng dáng quen thuộc trước chùa bị bao phủ ở bên trong, lại nhìn nội đan trên tay, cắn cắn môi, nhanh chóng chạy về Bạch Phủ.
Nội đan bị lấy ra, Khải Thần sống không quá ba canh giờ, cho dù tính canh giờ, nếu như không trở về, hắn thật sẽ hồn bay phách tán.
"Ngươi sao rồi?" Ta giúp Khải Thần vận công điều tức, hơi thở của hắn vững vàng, tỉnh lại.
"Ta không sao." Hắn lắc đầu, chỉ là vẻ mặt ảm đạm, tự giễu giương cong khóe miệng: "Ta chỉ không nghĩ tới. . ." Hắn đứng dậy: "Cũng không còn lưu luyến gì ở phàm trầm này nữa, ta nên trở về núi sâu tu luyện tương đối thoải mái hơn."
"Khải Thần. . ." Ta nhìn bộ dạng hắn tịch mịch: "Biến thành tình huống thế này, là ai cũng không ngờ tới." Ta cúi đầu suy nghĩ: "Nếu như, trực giác của ta chuẩn, Khải Thần, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. . ."
"Sao lại. . ."Khải Thần ngạc nhiên nhìn ta.
"Ngươi hãy nghe ta nói. Ta không thuộc về nơi này, có lẽ, sau khi một số việc kết thúc, ta sẽ đột nhiên biến mất." Ta cười khổ.
Hắn nhíu mày: "Sao ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì?"
"Sau này ngươi sẽ hiểu lời của ta nói, hôm nay tỷ tỷ trở mặt, ta đã không còn gì để nói nữa rồi. Nhưng từ lúc quen biết ngươi tới nay, ta đã coi ngươi thành người thân, sau này nếu như ta đi, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta chăm sóc hòa thượng, còn ngọc bài này, thay ta trả lại cho Bạch Địch." Ta móc từ trong lòng khối ngọc bài ấm áp đó ra.
"Ngươi đang nói ngớ ngẩn gì cậy?" Vẻ mặt Khải Thần có chút nghiêm trọng.
"Cảm ơn ngươi." Ta vươn tay ôm lấy hắn: "Sau này sẽ còn gặp lại."
Ta không đợi hắn phản ứng, đã động thân trở về Kim Sơn Tự.