Chương : 30
♥️Yêu Là
Vì Nhau♥️
Dọc theo hành lang công ty...mọi người điều đưa mắt nhìn người vừa bước vào cửa lớn tập đoàn...Ai cũng gật đầu chào hỏi...nhưng tò mò vẫn chiếm phần hơn..
Tống Linh khệ nệ ôm bụng bầu gần 9 tháng....theo lời bác sĩ chuẩn báo tầm hơn hai tuần nữa cô sẽ sinh...Bên cạnh là có Nghiêm Lan đi theo....mà bước chân của Tống Linh đi rất nhanh, một tay chống lưng...một tay ôm bụng...Nhìn tốc độ đi của cô, chẳng hề giống bà bầu sắp sinh gì mấy...Thật sự hành động của cô làm Nghiêm Lan sợ hãi không thôi...Hai tay lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng...chỉ sợ cô đi quá nhanh mà trượt chân...Thật là muốn có cháu bồng chẳng dễ chút nào...Khi mà mọi hành động của Tống Linh điều khiến tim bà lúc nào cũng muốn nhảy ra ngoài..
Bill cũng tái mặt...vững trãi đi phía sau bảo vệ cho bảo bối của ông chủ....Nhưng vấn đề cốt lõi là cũng do anh,chỉ một câu lỡ lời của mình....mới xảy ra cớ sự như thế..Lần này anh thê thảm thật rồi....
-" Ôi...Tiểu Linh...con đi chậm thôi "
Tống Linh mím môi...vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mang một chút tức giận....ánh mắt nhìn về phía trước...còn tầm hai mét nữa đến gần thang máy...Cửa thang máy mở ra...Hàn Thiên bước ra, phía sau còn có Zel và Tử Trúc, khuôn mặt anh không giấu nỗi lo lắng...Khi nhìn thấy cô vợ nhỏ dừng bước chân...thở hổn hển..đôi mắt to tròn ủy khuất nhìn anh....Hàn Thiên chân dài sãi bước...tiến về phía cô...kéo cô vào lòng...
Nghiêm Lan và Bill thở hắt ra...lau mồ hôi trên trán..
-" Sao em lại đến đây....Có gì gọi anh về là được mà..."
Hàn Thiên yêu thương nhìn khuôn mặt trắng nộm của vợ...Thật sự là lúc nghe Zel báo cô đến đây...anh rất ngạc nhiên...rồi nghĩ đến cái bụng to vượt mặt của cô làm anh phải bỏ cuộc họp với đối tác...tiễn khách...đi vội xuống đây...
Từ ngày cô mang thai...anh không dám rời xa cô quá lâu...đi công tác anh cũng không đi...mà phải ủy thác cho người khác...Thay gì ngày làm tám tiếng...anh chỉ làm bốn tiếng là về...Còn lại công việc anh điều xử lý ở nhà...Cô phải trong tầm mắt của anh...anh mới thật sự yên tâm...gần sinh...chân cô thường bị chuột rút...anh đau lòng không thôi... dáng đi cũng nặng nề....làm gì cũng vất vả...Gần sinh...càng khó khăn đủ bề...nhưng trong tình trạng như vậy cô lại đến công ty tìm anh...Chắc phải có vấn đề quan trọng...
Tống Linh mím môi không trả lời....đưa mũi vào người Hàn Thiên hít hít...Tử Trúc và Zel nhìn nhau sau đó đồng loạt nhìn qua Bill...chỉ thấy Bill cười khổ...vẻ mặt còn xấu hơn khóc....
Nhân viên xung quanh cũng tò mò quan sát nhưng không dám lên tiếng...Nghiêm Lan thì im lặng mím môi...nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của con trai....
-" Tiểu Linh...có chuyện gì thế em?"
Hàn Thiên cau mày khó hiểu...nắm vai cô...hỏi nhỏ..
Tống Linh vẫn nhìn anh như có điều gì quan sát...không có mùi hương phụ nữ trên người anh...quần áo điều thẳng tắp.....
-" Hôm nay anh tiếp khách hàng đúng không?"
Cuối cùng cô cũng lên tiếng....
Hàn Thiên tuy không hiểu vấn đề gì xảy ra...nhưng vẫn gật đầu ngay....
-" Khách Hàng là nữ "
Tống Linh hỏi tiếp...
Đây không là câu hỏi mà là câu khẳng định...
-" Ừ "
Đúng vậy Tổng Giám Đốc của Tập Đoàn Thiên Ngạn là nữ...còn có thư kí của cô ta là nam...nhưng câu sau...anh chưa nói hết thì...Tống Linh đã òa khóc lên...
-" Thiên...anh không còn thương em và con rồi sao..huhu..."
Hàn Thiên quýnh quáng mặt mũi gì đó quăng sang một bên...ôm cô vợ nhỏ vào lòng dỗ dành...ánh mắt mờ mịt còn nhìn mẹ anh cầu cứu..Nghiêm Lan nhăn mặt lắc đầu....
-" Ngoan...Tiểu Linh không khóc...Anh thương em và con mà...Tại sao lại nói như vậy..."
Tống Linh nức lên một tiếng...hít hít mũi đỏ...Từ khi cô mang thai...cô rất dễ khóc...còn có một chuyện hành hạ cô mấy tháng liền...là sợ mất chồng...lúc nào cô cũng lo được lo mất....Nhìn thân hình ngày càng phì nhiêu..xấu xí của mình...Tống Linh lại càng sợ Hàn Thiên bị người phụ nữ khác cướp đi....Tống Linh nức nở tố cáo....
-" Anh nói dối...chính em nghe được Bill nói chuyện điện thoại...hic...Bill nói với người bên kia...phải canh chừng anh,nếu không cái cô tổng giám đốc Tập đoàn gì đó sẽ ăn anh,cô ta có tình ý với anh.
Anh biết, nhưng vẫn gặp gỡ cô ta thường xuyên...huhu...Thiên anh không còn thương em nữa sao "
Càng nói Tống Linh càng nghẹn ngào...tủi thân...Nghiêm Lan đau lòng không thôi...
Vuốt vuốt lưng..cho cô dễ thở...còn liếc xéo Hàn Thiên...vì dám làm con dâu bà đau lòng...
Trên trán của Bill nổi mấy vạch đen...cả sống lưng của anh ta cũng chảy đầy mồ hôi...Khi chứng kiến ánh mắt như muốn giết người của ông chủ.....
Hàn Thiên như hiểu ra mọi chuyện..tội của Bill anh sẽ xử sao...giờ phải tìm cách dỗ cô vợ nhỏ đang khóc thở không nổi..
-" Tiểu Linh...đừng khóc mà em...Anh không có làm điều gì có lỗi với em cả...Anh vẫn thương em và con nhất....Em tin anh đi...Đúng rồi anh sẽ hủy hợp đồng với bên Thiên Ngạn...được không em?...Sẽ không gặp gỡ cô ta...nữa.."
Nằm trong ngực anh...Ánh mắt Tống Linh lóe lên...vừa lòng khi nghe câu trả lời của anh...Cô biết mình vô lý...nhưng trong thời gian cô không tự tin với bản thân..Thì nghe anh tiếp xúc với người phụ nữ nào cô điều không muốn...Huống hồ cô ta còn có ý với chồng cô....
-" Có thật không? "
Tống linh hít hít mũi...nhìn anh...Hàn Thiên xót xa..lau nước mắt cho cô...
-" Thật...Sau này muốn biết gì phải hỏi anh...không được suy nghĩ lung tung nữa được không...Anh chỉ yêu mình em..Không có người phụ nữ nào khác"
Ôi! cả sảnh nhân viên không ngừng hốt hỏang khi thấy cảnh tượng này...
Chủ tịch của họ mặt lúc nào cũng lạnh như khối băng...mà cũng có lúc ôn nhu,nhẹ nhàng...biết nói lời ngọt ngào đến vậy....
Tống Linh nhẹ nhàng gật đầu...rút vào lòng anh...Lúc này Hàn Thiên mới thở hắt ra...nhưng tâm trạng vừa thả lỏng lại căng lên như dây đàn vì tiếng la của Tống Linh...
-" Á......"
-" Tiểu Linh..sao vậy em...?"
Hàn Thiên hoảng hốt....nhìn Tống Linh đau đớn mặt tái đi....
-" Em đau...bụng em đau...Thiên...em đau quá "
-" Tiểu Linh...có phải con muốn sinh rồi không...trời ạ con bé muốn sinh...mau...mau đưa nó đến bệnh viện "
Người luôn tỉnh táo như Hàn Thiên lúc này lại mù mịt...sự bình tĩnh không biết bay đâu sạch, nếu Nghiêm Lan không nhắc đến...
anh thật không biết phải làm thế nào...
-" Á....mẹ ơi con đau...bụng con đau..."
-" Tiểu Linh đừng sợ....ôm anh...ôm anh...anh đưa em đến bệnh viện..."
-" Tiểu Linh...cố gắng lên con"
Hàn Thiên..bế bổng cô lên...anh ôm chặt cô đi ra xe...nhìn cô đau đớn..tim anh đau lên từng cơn...miệng không ngừng lẫm bẫm....
-" Tiểu Linh...đừng sợ...anh ở đây...Tiểu Linh..."
Bill nhanh như chớp đánh xe đưa Hàn Thiên đang ôm Tống Linh cùng Nghiêm Lan vào bệnh viện...
Cả sảnh tập đoàn hỗn loạn vì tình cảnh trước mắt... Thật không thể tin,nhìn vẻ mặt xanh mét của Chủ tịch của họ...Cả công ty như được mở mang tầm mắt...Câu chuyện náo loạn của Tống Linh từ đó được đưa vào truyền thuyết trong Tập Đoàn SAP...
Vì Nhau♥️
Dọc theo hành lang công ty...mọi người điều đưa mắt nhìn người vừa bước vào cửa lớn tập đoàn...Ai cũng gật đầu chào hỏi...nhưng tò mò vẫn chiếm phần hơn..
Tống Linh khệ nệ ôm bụng bầu gần 9 tháng....theo lời bác sĩ chuẩn báo tầm hơn hai tuần nữa cô sẽ sinh...Bên cạnh là có Nghiêm Lan đi theo....mà bước chân của Tống Linh đi rất nhanh, một tay chống lưng...một tay ôm bụng...Nhìn tốc độ đi của cô, chẳng hề giống bà bầu sắp sinh gì mấy...Thật sự hành động của cô làm Nghiêm Lan sợ hãi không thôi...Hai tay lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng...chỉ sợ cô đi quá nhanh mà trượt chân...Thật là muốn có cháu bồng chẳng dễ chút nào...Khi mà mọi hành động của Tống Linh điều khiến tim bà lúc nào cũng muốn nhảy ra ngoài..
Bill cũng tái mặt...vững trãi đi phía sau bảo vệ cho bảo bối của ông chủ....Nhưng vấn đề cốt lõi là cũng do anh,chỉ một câu lỡ lời của mình....mới xảy ra cớ sự như thế..Lần này anh thê thảm thật rồi....
-" Ôi...Tiểu Linh...con đi chậm thôi "
Tống Linh mím môi...vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mang một chút tức giận....ánh mắt nhìn về phía trước...còn tầm hai mét nữa đến gần thang máy...Cửa thang máy mở ra...Hàn Thiên bước ra, phía sau còn có Zel và Tử Trúc, khuôn mặt anh không giấu nỗi lo lắng...Khi nhìn thấy cô vợ nhỏ dừng bước chân...thở hổn hển..đôi mắt to tròn ủy khuất nhìn anh....Hàn Thiên chân dài sãi bước...tiến về phía cô...kéo cô vào lòng...
Nghiêm Lan và Bill thở hắt ra...lau mồ hôi trên trán..
-" Sao em lại đến đây....Có gì gọi anh về là được mà..."
Hàn Thiên yêu thương nhìn khuôn mặt trắng nộm của vợ...Thật sự là lúc nghe Zel báo cô đến đây...anh rất ngạc nhiên...rồi nghĩ đến cái bụng to vượt mặt của cô làm anh phải bỏ cuộc họp với đối tác...tiễn khách...đi vội xuống đây...
Từ ngày cô mang thai...anh không dám rời xa cô quá lâu...đi công tác anh cũng không đi...mà phải ủy thác cho người khác...Thay gì ngày làm tám tiếng...anh chỉ làm bốn tiếng là về...Còn lại công việc anh điều xử lý ở nhà...Cô phải trong tầm mắt của anh...anh mới thật sự yên tâm...gần sinh...chân cô thường bị chuột rút...anh đau lòng không thôi... dáng đi cũng nặng nề....làm gì cũng vất vả...Gần sinh...càng khó khăn đủ bề...nhưng trong tình trạng như vậy cô lại đến công ty tìm anh...Chắc phải có vấn đề quan trọng...
Tống Linh mím môi không trả lời....đưa mũi vào người Hàn Thiên hít hít...Tử Trúc và Zel nhìn nhau sau đó đồng loạt nhìn qua Bill...chỉ thấy Bill cười khổ...vẻ mặt còn xấu hơn khóc....
Nhân viên xung quanh cũng tò mò quan sát nhưng không dám lên tiếng...Nghiêm Lan thì im lặng mím môi...nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của con trai....
-" Tiểu Linh...có chuyện gì thế em?"
Hàn Thiên cau mày khó hiểu...nắm vai cô...hỏi nhỏ..
Tống Linh vẫn nhìn anh như có điều gì quan sát...không có mùi hương phụ nữ trên người anh...quần áo điều thẳng tắp.....
-" Hôm nay anh tiếp khách hàng đúng không?"
Cuối cùng cô cũng lên tiếng....
Hàn Thiên tuy không hiểu vấn đề gì xảy ra...nhưng vẫn gật đầu ngay....
-" Khách Hàng là nữ "
Tống Linh hỏi tiếp...
Đây không là câu hỏi mà là câu khẳng định...
-" Ừ "
Đúng vậy Tổng Giám Đốc của Tập Đoàn Thiên Ngạn là nữ...còn có thư kí của cô ta là nam...nhưng câu sau...anh chưa nói hết thì...Tống Linh đã òa khóc lên...
-" Thiên...anh không còn thương em và con rồi sao..huhu..."
Hàn Thiên quýnh quáng mặt mũi gì đó quăng sang một bên...ôm cô vợ nhỏ vào lòng dỗ dành...ánh mắt mờ mịt còn nhìn mẹ anh cầu cứu..Nghiêm Lan nhăn mặt lắc đầu....
-" Ngoan...Tiểu Linh không khóc...Anh thương em và con mà...Tại sao lại nói như vậy..."
Tống Linh nức lên một tiếng...hít hít mũi đỏ...Từ khi cô mang thai...cô rất dễ khóc...còn có một chuyện hành hạ cô mấy tháng liền...là sợ mất chồng...lúc nào cô cũng lo được lo mất....Nhìn thân hình ngày càng phì nhiêu..xấu xí của mình...Tống Linh lại càng sợ Hàn Thiên bị người phụ nữ khác cướp đi....Tống Linh nức nở tố cáo....
-" Anh nói dối...chính em nghe được Bill nói chuyện điện thoại...hic...Bill nói với người bên kia...phải canh chừng anh,nếu không cái cô tổng giám đốc Tập đoàn gì đó sẽ ăn anh,cô ta có tình ý với anh.
Anh biết, nhưng vẫn gặp gỡ cô ta thường xuyên...huhu...Thiên anh không còn thương em nữa sao "
Càng nói Tống Linh càng nghẹn ngào...tủi thân...Nghiêm Lan đau lòng không thôi...
Vuốt vuốt lưng..cho cô dễ thở...còn liếc xéo Hàn Thiên...vì dám làm con dâu bà đau lòng...
Trên trán của Bill nổi mấy vạch đen...cả sống lưng của anh ta cũng chảy đầy mồ hôi...Khi chứng kiến ánh mắt như muốn giết người của ông chủ.....
Hàn Thiên như hiểu ra mọi chuyện..tội của Bill anh sẽ xử sao...giờ phải tìm cách dỗ cô vợ nhỏ đang khóc thở không nổi..
-" Tiểu Linh...đừng khóc mà em...Anh không có làm điều gì có lỗi với em cả...Anh vẫn thương em và con nhất....Em tin anh đi...Đúng rồi anh sẽ hủy hợp đồng với bên Thiên Ngạn...được không em?...Sẽ không gặp gỡ cô ta...nữa.."
Nằm trong ngực anh...Ánh mắt Tống Linh lóe lên...vừa lòng khi nghe câu trả lời của anh...Cô biết mình vô lý...nhưng trong thời gian cô không tự tin với bản thân..Thì nghe anh tiếp xúc với người phụ nữ nào cô điều không muốn...Huống hồ cô ta còn có ý với chồng cô....
-" Có thật không? "
Tống linh hít hít mũi...nhìn anh...Hàn Thiên xót xa..lau nước mắt cho cô...
-" Thật...Sau này muốn biết gì phải hỏi anh...không được suy nghĩ lung tung nữa được không...Anh chỉ yêu mình em..Không có người phụ nữ nào khác"
Ôi! cả sảnh nhân viên không ngừng hốt hỏang khi thấy cảnh tượng này...
Chủ tịch của họ mặt lúc nào cũng lạnh như khối băng...mà cũng có lúc ôn nhu,nhẹ nhàng...biết nói lời ngọt ngào đến vậy....
Tống Linh nhẹ nhàng gật đầu...rút vào lòng anh...Lúc này Hàn Thiên mới thở hắt ra...nhưng tâm trạng vừa thả lỏng lại căng lên như dây đàn vì tiếng la của Tống Linh...
-" Á......"
-" Tiểu Linh..sao vậy em...?"
Hàn Thiên hoảng hốt....nhìn Tống Linh đau đớn mặt tái đi....
-" Em đau...bụng em đau...Thiên...em đau quá "
-" Tiểu Linh...có phải con muốn sinh rồi không...trời ạ con bé muốn sinh...mau...mau đưa nó đến bệnh viện "
Người luôn tỉnh táo như Hàn Thiên lúc này lại mù mịt...sự bình tĩnh không biết bay đâu sạch, nếu Nghiêm Lan không nhắc đến...
anh thật không biết phải làm thế nào...
-" Á....mẹ ơi con đau...bụng con đau..."
-" Tiểu Linh đừng sợ....ôm anh...ôm anh...anh đưa em đến bệnh viện..."
-" Tiểu Linh...cố gắng lên con"
Hàn Thiên..bế bổng cô lên...anh ôm chặt cô đi ra xe...nhìn cô đau đớn..tim anh đau lên từng cơn...miệng không ngừng lẫm bẫm....
-" Tiểu Linh...đừng sợ...anh ở đây...Tiểu Linh..."
Bill nhanh như chớp đánh xe đưa Hàn Thiên đang ôm Tống Linh cùng Nghiêm Lan vào bệnh viện...
Cả sảnh tập đoàn hỗn loạn vì tình cảnh trước mắt... Thật không thể tin,nhìn vẻ mặt xanh mét của Chủ tịch của họ...Cả công ty như được mở mang tầm mắt...Câu chuyện náo loạn của Tống Linh từ đó được đưa vào truyền thuyết trong Tập Đoàn SAP...