Chương 227: Để cho tôi ôm một lúc
A aaaaaaaaa! Má ơi!
Đây là tình huống gì?
Đầu óc lúc này Ninh Tịch giống như máy tính bị nhiễm virut, tất cả đều loạn cả lên, lúc cô lấy lại tinh thần thì phản ứng đầu tiên chính là đẩy Lục Đình Kiêu ra.
Nhưng mà Lục Đình Kiêu lại siết chặt cánh tay lại, dùng một giọng nói có chút đáng thương nói với cô: “Đừng đẩy được không? Để cho tôi ôm một chút...”
Ninh Tịch: “...”
Cái yêu cầu này cô phải trả lời thế nào?
Chết tiệt, hôm nay Lục Đình Kiêu bị làm sao vậy?
Mặc dù hai ngày nay cô vẫn luôn tránh anh nhưng tuyệt đối vẫn rất cẩn thận, không hề bứt dây động rừng, tại sao anh đột nhiên lại....
10s trôi qua...
30s trôi qua...
1 phút trôi qua....
3 phút trôi qua....
Bảo là một chút thôi cơ mà!!! Đồ nói không giữ lời!
Ngay tại lúc Ninh Tịch sắp không nhịn được nữa thì đột nhiên Lục Đình Kiêu buông cô ra: “Xin lỗi, tôi có chút thất lễ.”
Ninh Tịch nuốt nước miếng: “Ha ha ha... không sao không sao...”
Con mẹ nó tim của cô cũng sắp rớt ra ngoài luôn đấy, thế mà chỉ dùng một câu thất lễ là xong rồi sao?
Lục Đình Kiêu nhìn khuôn mặt bực tức của cô gái trước mặt, trên môi thoáng hiện lên nụ cười không dễ phát hiện: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
“Ha ha... ngủ ngon ngủ ngon, anh cũng ngủ ngon...”
Ngon cái rắm ý mà ngon, tối nay cô lại mất ngủ rồi!
Buổi sáng ngày hôm sau, quả nhiên Ninh Tịch mất ngủ cả đêm nên trốn trên giường, không dám dậy.
Cuối cùng cô đành len lút gọi điện cho Loan Loan.
“Loan Loan, Đại thiếu gia nhà em đi làm chưa?”
“Chưa ạ! Nhưng mà em thấy Đại thiếu gia có vẻ rất bận rộn từ lúc xuống lầu đến giờ điện thoại vẫn chưa rời tai, trợ lý Trình cũng đã chạy tới hình như là hỏi Đại thiếu gia lúc nào lên đường...”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Đại thiếu gia vẫn không đi! Vẫn cứ ở dưới lầu! Cũng không biết đang chờ cái gì....”
Ninh Tịch: “...” Xem ra là trốn không thoát rồi!
Ninh Tịch hít sâu vài hơi, điều chỉnh tâm tình xong liền sử dụng cái da mặt dày nhất, tự nhiên nhất đi xuống lầu.
Xuống đến nơi thấy Lục Đình Kiêu vẫn ngồi trên ghế salon, trợ lí Trình Phong thì đứng một bên ôm một chồng văn kiện thật dầy bộ dáng nôn nóng sốt ruột nhưng không dám lên tiếng thúc giục.
Ninh Tịch vừa đi xuống lầu vừa vươn vai, cố ý làm vẻ mặt ngạc nhiên: “Ô, Lục Đình Kiêu, đã tầm này này rồi sao anh chưa đi làm?”
Lục Đình Kiêu nghe được giọng của cô thì ngước mắt lên dùng một ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
“Tôi đang đợi em.” Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch ngu người: “...”
Sao cô lại đột nhiên phát hiện mình không có cách nào nói chuyện bình thường được với Lục Đình Kiêu?
Ngay tại lúc Ninh Tịch đang ngây người thì Lục Đình Kiêu tiến về phía cô.
Ninh Tịch theo phản xạ có điều kiện muốn tránh về phía sau nhưng ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đối diện lại như có sức mạnh vô hình buộc cô đứng im tại chỗ, không thể động đậy.
Lục Đình Kiêu đi tới trước mặt cô, bàn tay to lớn sờ tóc cô một cái, nói: “Nếu bây giờ không đợi em thì lại thêm một ngày không được thấy em.”
Ninh Tịch tiếp tục ngu người: “...”
“Tôi đi làm đây.” Lục Đình Kiêu vừa nói vừa đặt một nụ hôn lên trán cô.
Ninh Tịch: “...” Cô đã hoàn toàn chết máy.
Trình Phong đứng sau lưng cũng ngây người sau đó đỏ mặt quay đầu đi, một bộ phi lễ chớ nhìn(1).
(1) Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
Mới sáng sớm bị hành đến phát rồ thì thôi không nói ai ngờ lại còn bị ngược cẩu(2) thêm một lần! Quá thảm!
(2) Ngược cẩu: chỉ những người FA thấy cảnh người khác yêu đương ngọt ngào.
Đây là tình huống gì?
Đầu óc lúc này Ninh Tịch giống như máy tính bị nhiễm virut, tất cả đều loạn cả lên, lúc cô lấy lại tinh thần thì phản ứng đầu tiên chính là đẩy Lục Đình Kiêu ra.
Nhưng mà Lục Đình Kiêu lại siết chặt cánh tay lại, dùng một giọng nói có chút đáng thương nói với cô: “Đừng đẩy được không? Để cho tôi ôm một chút...”
Ninh Tịch: “...”
Cái yêu cầu này cô phải trả lời thế nào?
Chết tiệt, hôm nay Lục Đình Kiêu bị làm sao vậy?
Mặc dù hai ngày nay cô vẫn luôn tránh anh nhưng tuyệt đối vẫn rất cẩn thận, không hề bứt dây động rừng, tại sao anh đột nhiên lại....
10s trôi qua...
30s trôi qua...
1 phút trôi qua....
3 phút trôi qua....
Bảo là một chút thôi cơ mà!!! Đồ nói không giữ lời!
Ngay tại lúc Ninh Tịch sắp không nhịn được nữa thì đột nhiên Lục Đình Kiêu buông cô ra: “Xin lỗi, tôi có chút thất lễ.”
Ninh Tịch nuốt nước miếng: “Ha ha ha... không sao không sao...”
Con mẹ nó tim của cô cũng sắp rớt ra ngoài luôn đấy, thế mà chỉ dùng một câu thất lễ là xong rồi sao?
Lục Đình Kiêu nhìn khuôn mặt bực tức của cô gái trước mặt, trên môi thoáng hiện lên nụ cười không dễ phát hiện: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
“Ha ha... ngủ ngon ngủ ngon, anh cũng ngủ ngon...”
Ngon cái rắm ý mà ngon, tối nay cô lại mất ngủ rồi!
Buổi sáng ngày hôm sau, quả nhiên Ninh Tịch mất ngủ cả đêm nên trốn trên giường, không dám dậy.
Cuối cùng cô đành len lút gọi điện cho Loan Loan.
“Loan Loan, Đại thiếu gia nhà em đi làm chưa?”
“Chưa ạ! Nhưng mà em thấy Đại thiếu gia có vẻ rất bận rộn từ lúc xuống lầu đến giờ điện thoại vẫn chưa rời tai, trợ lý Trình cũng đã chạy tới hình như là hỏi Đại thiếu gia lúc nào lên đường...”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Đại thiếu gia vẫn không đi! Vẫn cứ ở dưới lầu! Cũng không biết đang chờ cái gì....”
Ninh Tịch: “...” Xem ra là trốn không thoát rồi!
Ninh Tịch hít sâu vài hơi, điều chỉnh tâm tình xong liền sử dụng cái da mặt dày nhất, tự nhiên nhất đi xuống lầu.
Xuống đến nơi thấy Lục Đình Kiêu vẫn ngồi trên ghế salon, trợ lí Trình Phong thì đứng một bên ôm một chồng văn kiện thật dầy bộ dáng nôn nóng sốt ruột nhưng không dám lên tiếng thúc giục.
Ninh Tịch vừa đi xuống lầu vừa vươn vai, cố ý làm vẻ mặt ngạc nhiên: “Ô, Lục Đình Kiêu, đã tầm này này rồi sao anh chưa đi làm?”
Lục Đình Kiêu nghe được giọng của cô thì ngước mắt lên dùng một ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
“Tôi đang đợi em.” Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch ngu người: “...”
Sao cô lại đột nhiên phát hiện mình không có cách nào nói chuyện bình thường được với Lục Đình Kiêu?
Ngay tại lúc Ninh Tịch đang ngây người thì Lục Đình Kiêu tiến về phía cô.
Ninh Tịch theo phản xạ có điều kiện muốn tránh về phía sau nhưng ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đối diện lại như có sức mạnh vô hình buộc cô đứng im tại chỗ, không thể động đậy.
Lục Đình Kiêu đi tới trước mặt cô, bàn tay to lớn sờ tóc cô một cái, nói: “Nếu bây giờ không đợi em thì lại thêm một ngày không được thấy em.”
Ninh Tịch tiếp tục ngu người: “...”
“Tôi đi làm đây.” Lục Đình Kiêu vừa nói vừa đặt một nụ hôn lên trán cô.
Ninh Tịch: “...” Cô đã hoàn toàn chết máy.
Trình Phong đứng sau lưng cũng ngây người sau đó đỏ mặt quay đầu đi, một bộ phi lễ chớ nhìn(1).
(1) Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
Mới sáng sớm bị hành đến phát rồ thì thôi không nói ai ngờ lại còn bị ngược cẩu(2) thêm một lần! Quá thảm!
(2) Ngược cẩu: chỉ những người FA thấy cảnh người khác yêu đương ngọt ngào.