Chương 33
Lúc giọng Bùi Hàn Chu vang lên trong một giây kia, Lâm Lạc Tang nhanh chóng ý thức được mình đã chạm vào người thật, chỉ một thoáng thu tay lại, sợ hãi không thôi và hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô trong bóng tối, ánh mắt vừa không nói nên lời vừa không hiểu tại sao.
“Tôi ngủ ở nhà mình cũng kỳ quái à?”
Bị một kích như vậy, Lâm Lạc Tang xem như hoàn toàn thanh tỉnh, đứng dậy ấn mở cây đèn ngủ rồi dụi mắt, “Anh còn biết đây là nhà mình đấy à.”
Bùi Hàn Chu:?
Cô tiếp tục nói không nhanh không chậm: “Sắp một tuần không có tin tức, tôi còn tưởng rằng chúng ta ly hôn rồi kìa.”
“……”
Anh đang muốn nói một câu công việc bận rộn thì cô lại thình lình xốc chăn lên, cũng chẳng hề nghe anh nói, phủ thêm áo khoác chửi bậy câu “Cũng không biết khó chịu cái gì” rồi vào nhà tắm tẩy trang tắm rửa.
Chờ cô bận rộn xong đâu vào đấy đã là một tiếng sau, Lâm Lạc Tang khoác khăn tắm ra ngoài sấy tóc. Anh vì chờ cô cũng tiện tay lật tạp chí rồi thản nhiên nói: “Nghe nói em thi đấu gặp khó khăn à.”
“Ừm,” cô vừa cuốn tóc vừa lấy máy sấy tóc, “Demo bị ai đó rò rỉ ra trước, còn chưa biết là ê-kíp nhà ai làm.”
Làm hại cô chống lại ý trời sửa nhạc, rõ như ban ngày sửa demo nhạc chậm thành nhanh, may mắn bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm nên vẫn giữ nguyên thứ hạng.
Lâm Lạc Tang đỡ đỡ rãnh phía sau răng mình thì cảm giác được có chiếc răng khôn đang ngo ngoe rục rịch, bắt đầu hiểu ra kinh nghiệm có liên quan: “Đúng rồi, anh từng mọc răng khôn chưa?”
“Ừ.”
“Nhổ hả?”
Thấy anh gật đầu, cô tiếp tục hỏi, “Mới vừa mọc ra là nhổ liền hay là chờ đến nhiễm trùng mới nhổ?”
“Mọc ra thì nhổ, bằng không chờ đến nhiễm trùng sẽ rất phiền toái, tôi chưa bao giờ để chuyện tới trước mắt…”
Lời Bùi Hàn Chu nói được một nửa thì thấy màn hình điện thoại của cô sáng lên, anh vốn không có đam mê dòm ngó, ai ngờ chợt liếc mắt qua đã thấy được cái tên chướng mắt nên nhìn chăm chú kỹ xem.
Đoàn Thanh: 【 Em ngủ chưa? Anh là Đoàn Thanh. 】
Anh nhíu mày.
Sao cô còn ghi chú số điện thoại của Đoàn Thanh?
Vì sao có ghi chú rồi mà Đoàn Thanh còn muốn tự giới thiệu nữa chứ?
Sao giờ này mà Đoàn Thanh còn gửi cho cô thứ này hả?
Đối mặt với tin nhắn giới thiệu tựa như yêu đương vụng trộm, tổng giám đốc Bùi thoáng nheo mắt, cảm giác phải chăng có một Vòng Bắc Cực bí ẩn trước mặt, đỉnh núi Alaska như đang nhấp nháy ánh sáng màu xanh lục hay không.
Anh nhìn thoáng qua thời gian, khá lắm, 3 giờ rưỡi sáng.
Làm sao có mối quan hệ bình thường nào gửi tin nhắn vào lúc này.
Lâm Lạc Tang sấy tóc, đang rối rắm với chuyện hình như răng khôn của mình đang nhiễm trùng, nghe “đàn anh” từng nhổ răng khôn mở miệng nên không khỏi hết sức chăm chú lắng nghe anh đáp lời, ai ngờ Bùi Hàn Chu nói được một nửa thì im thin thít.
Cô thúc giục: “Không để chuyện tới trước mắt thì anh làm gì? Sao không nói tiếp?”
“Không nói,” anh cứng rắn ném tạp chí đến trên sô pha, “Mệt mỏi.”
Lâm Lạc Tang:????
Cô cũng hơi bực: “Anh mới nói mấy chữ mà đã mệt rồi? Ngày thường bận việc đến 6 giờ sáng sao tôi cũng chả thấy anh mệt thế hả? Thì ra là vậy, anh cũng chỉ cho mình thoải mái mà không cho phép người khác sướng phải không??”
Bùi Hàn Chu thường xuyên một mình sướng đến 6 giờ sáng: “………………”
“Tôi làm sao không cho em thoải mái hả.” Anh khàn giọng hỏi lại.
“Trong lòng anh rõ ràng.”
Sau khi nói xong Lâm Lạc Tang vặn máy sấy tóc ở mức tối đa, tiếng gió vù vù lập tức tràn ngập khắp căn phòng, tiếng người cũng không lớn lắm.
Cô đưa lưng về phía anh, rất hiển nhiên là dáng vẻ cô quá lười để nói chuyện với anh, cũng không muốn nghe anh nói nữa.
Không khí không quá hòa hợp chạy dọc theo theo kim phút, mười phút sau, Lâm Lạc Tang rốt cuộc thở phì phò buông máy sấy xuống.
Người đàn ông này luôn lên cơn động kinh không thể hiểu được, vui thì cào bạn hai cái, không vui cũng không hề báo trước, không hề có lý do nằm khoan thai nghỉ ngơi ở trên giường, từ chối nói nhiều thêm một chữ với bạn.
Bùi Hàn Chu vào lúc cô chui vào ổ chăn đã nghe được vợ mình nghiến răng nghiến lợi nặn ra châm ngôn bảy chữ mới từ kẽ răng…
Đàn ông rác rưởi nhiều hư hỏng.
Bùi Hàn Chu: “……”
Người thấy ánh sáng xanh là anh còn chưa tức giận thành như vậy, tại sao cô lại có vẻ tức giận như thế nhỉ?
Anh muốn nói chuyện, kết quả toàn bộ quá trình cô đưa lưng về phía mình, còn mang tai nghe lên, xây dựng ra một không gian nhỏ cách biệt với thế giới và từ chối giao tiếp.
Anh nghiêng người, vừa vặn có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của cô.
Sau đó Bùi Hàn Chu thưởng thức suốt năm phút tại chỗ, vợ anh đã sử dụng những ngón tay tao nhã vừa làm móng và tài năng tiến hành chu đáo nhục mạ anh không mang theo một chữ thô tục lại máu chó đầy đầu ở khung thoại như thế nào.
Sau khi biểu đạt xong có vẻ như cô nhẹ nhõm đi rất nhiều, cơn giận toàn thân dần dần dịu lại, thậm chí còn bởi vì buồn ngủ mà ngáp một cái nhưng vẫn không dừng lại, vì Weibo nào đó là “Đàn ông có cái gì tốt, chẳng phải chị em tụi mình sống nương tựa lẫn nhau sao”mà dâng lên một nút like thân thiết.
Đang lúc anh tính toán xách người lên để cô nếm mùi đau khổ trên đời thì hình ảnh trên điện thoại của cô thay đổi.
Có người gọi điện thoại đến.
Thật là trùng hợp, lại là Đoàn Thanh.
Nhìn cái phím trò chuyện màu xanh lục bên trái giao diện, Bùi Hàn Chu chỉ cảm thấy đêm nay có hơi dị ứng với màu xanh lục.
Nhưng Lâm Lạc Tang nhanh chóng ấn xuống từ chối.
Đoàn Thanh lại gọi đến, cô lại nhấn từ chối.
30 giây sau, tin nhắn mới của Đoàn Thanh hiện lên: 【 Sao em không nhận điện thoại? 】
Cô không trả lời.
Đoàn Thanh lại nói: 【 Không có ý gì khác, chỉ là thấy em online Weibo, mới vừa biết bài đăng hôm nay của em làm sáng tỏ hot search trước kia của chúng ta. Sau khi ngẫm nghĩ lại anh vẫn muốn giải thích rằng hot search kia không phải anh mua, hy vọng chưa mang đến quá nhiều phiền phức cho em. 】
Lâm Lạc Tang nhìn, chả thèm đáp mà xóa sạch tin nhắn, thuận tiện kéo dãy số của anh ấy vào danh sách đen.
Cô làm dứt khoát lưu loát, cũng không có gì che che giấu giấu, thậm chí đều không bởi vì chột dạ ngoảnh đầu xem có bị phát hiện hay không, bình tĩnh giống như là thấy được tin nhắn rác.
Từ giọng điệu bị từ chối mấy lần cũng không mấy ngạc nhiên của Đoàn Thanh, hẳn là cô cũng thường xuyên không lưu tình chút nào với Đoàn Thanh.
Bùi Hàn Chu nhắm mắt, cảm giác được ánh sáng xanh được triệu hồi cách đó không xa đang dần dần biến mất, thế giới bình yên.
Lâm Lạc Tang lại xem Weibo một lát, cơn buồn ngủ dần ập đến, đặt điện thoại xuống bắt đầu nổi lên cơn buồn ngủ, ngay trước khi chìm vào giấc ngủ thì có giọng nói vang lên bên gối.
“Tôi chưa bao giờ để chuyện tới trước mắt mới xử lý, dường như đều là phòng ngừa chu đáo cho nên trưởng thành năm ấy đều nhổ cả bốn chiếc răng khôn.”
“Một lần hai cái, răng trên và răng dưới ở một bên, bên kia để lại ăn cơm.”
“Nếu không mọc ra hoàn toàn thì phải bắt tay khâu vết thương. Nếu nó mọc ra thì bảy ngày cắt chỉ.”
“Hết thuốc tê sẽ đau, nhịn không nổi có thể uống thuốc giảm đau.”
Suy nghĩ rời rạc của Lâm Lạc Tang phản ứng kịp thời, phát hiện anh lại bắt đầu nói chuyện răng khôn.
Rốt cuộc người đàn ông này có chủng loại bệnh tâm thần gì thế??
Nhưng cô thật sự quá buồn ngủ, không có sức lực cãi nhau với anh, lòng hiếu kỳ được thỏa mãn nên cô đáp lời một câu có ý tứ: “Anh thật tàn nhẫn với mình, không nhiễm trùng đã nhổ.”
“Con người cần phải có cảm giác nguy hiểm.”
Cô cũng không biết mình có trả lời lại hay không, ý thức tan rã, sắp bị kéo vào trong mộng.
Lúc này, anh lại mở miệng: “Vì sao vừa rồi em kéo đen anh ta?”
Cô dùng giọng mũi không có sức lực gì mà lên tiếng, buồn ngủ đến độ đôi mắt đều díu lại: “Ai?”
“Đoàn Thanh.”
Cô “Ồ” lên một tiếng: “Trước đó không chú ý, quên mất còn có số điện thoại của anh ta, WeChat xóa……”
Đột nhiên lại giật mình tỉnh táo và mở to mắt: “Anh thấy được hả??”
Bùi Hàn Chu không cảm thấy kinh ngạc: “Đúng vậy.”
Cô nghĩ đến thao tác khỏe như văm của mình khi cầm điện thoại thì hơi nhút nhát: “…… Thấy được bao nhiêu?”
“Toàn bộ.”
Không chờ cô phản ứng, anh tiếp tục dùng giọng nói rất ư là nhạt nhẽo trình bày: “Bao gồm em nói kiếp sau muốn học y khâu lại miệng vết thương thật lớn trên não tôi, dùng bọt biển hút đi toàn bộ nước trong đầu tôi, cùng với khâu trên miệng tôi một chiếc khóa kéo vĩnh viễn, còn muốn lúc tôi nhắm mắt nghỉ ngơi trùm chăn qua đầu tôi.”
Lâm Lạc Tang: “…………”
*
Lâm Lạc Tang cũng không biết đêm đó mình thuận lợi vượt qua như thế nào.
Nhưng may mắn thay còn tồn tại mà sống đến bình minh, hơn nữa ngủ tới 9 giờ hơn.
Cô trở mình, mở điện thoại ra đã nhận được tin nhắn Nhạc Huy thúc giục: 【 Tang, em nhìn nguồn âm thanh bị rò rỉ ngày hôm qua xem, anh còn muốn bắt được là ai làm chuyện đó, bằng không anh ngủ không có được. 】
Cô mang tai nghe lên, nghe kỹ một lần phần bị rò rỉ ngày hôm qua, quả thật chính là bản mo-rát demo tuỳ ý, hoàn toàn tìm không thấy manh mối gì từ bên trong.
Thủ phạm gây án cũng không để lại bất luận chứng cứ gì, không có một bản nháp nào, không có nơi nào để khóa.
Nhạc Huy: 【 Lúc ấy sau khi em gửi demo đi thì có bao nhiêu người trả lời em? 】
Lâm Lạc Tang chụp màn hình và gửi cho anh ấy: 【 Có tám người. 】
Nhạc Huy: 【 Em xem đi, quả nhiên, Hi Mộ không reply em, anh cảm thấy khó mà nói được, thật sự có thể là lén nhìn nhưng không rep. Trở lời cũng không đến mức còn dám làm chuyện tàn nhẫn như vậy, chẳng phải nói rõ cho người khác mình trộm đồ sao? 】
Lâm Lạc Tang không biết nên nói như thế nào nhưng chính cô cảm giác theo bản năng là Hi Mộ sẽ không làm chuyện như vậy.
Ngay cả chán ghét ai cũng đường đường chính chính viết ở trên mặt, không ưa cô thì đoán chừng Hi Mộ đã sớm diss nhiều không thương tiếc.
Lâm Lạc Tang click mở tập tin mình gửi ở trong group, lật xem tin nhắn một cách nhàm chán lại bỗng nhiên sửng sốt khi nghe thấy ở nơi nào đó…
Không đúng, tiết tấu của nhịp trống và âm thanh bị tuồn ra…… Tại sao không giống nhau?
Cô mở máy tính ra, xác minh phỏng đoán của mình.
Âm thanh bị tung ra là bản demo cuối cùng mà những gì cô đăng trong nhóm là nội dung hôm trước cô làm, rất nhiều chỗ cũng chưa chỉnh sửa.
Phiên bản cuối cùng của bản demo được truyền ra từ đâu?
Lâm Lạc Tang rời khỏi nhóm, sau khi nhìn đến khung thoại trên trang chủ nào đó thì hơi trì trệ.
Cô nhấn vào khung chat của mình và Nghê Đồng, tìm được đoạn âm thanh mình gửi đi rồi click mở.
Tiết tấu của nhịp trống và thời lượng của đàn organ hoàn toàn tương ứng với âm thanh bị tuồn ra, cô share cho Nghê Đồng, trùng hợp chính là bản demo cuối cùng.
Có lẽ vì phiên bản đầu tiên và phiên bản cuối cùng của bản demo nằm trong các thư mục khác nhau, mà cô đều đặt tên cho chúng là “ Mo-rát《 Đoán 》” nên đã bị nhầm lẫn trong quá trình truyền tải.
Lúc ấy Nghê Đồng la hét ở trong nhóm, mọi người bắt đầu ồn ào khiến cô cũng không cẩn thận thẩm tra đối chiếu mà tiện tay gửi đi, không nghĩ tới lại truyền thành phiên bản khác nhau.
Cô chắc mẫm bản cuối cùng cô chỉ gửi cho Nghê Đồng. Mà Nghê Đồng đã nghe qua demo của cô nên sẽ không nghe tiếp âm thanh có tên giống nhau, vì vậy cũng không biết hai cái thật ra tồn tại rất nhiều khác biệt.
Lâm Lạc Tang nhíu mày, lúc này mới gửi voice chat cho Nhạc Huy giải thích tình huống, trong lòng Nhạc Huy lập tức đầy căm phẫn: “Vậy còn chờ gì nữa, đi tìm cô ả! Anh biết hôm nay cô ta ở đâu, hình như là ở bên cạnh tòa nhà《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 kia, hẳn là đang bàn về hợp đồng quảng bá thương hiệu rất cao cấp, quản lý còn đang khoe khoang ở trong vòng bạn bè.”
Lâm Lạc Tang cũng là người bộc trực và thích làm rõ mọi chuyện nên đã lên xe với Nhạc Huy.
Ở trên xe, Nhạc Huy còn cho cô xem vòng bạn bè của quản lý Nghê Đồng: 【 Lần đầu tham gia 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 nơi cao thủ tụ tập đã giành được hạng nhất, thật kiêu ngạo vì cục cưng nhà tui ~! Nhưng giành được giải nhất thật sự rất tốt, đợi lát nữa đi bàn hợp đồng quảng bá trang sức, chờ tin tức tốt từ tui [ ha ha ]】
Lên sân khấu thi đấu Nghê Đồng hạng nhất, Hi Mộ hạng nhì, Lâm Lạc Tang hạng ba. Bởi vì sáng tác kéo dài ba giờ của Lâm Lạc Tang chưa trải qua nhiều lần chỉnh sửa và điều chỉnh cho nên độ tinh tế chưa đủ lắm, vũ công cũng không xuất hiện như dự đoán, nhưng dựa vào mấy giờ đã hoá hoàn cảnh xấu thành ưu thế, tổng thể màn trình diễn đã rất sáng mắt, cũng sắp được bình luận và hot search phong thần.
Nhạc Huy còn đang phân cao thấp với vòng bạn bè này, cuồng nhiệt nhục mạ quản lý của Nghê Đồng: “Người quản lí này cũng thật là khoe khoang quá đi mất, cái chuyện có bây lớn còn đăng lên vòng bạn bè dài như vậy. Hợp đồng thương hiệu trang sức có gì đặc biệt hơn người, gặp may mắn cầm hạng nhất còn muốn lên trời, chẳng giữ được bình tĩnh chút nào, nông cạn! Tục tằng! Nhàm chán chết đi được!”
Lúc Nhạc Huy nói chuyện, Lâm Lạc Tang cúi đầu không biết là đang tìm kiếm cái gì, nhanh chóng, lúc Nhạc Huy dứt lời thì Lâm Lạc Tang cũng đưa điện thoại tới phía dưới mí mắt anh ấy.
Là vòng bạn bè của chính Nhạc Huy, mấy cái mới nhất thình lình chính là…
【 Ẩu tả!! Lâm Lạc Tang đã sáng tác một bản nhạc hùng tráng và bắt lấy trái tim như vậy trong ba giờ!! Nhạc sĩ có một không hai chẳng qua cũng chỉ có thế!! 】
【 Ôi, hai thương hiệu đồ uống trong nước tìm tới cửa cùng một lúc, đồng ý một cái thì phải từ chối một cái khác, ngẫm lại còn có hơi khổ sở nho nhỏ. 】
【 Hôm nay lại là vì Lâm Lạc Tang bật đèn call một ngày! Không biết là hạng nhất lần thứ mấy, sợ hãi quá đi, hạng nhất quá nhiều đếm không hết, ai biết chuyện có thể nói với tôi một chút nha [ nhe răng ]】
【 Mỗi ngày đều không buồn rầu khổ não như ai khác, nghệ sĩ nhà người ta yêu đương tinh thần sa sút không làm việc, nghệ sĩ nhà tôi vừa vươn lên vừa viết nhạc còn 365 độ không góc chết, rất nhiều cảm giác tôi nhất định không thể trải nghiệm. Một mình sung sướng đêm khuya, khó tránh khỏi hơi tịch mịch, một giọt nước mắt trượt dài trên khuôn mặt đẹp trai của quản lý Lâm Lạc Tang. 】
Nhìn khóe miệng run rẩy của Nhạc Huy, Lâm Lạc Tang lý trí trình bày: “Em cảm thấy ấn khoa trương mà nói, quản lý của Nghê Đồng không sánh bằng anh.”
Nhạc Huy: “……”
“Lúc anh đang mắng người khác, em có thể đừng hủy đi sân khấu của anh hay không??”
Sau khi khúc nhạc đệm về quản lý của Nghê Đồng kết thúc, hai người thuận lợi đến Hoa Vũ Gian nghe nói là chỗ Nghê Đồng.
Sau khi Nhạc Huy báo số phòng, nhân viên phục vụ lễ phép cười nói: “Ngại quá thưa anh, anh không có tên trong số khách trong phòng, chúng tôi không có quyền mở cửa cho anh nếu không được phép.”
Lâm Lạc Tang gỡ mắt kính xuống uống miếng nước rồi nhướng mày nói với Nhạc Huy: “Chờ ở cửa xem, chờ cô ta ra rồi hỏi lại.”
Lúc nhân viên phục vụ nhìn thấy cô thì sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng tiếng lại gần, cười như tắm mình trong gió xuân: “Chào bà chủ.”
Lâm Lạc Tang:?
Nhân viên phục vụ: “Nếu bà chủ tới tìm người, chúng em có thể giúp chị dò hỏi một chút.”
Đi theo nhân viên phục vụ tới lầu sáu, Nhạc Huy nhỏ giọng hỏi Lâm Lạc Tang: “Con mẹ nó kia cũng thuộc về Bùi Hàn Chu hả?”
“Hình như là vậy.” Lâm Lạc Tang sờ vành tai.
“Hình như là vậy?” Nhạc Huy lé mắt, “Em cũng không biết tài sản và bất động sản đứng tên chồng em chút nào sao?”
“Quá nhiều, em cũng không rõ hết, thuộc cái kia còn không bằng thuộc lời bài hát. Thời gian chuẩn bị cho một bài hát chỉ có bảy ngày..”
“…… Thôi được rồi, coi như em giỏi.”
Rất ngoài ý muốn, sau khi nhân viên phục vụ thông báo xong, Nghê Đồng lại để hai người trực tiếp đi vào.
Quản lý còn ngồi bên cạnh Nghê Đồng, người đàn ông đối diện khoảng bốn mươi tuổi, có vẻ là người phụ trách nhãn hiệu trang sức.
Lâm Lạc Tang nhìn lướt qua mặt bàn: “Đang bận sao?”
Tâm trạng của Nghê Đồng hẳn là đang tốt, khóe môi làm sao cũng không áp xuống được: “Vừa mới bàn xong, đang chuẩn bị ký tên. Tang Tang tới đây có chuyện gì, muốn nghỉ ngơi trước một chút hay không? Nơi này của em có trà.”
“Không cần, tôi có vài việc muốn hỏi cô, cô ra ngoài với tôi một chút.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí nhất thời không đúng, quản lý của Nghê Đồng trợn mắt, người phụ trách trang sức cũng ngừng vài giây, chợt hỏi thật cẩn thận: “Có chuyện gì ư?”
Lâm Lạc Tang nhún vai: “Chuyện cá nhân, đi ra ngoài nói đi.”
“Không cần,” Nghê Đồng thở dài một hơi, “Vậy ở chỗ này đi. Đi ra ngoài nói chuyện luôn có cảm giác là chuyện gì đó đáng sợ, nhãn hiệu đại diện của em vẫn còn ngồi đối diện đấy. Gần đây chị cũng biết tìm người phát ngôn rất nghiêm khắc, đều tìm hình tượng tốt biết an phận, dù sao em cũng không thể khiến người ta hiểu lầm em làm chuyện gì xấu á, bằng không sao có thể an tâm tìm em là người đại diện thương hiệu.”
Phỏng chừng Nghê Đồng để hai người tiến vào cũng là không muốn để lại ấn tượng bí mật gì ở trước mặt thương hiệu đại diện, muốn cho đối tượng hợp tác yên lòng mới có thể ký kết hợp đồng tốt hơn.
Nghê Đồng đưa ra ám chỉ bảo vệ hình tượng của mình nhưng Lâm Lạc Tang cụp mắt, thấy bản thân cô ta yêu cầu thẳng thắn thì cũng không quanh co lòng vòng: “Trước đó tôi gửi demo cho cô, có phải cô tung ra ngoài hay không?”
Nghê Đồng chớp đôi mắt tròn xoe, cười thật trong sạch: “Sao có thể ạ, thứ này không thể truyền ra ngoài nha, hơn nữa sau đó không phải chị gửi trong group sao?”
“Chị cảm thấy chuyện kia là em làm sao? Nhưng trong group nhiều người như vậy, người nhiều phức tạp……”
Nghê Đồng hơi giấu đầu lòi đuôi, đi lên là phủ nhận chuyện mình làm rò rỉ nhạc nhưng như vậy ngược lại chỉ làm sâu sắc thêm sự thật rằng cô ta là người khởi xướng.
Lâm Lạc Tang nói: “Nhưng tôi đã đặt tên sai tệp, gửi trong nhóm và gửi cho cô không phải một bản, bản bị rò rỉ chính là bản của cô. Ngoại trừ cô thì tôi chẳng gửi cho bất cứ ai.”
Sau những lời nói đơn giản này, cả phòng rơi vào tĩnh lặng.
Là quản lý của Nghê Đồng mở miệng biện giải trước: “Nói không chừng cô share cho người khác nhưng cô quên mất thì sao? Chúng tôi bây giờ đang nói chuyện hợp tác, cô tới nói cái này không tốt lắm, không loại trừ khả năng cố tình ngăn cản hợp đồng thương hiệu của chúng tôi.”
“Cô có bệnh à,” Nhạc Huy tiến lên hai bước bác bỏ chính diện, “Nhà của chúng tôi tay cầm bảy cái hợp đồng quảng cáo, đang bàn bạc còn một đống, ngoắc ngoắc ngón tay đã có daddy đầu tư vội vàng đưa tiền, trời lạnh không có việc gì lớn chạy tới ngăn cản trang sức của mấy người à? Cô cho rằng đầu óc con người đều bị lừa đá giống cô ư?”
Nghê Đồng xấu hổ mà ho khan hai tiếng, hỏi Lâm Lạc Tang: “Chị xác định chị chưa từng chuyển cho người khác sao?”
Lâm Lạc Tang quan sát đến biểu cảm của cô ta: “Nếu tôi không xác định, hiện tại làm sao lại tìm đến cô?”
Nghê Đồng ảo não mà cắn cắn môi, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Vậy có thể là em không cẩn thận gửi đến nhóm khác thì phải? Nhưng lúc ấy nhất định là cảm thấy chị viết rất hay, đơn giản là vì chia sẻ âm nhạc của chị, không có ý tưởng khác. Nhất định là những người đó một truyền mười mười truyền trăm, account marketing mới có thể khó dằn nổi đăng ngay trong ngày, có lẽ là lúc chị tập luyện nhiều người lục tìm sân khấu, độ hot mới có thể dâng lên. Em chơi chiêu với chị làm gì, cũng không có chỗ tốt gì với em.”
Mọi chuyện khá thú vị chính là thật ra account marketing đã bắt đầu giở trò vào ngày cô share demo cho Nghê Đồng nhưng đều là một ít tài khoản nhỏ thử nghiệm, không ai để ý đến. Cô tập luyện mấy giờ kết quả mới có blogger lớn tự mình ké fame cho nên rất nhiều người đều nghĩ thông tin bị tuôn ra vào ngày cô tập luyện, thật ra không phải, nguồn nhạc đã sớm bị tiết lộ.
Nếu nói mới vừa rồi chỉ là hoài nghi thì sau khi Nghê Đồng nói ra những lời này, Lâm Lạc Tang đã hoàn toàn xác định toàn bộ chuyện này là do cô ta đang giở trò.
Xác định được thủ phạm, Lâm Lạc Tang ngược lại nhẹ nhàng không ít, dù bận vẫn ung dung hỏi cô ta: “Sao cô biết account marketing bắt đầu đăng vào cùng ngày? Không phải phòng làm việc của tôi tìm ngọn nguồn cả đêm thì tôi cũng không biết account marketing bắt đầu lộ nguồn vào cùng ngày.”
“……” Nghê Đồng á khẩu không trả lời được.
“Không phải cô nói cô chia sẻ cho bạn bè trong group xem, bọn họ truyền ra ngoài sao?” Lâm Lạc Tang lại cho cô ta một cơ hội nữa, “Cô đưa nhật ký cô gửi trong nhóm cho tôi xem một cái.”
“Nếu như theo như lời cô nói, cái đó là bọn họ truyền, vậy nhật ký cô gửi đi hẳn là trước khi account marketing phơi bày ra ánh sáng phải không?”
Chưa nói đến việc Nghê Đồng rốt cuộc có đưa ghi chép hay không, cho dù gửi đi, nếu thời gian gửi đi là sau khi account marketing phơi bày ra ánh sáng thì trùng hợp có thể chứng minh cô ta trước sau mâu thuẫn, đang nói dối.
Lâm Lạc Tang câu câu chữ chữ đâm thẳng vào điểm yếu, Nghê Đồng lập tức hết đường chối cãi, không chỉ không nói nên lời mà cả sắc mặt cũng hơi thay đổi, đỏ chuyển sang trắng, quẫn bách không xuống bậc thang được, hoàn toàn không thể tự bào chữa, thiếu chút nữa làm đổ cốc nước do sẩy tay.
Người phụ trách trang sức vừa thấy tình huống này cũng lập tức hiểu, hoá ra hot search lớn như vậy ngày hôm qua lại là hành động nhỏ của Nghê Đồng, hợp đồng cái lùm mía nó thiếu chút nữa đã ký. Gần đây không ít nhãn hiệu đều bởi vì người phát ngôn có tin tức tiêu cực liên tiếp ồn ào ra chuyện bực mình, thậm chí còn tổn hại đến hình tượng nhãn hiệu cho nên không nhãn hiệu nào dám dùng nghệ sĩ làm loạn, anh ta thiếu chút nữa đã đẩy mạnh mình vào lò lửa!
Moá nó, may mắn Lâm Lạc Tang đến, dừng cương trước bờ vực.
Người phụ trách nhanh chóng muốn lấy hợp đồng về, kết quả bị quản lý của Nghê Đồng đột nhiên đè lại, “Cái này còn chưa có ký.”
Người phụ trách ứa ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt không tình nguyện, chỉ thiếu nước gõ ra “Ai còn dám dùng nghệ sĩ có vết xấu” dán ở trước ngực: “Tôi trở về thương lượng một chút, cô cũng biết, gần đây tình thế khẩn trương. Nếu muốn tăng lượng tiêu thụ thì mọi người đều đi tìm MC nổi tiếng, năng lực gánh mạnh nhất trong nghề, tìm người phát ngôn nhất định thì phải xem xét hình ảnh thương hiệu, thật sự không dám bí quá hoá liều.”
“Nghệ sĩ nhà chúng tôi chính là hình tượng nghệ sĩ tích cực mà các người muốn!” Quản lý của Nghê Đồng thấy đàm phán lâu như vậy, đối phương lại nói rút là rút thì khó tránh khỏi hơi ức chế không kiềm chế được nhưng vẫn cố nén tính tình nhẫn nại, cố hết sức ôn hòa trình bày, “Chúng tôi tuy rằng là người mới nhưng cậu xem gương mặt và hình tượng màn ảnh đều tốt đến mức không còn lời gì để nói, rất phù hợp với vị trí thương hiệu. Huống hồ chúng ta đã bàn bạc được ba tháng, chuyện này đột nhiên leo cây…… Cũng không tốt lắm đâu.”
“Nhưng cô…” người phụ trách nhìn thoáng qua Lâm Lạc Tang và Nghê Đồng rồi thở dài, “Cho dù là đứa ngốc cũng có thể nhìn ra là chuyện như thế nào, chứng cứ đều ở chỗ này, nghệ sĩ của cô cũng chẳng có gì để nói, cô còn vòng vo trước mặt tôi, có phải có chút ý tứ khinh thường chỉ số thông minh của tôi hay không?”
Người phụ trách thật sự cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị người ta vũ nhục, thậm chí đối phương còn muốn đè tư duy logic của anh ta xuống đất để ma sát.
Sau khi anh ta bị người giữ lại dây dưa thì lập tức nổi khùng: “Đã làm thì nhận đi, cũng không phải ai ấn đầu bắt mấy người làm. Lúc ấy dám làm thì phải nghĩ đến những biến số sẽ xảy ra sau khi sự việc được phơi bày. Đã làm phò còn muốn lập đền thờ trinh tiết, cái nết cũng quá khó coi đó nha bà chị.”
Bị kêu là bà chị, còn nghe những lời khó nghe như vậy, quản lý của Nghê Đồng sớm đã tức giận đến mức nắm chặt thành nắm đấm dưới gầm bàn, gân xanh đều nổi lên nhưng cuối cùng cô ta cũng không nỡ từ bỏ miếng bánh ngọt này nên vẫn cười làm lành quỳ liếm láp: “Chúng tôi cũng phối hợp với các người, là bởi vì các người muốn thấy độ nổi tiếng cao, chúng tôi bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, vậy còn không thể nhìn ra thành ý hợp tác của chúng tôi hay sao? Sau này nhất định sẽ không có chuyện đó, chuyện hôm nay tôi tuyệt đối có thể giải quyết xong. Sau khi giải quyết riêng thì sẽ dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết, bảo đảm đều sẽ không còn tai hoạ ngầm nào, điều này anh yên tâm.”
Người phụ trách: “Cô bảo đảm? Cô có lòng tin?”
“Tôi khẳng định có, tuyệt đối dọn dẹp sạch sẽ, tôi làm việc cũng không ướt át bẩn thỉu, quả quyết thật sự đấy.” Quản lý của Nghê Đồng cho rằng tình thế phát triển cuối cùng cũng được mình cứu trở về nên không khỏi thở nhẹ một hơi.
Kết quả giây tiếp theo đổi lấy lời từ chối càng thêm quyết đoán hơn: “Nhìn dáng vẻ của cô tựa như đặc biệt có kinh nghiệm chùi đít cho người ta, loại chuyện này làm không ít chứ hả?”
Quản lý: “……”
“Đều là kẻ tái phạm tôi càng không thể ký, mẹ bà, thật sự coi tôi là đồ ngu à! Tôi đều nhìn thấy vết nứt bên cạnh gương, cô còn bảo tôi mua gương về, sao tôi phải gánh vác nguy hiểm vỡ vụn vì mấy người hả?”
“Kiếm ăn không dễ dàng, tôi cũng muốn giữ chén cơm.” Người phụ trách nói.
Vẻ mặt quản lý của Nghê Đồng đã sắp chịu đựng không nổi nhưng vẫn cố nén tìm kiếm điểm thuyết phục: “Đúng vậy, kiếm ăn thật sự không dễ dàng, cậu xem cậu chạy thật xa tới cũng rất vất vả, phía trên đều ngầm thừa nhận quyết định người phát ngôn, đột nhiên thất bại cậu cũng không thể báo cáo kết quả công tác phải không?”
Người phụ trách thương hiệu trang sức gật đầu lia lịa: “Đây là sự thật.”
Sau đó anh ta xoay mặt về phía Lâm Lạc Tang: “Cô Lạc Tang có nhận hợp đồng thương hiệu trang sức không? Nếu như không có không bằng suy xét bên tôi một chút nhé? Giá mà chúng tôi đưa ra khá tốt, hơn nữa kế tiếp quảng bá tuyên truyền cũng rất nhiều, có thể phối hợp ý tưởng của phòng làm việc bọn cô để thực hiện việc quảng bá rộng rãi.”-
“Thật ra lúc trước chúng tôi họp, Lạc Tang đã trong danh sách tuyển chọn: Người đẹp khí chất tốt, vươn lên lại có năng lượng, chẳng có lịch sử đen nào. Đáng tiếc còn chưa kịp bàn bạc. Hôm nay cơ hội tốt như vậy, chúng ta nhất định phải tán gẫu một chút.”
Tình hình xoay chuyển với tốc độ ánh sáng, người phụ trách vui vẻ ném cành ô liu cho Lâm Lạc Tang, giọng điệu không kiên nhẫn mới vừa rồi toàn đổi thành lấy lòng, thái độ chuyển biến lớn 180 độ.
Cả Nghê Đồng và quản lý vô cùng đáng thương đang tìm cách giành phần thắng đều trợn tròn mắt.
Lúc này Nhạc Huy nhảy ra dường như túm được tiền, mọi người ngẩng đầu lên: “Có thể nói chuyện xem. Nhưng gần đây cũng có một thương hiệu trang sức khác tìm tới chúng tôi, để suy xét một chút nữa.”
“Được, có nói là được rồi! Chúng tôi nhất định có thể cho ra giá cả tốt hơn bọn họ! Nói một nhà khác là nhà ai? Có thể tiết lộ một chút không, chúng tôi nhất định có thể tranh thủ……”
“Có thể, đi ra ngoài nói, bây giờ tôi hơi đói.”
“Vậy chúng ta đi ăn cơm, tôi mời khách. Cô Lạc Tang cũng đi chung nhé, nghe nói đồ ăn ở Toàn Phẩm Các khá ngon.”
“Vậy…… Đi thôii?”
“Đi!”
…………
Người phụ trách trang sức bước đi không thương tiếc, Nghê Đồng và quản lý bị hiện thực tàn nhẫn vả mặt ngay tại chỗ, giấc mộng hợp đồng thương hiệu cao cấp đã tan thành mây khói.
Sau khi mưu kế tính toán tường tận nhưng cũng không vớt được chỗ tốt nào, còn quấy tung cái hợp đồng thương hiệu vốn có vài phần phần thắng, tựa như bị quả bóng mình ném cho vỡ đầu.
Nhìn thấy hợp đồng thương hiệu phải tới tay lại đột nhiên rơi vào tay đối thủ, hơn nữa bọn họ nói chuyện gần ba tháng đều còn kém một hơi, đến phiên Lâm Lạc Tang nơi này chính là daddy đại gia cầu cô, thái độ của Nhạc Huy kiêu ngạo như vậy cũng không tức giận, còn nịnh bợ thành như vậy thậm chí còn muốn mời khách ăn cơm?
Quản lý của Nghê Đồng tức thì giận sôi máu, vừa rồi tính tình ẩn nhẫn lâu như vậy cũng biến thành một cái tát dừng ở trên mặt Nghê Đồng: “Lúc ấy làm sao tôi bị ma quỷ ám ảnh nghe theo cô chứ, cô thật là…… Chỉ toàn ra vài chủ ý ngu ngốc! Hợp đồng đại diện tới tay đều có thể bay đến trong chén đối phương, Nghê Đồng có phải cô có thù oán gì với tôi hay không? Đen đủi chết đi được!”
“Tôi bận rộn tốn công vô ích rồi cô có biết không? Vì hợp đồng đại diện này mà tôi trả giá bao nhiêu vất vả cô có biết không!? Nói không là không, tôi đây cầu ông bà ông vải rốt cuộc là vì cái gì?!”
Ngay sau đó, lại là một tiếng bạt tai lanh lảnh quanh quẩn ở trong phòng.
Đáng tiếc bất luận như thế nào, cũng không gọi được đại gia hồi tâm chuyển ý chút nào.
*
Không bao lâu bữa tiệc kết thúc, Lâm Lạc Tang và Nhạc Huy ngồi xe trở về.
Mồm mép Nhạc Huy thật sự đỉnh, trong vòng một giờ vừa ăn vừa nói chuyện hợp tác, phí hợp đồng quảng cáo là gấp ba lần Nghê Đồng không nói, còn từ người phát ngôn nào đó nhảy lên quảng bá thương hiệu ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, cướp đoạt title không biết tăng lên bao nhiêu.
“Thật là sảng khoái, tới hỏi chuyện rò rỉ nhạc lại bị người ta nhét cho cái hợp đồng quảng cáo cao cấp, em biết loại người phát ngôn này muốn giành bao lâu mới có thể giành được không? Mẹ nó, bọn họ tuyệt đối tức điên rồi.” Trên xe, Nhạc Huy đắc ý mà tranh công, “Thế nào, nhìn vẻ mặt như suy tư gì này của em, muốn nói cái gì thì cứ việc nói đi! Anh cũng không phải không thể tiếp thu ca ngợi, khà khà.”
“Em cảm thấy……”
“Ừm!”
Đối với ánh mắt tràn đầy chờ mong của Nhạc Huy, cô nói: “Có đôi khi người không có lương tâm quả thật rất quan trọng, đặc biệt là anh quản lý này nè.”
Vừa rồi Nhạc Huy thổi phồng cô ở trên bàn cơm, khen đến trên trời dưới đất, cô đều xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ tại chỗ chậm rãi rời đi.
Nhạc Huy: “……”
“Vậy gọi là khoác lác sao? Đó chẳng qua là tiến hành một chút trau chuốt và bổ sung thích hợp vì tiền đồ của em, huống chi anh nói điểm nào không đúng, em chính là người có giá trị thương mại cao nhất trong chương trình! Ai không phục, không phục tới battle các hạng mục chỉ tiêu, thua anh quỳ xuống kêu họ là ba ba.”-
“Hơn nữa! Lương tâm? Lương tâm quan trọng sao, lương tâm có thể làm cơm ăn không? Ây da, kẻ có tiền như em không trải nghiệm được tang thương của nhân gian, không bắt buộc.”
Nhạc Huy cằn nhằn, Lâm Lạc Tang quả thật tràn đầy đồng cảm với một câu nào đó, nhớ tới giá trị con người của ông chồng đầu tư vô lương tâm.
Xem ra nhiều khi con người quả nhiên không cần lương tâm.
Kết quả đêm đó nhà đầu tư bất lương thân thiết đến bên giường cô, vì cô mà triển lãm bản thân không có lương tâm về mọi mặt, không chỉ thể hiện ở trong kinh doanh.
Anh mới vừa lật cô lại, Lâm Lạc Tang đã kêu lên: “Đừng đừng đừng, đau.”
Bùi Hàn Chu chỉ thấy cô lại bắt đầu làm ầm ĩ, lông mi như lông quạ run rẩy: “Tôi còn chưa bắt đầu, em đau ở đâu?”
“Răng đau.”
Cô che lại nửa bên má mình, “Mới vừa đè lên răng khôn nhiễm trùng của tôi.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Anh thấp giọng cảnh cáo: “Tốt nhất là em nói thật.”
“Tôi có cần phải nói dối anh sao! Lừa anh tôi có chỗ tốt gì?” Cô kìm nén, bắt đầu hít thở không khí lạnh, “Đã đau liên tục hai ba tuần rồi, tôi vẫn luôn đang đợi nó tự khỏi.”
Anh liếc nhìn cô vô lý, miễn cưỡng bị tức cười: “Thuốc cũng không uống bệnh viện cũng không đi mà chờ tự nó khỏi, sao em không mở máy tính ra chờ bản nhạc tự hoàn thành đi?”
Lâm Lạc Tang: “……”
Vì thế sáng sớm hôm sau, Bùi Hàn Chu vì lo lắng cơn đau răng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống vợ chồng nên nhanh chóng mang cô đến bệnh viện nhổ răng.
Cô ngay từ đầu đã rất kháng cự: “Nhổ răng thì mặt sẽ sưng phù, anh muốn tôi lần sau giống bột bánh bao lên sân khấu biểu diễn sao!”
“Em muốn lần sau hát nốt cao đến một nửa răng đau biểu cảm sụp đổ không?”
Lâm Lạc Tang im lặng một hồi.
“Được, tôi nhổ.”
Vì thế kế tiếp, cô giống như một cái loa nhỏ được thu vào hệ thống phát lại, một đường đều líu ra líu rít không ngừng ở bên tai anh, dò hỏi các loại câu hỏi vô nghĩa.
“Kim tiêm thuốc tê có thô không? Lúc tiêm có đau không?”
“Anh nhổ răng mất bao lâu? Có chật vật không?”
“Sẽ chảy máu nhiều không? Buổi tối sẽ không ngủ được sao?”
……
“Bác sĩ nha khoa đẹp trai hông?”
Người đàn ông không thể nhịn được nữa mà khép sách lại: “Có thời gian này không bằng em ngậm miệng lại, thích ứng một chút với cuộc sống lát nữa.”
“Sau khi nhổ xong không thể nói chuyện phải không?” Mắt cô lộ ra kiên định, “Vậy thì bây giờ tôi muốn nói cho đủ.”
“……”
Rồi sau đó mãi cho đến trước khi tiêm thuốc tê, cô đều siêng năng phát năng lượng ra bên ngoài.
Sau khi chụp phim xong, anh bác sĩ khích lệ: “Răng khôn của cô đều mọc rất thẳng.”
Cô mỉm cười để tay ra sau lưng, “Vậy sao, giống như tôi vậy đó.”
Bùi Hàn Chu:?
Anh kéo tay cô ra phía sau, “Hôm nay em có chuyện gì vui à?”
Hình như anh phát hiện chỉ cần tâm trạng của cô tốt một chút thì lời nói sẽ tăng lên theo đường thẳng.
“Không có gì,” Lâm Lạc Tang – người sau đó nhận được hợp đông đại diện không chút để ý thân thiện cho có lệ, “Nhìn thấy anh trong lòng đã vui rồi.”
……
Trước khi bắt đầu nằm yên sắp bị nhổ, Lâm Lạc Tang cảnh giác mà nhìn về phía người đàn ông đút tay vào túi quần đứng ở một bên: “Anh không ra ngoài hả?”
Bác sĩ thay Bùi Hàn Chu giải thích trước: “Muốn xem cũng có thể, chỉ cần đứng xa một chút không quấy rầy chúng tôi là được.”
Lâm Lạc Tang không chút suy nghĩ đã từ chối: “Không được, đợi lát nữa mở miệng bự ra nhất định rất xấu.”
Cô bác sĩ gây tê cười mang bao tay lên nói như hiểu rõ: “Em sợ phá hư hình tượng của mình trong lòng chồng có đúng không?”
“Không phải, em sợ anh ấy sau khi chụp lén thì đăng lên trên mạng.”
“……”
Vì vậy, đúng lúc y tá bên ngoài đang bàn tán “Tổng giám đốc Bùi thật biết quan tâm còn đi nhổ răng với vợ” thì chỉ nghe được cùng với một tiếng thúc giục “Đi mau”, người đàn ông đã bị đuổi ra khỏi phòng.
Các y tá:……??
Mười phút sau, nhổ răng xong Lâm Lạc Tang cuối cùng bước ra khỏi phòng, cắn băng gạc cầm máu.
Cô che lại má trái của mình, cố gắng che chắn đường viền có thể bị sưng do nhổ răng.
Tuy nhiên, anh chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, chợt mây trôi nước chảy ghìm cổ tay cô lại, “Để tôi xem có sưng không.”
Ánh mắt của anh tương đối chân thành, không biết vì sao khiến cô sinh ra một loại ảo giác cho dù sưng anh cũng sẽ không cười nhạo mình, vì thế từ từ hạ cánh tay xuống theo lực đạo của anh.
“Không sao đâu,” anh thấp giọng nói, “Hai ngày nữa lên sân khấu hẳn là không nhìn ra đâu.”-
Cô còn chưa kịp lơi lỏng, anh giơ điện thoại một cách trôi chảy và tự nhiên, sắc mặt vẫn mang theo lười nhác thản nhiên như cũ, bởi vậy cho đến lúc anh chĩa camera nhắm chụp ngay cô thì cô cũng quên mất ngăn lại.
Sau khi nhấn nút chụp ảnh và chụp hai bức ảnh, anh càng thêm đúng lý hợp tình mà cất điện thoại đi.
Lâm Lạc Tang phản ứng lại:???
Bởi vì cắn băng gạc, cô không thể mở miệng nói chuyện mà chỉ có thể cắn răng lẩm bẩm vài câu mơ hồ không rõ âm tiết, còn giơ lên nắm đấm, ý bảo anh thức thời thì nhanh chóng xóa đi.
Thực ra mặt cô không sưng lắm nhưng do bị nhét hai viên băng gạc to nên trông rất giống con sóc giấu thức ăn vào má, khuôn mặt trứng ngỗng phồng lên.
Anh bị kéo căng từ lâu rốt cuộc lúc này cũng không nhịn được nhếch lên khóe môi, dù bận vẫn ung dung mà nhìn chằm chằm nơi phồng lên của cô một hồi lâu, không lưu tình chút nào mà cống hiến ngay cả đuôi mắt cũng đang sung sướng cười nhạo.
Sau đó anh cũng không ngoài ý muốn thu hoạch ba đấm của Lâm Lạc Tang, từng nắm đấm tấn công mãnh liệt tới da thịt, anh có lòng tốt nhắc nhở: “Dùng sức sẽ ra máu, không thể kịch liệt vận động.”
Cô càng thêm vô cùng căm phẫn mà nói câu gì đó, tuy rằng nghe không rõ nhưng anh rất khẳng định cô đang mắng mình.
Nửa tiếng sau Lâm Lạc Tang phun miếng bông cầm máu nhưng nửa bên mặt phía dưới vẫn còn tê dại, tới buổi tối mới hơi dịu đi một chút.
Sau khi hết thuốc tê, miệng vết thương quả nhiên bắt đầu âm ỉ đau. Trước khi đi ngủ cô uống một viên thuốc giảm đau rồi ở trong chăn đắp đá.
Đầu có thể đứt máu có thể chảy nhưng không thể mất mặt.
Sau khi chườm đá xong, bệnh nhân Lâm Lạc Tang mất máu quá nhiều tính toán nằm xuống đi ngủ sớm một chút.
Vừa nằm xuống đã nhìn thấy sườn mặt thờ ơ đọc sách của anh, hình ảnh mới vừa rồi bị cười nhạo vẫn hằn in trong lòng vứt đi không được. Vì trả thù, cô cũng không định để anh sống tốt.
Anh dựa vào cái gì mà trông như rất chính nhân quân tử hả?
Trong lòng Lâm Lạc Tang nảy ra kế, nhúc nhích đến bên cạnh anh cách đó không xa, chui ra khỏi chăn.
Cô chỉ mặc một chiếc váy lửng hai dây màu hồng nude, lúc này đường cong xinh đẹp hình dạng hoàn mỹ của xương bả vai lộ ra ngoài không khí, ánh đèn chiếu vào làn da của cô càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi. Khi bả vai hơi ưỡn về trước, chỗ lõm của xương quai xanh dường như bày ra một cái bẫy rập, trong lúc nguy hiểm lại mang theo vài phần ngọt ngào hấp dẫn.
Cô chớp chớp mắt, ngón tay mảnh khảnh móc một lọn tóc vén ra sau tai: “Anh không cảm thấy lạnh sao?”
Anh liếc nhìn cô như nhìn một con nhỏ ngốc nghếch: “Lạnh thì tôi vào trong chăn.”
“Không phải, tôi nói sai rồi, anh không cảm thấy nóng sao?”
Rồi sau đó cô dùng mu bàn tay phủi phủi sợi dây trên vai, khi quạt gió như có như không mà cọ anh, váy ngủ tơ tằm từ từ bị gấp lại trong lúc lộn xộn, khó khăn lắm che bắp đùi đã nhăn nhúm, cứ như vậy mỉm cười nhìn anh.
Trêu chọc được đến đỉnh, nhận thấy được anh buông sách xuống mà đáy mắt tối sầm lại, Lâm Lạc Tang hiểu ra kế hoạch, sau đó nhanh chóng kéo váy xuống ủn vào trong ổ chăn, đắc chí nhắc nhở: “Bác sĩ nói tôi không thể kịch liệt vận động!”
Anh híp mắt, cọ xát lấy răng cấm: “Vậy à.”-
Ngày hôm sau, khi Lâm Lạc Tang nằm nhoài ở góc giường, đôi tay đau nhức không thôi như là bị phế đi treo ở mép giường, cuối cùng cô cũng hiểu hàm nghĩa sâu xa của câu đường nào cũng dẫn đến La Mã.
Hơn nữa cảm nhận đầy đủ được cái gì gọi là tự làm bậy, không thể sống.
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô trong bóng tối, ánh mắt vừa không nói nên lời vừa không hiểu tại sao.
“Tôi ngủ ở nhà mình cũng kỳ quái à?”
Bị một kích như vậy, Lâm Lạc Tang xem như hoàn toàn thanh tỉnh, đứng dậy ấn mở cây đèn ngủ rồi dụi mắt, “Anh còn biết đây là nhà mình đấy à.”
Bùi Hàn Chu:?
Cô tiếp tục nói không nhanh không chậm: “Sắp một tuần không có tin tức, tôi còn tưởng rằng chúng ta ly hôn rồi kìa.”
“……”
Anh đang muốn nói một câu công việc bận rộn thì cô lại thình lình xốc chăn lên, cũng chẳng hề nghe anh nói, phủ thêm áo khoác chửi bậy câu “Cũng không biết khó chịu cái gì” rồi vào nhà tắm tẩy trang tắm rửa.
Chờ cô bận rộn xong đâu vào đấy đã là một tiếng sau, Lâm Lạc Tang khoác khăn tắm ra ngoài sấy tóc. Anh vì chờ cô cũng tiện tay lật tạp chí rồi thản nhiên nói: “Nghe nói em thi đấu gặp khó khăn à.”
“Ừm,” cô vừa cuốn tóc vừa lấy máy sấy tóc, “Demo bị ai đó rò rỉ ra trước, còn chưa biết là ê-kíp nhà ai làm.”
Làm hại cô chống lại ý trời sửa nhạc, rõ như ban ngày sửa demo nhạc chậm thành nhanh, may mắn bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm nên vẫn giữ nguyên thứ hạng.
Lâm Lạc Tang đỡ đỡ rãnh phía sau răng mình thì cảm giác được có chiếc răng khôn đang ngo ngoe rục rịch, bắt đầu hiểu ra kinh nghiệm có liên quan: “Đúng rồi, anh từng mọc răng khôn chưa?”
“Ừ.”
“Nhổ hả?”
Thấy anh gật đầu, cô tiếp tục hỏi, “Mới vừa mọc ra là nhổ liền hay là chờ đến nhiễm trùng mới nhổ?”
“Mọc ra thì nhổ, bằng không chờ đến nhiễm trùng sẽ rất phiền toái, tôi chưa bao giờ để chuyện tới trước mắt…”
Lời Bùi Hàn Chu nói được một nửa thì thấy màn hình điện thoại của cô sáng lên, anh vốn không có đam mê dòm ngó, ai ngờ chợt liếc mắt qua đã thấy được cái tên chướng mắt nên nhìn chăm chú kỹ xem.
Đoàn Thanh: 【 Em ngủ chưa? Anh là Đoàn Thanh. 】
Anh nhíu mày.
Sao cô còn ghi chú số điện thoại của Đoàn Thanh?
Vì sao có ghi chú rồi mà Đoàn Thanh còn muốn tự giới thiệu nữa chứ?
Sao giờ này mà Đoàn Thanh còn gửi cho cô thứ này hả?
Đối mặt với tin nhắn giới thiệu tựa như yêu đương vụng trộm, tổng giám đốc Bùi thoáng nheo mắt, cảm giác phải chăng có một Vòng Bắc Cực bí ẩn trước mặt, đỉnh núi Alaska như đang nhấp nháy ánh sáng màu xanh lục hay không.
Anh nhìn thoáng qua thời gian, khá lắm, 3 giờ rưỡi sáng.
Làm sao có mối quan hệ bình thường nào gửi tin nhắn vào lúc này.
Lâm Lạc Tang sấy tóc, đang rối rắm với chuyện hình như răng khôn của mình đang nhiễm trùng, nghe “đàn anh” từng nhổ răng khôn mở miệng nên không khỏi hết sức chăm chú lắng nghe anh đáp lời, ai ngờ Bùi Hàn Chu nói được một nửa thì im thin thít.
Cô thúc giục: “Không để chuyện tới trước mắt thì anh làm gì? Sao không nói tiếp?”
“Không nói,” anh cứng rắn ném tạp chí đến trên sô pha, “Mệt mỏi.”
Lâm Lạc Tang:????
Cô cũng hơi bực: “Anh mới nói mấy chữ mà đã mệt rồi? Ngày thường bận việc đến 6 giờ sáng sao tôi cũng chả thấy anh mệt thế hả? Thì ra là vậy, anh cũng chỉ cho mình thoải mái mà không cho phép người khác sướng phải không??”
Bùi Hàn Chu thường xuyên một mình sướng đến 6 giờ sáng: “………………”
“Tôi làm sao không cho em thoải mái hả.” Anh khàn giọng hỏi lại.
“Trong lòng anh rõ ràng.”
Sau khi nói xong Lâm Lạc Tang vặn máy sấy tóc ở mức tối đa, tiếng gió vù vù lập tức tràn ngập khắp căn phòng, tiếng người cũng không lớn lắm.
Cô đưa lưng về phía anh, rất hiển nhiên là dáng vẻ cô quá lười để nói chuyện với anh, cũng không muốn nghe anh nói nữa.
Không khí không quá hòa hợp chạy dọc theo theo kim phút, mười phút sau, Lâm Lạc Tang rốt cuộc thở phì phò buông máy sấy xuống.
Người đàn ông này luôn lên cơn động kinh không thể hiểu được, vui thì cào bạn hai cái, không vui cũng không hề báo trước, không hề có lý do nằm khoan thai nghỉ ngơi ở trên giường, từ chối nói nhiều thêm một chữ với bạn.
Bùi Hàn Chu vào lúc cô chui vào ổ chăn đã nghe được vợ mình nghiến răng nghiến lợi nặn ra châm ngôn bảy chữ mới từ kẽ răng…
Đàn ông rác rưởi nhiều hư hỏng.
Bùi Hàn Chu: “……”
Người thấy ánh sáng xanh là anh còn chưa tức giận thành như vậy, tại sao cô lại có vẻ tức giận như thế nhỉ?
Anh muốn nói chuyện, kết quả toàn bộ quá trình cô đưa lưng về phía mình, còn mang tai nghe lên, xây dựng ra một không gian nhỏ cách biệt với thế giới và từ chối giao tiếp.
Anh nghiêng người, vừa vặn có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của cô.
Sau đó Bùi Hàn Chu thưởng thức suốt năm phút tại chỗ, vợ anh đã sử dụng những ngón tay tao nhã vừa làm móng và tài năng tiến hành chu đáo nhục mạ anh không mang theo một chữ thô tục lại máu chó đầy đầu ở khung thoại như thế nào.
Sau khi biểu đạt xong có vẻ như cô nhẹ nhõm đi rất nhiều, cơn giận toàn thân dần dần dịu lại, thậm chí còn bởi vì buồn ngủ mà ngáp một cái nhưng vẫn không dừng lại, vì Weibo nào đó là “Đàn ông có cái gì tốt, chẳng phải chị em tụi mình sống nương tựa lẫn nhau sao”mà dâng lên một nút like thân thiết.
Đang lúc anh tính toán xách người lên để cô nếm mùi đau khổ trên đời thì hình ảnh trên điện thoại của cô thay đổi.
Có người gọi điện thoại đến.
Thật là trùng hợp, lại là Đoàn Thanh.
Nhìn cái phím trò chuyện màu xanh lục bên trái giao diện, Bùi Hàn Chu chỉ cảm thấy đêm nay có hơi dị ứng với màu xanh lục.
Nhưng Lâm Lạc Tang nhanh chóng ấn xuống từ chối.
Đoàn Thanh lại gọi đến, cô lại nhấn từ chối.
30 giây sau, tin nhắn mới của Đoàn Thanh hiện lên: 【 Sao em không nhận điện thoại? 】
Cô không trả lời.
Đoàn Thanh lại nói: 【 Không có ý gì khác, chỉ là thấy em online Weibo, mới vừa biết bài đăng hôm nay của em làm sáng tỏ hot search trước kia của chúng ta. Sau khi ngẫm nghĩ lại anh vẫn muốn giải thích rằng hot search kia không phải anh mua, hy vọng chưa mang đến quá nhiều phiền phức cho em. 】
Lâm Lạc Tang nhìn, chả thèm đáp mà xóa sạch tin nhắn, thuận tiện kéo dãy số của anh ấy vào danh sách đen.
Cô làm dứt khoát lưu loát, cũng không có gì che che giấu giấu, thậm chí đều không bởi vì chột dạ ngoảnh đầu xem có bị phát hiện hay không, bình tĩnh giống như là thấy được tin nhắn rác.
Từ giọng điệu bị từ chối mấy lần cũng không mấy ngạc nhiên của Đoàn Thanh, hẳn là cô cũng thường xuyên không lưu tình chút nào với Đoàn Thanh.
Bùi Hàn Chu nhắm mắt, cảm giác được ánh sáng xanh được triệu hồi cách đó không xa đang dần dần biến mất, thế giới bình yên.
Lâm Lạc Tang lại xem Weibo một lát, cơn buồn ngủ dần ập đến, đặt điện thoại xuống bắt đầu nổi lên cơn buồn ngủ, ngay trước khi chìm vào giấc ngủ thì có giọng nói vang lên bên gối.
“Tôi chưa bao giờ để chuyện tới trước mắt mới xử lý, dường như đều là phòng ngừa chu đáo cho nên trưởng thành năm ấy đều nhổ cả bốn chiếc răng khôn.”
“Một lần hai cái, răng trên và răng dưới ở một bên, bên kia để lại ăn cơm.”
“Nếu không mọc ra hoàn toàn thì phải bắt tay khâu vết thương. Nếu nó mọc ra thì bảy ngày cắt chỉ.”
“Hết thuốc tê sẽ đau, nhịn không nổi có thể uống thuốc giảm đau.”
Suy nghĩ rời rạc của Lâm Lạc Tang phản ứng kịp thời, phát hiện anh lại bắt đầu nói chuyện răng khôn.
Rốt cuộc người đàn ông này có chủng loại bệnh tâm thần gì thế??
Nhưng cô thật sự quá buồn ngủ, không có sức lực cãi nhau với anh, lòng hiếu kỳ được thỏa mãn nên cô đáp lời một câu có ý tứ: “Anh thật tàn nhẫn với mình, không nhiễm trùng đã nhổ.”
“Con người cần phải có cảm giác nguy hiểm.”
Cô cũng không biết mình có trả lời lại hay không, ý thức tan rã, sắp bị kéo vào trong mộng.
Lúc này, anh lại mở miệng: “Vì sao vừa rồi em kéo đen anh ta?”
Cô dùng giọng mũi không có sức lực gì mà lên tiếng, buồn ngủ đến độ đôi mắt đều díu lại: “Ai?”
“Đoàn Thanh.”
Cô “Ồ” lên một tiếng: “Trước đó không chú ý, quên mất còn có số điện thoại của anh ta, WeChat xóa……”
Đột nhiên lại giật mình tỉnh táo và mở to mắt: “Anh thấy được hả??”
Bùi Hàn Chu không cảm thấy kinh ngạc: “Đúng vậy.”
Cô nghĩ đến thao tác khỏe như văm của mình khi cầm điện thoại thì hơi nhút nhát: “…… Thấy được bao nhiêu?”
“Toàn bộ.”
Không chờ cô phản ứng, anh tiếp tục dùng giọng nói rất ư là nhạt nhẽo trình bày: “Bao gồm em nói kiếp sau muốn học y khâu lại miệng vết thương thật lớn trên não tôi, dùng bọt biển hút đi toàn bộ nước trong đầu tôi, cùng với khâu trên miệng tôi một chiếc khóa kéo vĩnh viễn, còn muốn lúc tôi nhắm mắt nghỉ ngơi trùm chăn qua đầu tôi.”
Lâm Lạc Tang: “…………”
*
Lâm Lạc Tang cũng không biết đêm đó mình thuận lợi vượt qua như thế nào.
Nhưng may mắn thay còn tồn tại mà sống đến bình minh, hơn nữa ngủ tới 9 giờ hơn.
Cô trở mình, mở điện thoại ra đã nhận được tin nhắn Nhạc Huy thúc giục: 【 Tang, em nhìn nguồn âm thanh bị rò rỉ ngày hôm qua xem, anh còn muốn bắt được là ai làm chuyện đó, bằng không anh ngủ không có được. 】
Cô mang tai nghe lên, nghe kỹ một lần phần bị rò rỉ ngày hôm qua, quả thật chính là bản mo-rát demo tuỳ ý, hoàn toàn tìm không thấy manh mối gì từ bên trong.
Thủ phạm gây án cũng không để lại bất luận chứng cứ gì, không có một bản nháp nào, không có nơi nào để khóa.
Nhạc Huy: 【 Lúc ấy sau khi em gửi demo đi thì có bao nhiêu người trả lời em? 】
Lâm Lạc Tang chụp màn hình và gửi cho anh ấy: 【 Có tám người. 】
Nhạc Huy: 【 Em xem đi, quả nhiên, Hi Mộ không reply em, anh cảm thấy khó mà nói được, thật sự có thể là lén nhìn nhưng không rep. Trở lời cũng không đến mức còn dám làm chuyện tàn nhẫn như vậy, chẳng phải nói rõ cho người khác mình trộm đồ sao? 】
Lâm Lạc Tang không biết nên nói như thế nào nhưng chính cô cảm giác theo bản năng là Hi Mộ sẽ không làm chuyện như vậy.
Ngay cả chán ghét ai cũng đường đường chính chính viết ở trên mặt, không ưa cô thì đoán chừng Hi Mộ đã sớm diss nhiều không thương tiếc.
Lâm Lạc Tang click mở tập tin mình gửi ở trong group, lật xem tin nhắn một cách nhàm chán lại bỗng nhiên sửng sốt khi nghe thấy ở nơi nào đó…
Không đúng, tiết tấu của nhịp trống và âm thanh bị tuồn ra…… Tại sao không giống nhau?
Cô mở máy tính ra, xác minh phỏng đoán của mình.
Âm thanh bị tung ra là bản demo cuối cùng mà những gì cô đăng trong nhóm là nội dung hôm trước cô làm, rất nhiều chỗ cũng chưa chỉnh sửa.
Phiên bản cuối cùng của bản demo được truyền ra từ đâu?
Lâm Lạc Tang rời khỏi nhóm, sau khi nhìn đến khung thoại trên trang chủ nào đó thì hơi trì trệ.
Cô nhấn vào khung chat của mình và Nghê Đồng, tìm được đoạn âm thanh mình gửi đi rồi click mở.
Tiết tấu của nhịp trống và thời lượng của đàn organ hoàn toàn tương ứng với âm thanh bị tuồn ra, cô share cho Nghê Đồng, trùng hợp chính là bản demo cuối cùng.
Có lẽ vì phiên bản đầu tiên và phiên bản cuối cùng của bản demo nằm trong các thư mục khác nhau, mà cô đều đặt tên cho chúng là “ Mo-rát《 Đoán 》” nên đã bị nhầm lẫn trong quá trình truyền tải.
Lúc ấy Nghê Đồng la hét ở trong nhóm, mọi người bắt đầu ồn ào khiến cô cũng không cẩn thận thẩm tra đối chiếu mà tiện tay gửi đi, không nghĩ tới lại truyền thành phiên bản khác nhau.
Cô chắc mẫm bản cuối cùng cô chỉ gửi cho Nghê Đồng. Mà Nghê Đồng đã nghe qua demo của cô nên sẽ không nghe tiếp âm thanh có tên giống nhau, vì vậy cũng không biết hai cái thật ra tồn tại rất nhiều khác biệt.
Lâm Lạc Tang nhíu mày, lúc này mới gửi voice chat cho Nhạc Huy giải thích tình huống, trong lòng Nhạc Huy lập tức đầy căm phẫn: “Vậy còn chờ gì nữa, đi tìm cô ả! Anh biết hôm nay cô ta ở đâu, hình như là ở bên cạnh tòa nhà《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 kia, hẳn là đang bàn về hợp đồng quảng bá thương hiệu rất cao cấp, quản lý còn đang khoe khoang ở trong vòng bạn bè.”
Lâm Lạc Tang cũng là người bộc trực và thích làm rõ mọi chuyện nên đã lên xe với Nhạc Huy.
Ở trên xe, Nhạc Huy còn cho cô xem vòng bạn bè của quản lý Nghê Đồng: 【 Lần đầu tham gia 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 nơi cao thủ tụ tập đã giành được hạng nhất, thật kiêu ngạo vì cục cưng nhà tui ~! Nhưng giành được giải nhất thật sự rất tốt, đợi lát nữa đi bàn hợp đồng quảng bá trang sức, chờ tin tức tốt từ tui [ ha ha ]】
Lên sân khấu thi đấu Nghê Đồng hạng nhất, Hi Mộ hạng nhì, Lâm Lạc Tang hạng ba. Bởi vì sáng tác kéo dài ba giờ của Lâm Lạc Tang chưa trải qua nhiều lần chỉnh sửa và điều chỉnh cho nên độ tinh tế chưa đủ lắm, vũ công cũng không xuất hiện như dự đoán, nhưng dựa vào mấy giờ đã hoá hoàn cảnh xấu thành ưu thế, tổng thể màn trình diễn đã rất sáng mắt, cũng sắp được bình luận và hot search phong thần.
Nhạc Huy còn đang phân cao thấp với vòng bạn bè này, cuồng nhiệt nhục mạ quản lý của Nghê Đồng: “Người quản lí này cũng thật là khoe khoang quá đi mất, cái chuyện có bây lớn còn đăng lên vòng bạn bè dài như vậy. Hợp đồng thương hiệu trang sức có gì đặc biệt hơn người, gặp may mắn cầm hạng nhất còn muốn lên trời, chẳng giữ được bình tĩnh chút nào, nông cạn! Tục tằng! Nhàm chán chết đi được!”
Lúc Nhạc Huy nói chuyện, Lâm Lạc Tang cúi đầu không biết là đang tìm kiếm cái gì, nhanh chóng, lúc Nhạc Huy dứt lời thì Lâm Lạc Tang cũng đưa điện thoại tới phía dưới mí mắt anh ấy.
Là vòng bạn bè của chính Nhạc Huy, mấy cái mới nhất thình lình chính là…
【 Ẩu tả!! Lâm Lạc Tang đã sáng tác một bản nhạc hùng tráng và bắt lấy trái tim như vậy trong ba giờ!! Nhạc sĩ có một không hai chẳng qua cũng chỉ có thế!! 】
【 Ôi, hai thương hiệu đồ uống trong nước tìm tới cửa cùng một lúc, đồng ý một cái thì phải từ chối một cái khác, ngẫm lại còn có hơi khổ sở nho nhỏ. 】
【 Hôm nay lại là vì Lâm Lạc Tang bật đèn call một ngày! Không biết là hạng nhất lần thứ mấy, sợ hãi quá đi, hạng nhất quá nhiều đếm không hết, ai biết chuyện có thể nói với tôi một chút nha [ nhe răng ]】
【 Mỗi ngày đều không buồn rầu khổ não như ai khác, nghệ sĩ nhà người ta yêu đương tinh thần sa sút không làm việc, nghệ sĩ nhà tôi vừa vươn lên vừa viết nhạc còn 365 độ không góc chết, rất nhiều cảm giác tôi nhất định không thể trải nghiệm. Một mình sung sướng đêm khuya, khó tránh khỏi hơi tịch mịch, một giọt nước mắt trượt dài trên khuôn mặt đẹp trai của quản lý Lâm Lạc Tang. 】
Nhìn khóe miệng run rẩy của Nhạc Huy, Lâm Lạc Tang lý trí trình bày: “Em cảm thấy ấn khoa trương mà nói, quản lý của Nghê Đồng không sánh bằng anh.”
Nhạc Huy: “……”
“Lúc anh đang mắng người khác, em có thể đừng hủy đi sân khấu của anh hay không??”
Sau khi khúc nhạc đệm về quản lý của Nghê Đồng kết thúc, hai người thuận lợi đến Hoa Vũ Gian nghe nói là chỗ Nghê Đồng.
Sau khi Nhạc Huy báo số phòng, nhân viên phục vụ lễ phép cười nói: “Ngại quá thưa anh, anh không có tên trong số khách trong phòng, chúng tôi không có quyền mở cửa cho anh nếu không được phép.”
Lâm Lạc Tang gỡ mắt kính xuống uống miếng nước rồi nhướng mày nói với Nhạc Huy: “Chờ ở cửa xem, chờ cô ta ra rồi hỏi lại.”
Lúc nhân viên phục vụ nhìn thấy cô thì sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng tiếng lại gần, cười như tắm mình trong gió xuân: “Chào bà chủ.”
Lâm Lạc Tang:?
Nhân viên phục vụ: “Nếu bà chủ tới tìm người, chúng em có thể giúp chị dò hỏi một chút.”
Đi theo nhân viên phục vụ tới lầu sáu, Nhạc Huy nhỏ giọng hỏi Lâm Lạc Tang: “Con mẹ nó kia cũng thuộc về Bùi Hàn Chu hả?”
“Hình như là vậy.” Lâm Lạc Tang sờ vành tai.
“Hình như là vậy?” Nhạc Huy lé mắt, “Em cũng không biết tài sản và bất động sản đứng tên chồng em chút nào sao?”
“Quá nhiều, em cũng không rõ hết, thuộc cái kia còn không bằng thuộc lời bài hát. Thời gian chuẩn bị cho một bài hát chỉ có bảy ngày..”
“…… Thôi được rồi, coi như em giỏi.”
Rất ngoài ý muốn, sau khi nhân viên phục vụ thông báo xong, Nghê Đồng lại để hai người trực tiếp đi vào.
Quản lý còn ngồi bên cạnh Nghê Đồng, người đàn ông đối diện khoảng bốn mươi tuổi, có vẻ là người phụ trách nhãn hiệu trang sức.
Lâm Lạc Tang nhìn lướt qua mặt bàn: “Đang bận sao?”
Tâm trạng của Nghê Đồng hẳn là đang tốt, khóe môi làm sao cũng không áp xuống được: “Vừa mới bàn xong, đang chuẩn bị ký tên. Tang Tang tới đây có chuyện gì, muốn nghỉ ngơi trước một chút hay không? Nơi này của em có trà.”
“Không cần, tôi có vài việc muốn hỏi cô, cô ra ngoài với tôi một chút.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí nhất thời không đúng, quản lý của Nghê Đồng trợn mắt, người phụ trách trang sức cũng ngừng vài giây, chợt hỏi thật cẩn thận: “Có chuyện gì ư?”
Lâm Lạc Tang nhún vai: “Chuyện cá nhân, đi ra ngoài nói đi.”
“Không cần,” Nghê Đồng thở dài một hơi, “Vậy ở chỗ này đi. Đi ra ngoài nói chuyện luôn có cảm giác là chuyện gì đó đáng sợ, nhãn hiệu đại diện của em vẫn còn ngồi đối diện đấy. Gần đây chị cũng biết tìm người phát ngôn rất nghiêm khắc, đều tìm hình tượng tốt biết an phận, dù sao em cũng không thể khiến người ta hiểu lầm em làm chuyện gì xấu á, bằng không sao có thể an tâm tìm em là người đại diện thương hiệu.”
Phỏng chừng Nghê Đồng để hai người tiến vào cũng là không muốn để lại ấn tượng bí mật gì ở trước mặt thương hiệu đại diện, muốn cho đối tượng hợp tác yên lòng mới có thể ký kết hợp đồng tốt hơn.
Nghê Đồng đưa ra ám chỉ bảo vệ hình tượng của mình nhưng Lâm Lạc Tang cụp mắt, thấy bản thân cô ta yêu cầu thẳng thắn thì cũng không quanh co lòng vòng: “Trước đó tôi gửi demo cho cô, có phải cô tung ra ngoài hay không?”
Nghê Đồng chớp đôi mắt tròn xoe, cười thật trong sạch: “Sao có thể ạ, thứ này không thể truyền ra ngoài nha, hơn nữa sau đó không phải chị gửi trong group sao?”
“Chị cảm thấy chuyện kia là em làm sao? Nhưng trong group nhiều người như vậy, người nhiều phức tạp……”
Nghê Đồng hơi giấu đầu lòi đuôi, đi lên là phủ nhận chuyện mình làm rò rỉ nhạc nhưng như vậy ngược lại chỉ làm sâu sắc thêm sự thật rằng cô ta là người khởi xướng.
Lâm Lạc Tang nói: “Nhưng tôi đã đặt tên sai tệp, gửi trong nhóm và gửi cho cô không phải một bản, bản bị rò rỉ chính là bản của cô. Ngoại trừ cô thì tôi chẳng gửi cho bất cứ ai.”
Sau những lời nói đơn giản này, cả phòng rơi vào tĩnh lặng.
Là quản lý của Nghê Đồng mở miệng biện giải trước: “Nói không chừng cô share cho người khác nhưng cô quên mất thì sao? Chúng tôi bây giờ đang nói chuyện hợp tác, cô tới nói cái này không tốt lắm, không loại trừ khả năng cố tình ngăn cản hợp đồng thương hiệu của chúng tôi.”
“Cô có bệnh à,” Nhạc Huy tiến lên hai bước bác bỏ chính diện, “Nhà của chúng tôi tay cầm bảy cái hợp đồng quảng cáo, đang bàn bạc còn một đống, ngoắc ngoắc ngón tay đã có daddy đầu tư vội vàng đưa tiền, trời lạnh không có việc gì lớn chạy tới ngăn cản trang sức của mấy người à? Cô cho rằng đầu óc con người đều bị lừa đá giống cô ư?”
Nghê Đồng xấu hổ mà ho khan hai tiếng, hỏi Lâm Lạc Tang: “Chị xác định chị chưa từng chuyển cho người khác sao?”
Lâm Lạc Tang quan sát đến biểu cảm của cô ta: “Nếu tôi không xác định, hiện tại làm sao lại tìm đến cô?”
Nghê Đồng ảo não mà cắn cắn môi, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Vậy có thể là em không cẩn thận gửi đến nhóm khác thì phải? Nhưng lúc ấy nhất định là cảm thấy chị viết rất hay, đơn giản là vì chia sẻ âm nhạc của chị, không có ý tưởng khác. Nhất định là những người đó một truyền mười mười truyền trăm, account marketing mới có thể khó dằn nổi đăng ngay trong ngày, có lẽ là lúc chị tập luyện nhiều người lục tìm sân khấu, độ hot mới có thể dâng lên. Em chơi chiêu với chị làm gì, cũng không có chỗ tốt gì với em.”
Mọi chuyện khá thú vị chính là thật ra account marketing đã bắt đầu giở trò vào ngày cô share demo cho Nghê Đồng nhưng đều là một ít tài khoản nhỏ thử nghiệm, không ai để ý đến. Cô tập luyện mấy giờ kết quả mới có blogger lớn tự mình ké fame cho nên rất nhiều người đều nghĩ thông tin bị tuôn ra vào ngày cô tập luyện, thật ra không phải, nguồn nhạc đã sớm bị tiết lộ.
Nếu nói mới vừa rồi chỉ là hoài nghi thì sau khi Nghê Đồng nói ra những lời này, Lâm Lạc Tang đã hoàn toàn xác định toàn bộ chuyện này là do cô ta đang giở trò.
Xác định được thủ phạm, Lâm Lạc Tang ngược lại nhẹ nhàng không ít, dù bận vẫn ung dung hỏi cô ta: “Sao cô biết account marketing bắt đầu đăng vào cùng ngày? Không phải phòng làm việc của tôi tìm ngọn nguồn cả đêm thì tôi cũng không biết account marketing bắt đầu lộ nguồn vào cùng ngày.”
“……” Nghê Đồng á khẩu không trả lời được.
“Không phải cô nói cô chia sẻ cho bạn bè trong group xem, bọn họ truyền ra ngoài sao?” Lâm Lạc Tang lại cho cô ta một cơ hội nữa, “Cô đưa nhật ký cô gửi trong nhóm cho tôi xem một cái.”
“Nếu như theo như lời cô nói, cái đó là bọn họ truyền, vậy nhật ký cô gửi đi hẳn là trước khi account marketing phơi bày ra ánh sáng phải không?”
Chưa nói đến việc Nghê Đồng rốt cuộc có đưa ghi chép hay không, cho dù gửi đi, nếu thời gian gửi đi là sau khi account marketing phơi bày ra ánh sáng thì trùng hợp có thể chứng minh cô ta trước sau mâu thuẫn, đang nói dối.
Lâm Lạc Tang câu câu chữ chữ đâm thẳng vào điểm yếu, Nghê Đồng lập tức hết đường chối cãi, không chỉ không nói nên lời mà cả sắc mặt cũng hơi thay đổi, đỏ chuyển sang trắng, quẫn bách không xuống bậc thang được, hoàn toàn không thể tự bào chữa, thiếu chút nữa làm đổ cốc nước do sẩy tay.
Người phụ trách trang sức vừa thấy tình huống này cũng lập tức hiểu, hoá ra hot search lớn như vậy ngày hôm qua lại là hành động nhỏ của Nghê Đồng, hợp đồng cái lùm mía nó thiếu chút nữa đã ký. Gần đây không ít nhãn hiệu đều bởi vì người phát ngôn có tin tức tiêu cực liên tiếp ồn ào ra chuyện bực mình, thậm chí còn tổn hại đến hình tượng nhãn hiệu cho nên không nhãn hiệu nào dám dùng nghệ sĩ làm loạn, anh ta thiếu chút nữa đã đẩy mạnh mình vào lò lửa!
Moá nó, may mắn Lâm Lạc Tang đến, dừng cương trước bờ vực.
Người phụ trách nhanh chóng muốn lấy hợp đồng về, kết quả bị quản lý của Nghê Đồng đột nhiên đè lại, “Cái này còn chưa có ký.”
Người phụ trách ứa ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt không tình nguyện, chỉ thiếu nước gõ ra “Ai còn dám dùng nghệ sĩ có vết xấu” dán ở trước ngực: “Tôi trở về thương lượng một chút, cô cũng biết, gần đây tình thế khẩn trương. Nếu muốn tăng lượng tiêu thụ thì mọi người đều đi tìm MC nổi tiếng, năng lực gánh mạnh nhất trong nghề, tìm người phát ngôn nhất định thì phải xem xét hình ảnh thương hiệu, thật sự không dám bí quá hoá liều.”
“Nghệ sĩ nhà chúng tôi chính là hình tượng nghệ sĩ tích cực mà các người muốn!” Quản lý của Nghê Đồng thấy đàm phán lâu như vậy, đối phương lại nói rút là rút thì khó tránh khỏi hơi ức chế không kiềm chế được nhưng vẫn cố nén tính tình nhẫn nại, cố hết sức ôn hòa trình bày, “Chúng tôi tuy rằng là người mới nhưng cậu xem gương mặt và hình tượng màn ảnh đều tốt đến mức không còn lời gì để nói, rất phù hợp với vị trí thương hiệu. Huống hồ chúng ta đã bàn bạc được ba tháng, chuyện này đột nhiên leo cây…… Cũng không tốt lắm đâu.”
“Nhưng cô…” người phụ trách nhìn thoáng qua Lâm Lạc Tang và Nghê Đồng rồi thở dài, “Cho dù là đứa ngốc cũng có thể nhìn ra là chuyện như thế nào, chứng cứ đều ở chỗ này, nghệ sĩ của cô cũng chẳng có gì để nói, cô còn vòng vo trước mặt tôi, có phải có chút ý tứ khinh thường chỉ số thông minh của tôi hay không?”
Người phụ trách thật sự cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị người ta vũ nhục, thậm chí đối phương còn muốn đè tư duy logic của anh ta xuống đất để ma sát.
Sau khi anh ta bị người giữ lại dây dưa thì lập tức nổi khùng: “Đã làm thì nhận đi, cũng không phải ai ấn đầu bắt mấy người làm. Lúc ấy dám làm thì phải nghĩ đến những biến số sẽ xảy ra sau khi sự việc được phơi bày. Đã làm phò còn muốn lập đền thờ trinh tiết, cái nết cũng quá khó coi đó nha bà chị.”
Bị kêu là bà chị, còn nghe những lời khó nghe như vậy, quản lý của Nghê Đồng sớm đã tức giận đến mức nắm chặt thành nắm đấm dưới gầm bàn, gân xanh đều nổi lên nhưng cuối cùng cô ta cũng không nỡ từ bỏ miếng bánh ngọt này nên vẫn cười làm lành quỳ liếm láp: “Chúng tôi cũng phối hợp với các người, là bởi vì các người muốn thấy độ nổi tiếng cao, chúng tôi bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, vậy còn không thể nhìn ra thành ý hợp tác của chúng tôi hay sao? Sau này nhất định sẽ không có chuyện đó, chuyện hôm nay tôi tuyệt đối có thể giải quyết xong. Sau khi giải quyết riêng thì sẽ dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết, bảo đảm đều sẽ không còn tai hoạ ngầm nào, điều này anh yên tâm.”
Người phụ trách: “Cô bảo đảm? Cô có lòng tin?”
“Tôi khẳng định có, tuyệt đối dọn dẹp sạch sẽ, tôi làm việc cũng không ướt át bẩn thỉu, quả quyết thật sự đấy.” Quản lý của Nghê Đồng cho rằng tình thế phát triển cuối cùng cũng được mình cứu trở về nên không khỏi thở nhẹ một hơi.
Kết quả giây tiếp theo đổi lấy lời từ chối càng thêm quyết đoán hơn: “Nhìn dáng vẻ của cô tựa như đặc biệt có kinh nghiệm chùi đít cho người ta, loại chuyện này làm không ít chứ hả?”
Quản lý: “……”
“Đều là kẻ tái phạm tôi càng không thể ký, mẹ bà, thật sự coi tôi là đồ ngu à! Tôi đều nhìn thấy vết nứt bên cạnh gương, cô còn bảo tôi mua gương về, sao tôi phải gánh vác nguy hiểm vỡ vụn vì mấy người hả?”
“Kiếm ăn không dễ dàng, tôi cũng muốn giữ chén cơm.” Người phụ trách nói.
Vẻ mặt quản lý của Nghê Đồng đã sắp chịu đựng không nổi nhưng vẫn cố nén tìm kiếm điểm thuyết phục: “Đúng vậy, kiếm ăn thật sự không dễ dàng, cậu xem cậu chạy thật xa tới cũng rất vất vả, phía trên đều ngầm thừa nhận quyết định người phát ngôn, đột nhiên thất bại cậu cũng không thể báo cáo kết quả công tác phải không?”
Người phụ trách thương hiệu trang sức gật đầu lia lịa: “Đây là sự thật.”
Sau đó anh ta xoay mặt về phía Lâm Lạc Tang: “Cô Lạc Tang có nhận hợp đồng thương hiệu trang sức không? Nếu như không có không bằng suy xét bên tôi một chút nhé? Giá mà chúng tôi đưa ra khá tốt, hơn nữa kế tiếp quảng bá tuyên truyền cũng rất nhiều, có thể phối hợp ý tưởng của phòng làm việc bọn cô để thực hiện việc quảng bá rộng rãi.”-
“Thật ra lúc trước chúng tôi họp, Lạc Tang đã trong danh sách tuyển chọn: Người đẹp khí chất tốt, vươn lên lại có năng lượng, chẳng có lịch sử đen nào. Đáng tiếc còn chưa kịp bàn bạc. Hôm nay cơ hội tốt như vậy, chúng ta nhất định phải tán gẫu một chút.”
Tình hình xoay chuyển với tốc độ ánh sáng, người phụ trách vui vẻ ném cành ô liu cho Lâm Lạc Tang, giọng điệu không kiên nhẫn mới vừa rồi toàn đổi thành lấy lòng, thái độ chuyển biến lớn 180 độ.
Cả Nghê Đồng và quản lý vô cùng đáng thương đang tìm cách giành phần thắng đều trợn tròn mắt.
Lúc này Nhạc Huy nhảy ra dường như túm được tiền, mọi người ngẩng đầu lên: “Có thể nói chuyện xem. Nhưng gần đây cũng có một thương hiệu trang sức khác tìm tới chúng tôi, để suy xét một chút nữa.”
“Được, có nói là được rồi! Chúng tôi nhất định có thể cho ra giá cả tốt hơn bọn họ! Nói một nhà khác là nhà ai? Có thể tiết lộ một chút không, chúng tôi nhất định có thể tranh thủ……”
“Có thể, đi ra ngoài nói, bây giờ tôi hơi đói.”
“Vậy chúng ta đi ăn cơm, tôi mời khách. Cô Lạc Tang cũng đi chung nhé, nghe nói đồ ăn ở Toàn Phẩm Các khá ngon.”
“Vậy…… Đi thôii?”
“Đi!”
…………
Người phụ trách trang sức bước đi không thương tiếc, Nghê Đồng và quản lý bị hiện thực tàn nhẫn vả mặt ngay tại chỗ, giấc mộng hợp đồng thương hiệu cao cấp đã tan thành mây khói.
Sau khi mưu kế tính toán tường tận nhưng cũng không vớt được chỗ tốt nào, còn quấy tung cái hợp đồng thương hiệu vốn có vài phần phần thắng, tựa như bị quả bóng mình ném cho vỡ đầu.
Nhìn thấy hợp đồng thương hiệu phải tới tay lại đột nhiên rơi vào tay đối thủ, hơn nữa bọn họ nói chuyện gần ba tháng đều còn kém một hơi, đến phiên Lâm Lạc Tang nơi này chính là daddy đại gia cầu cô, thái độ của Nhạc Huy kiêu ngạo như vậy cũng không tức giận, còn nịnh bợ thành như vậy thậm chí còn muốn mời khách ăn cơm?
Quản lý của Nghê Đồng tức thì giận sôi máu, vừa rồi tính tình ẩn nhẫn lâu như vậy cũng biến thành một cái tát dừng ở trên mặt Nghê Đồng: “Lúc ấy làm sao tôi bị ma quỷ ám ảnh nghe theo cô chứ, cô thật là…… Chỉ toàn ra vài chủ ý ngu ngốc! Hợp đồng đại diện tới tay đều có thể bay đến trong chén đối phương, Nghê Đồng có phải cô có thù oán gì với tôi hay không? Đen đủi chết đi được!”
“Tôi bận rộn tốn công vô ích rồi cô có biết không? Vì hợp đồng đại diện này mà tôi trả giá bao nhiêu vất vả cô có biết không!? Nói không là không, tôi đây cầu ông bà ông vải rốt cuộc là vì cái gì?!”
Ngay sau đó, lại là một tiếng bạt tai lanh lảnh quanh quẩn ở trong phòng.
Đáng tiếc bất luận như thế nào, cũng không gọi được đại gia hồi tâm chuyển ý chút nào.
*
Không bao lâu bữa tiệc kết thúc, Lâm Lạc Tang và Nhạc Huy ngồi xe trở về.
Mồm mép Nhạc Huy thật sự đỉnh, trong vòng một giờ vừa ăn vừa nói chuyện hợp tác, phí hợp đồng quảng cáo là gấp ba lần Nghê Đồng không nói, còn từ người phát ngôn nào đó nhảy lên quảng bá thương hiệu ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, cướp đoạt title không biết tăng lên bao nhiêu.
“Thật là sảng khoái, tới hỏi chuyện rò rỉ nhạc lại bị người ta nhét cho cái hợp đồng quảng cáo cao cấp, em biết loại người phát ngôn này muốn giành bao lâu mới có thể giành được không? Mẹ nó, bọn họ tuyệt đối tức điên rồi.” Trên xe, Nhạc Huy đắc ý mà tranh công, “Thế nào, nhìn vẻ mặt như suy tư gì này của em, muốn nói cái gì thì cứ việc nói đi! Anh cũng không phải không thể tiếp thu ca ngợi, khà khà.”
“Em cảm thấy……”
“Ừm!”
Đối với ánh mắt tràn đầy chờ mong của Nhạc Huy, cô nói: “Có đôi khi người không có lương tâm quả thật rất quan trọng, đặc biệt là anh quản lý này nè.”
Vừa rồi Nhạc Huy thổi phồng cô ở trên bàn cơm, khen đến trên trời dưới đất, cô đều xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ tại chỗ chậm rãi rời đi.
Nhạc Huy: “……”
“Vậy gọi là khoác lác sao? Đó chẳng qua là tiến hành một chút trau chuốt và bổ sung thích hợp vì tiền đồ của em, huống chi anh nói điểm nào không đúng, em chính là người có giá trị thương mại cao nhất trong chương trình! Ai không phục, không phục tới battle các hạng mục chỉ tiêu, thua anh quỳ xuống kêu họ là ba ba.”-
“Hơn nữa! Lương tâm? Lương tâm quan trọng sao, lương tâm có thể làm cơm ăn không? Ây da, kẻ có tiền như em không trải nghiệm được tang thương của nhân gian, không bắt buộc.”
Nhạc Huy cằn nhằn, Lâm Lạc Tang quả thật tràn đầy đồng cảm với một câu nào đó, nhớ tới giá trị con người của ông chồng đầu tư vô lương tâm.
Xem ra nhiều khi con người quả nhiên không cần lương tâm.
Kết quả đêm đó nhà đầu tư bất lương thân thiết đến bên giường cô, vì cô mà triển lãm bản thân không có lương tâm về mọi mặt, không chỉ thể hiện ở trong kinh doanh.
Anh mới vừa lật cô lại, Lâm Lạc Tang đã kêu lên: “Đừng đừng đừng, đau.”
Bùi Hàn Chu chỉ thấy cô lại bắt đầu làm ầm ĩ, lông mi như lông quạ run rẩy: “Tôi còn chưa bắt đầu, em đau ở đâu?”
“Răng đau.”
Cô che lại nửa bên má mình, “Mới vừa đè lên răng khôn nhiễm trùng của tôi.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Anh thấp giọng cảnh cáo: “Tốt nhất là em nói thật.”
“Tôi có cần phải nói dối anh sao! Lừa anh tôi có chỗ tốt gì?” Cô kìm nén, bắt đầu hít thở không khí lạnh, “Đã đau liên tục hai ba tuần rồi, tôi vẫn luôn đang đợi nó tự khỏi.”
Anh liếc nhìn cô vô lý, miễn cưỡng bị tức cười: “Thuốc cũng không uống bệnh viện cũng không đi mà chờ tự nó khỏi, sao em không mở máy tính ra chờ bản nhạc tự hoàn thành đi?”
Lâm Lạc Tang: “……”
Vì thế sáng sớm hôm sau, Bùi Hàn Chu vì lo lắng cơn đau răng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống vợ chồng nên nhanh chóng mang cô đến bệnh viện nhổ răng.
Cô ngay từ đầu đã rất kháng cự: “Nhổ răng thì mặt sẽ sưng phù, anh muốn tôi lần sau giống bột bánh bao lên sân khấu biểu diễn sao!”
“Em muốn lần sau hát nốt cao đến một nửa răng đau biểu cảm sụp đổ không?”
Lâm Lạc Tang im lặng một hồi.
“Được, tôi nhổ.”
Vì thế kế tiếp, cô giống như một cái loa nhỏ được thu vào hệ thống phát lại, một đường đều líu ra líu rít không ngừng ở bên tai anh, dò hỏi các loại câu hỏi vô nghĩa.
“Kim tiêm thuốc tê có thô không? Lúc tiêm có đau không?”
“Anh nhổ răng mất bao lâu? Có chật vật không?”
“Sẽ chảy máu nhiều không? Buổi tối sẽ không ngủ được sao?”
……
“Bác sĩ nha khoa đẹp trai hông?”
Người đàn ông không thể nhịn được nữa mà khép sách lại: “Có thời gian này không bằng em ngậm miệng lại, thích ứng một chút với cuộc sống lát nữa.”
“Sau khi nhổ xong không thể nói chuyện phải không?” Mắt cô lộ ra kiên định, “Vậy thì bây giờ tôi muốn nói cho đủ.”
“……”
Rồi sau đó mãi cho đến trước khi tiêm thuốc tê, cô đều siêng năng phát năng lượng ra bên ngoài.
Sau khi chụp phim xong, anh bác sĩ khích lệ: “Răng khôn của cô đều mọc rất thẳng.”
Cô mỉm cười để tay ra sau lưng, “Vậy sao, giống như tôi vậy đó.”
Bùi Hàn Chu:?
Anh kéo tay cô ra phía sau, “Hôm nay em có chuyện gì vui à?”
Hình như anh phát hiện chỉ cần tâm trạng của cô tốt một chút thì lời nói sẽ tăng lên theo đường thẳng.
“Không có gì,” Lâm Lạc Tang – người sau đó nhận được hợp đông đại diện không chút để ý thân thiện cho có lệ, “Nhìn thấy anh trong lòng đã vui rồi.”
……
Trước khi bắt đầu nằm yên sắp bị nhổ, Lâm Lạc Tang cảnh giác mà nhìn về phía người đàn ông đút tay vào túi quần đứng ở một bên: “Anh không ra ngoài hả?”
Bác sĩ thay Bùi Hàn Chu giải thích trước: “Muốn xem cũng có thể, chỉ cần đứng xa một chút không quấy rầy chúng tôi là được.”
Lâm Lạc Tang không chút suy nghĩ đã từ chối: “Không được, đợi lát nữa mở miệng bự ra nhất định rất xấu.”
Cô bác sĩ gây tê cười mang bao tay lên nói như hiểu rõ: “Em sợ phá hư hình tượng của mình trong lòng chồng có đúng không?”
“Không phải, em sợ anh ấy sau khi chụp lén thì đăng lên trên mạng.”
“……”
Vì vậy, đúng lúc y tá bên ngoài đang bàn tán “Tổng giám đốc Bùi thật biết quan tâm còn đi nhổ răng với vợ” thì chỉ nghe được cùng với một tiếng thúc giục “Đi mau”, người đàn ông đã bị đuổi ra khỏi phòng.
Các y tá:……??
Mười phút sau, nhổ răng xong Lâm Lạc Tang cuối cùng bước ra khỏi phòng, cắn băng gạc cầm máu.
Cô che lại má trái của mình, cố gắng che chắn đường viền có thể bị sưng do nhổ răng.
Tuy nhiên, anh chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, chợt mây trôi nước chảy ghìm cổ tay cô lại, “Để tôi xem có sưng không.”
Ánh mắt của anh tương đối chân thành, không biết vì sao khiến cô sinh ra một loại ảo giác cho dù sưng anh cũng sẽ không cười nhạo mình, vì thế từ từ hạ cánh tay xuống theo lực đạo của anh.
“Không sao đâu,” anh thấp giọng nói, “Hai ngày nữa lên sân khấu hẳn là không nhìn ra đâu.”-
Cô còn chưa kịp lơi lỏng, anh giơ điện thoại một cách trôi chảy và tự nhiên, sắc mặt vẫn mang theo lười nhác thản nhiên như cũ, bởi vậy cho đến lúc anh chĩa camera nhắm chụp ngay cô thì cô cũng quên mất ngăn lại.
Sau khi nhấn nút chụp ảnh và chụp hai bức ảnh, anh càng thêm đúng lý hợp tình mà cất điện thoại đi.
Lâm Lạc Tang phản ứng lại:???
Bởi vì cắn băng gạc, cô không thể mở miệng nói chuyện mà chỉ có thể cắn răng lẩm bẩm vài câu mơ hồ không rõ âm tiết, còn giơ lên nắm đấm, ý bảo anh thức thời thì nhanh chóng xóa đi.
Thực ra mặt cô không sưng lắm nhưng do bị nhét hai viên băng gạc to nên trông rất giống con sóc giấu thức ăn vào má, khuôn mặt trứng ngỗng phồng lên.
Anh bị kéo căng từ lâu rốt cuộc lúc này cũng không nhịn được nhếch lên khóe môi, dù bận vẫn ung dung mà nhìn chằm chằm nơi phồng lên của cô một hồi lâu, không lưu tình chút nào mà cống hiến ngay cả đuôi mắt cũng đang sung sướng cười nhạo.
Sau đó anh cũng không ngoài ý muốn thu hoạch ba đấm của Lâm Lạc Tang, từng nắm đấm tấn công mãnh liệt tới da thịt, anh có lòng tốt nhắc nhở: “Dùng sức sẽ ra máu, không thể kịch liệt vận động.”
Cô càng thêm vô cùng căm phẫn mà nói câu gì đó, tuy rằng nghe không rõ nhưng anh rất khẳng định cô đang mắng mình.
Nửa tiếng sau Lâm Lạc Tang phun miếng bông cầm máu nhưng nửa bên mặt phía dưới vẫn còn tê dại, tới buổi tối mới hơi dịu đi một chút.
Sau khi hết thuốc tê, miệng vết thương quả nhiên bắt đầu âm ỉ đau. Trước khi đi ngủ cô uống một viên thuốc giảm đau rồi ở trong chăn đắp đá.
Đầu có thể đứt máu có thể chảy nhưng không thể mất mặt.
Sau khi chườm đá xong, bệnh nhân Lâm Lạc Tang mất máu quá nhiều tính toán nằm xuống đi ngủ sớm một chút.
Vừa nằm xuống đã nhìn thấy sườn mặt thờ ơ đọc sách của anh, hình ảnh mới vừa rồi bị cười nhạo vẫn hằn in trong lòng vứt đi không được. Vì trả thù, cô cũng không định để anh sống tốt.
Anh dựa vào cái gì mà trông như rất chính nhân quân tử hả?
Trong lòng Lâm Lạc Tang nảy ra kế, nhúc nhích đến bên cạnh anh cách đó không xa, chui ra khỏi chăn.
Cô chỉ mặc một chiếc váy lửng hai dây màu hồng nude, lúc này đường cong xinh đẹp hình dạng hoàn mỹ của xương bả vai lộ ra ngoài không khí, ánh đèn chiếu vào làn da của cô càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi. Khi bả vai hơi ưỡn về trước, chỗ lõm của xương quai xanh dường như bày ra một cái bẫy rập, trong lúc nguy hiểm lại mang theo vài phần ngọt ngào hấp dẫn.
Cô chớp chớp mắt, ngón tay mảnh khảnh móc một lọn tóc vén ra sau tai: “Anh không cảm thấy lạnh sao?”
Anh liếc nhìn cô như nhìn một con nhỏ ngốc nghếch: “Lạnh thì tôi vào trong chăn.”
“Không phải, tôi nói sai rồi, anh không cảm thấy nóng sao?”
Rồi sau đó cô dùng mu bàn tay phủi phủi sợi dây trên vai, khi quạt gió như có như không mà cọ anh, váy ngủ tơ tằm từ từ bị gấp lại trong lúc lộn xộn, khó khăn lắm che bắp đùi đã nhăn nhúm, cứ như vậy mỉm cười nhìn anh.
Trêu chọc được đến đỉnh, nhận thấy được anh buông sách xuống mà đáy mắt tối sầm lại, Lâm Lạc Tang hiểu ra kế hoạch, sau đó nhanh chóng kéo váy xuống ủn vào trong ổ chăn, đắc chí nhắc nhở: “Bác sĩ nói tôi không thể kịch liệt vận động!”
Anh híp mắt, cọ xát lấy răng cấm: “Vậy à.”-
Ngày hôm sau, khi Lâm Lạc Tang nằm nhoài ở góc giường, đôi tay đau nhức không thôi như là bị phế đi treo ở mép giường, cuối cùng cô cũng hiểu hàm nghĩa sâu xa của câu đường nào cũng dẫn đến La Mã.
Hơn nữa cảm nhận đầy đủ được cái gì gọi là tự làm bậy, không thể sống.