Chương 7: Né tránh
...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Chiếc xe phía trước, có một người ăn mặc lịch sự bước xuống tiến đến."Cô là....Cô Hàng?!
Mị Dương ngạc nhiên, nhìn anh ta, rồi đáp " Là tôi!!!....Anh là....?"
"Tôi là tài xế của anh Lý, ngài ấy bảo tôi đưa cô về....Mời cô lên xe!" Vừa nói anh ta vừa lén nhìn người đàn ông cạnh Mị Dương.
"Đây là....!"
"Là...Là người quen của tôi....Anh ấy đi cùng tôi được chứ?!" Mị Dương ấp úng.
"Được ạ....! Mời cô và anh lên xe!"
Ngồi trên chiếc xe sang trọng, Mị Dương không mấy ngạc nhiên, hay thích thú chỉ im lặng ngồi đó. Má cô đỏ ửng lên tóc có chút bù xù hơn nữa mà khóe môi đã chảy máu.
Hắn ta cũng im lặng đôi chút lại quan tâm liết nhìn Mị Dương, chiếc xe cứ chạy bên trong cứ thế mà im lặng. Cậu tài xê đôi khi lại nhìn kính chiếu hậu, anh ta cứ có cảm giác người đàn ông phía sau quen thuộc lại có nét giống một người nào đó.
Anh ta quen thuộc chạy vào lối nhỏ, giống như đã đưa Mị Dương về rất nhiều lần.
Cạch....
Anh ta xuống mở cửa xe, cẩn trọng mời Mị Dương bước xuống."Mời cô Hàng!"
Mị Dương bất ngờ "Ahh...Anh lại khách sáo rồi!"
Đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, níu tay cậu tài xế lại không nói lời nào quay lưng nhanh chóng mở cửa. Cậu tài xế con ngờ ngợ là cô đang sợ người đàn ông to lớn kia, nên cũng chỉ đành chờ xem cô định làm gì.
Nhưng có vẻ anh đã lo lắng quá, cô mang ra một bó hoa oải hương vừa tay, không nói gì đưa cho cậu tài xế. Giống như một thói quen, cậu đưa tay nhận mà không từ chối.
Nhìn chiếc xe đi xa, Mị Dương mới chú ý người đàn ông bên cạnh, anh ta giống như có chút tò mò nhìn theo chiếc xe đó, anh ta nhếch mép giọng khiêu khích "Không từ chối nhỉ?! hẳn đã đưa cô về rất nhiều lần...Chủ xe đó có vẻ có nhiều tâm tư với cô rồi!"
Mị Dương nghe thấy chỉ im lặng suy nghĩ, chậm rãi trả lời "Không đâu....Anh ấy chỉ xem tôi là bạn thôi, và tôi cũng vậy!"
Nói rồi cô quay lưng vào trong, nhẹ nhàng gói hoa cho hắn ta "Anh lấy bó to hay nhỏ?!"
"!!!!"
Vừa quay người, hắn ta đã đứng ngay cạnh cô khiến cô giật mình xem đã ngã vì không đứng vững.
Anh ta nhìn châm chú cô không chớp mắt, nhìn khuôn mặt Mị Dương, cô giật mình ôm mặt run run hỏi "Mặt tôi....Dính gì sao?!"
"Là máu đó! cú tát đầy uy lực nhỉ?! cũng cảm mơn cô đến đúng lúc, giúp tôi không phải nhảy nhót gì đó với con nhỏ đanh đá đó!" Anh ta nhìn cô với vẻ thương hại, nhưng trong lòng lại đang rất thoải mái.
Trông lúc cô đang tập trung gói hoa, anh ta nhìn cái má đã ửng đỏ và khóe miệng đang chảy máu. Anh ta đưa tay định chạm vào má của Mị Dương.
Mị Dương bị dọa sợ, cô giật mình gạt phắt đi cánh tay đang tiến gần đến, khuôn mặt hoảng sợ hiện rõ.
"Tư Thành!!!!! Anh...Anh làm gì vậy!?"
Tư Thành ngạc nhiên trước phản ứng của Mị Dương, rồi lại bình tĩnh nói.
"Cô biết tôi sao?! phải nhỉ....Khi nảy con nhỏ đanh đá kia đã gọi tên tôi.... Cô cũng để ý xung quanh quá nhỉ?!"
Mị Dương nén lại sự sợ hãi, tiếp tục gói hoa, Tư Thành nhìn xung quanh, hít một hơi dài. "Thơm nhỉ! mùi nhẹ nhàng chẵng có chút giả tạo của thuốc hoa!"
Mị Dương tỉ mỉ gói một bó hoa rất to, đưa lên ngắm một vòng, dè chừng đưa cho Tư Thành."Của anh đây!"
Tư Thành nhận lấy bó hoa, chân mày hắn nhếch lên có chút ngạc nhiên.
"Cô gói hoa đẹp nhỉ?! bao nhiêu?"
Mị Dương nhìn người đàn ông trước mắt, đắn đo hồi lâu mới mở miệng nói "Tôi tặng anh xem như cảm mơn!"
Tư Thành có chút bất lực, anh ta nhìn người con gái trước mắt, tuy gu của anh là cá tính và có chút quyến rũ, nhưng người nhút nhát và tỉ mỉ lại còn thích tặng quà cảm mơn, anh lại có chút hứng thú.
Tinggggg
Anh ta đặt bó hoa xuống, lấy điện thoại từ túi áo khuôn mặt đang vui vẻ bỗng chốc cau có khó chịu
" Em nghe?! "
Dường như phía bên kia đang hỏi địa điểm của anh ta, và dường như đang lo lắng. "Em đã đi đâu vậy?! buổi tiệc em đã không ở đó!"
"Anh không cần lo! em có lý do chính đáng để đi! anh đừng hỏi nữa, em không làm gì cho anh mất mặt đâu, em tắt máy đây!" Tư Thành cau có, nhanh chóng nói và cúp máy không cần nghe đối phương.
Mị Dương cảm thấy có chút kì lạ, cô nhìn người đàn ông đang nhăn nhó trước mắt, đột nhiên anh ta nhìn vào mắt cô khiến cô giật mình né tránh giống như cô đang nhìn trộm anh ta vậy!
Chiếc xe phía trước, có một người ăn mặc lịch sự bước xuống tiến đến."Cô là....Cô Hàng?!
Mị Dương ngạc nhiên, nhìn anh ta, rồi đáp " Là tôi!!!....Anh là....?"
"Tôi là tài xế của anh Lý, ngài ấy bảo tôi đưa cô về....Mời cô lên xe!" Vừa nói anh ta vừa lén nhìn người đàn ông cạnh Mị Dương.
"Đây là....!"
"Là...Là người quen của tôi....Anh ấy đi cùng tôi được chứ?!" Mị Dương ấp úng.
"Được ạ....! Mời cô và anh lên xe!"
Ngồi trên chiếc xe sang trọng, Mị Dương không mấy ngạc nhiên, hay thích thú chỉ im lặng ngồi đó. Má cô đỏ ửng lên tóc có chút bù xù hơn nữa mà khóe môi đã chảy máu.
Hắn ta cũng im lặng đôi chút lại quan tâm liết nhìn Mị Dương, chiếc xe cứ chạy bên trong cứ thế mà im lặng. Cậu tài xê đôi khi lại nhìn kính chiếu hậu, anh ta cứ có cảm giác người đàn ông phía sau quen thuộc lại có nét giống một người nào đó.
Anh ta quen thuộc chạy vào lối nhỏ, giống như đã đưa Mị Dương về rất nhiều lần.
Cạch....
Anh ta xuống mở cửa xe, cẩn trọng mời Mị Dương bước xuống."Mời cô Hàng!"
Mị Dương bất ngờ "Ahh...Anh lại khách sáo rồi!"
Đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, níu tay cậu tài xế lại không nói lời nào quay lưng nhanh chóng mở cửa. Cậu tài xế con ngờ ngợ là cô đang sợ người đàn ông to lớn kia, nên cũng chỉ đành chờ xem cô định làm gì.
Nhưng có vẻ anh đã lo lắng quá, cô mang ra một bó hoa oải hương vừa tay, không nói gì đưa cho cậu tài xế. Giống như một thói quen, cậu đưa tay nhận mà không từ chối.
Nhìn chiếc xe đi xa, Mị Dương mới chú ý người đàn ông bên cạnh, anh ta giống như có chút tò mò nhìn theo chiếc xe đó, anh ta nhếch mép giọng khiêu khích "Không từ chối nhỉ?! hẳn đã đưa cô về rất nhiều lần...Chủ xe đó có vẻ có nhiều tâm tư với cô rồi!"
Mị Dương nghe thấy chỉ im lặng suy nghĩ, chậm rãi trả lời "Không đâu....Anh ấy chỉ xem tôi là bạn thôi, và tôi cũng vậy!"
Nói rồi cô quay lưng vào trong, nhẹ nhàng gói hoa cho hắn ta "Anh lấy bó to hay nhỏ?!"
"!!!!"
Vừa quay người, hắn ta đã đứng ngay cạnh cô khiến cô giật mình xem đã ngã vì không đứng vững.
Anh ta nhìn châm chú cô không chớp mắt, nhìn khuôn mặt Mị Dương, cô giật mình ôm mặt run run hỏi "Mặt tôi....Dính gì sao?!"
"Là máu đó! cú tát đầy uy lực nhỉ?! cũng cảm mơn cô đến đúng lúc, giúp tôi không phải nhảy nhót gì đó với con nhỏ đanh đá đó!" Anh ta nhìn cô với vẻ thương hại, nhưng trong lòng lại đang rất thoải mái.
Trông lúc cô đang tập trung gói hoa, anh ta nhìn cái má đã ửng đỏ và khóe miệng đang chảy máu. Anh ta đưa tay định chạm vào má của Mị Dương.
Mị Dương bị dọa sợ, cô giật mình gạt phắt đi cánh tay đang tiến gần đến, khuôn mặt hoảng sợ hiện rõ.
"Tư Thành!!!!! Anh...Anh làm gì vậy!?"
Tư Thành ngạc nhiên trước phản ứng của Mị Dương, rồi lại bình tĩnh nói.
"Cô biết tôi sao?! phải nhỉ....Khi nảy con nhỏ đanh đá kia đã gọi tên tôi.... Cô cũng để ý xung quanh quá nhỉ?!"
Mị Dương nén lại sự sợ hãi, tiếp tục gói hoa, Tư Thành nhìn xung quanh, hít một hơi dài. "Thơm nhỉ! mùi nhẹ nhàng chẵng có chút giả tạo của thuốc hoa!"
Mị Dương tỉ mỉ gói một bó hoa rất to, đưa lên ngắm một vòng, dè chừng đưa cho Tư Thành."Của anh đây!"
Tư Thành nhận lấy bó hoa, chân mày hắn nhếch lên có chút ngạc nhiên.
"Cô gói hoa đẹp nhỉ?! bao nhiêu?"
Mị Dương nhìn người đàn ông trước mắt, đắn đo hồi lâu mới mở miệng nói "Tôi tặng anh xem như cảm mơn!"
Tư Thành có chút bất lực, anh ta nhìn người con gái trước mắt, tuy gu của anh là cá tính và có chút quyến rũ, nhưng người nhút nhát và tỉ mỉ lại còn thích tặng quà cảm mơn, anh lại có chút hứng thú.
Tinggggg
Anh ta đặt bó hoa xuống, lấy điện thoại từ túi áo khuôn mặt đang vui vẻ bỗng chốc cau có khó chịu
" Em nghe?! "
Dường như phía bên kia đang hỏi địa điểm của anh ta, và dường như đang lo lắng. "Em đã đi đâu vậy?! buổi tiệc em đã không ở đó!"
"Anh không cần lo! em có lý do chính đáng để đi! anh đừng hỏi nữa, em không làm gì cho anh mất mặt đâu, em tắt máy đây!" Tư Thành cau có, nhanh chóng nói và cúp máy không cần nghe đối phương.
Mị Dương cảm thấy có chút kì lạ, cô nhìn người đàn ông đang nhăn nhó trước mắt, đột nhiên anh ta nhìn vào mắt cô khiến cô giật mình né tránh giống như cô đang nhìn trộm anh ta vậy!