Chương : 25
Edit: Mun
Beta: Yuri
Không có ai là sẽ không rời xa cả.
Lục Miên Tinh nghe xong câu nói này ánh mắt trở nên thâm trầm, cảm xúc dịu đi, nhớ đến một số chuyện trong quá khứ.
Mẹ của cô cũng đã từng nói với cô như vậy, giọng nói nhẹ nhàng, lạnh nhạt ấy, tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì. Đơn giản mà nói, lần cách xa này dường như là dự tính từ trước, không để cho cô nói bất cứ lời nào.
Cô cũng đã từng nói vậy với Bạc Trinh Ngôn ư?
Câu nói từ biệt thật sự quá lạnh lùng, nhẫn tâm.
Nhưng cô hoàn toàn quên mất, không nhớ gì cả và không thể đánh giá liệu đây có phải là sự giả vờ yếu thế của Bạc Trinh Ngôn.
Lục Miên Trinh không quay người lại, vẫn quay lưng với Bạc Trinh Ngôn, mang theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt thanh tú ẩn trong bóng tối, nhẹ nhàng nói: "Bạc Trinh Ngôn."
"Ừ, anh đây."
"Em thật sự đã từng nói em sẽ rời xa anh sao?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng phòng bệnh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gió dường như đang nín thở lắng nghe, những lời nói đã làm rung động và trái tim một người, dường như đang nhắc nhở việc đã qua, dù là kí ức đẹp đẽ hay đau buồn.
Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, không có chút tiếng động.
Bạc Trinh Ngôn nhìn bóng lưng đó, mắt anh lạnh đi một lúc, nhắm mắt lại và không muốn nhớ lại kí ức đó.
"Nó không còn quan trọng nữa."
Nhếch mép cười một cái, nó dường như phủ nhận bản thân thêm một lần nữa, xen lẫn với sự nhẹ nhõm bất lực, "Lục Miên Tinh."
"Ừ, sao vậy?"
"Em thấy việc này có quan trọng không?"
"Em... cũng không biết. Chắc là có."
Cô không phải là mẹ cô, cũng không thể biến thành mẹ cô, cái khác thì cô không rõ lắm, nhưng vấn đề này từ nhỏ đã rất rõ ràng. Lục Miên Tinh không biết chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Bạc Trinh Ngôn, cô không thể trách anh ấy, anh ấy cũng sẽ trách bản thân, trách mình đã nhiều chuyện, giống như cô sẽ làm trong 7 năm nay.
Điều quan trọng nhất là cô tự hỏi mình, liệu thế giới của cô sẽ tốt đẹp hơn?
Đáp án là, sẽ không. Chỉ là cô đang tự chuốc lấy phiền toái mà thôi.
Lục Miên Tinh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh suy nghĩ một lát rồi quay lại, đôi mắt cô chạm vào ánh mắt của Bạc Trinh Ngôn đang nhìn vào cô, lại không kiềm chế được bản thân, tính khí bên trong lại trỗi dậy.
Dù sao sự việc cũng đã vậy rồi, chắc sẽ không tệ hơn đâu.
Lục Miên Tinh nhắm mắt lại rồi suy nghĩ, sau đó cũng mở miệng: "Coi như không có gì xảy ra, chúng ta hòa giải đi. Thẳng thắn một chút, và giải quyết nó giống như trước đây vậy."
Sợ Bạc Trinh Ngôn không tin, Lục Miên Tinh nhẹ nhàng nói: "Không phải trước đây đều như vậy sao?"
Lục Miên Tinh nói cao giọng, hơi có vẻ làm nũng.
Ký vãng bất cữu, thị nhi bất kiến.
8 chữ này, Bạc Trinh Ngôn và cô đều hiểu rất rõ.
Không có việc gì là không thể giải quyết.
Chỉ cần dám từ bỏ.
Lục Miên Tinh giống như 1 con rùa nhỏ, luôn tự cho mình nguyên tắc riêng và tự cho là đúng.
"Em thực sự nghĩ vậy?" Bạc Trinh Ngôn hỏi, không có thái độ nào trong lời nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Đúng vậy. Cái này... không được sao?" Liếc nhìn phản ứng của Bạc Trinh Ngôn, cô thở dài một tiếng.
Bạc Trinh Ngôn nói: "Có chỗ nào là ổn?"
Lục Miên Tinh nhìn Bạc Trinh Ngôn một lần nữa với ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, con người này thật là khiến người khác bực mình, cô đã nói là không tính toán gì nữa rồi, còn muốn cô làm thế nào nữa, cô bắt bẻ lại: "Chỗ nào không ổn?"
Bạc Trinh Ngôn lạnh nhạt nói: "Có 2 lí do."
"Thứ nhất, nếu chuyện đã qua mà không truy cứu thật là quá lời cho anh rồi."
"Thứ hai, anh không thể nhắm mắt làm ngơ với em được."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lục Miên Tinh trong lòng đang rất hồi hộp, ôm chặt quyển nhật kí trong lòng.
Trên trang bìa cuốn nhật kí viết:
Ngày 10 tháng 9.
Tôi thực sự không đồng ý với nguyên tắc của Lục Miên Tinh một chút nào.
Có 2 lí do:
Thứ nhất, nếu chuyện đã qua mà không truy cứu thật là quá lời cho tôi.
Thứ hai, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ với em được.
Beta: Yuri
Không có ai là sẽ không rời xa cả.
Lục Miên Tinh nghe xong câu nói này ánh mắt trở nên thâm trầm, cảm xúc dịu đi, nhớ đến một số chuyện trong quá khứ.
Mẹ của cô cũng đã từng nói với cô như vậy, giọng nói nhẹ nhàng, lạnh nhạt ấy, tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì. Đơn giản mà nói, lần cách xa này dường như là dự tính từ trước, không để cho cô nói bất cứ lời nào.
Cô cũng đã từng nói vậy với Bạc Trinh Ngôn ư?
Câu nói từ biệt thật sự quá lạnh lùng, nhẫn tâm.
Nhưng cô hoàn toàn quên mất, không nhớ gì cả và không thể đánh giá liệu đây có phải là sự giả vờ yếu thế của Bạc Trinh Ngôn.
Lục Miên Trinh không quay người lại, vẫn quay lưng với Bạc Trinh Ngôn, mang theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt thanh tú ẩn trong bóng tối, nhẹ nhàng nói: "Bạc Trinh Ngôn."
"Ừ, anh đây."
"Em thật sự đã từng nói em sẽ rời xa anh sao?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng phòng bệnh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gió dường như đang nín thở lắng nghe, những lời nói đã làm rung động và trái tim một người, dường như đang nhắc nhở việc đã qua, dù là kí ức đẹp đẽ hay đau buồn.
Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, không có chút tiếng động.
Bạc Trinh Ngôn nhìn bóng lưng đó, mắt anh lạnh đi một lúc, nhắm mắt lại và không muốn nhớ lại kí ức đó.
"Nó không còn quan trọng nữa."
Nhếch mép cười một cái, nó dường như phủ nhận bản thân thêm một lần nữa, xen lẫn với sự nhẹ nhõm bất lực, "Lục Miên Tinh."
"Ừ, sao vậy?"
"Em thấy việc này có quan trọng không?"
"Em... cũng không biết. Chắc là có."
Cô không phải là mẹ cô, cũng không thể biến thành mẹ cô, cái khác thì cô không rõ lắm, nhưng vấn đề này từ nhỏ đã rất rõ ràng. Lục Miên Tinh không biết chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Bạc Trinh Ngôn, cô không thể trách anh ấy, anh ấy cũng sẽ trách bản thân, trách mình đã nhiều chuyện, giống như cô sẽ làm trong 7 năm nay.
Điều quan trọng nhất là cô tự hỏi mình, liệu thế giới của cô sẽ tốt đẹp hơn?
Đáp án là, sẽ không. Chỉ là cô đang tự chuốc lấy phiền toái mà thôi.
Lục Miên Tinh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh suy nghĩ một lát rồi quay lại, đôi mắt cô chạm vào ánh mắt của Bạc Trinh Ngôn đang nhìn vào cô, lại không kiềm chế được bản thân, tính khí bên trong lại trỗi dậy.
Dù sao sự việc cũng đã vậy rồi, chắc sẽ không tệ hơn đâu.
Lục Miên Tinh nhắm mắt lại rồi suy nghĩ, sau đó cũng mở miệng: "Coi như không có gì xảy ra, chúng ta hòa giải đi. Thẳng thắn một chút, và giải quyết nó giống như trước đây vậy."
Sợ Bạc Trinh Ngôn không tin, Lục Miên Tinh nhẹ nhàng nói: "Không phải trước đây đều như vậy sao?"
Lục Miên Tinh nói cao giọng, hơi có vẻ làm nũng.
Ký vãng bất cữu, thị nhi bất kiến.
8 chữ này, Bạc Trinh Ngôn và cô đều hiểu rất rõ.
Không có việc gì là không thể giải quyết.
Chỉ cần dám từ bỏ.
Lục Miên Tinh giống như 1 con rùa nhỏ, luôn tự cho mình nguyên tắc riêng và tự cho là đúng.
"Em thực sự nghĩ vậy?" Bạc Trinh Ngôn hỏi, không có thái độ nào trong lời nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Đúng vậy. Cái này... không được sao?" Liếc nhìn phản ứng của Bạc Trinh Ngôn, cô thở dài một tiếng.
Bạc Trinh Ngôn nói: "Có chỗ nào là ổn?"
Lục Miên Tinh nhìn Bạc Trinh Ngôn một lần nữa với ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, con người này thật là khiến người khác bực mình, cô đã nói là không tính toán gì nữa rồi, còn muốn cô làm thế nào nữa, cô bắt bẻ lại: "Chỗ nào không ổn?"
Bạc Trinh Ngôn lạnh nhạt nói: "Có 2 lí do."
"Thứ nhất, nếu chuyện đã qua mà không truy cứu thật là quá lời cho anh rồi."
"Thứ hai, anh không thể nhắm mắt làm ngơ với em được."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lục Miên Tinh trong lòng đang rất hồi hộp, ôm chặt quyển nhật kí trong lòng.
Trên trang bìa cuốn nhật kí viết:
Ngày 10 tháng 9.
Tôi thực sự không đồng ý với nguyên tắc của Lục Miên Tinh một chút nào.
Có 2 lí do:
Thứ nhất, nếu chuyện đã qua mà không truy cứu thật là quá lời cho tôi.
Thứ hai, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ với em được.