Chương : 38
Edit: Qiong Ying
Beta: Yuri
Tầng 16 yên tĩnh, ánh đèn chiếu sáng hàng lang rọi lên gương mặt của Bạc Trinh Ngôn.
Trong đôi mắt thanh tú mà dịu dàng, mang theo vẻ trêu chọc vui đùa.
Âm thanh lành lạnh vang lên trong tim Lục Miên Tinh, đụng phải màn kính thủy tinh rồi rơi xuống đất, vang vọng hồi lâu.
Đầu óc dường như không còn nghe theo chính mình, lặp đi lặp lại tựa như một chiếc máy ghi âm.
Lấy thân báo đáp cũng không phải là không thể.
Lục Miên Tinh nghĩ.
Bạc Trinh Ngôn thấy Lục Miên Tinh ngẩn ngơ cười nhẹ, cũng không muốn đi sâu hơn, bèn quay đầu bấm mật khẩu.
Lúc bấm cũng không ngăn lại ánh mắt của Lục Miên Tinh, mấy con số rõ ràng đập vài mắt cô.
0711.
Đây là…
Lục Miên Tinh đột nhiên phản ứng lại, đây là mật mã cô viết.
Thì ra Bạc Trinh Ngôn chưa từng quên. Dù cho đây chỉ là một bí mật nhỏ của cô, một bí mật nhỏ bé đến mức chẳng quan trọng gì.
Không biết tại sao, Lục Miên Tinh lại nói.
“Vậy thì lấy thân báo đáp.” Âm thanh của Lục Miên Tinh rất nhỏ. Bởi vì quá bé, nên nghe rất mềm mại dịu dàng, tựa như rất dễ bắt nạt.
Hình như Bạc Trinh Ngôn không nghe rõ, anh quay đầu lại, đôi mắt đào hoa nhếch lên nghi ngờ, chỉ nhìn chằm chặp Lục Miên Tinh, chẳng có ý tứ gì: “Hả?”
Cuối cùng Lục Miên Tinh mới hiểu ra, Bạc Trinh Ngôn đang đùa giỡn cô. Đột nhiên cô cảm thấy suy nghĩ này của bản thân thật đáng xấu hổ.
Màu hồng trên làn da trắng nõn càng hiện rõ hơn, gương mặt nóng hổi khiến cho trái tim Lục Miên Tinh hơi hốt hoảng.
Lục Miên Tinh cố ý ho một tiếng, quay đầu đi, lời nói như muốn chuyển chủ đề.
“Vậy em vào trước nhé.”
Gương mặt cô vẫn còn nóng rực. Tựa như đang đồng tình với lời nói của Bạc Trinh Ngôn ban nãy, đó là nhà của bọn họ.
Bạc Trinh Ngôn hơi nheo mắt, mỉm cười rồi ừ một tiếng.
Nụ cười ấy tựa như từ trong ngực phát ra, chấn động trái tim đập loạn xạ của Lục Miên Tinh, cô hoang mang muốn chạy trốn.
Chạy trốn vào nhà của Bạc Trinh Ngôn.
Bạc Trinh Ngôn theo đằng sau, chậm rãi ôm chậu cây hướng dương bước vào nhà.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên biểu lộ rằng tâm trạng anh rất vui vẻ.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hai người bên nhau chẳng được bao lâu, Bạc Trinh Ngôn đã bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài.
Không có cảm giác bị ép buộc sống chung, nên Lục Miên Tinh thả lỏng rất nhanh, nhà của Bạc Trinh Ngôn cũng gần giống với lúc cô đến thăm lúc trước.
Đen trắng xen kẽ, sửa sang lại thiên về tông lạnh hơn. Cảm giác như chưa từng có người ở lại vậy.
Tất cả được sắp xếp rất bình thường và quy tắc.
Trước khi gặp cô, anh luôn sống một mình như thế này, cuối cùng cuộc sống ấy lại bị cô đánh vỡ.
Lục Miên Tinh lại trầm lắng nhớ lại chuyện đó.
Nếu như đó chỉ là một lời nói đùa.
Bạc Trinh Ngôn có thích cuộc sống hai người hay không, Lục Miên Tinh cũng không biết.
Dù gì cũng không phải là tương lai của một người, tương lai của hai con người sẽ nặng hơn rất nhiều. Nhất là đối với Lục Miên Tinh.
Hai mươi năm qua, cô chỉ nghĩ mình là một đứa làm níu chân người khác. Không có ai dành cho cô chút tình cảm dư thừa, sự quan tâm dư thừa hay cả sự nhẫn nại dư thừa nào.
Nhưng Bạc Trinh Ngôn đã cho cô, còn cho cô rất nhiều, khiến cho cô không biết mình đã làm gì.
Lúc tỉnh lại bên bờ biển rồi nhìn thấy Bạc Trinh Ngôn khóc, cô nghe rõ lời anh, cô chỉ kích động quyết định một việc mà thôi.
Cô từng tưởng tượng cuộc sống trong tương lai của mình rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ như thế này, sẽ có Bạc Trinh Ngôn. Thậm chí, cô chưa từng thêm anh vào trong những ý tưởng cho tương lai.
Dường như cô chỉ xem anh như một ánh mặt trời. Còn cô là một bông hoa hướng dương, nở rộ vì anh những vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Người bị chứng uất ức rất khó để yêu, hoặc là không xứng đáng có được tình yêu. Không chỉ những người khác thấy vậy, bản thân Lục Miên Tinh cũng nghĩ thế. Cảm xúc vui buồn giận dữ quá nhạy cảm có thể làm tổn thương một con người, giống như mẹ cô vậy.
Cảm xúc của cô biến đổi tựa như những ngày tháng Tư, dù cho người xung qua cô có nồng nhiệt đến bao nhiêu cũng sẽ bị sự trầm mặc hành hạ đến mức không chịu nổi. Mẹ cô từng nói với cô, ba cô cùng từng yêu bà. Nhưng đối với một người bình thường mà nói, tình yêu tàn phá lẫn nhau chỉ có thể tăng thêm sự đau khổ trong lòng mà thôi.
Lúc đầu, ba cũng muốn mang mẹ bước ra khỏi vực thẳm, nhưng kết quả là càng ngày càng lún sâu hơn.
“Cho nên nếu như không chịu được, vậy thì hãy rời khỏi em đi.”
Lúc Lục Miên Tinh chưa đầy năm tuổi nghe thấy những lời mà mẹ nói với ba, cô vẫn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.
Đôi mắt của Lục Miên Tinh lướt qua bông hoa hướng dương bên ban công, ánh mắt tối dần, lấy một tờ giấy và chiếc bút vẽ bên cạnh mình.
Nhìn tờ giấy trắng toát, đột nhiên Lục Miên Tinh cảm thấy buồn bã.
Cô cũng không phân biệt nổi nữa.
Tình trạng của bản thân cô hiểu rất rõ. Hiện tại cô không hề thích hợp để mong chờ tương lai của hai người. Nếu như không ở lại phòng bệnh thần kinh, cần có người quan sát cảm xúc của cô, đề phòng cô tự sát.
Cho nên trừ khi Bạc Trinh Ngôn có chuyện gì, anh cũng sẽ không ra ngoài.
Khi anh nói chuyện này đã cố gắng lựa những từ ngữ nhẹ nhàng để nói.
Anh sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, trở nên nhẫn nại để dỗ dành cô.
Anh giấu thuốc và những vật dụng nguy hiểm, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện nhưng trước kia.
Cảm giác không an toàn của anh đã đạt đến cực hạn.
Khi cảm xúc tới, Lục Miên Tinh thừa nhận cô không thể khống chế nổi bản thân mình.
Cô sợ sẽ làm Bạc Trinh Ngôn bị thương. Tuy chỉ là vô ý, nhưng cô không thể bảo đảm với anh bất cứ chuyện gì.
Lục Miên Tinh nghĩ, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không kiên trì được nữa mà rời khỏi cô.
Giữa căn phòng khách rộng lớn, Lục Miên Tinh quỳ trên ghế vẽ vời, bút vẽ rơi xuống đầy đất. Chỉ có tờ giấy bị xé vẫn phẳng phiu, không hề nhàu nhĩ. Động tác nhỏ nhẹ và cẩn thận khiến cho người ta tưởng rằng tờ giấy đó là một đồ vật rất trân quý.
Lục Miên Tinh dừng lại động tác trên tay, đôi mắt nhìn bức tranh đã hoàn thành được một nửa.
Không ngoài dự liệu đó là một bông hoa hướng dương, một loài hoa khát vọng mặt trời nhất.
Có lẽ là do cảm xúc đang biến đổi, bông hoa hướng dương ấy có chút giận dữ, sự giận dữ ấy như muốn chạy ra khỏi bức tranh.
Đằng sau đóa hoa hướng dương nhiệt tình như lửa là một bóng người mơ hồ.
Là người đã mang cho cô hy vọng.
Lúc trước Lục Miên Tinh không dám vẽ hoa hướng dương, vì cô không thể thể hiện được sự nồng nhiệt ấy.
Người ta nói những ai tràn ngập hy vọng sẽ nhìn thấy mặt trời trong bức tranh Hoa hướng dương của Van Gogh. Nhưng cô không phải.
Lục Miên Tinh nhìn thấy, Hoa hướng dương của Van Gogh đang khô héo dần.
Những bông hoa hướng dương hướng về mặt trời bị đặt trong một chiếc lọ, đã mất đi phương hướng, nhưng vẫn nhiệt liệt nở, khiến cho người ta đau buồn.
Van Gogh vẽ nên những bông hoa nồng nhiệt như vậy, nhưng ông ấy vẫn tự sát, chết ngay giữa những đóa hoa hướng dương tràn đầy hy vọng.
Tự do sinh trưởng trong ngọn lửa, hướng về mặt trời trong vực thẳm, dường như là một việc rất đáng cười.
Sự nồng nhiệt của đóa hoa tựa như đang thông báo một tương lai càng đáng sợ hơn.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lúc Lục Miên Tinh tỉnh lại, trời đã tối rồi, màn đêm trầm đục, ánh đèn đường sáng lên.
Bạc Trinh Ngôn vẫn chưa trở về.
Phòng khách không mở đèn, một mảnh tối tăm và yên lặng, gió lạnh và cách thiết kế phòng rất giống với phòng bệnh trong viện điều dưỡng.
Lục Miên Tinh điều chỉnh lại nhịp thở của mình, muốn ổn định lại cảm xúc trong lòng. Cô đứng dậy, động tác rất nhỏ nhẹ, mỗi một bước cẩn thận mò mẫm trong màn đêm.
Trước mắt tối um, đến cả bóng hình của đồ dùng cũng không có, Lục Miên Tinh dựa vào kí ức mò mẫm, nhưng kí ức cũng sẽ nói dối.
Lục Miên Tinh không biết rằng thì ra khoảng cách từ phòng khách đến ban công lại dài như vậy, dài đến mức không thấy điểm tận cùng.
Dường như cô đã mất kiên nhẫn.
Không cẩn thận dẫm lên bút vẽ, trọng tâm dưới chân mất đi, nặng nề ngã trên nền nhà, âm thanh đổ vỡ của chiếc bình thủy tinh vang lên trong căn phòng yên tĩnh nghe thật chói tai.
Nước trong bình hoa lan ra ngoài.
Chắc là lộn xộn lắm.
Lục Miên Tinh cau mày, biểu tình bị kìm nén cuối cùng cũng lộ ra, biến thành tự ai oán.
Nhưng vì mưa đột ngột trút xuống bên ngoài cửa sổ, Lục Miên Tinh mới tỉnh lại.
Nghe tiếng có vẻ là mưa gió bão bùng đây.
Sau đó Lục Miên Tinh nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, một cảm xúc không tên dâng lên trong lòng, sự mơ hồ trong đôi mắt nhạt dần và thay vào đó là nỗi ấm ức.
Không phải là do Lục Miên Tinh không muốn đứng dậy, mà là trong đêm thị lực của cô bị giảm đi một nửa, lại còn làm đổ chiếc bình thủy tinh.
Cô không dám động đậy, vì sợ Bạc Trinh Ngôn bước vào thấy dáng vẻ này của cô sẽ nghĩ rằng cô nghĩ không thông.
Bất cứ một ai nhìn thấy cảnh này, sẽ chẳng nghĩ đến chuyện gì đơn giản.
Lục Miên Tinh khóc, tầm nhìn trước mắt càng mơ hồ.
Hỏng bét rồi.
Cô nghĩ.
Cô như vậy, khi nào Bạc Trinh Ngôn sẽ không chịu nổi nữa.
Thật ra đôi khi không cần những lý do quá lớn lao, chỉ một suy nghĩ nhỏ nhoi vậy thôi cũng khiến cho Lục Miên Tinh khóc lóc một trận.
Đèn đột nhiên được bật, cả phòng khách sáng lên.
Bạc Trinh Ngôn đứng trước cửa nhìn thấy thủy tinh vỡ rơi đầy đất, Lục Miên Tinh dường như ngã xuống đống thủy tinh, đang khóc.
Không có tiếng khóc, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài như hạt châu, yên lặng rơi xuống.
Cô ấy lại nghĩ gì vậy?
Bạc Trinh Ngôn chú ý tới ngoài trời vừa u ám vừa hỗn độn, và căn phòng vừa mới sáng đèn, anh nhớ Lục Miên Tinh sợ bóng tối.
Đầu ngón tay của Lục Miên Tinh nhuốm đầy màu vẽ, không cầm bất cứ mảnh thủy tinh nào. Chiếc bình rơi xuống đất cũng không giống như cố tình đổ vỡ.
Trong lòng Bạc Trinh Ngôn mới hạ xuống đôi chút, chạy vào trong, tránh những mảnh vỡ thủy tinh rồi ôm Lục Miên Tinh ngồi trên sô pha.
Động tác dịu dàng, Lục Miên Tinh vừa ngồi xuống bèn buông cô ra, vì sợ sự ẩm ướt sẽ khiến cho cô không thoải mái.
Cả người Bạc Trinh Ngôn ướt sũng, nước nhỏ giọt từ đuôi tóc, rơi trên mu bàn tay của Lục Miên Tinh, cái lạnh khiến cho cô tỉnh lại.
Lục Miên Tinh mở miệng, rất lâu sau mới nghe thấy âm thanh của mình, khàn khàn, câu được câu mất, tựa như đã chịu ấm ức: “Anh… Anh không… không mang ô à?”
Lục Miên Tinh đột nhiên nhớ ra, Bạc Trinh Ngôn không mang ô đã ra khỏi cửa.
Tim cảm thấy đau, làm sao cũng không hết được.
Tại sao cô không nhắc Bạc Trinh Ngôn mang ô.
“Trở về gấp, nên quên mất.”
Mái tóc ướt sũng vẫn còn rỏ nước, Bạc Trinh Ngôn cầm chiếc khăn lau tóc, nghiêng người xoa xoa đầu Lục Miên Tinh: “Sao thế? Đang nghĩ gì vậy?”
Lục Miên Tinh vẫn đang buồn bã, lại sợ âm thanh nấc nghẹn của mình sẽ dọa Bạc Trinh Ngôn, bèn nhẫn nhịn không chịu lên tiếng.
Bạc Trinh Ngôn đột nhiên nhìn thấy bức tranh trên bàn.
“Vẽ anh à?”
Lục Miên Tinh gật đầu, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Bạc Trinh Ngôn: “Đẹp không?”
“Rất đẹp.”
“Bạc Trinh Ngôn.”
“Hử?”
Lục Miên Tinh ấp a ấp úng mở miệng: “Có phải em rất phiền hay không, có phải làm cho người khác không chịu nổi đúng không?”
Lục Miên Tinh thành thật nói ra suy nghĩ được giấu đi trong lòng mình, cô điên cuồng muốn dọa sợ Bạc Trinh Ngôn, nhưng lại càng kỳ vọng nhiều hơn.
“Có phải rất giống một kẻ điên không, làm cho anh không có cảm giác an toàn?”
“Em hỏng rồi. Em hỏng bét rồi.”
Càng nói, âm thanh của Lục Miên Tinh càng nhỏ dần rồi yên lặng.
Cô an ủi chính mình, nếu như bây giờ Bạc Trinh Ngôn chạy trốn, tình huống có lẽ sẽ không tồi tệ lắm.
Lục Miên Tinh không dám nhìn Bạc Trinh Ngôn, chỉ hoảng hốt nhìn bức tranh vẫn chưa vẽ hết.
Cô không có dũng khí hoàn thành vài nét cuối cùng.
Cô phát hiện cô không thể tưởng tượng Bạc Trinh Ngôn, cũng không thể mơ mộng về tương lai của hai người.
“Cho nên nếu không chịu được nữa, thì hãy rời khỏi em đi.”
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt của Bạc Trinh Ngôn dường như còn lạnh hơn những lời nói của Lục Miên Tinh.
Bạc Trinh Ngôn nhìn Lục Miên Tinh tựa như có lời muốn nói, nhưng lại đụng phải một bức tường tàng hình, đè ép những lời nói vẫn chưa thoát ra khỏi miệng ấy.
Cuối cùng Bạc Trinh Ngôn cũng biết, thì ra sự nhẫn nại mà thầy giáo nói là đây.
Sự nhẫn nại ấy cần rất nhiều kiên trì.
Còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh.
Anh không thể dùng cách của mình để Lục Miên Tinh buông bỏ sự phòng bị và bất an trong cô. Anh cảm nhận được sự bất lực từ lúc sinh ra tới giờ trên người cô.
“Giữa hai chúng ta không có bí mật,” Bạc Trinh Ngôn hỏi: “Đúng không?”
Cuối cùng Lục Miên Tinh theo bản năng gật đầu.
“Nhưng em vẫn có bí mật.”
“Bí mật của em, là muốn anh rời khỏi em đúng không?”
Lục Miên Tinh cả kinh, suy nghĩ từ trong tim bị người khác nhìn thấu, tựa như tấm màn che giấu đã không còn. Cô thất thần nhìn Bạc Trinh Ngôn, tựa như một con búp bê sứ vỡ nát đang chờ được sửa chữa.
Bạc Trinh Ngôn quỳ xuống, đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Lục Miên Tinh, ngước mắt nhìn cô: “Chuyện anh sợ hãi nhất, là em sẽ rời khỏi anh, chứ không phải là anh không chịu nổi em.”
“Anh thích em bao nhiêu, cũng sợ mất em bấy nhiêu. Anh còn hỏng hơn so với em. Trước giờ anh chưa cho em một hy vọng nào, mà chỉ hận không thể chiếm lấy mọi ánh sáng của em.”
“Em có thể tin tưởng anh một lần không.”
“Em biết trong kế hoạch của anh, em luôn ở đó.”
“Em sẽ tốt lên thôi.”
“Anh sẽ xử lý hết mọi việc.”
Gương mặt của Bạc Trinh Ngon như phản chiếu ánh sáng, mái tóc thấm nước mưa càng sẫm màu hơn, dáng vẻ thành khẩn khiến cho người ta không nỡ.
Hàng lông mi run rẩy của Lục Miên Tinh như muốn tiết lộ sự lo lắng của cô.
Tia sáng của cô nói, cô mới là ánh sáng của anh.
Dù cho có sống trong vực thẳm, cô nói với chính mình, cũng phải hướng về mặt trời. Điều cô chẳng hề nghĩ đến là, mặt trời cũng dõi theo cô.
Lục Miên Tinh nghẹn ngào, nói ra tâm sự đã giấu trong lòng rất nhiều năm: “Thật ra em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.”
“Ví dụ như lần trước ở bờ biển anh nói, vừa nãy anh lại tha thứ cho em lần nữa, nghĩa là sao?”
“Anh tha thứ cho việc em muốn rời khỏi anh.”
Bạc Trinh Ngôn nắm lấy bàn tay của Lục Miên Tinh, nói: “Giống như anh rõ ràng đang nắm lấy tay em, nhưng em vẫn muốn chạy đi, anh cũng tha thứ cho em.”
Lục Miên Tinh chột dạ sờ sờ mũi, muốn phản bác nhưng chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
“Xin lỗi.”
“Em không nên làm vậy.”
“Em sẽ dần tốt lên, sẽ không nói những lời không có trách nhiệm như vậy nữa.”
Nói mấy lời xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.
Vốn Bạc Trinh Ngôn cũng không trách Lục Miên Tinh, thấy dáng vẻ cô cúi đầu nhận sai cũng cảm thấy đau lòng, vội kéo cô vào trong lòng, dịu dàng nói: “Chuyện đã qua rồi.”
Nghe Bạc Trinh Ngôn an ủi, Lục Miên Tinh lại nhớ đến nụ hôn trên bờ biển, hỏi.
“Nụ… Nụ hôn đó?”
“Hử?”
Lục Miên Tinh rụt rè, không dám nói ra. Vành tai mẫn cảm đỏ rực bị Bạc Trinh Ngôn phát hiện.
“Vẫn muốn thêm lần nữa à?” Dần dần Bạc Trinh Ngôn cũng quen với suy nghĩ của Lục Miên Tinh, thuận theo chủ đề nói.
“Không… Không phải!”
Bạc Trinh Ngôn cười trêu chọc Lục Miên Tinh: “Phải cũng được.”
Không đợi Lục Miên Tinh phản ứng lại, mùi hương bạc hà đã sát tới gần, cướp lấy toàn bộ hơi thở của cô.
“Không nỡ mắng em, nên chỉ có thể hôn thôi.”
Khóe mắt Bạc Trinh Ngôn tươi cười, tràn đầy sự dịu dàng, nhìn Lục Miên Tinh.
“Cho nên, có cần anh hôn em cho đến khi em tin không?”
Beta: Yuri
Tầng 16 yên tĩnh, ánh đèn chiếu sáng hàng lang rọi lên gương mặt của Bạc Trinh Ngôn.
Trong đôi mắt thanh tú mà dịu dàng, mang theo vẻ trêu chọc vui đùa.
Âm thanh lành lạnh vang lên trong tim Lục Miên Tinh, đụng phải màn kính thủy tinh rồi rơi xuống đất, vang vọng hồi lâu.
Đầu óc dường như không còn nghe theo chính mình, lặp đi lặp lại tựa như một chiếc máy ghi âm.
Lấy thân báo đáp cũng không phải là không thể.
Lục Miên Tinh nghĩ.
Bạc Trinh Ngôn thấy Lục Miên Tinh ngẩn ngơ cười nhẹ, cũng không muốn đi sâu hơn, bèn quay đầu bấm mật khẩu.
Lúc bấm cũng không ngăn lại ánh mắt của Lục Miên Tinh, mấy con số rõ ràng đập vài mắt cô.
0711.
Đây là…
Lục Miên Tinh đột nhiên phản ứng lại, đây là mật mã cô viết.
Thì ra Bạc Trinh Ngôn chưa từng quên. Dù cho đây chỉ là một bí mật nhỏ của cô, một bí mật nhỏ bé đến mức chẳng quan trọng gì.
Không biết tại sao, Lục Miên Tinh lại nói.
“Vậy thì lấy thân báo đáp.” Âm thanh của Lục Miên Tinh rất nhỏ. Bởi vì quá bé, nên nghe rất mềm mại dịu dàng, tựa như rất dễ bắt nạt.
Hình như Bạc Trinh Ngôn không nghe rõ, anh quay đầu lại, đôi mắt đào hoa nhếch lên nghi ngờ, chỉ nhìn chằm chặp Lục Miên Tinh, chẳng có ý tứ gì: “Hả?”
Cuối cùng Lục Miên Tinh mới hiểu ra, Bạc Trinh Ngôn đang đùa giỡn cô. Đột nhiên cô cảm thấy suy nghĩ này của bản thân thật đáng xấu hổ.
Màu hồng trên làn da trắng nõn càng hiện rõ hơn, gương mặt nóng hổi khiến cho trái tim Lục Miên Tinh hơi hốt hoảng.
Lục Miên Tinh cố ý ho một tiếng, quay đầu đi, lời nói như muốn chuyển chủ đề.
“Vậy em vào trước nhé.”
Gương mặt cô vẫn còn nóng rực. Tựa như đang đồng tình với lời nói của Bạc Trinh Ngôn ban nãy, đó là nhà của bọn họ.
Bạc Trinh Ngôn hơi nheo mắt, mỉm cười rồi ừ một tiếng.
Nụ cười ấy tựa như từ trong ngực phát ra, chấn động trái tim đập loạn xạ của Lục Miên Tinh, cô hoang mang muốn chạy trốn.
Chạy trốn vào nhà của Bạc Trinh Ngôn.
Bạc Trinh Ngôn theo đằng sau, chậm rãi ôm chậu cây hướng dương bước vào nhà.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên biểu lộ rằng tâm trạng anh rất vui vẻ.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hai người bên nhau chẳng được bao lâu, Bạc Trinh Ngôn đã bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài.
Không có cảm giác bị ép buộc sống chung, nên Lục Miên Tinh thả lỏng rất nhanh, nhà của Bạc Trinh Ngôn cũng gần giống với lúc cô đến thăm lúc trước.
Đen trắng xen kẽ, sửa sang lại thiên về tông lạnh hơn. Cảm giác như chưa từng có người ở lại vậy.
Tất cả được sắp xếp rất bình thường và quy tắc.
Trước khi gặp cô, anh luôn sống một mình như thế này, cuối cùng cuộc sống ấy lại bị cô đánh vỡ.
Lục Miên Tinh lại trầm lắng nhớ lại chuyện đó.
Nếu như đó chỉ là một lời nói đùa.
Bạc Trinh Ngôn có thích cuộc sống hai người hay không, Lục Miên Tinh cũng không biết.
Dù gì cũng không phải là tương lai của một người, tương lai của hai con người sẽ nặng hơn rất nhiều. Nhất là đối với Lục Miên Tinh.
Hai mươi năm qua, cô chỉ nghĩ mình là một đứa làm níu chân người khác. Không có ai dành cho cô chút tình cảm dư thừa, sự quan tâm dư thừa hay cả sự nhẫn nại dư thừa nào.
Nhưng Bạc Trinh Ngôn đã cho cô, còn cho cô rất nhiều, khiến cho cô không biết mình đã làm gì.
Lúc tỉnh lại bên bờ biển rồi nhìn thấy Bạc Trinh Ngôn khóc, cô nghe rõ lời anh, cô chỉ kích động quyết định một việc mà thôi.
Cô từng tưởng tượng cuộc sống trong tương lai của mình rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ như thế này, sẽ có Bạc Trinh Ngôn. Thậm chí, cô chưa từng thêm anh vào trong những ý tưởng cho tương lai.
Dường như cô chỉ xem anh như một ánh mặt trời. Còn cô là một bông hoa hướng dương, nở rộ vì anh những vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Người bị chứng uất ức rất khó để yêu, hoặc là không xứng đáng có được tình yêu. Không chỉ những người khác thấy vậy, bản thân Lục Miên Tinh cũng nghĩ thế. Cảm xúc vui buồn giận dữ quá nhạy cảm có thể làm tổn thương một con người, giống như mẹ cô vậy.
Cảm xúc của cô biến đổi tựa như những ngày tháng Tư, dù cho người xung qua cô có nồng nhiệt đến bao nhiêu cũng sẽ bị sự trầm mặc hành hạ đến mức không chịu nổi. Mẹ cô từng nói với cô, ba cô cùng từng yêu bà. Nhưng đối với một người bình thường mà nói, tình yêu tàn phá lẫn nhau chỉ có thể tăng thêm sự đau khổ trong lòng mà thôi.
Lúc đầu, ba cũng muốn mang mẹ bước ra khỏi vực thẳm, nhưng kết quả là càng ngày càng lún sâu hơn.
“Cho nên nếu như không chịu được, vậy thì hãy rời khỏi em đi.”
Lúc Lục Miên Tinh chưa đầy năm tuổi nghe thấy những lời mà mẹ nói với ba, cô vẫn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.
Đôi mắt của Lục Miên Tinh lướt qua bông hoa hướng dương bên ban công, ánh mắt tối dần, lấy một tờ giấy và chiếc bút vẽ bên cạnh mình.
Nhìn tờ giấy trắng toát, đột nhiên Lục Miên Tinh cảm thấy buồn bã.
Cô cũng không phân biệt nổi nữa.
Tình trạng của bản thân cô hiểu rất rõ. Hiện tại cô không hề thích hợp để mong chờ tương lai của hai người. Nếu như không ở lại phòng bệnh thần kinh, cần có người quan sát cảm xúc của cô, đề phòng cô tự sát.
Cho nên trừ khi Bạc Trinh Ngôn có chuyện gì, anh cũng sẽ không ra ngoài.
Khi anh nói chuyện này đã cố gắng lựa những từ ngữ nhẹ nhàng để nói.
Anh sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, trở nên nhẫn nại để dỗ dành cô.
Anh giấu thuốc và những vật dụng nguy hiểm, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện nhưng trước kia.
Cảm giác không an toàn của anh đã đạt đến cực hạn.
Khi cảm xúc tới, Lục Miên Tinh thừa nhận cô không thể khống chế nổi bản thân mình.
Cô sợ sẽ làm Bạc Trinh Ngôn bị thương. Tuy chỉ là vô ý, nhưng cô không thể bảo đảm với anh bất cứ chuyện gì.
Lục Miên Tinh nghĩ, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không kiên trì được nữa mà rời khỏi cô.
Giữa căn phòng khách rộng lớn, Lục Miên Tinh quỳ trên ghế vẽ vời, bút vẽ rơi xuống đầy đất. Chỉ có tờ giấy bị xé vẫn phẳng phiu, không hề nhàu nhĩ. Động tác nhỏ nhẹ và cẩn thận khiến cho người ta tưởng rằng tờ giấy đó là một đồ vật rất trân quý.
Lục Miên Tinh dừng lại động tác trên tay, đôi mắt nhìn bức tranh đã hoàn thành được một nửa.
Không ngoài dự liệu đó là một bông hoa hướng dương, một loài hoa khát vọng mặt trời nhất.
Có lẽ là do cảm xúc đang biến đổi, bông hoa hướng dương ấy có chút giận dữ, sự giận dữ ấy như muốn chạy ra khỏi bức tranh.
Đằng sau đóa hoa hướng dương nhiệt tình như lửa là một bóng người mơ hồ.
Là người đã mang cho cô hy vọng.
Lúc trước Lục Miên Tinh không dám vẽ hoa hướng dương, vì cô không thể thể hiện được sự nồng nhiệt ấy.
Người ta nói những ai tràn ngập hy vọng sẽ nhìn thấy mặt trời trong bức tranh Hoa hướng dương của Van Gogh. Nhưng cô không phải.
Lục Miên Tinh nhìn thấy, Hoa hướng dương của Van Gogh đang khô héo dần.
Những bông hoa hướng dương hướng về mặt trời bị đặt trong một chiếc lọ, đã mất đi phương hướng, nhưng vẫn nhiệt liệt nở, khiến cho người ta đau buồn.
Van Gogh vẽ nên những bông hoa nồng nhiệt như vậy, nhưng ông ấy vẫn tự sát, chết ngay giữa những đóa hoa hướng dương tràn đầy hy vọng.
Tự do sinh trưởng trong ngọn lửa, hướng về mặt trời trong vực thẳm, dường như là một việc rất đáng cười.
Sự nồng nhiệt của đóa hoa tựa như đang thông báo một tương lai càng đáng sợ hơn.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lúc Lục Miên Tinh tỉnh lại, trời đã tối rồi, màn đêm trầm đục, ánh đèn đường sáng lên.
Bạc Trinh Ngôn vẫn chưa trở về.
Phòng khách không mở đèn, một mảnh tối tăm và yên lặng, gió lạnh và cách thiết kế phòng rất giống với phòng bệnh trong viện điều dưỡng.
Lục Miên Tinh điều chỉnh lại nhịp thở của mình, muốn ổn định lại cảm xúc trong lòng. Cô đứng dậy, động tác rất nhỏ nhẹ, mỗi một bước cẩn thận mò mẫm trong màn đêm.
Trước mắt tối um, đến cả bóng hình của đồ dùng cũng không có, Lục Miên Tinh dựa vào kí ức mò mẫm, nhưng kí ức cũng sẽ nói dối.
Lục Miên Tinh không biết rằng thì ra khoảng cách từ phòng khách đến ban công lại dài như vậy, dài đến mức không thấy điểm tận cùng.
Dường như cô đã mất kiên nhẫn.
Không cẩn thận dẫm lên bút vẽ, trọng tâm dưới chân mất đi, nặng nề ngã trên nền nhà, âm thanh đổ vỡ của chiếc bình thủy tinh vang lên trong căn phòng yên tĩnh nghe thật chói tai.
Nước trong bình hoa lan ra ngoài.
Chắc là lộn xộn lắm.
Lục Miên Tinh cau mày, biểu tình bị kìm nén cuối cùng cũng lộ ra, biến thành tự ai oán.
Nhưng vì mưa đột ngột trút xuống bên ngoài cửa sổ, Lục Miên Tinh mới tỉnh lại.
Nghe tiếng có vẻ là mưa gió bão bùng đây.
Sau đó Lục Miên Tinh nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, một cảm xúc không tên dâng lên trong lòng, sự mơ hồ trong đôi mắt nhạt dần và thay vào đó là nỗi ấm ức.
Không phải là do Lục Miên Tinh không muốn đứng dậy, mà là trong đêm thị lực của cô bị giảm đi một nửa, lại còn làm đổ chiếc bình thủy tinh.
Cô không dám động đậy, vì sợ Bạc Trinh Ngôn bước vào thấy dáng vẻ này của cô sẽ nghĩ rằng cô nghĩ không thông.
Bất cứ một ai nhìn thấy cảnh này, sẽ chẳng nghĩ đến chuyện gì đơn giản.
Lục Miên Tinh khóc, tầm nhìn trước mắt càng mơ hồ.
Hỏng bét rồi.
Cô nghĩ.
Cô như vậy, khi nào Bạc Trinh Ngôn sẽ không chịu nổi nữa.
Thật ra đôi khi không cần những lý do quá lớn lao, chỉ một suy nghĩ nhỏ nhoi vậy thôi cũng khiến cho Lục Miên Tinh khóc lóc một trận.
Đèn đột nhiên được bật, cả phòng khách sáng lên.
Bạc Trinh Ngôn đứng trước cửa nhìn thấy thủy tinh vỡ rơi đầy đất, Lục Miên Tinh dường như ngã xuống đống thủy tinh, đang khóc.
Không có tiếng khóc, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài như hạt châu, yên lặng rơi xuống.
Cô ấy lại nghĩ gì vậy?
Bạc Trinh Ngôn chú ý tới ngoài trời vừa u ám vừa hỗn độn, và căn phòng vừa mới sáng đèn, anh nhớ Lục Miên Tinh sợ bóng tối.
Đầu ngón tay của Lục Miên Tinh nhuốm đầy màu vẽ, không cầm bất cứ mảnh thủy tinh nào. Chiếc bình rơi xuống đất cũng không giống như cố tình đổ vỡ.
Trong lòng Bạc Trinh Ngôn mới hạ xuống đôi chút, chạy vào trong, tránh những mảnh vỡ thủy tinh rồi ôm Lục Miên Tinh ngồi trên sô pha.
Động tác dịu dàng, Lục Miên Tinh vừa ngồi xuống bèn buông cô ra, vì sợ sự ẩm ướt sẽ khiến cho cô không thoải mái.
Cả người Bạc Trinh Ngôn ướt sũng, nước nhỏ giọt từ đuôi tóc, rơi trên mu bàn tay của Lục Miên Tinh, cái lạnh khiến cho cô tỉnh lại.
Lục Miên Tinh mở miệng, rất lâu sau mới nghe thấy âm thanh của mình, khàn khàn, câu được câu mất, tựa như đã chịu ấm ức: “Anh… Anh không… không mang ô à?”
Lục Miên Tinh đột nhiên nhớ ra, Bạc Trinh Ngôn không mang ô đã ra khỏi cửa.
Tim cảm thấy đau, làm sao cũng không hết được.
Tại sao cô không nhắc Bạc Trinh Ngôn mang ô.
“Trở về gấp, nên quên mất.”
Mái tóc ướt sũng vẫn còn rỏ nước, Bạc Trinh Ngôn cầm chiếc khăn lau tóc, nghiêng người xoa xoa đầu Lục Miên Tinh: “Sao thế? Đang nghĩ gì vậy?”
Lục Miên Tinh vẫn đang buồn bã, lại sợ âm thanh nấc nghẹn của mình sẽ dọa Bạc Trinh Ngôn, bèn nhẫn nhịn không chịu lên tiếng.
Bạc Trinh Ngôn đột nhiên nhìn thấy bức tranh trên bàn.
“Vẽ anh à?”
Lục Miên Tinh gật đầu, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Bạc Trinh Ngôn: “Đẹp không?”
“Rất đẹp.”
“Bạc Trinh Ngôn.”
“Hử?”
Lục Miên Tinh ấp a ấp úng mở miệng: “Có phải em rất phiền hay không, có phải làm cho người khác không chịu nổi đúng không?”
Lục Miên Tinh thành thật nói ra suy nghĩ được giấu đi trong lòng mình, cô điên cuồng muốn dọa sợ Bạc Trinh Ngôn, nhưng lại càng kỳ vọng nhiều hơn.
“Có phải rất giống một kẻ điên không, làm cho anh không có cảm giác an toàn?”
“Em hỏng rồi. Em hỏng bét rồi.”
Càng nói, âm thanh của Lục Miên Tinh càng nhỏ dần rồi yên lặng.
Cô an ủi chính mình, nếu như bây giờ Bạc Trinh Ngôn chạy trốn, tình huống có lẽ sẽ không tồi tệ lắm.
Lục Miên Tinh không dám nhìn Bạc Trinh Ngôn, chỉ hoảng hốt nhìn bức tranh vẫn chưa vẽ hết.
Cô không có dũng khí hoàn thành vài nét cuối cùng.
Cô phát hiện cô không thể tưởng tượng Bạc Trinh Ngôn, cũng không thể mơ mộng về tương lai của hai người.
“Cho nên nếu không chịu được nữa, thì hãy rời khỏi em đi.”
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt của Bạc Trinh Ngôn dường như còn lạnh hơn những lời nói của Lục Miên Tinh.
Bạc Trinh Ngôn nhìn Lục Miên Tinh tựa như có lời muốn nói, nhưng lại đụng phải một bức tường tàng hình, đè ép những lời nói vẫn chưa thoát ra khỏi miệng ấy.
Cuối cùng Bạc Trinh Ngôn cũng biết, thì ra sự nhẫn nại mà thầy giáo nói là đây.
Sự nhẫn nại ấy cần rất nhiều kiên trì.
Còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh.
Anh không thể dùng cách của mình để Lục Miên Tinh buông bỏ sự phòng bị và bất an trong cô. Anh cảm nhận được sự bất lực từ lúc sinh ra tới giờ trên người cô.
“Giữa hai chúng ta không có bí mật,” Bạc Trinh Ngôn hỏi: “Đúng không?”
Cuối cùng Lục Miên Tinh theo bản năng gật đầu.
“Nhưng em vẫn có bí mật.”
“Bí mật của em, là muốn anh rời khỏi em đúng không?”
Lục Miên Tinh cả kinh, suy nghĩ từ trong tim bị người khác nhìn thấu, tựa như tấm màn che giấu đã không còn. Cô thất thần nhìn Bạc Trinh Ngôn, tựa như một con búp bê sứ vỡ nát đang chờ được sửa chữa.
Bạc Trinh Ngôn quỳ xuống, đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Lục Miên Tinh, ngước mắt nhìn cô: “Chuyện anh sợ hãi nhất, là em sẽ rời khỏi anh, chứ không phải là anh không chịu nổi em.”
“Anh thích em bao nhiêu, cũng sợ mất em bấy nhiêu. Anh còn hỏng hơn so với em. Trước giờ anh chưa cho em một hy vọng nào, mà chỉ hận không thể chiếm lấy mọi ánh sáng của em.”
“Em có thể tin tưởng anh một lần không.”
“Em biết trong kế hoạch của anh, em luôn ở đó.”
“Em sẽ tốt lên thôi.”
“Anh sẽ xử lý hết mọi việc.”
Gương mặt của Bạc Trinh Ngon như phản chiếu ánh sáng, mái tóc thấm nước mưa càng sẫm màu hơn, dáng vẻ thành khẩn khiến cho người ta không nỡ.
Hàng lông mi run rẩy của Lục Miên Tinh như muốn tiết lộ sự lo lắng của cô.
Tia sáng của cô nói, cô mới là ánh sáng của anh.
Dù cho có sống trong vực thẳm, cô nói với chính mình, cũng phải hướng về mặt trời. Điều cô chẳng hề nghĩ đến là, mặt trời cũng dõi theo cô.
Lục Miên Tinh nghẹn ngào, nói ra tâm sự đã giấu trong lòng rất nhiều năm: “Thật ra em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.”
“Ví dụ như lần trước ở bờ biển anh nói, vừa nãy anh lại tha thứ cho em lần nữa, nghĩa là sao?”
“Anh tha thứ cho việc em muốn rời khỏi anh.”
Bạc Trinh Ngôn nắm lấy bàn tay của Lục Miên Tinh, nói: “Giống như anh rõ ràng đang nắm lấy tay em, nhưng em vẫn muốn chạy đi, anh cũng tha thứ cho em.”
Lục Miên Tinh chột dạ sờ sờ mũi, muốn phản bác nhưng chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
“Xin lỗi.”
“Em không nên làm vậy.”
“Em sẽ dần tốt lên, sẽ không nói những lời không có trách nhiệm như vậy nữa.”
Nói mấy lời xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.
Vốn Bạc Trinh Ngôn cũng không trách Lục Miên Tinh, thấy dáng vẻ cô cúi đầu nhận sai cũng cảm thấy đau lòng, vội kéo cô vào trong lòng, dịu dàng nói: “Chuyện đã qua rồi.”
Nghe Bạc Trinh Ngôn an ủi, Lục Miên Tinh lại nhớ đến nụ hôn trên bờ biển, hỏi.
“Nụ… Nụ hôn đó?”
“Hử?”
Lục Miên Tinh rụt rè, không dám nói ra. Vành tai mẫn cảm đỏ rực bị Bạc Trinh Ngôn phát hiện.
“Vẫn muốn thêm lần nữa à?” Dần dần Bạc Trinh Ngôn cũng quen với suy nghĩ của Lục Miên Tinh, thuận theo chủ đề nói.
“Không… Không phải!”
Bạc Trinh Ngôn cười trêu chọc Lục Miên Tinh: “Phải cũng được.”
Không đợi Lục Miên Tinh phản ứng lại, mùi hương bạc hà đã sát tới gần, cướp lấy toàn bộ hơi thở của cô.
“Không nỡ mắng em, nên chỉ có thể hôn thôi.”
Khóe mắt Bạc Trinh Ngôn tươi cười, tràn đầy sự dịu dàng, nhìn Lục Miên Tinh.
“Cho nên, có cần anh hôn em cho đến khi em tin không?”