Chương : 19
“A, con tôm?” Hương Hương nhất thời choáng váng. Hắn đang nói con tôm hả?
“Làm… đồ đệ… của ta”.
Luyện yêu sư lập lại lần nữa, Hương Hương rốt cục xác định bản thân không có nghe lầm. Luyện yêu sư này thật sự đang bảo mình vứt bỏ Sư phụ, chuyển qua làm môn hạ của hắn. Ôi chao, ai, ôi, như vậy sao được, Sư phụ đối xử với nàng tốt lắm, nàng làm sao có thể phản bội sư môn. “Không được! Tuy rằng Luyện yêu sư rất lợi hại, nhưng Sư phụ ta đối xử với ta rất tốt, ta không muốn đổi lại bái ngươi làm Sư phụ đâu!”
Luyện yêu sư liếc mắt nhìn Hương Hương một cái, không nói gì nữa, nhẹ nhàng xoay người lướt đi.
“Í?” Hương Hương vội vàng nhảy trở ra ngoài, ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn rời đi, nghĩ sao không nói thêm vài câu khuyên dụ nữa đi? Nói Hương Hương kỳ thực là một con thỏ rất có tiềm lực, hắn rất muốn rất muốn thu nhận Hương Hương làm đồ đệ linh tinh gì đó, nói không chừng còn có thể suy nghĩ lại đấy!
Trở lại chỗ ở, phát hiện Vụ Nguyệt và Thôi Phượng Vũ đều chưa ngủ, đang ngồi trong sân chờ nàng trở về. Trong lòng Hương Hương ấm áp, miệng kêu “Ta đã về”, bước chân đã nhanh hơn nhảy nhảy lên, linh hoạt nhảy vào lòng Vụ Nguyệt, ở trong lòng hắn quay cuồng làm nũng.
Vụ Nguyệt rất quen thuộc kéo nàng qua, cưng chiều tùy ý nàng ở trong ngực mình ầm ĩ: “Hương Hương cao hứng như vậy, nhất định có tin tốt rồi”.
“À… chuyện này…” Hương Hương ổn định vị trí lại, nghĩ nghĩ, nói. “Sư thúc nói Hương Hương tuy rằng tư chất rất tốt, nhưng mà vẫn phải nỗ lực tu luyện thật nhiều thì mới luyện thành được”. Sư phụ, Sư huynh, Sư tỷ, còn có Vụ Nguyệt tốt lắm, nàng không muốn rời khỏi bọn họ, không muốn chuyển đi học luyện đan gì đó đâu, nàng muốn cố gắng chăm chỉ tu tiên học pháp thuật xem sao. Trời không phụ người có lòng, nàng cũng không tin, nếu nàng trả giá nhiều hơn người thường gấp trăm lần, lại đạt không nổi cả một nửa thành tích của người bình thường.
Sáng sớm hôm sau, nàng như thường lệ kéo Thanh Sương đến Đạo Trường luyện tập xuất kiếm thu kiếm. Không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng tác dụng, Hương Hương cảm thấy hôm nay so với ngày hôm qua thuận lợi hơn nhiều lắm, trong bốn năm lần xuất kiếm cũng được một lần thành công.
Quay đầu nhìn Vụ Nguyệt đang luyện tập bố trí kiếm trận, bởi vì mắt của hắn không nhìn thấy, sờ không ra phương hướng, cho nên bước đầu luyện tập cũng vô cùng gian nan. Hương Hương âm thầm nghĩ: “Mình hẳn cũng không phải ngốc nghếch đâu, bằng không sao Luyện yêu sư lại muốn nhận mình làm đồ đệ? Khẳng định là mình có một loại tiềm năng đặc thù nào đó, chỉ là mấy người Sư thúc không phát hiện ra, mà Luyện yêu sư phát hiện ra rồi. Ừ, khẳng định là vậy. Chỉ cần mình nỗ lực luyện tập, liều mạng luyện tập, khẳng định sẽ nhanh chóng đuổi kịp Vụ Nguyệt!”
“Thanh Sương kiếm, nghe hiệu lệnh của ta, ra!”
Vừa dứt lời, Thanh Sương kiếm đang nằm thẳng trên đất liền ‘vèo’ một tiếng chạy tuốt ra ngoài. “Oa!” Hương Hương hưng phấn kêu to, bước nhanh vài bước đuổi theo, bước ngang bước dọc, nhảy lên thân kiếm, vung móng vuốt vẫy vẫy về phía bọn Thôi Phượng Vũ như muốn khoe khoang. “Oa! Sư huynh, nhìn ta này, mau nhìn ta, Ngự Kiếm Phi Hành!”
Thôi Phượng Vũ nghe được tiếng kêu, vừa quay người lại, liền nhìn thấy Hương Hương lộn nhào ngã từ trên không té xuống, đầu chui vào trong đất, mắt nổ đom đóm, mặt mày xám tro. Thôi Phượng Vũ bước nhanh qua, ôm lấy Hương Hương, nhẹ nhàng lau bụi đất trên người nàng, giọng nói thành khẩn: “Đừng nóng vội, cứ học xuất kiếm trước đã, rồi mới học Ngự Kiếm Phi Hành”.
“Ừ, … Thì ra Ngự Kiếm Phi Hành là một môn khác, ta cho là chỉ cần nhảy lên tới là được rồi…”
“Cái đó đương nhiên, chế ngự được kiếm là một chuyện khác. Chờ Hương Hương có thể xuất kiếm mười lần đạt tám lần, Sư huynh sẽ dạy ngươi thuật Ngự Kiếm Phi Hành”.
“Được được! Giờ Thanh Sương kiếm đã rất nghe lời ta rồi, ngày mai nhất định có thể học!”
“Hương Hương cố lên!”
“Ừm! Ừm!”
“Phượng Vũ. Vụ Nguyệt. Hương Hương”.
Ở đầu kia của Đạo Trường, Lam Thiên Sách cùng Cẩm Ngôn trưởng lão sóng vai đi tới, theo sau còn có vị Luyện yêu sư của Tử Đài kia, Dạ Nhiên Hương. Vẫn mặc chiếc áo bào trắng đen rõ ràng của Luyện yêu sư, tóc đen buông xuống, mặt mày thanh khiết, chớp mắt xuất trần. Hương Hương vừa thấy hắn, trong lòng liền có loại dự cảm bất thường, vội vàng nhảy vào làm tổ trong lòng Vụ Nguyệt.
“Sư phụ”.
Sau khi các đệ tử thi lễ, Lam Thiên Sách nói: “Hương Hương, căn cốt của ngươi không thích hợp tu luyện kiếm tiên, ngày mai bắt đầu, ngươi sẽ chuyển sang làm môn hạ cho Nhiên Hương sư điệt của Tử Đài, tu luyện chú tiên”.
“A, Sư phụ…” Thôi Phượng Vũ và Vụ Nguyệt đều kinh hãi, Vụ Nguyệt càng là gấp giọng nói. “Sư phụ, như vậy không được…”
Cẩm Ngôn trưởng lão thấy thế, nói với Vụ Nguyệt: “Bên chỗ Huynh trưởng của con, ta sẽ phái người đi giải thích rõ. Mắt của con không tiện, ta cũng đã xin chỉ thị với Bích Tôn, có thể ngoại lệ cho con thêm hai người cùng bồi con tu hành”.
“Sư thúc, không phải vấn đề này. Con, con không muốn tách khỏi Hương Hương…”
Vốn Hương Hương nghe Lam Thiên Sách nói sẽ chuyển nàng qua cho Luyện yêu sư, có cảm giác có lẽ vì tư chất mình kém mà bị sư môn vứt bỏ, trong lòng rất cô đơn. Lúc này nghe Vụ Nguyệt nói vậy, trong lòng rất cảm động, lập tức nói: “Sư phụ, Hương Hương cũng không muốn đi! Tuy rằng tư chất Hương Hương kém, chỉ là con thỏ ngốc. Nhưng Hương Hương sẽ nỗ lực học tập, cho dù là làm nhiều công ít, cho dù học mãi không thành, Hương Hương cũng muốn ở lại đây! Hương Hương đã làm lễ bái sư rồi, Hương Hương cũng là đồ đệ của Sư phụ, Hương Hương không có phạm sai lầm, Sư phụ không thể đuổi Hương Hương đi!”
“Đúng đó! Hương Hương rất nỗ lực, nếu muội ấy đã không muốn, Sư phụ…” Thôi Phượng Vũ cũng bắt đầu biện hộ cho Hương Hương. Hắn vẫn rất thích Tiểu sư muội ngoan ngoãn, lại nghiêm túc nỗ lực này.
“Chuyện này…” Lam Thiên Sách thở dài, chân thành nói. “Không phải ta muốn đuổi Hương Hương đi, nhưng Hương Hương ở đây, cái gì cũng không thể học được, không phải sẽ cản trở nó sao? Tuy Nhiên Hương sư điệt còn trẻ tuổi, nhưng luận về tu vi cũng thuộc hàng nhất nhì trong Tam Bích. Hương Hương đi theo hắn, so với gượng ép ở lại chỗ này không chỉ tốt gấp mười gấp trăm lần thôi đâu, chúng ta cũng vì lo nghĩ cho Hương Hương nên mới…”
“Con đây cũng không cần!” Hương Hương nắm chặt vạt áo Vụ Nguyệt, nói. “Con sẽ đi theo Sư phụ, đi theo Vụ Nguyệt, không đi đâu! Dù ở đó có tốt mấy cũng không đi!”
“Không được hồ nháo”. Cẩm Ngôn trưởng lão không khỏi nghiêm mặt lên, nói: “Đây là quyết định của Bích Tôn, ai cũng không thể thay đổi. Trái lệnh không tuân, xử tội phản sư!”
Hương Hương ủy khuất không thôi, dùng móng vuốt lau lệ, nàng thì thầm nói: “Các ngươi đáng ghét, các ngươi khi dễ người!” Chui đầu vào vạt áo Vụ Nguyệt, không chịu ra nữa.
Lam Thiên Sách bất đắc dĩ thở dài: “Hương Hương, sau này vẫn có thể thường xuyên tới…”
Vụ Nguyệt thì cách lớp áo khẽ vuốt vuốt an ủi Hương Hương, không nói gì. Hắn cũng kịch liệt đau lòng, lại không biết phải làm thế nào mới tốt. Không khí trở nên căng thẳng, bỗng nhiên vang lên một giọng nói thanh khiết hơi trúc trắc*: “Không bái, không sao. Ta ở lại, dạy nàng ấy”.
((*không lưu loát))
Hương Hương nghe được trong lòng chấn động, là Luyện yêu sư sao… Tốt như vậy…
“Chuyện này…” Cẩm Ngôn trưởng lão lại nói. “Như vậy có hơi… danh bất chánh, ngôn bất thuận”.
Lam Thiên Sách cũng không muốn làm khó đệ tử, các đệ tử đã không muốn Hương Hương đi, mà Luyện yêu sư lại mở miệng nói như vậy, lúc này vội vã tiếp lời: “Ỷ Thiên, Tử Đài vốn dĩ đồng môn, thay mặt thu nhận đệ tử, về tình về lý, cũng có thể nói là hợp…”
Cẩm Ngôn trưởng lão nhẹ liếc mắt lườm Lam Thiên Sách một cái, ý bảo ông đừng nên nói nhiều.
“Vào phòng”. Luyện yêu sư lại nhàn nhạt mở miệng.
Hương Hương phát hiện vị Luyện yêu sư này luôn nói có hai, ba chữ, hơn nữa còn rất không thuận miệng, giống như người ngoại quốc mới học ngôn ngữ nước này vậy. Bất qua lúc này nghe vào trong tai Hương Hương, chỉ là không còn giọng nói nào tốt hơn nữa rồi. Thì ra vị Luyện yêu sư này là người tốt như vậy, vì muốn dạy nàng tu hành, không thu làm đồ đệ cũng chịu.
Nghe nói mình có thể ở lại, Hương Hương liền từ trong lòng Vụ Nguyệt chui ra, cảm kích nhìn nhìn hắn. Luyện yêu sư nhìn nàng một cái, vẫn là gương mặt lãnh lãnh đạm đạm kia.
“Làm… đồ đệ… của ta”.
Luyện yêu sư lập lại lần nữa, Hương Hương rốt cục xác định bản thân không có nghe lầm. Luyện yêu sư này thật sự đang bảo mình vứt bỏ Sư phụ, chuyển qua làm môn hạ của hắn. Ôi chao, ai, ôi, như vậy sao được, Sư phụ đối xử với nàng tốt lắm, nàng làm sao có thể phản bội sư môn. “Không được! Tuy rằng Luyện yêu sư rất lợi hại, nhưng Sư phụ ta đối xử với ta rất tốt, ta không muốn đổi lại bái ngươi làm Sư phụ đâu!”
Luyện yêu sư liếc mắt nhìn Hương Hương một cái, không nói gì nữa, nhẹ nhàng xoay người lướt đi.
“Í?” Hương Hương vội vàng nhảy trở ra ngoài, ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn rời đi, nghĩ sao không nói thêm vài câu khuyên dụ nữa đi? Nói Hương Hương kỳ thực là một con thỏ rất có tiềm lực, hắn rất muốn rất muốn thu nhận Hương Hương làm đồ đệ linh tinh gì đó, nói không chừng còn có thể suy nghĩ lại đấy!
Trở lại chỗ ở, phát hiện Vụ Nguyệt và Thôi Phượng Vũ đều chưa ngủ, đang ngồi trong sân chờ nàng trở về. Trong lòng Hương Hương ấm áp, miệng kêu “Ta đã về”, bước chân đã nhanh hơn nhảy nhảy lên, linh hoạt nhảy vào lòng Vụ Nguyệt, ở trong lòng hắn quay cuồng làm nũng.
Vụ Nguyệt rất quen thuộc kéo nàng qua, cưng chiều tùy ý nàng ở trong ngực mình ầm ĩ: “Hương Hương cao hứng như vậy, nhất định có tin tốt rồi”.
“À… chuyện này…” Hương Hương ổn định vị trí lại, nghĩ nghĩ, nói. “Sư thúc nói Hương Hương tuy rằng tư chất rất tốt, nhưng mà vẫn phải nỗ lực tu luyện thật nhiều thì mới luyện thành được”. Sư phụ, Sư huynh, Sư tỷ, còn có Vụ Nguyệt tốt lắm, nàng không muốn rời khỏi bọn họ, không muốn chuyển đi học luyện đan gì đó đâu, nàng muốn cố gắng chăm chỉ tu tiên học pháp thuật xem sao. Trời không phụ người có lòng, nàng cũng không tin, nếu nàng trả giá nhiều hơn người thường gấp trăm lần, lại đạt không nổi cả một nửa thành tích của người bình thường.
Sáng sớm hôm sau, nàng như thường lệ kéo Thanh Sương đến Đạo Trường luyện tập xuất kiếm thu kiếm. Không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng tác dụng, Hương Hương cảm thấy hôm nay so với ngày hôm qua thuận lợi hơn nhiều lắm, trong bốn năm lần xuất kiếm cũng được một lần thành công.
Quay đầu nhìn Vụ Nguyệt đang luyện tập bố trí kiếm trận, bởi vì mắt của hắn không nhìn thấy, sờ không ra phương hướng, cho nên bước đầu luyện tập cũng vô cùng gian nan. Hương Hương âm thầm nghĩ: “Mình hẳn cũng không phải ngốc nghếch đâu, bằng không sao Luyện yêu sư lại muốn nhận mình làm đồ đệ? Khẳng định là mình có một loại tiềm năng đặc thù nào đó, chỉ là mấy người Sư thúc không phát hiện ra, mà Luyện yêu sư phát hiện ra rồi. Ừ, khẳng định là vậy. Chỉ cần mình nỗ lực luyện tập, liều mạng luyện tập, khẳng định sẽ nhanh chóng đuổi kịp Vụ Nguyệt!”
“Thanh Sương kiếm, nghe hiệu lệnh của ta, ra!”
Vừa dứt lời, Thanh Sương kiếm đang nằm thẳng trên đất liền ‘vèo’ một tiếng chạy tuốt ra ngoài. “Oa!” Hương Hương hưng phấn kêu to, bước nhanh vài bước đuổi theo, bước ngang bước dọc, nhảy lên thân kiếm, vung móng vuốt vẫy vẫy về phía bọn Thôi Phượng Vũ như muốn khoe khoang. “Oa! Sư huynh, nhìn ta này, mau nhìn ta, Ngự Kiếm Phi Hành!”
Thôi Phượng Vũ nghe được tiếng kêu, vừa quay người lại, liền nhìn thấy Hương Hương lộn nhào ngã từ trên không té xuống, đầu chui vào trong đất, mắt nổ đom đóm, mặt mày xám tro. Thôi Phượng Vũ bước nhanh qua, ôm lấy Hương Hương, nhẹ nhàng lau bụi đất trên người nàng, giọng nói thành khẩn: “Đừng nóng vội, cứ học xuất kiếm trước đã, rồi mới học Ngự Kiếm Phi Hành”.
“Ừ, … Thì ra Ngự Kiếm Phi Hành là một môn khác, ta cho là chỉ cần nhảy lên tới là được rồi…”
“Cái đó đương nhiên, chế ngự được kiếm là một chuyện khác. Chờ Hương Hương có thể xuất kiếm mười lần đạt tám lần, Sư huynh sẽ dạy ngươi thuật Ngự Kiếm Phi Hành”.
“Được được! Giờ Thanh Sương kiếm đã rất nghe lời ta rồi, ngày mai nhất định có thể học!”
“Hương Hương cố lên!”
“Ừm! Ừm!”
“Phượng Vũ. Vụ Nguyệt. Hương Hương”.
Ở đầu kia của Đạo Trường, Lam Thiên Sách cùng Cẩm Ngôn trưởng lão sóng vai đi tới, theo sau còn có vị Luyện yêu sư của Tử Đài kia, Dạ Nhiên Hương. Vẫn mặc chiếc áo bào trắng đen rõ ràng của Luyện yêu sư, tóc đen buông xuống, mặt mày thanh khiết, chớp mắt xuất trần. Hương Hương vừa thấy hắn, trong lòng liền có loại dự cảm bất thường, vội vàng nhảy vào làm tổ trong lòng Vụ Nguyệt.
“Sư phụ”.
Sau khi các đệ tử thi lễ, Lam Thiên Sách nói: “Hương Hương, căn cốt của ngươi không thích hợp tu luyện kiếm tiên, ngày mai bắt đầu, ngươi sẽ chuyển sang làm môn hạ cho Nhiên Hương sư điệt của Tử Đài, tu luyện chú tiên”.
“A, Sư phụ…” Thôi Phượng Vũ và Vụ Nguyệt đều kinh hãi, Vụ Nguyệt càng là gấp giọng nói. “Sư phụ, như vậy không được…”
Cẩm Ngôn trưởng lão thấy thế, nói với Vụ Nguyệt: “Bên chỗ Huynh trưởng của con, ta sẽ phái người đi giải thích rõ. Mắt của con không tiện, ta cũng đã xin chỉ thị với Bích Tôn, có thể ngoại lệ cho con thêm hai người cùng bồi con tu hành”.
“Sư thúc, không phải vấn đề này. Con, con không muốn tách khỏi Hương Hương…”
Vốn Hương Hương nghe Lam Thiên Sách nói sẽ chuyển nàng qua cho Luyện yêu sư, có cảm giác có lẽ vì tư chất mình kém mà bị sư môn vứt bỏ, trong lòng rất cô đơn. Lúc này nghe Vụ Nguyệt nói vậy, trong lòng rất cảm động, lập tức nói: “Sư phụ, Hương Hương cũng không muốn đi! Tuy rằng tư chất Hương Hương kém, chỉ là con thỏ ngốc. Nhưng Hương Hương sẽ nỗ lực học tập, cho dù là làm nhiều công ít, cho dù học mãi không thành, Hương Hương cũng muốn ở lại đây! Hương Hương đã làm lễ bái sư rồi, Hương Hương cũng là đồ đệ của Sư phụ, Hương Hương không có phạm sai lầm, Sư phụ không thể đuổi Hương Hương đi!”
“Đúng đó! Hương Hương rất nỗ lực, nếu muội ấy đã không muốn, Sư phụ…” Thôi Phượng Vũ cũng bắt đầu biện hộ cho Hương Hương. Hắn vẫn rất thích Tiểu sư muội ngoan ngoãn, lại nghiêm túc nỗ lực này.
“Chuyện này…” Lam Thiên Sách thở dài, chân thành nói. “Không phải ta muốn đuổi Hương Hương đi, nhưng Hương Hương ở đây, cái gì cũng không thể học được, không phải sẽ cản trở nó sao? Tuy Nhiên Hương sư điệt còn trẻ tuổi, nhưng luận về tu vi cũng thuộc hàng nhất nhì trong Tam Bích. Hương Hương đi theo hắn, so với gượng ép ở lại chỗ này không chỉ tốt gấp mười gấp trăm lần thôi đâu, chúng ta cũng vì lo nghĩ cho Hương Hương nên mới…”
“Con đây cũng không cần!” Hương Hương nắm chặt vạt áo Vụ Nguyệt, nói. “Con sẽ đi theo Sư phụ, đi theo Vụ Nguyệt, không đi đâu! Dù ở đó có tốt mấy cũng không đi!”
“Không được hồ nháo”. Cẩm Ngôn trưởng lão không khỏi nghiêm mặt lên, nói: “Đây là quyết định của Bích Tôn, ai cũng không thể thay đổi. Trái lệnh không tuân, xử tội phản sư!”
Hương Hương ủy khuất không thôi, dùng móng vuốt lau lệ, nàng thì thầm nói: “Các ngươi đáng ghét, các ngươi khi dễ người!” Chui đầu vào vạt áo Vụ Nguyệt, không chịu ra nữa.
Lam Thiên Sách bất đắc dĩ thở dài: “Hương Hương, sau này vẫn có thể thường xuyên tới…”
Vụ Nguyệt thì cách lớp áo khẽ vuốt vuốt an ủi Hương Hương, không nói gì. Hắn cũng kịch liệt đau lòng, lại không biết phải làm thế nào mới tốt. Không khí trở nên căng thẳng, bỗng nhiên vang lên một giọng nói thanh khiết hơi trúc trắc*: “Không bái, không sao. Ta ở lại, dạy nàng ấy”.
((*không lưu loát))
Hương Hương nghe được trong lòng chấn động, là Luyện yêu sư sao… Tốt như vậy…
“Chuyện này…” Cẩm Ngôn trưởng lão lại nói. “Như vậy có hơi… danh bất chánh, ngôn bất thuận”.
Lam Thiên Sách cũng không muốn làm khó đệ tử, các đệ tử đã không muốn Hương Hương đi, mà Luyện yêu sư lại mở miệng nói như vậy, lúc này vội vã tiếp lời: “Ỷ Thiên, Tử Đài vốn dĩ đồng môn, thay mặt thu nhận đệ tử, về tình về lý, cũng có thể nói là hợp…”
Cẩm Ngôn trưởng lão nhẹ liếc mắt lườm Lam Thiên Sách một cái, ý bảo ông đừng nên nói nhiều.
“Vào phòng”. Luyện yêu sư lại nhàn nhạt mở miệng.
Hương Hương phát hiện vị Luyện yêu sư này luôn nói có hai, ba chữ, hơn nữa còn rất không thuận miệng, giống như người ngoại quốc mới học ngôn ngữ nước này vậy. Bất qua lúc này nghe vào trong tai Hương Hương, chỉ là không còn giọng nói nào tốt hơn nữa rồi. Thì ra vị Luyện yêu sư này là người tốt như vậy, vì muốn dạy nàng tu hành, không thu làm đồ đệ cũng chịu.
Nghe nói mình có thể ở lại, Hương Hương liền từ trong lòng Vụ Nguyệt chui ra, cảm kích nhìn nhìn hắn. Luyện yêu sư nhìn nàng một cái, vẫn là gương mặt lãnh lãnh đạm đạm kia.