Chương : 49
Hương Hương sao mà yên tâm cho được? Càng bảo nàng yên tâm, không cần lo lắng, càng nói lên tình thế nghiêm trọng đến mức nào.
Chuyện này vốn không liên quan gì tới hắn, là do nàng vô dụng, nên kiên quyết lôi kéo hắn vào giúp đỡ. Cũng vì tức giận Tức Mặc Tú chậm chạp không đến nên giận chó đánh mèo lên hắn, mới khiến hắn trực tiếp xông vào hoàng cũng bắt người. Nếu hắn thật sự vì vậy mà gặp phải chuyện gì, nàng biết làm sao đây!
Sau khi tiễn Bảo Huyên, Hương Hương túm lấy Tiểu Cửu, bảo hắn liên hệ với Luyện yêu sư, hỏi xem tình hình hắn ta thế nào rồi. Tiểu Cửu vật lộn nửa ngày, vẫn không liên lạc được. Hương Hương càng gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng, ở trong sân đi qua đi lại, càng không ngừng thì thào tự nói: “Có phải xảy ra chuyện rồi không, có phải bị xử tử rồi không…”
Tiểu Cửu vội vàng nói: “Không đâu, Bích Tôn sao có thể xử tử Sư ca được? Sư tẩu tẩu không phải lo lắng, ta hỏi Sư phụ thử xem”.
“Hỏi mau! Hỏi mau!”
Lại vật lộn một hồi, Tiểu Cửu nói: “Sư phụ cũng không liên lạc được, ta hỏi Quân Tuệ sư tỷ, sư tỷ nói đang mở hội nghị Trưởng lão. Đợi chút sẽ biết kết quả, Sư tẩu tẩu không nên gấp vội”. Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Tiểu Cửu mới liên lạc được với Sư phụ của hắn là Thần Vận trưởng lão: “Sư phụ nói Sư ca phạm vào tội lớn, Bích Tôn phạt hắn úp mặt vào tường sám hối rồi”.
“Chỉ là úp mặt vào tường sám hối thôi hả?” Hương Hương dè dặt hỏi.
“Đúng vậy!” Hoàn toàn khác với vẻ mặt khẩn trương của Hương Hương, Tiểu Cửu thế nhưng vô cùng thản nhiên. “Ta nói Sư tẩu tẩu không cần lo lắng rồi thôi! Bích Tôn xử tử ai cũng sẽ không bao giờ xử tử Sư ca!”
Hương Hương chớp chớp mắt: “Tại sao?” Chẳng lẽ Bích Tôn của Tử Đài là cha ruột của hắn?! Không phải nói hắn được Sư phụ nhặt về nuôi à?
“Bởi vì Sư phụ của Sư ca, cũng là Thiên Quyền sư bá, lúc qua đời đã từng dặn dò Sư ca không nên làm Luyện yêu sư. Sư ca vốn cũng đã chuẩn bị đi tu Tán tiên, nhưng do Sư ca là đệ tử có pháp lực mạnh nhất trong các đại đệ tử, cũng có khả năng thuận lợi nhất trở thành Luyện yêu sư. Mà lúc đó, số lượng Luyện yêu sư của Tử Đài và Ỷ Thiên lại vừa vặn đang ngang nhau, nếu Sư ca thành công trở thành Luyện yêu sư, đó sẽ là lần đầu tiên Tử Đại vượt qua được Ỷ Thiên. Vốn dĩ vào thời khắc lịch sử đó, Bích Tôn thậm chí đã liều mạng khuyên bảo Sư ca chọn thăng cấp thành Luyện yêu sư, thậm chí nếu cần thiết có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ trên đời nữa kia. Khi đó ta còn chưa nhập môn, mấy chuyện này chỉ nghe Sư tỷ nói lại, về phần khuyên bảo cụ thể thế nào, ta cũng không rõ lắm. Dù sao thì ở Tử Đài, Sư ca làm cái gì đều được hết. Có thứ gì tốt, Bích Tôn cũng sẽ ưu tiên dành cho Sư ca”.
Nhân vật quan trọng… trong truyền thuyết?! Loài vật quan trọng phải bảo vệ?! Hương Hương nháy mắt, kinh ngạc hỏi: “Vậy các Luyện yêu sư khác không có ý kiến sao?”
Tiểu Cửu xòe xòe tay, lời nói thấm thía: “Có ý kiến cũng vậy thôi, Bích Tôn bao che rất ghê gớm”.
“À”. Hương Hương trầm mặc một lúc, hỏi. “Vậy nếu Bích Tôn kia biết Sư huynh hắn bị người ta khi dễ, coi hắn như kẻ ngốc mà lừa gạt, đương nhiên… ý ta là nếu có… Bích Tôn sẽ thế nào?”
“Dám lừa Sư ca, Bích Tôn khẳng định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”
Hương Hương không khỏi rùng mình. Trời ạ, nếu để Bích Tôn của Tử Đài biết, Luyện yêu sư bị Ỷ Thiên áp bức lừa gạt cứng rắn nhét củ khoai lang nóng phỏng tay là nàng qua cho hắn, sẽ thế nào đây? Ông ta chắc sẽ không trực tiếp gây khó dễ cho Ỷ Thiên đâu? Dù sao vì chuyện như vậy mà hai Bích trở mặt, truyền ra ngoài khẳng định rất dọa người. Như vậy như vậy, hứng chịu mọi tai ương chỉ có một mình nàng mà thôi? Ông ta khẳng định sẽ hung hăng đem nàng ra khai đao rồi?!
“Làm sao bây giờ?” Hương Hương nằm trên giường, nghĩ ngợi chuyện này, lăn qua lộn lại ngủ không được. Nhất định phải nghĩ cách thanh minh mới được. Bằng không thực sự đến Tử Đài, bản thân xác định vững chãi hứng tai ương!
Suốt ba ngày sau đó, Hương Hương liều mạng vắt óc suy nghĩ làm thế nào để thanh minh về mối quan hệ giữa nàng và Luyện yêu sư.
Qua ba ngày tiếp theo lại suy nghĩ, sau khi cùng Luyện yêu sư trở về rồi. Lỡ như hắn ngốc nghếch hồ đồ, không nghĩ ngợi gì nói cho người ta biết hắn đã thành thân, mà đối tượng thành thân lại là con thỏ tiềm ẩn năng lực nguy hiểm trong người, vậy chẳng phải chuyện lớn không tốt sao?
Chờ thêm ba ngày nữa, Hương Hương vô cùng buồn bực, sao Luyện yêu sư vẫn chưa trở lại. Không có hắn ở đây, nàng không dám ra cửa, lỡ như gặp phải tên nào đó xằng bậy giống như Cầm Tâm, thu nàng đi luyện đan thì biết làm sao bây giờ? Nàng còn trẻ, chuyện tốt chuyện xấu đều chưa làm qua, cũng không thể chết một cách không minh bạch.
Sáng sớm ngày thứ mười, nghe thị nữ đem bữa sáng tới nói Luyện yêu sư hôm nay đã trở lại rồi. Hương Hương mừng rỡ như điên, vội vàng lôi kéo bọn họ hỏi Luyện yêu sư đang ở đâu. Thị nữ nói đang tiếp chuyện Hầu gia, hẳn sẽ nhanh chóng qua đây, Hương Hương vội vàng bới cơm, kích động ngồi xổm ngoài cửa viện chờ đợi. ((Ơ, không giận hắn nữa à???))
Ước chừng nửa canh giờ, trong tầm mắt bỗng nhiên bay vào bóng dáng bộ áo dài quen thuộc của Luyện yêu sư, Hương Hương theo bản năng nhảy cẫng lên: “Sư huynh!” Nhưng tập trung nhìn kỹ, liền ngây ngẩn cả người. Vóc dáng xa lạ, gương mặt xa lạ, đặt trong biển người liền tìm không ra loại người này, hoàn toàn không có nét siêu phàm thoát tục của Luyện yêu sư. Tuy rằng đúng là bộ áo của Luyện yêu sư, nhưng hắn mặc vào trên người chính là hồn nhiên thiên thành ((đẹp)), thanh thoát xuất trần, mặc trên người kẻ này, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.
Đang lúc Hương Hương tràn đầy khó chịu đánh giá hắn, đồng thời vị Luyện yêu sư kia cũng chú ý tới Hương Hương. Trong phủ Tử Khánh Hầu thế nhưng có một con tiểu yêu quái đạo hạnh nông cạn như vậy, chuyện này có chút vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Hắn chăm chú nhìn Hương Hương một hồi, thấy nàng tỏ vẻ thản nhiên, dường như còn đang soi mói mình nữa, nhất thời dở khóc dở cười.
“Tiểu yêu, ngươi ở trong phủ này hả?”
“Ngươi chính là Luyện yêu sư mới tới?” Cùng lúc hắn mở miệng hỏi, Hương Hương cũng không chút khách khí nêu ra câu hỏi.
Luyện yêu sư hơi hơi kinh ngạc: “Đúng vậy, ngươi là…”
“Vậy Sư huynh đâu?”
“Sư huynh?”
Hương Hương giật mình, nói: “Ta muốn nói đến Dạ Nhiên Hương”. Nàng thật sự không thích cái tên này của hắn, gọi cái gì không gọi, lại gọi Nhiên Hương, sao không trực tiếp thắp hương luôn đi!
“Ngươi gọi hắn là Sư huynh?”
“À… Ta là đệ tử của Ỷ Thiên. Bởi vì phương pháp tu hành có chút kỳ quái, cho nên Sư phụ bảo ta tạm thời theo Nhiên Hương sư huynh học”.
“Ra vậy”. Luyện yêu sư gật gật đầu. “Ta họ Dư, tên Diên Nhạc, cũng là Luyện yêu sư của Tử Đài. Nhiên Hương sư đệ hôm trước phạm vào sai lầm, bị Bích Tôn phạt ở Đăng Minh Phong úp mặt vào tường sám hối. Chuyện bên Tử Khánh Hầu gia tạm thời do ta đảm nhận. Nghe nói Tiểu Cửu sư đệ, còn có một vị sư muội nữa đang ở đây, cho nên ta qua tìm”.
Vừa dứt lời, liền thấy Tiểu Cửu xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ từ trong phòng đi ra, có lẽ nghe tiếng nói chuyện ngoài viện. Hắn giương mắt nhìn thấy Dư Diên Nhạc thì ngẩn ra. Lập tức mở rộng hai tay, vui mừng chạy tới: “Diên Nhạc sư ca, huynh cũng tới rồi!”
Dư Diên Nhạc gật đầu: “Vừa tới, ta đến thay cho Nhiên Hương sư ca”.
Hương Hương ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, nghĩ rằng, ngươi thay thế được sao, không có lấy một phần mười vẻ đẹp của Sư huynh! Đang căm giận nghĩ, chợt nghe Tiểu Cửu nói: “Chừng nào thì Nhiên Hương sư ca trở lại, Sư tẩu tẩu…” Hương Hương liền phát hoảng, vội vàng nhào qua che cái miệng của hắn, kéo hắn qua một bên, thấp giọng hung tợn cảnh cáo: “Gọi Sư tỷ! Dám kêu Sư tẩu tẩu, không bao giờ để ý ngươi nữa!”
“Có nghe không?!”
Dư Diên Nhạc ở sau lưng kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”
Thấy Tiểu Cửu gật đầu, Hương Hương mới nới tay, vội vàng bày ra vẻ tươi cười quay mặt lại, nói: “Ý hắn nói, chừng nào thì Nhiên Hương sư huynh trở lại, chúng ta đều rất nhớ hắn đó?”
“Nhiên Hương sư đệ bị phạt úp mặt vào tường sám hối ba tháng, giờ mới qua có mười ngày, hẳn là còn hơn hai tháng nữa”.
“A? Ba tháng! Lâu vậy?” Hương Hương còn tưởng rằng nhiều nhất mười ngày tám ngày thôi, không ngờ lại lâu như vậy.
Dư Diên Nhạc gật đầu: “Chuyện lần này, quan hệ trọng đại. Nếu không phải Tứ hoàng tử điện hạ không so đo, còn giúp che giấu với Bệ hạ, ít nhất sẽ phải phạt giam cả đời. Cho nên, vậy là nhẹ rồi”.
Tiểu Cửu bước tới kéo kéo ống tay áo Hương Hương, nói: “Sư tẩu… Sư tỷ yên tâm, Bích Tôn nhất định sẽ giúp đỡ tìm lý do rút ngắn thời hạn cho Sư huynh. Khẳng định qua vài ngày sẽ trở lại, yên tâm đi”.
Lo lắng cũng đâu làm gì được! Hương Hương bất đắc dĩ thở dài. Lập tức trong lòng oán hận nghĩ, đáng đời trứng thối ngươi cấm ngôn ta ba ngày, giờ chỉ là báo ứng thôi, bị phạt úp mặt vào tường ba tháng! Úp chết ngươi luôn!
Chuyện này vốn không liên quan gì tới hắn, là do nàng vô dụng, nên kiên quyết lôi kéo hắn vào giúp đỡ. Cũng vì tức giận Tức Mặc Tú chậm chạp không đến nên giận chó đánh mèo lên hắn, mới khiến hắn trực tiếp xông vào hoàng cũng bắt người. Nếu hắn thật sự vì vậy mà gặp phải chuyện gì, nàng biết làm sao đây!
Sau khi tiễn Bảo Huyên, Hương Hương túm lấy Tiểu Cửu, bảo hắn liên hệ với Luyện yêu sư, hỏi xem tình hình hắn ta thế nào rồi. Tiểu Cửu vật lộn nửa ngày, vẫn không liên lạc được. Hương Hương càng gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng, ở trong sân đi qua đi lại, càng không ngừng thì thào tự nói: “Có phải xảy ra chuyện rồi không, có phải bị xử tử rồi không…”
Tiểu Cửu vội vàng nói: “Không đâu, Bích Tôn sao có thể xử tử Sư ca được? Sư tẩu tẩu không phải lo lắng, ta hỏi Sư phụ thử xem”.
“Hỏi mau! Hỏi mau!”
Lại vật lộn một hồi, Tiểu Cửu nói: “Sư phụ cũng không liên lạc được, ta hỏi Quân Tuệ sư tỷ, sư tỷ nói đang mở hội nghị Trưởng lão. Đợi chút sẽ biết kết quả, Sư tẩu tẩu không nên gấp vội”. Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Tiểu Cửu mới liên lạc được với Sư phụ của hắn là Thần Vận trưởng lão: “Sư phụ nói Sư ca phạm vào tội lớn, Bích Tôn phạt hắn úp mặt vào tường sám hối rồi”.
“Chỉ là úp mặt vào tường sám hối thôi hả?” Hương Hương dè dặt hỏi.
“Đúng vậy!” Hoàn toàn khác với vẻ mặt khẩn trương của Hương Hương, Tiểu Cửu thế nhưng vô cùng thản nhiên. “Ta nói Sư tẩu tẩu không cần lo lắng rồi thôi! Bích Tôn xử tử ai cũng sẽ không bao giờ xử tử Sư ca!”
Hương Hương chớp chớp mắt: “Tại sao?” Chẳng lẽ Bích Tôn của Tử Đài là cha ruột của hắn?! Không phải nói hắn được Sư phụ nhặt về nuôi à?
“Bởi vì Sư phụ của Sư ca, cũng là Thiên Quyền sư bá, lúc qua đời đã từng dặn dò Sư ca không nên làm Luyện yêu sư. Sư ca vốn cũng đã chuẩn bị đi tu Tán tiên, nhưng do Sư ca là đệ tử có pháp lực mạnh nhất trong các đại đệ tử, cũng có khả năng thuận lợi nhất trở thành Luyện yêu sư. Mà lúc đó, số lượng Luyện yêu sư của Tử Đài và Ỷ Thiên lại vừa vặn đang ngang nhau, nếu Sư ca thành công trở thành Luyện yêu sư, đó sẽ là lần đầu tiên Tử Đại vượt qua được Ỷ Thiên. Vốn dĩ vào thời khắc lịch sử đó, Bích Tôn thậm chí đã liều mạng khuyên bảo Sư ca chọn thăng cấp thành Luyện yêu sư, thậm chí nếu cần thiết có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ trên đời nữa kia. Khi đó ta còn chưa nhập môn, mấy chuyện này chỉ nghe Sư tỷ nói lại, về phần khuyên bảo cụ thể thế nào, ta cũng không rõ lắm. Dù sao thì ở Tử Đài, Sư ca làm cái gì đều được hết. Có thứ gì tốt, Bích Tôn cũng sẽ ưu tiên dành cho Sư ca”.
Nhân vật quan trọng… trong truyền thuyết?! Loài vật quan trọng phải bảo vệ?! Hương Hương nháy mắt, kinh ngạc hỏi: “Vậy các Luyện yêu sư khác không có ý kiến sao?”
Tiểu Cửu xòe xòe tay, lời nói thấm thía: “Có ý kiến cũng vậy thôi, Bích Tôn bao che rất ghê gớm”.
“À”. Hương Hương trầm mặc một lúc, hỏi. “Vậy nếu Bích Tôn kia biết Sư huynh hắn bị người ta khi dễ, coi hắn như kẻ ngốc mà lừa gạt, đương nhiên… ý ta là nếu có… Bích Tôn sẽ thế nào?”
“Dám lừa Sư ca, Bích Tôn khẳng định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”
Hương Hương không khỏi rùng mình. Trời ạ, nếu để Bích Tôn của Tử Đài biết, Luyện yêu sư bị Ỷ Thiên áp bức lừa gạt cứng rắn nhét củ khoai lang nóng phỏng tay là nàng qua cho hắn, sẽ thế nào đây? Ông ta chắc sẽ không trực tiếp gây khó dễ cho Ỷ Thiên đâu? Dù sao vì chuyện như vậy mà hai Bích trở mặt, truyền ra ngoài khẳng định rất dọa người. Như vậy như vậy, hứng chịu mọi tai ương chỉ có một mình nàng mà thôi? Ông ta khẳng định sẽ hung hăng đem nàng ra khai đao rồi?!
“Làm sao bây giờ?” Hương Hương nằm trên giường, nghĩ ngợi chuyện này, lăn qua lộn lại ngủ không được. Nhất định phải nghĩ cách thanh minh mới được. Bằng không thực sự đến Tử Đài, bản thân xác định vững chãi hứng tai ương!
Suốt ba ngày sau đó, Hương Hương liều mạng vắt óc suy nghĩ làm thế nào để thanh minh về mối quan hệ giữa nàng và Luyện yêu sư.
Qua ba ngày tiếp theo lại suy nghĩ, sau khi cùng Luyện yêu sư trở về rồi. Lỡ như hắn ngốc nghếch hồ đồ, không nghĩ ngợi gì nói cho người ta biết hắn đã thành thân, mà đối tượng thành thân lại là con thỏ tiềm ẩn năng lực nguy hiểm trong người, vậy chẳng phải chuyện lớn không tốt sao?
Chờ thêm ba ngày nữa, Hương Hương vô cùng buồn bực, sao Luyện yêu sư vẫn chưa trở lại. Không có hắn ở đây, nàng không dám ra cửa, lỡ như gặp phải tên nào đó xằng bậy giống như Cầm Tâm, thu nàng đi luyện đan thì biết làm sao bây giờ? Nàng còn trẻ, chuyện tốt chuyện xấu đều chưa làm qua, cũng không thể chết một cách không minh bạch.
Sáng sớm ngày thứ mười, nghe thị nữ đem bữa sáng tới nói Luyện yêu sư hôm nay đã trở lại rồi. Hương Hương mừng rỡ như điên, vội vàng lôi kéo bọn họ hỏi Luyện yêu sư đang ở đâu. Thị nữ nói đang tiếp chuyện Hầu gia, hẳn sẽ nhanh chóng qua đây, Hương Hương vội vàng bới cơm, kích động ngồi xổm ngoài cửa viện chờ đợi. ((Ơ, không giận hắn nữa à???))
Ước chừng nửa canh giờ, trong tầm mắt bỗng nhiên bay vào bóng dáng bộ áo dài quen thuộc của Luyện yêu sư, Hương Hương theo bản năng nhảy cẫng lên: “Sư huynh!” Nhưng tập trung nhìn kỹ, liền ngây ngẩn cả người. Vóc dáng xa lạ, gương mặt xa lạ, đặt trong biển người liền tìm không ra loại người này, hoàn toàn không có nét siêu phàm thoát tục của Luyện yêu sư. Tuy rằng đúng là bộ áo của Luyện yêu sư, nhưng hắn mặc vào trên người chính là hồn nhiên thiên thành ((đẹp)), thanh thoát xuất trần, mặc trên người kẻ này, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.
Đang lúc Hương Hương tràn đầy khó chịu đánh giá hắn, đồng thời vị Luyện yêu sư kia cũng chú ý tới Hương Hương. Trong phủ Tử Khánh Hầu thế nhưng có một con tiểu yêu quái đạo hạnh nông cạn như vậy, chuyện này có chút vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Hắn chăm chú nhìn Hương Hương một hồi, thấy nàng tỏ vẻ thản nhiên, dường như còn đang soi mói mình nữa, nhất thời dở khóc dở cười.
“Tiểu yêu, ngươi ở trong phủ này hả?”
“Ngươi chính là Luyện yêu sư mới tới?” Cùng lúc hắn mở miệng hỏi, Hương Hương cũng không chút khách khí nêu ra câu hỏi.
Luyện yêu sư hơi hơi kinh ngạc: “Đúng vậy, ngươi là…”
“Vậy Sư huynh đâu?”
“Sư huynh?”
Hương Hương giật mình, nói: “Ta muốn nói đến Dạ Nhiên Hương”. Nàng thật sự không thích cái tên này của hắn, gọi cái gì không gọi, lại gọi Nhiên Hương, sao không trực tiếp thắp hương luôn đi!
“Ngươi gọi hắn là Sư huynh?”
“À… Ta là đệ tử của Ỷ Thiên. Bởi vì phương pháp tu hành có chút kỳ quái, cho nên Sư phụ bảo ta tạm thời theo Nhiên Hương sư huynh học”.
“Ra vậy”. Luyện yêu sư gật gật đầu. “Ta họ Dư, tên Diên Nhạc, cũng là Luyện yêu sư của Tử Đài. Nhiên Hương sư đệ hôm trước phạm vào sai lầm, bị Bích Tôn phạt ở Đăng Minh Phong úp mặt vào tường sám hối. Chuyện bên Tử Khánh Hầu gia tạm thời do ta đảm nhận. Nghe nói Tiểu Cửu sư đệ, còn có một vị sư muội nữa đang ở đây, cho nên ta qua tìm”.
Vừa dứt lời, liền thấy Tiểu Cửu xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ từ trong phòng đi ra, có lẽ nghe tiếng nói chuyện ngoài viện. Hắn giương mắt nhìn thấy Dư Diên Nhạc thì ngẩn ra. Lập tức mở rộng hai tay, vui mừng chạy tới: “Diên Nhạc sư ca, huynh cũng tới rồi!”
Dư Diên Nhạc gật đầu: “Vừa tới, ta đến thay cho Nhiên Hương sư ca”.
Hương Hương ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, nghĩ rằng, ngươi thay thế được sao, không có lấy một phần mười vẻ đẹp của Sư huynh! Đang căm giận nghĩ, chợt nghe Tiểu Cửu nói: “Chừng nào thì Nhiên Hương sư ca trở lại, Sư tẩu tẩu…” Hương Hương liền phát hoảng, vội vàng nhào qua che cái miệng của hắn, kéo hắn qua một bên, thấp giọng hung tợn cảnh cáo: “Gọi Sư tỷ! Dám kêu Sư tẩu tẩu, không bao giờ để ý ngươi nữa!”
“Có nghe không?!”
Dư Diên Nhạc ở sau lưng kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”
Thấy Tiểu Cửu gật đầu, Hương Hương mới nới tay, vội vàng bày ra vẻ tươi cười quay mặt lại, nói: “Ý hắn nói, chừng nào thì Nhiên Hương sư huynh trở lại, chúng ta đều rất nhớ hắn đó?”
“Nhiên Hương sư đệ bị phạt úp mặt vào tường sám hối ba tháng, giờ mới qua có mười ngày, hẳn là còn hơn hai tháng nữa”.
“A? Ba tháng! Lâu vậy?” Hương Hương còn tưởng rằng nhiều nhất mười ngày tám ngày thôi, không ngờ lại lâu như vậy.
Dư Diên Nhạc gật đầu: “Chuyện lần này, quan hệ trọng đại. Nếu không phải Tứ hoàng tử điện hạ không so đo, còn giúp che giấu với Bệ hạ, ít nhất sẽ phải phạt giam cả đời. Cho nên, vậy là nhẹ rồi”.
Tiểu Cửu bước tới kéo kéo ống tay áo Hương Hương, nói: “Sư tẩu… Sư tỷ yên tâm, Bích Tôn nhất định sẽ giúp đỡ tìm lý do rút ngắn thời hạn cho Sư huynh. Khẳng định qua vài ngày sẽ trở lại, yên tâm đi”.
Lo lắng cũng đâu làm gì được! Hương Hương bất đắc dĩ thở dài. Lập tức trong lòng oán hận nghĩ, đáng đời trứng thối ngươi cấm ngôn ta ba ngày, giờ chỉ là báo ứng thôi, bị phạt úp mặt vào tường ba tháng! Úp chết ngươi luôn!