Chương : 5
Sớm tinh mơ hôm sau, Hương Hương lại khiêng lá sen đến trước động phủ của Sơn Quân xếp hàng. Tuy biết đêm qua có không ít người suốt đêm xếp hàng ở đây, nhưng Hương Hương đến cùng vẫn không muốn vì chuyện xếp hàng mà hi sinh giấc ngủ của bản thân. Cứ từ từ mà xếp, rồi sẽ đến phiên, Sơn Quân cũng đâu thể vì ngươi là người xếp hàng sau cùng mà từ chối thu nhận, cho nên không cần thiết phải tranh giành đến trước hay đến sau.
Hương Hương một móng vuốt nhấc lá sen, một móng vuốt khác vẫn không quên viết viết tính tính trên đất bùn, nhiều lần tự học đến mức đột phá đã học được ba mươi mấy chữ rồi. Đội ngũ phía trước di chuyển, Hương Hương vội vã khiêng lá sen nhảy lên phía trước, thình lình từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng người cười khẽ: “Ôi, khéo thật, thỏ nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Cái giọng này…” Trong lòng Hương Hương khựng lại một chút, nâng lá sen lên nhìn xem, người đang thoải mái nhàn tản đứng cạnh bên nàng không phải Liên Phong Nguyệt thì còn ai vào đây nữa?
Hắn mặc bộ áo gấm màu đỏ tía, lộ rõ vẻ đẹp sang quý. Nhóm tiểu yêu đang xếp hàng, tuy phần lớn đều chưa từng trải việc đời, không biết bộ y phục màu tím này chỉ có nhà quyền quý sang cả mới có thể mặc, nhưng từ phong thái của hắn, cũng có thể biết người này không phải nhân vật bình thường. Bởi vậy đối với việc Hương Hương có quen biết một nhân vật khó lường như vậy, đều khiến mọi người nhìn vào với ánh mắt mang vẻ sùng kính dạt dào. Liên Phong Nguyệt kia còn bày ra dáng vẻ như rất quen biết Hương Hương, trước mặt mọi người cất tiếng chào hỏi: “Thỏ nhỏ ở đây xếp hàng, muốn bái Linh Sơn Quân làm sư sao?”
Hương Hương tức giận nói: “Không bái sư, chẳng lẽ lại ở đây phơi nắng?”
“Nói cũng đúng, trời nóng như vầy, đối với nhóm yêu tinh không có pháp lực chống lạnh kháng nóng như các ngươi mà nói, khẳng định rất gian nan ha? Đặc biệt là loại thỏ nhỏ như ngươi, cả thân mình toàn là lông, giữa trưa hè nắng nóng như thế này mà trùm lên người một lớp áo bông, rất nóng, rất khó chịu nhỉ?” Liên Phong Nguyệt bày ra dáng vẻ vô cùng thương xót, dường như hoàn toàn không cảm nhận được Hương Hương đã tức giận đến nghiến răng, tiếp tục nói. “Ta xem dù có lá sen này thì cũng không có tác dụng gì đâu, như vầy đi, ta và Sơn Quân thật ra cũng có mấy năm giao tình, ta giúp ngươi nói hộ một tiếng, cho ngươi chen ngang lên phía trước nhé”. ((tưởng tượng mặt thằng chả lúc này khẳng định là rất khó ưa))
Hắn thốt ra lời này, trong đội ngũ nhất thời ồn ào hẳn lên, biểu tình của nhóm tiểu yêu xếp hàng ở phía trước và sau đối với cái từ ‘chen ngang’ này vô cùng oán giận.
Hương Hương tức giận không thôi, to tiếng nói rằng: “Không cần! Ta và ngươi vốn không quen biết, không có việc mà lại ân cần, không phải gian trá thì cũng là phường trộm cướp. Ngươi mau tránh ra, đừng có quấy rối ta ôn bài!”
“Được, được, không cảm kích thì thôi, bất quá nước đã đến chân rồi mới lo nhảy không phải thói quen tốt đâu”. Hắn vừa xoay người rời đi, vừa tiếp tục lải nhải nói móc Hương Hương. Hương Hương trừng mắt nhìn bóng lưng tuấn dật kia, âm thầm căm giận mắng ra tiếng: “Đồ cặn bã!”. Vừa mắng xong, hắn bỗng nhiên quay người lại, dọa Hương Hương nhảy dựng, cho rằng tại mình không cẩn thận mắng ra tiếng, vội vã chột dạ cúi đầu. Vừa cúi đầu, trước mắt liền ‘vèo’ bay tới một viên gì đó tròn tròn, sáng lấp lánh, rất chính xác dừng ngày chỗ chữ viết của Hương Hương trên đất bùn.
“Tốt bụng nhắc nhở một câu, từ ‘tu’ ở chỗ này thiếu một chấm. Từng nghe người ta nói, càng gần chỗ nào đấy, thỏ càng không thấy rõ, thì ra là sự thực, ha ha”. ((haiz, tưởng tượng mà xem, con thỏ lùn lùn, ngồi ở trên đất viết chữ, thì chữ sẽ gần chỗ nào của con thỏ??? Đểu một cách man dại))
Tên cặn bã kia cười vui vẻ mà đi, ở trong lòng Hương Hương không thể thiếu sót đem tổ tông mười tám đời nhà hắn ra ân cần thăm hỏi một lượt. Tuy rằng nàng quả thực viết sót một chấm, nhưng nếu hắn tốt bụng mà nhắc nhở, nàng cũng sẽ đón nhận ân tình này, đàng này hắn còn trơn tru mượn chữ trên đất châm biếm cấu tạo sinh lý của thỏ, cái này không phải tìm mắng thì là gì?
“Tên cặn bã kia!” Hương Hương căm giận, cầm viên sáng lấp lánh gì đó hắn ném tới, vốn định ném theo hướng bóng lưng rời đi của hắn cho hả cơn giận. Bỗng nhiên phát giác vật này có kích thước to như viên long nhãn, dường như còn là chất lượng rất rốt, một viên trân châu cực kỳ hoàn hảo!
“Ôi trời, xa xỉ như vậy?! Tên cặn bã!” Hương Hương một bên mãnh liệt khiển trách loại hành vi man rợ ném tiền như ném đất này của hắn, một bên dùng móng vuốt xoa xoa viên trân châu, yên tâm thoải mái để vào trong túi nhỏ của mình, tích trữ dùng làm lộ phí để sau này học nghệ thành công xuống núi.
Hương Hương dưới ánh mặt trời chói chang xếp hàng đủ tám ngày, rốt cục có thể tiến vào động phủ của Linh Sơn Quân. Từng bước nhảy lên phiến đá nơi cửa lớn tiên khí dày đặc, nhất thời giống như tiến vào một thế giới khác. Đầy người mồ hôi nóng oi bức trong nháy mắt tiêu tán, thay thế bằng loại cảm giác mát mẻ sảng khoái trước nay chưa từng có.
“Xem ra tu hành thực sự là chuyện tốt!”
Hương Hương còn đang cảm thán, một thiếu nữ mặc áo màu hồng nhạt từ sau bức bình phong chậm rãi bước ra, ôn nhu nói: “Mời đi theo ta”.
“Ừ ừ”. Hương Hương vội vã nhảy từng bước đuổi theo. Vốn tưởng rằng vị tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp này đang dẫn nàng đi gặp Sơn Quân, không ngờ tới chỉ là đưa nàng đến một gian phòng sách, dẫn nàng tới ngồi an ổn trên một tấm bồ đoàn ((đệm ngồi)), sau đó đưa cho nàng hai tờ giấy, nói: “Một khắc sau ta sẽ trở lại”.
“A?” Hương Hương kinh ngạc nhận tờ giấy, xoay đầu nhìn quanh một lượt cách sắp xếp chỗ ngồi, mỗi người trong nhóm tiểu yêu đều đang đau khổ vùi đầu ôm hai trang giấy làm bài, mơ hồ hiểu rõ, thì ra cần kiểm tra yêu văn trước. Cũng là tương đương với thi viết, qua được thi viết rồi mới có thể gặp Linh Sơn Quân, sau đó phỏng vấn?
Nghĩ như vậy, Hương Hương lập tức nhanh chóng vùi đầu vào hai trang giấy của mình. Ý, chữ thứ nhất này hình như là chữ ‘Công’, chữ thứ hai thì sao, nhìn sơ qua có vẻ giống chữ ‘Pháp’, chữ thứ ba… Hương Hương cấp tốc khổ cực lùng sục xem chữ nào giống với một trong hơn ba mươi con chữ trong đầu, hình như là chữ ‘Đi’, nhưng mà lại thiếu mất vài nét bút. Chữ thứ tư, lại càng hoàn toàn không nhận ra luôn.
Nhìn qua một lượt hai trang giấy xong, sau đó liền phát hiện bi kịch rồi. Bản thân trong thời gian ngắn đột phá học được ba mươi con chữ kia, mà chỉ xuất hiện có năm chữ trong này. Hai trang giấy, một trăm chữ, chỉ biết được năm chữ, năm phần trăm xác suất, chính nàng còn cảm thấy hơi bị thấp, khẳng định qua không nổi khảo hạch rồi.
Vì vậy, Hương Hương cầm trang giấy, do dự suy nghĩ muốn thừa dịp các tiên nữ tỷ tỷ không để ý, lén lút thỉnh giáo con rùa đen đang ngồi bên cạnh. Vừa nhấc đầu, thình lình bắt gặp ánh mắt của một vị Tiên tử tỷ tỷ, Hương Hương vội vàng ngượng ngập cười cười nhằm che giấu ý đồ.
“Có khả quan không?” Giọng của Tiên tử tỷ tỷ ôn nhu không gì sánh được.
“A…” Hương Hương dùng móng vuốt cào cào lỗ tai, kiên trì nói. “Tiên tử tỷ tỷ, ta chỉ nhận ra được năm chữ thôi, có phải là không được thông qua hay không?”
Tiên tử mỉm cười nói: “Đúng vậy. Kiến thức văn tự không được đầy đủ, dù có miễn cưỡng nhập môn, cũng không thể tu hành. Thỏ nhỏ nếu vẫn muốn vào, có thể đến chỗ Vi Y tỷ tỷ bên đó báo một tiếng, học yêu văn thêm vài năm trước đã, sau đó lại đến thi lần nữa”.
Thì ra còn có ban huấn luyện yêu tự! Vậy không còn gì tốt hơn rồi! Hương Hương vội vàng hai mắt tỏa sáng gật đầu liên tục: “Được được, cảm tạ Tiên tử tỷ tỷ!”
Có lẽ là vì biểu hiện của Hương Hương ngoan ngoãn lại chăm chỉ, nên được Tiên tử yêu thích, lúc này Tiên tử nhiệt tình dẫn Hương Hương đi tìm Vi Y Tiên tử. Cũng không biết có phải do ‘Không phải oan gia không chạm trán’ hay không, mới ra khỏi phòng sách, liền nhìn thấy một Tiên tử y phục rực rỡ dẫn Liên Phong Nguyệt đi đến trước mặt.
Hương Hương vờ như không nhận ra, từng bước nhảy qua, cũng âm thầm cầu mong con người cao quý này đang có việc bận rộn, không nhớ rõ con thỏ nhỏ bình thường như nàng. Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, đang nghĩ ngợi, đã nghe tên cặn bã kia mở miệng: “Xin hỏi vị Tiên tử này, thỏ nhỏ kia được thông qua kỳ thi, hay là không qua?”
Vị Tiên tử dẫn đường cho Hương Hương nói: “Không thông qua”.
Liên Phong Nguyệt thấy các nàng đi ra từ phòng sách, trong lòng đối với nguyên nhân không được thông qua khảo hạch đã hiểu rõ, nói rằng: “Con thỏ này và ta có chút duyên phận, chẳng biết có thể nể mặt tại hạ vài phần, cho nàng gặp Sơn Quân một lần hay không, xem qua căn cốt của nàng ta”.
Tiên tử vừa cười vừa nói: “Nếu Liên Thất công tử đã mở miệng, đương nhiên không thể không nể tình rồi”.
((Hắn tốt bụng muốn giúp đỡ thỏ nhỏ nhà ta chăng?? Không đâu, lừa tình đấy =.=”))
Hương Hương một móng vuốt nhấc lá sen, một móng vuốt khác vẫn không quên viết viết tính tính trên đất bùn, nhiều lần tự học đến mức đột phá đã học được ba mươi mấy chữ rồi. Đội ngũ phía trước di chuyển, Hương Hương vội vã khiêng lá sen nhảy lên phía trước, thình lình từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng người cười khẽ: “Ôi, khéo thật, thỏ nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Cái giọng này…” Trong lòng Hương Hương khựng lại một chút, nâng lá sen lên nhìn xem, người đang thoải mái nhàn tản đứng cạnh bên nàng không phải Liên Phong Nguyệt thì còn ai vào đây nữa?
Hắn mặc bộ áo gấm màu đỏ tía, lộ rõ vẻ đẹp sang quý. Nhóm tiểu yêu đang xếp hàng, tuy phần lớn đều chưa từng trải việc đời, không biết bộ y phục màu tím này chỉ có nhà quyền quý sang cả mới có thể mặc, nhưng từ phong thái của hắn, cũng có thể biết người này không phải nhân vật bình thường. Bởi vậy đối với việc Hương Hương có quen biết một nhân vật khó lường như vậy, đều khiến mọi người nhìn vào với ánh mắt mang vẻ sùng kính dạt dào. Liên Phong Nguyệt kia còn bày ra dáng vẻ như rất quen biết Hương Hương, trước mặt mọi người cất tiếng chào hỏi: “Thỏ nhỏ ở đây xếp hàng, muốn bái Linh Sơn Quân làm sư sao?”
Hương Hương tức giận nói: “Không bái sư, chẳng lẽ lại ở đây phơi nắng?”
“Nói cũng đúng, trời nóng như vầy, đối với nhóm yêu tinh không có pháp lực chống lạnh kháng nóng như các ngươi mà nói, khẳng định rất gian nan ha? Đặc biệt là loại thỏ nhỏ như ngươi, cả thân mình toàn là lông, giữa trưa hè nắng nóng như thế này mà trùm lên người một lớp áo bông, rất nóng, rất khó chịu nhỉ?” Liên Phong Nguyệt bày ra dáng vẻ vô cùng thương xót, dường như hoàn toàn không cảm nhận được Hương Hương đã tức giận đến nghiến răng, tiếp tục nói. “Ta xem dù có lá sen này thì cũng không có tác dụng gì đâu, như vầy đi, ta và Sơn Quân thật ra cũng có mấy năm giao tình, ta giúp ngươi nói hộ một tiếng, cho ngươi chen ngang lên phía trước nhé”. ((tưởng tượng mặt thằng chả lúc này khẳng định là rất khó ưa))
Hắn thốt ra lời này, trong đội ngũ nhất thời ồn ào hẳn lên, biểu tình của nhóm tiểu yêu xếp hàng ở phía trước và sau đối với cái từ ‘chen ngang’ này vô cùng oán giận.
Hương Hương tức giận không thôi, to tiếng nói rằng: “Không cần! Ta và ngươi vốn không quen biết, không có việc mà lại ân cần, không phải gian trá thì cũng là phường trộm cướp. Ngươi mau tránh ra, đừng có quấy rối ta ôn bài!”
“Được, được, không cảm kích thì thôi, bất quá nước đã đến chân rồi mới lo nhảy không phải thói quen tốt đâu”. Hắn vừa xoay người rời đi, vừa tiếp tục lải nhải nói móc Hương Hương. Hương Hương trừng mắt nhìn bóng lưng tuấn dật kia, âm thầm căm giận mắng ra tiếng: “Đồ cặn bã!”. Vừa mắng xong, hắn bỗng nhiên quay người lại, dọa Hương Hương nhảy dựng, cho rằng tại mình không cẩn thận mắng ra tiếng, vội vã chột dạ cúi đầu. Vừa cúi đầu, trước mắt liền ‘vèo’ bay tới một viên gì đó tròn tròn, sáng lấp lánh, rất chính xác dừng ngày chỗ chữ viết của Hương Hương trên đất bùn.
“Tốt bụng nhắc nhở một câu, từ ‘tu’ ở chỗ này thiếu một chấm. Từng nghe người ta nói, càng gần chỗ nào đấy, thỏ càng không thấy rõ, thì ra là sự thực, ha ha”. ((haiz, tưởng tượng mà xem, con thỏ lùn lùn, ngồi ở trên đất viết chữ, thì chữ sẽ gần chỗ nào của con thỏ??? Đểu một cách man dại))
Tên cặn bã kia cười vui vẻ mà đi, ở trong lòng Hương Hương không thể thiếu sót đem tổ tông mười tám đời nhà hắn ra ân cần thăm hỏi một lượt. Tuy rằng nàng quả thực viết sót một chấm, nhưng nếu hắn tốt bụng mà nhắc nhở, nàng cũng sẽ đón nhận ân tình này, đàng này hắn còn trơn tru mượn chữ trên đất châm biếm cấu tạo sinh lý của thỏ, cái này không phải tìm mắng thì là gì?
“Tên cặn bã kia!” Hương Hương căm giận, cầm viên sáng lấp lánh gì đó hắn ném tới, vốn định ném theo hướng bóng lưng rời đi của hắn cho hả cơn giận. Bỗng nhiên phát giác vật này có kích thước to như viên long nhãn, dường như còn là chất lượng rất rốt, một viên trân châu cực kỳ hoàn hảo!
“Ôi trời, xa xỉ như vậy?! Tên cặn bã!” Hương Hương một bên mãnh liệt khiển trách loại hành vi man rợ ném tiền như ném đất này của hắn, một bên dùng móng vuốt xoa xoa viên trân châu, yên tâm thoải mái để vào trong túi nhỏ của mình, tích trữ dùng làm lộ phí để sau này học nghệ thành công xuống núi.
Hương Hương dưới ánh mặt trời chói chang xếp hàng đủ tám ngày, rốt cục có thể tiến vào động phủ của Linh Sơn Quân. Từng bước nhảy lên phiến đá nơi cửa lớn tiên khí dày đặc, nhất thời giống như tiến vào một thế giới khác. Đầy người mồ hôi nóng oi bức trong nháy mắt tiêu tán, thay thế bằng loại cảm giác mát mẻ sảng khoái trước nay chưa từng có.
“Xem ra tu hành thực sự là chuyện tốt!”
Hương Hương còn đang cảm thán, một thiếu nữ mặc áo màu hồng nhạt từ sau bức bình phong chậm rãi bước ra, ôn nhu nói: “Mời đi theo ta”.
“Ừ ừ”. Hương Hương vội vã nhảy từng bước đuổi theo. Vốn tưởng rằng vị tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp này đang dẫn nàng đi gặp Sơn Quân, không ngờ tới chỉ là đưa nàng đến một gian phòng sách, dẫn nàng tới ngồi an ổn trên một tấm bồ đoàn ((đệm ngồi)), sau đó đưa cho nàng hai tờ giấy, nói: “Một khắc sau ta sẽ trở lại”.
“A?” Hương Hương kinh ngạc nhận tờ giấy, xoay đầu nhìn quanh một lượt cách sắp xếp chỗ ngồi, mỗi người trong nhóm tiểu yêu đều đang đau khổ vùi đầu ôm hai trang giấy làm bài, mơ hồ hiểu rõ, thì ra cần kiểm tra yêu văn trước. Cũng là tương đương với thi viết, qua được thi viết rồi mới có thể gặp Linh Sơn Quân, sau đó phỏng vấn?
Nghĩ như vậy, Hương Hương lập tức nhanh chóng vùi đầu vào hai trang giấy của mình. Ý, chữ thứ nhất này hình như là chữ ‘Công’, chữ thứ hai thì sao, nhìn sơ qua có vẻ giống chữ ‘Pháp’, chữ thứ ba… Hương Hương cấp tốc khổ cực lùng sục xem chữ nào giống với một trong hơn ba mươi con chữ trong đầu, hình như là chữ ‘Đi’, nhưng mà lại thiếu mất vài nét bút. Chữ thứ tư, lại càng hoàn toàn không nhận ra luôn.
Nhìn qua một lượt hai trang giấy xong, sau đó liền phát hiện bi kịch rồi. Bản thân trong thời gian ngắn đột phá học được ba mươi con chữ kia, mà chỉ xuất hiện có năm chữ trong này. Hai trang giấy, một trăm chữ, chỉ biết được năm chữ, năm phần trăm xác suất, chính nàng còn cảm thấy hơi bị thấp, khẳng định qua không nổi khảo hạch rồi.
Vì vậy, Hương Hương cầm trang giấy, do dự suy nghĩ muốn thừa dịp các tiên nữ tỷ tỷ không để ý, lén lút thỉnh giáo con rùa đen đang ngồi bên cạnh. Vừa nhấc đầu, thình lình bắt gặp ánh mắt của một vị Tiên tử tỷ tỷ, Hương Hương vội vàng ngượng ngập cười cười nhằm che giấu ý đồ.
“Có khả quan không?” Giọng của Tiên tử tỷ tỷ ôn nhu không gì sánh được.
“A…” Hương Hương dùng móng vuốt cào cào lỗ tai, kiên trì nói. “Tiên tử tỷ tỷ, ta chỉ nhận ra được năm chữ thôi, có phải là không được thông qua hay không?”
Tiên tử mỉm cười nói: “Đúng vậy. Kiến thức văn tự không được đầy đủ, dù có miễn cưỡng nhập môn, cũng không thể tu hành. Thỏ nhỏ nếu vẫn muốn vào, có thể đến chỗ Vi Y tỷ tỷ bên đó báo một tiếng, học yêu văn thêm vài năm trước đã, sau đó lại đến thi lần nữa”.
Thì ra còn có ban huấn luyện yêu tự! Vậy không còn gì tốt hơn rồi! Hương Hương vội vàng hai mắt tỏa sáng gật đầu liên tục: “Được được, cảm tạ Tiên tử tỷ tỷ!”
Có lẽ là vì biểu hiện của Hương Hương ngoan ngoãn lại chăm chỉ, nên được Tiên tử yêu thích, lúc này Tiên tử nhiệt tình dẫn Hương Hương đi tìm Vi Y Tiên tử. Cũng không biết có phải do ‘Không phải oan gia không chạm trán’ hay không, mới ra khỏi phòng sách, liền nhìn thấy một Tiên tử y phục rực rỡ dẫn Liên Phong Nguyệt đi đến trước mặt.
Hương Hương vờ như không nhận ra, từng bước nhảy qua, cũng âm thầm cầu mong con người cao quý này đang có việc bận rộn, không nhớ rõ con thỏ nhỏ bình thường như nàng. Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, đang nghĩ ngợi, đã nghe tên cặn bã kia mở miệng: “Xin hỏi vị Tiên tử này, thỏ nhỏ kia được thông qua kỳ thi, hay là không qua?”
Vị Tiên tử dẫn đường cho Hương Hương nói: “Không thông qua”.
Liên Phong Nguyệt thấy các nàng đi ra từ phòng sách, trong lòng đối với nguyên nhân không được thông qua khảo hạch đã hiểu rõ, nói rằng: “Con thỏ này và ta có chút duyên phận, chẳng biết có thể nể mặt tại hạ vài phần, cho nàng gặp Sơn Quân một lần hay không, xem qua căn cốt của nàng ta”.
Tiên tử vừa cười vừa nói: “Nếu Liên Thất công tử đã mở miệng, đương nhiên không thể không nể tình rồi”.
((Hắn tốt bụng muốn giúp đỡ thỏ nhỏ nhà ta chăng?? Không đâu, lừa tình đấy =.=”))