Chương 41: An Đình là em của con!
Hạ Linh lại trở về căn phòng của Nhất Phong, hắn muốn cô dưỡng sức nên đã để cô bên cạnh hắn, mặc cho ông Nhất Lâm tỏ thái độ không vừa mắt.
Một lần trong bữa cơm, ông Nhất Lâm cố tình nói lớn để Hạ Linh trên phòng nghe thấy.
"Người hầu mà ở phòng chủ thì còn ra thể thống gì, trước kia cô ta là món đồ con mua về o giải trí thì ta không bàn. Nhưng bây giờ chỉ là một người hầu, con không nên như vậy!"
Nhất Phong dừng tay đang đưa thức ăn vào miệng, hắn không trả lời cha mình mà chỉ gọi Ngọc đưa bát cháo lên phòng.
Ông Nhất Lâm nhìn thấy thái độ ấy càng tức giận, tiếng ông ấy dập đôi đũa xuống bàn khiến mọi giật mình.
"Cha đang nói chuyện với con đấy Nhất Phong!"
Nhất Phong lúc này mới trả lời.
"Con no rồi, con dừng bữa thì có gì sai?"
Hắn đứng dậy đi lên phòng, vẫn không quên dặn Ngọc chuẩn bị thuốc cho Hạ Linh.
Hạ Linh ngồi bên cửa sổ, cô rưng rưng nước mắt khi nghe những lời khi nãy. Bàn tay gầy gò đặt trên vùng bụng phẳng lì, nơi đã từng có một thiên thần ghé thăm cô.
Cô chẳng rõ mình có thai khi nào, chu kì của cô chưa đều hẳn nên khó nắm rõ. Có lẽ vì một vài ngày cô quên uống thuốc nên đã để có thai chăng?
Nhưng dù cô có thai đi nữa, thì hiện tại cũng đã không còn. Có chăng chỉ còn là câu kết luận của bác sĩ hôm ấy.
"Thai nhi ngừng phát triển!"
Nhất Phong đứng sau lưng cô, hắn nhìn rõ đôi vai gầy đang run lên, bàn tay hắn lại nắm chặt. Người phụ nữ của hắn, cả đứa con của hắn đều chịu tổn thương đến mức này.
Bàn tay từ phía sau ôm lấy Hạ Linh làm cô giật mình, cô định gỡ ra thì tiếng người phía sau cất lên.
"Chúng ta sẽ có con, sẽ có nữa!"
Hơi ấm từ cánh tay ấy truyền sang, Hạ Linh thổn thức khóc, cô khóc như muốn trôi đi tất cả đau buồn mà cô đang chịu lấy. Chỉ là đứa trẻ ấy không hề có tội tình gì mà lại phải gánh chịu kết cục đau lòng nhất.
......................
Nhật Nam lặng lẽ tự nhốt mình trong phòng, cậu trở nên ít nói hơn hẳn. Đến bây giờ, mọi việc Nhất Phong làm đều là hành động chứng tỏ hắn bảo vệ Hạ Linh, còn cậu thì không.
Đối với Hạ Linh, Nhật Nam chỉ có lời nói, chưa có một hành động cụ thể, thậm chí chưa một lần dám cãi lại cha để bảo vệ cho cô.
Cậu yêu Hạ Linh? Có lẽ chỉ là do cậu ngộ nhận. Hạ Linh cũng chưa khi nào biểu đạt rằng cô có tình cảm với cậu cả.
Bên phòng ông Nhất Lâm và bà Mỹ Xuân đang tranh cãi gì đó.
Tiếng bà Mỹ Xuân nói.
"Chúng ta không thể để chuyện cũ lặp lại được..."
"Sẽ chẳng có chuyện cũ nào ở đây cả, Nhất Phong dù thế nào thì cũng phải kết hôn thôi."
Bà Mỹ Xuân bất lực nhìn người trước mặt, ông ấy đang ích kỷ với con trai của mình, một người đã phải trải qua những chuyện như thế, bây giờ lại ra sức ép buộc con trai mình đi vào vết xe đổ.
Nhưng bà ấy biết An Đình hiện tại không phải như Ánh Nguyệt của ngày ấy. Người phụ nữ từng trải nhận ra trong ánh mắt cô gái trẻ kia không hề đơn giản như bề ngoài.
Ánh Nguyệt ngày trước chỉ biết ôm sầu mà đổ bệnh, nhưng An Đình chắc chắn sẽ không như vậy. Cho dù là chiều theo ý Nhất Phong hay tác hợp hôn sự thì người chịu thiệt vẫn là Hạ Linh.
Chỉ vừa về nước một thời gian mà mọi chuyện lại rắc rối để vậy, căn nhà vốn đã ngột ngạt thì nay lại càng căng thẳng nặng nề hơn trước.
......................
Nói về bà Ngọc Linh sau khi nghe tin Hạ Linh sảy thai, dù không muốn để tâm nhưng trong lòng vẫn có chút thương cảm. Lấy lý do thay mặt Hồng Ngọc đến xin lỗi, bà ấy mua ít đồ tẩm bổ đem đến cho Hạ Linh.
Hôm ấy mọi người đều đi vắng, Nhất Phong đi giải quyết công việc, ông Nhất Lâm cùng vợ đi gặp vài người quen, chỉ có Nhật Nam là vừa trở về.
Trông thấy chiếc xe quen mắt đậu trong sân, cậu liền hỏi người hầu.
"Dạ là bà Ngọc Linh sang ạ!"
"Cô Ngọc Linh? Cô ấy đến làm gì?"
"Dạ, bà đến gặp cô Hạ Linh! Hai người đang trên phòng cậu Nhất Phong!"
Nhật Nam gật đầu rồi đi về phòng, đi ngang phòng Nhất Phong, Nhật Nam định đi tiếp thì đột nhiên lời bà Ngọc Linh khiến cậu dừng lại.
"Hạ Linh! Con ổn không? Ta thay mặt Hồng Ngọc xin lỗi con!"
Cách xưng hô lạ lẫm, đúng ra là không đúng với quan hệ của hai người ấy. Giọng bà Ngọc Linh lại thổn thức.
"Con hãy bỏ qua cho Hồng Ngọc, con bé dại dột cũng đã bị Nhất Phong cảnh cáo rồi."
Hạ Linh càng nghe càng không hiểu, cô khó hiểu nhìn người phụ nữ kia rồi đi lại bàn làm việc lấy giấy và bút ra ghi chép gì đó.
Bàn tay bà Ngọc Linh run lẩy bẩy, cổ họng nghẹn đắng lại khó nhọc nuốt nước bọt.
Nhật Nam trông thấy thì cũng ngạc nhiên trước thái độ ấy không kém Hạ Linh.
Đưa bàn tay mềm mại lên vuốt tóc Hạ Linh, rồi xuống ôm lấy gương mặt xanh xao của cô. Giọng bà Ngọc Linh đứt quãng.
"Con hãy rời xa Nhất Phong, nhường cậu ấy cho An Đình em gái của con nhé!"
Hạ Linh sửng sốt, cô kinh ngạc không phải vì yêu cầu của bà ấy muốn cô rời xa Nhất Phong. Mà là vì lý do bà ấy vừa nói.
An Đình là em gái của cô. Bà Ngọc Linh lại nói tiếp.
"Nó là em của con, mẹ xin con hãy buông Nhất Phong ra đi!"
Nhật Nam đứng bên ngoài nghe những lời vừa rồi, đầu óc cậu tê rần trước một sự thật vừa được lật mở.
Hạ Linh vậy mà lại là con ruột của bà ấy.
...****************...
Một lần trong bữa cơm, ông Nhất Lâm cố tình nói lớn để Hạ Linh trên phòng nghe thấy.
"Người hầu mà ở phòng chủ thì còn ra thể thống gì, trước kia cô ta là món đồ con mua về o giải trí thì ta không bàn. Nhưng bây giờ chỉ là một người hầu, con không nên như vậy!"
Nhất Phong dừng tay đang đưa thức ăn vào miệng, hắn không trả lời cha mình mà chỉ gọi Ngọc đưa bát cháo lên phòng.
Ông Nhất Lâm nhìn thấy thái độ ấy càng tức giận, tiếng ông ấy dập đôi đũa xuống bàn khiến mọi giật mình.
"Cha đang nói chuyện với con đấy Nhất Phong!"
Nhất Phong lúc này mới trả lời.
"Con no rồi, con dừng bữa thì có gì sai?"
Hắn đứng dậy đi lên phòng, vẫn không quên dặn Ngọc chuẩn bị thuốc cho Hạ Linh.
Hạ Linh ngồi bên cửa sổ, cô rưng rưng nước mắt khi nghe những lời khi nãy. Bàn tay gầy gò đặt trên vùng bụng phẳng lì, nơi đã từng có một thiên thần ghé thăm cô.
Cô chẳng rõ mình có thai khi nào, chu kì của cô chưa đều hẳn nên khó nắm rõ. Có lẽ vì một vài ngày cô quên uống thuốc nên đã để có thai chăng?
Nhưng dù cô có thai đi nữa, thì hiện tại cũng đã không còn. Có chăng chỉ còn là câu kết luận của bác sĩ hôm ấy.
"Thai nhi ngừng phát triển!"
Nhất Phong đứng sau lưng cô, hắn nhìn rõ đôi vai gầy đang run lên, bàn tay hắn lại nắm chặt. Người phụ nữ của hắn, cả đứa con của hắn đều chịu tổn thương đến mức này.
Bàn tay từ phía sau ôm lấy Hạ Linh làm cô giật mình, cô định gỡ ra thì tiếng người phía sau cất lên.
"Chúng ta sẽ có con, sẽ có nữa!"
Hơi ấm từ cánh tay ấy truyền sang, Hạ Linh thổn thức khóc, cô khóc như muốn trôi đi tất cả đau buồn mà cô đang chịu lấy. Chỉ là đứa trẻ ấy không hề có tội tình gì mà lại phải gánh chịu kết cục đau lòng nhất.
......................
Nhật Nam lặng lẽ tự nhốt mình trong phòng, cậu trở nên ít nói hơn hẳn. Đến bây giờ, mọi việc Nhất Phong làm đều là hành động chứng tỏ hắn bảo vệ Hạ Linh, còn cậu thì không.
Đối với Hạ Linh, Nhật Nam chỉ có lời nói, chưa có một hành động cụ thể, thậm chí chưa một lần dám cãi lại cha để bảo vệ cho cô.
Cậu yêu Hạ Linh? Có lẽ chỉ là do cậu ngộ nhận. Hạ Linh cũng chưa khi nào biểu đạt rằng cô có tình cảm với cậu cả.
Bên phòng ông Nhất Lâm và bà Mỹ Xuân đang tranh cãi gì đó.
Tiếng bà Mỹ Xuân nói.
"Chúng ta không thể để chuyện cũ lặp lại được..."
"Sẽ chẳng có chuyện cũ nào ở đây cả, Nhất Phong dù thế nào thì cũng phải kết hôn thôi."
Bà Mỹ Xuân bất lực nhìn người trước mặt, ông ấy đang ích kỷ với con trai của mình, một người đã phải trải qua những chuyện như thế, bây giờ lại ra sức ép buộc con trai mình đi vào vết xe đổ.
Nhưng bà ấy biết An Đình hiện tại không phải như Ánh Nguyệt của ngày ấy. Người phụ nữ từng trải nhận ra trong ánh mắt cô gái trẻ kia không hề đơn giản như bề ngoài.
Ánh Nguyệt ngày trước chỉ biết ôm sầu mà đổ bệnh, nhưng An Đình chắc chắn sẽ không như vậy. Cho dù là chiều theo ý Nhất Phong hay tác hợp hôn sự thì người chịu thiệt vẫn là Hạ Linh.
Chỉ vừa về nước một thời gian mà mọi chuyện lại rắc rối để vậy, căn nhà vốn đã ngột ngạt thì nay lại càng căng thẳng nặng nề hơn trước.
......................
Nói về bà Ngọc Linh sau khi nghe tin Hạ Linh sảy thai, dù không muốn để tâm nhưng trong lòng vẫn có chút thương cảm. Lấy lý do thay mặt Hồng Ngọc đến xin lỗi, bà ấy mua ít đồ tẩm bổ đem đến cho Hạ Linh.
Hôm ấy mọi người đều đi vắng, Nhất Phong đi giải quyết công việc, ông Nhất Lâm cùng vợ đi gặp vài người quen, chỉ có Nhật Nam là vừa trở về.
Trông thấy chiếc xe quen mắt đậu trong sân, cậu liền hỏi người hầu.
"Dạ là bà Ngọc Linh sang ạ!"
"Cô Ngọc Linh? Cô ấy đến làm gì?"
"Dạ, bà đến gặp cô Hạ Linh! Hai người đang trên phòng cậu Nhất Phong!"
Nhật Nam gật đầu rồi đi về phòng, đi ngang phòng Nhất Phong, Nhật Nam định đi tiếp thì đột nhiên lời bà Ngọc Linh khiến cậu dừng lại.
"Hạ Linh! Con ổn không? Ta thay mặt Hồng Ngọc xin lỗi con!"
Cách xưng hô lạ lẫm, đúng ra là không đúng với quan hệ của hai người ấy. Giọng bà Ngọc Linh lại thổn thức.
"Con hãy bỏ qua cho Hồng Ngọc, con bé dại dột cũng đã bị Nhất Phong cảnh cáo rồi."
Hạ Linh càng nghe càng không hiểu, cô khó hiểu nhìn người phụ nữ kia rồi đi lại bàn làm việc lấy giấy và bút ra ghi chép gì đó.
Bàn tay bà Ngọc Linh run lẩy bẩy, cổ họng nghẹn đắng lại khó nhọc nuốt nước bọt.
Nhật Nam trông thấy thì cũng ngạc nhiên trước thái độ ấy không kém Hạ Linh.
Đưa bàn tay mềm mại lên vuốt tóc Hạ Linh, rồi xuống ôm lấy gương mặt xanh xao của cô. Giọng bà Ngọc Linh đứt quãng.
"Con hãy rời xa Nhất Phong, nhường cậu ấy cho An Đình em gái của con nhé!"
Hạ Linh sửng sốt, cô kinh ngạc không phải vì yêu cầu của bà ấy muốn cô rời xa Nhất Phong. Mà là vì lý do bà ấy vừa nói.
An Đình là em gái của cô. Bà Ngọc Linh lại nói tiếp.
"Nó là em của con, mẹ xin con hãy buông Nhất Phong ra đi!"
Nhật Nam đứng bên ngoài nghe những lời vừa rồi, đầu óc cậu tê rần trước một sự thật vừa được lật mở.
Hạ Linh vậy mà lại là con ruột của bà ấy.
...****************...