Chương 43: Xét nghiệm máu
Những ngày sau đó, Hạ Linh luôn trong trạng thái ủ rũ, cô luôn suy nghĩ về những gì bà Ngọc Linh nói hôm ấy. Sinh cô ra là sai lầm! Nụ cười buồn khẽ nhếch lên khi cô nhận ra ngay từ lúc có mặt trên đời này, cô chính xác là một sự sai lầm.
Bên nhà họ Vương, bà Ngọc Linh vẫn suy tính mọi việc cho An Đình, cô con gái này của bà không thể chịu thiệt. Bước sang phòng An Đình, bà ấy đưa tay gõ cửa.
Tiếng mở khóa vang lên, An Đình vui vẻ ra mời mẹ vào phòng. Hai người ngồi trên giường, bà Ngọc Linh đưa tay vuốt tóc con gái rồi cất tiếng hỏi.
"Sao rồi, vẫn còn nghĩ chuyện của Nhất Phong sao?"
An Đình thở dài rồi trả lời.
"Cha tự dưng lại muốn hủy hôn...mẹ à, con yêu Nhất Phong, con phải làm gì đây..."
"Cha con nóng nảy, tức giận quá nói vậy thôi, để mẹ nói chuyện với ông ấy."
Hai người ngồi nói chuyện thủ thỉ một lúc thì bà Ngọc Linh rời đi, đột nhiên An Đình hỏi bà một câu khiến bà ấy giật mình.
"Mẹ, mẹ có thấy cô gái Hạ Linh đó nhìn có chút quen mắt không? Hình như con đã gặp ở đâu rồi!"
Nuốt nước bọt trấn tĩnh, bà Ngọc Linh gấp gáp trả lời con gái.
"Vậy sao? Mẹ cũng không để ý cô ta lắm, thôi con làm gì làm đi nhé!"
Dứt lời, người phụ nữ đi nhanh ra bên ngoài, cố gắng không để cho người kia trông thấy dáng vẻ gượng gạo có chút bối rối của mình.
Chỉ còn lại An Đình, cô suy nghĩ tìm cách tiếp cận được Nhất Phong và làm cách nào tống cổ Hạ Linh càng nhanh càng tốt.
......................
Hôm sau, theo lịch hẹn Hạ Linh đến bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe, Nhất Phong đích thân đưa cô đi dù cho cha hắn vẫn tỏ ra khó chịu.
Ông bác sĩ sau khi làm kiểm tra mọi thứ thì bảo cả hai người ra ngoài chờ.
Trong khi Nhất Phong đang kéo cánh cửa phòng khám lại, Hạ Linh đột nhiên bị một cô y tá va phải.
Tập giấy tờ trên tay cô y tá rơi xuống, Hạ Linh vội cúi xuống giúp người kia nhặt chúng, Nhất Phong cũng ngồi xuống phụ một tay.
Bất ngờ một tập hồ sơ đề tên Hạ Linh đập vào mắt hắn, cô y tá nhận ra liền lấy lại nhưng đã không thể kịp. Nhất Phong đứng lên đọc kĩ hơn dòng chữ trên đó.
"Xét nghiệm máu!"
"Xin lỗi cho tôi lấy lại tập hồ sơ!"
Nhất Phong chau mày suy nghĩ, thường một người đi xét nghiệm họ sẽ không để tên sơ sài như vậy. Bộ phận làm xét nghiệm sẽ ghi rõ họ tên, thông tin của người làm xét nghiệm. Cô y tá nóng lòng nhắc lại.
"Xin lỗi anh..."
"Tập hồ sơ này là của ai?"
"Cái này...tôi chỉ là y tá, tôi cũng không rõ..."
Nhất Phong nhìn sang Hạ Linh rồi chẳng để cho cô y tá có ý kiến, hắn mở ra xem nội dung bên trong. Cô y tá thấy vậy thì hốt hoảng ngăn cản nhưng vô ích.
Gương mặt Nhất Phong trở nên khó coi, bên trong chẳng gì khác ngoài kết quả xét nghiệm máu thử ADN, tên người đối chiếu càng khiến hắn kinh ngạc.
Tuy không chắc chắn nhưng linh tính mách bảo đây không phải ai xa lạ.
Quay lại hỏi cô y tá, khu nào làm xét nghiệm này. Gương mặt cô gái tái đi khi nhìn thấy sự khó chịu của người đối diện. Hạ Linh vẫn chưa biết chuyện gì, cô nhìn thấy cô gái kia lo lắng thì liền kéo tay áo Nhất Phong lại.
Nhưng hắn vẫn lặp lại câu hỏi khi nãy với một âm điệu nặng hơn khiến cô y tá lo sợ trả lời.
"Khu...khu B của bệnh viện ạ!"
Nhất Phong nghe xong quay sang bảo người tài xế đứng trông chừng Hạ Linh, còn hắn cầm tập hồ sơ đi về khu B mặc cho cô y tá hoảng hốt.
Bên nhà họ Vương, bà Ngọc Linh vẫn suy tính mọi việc cho An Đình, cô con gái này của bà không thể chịu thiệt. Bước sang phòng An Đình, bà ấy đưa tay gõ cửa.
Tiếng mở khóa vang lên, An Đình vui vẻ ra mời mẹ vào phòng. Hai người ngồi trên giường, bà Ngọc Linh đưa tay vuốt tóc con gái rồi cất tiếng hỏi.
"Sao rồi, vẫn còn nghĩ chuyện của Nhất Phong sao?"
An Đình thở dài rồi trả lời.
"Cha tự dưng lại muốn hủy hôn...mẹ à, con yêu Nhất Phong, con phải làm gì đây..."
"Cha con nóng nảy, tức giận quá nói vậy thôi, để mẹ nói chuyện với ông ấy."
Hai người ngồi nói chuyện thủ thỉ một lúc thì bà Ngọc Linh rời đi, đột nhiên An Đình hỏi bà một câu khiến bà ấy giật mình.
"Mẹ, mẹ có thấy cô gái Hạ Linh đó nhìn có chút quen mắt không? Hình như con đã gặp ở đâu rồi!"
Nuốt nước bọt trấn tĩnh, bà Ngọc Linh gấp gáp trả lời con gái.
"Vậy sao? Mẹ cũng không để ý cô ta lắm, thôi con làm gì làm đi nhé!"
Dứt lời, người phụ nữ đi nhanh ra bên ngoài, cố gắng không để cho người kia trông thấy dáng vẻ gượng gạo có chút bối rối của mình.
Chỉ còn lại An Đình, cô suy nghĩ tìm cách tiếp cận được Nhất Phong và làm cách nào tống cổ Hạ Linh càng nhanh càng tốt.
......................
Hôm sau, theo lịch hẹn Hạ Linh đến bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe, Nhất Phong đích thân đưa cô đi dù cho cha hắn vẫn tỏ ra khó chịu.
Ông bác sĩ sau khi làm kiểm tra mọi thứ thì bảo cả hai người ra ngoài chờ.
Trong khi Nhất Phong đang kéo cánh cửa phòng khám lại, Hạ Linh đột nhiên bị một cô y tá va phải.
Tập giấy tờ trên tay cô y tá rơi xuống, Hạ Linh vội cúi xuống giúp người kia nhặt chúng, Nhất Phong cũng ngồi xuống phụ một tay.
Bất ngờ một tập hồ sơ đề tên Hạ Linh đập vào mắt hắn, cô y tá nhận ra liền lấy lại nhưng đã không thể kịp. Nhất Phong đứng lên đọc kĩ hơn dòng chữ trên đó.
"Xét nghiệm máu!"
"Xin lỗi cho tôi lấy lại tập hồ sơ!"
Nhất Phong chau mày suy nghĩ, thường một người đi xét nghiệm họ sẽ không để tên sơ sài như vậy. Bộ phận làm xét nghiệm sẽ ghi rõ họ tên, thông tin của người làm xét nghiệm. Cô y tá nóng lòng nhắc lại.
"Xin lỗi anh..."
"Tập hồ sơ này là của ai?"
"Cái này...tôi chỉ là y tá, tôi cũng không rõ..."
Nhất Phong nhìn sang Hạ Linh rồi chẳng để cho cô y tá có ý kiến, hắn mở ra xem nội dung bên trong. Cô y tá thấy vậy thì hốt hoảng ngăn cản nhưng vô ích.
Gương mặt Nhất Phong trở nên khó coi, bên trong chẳng gì khác ngoài kết quả xét nghiệm máu thử ADN, tên người đối chiếu càng khiến hắn kinh ngạc.
Tuy không chắc chắn nhưng linh tính mách bảo đây không phải ai xa lạ.
Quay lại hỏi cô y tá, khu nào làm xét nghiệm này. Gương mặt cô gái tái đi khi nhìn thấy sự khó chịu của người đối diện. Hạ Linh vẫn chưa biết chuyện gì, cô nhìn thấy cô gái kia lo lắng thì liền kéo tay áo Nhất Phong lại.
Nhưng hắn vẫn lặp lại câu hỏi khi nãy với một âm điệu nặng hơn khiến cô y tá lo sợ trả lời.
"Khu...khu B của bệnh viện ạ!"
Nhất Phong nghe xong quay sang bảo người tài xế đứng trông chừng Hạ Linh, còn hắn cầm tập hồ sơ đi về khu B mặc cho cô y tá hoảng hốt.