Chương 22
Đinh Trình Hâm đầy mặt ôn nhu rót sữa bò cho Mã Gia Kỳ đặt ly sữa ấy vào tay anh, quanh thân hắn mang một tầng khí tức ôn hòa như có như không mềm mại bao bọc lấy anh, alpha trên mặt mang theo áy náy nói với anh:
- Tiểu Mã, thật xin lỗi mấy ngày vữa có lẽ tớ sẽ rất bận khả năng sẽ về rất muộn cậu tan làm về trước liền nghỉ ngơi sớm, đừng chờ tớ.
Mã Gia Kỳ uống một ngụm sữa, nghe hắn nói vậy ngỡ ngàng nhìn hắn rất lâu sau mới phản ứng kịp liền vội vàng đặt ly sữa xuống rồi nói không sao, khi biết Đinh Trình Hâm không ở gần mình được anh cảm thấy tủi thân vô cùng, từ lúc nào mà anh lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi. Đinh Trình Hâm lại bổ sung thêm:
- Đến ngày dùng thuốc tớ sẽ cố gắng về đúng giờ!
Mã Gia Kỳ câm lặng không biết lúc này phải nói gì mới đúng, Đinh Trình Hâm áp tay lên hai bầu má của anh từng chút một dụ dỗ anh:
- Cậu nghe tớ nói, thuốc kia không chỉ vì cậu mà còn vì cả chúng ta nữa, lẽ nào cậu muốn chúng ta trong sáng đến già sao? Ngoan, đừng sợ tớ sẽ mãi ở bên cạnh cậu!
Trong mắt Mã Gia Kỳ ánh lên tia sáng chập chờn nhưng bản thân anh cũng chẳng thể rõ cái ánh sáng ấy nó là cái gì nữa, là lo sợ là kháng nghị hay là cam chịu đây là gì thì anh đều không rõ, chỉ là rất lâu sau anh mới nghe được thanh âm yếu ớt của mình vang lên:
- Vậy... chờ cậu về, tớ sẽ uống.
Đêm đó Mã Gia Kỳ ngủ không ngon chút nào cả, anh mơ thấy em trai Hạo Tường khóc rất thống khổ, mơ thấy Park Jinhye túm lấy vị bác sĩ nói gì đó nhưng anh nghe không thấy nét mặt cô anh cũng không trông thấy nốt nhưng cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế tim gan thắt lại như đang giày vò anh khiến anh đau đến chết đi sống lại, Mã Gia Kỳ khó khăn mở mắt anh nhớ tới ngày đầu tiên uống loại thuốc kia bụng lại âm ỉ đau. Anh ngồi dậy với tay sang bên cạnh, vị trí đó đã lạnh vậy là Đinh Trình Hâm đã đi từ sớm, anh cảm thấy nội tâm trống rỗng chợt cảm thấy thiếu Đinh Trình Hâm anh liền không được thoải mái, nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy hôm nay là ngày đến gặp sư muội vừa nghĩ đến mấy câu chào hỏi khô khan anh liền cảm thấy đau đầu, anh không muốn đi chút nào cả nhưng anh là sư huynh vắng Đinh Trình Hâm đã đành anh lại không có mặt có vẻ sẽ không ổn lắm.
Anh đến phòng họp, bên trong lại rất an tĩnh. Mấy đứa nhóc nhà anh sao nay im lặng vậy, Mã Gia Kỳ nhìn Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên thấy hôm nay không có cãi nhau ỏm tỏi nữa, cũng không thấy Trương Chân Nguyên cùng Hạ Tuấn Lâm trêu Hạo Tường lại càng lạ hơn là Lưu Diệu Văn không chạy qua tìm Chu Chí Hâm cười đùa, anh không tài nào hiểu được mấy nhỏ nhà anh im lặng đã đành vì sao mấy nhóc tam đại cũng không có động tĩnh gì nữa vậy? Tam đại không phải rất hoạt bát sao vì cái gì hôm nay ngồi im thin thít vậy, anh nhớ lần gặp gỡ Lantern mấy đứa nhỏ đâu có như vậy đâu. Hồi đó chuẩn bị gặp Lantern tụi nhóc vẫn ồn ào nói căng thẳng các thứ đến khi các chị vừa vào là tụi nhỏ reo hò to lắm cơ mà hôm nay sư muội đến rồi sao ai cũng im lặng vỗ tay không vậy. Anh gật đầu với Vương Phỉ rồi hỏi:
- Có mình chị đến thôi ạ?
- Ừ, hôm nay chị tạm tách nhóm một ngày.
Anh ngó nghiêng một chút rồi nói: Không phải hôm nay sư muội tới gặp chúng ta sao? Vẫn chưa đến sao ạ?
Vương Phỉ chau mày lắc đầu: Chị không biết, đã muộn ba mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy người đâu nữa.
Vừa dứt câu thì staff công ty đã dẫn em gái vào, áy náy nói xin lỗi bọn họ vì trên đường có chút sự cố nên mới chậm trễ như vậy, Vương Phỉ và Mã Gia Kỳ không tỏ thái độ nên mấy mống kia bất mãn cũng không dám biểu lộ ra mặt, lúc này mấy em gái vừa đến lần lượt giới thiệu bản thân:
- Em là Lý Kinh Sa, 19 tuổi. Rất vui khi gặp mọi người ạ!
- Chào mọi người em tên Hà Nam Phương, 19 tuổi ạ!
- Sư tỷ hảo, các vị sư huynh hảo em gọi Đinh Vy, năm nay 17 tuổi ạ!
- Sư tỷ, sư huynh hảo, em tên Kim Trân Ninh năm nay 18 tuổi, rất mong được mọi người chiếu cố ạ!
Vương Phỉ gật gật đầu mỉm cười coi như động viên tinh thần đang căng thẳng của em gái, cô dựa lưng vào ghế đều đều nói:
- Chào mấy đứa, chị là Vương Phỉ gọi là chị Phỉ cũng được, bên trái chị là sư huynh TNT bên phải chị là sư huynh tam đại các em nhìn kỹ từng người nhé. Anh này là nhị ca Mã Gia Kỳ còn có anh cả Đinh Trình Hâm nữa nhưng mà hôm nay Đinh ca không tới được nhóm chị cũng vậy thiệt thòi cho các em rồi!
Mấy em gái nghe Vương Phỉ ôn nhu nói tâm tình liền dịu đi đôi chút, thấy cô nói thiệt thòi liền cúi đầu cười cười xua tay:
- Không thiệt đâu ạ, sau này chúng ta là người một nhà sẽ có cơ hội gặp mặt mà ạ!
Vương Phỉ nhìn nhìn bọn họ rồi mỉm cười, cô nhướn mày lạnh nhạt thốt:
- Phía sau có ghế các em ngồi đi...
Sau khi ổn định được hết chỗ ngồi, lúc này Vương Phỉ liền trở về dáng vẻ chị lớn trong công ty cô bắt chéo chân tay thì đặt lên phần tay vị của ghế dáng ngồi rất là ngạo mạn giọng đều đều vang lên:
- Chị không có gì muốn nói nhiều chỉ cần các em tuân theo luật lệ của công ty là được, cho phép làm gì thì làm cái đó, cái gì đã nghiêm cấm thì đừng làm biết không thể mà vẫn cứ làm là đại kỵ, còn một cái nữa lầu 19 rất thoải mái bởi trên đó chỉ có các em luyện tập thôi, Lantern thường không ở công ty nên các em cứ thoải mái dùng đồ ở trong đó. Nhưng có một thứ chị khuyên các em không tự tiện dùng đó là micro, trong phòng có hai tủ một tủ màu xanh và một tủ treo màu trắng. Mic trong tủ xanh các em có thể tùy ý sử dụng nhưng mic trên tủ treo thì tuyệt đối không được sử dụng, rõ rồi chứ!
Bốn người đồng loạt mang một vẻ mặt vội vàng mà gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không phải mic ở tủ treo là mic xịn nên Vương Phỉ mới keo kiệt không cho sư muội dùng ké đâu mic ở tủ xanh cũng xịn lắm chứ chỉ là cái gì cũng có lý do của nó cả thôi. Mic đặt trong tủ treo là quà fan tặng cho bọn họ nên không thể dùng chung, bộ mic này được tặng riêng cho từng thành viên và được trao cho họ vào buổi concert đầu tiên của nhóm tại nước K, mỗi một bộ đều có giá trên trời lúc được biết giá Lantern bất ngờ không thôi, tất cả 13 bộ đều được đặt làm riêng được trạm khắc tên của từng thành viên rất tỉ mỉ, thậm chí mỗi chiếc mic cầm tay còn được gắn một viên serendibite (đá ngọc long) quý hiếm nhất, công nghệ chế tạo cũng là những loại tân tiến nhất và để làm đủ 13 bộ như vậy phải chờ khá lâu, Lantern vẫn hay lấy chiếc mic của mình ra để flex với cả thế giới, một bộ như vậy bao gồm mic cầm tay và mic hạt gạo (mic đeo tai) tổng chi phí là gần năm trăm triệu một bộ vị chi mười ba bộ là hơn 8 tỏi. Sự tích tặng mic này gần như là huyền thoại trong showbiz chưa nghệ sĩ nào được ưu ái như Lantern, cười ở chỗ mic mà Tuấn Gió và 2H2B đầu tư cho nhóm cũng là một bộ hai món như fan nhưng giá trị chỉ bằng hai phần ba món quà kia vậy mới nói thương idol nhất chỉ có fan mà thôi, cũng kể từ khi có mic fan tặng Lantern chưa lần nào đụng đến mic của công ty nữa, tập duyệt cũng sẽ mang mic của mình đi chất lượng thì chỉ có thể là tiền nào của nấy mà thôi xịn không gì miêu tả được. Mic công ty đầu tư cũng rất chất lượng chỉ là có quà fan tặng Lantern không muốn để chưng ở trong phòng cho nên mới chỉ dùng mic của mình còn mic công ty để cho các sư đệ sư muội đến test độ bền cũng được nhưng hai mươi sáu cái bao nhiêu đời sư muội sư đệ dùng cho nhanh hết, cũng vì nhiều mic nên Lý Phi ra chủ ý để lại mấy bộ mic này thỉnh thoảng vẫn sẽ để tam đại dùng khi nào lầu 19 có người mới thì tính tiếp.
Mã Gia Kỳ thấy Vương Phỉ đã nói xong lúc này mới lên tiếng:
- Anh là Mã Gia Kỳ, hôm nay gặp mọi người anh cũng rất vui, hy vọng các em có thể thuận lợi xuất đạo cùng anh chị đưa công ty phát triển, như vậy là tốt rồi.
Nói chuyện với nhau thêm một chút nữa thì mọi người đều lục đục rời đi, bốn người được đưa lên lầu 19 để biết vị trí phòng tập, vừa vào trong đập ngay vào mắt bọn họ là một không gian hết sức dịu dàng, tường trắng với những chiếc bàn cái ghế vân gỗ phong cách vintage thậm chí góc phòng còn có cả sofa nữa, dụng cụ âm nhạc trong này đều đã được Lantern trang trí rất ưa nhìn, căn phòng ngăn nắp và sạch sẽ đến nỗi không ai muốn làm nó bị xáo trộn hết, mấy đám nhóc tam đại những lúc lên trên này lấy mic nhìn căn phòng mà mắt chữ A miệng chữ O cảm thán không thôi, vật dụng trong này tụi nhỏ chỉ dám đụng nhẹ chưa lần nào dám to gan quậy banh chành như lầu 18 dưới kia cả, có một lần trùng hợp Lantern không có sân khấu nên không phải mang mic đi đám nhỏ liền được chiêm ngưỡng bộ mic thơm mùi tiền kia, mười ba bộ mic đặt trong tủ treo hấp dẫn tụi nhỏ ngước lên nhìn, thâm tâm đám nhỏ thầm khen những chiếc mic ấy trong mắt lại toát lên vẻ ao ước muốn sở hữu những chiếc mic như thế này, nhìn chúng được xếp ngay ngắn thành hàng tên trên mic cầm tay đều được hướng ra ngoài ánh đèn hắt vào viên đá ngọc long đen tuyền bóng loáng kia làm bọn nhỏ yêu thích không thôi. Một lần Park Jinhye cho đám nhỏ cầm cái mic vì quá phấn khích mà làm rơi xuống đất xước một vệt dài ngay dưới tên của cô tuy cô không trách mắng nhưng đám nhỏ cũng không dám đụng vào nữa.
Cuối tháng này sẽ bắt chuyến lưu diễn của Lantern, nhóm sẽ bắt đầu từ 23/1 đến 28/3 thì kết thúc chuyến lưu diễn, sau đó sẽ đón sinh nhật của hai thành viên là Yoon Jeongha ngày 10/4 và Park Jinhye 30/4. Concert của Thời Đoàn được tổ chức vào 2/5 ngay sau chuyến lưu diễn của Lantern và trong dàn khách mời cũng có Lantern tới xem. Toàn bộ lịch trình sáu tháng đầu năm của bọn họ chỉ có concert mà thôi có rất ít các show khác, chắc có lẽ phải qua tháng bảy mới thấy idol nhận show thôi thì ráng chờ chút cũng được.
Mà Đinh Trình Hâm ở một nơi khác lại không phải vì lịch trình, hắn đang ở nhà cùng cha mẹ và chị gái gặp đối tác mới của công ty nhà hắn, ngài Jones nhìn thấy hắn liền tươi cười hỏi:
- Cậu có phải là bạn trong nhóm của Á Hiên không?
Hắn cười một cách chuẩn nhất gật đầu nói một tiếng vâng rồi im lặng nghe người lớn nói chuyện với nhau, nhắc đến chuyện của Tống Á Hiên ngài Jones cười không khép miệng được oán trách:
- Thằng nhóc họ Tống ấy à, ta không biết phải nói thế nào nữa. Ban đầu ta nghĩ nó sẽ là một omega ngoan ngoãn nên hỏi cưới nó cho thằng nhóc nhà ta, vậy mà nó đi nước C một thời gian trở về lại là alpha rồi thậm chí còn có cả omega bên người nữa.
Điều này Đinh Trình Hâm cũng biết, hắn cũng hy vọng hai đứa nhóc này sẽ hạnh phúc đến mãi về sau. Sau khi cuộc gặp này kết thúc hắn không một lời lên xe rời đi, lúc này hắn rất vội sắp đến ngày Mã Gia Kỳ uống thuốc rồi, không thể chậm trễ được. Mẹ và chị gái hắn ở trong phòng làm việc nói chuyện, Đinh phu nhân hỏi con gái:
- Chuyện thuốc men sao rồi?
- A Trình đã cho uống lọ đầu tiên rồi ạ, cơ mà nghe nó nói lại lúc uống xong có vẻ rất đau mẹ ạ!
Đinh phu nhân nhếch môi khinh rẻ: Đau càng tốt đau mới nhắc nhở được hai đứa chúng nó đang làm ra cái thứ chuyện gì? Nó không nghe lời ta để omega nhà họ Nghiêm bị alpha nhà khác cướp mất, giờ lại tốn công tốn sức trên người một alpha. Thứ vô dụng!
Chuyện này chính là do Đinh phu nhân tự ý quyết định, mặc dù mấy gia tộc lâu đời nước C rất ghét giới tài phiệt nước K nhưng khi nghe con gái nói có loại thuốc kia bà liền quyết định lấy thuốc đó cho Mã Gia Kỳ uống, việc này không thể trách ai được, là do anh muốn cùng Đinh Trình Hâm ở bên nhau nếu không phải Đinh Trình Hâm phát điên nhất định phải là anh thì bà cũng đâu cần phải làm đến mức này con bà bị bệnh thì Mã Gia Kỳ phải làm thuốc cho con của bà. Park Eunhui lại dựa vào tư liệu theo dõi từ phía bác sĩ Trình tạo ra một loại nữa uống vào cơn đau sẽ giảm đi so với loại trước nhưng cũng chỉ có một liều duy nhất mà thôi và liều này không phải do Mã Gia Kỳ dùng nó dành cho người khác đành thiệt thòi cho anh một chút vậy.
- Tiểu Mã, thật xin lỗi mấy ngày vữa có lẽ tớ sẽ rất bận khả năng sẽ về rất muộn cậu tan làm về trước liền nghỉ ngơi sớm, đừng chờ tớ.
Mã Gia Kỳ uống một ngụm sữa, nghe hắn nói vậy ngỡ ngàng nhìn hắn rất lâu sau mới phản ứng kịp liền vội vàng đặt ly sữa xuống rồi nói không sao, khi biết Đinh Trình Hâm không ở gần mình được anh cảm thấy tủi thân vô cùng, từ lúc nào mà anh lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi. Đinh Trình Hâm lại bổ sung thêm:
- Đến ngày dùng thuốc tớ sẽ cố gắng về đúng giờ!
Mã Gia Kỳ câm lặng không biết lúc này phải nói gì mới đúng, Đinh Trình Hâm áp tay lên hai bầu má của anh từng chút một dụ dỗ anh:
- Cậu nghe tớ nói, thuốc kia không chỉ vì cậu mà còn vì cả chúng ta nữa, lẽ nào cậu muốn chúng ta trong sáng đến già sao? Ngoan, đừng sợ tớ sẽ mãi ở bên cạnh cậu!
Trong mắt Mã Gia Kỳ ánh lên tia sáng chập chờn nhưng bản thân anh cũng chẳng thể rõ cái ánh sáng ấy nó là cái gì nữa, là lo sợ là kháng nghị hay là cam chịu đây là gì thì anh đều không rõ, chỉ là rất lâu sau anh mới nghe được thanh âm yếu ớt của mình vang lên:
- Vậy... chờ cậu về, tớ sẽ uống.
Đêm đó Mã Gia Kỳ ngủ không ngon chút nào cả, anh mơ thấy em trai Hạo Tường khóc rất thống khổ, mơ thấy Park Jinhye túm lấy vị bác sĩ nói gì đó nhưng anh nghe không thấy nét mặt cô anh cũng không trông thấy nốt nhưng cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế tim gan thắt lại như đang giày vò anh khiến anh đau đến chết đi sống lại, Mã Gia Kỳ khó khăn mở mắt anh nhớ tới ngày đầu tiên uống loại thuốc kia bụng lại âm ỉ đau. Anh ngồi dậy với tay sang bên cạnh, vị trí đó đã lạnh vậy là Đinh Trình Hâm đã đi từ sớm, anh cảm thấy nội tâm trống rỗng chợt cảm thấy thiếu Đinh Trình Hâm anh liền không được thoải mái, nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy hôm nay là ngày đến gặp sư muội vừa nghĩ đến mấy câu chào hỏi khô khan anh liền cảm thấy đau đầu, anh không muốn đi chút nào cả nhưng anh là sư huynh vắng Đinh Trình Hâm đã đành anh lại không có mặt có vẻ sẽ không ổn lắm.
Anh đến phòng họp, bên trong lại rất an tĩnh. Mấy đứa nhóc nhà anh sao nay im lặng vậy, Mã Gia Kỳ nhìn Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên thấy hôm nay không có cãi nhau ỏm tỏi nữa, cũng không thấy Trương Chân Nguyên cùng Hạ Tuấn Lâm trêu Hạo Tường lại càng lạ hơn là Lưu Diệu Văn không chạy qua tìm Chu Chí Hâm cười đùa, anh không tài nào hiểu được mấy nhỏ nhà anh im lặng đã đành vì sao mấy nhóc tam đại cũng không có động tĩnh gì nữa vậy? Tam đại không phải rất hoạt bát sao vì cái gì hôm nay ngồi im thin thít vậy, anh nhớ lần gặp gỡ Lantern mấy đứa nhỏ đâu có như vậy đâu. Hồi đó chuẩn bị gặp Lantern tụi nhóc vẫn ồn ào nói căng thẳng các thứ đến khi các chị vừa vào là tụi nhỏ reo hò to lắm cơ mà hôm nay sư muội đến rồi sao ai cũng im lặng vỗ tay không vậy. Anh gật đầu với Vương Phỉ rồi hỏi:
- Có mình chị đến thôi ạ?
- Ừ, hôm nay chị tạm tách nhóm một ngày.
Anh ngó nghiêng một chút rồi nói: Không phải hôm nay sư muội tới gặp chúng ta sao? Vẫn chưa đến sao ạ?
Vương Phỉ chau mày lắc đầu: Chị không biết, đã muộn ba mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy người đâu nữa.
Vừa dứt câu thì staff công ty đã dẫn em gái vào, áy náy nói xin lỗi bọn họ vì trên đường có chút sự cố nên mới chậm trễ như vậy, Vương Phỉ và Mã Gia Kỳ không tỏ thái độ nên mấy mống kia bất mãn cũng không dám biểu lộ ra mặt, lúc này mấy em gái vừa đến lần lượt giới thiệu bản thân:
- Em là Lý Kinh Sa, 19 tuổi. Rất vui khi gặp mọi người ạ!
- Chào mọi người em tên Hà Nam Phương, 19 tuổi ạ!
- Sư tỷ hảo, các vị sư huynh hảo em gọi Đinh Vy, năm nay 17 tuổi ạ!
- Sư tỷ, sư huynh hảo, em tên Kim Trân Ninh năm nay 18 tuổi, rất mong được mọi người chiếu cố ạ!
Vương Phỉ gật gật đầu mỉm cười coi như động viên tinh thần đang căng thẳng của em gái, cô dựa lưng vào ghế đều đều nói:
- Chào mấy đứa, chị là Vương Phỉ gọi là chị Phỉ cũng được, bên trái chị là sư huynh TNT bên phải chị là sư huynh tam đại các em nhìn kỹ từng người nhé. Anh này là nhị ca Mã Gia Kỳ còn có anh cả Đinh Trình Hâm nữa nhưng mà hôm nay Đinh ca không tới được nhóm chị cũng vậy thiệt thòi cho các em rồi!
Mấy em gái nghe Vương Phỉ ôn nhu nói tâm tình liền dịu đi đôi chút, thấy cô nói thiệt thòi liền cúi đầu cười cười xua tay:
- Không thiệt đâu ạ, sau này chúng ta là người một nhà sẽ có cơ hội gặp mặt mà ạ!
Vương Phỉ nhìn nhìn bọn họ rồi mỉm cười, cô nhướn mày lạnh nhạt thốt:
- Phía sau có ghế các em ngồi đi...
Sau khi ổn định được hết chỗ ngồi, lúc này Vương Phỉ liền trở về dáng vẻ chị lớn trong công ty cô bắt chéo chân tay thì đặt lên phần tay vị của ghế dáng ngồi rất là ngạo mạn giọng đều đều vang lên:
- Chị không có gì muốn nói nhiều chỉ cần các em tuân theo luật lệ của công ty là được, cho phép làm gì thì làm cái đó, cái gì đã nghiêm cấm thì đừng làm biết không thể mà vẫn cứ làm là đại kỵ, còn một cái nữa lầu 19 rất thoải mái bởi trên đó chỉ có các em luyện tập thôi, Lantern thường không ở công ty nên các em cứ thoải mái dùng đồ ở trong đó. Nhưng có một thứ chị khuyên các em không tự tiện dùng đó là micro, trong phòng có hai tủ một tủ màu xanh và một tủ treo màu trắng. Mic trong tủ xanh các em có thể tùy ý sử dụng nhưng mic trên tủ treo thì tuyệt đối không được sử dụng, rõ rồi chứ!
Bốn người đồng loạt mang một vẻ mặt vội vàng mà gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không phải mic ở tủ treo là mic xịn nên Vương Phỉ mới keo kiệt không cho sư muội dùng ké đâu mic ở tủ xanh cũng xịn lắm chứ chỉ là cái gì cũng có lý do của nó cả thôi. Mic đặt trong tủ treo là quà fan tặng cho bọn họ nên không thể dùng chung, bộ mic này được tặng riêng cho từng thành viên và được trao cho họ vào buổi concert đầu tiên của nhóm tại nước K, mỗi một bộ đều có giá trên trời lúc được biết giá Lantern bất ngờ không thôi, tất cả 13 bộ đều được đặt làm riêng được trạm khắc tên của từng thành viên rất tỉ mỉ, thậm chí mỗi chiếc mic cầm tay còn được gắn một viên serendibite (đá ngọc long) quý hiếm nhất, công nghệ chế tạo cũng là những loại tân tiến nhất và để làm đủ 13 bộ như vậy phải chờ khá lâu, Lantern vẫn hay lấy chiếc mic của mình ra để flex với cả thế giới, một bộ như vậy bao gồm mic cầm tay và mic hạt gạo (mic đeo tai) tổng chi phí là gần năm trăm triệu một bộ vị chi mười ba bộ là hơn 8 tỏi. Sự tích tặng mic này gần như là huyền thoại trong showbiz chưa nghệ sĩ nào được ưu ái như Lantern, cười ở chỗ mic mà Tuấn Gió và 2H2B đầu tư cho nhóm cũng là một bộ hai món như fan nhưng giá trị chỉ bằng hai phần ba món quà kia vậy mới nói thương idol nhất chỉ có fan mà thôi, cũng kể từ khi có mic fan tặng Lantern chưa lần nào đụng đến mic của công ty nữa, tập duyệt cũng sẽ mang mic của mình đi chất lượng thì chỉ có thể là tiền nào của nấy mà thôi xịn không gì miêu tả được. Mic công ty đầu tư cũng rất chất lượng chỉ là có quà fan tặng Lantern không muốn để chưng ở trong phòng cho nên mới chỉ dùng mic của mình còn mic công ty để cho các sư đệ sư muội đến test độ bền cũng được nhưng hai mươi sáu cái bao nhiêu đời sư muội sư đệ dùng cho nhanh hết, cũng vì nhiều mic nên Lý Phi ra chủ ý để lại mấy bộ mic này thỉnh thoảng vẫn sẽ để tam đại dùng khi nào lầu 19 có người mới thì tính tiếp.
Mã Gia Kỳ thấy Vương Phỉ đã nói xong lúc này mới lên tiếng:
- Anh là Mã Gia Kỳ, hôm nay gặp mọi người anh cũng rất vui, hy vọng các em có thể thuận lợi xuất đạo cùng anh chị đưa công ty phát triển, như vậy là tốt rồi.
Nói chuyện với nhau thêm một chút nữa thì mọi người đều lục đục rời đi, bốn người được đưa lên lầu 19 để biết vị trí phòng tập, vừa vào trong đập ngay vào mắt bọn họ là một không gian hết sức dịu dàng, tường trắng với những chiếc bàn cái ghế vân gỗ phong cách vintage thậm chí góc phòng còn có cả sofa nữa, dụng cụ âm nhạc trong này đều đã được Lantern trang trí rất ưa nhìn, căn phòng ngăn nắp và sạch sẽ đến nỗi không ai muốn làm nó bị xáo trộn hết, mấy đám nhóc tam đại những lúc lên trên này lấy mic nhìn căn phòng mà mắt chữ A miệng chữ O cảm thán không thôi, vật dụng trong này tụi nhỏ chỉ dám đụng nhẹ chưa lần nào dám to gan quậy banh chành như lầu 18 dưới kia cả, có một lần trùng hợp Lantern không có sân khấu nên không phải mang mic đi đám nhỏ liền được chiêm ngưỡng bộ mic thơm mùi tiền kia, mười ba bộ mic đặt trong tủ treo hấp dẫn tụi nhỏ ngước lên nhìn, thâm tâm đám nhỏ thầm khen những chiếc mic ấy trong mắt lại toát lên vẻ ao ước muốn sở hữu những chiếc mic như thế này, nhìn chúng được xếp ngay ngắn thành hàng tên trên mic cầm tay đều được hướng ra ngoài ánh đèn hắt vào viên đá ngọc long đen tuyền bóng loáng kia làm bọn nhỏ yêu thích không thôi. Một lần Park Jinhye cho đám nhỏ cầm cái mic vì quá phấn khích mà làm rơi xuống đất xước một vệt dài ngay dưới tên của cô tuy cô không trách mắng nhưng đám nhỏ cũng không dám đụng vào nữa.
Cuối tháng này sẽ bắt chuyến lưu diễn của Lantern, nhóm sẽ bắt đầu từ 23/1 đến 28/3 thì kết thúc chuyến lưu diễn, sau đó sẽ đón sinh nhật của hai thành viên là Yoon Jeongha ngày 10/4 và Park Jinhye 30/4. Concert của Thời Đoàn được tổ chức vào 2/5 ngay sau chuyến lưu diễn của Lantern và trong dàn khách mời cũng có Lantern tới xem. Toàn bộ lịch trình sáu tháng đầu năm của bọn họ chỉ có concert mà thôi có rất ít các show khác, chắc có lẽ phải qua tháng bảy mới thấy idol nhận show thôi thì ráng chờ chút cũng được.
Mà Đinh Trình Hâm ở một nơi khác lại không phải vì lịch trình, hắn đang ở nhà cùng cha mẹ và chị gái gặp đối tác mới của công ty nhà hắn, ngài Jones nhìn thấy hắn liền tươi cười hỏi:
- Cậu có phải là bạn trong nhóm của Á Hiên không?
Hắn cười một cách chuẩn nhất gật đầu nói một tiếng vâng rồi im lặng nghe người lớn nói chuyện với nhau, nhắc đến chuyện của Tống Á Hiên ngài Jones cười không khép miệng được oán trách:
- Thằng nhóc họ Tống ấy à, ta không biết phải nói thế nào nữa. Ban đầu ta nghĩ nó sẽ là một omega ngoan ngoãn nên hỏi cưới nó cho thằng nhóc nhà ta, vậy mà nó đi nước C một thời gian trở về lại là alpha rồi thậm chí còn có cả omega bên người nữa.
Điều này Đinh Trình Hâm cũng biết, hắn cũng hy vọng hai đứa nhóc này sẽ hạnh phúc đến mãi về sau. Sau khi cuộc gặp này kết thúc hắn không một lời lên xe rời đi, lúc này hắn rất vội sắp đến ngày Mã Gia Kỳ uống thuốc rồi, không thể chậm trễ được. Mẹ và chị gái hắn ở trong phòng làm việc nói chuyện, Đinh phu nhân hỏi con gái:
- Chuyện thuốc men sao rồi?
- A Trình đã cho uống lọ đầu tiên rồi ạ, cơ mà nghe nó nói lại lúc uống xong có vẻ rất đau mẹ ạ!
Đinh phu nhân nhếch môi khinh rẻ: Đau càng tốt đau mới nhắc nhở được hai đứa chúng nó đang làm ra cái thứ chuyện gì? Nó không nghe lời ta để omega nhà họ Nghiêm bị alpha nhà khác cướp mất, giờ lại tốn công tốn sức trên người một alpha. Thứ vô dụng!
Chuyện này chính là do Đinh phu nhân tự ý quyết định, mặc dù mấy gia tộc lâu đời nước C rất ghét giới tài phiệt nước K nhưng khi nghe con gái nói có loại thuốc kia bà liền quyết định lấy thuốc đó cho Mã Gia Kỳ uống, việc này không thể trách ai được, là do anh muốn cùng Đinh Trình Hâm ở bên nhau nếu không phải Đinh Trình Hâm phát điên nhất định phải là anh thì bà cũng đâu cần phải làm đến mức này con bà bị bệnh thì Mã Gia Kỳ phải làm thuốc cho con của bà. Park Eunhui lại dựa vào tư liệu theo dõi từ phía bác sĩ Trình tạo ra một loại nữa uống vào cơn đau sẽ giảm đi so với loại trước nhưng cũng chỉ có một liều duy nhất mà thôi và liều này không phải do Mã Gia Kỳ dùng nó dành cho người khác đành thiệt thòi cho anh một chút vậy.