Chương 8: Nghĩ thôi là đã thấy vui
Ngày hôm sau, Giang Ngộ Tuyết theo chân Tần Chiêu đến thư viện để học bài. Vốn dĩ là muốn tranh thủ thời gian trước khi vào năm học để ôn tập một chút kiến thức, nhưng mà, đám con gái lại cứ bu lại xung quanh Giang Ngộ Tuyết như ruồi bâu mật vậy. Hết xin chữ ký đến xin chụp ảnh cùng. Hắn nhiều lúc cũng muốn nổi khùng mà đuổi tất cả đi hết, trả lại không gian yên tĩnh cho hắn và Tần Chiêu. Nhưng mà làm vậy thì không được, dù sao thì hắn cũng phải giữ hình tượng một chút chứ không thì coi như là tự đạp đổ bát cơm của bản thân mất.
Sau một ngày vật vã ở thư viện, Giang Ngộ Tuyết chẳng học được chữ nào, khi trở về ký túc xá liền giống y như một cọng bún thiu, nằm bẹp ở trên giường.
Tần Chiêu vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết nằm úp sấp ở trên giường, bộ dạng 10 phần lười biếng thì nói, " Tuyết, cậu có muốn đi tắm không? Nếu không thì mình tắt máy nước nóng đấy nhé! "
" Tắt đi! Mình không tắm. "
" Vậy thì đi ăn cơm không? Hay là mình mua cơm đem lên cho cậu nhé? "
" Không cần! Mình đi cùng cậu! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền nhổm dậy, vội vàng chỉnh lại đầu tóc rồi trèo xuống giường, cùng Tần Chiêu đi đến căn tin để ăn tối.
Sau khi mua cơm xong, hai người liền lựa một góc ít người rồi ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm. Cũng đã rất lâu rồi Tần Chiêu không được ăn cơm cùng với Giang Ngộ Tuyết. Từ sau khi lên cấp 2, công việc của Giang Ngộ Tuyết càng lúc càng trở nên bận rộn, đi học rồi đi làm, quần quật cả ngày cả đêm, những lần anh cùng hắn có thể ngồi xuống cùng nhau ăn cơm cũng ít dần ít dần. Đến khi lên cấp 3, do nhà cách trường học quá xa, không thể đi đi về về mỗi ngày nên anh phải ở lại trong ký túc xá, một tuần cũng chỉ về nhà được có một lần, mà đa số là mỗi lần anh về thì đều sẽ không gặp được hắn. Gần như suốt một năm qua, số lần anh gặp được mặt hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn thời gian đều liên lạc với nhau qua điện thoại và tin nhắn. Bây giờ lại có thể cùng hắn ngồi ăn cơm, mà không chỉ hôm nay, 2 năm tiếp theo gần như mỗi ngày đều có thể cùng hắn ăn cơm một ngày ba bữa, có thể cùng nhau đi học, cùng nhau làm bài tập, cảm giác giống như là quay trở lại thời còn bé vậy. Nghĩ thôi là đã thấy vui rồi.
Ăn cơm xong, Giang Ngộ Tuyết liền cùng Tần Chiêu đi dạo một lúc cho tiêu hóa bớt. Lúc hai người đi ngang qua cửa sổ của phòng âm nhạc thì vô tình nghe được tiếng đàn piano vọng ra. Âm thanh đó vô cùng du dương, trong trẻo, tựa như là tiếng mưa rơi tí tách trước hiên nhà vậy.
Giang Ngộ Tuyết nghe đến nhập thần. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng nghe thấy tiếng đàn nào hay đến như vậy cả, từng nốt từng nốt nhạc đánh xuống đều chạm tới tận nơi sâu thẳm nhất trong cảm xúc của hắn, khiến hắn cảm nhận được sâu sắc cái hồn của bản nhạc, đó là một bản nhạc kể về một cơn mưa mùa xuân, có hơi lạnh, nhưng lại tràn đầy sức sống, khiến cho cỏ cây nảy mầm, đơm hoa, đánh thức đất trời sau một giấc ngủ đông thật dài.
Khi bản nhạc kết thúc, Giang Ngộ Tuyết vẫn chưa thể hoàn hồn trở lại. Phải cho đến lúc một bản nhạc khác vang lên, hắn mới sực tỉnh. Sau đó, hắn quay sang Tần Chiêu và nói, " Chiêu à, cậu về ký túc xá trước đi. Mình đi đến phòng âm nhạc một chút rồi về sau. "
" Ò~ Được! Nhưng mà nhớ là phải về ký túc xá trước 9h30 tối đấy nhé, 9h30 là giờ giới nghiêm, sau giờ đó là không vào được nữa đâu đấy. "
" Được. Mình nhớ rồi. " Giang Ngộ Tuyết gật đầu, ghi nhớ điều ấy rồi một mạch chạy đến phòng âm nhạc. Khi đến nơi, hắn nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi trước cây đàn piano, nghiêm túc và say mê chơi đàn. Cô nàng này rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan với ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ uốn xoăn nhẹ nhàng được xõa ra, càng làm tôn thêm khí chất tao nhã và dịu dàng của cô nàng.
Bỗng, cô nàng nhìn thấy có người lấp ló ở ngoài cửa, liền lên tiếng, " Ai đó? Ai đang ở bên ngoài vậy? "
Giang Ngộ Tuyết thấy việc nghe lén đã bị phát hiện, liền dứt khoát mở cửa bước vào luôn. Hắn bước vào, nở một nụ cười xã giao thân thiện chuẩn mực, nói, " Thật ngại quá, tôi không phải là cố ý nghe lén đâu. Nhưng mà tiếng đàn của cậu nghe thật sự rất hay. "
Nữ sinh nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết thì ngây người ra mất mấy giây. Má ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ cho đến bây giờ, cô chưa từng nhìn thấy nam sinh nào đẹp như nam sinh này. Hơn nữa, trông cậu ấy cũng thật đặc biệt. Mái tóc màu trắng muốt như tuyết, cả lông mi và lông mày cũng vậy, cảm giác trông thật kỳ dị, nhưng cũng thật xinh đẹp. Tựa như là một bông hoa tuyết trắng hóa thân thành người vậy.
" A.... Cái... Cái đó..... Cậu tên là gì thế? " Nữ sinh ấp úng hỏi.
" Tôi họ Giang, Giang có 3 chấm thủy, học sinh lớp 11B2. "
( chữ giang này nè 江)
" A, tớ là học sinh ở lớp 11B3 nè, chính là ngay kế bên lớp của cậu luôn á. Tớ tên là Nhậm An Ly. Nhưng mà sao trước giờ tớ chưa từng thấy cậu nhỉ? Cậu là mới chuyển trường đến sao? "
Giang Ngộ Tuyết gật đầu, " Đúng, tớ chỉ mới chuyển tới đây ngày hôm qua. "
" À~ vậy cậu đã đi tham quan trường chưa? Hay là để tớ dẫn cậu đi nhé? "
" Ngại quá, nhưng mà không cần đâu. Đúng rồi, tớ có thể mạo muội hỏi cậu một câu không? "
" Được mà, cậu hỏi đi. "
" Bản nhạc lúc nãy mà cậu đàn tên là gì thế? "
" A, bản nhạc ấy hả? Nó tên là: Phù Dung. Là nhạc do tớ tự sáng tác đó. "
" Vậy, tớ có thể nghe lại thêm một lần nữa không? Vừa nãy, khi đi dạo ở bên ngoài, vô tình nghe thấy tiếng nhạc, tớ liền cảm thấy rất thích bản nhạc này. "
Nhậm An Ly liền cười tươi, nói, " Được nha. Chuyện nhỏ thôi! "
Nói rồi, nàng liền bắt đầu chơi đàn.
Giang Ngộ Tuyết đứng dựa vào cây đàn, im lặng và nghiêm túc thưởng thức khúc nhạc. Nhưng, rất nhanh hắn đã phát hiện ra đây không phải là bản nhạc khi nãy hắn nghe ở bên ngoài. Đây là một bản nhạc khác rồi. Bất quá nó vẫn rất hay. Bản nhạc này âm sắc không trong trẻo như bản nhạc kia, màu sắc âm thanh có hơi trầm buồn, tuy nhiên, nó không bi lụy. Nỗi buồn bên trong bản nhạc này là một nỗi buồn man mác, không quá mãnh liệt, dòng cảm xúc nhẹ nhàng tựa một tấm lụa mỏng, thư thả lướt qua từng cung bậc cảm xúc của người nghe, để lại một ấn tượng dịu dàng và đằm thắm, tựa như một đóa hoa Phù Dung, sớm nở chóng tàn, nhưng lại mang đến cho thế gian sắc màu êm dịu và vô cùng đẹp đẽ.
Khi bản nhạc kết thúc, Giang Ngộ Tuyết không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi, " Thật là tuyệt vời! Âm nhạc của cậu, đúng là gu âm nhạc mà tớ đang muốn tìm. "
Nhậm An Ly nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, " Thật vậy sao? Cậu thích âm nhạc của tớ hả? "
" Ừm. " Giang Ngộ Tuyết khẽ gật đầu, " Âm nhạc của cậu nghe rất dễ chịu, rất có cảm giác thanh thản và chữa lành. "
" Hehe~ cảm ơn đã khen~ "
" Nhưng mà Phù Dung lại không phải là bản nhạc mà tớ vô tình nghe thấy lúc nãy. Tớ nhớ là bản nhạc ấy có một đoạn mô phỏng tiếng mưa rơi ấy. "
" À~ Đó là bài: Phùng Xuân. Cũng là nhạc do tớ sáng tác đó. Để tớ chơi lại cho cậu nghe nhé! " Nhậm An Ly nói rồi liền bắt đầu chơi đàn
Giang Ngộ Tuyết lại lần nữa im lặng lắng nghe. Bản nhạc này, thật sự là một bản nhạc rất hay.
Sau khi chơi hết bài, nữ sinh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt trông chờ mà nhìn Giang Ngộ Tuyết, hỏi, " Bạn học Giang, thế nào? "
Giang Ngộ Tuyết gật gù, " Vô cùng hay. Nhưng mà..... Cậu có cảm thấy là đoạn mở đầu dường như thiếu thiếu cái gì đó không? "
" Tớ cũng cảm thấy như vậy, cứ cảm giác như đoạn nhạc đó vẫn đang thiếu mất một chút gì đó, nhưng mà tớ nghĩ mãi cũng không ra, tớ sửa nhạc cũng đã cả chục lần nhưng vẫn không khá lên được. "
" Nếu như cậu không để bụng thì tớ có thể giúp cậu. "
" Thật sao? Cậu biết chơi Piano à? "
" Ừm, nhưng chỉ biết một chút. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền ngồi xuống bên cây đàn, cố ý cách Nhậm An Ly xa một chút.
Thế nhưng, dù Giang Ngộ Tuyết ngồi xa cỡ nào cũng không thể khiến cho trái tim thiếu nữ của Nhậm An Ly ngừng đập nhanh.
" Nào, tớ sửa một đoạn, cậu nghe xem xem như thế nào nhé! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền bắt đầu chơi đàn. Những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng mà hữu lực nhấn lên những phím đàn đen trắng, đàn ra một khúc nhạc êm tai.
Nhậm An Ly nghiêm túc lắng nghe. Càng nghe, cô càng cảm nhận được thực lực của nam sinh này rất cao, căn bản không giống như người " chỉ biết một chút ". Hơn nữa, thông qua cách sửa nhạc của người này, cô còn phát hiện ra rằng, gu âm nhạc của hắn rất giống với gu âm nhạc của cô. Đều rất thích những giai điệu nhẹ nhàng, bay bổng nhưng cũng không thiếu phần sâu lắng và có cảm giác chữa lành.
Hai người có cùng đẳng cấp, cùng gu âm nhạc gặp nhau, liền giống như cá gặp nước, cả hai cùng nhau thảo luận đến quên cả thời gian.
Mãi cho đến tận hơn 9h tối, khi Tần Chiêu đến tìm thì Giang Ngộ Tuyết mới ý thức được rằng hóa ra thời gian đã trôi qua lâu đến như vậy rồi. Nhìn thấy Tần Chiêu đến, Giang Ngộ Tuyết liền tươi cười hớn hở, " Chiêu à, đến đón mình đấy à? "
" Bên ngoài mưa rồi, mình sợ cậu bị ướt, vì thế nên cố ý đem ô đến cho cậu nè. "
" Ây da~ Cậu đối xử với mình tốt ghê~ "
" Tần Chiêu? " Nhậm An Ly nhìn thấy Tần Chiêu thì hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng bạn học mới đẹp trai này lại có mối quan hệ thân thiết với Tần Chiêu.
Trong ấn tượng của cô, Tần Chiêu là một anh chàng đẹp trai, tính cách ôn hòa điềm đạm, thành tích học tập cũng không tồi, nhưng mà lại là một người không dễ tiếp cận chút nào. Cô có mấy đứa bạn mê Tần Chiêu như điếu đổ, nhưng mà lại không có cơ hội để tiếp cận với anh chàng này, hoặc là cho dù có tiếp cận được thì cũng không bao giờ làm thân được. Dường như ở quanh người của Tần Chiêu luôn có một ranh giới vô hình nào đó đã ngăn cản tất cả mọi sự nỗ lực làm thân của người khác đối với anh, không chỉ là con gái mà đến con trai cũng vậy. Và từ trước đến giờ, theo như Nhậm An Ly quan sát thì cô thấy rằng người duy nhất có thể bước qua ranh giới đó thì chỉ có duy nhất một mình Kiều Tiểu Mạnh. Bất quá bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, thậm chí là so với Kiều Tiểu Mạnh thì còn muốn thân thiết hơn, một người mà khiến cho Tần Chiêu chịu đội mưa đi đưa ô thì..... Ây da~ đột nhiên nghĩ ra kịch bản rồi!!! Giáo thảo lạnh lùng với mỹ nhân tóc trắng??? Ừm, cũng rất hay nha!!!
Tần Chiêu nhìn Nhậm An Ly, mỉm cười gật đầu chào, lịch sự mà xa cách.
" Được rồi, bạn học Nhậm, chúng ta về thôi, cũng sắp đến giờ giới nghiêm rồi đấy. " Giang Ngộ Tuyết quay sang Nhậm An Ly, nói.
" Ừm. " Nhậm An Ly gật đầu, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
" Đúng rồi, cậu có ô không? Chiêu đem tận 2 cái nè, bọn tớ có thể cho cậu mượn một cái. " Giang Ngộ Tuyết nói.
Nhậm An Ly xua tay, " Không cần đâu. Từ đây về ký túc xá nữ đều có hành lang có mái che, không sợ bị ướt. "
" Được, vậy bọn này đi nhé! Tạm biệt! "
" Ừm, tạm biệt! "
Tạm biệt Nhậm An Ly, Giang Ngộ Tuyết cùng Tần Chiêu đi trở về ký túc xá, vừa đi vừa trò chuyện.
Giang Ngộ Tuyết, " Chiêu à, cậu đoán xem, vừa nãy mình với Nhậm An Ly đã nói gì với nhau. "
" Hả? Mình làm sao mà biết. Nhưng không phải là nói về âm nhạc sao? "
" Chỉ đúng một phần. "
" Ò~ vậy phần còn lại thì sao? "
" Mình cùng cô ấy sửa nhạc, và đột nhiên phát hiện ra rằng đối phương dường như là một mảnh ghép hoàn hảo nhất của nhau vậy. Phần mà cô ấy thiếu sót thì mình đều hiểu biết, và ngược lại, cô ấy cũng thế. "
" Ừm. " Tần Chiêu khẽ gật đầu. Không hiểu vì sao, anh lại đột nhiên cảm giác hơi hụt hẫng khi nghe thấy lời này.
" Vì thế, mình đã mời cô ấy đến công ty của mình để làm việc, mình cảm thấy nếu như mình và cô ấy mà song kiếm hợp bích thì nhất định sẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích. Cô ấy cũng đồng ý rồi. Nhưng mà trước khi chính thức ký hợp đồng thì phải gặp mặt bố mẹ của cô ấy một phen đã. "
" Hả? Các cậu..."
" Đừng nghĩ bậy. Mình chỉ là đi gặp bố mẹ của cô ấy để xin phép cho cô ấy đi làm cho công ty mình thôi. Cậu biết đó, tuổi tác của cô ấy vẫn chưa đủ đến tuổi lao động. Vì thế cần phải có sự cho phép của phụ huynh. Tất nhiên, để chứng minh rằng mình thật sự nghiêm túc với công việc và công ty cũng không phải công ty ma thì mình nhất định phải đích thân đến gặp 2 bác một phen. Mình và cô ấy cũng hẹn luôn là vào cuối tuần này sẽ gặp mặt. Cậu yên tâm đi, chuyện này đối với mình không khó, nhân sự trong công ty mình tuổi dưới 18 cũng nhiều lắm. Mỗi lần tuyển một nhân sự dưới 18 là đều phải đích thân đi gặp phụ huynh của nhân sự đó. Nói thật thì rất mệt, nhưng mà một chút mệt mỏi đó mà đổi về được một nhân sự tài năng và bản lĩnh thì tất cả đều rất xứng đáng. "
" Ừm. Mình hiểu rồi. " Tần Chiêu khẽ gật đầu, không hiểu sao, tâm trạng hụt hẫng kia lại biến mất rồi.
" Nè, cuối tuần này cậu rảnh không? "
" Không tính là rảnh, nhưng cũng không tính là bận. Chủ yếu là mình phải làm bài tập, giải đề, tự soạn bài học mới các kiểu. Kiến thức lớp 11 quá nặng, mình sợ không theo kịp. "
" Không sao! Có gì thì mình kèm cậu. "
" Ừm. " Tần Chiêu vui vẻ gật đầu. Cái khác không nói, nhưng mà ở phương diện học tập thì Giang Ngộ Tuyết thật sự rất giỏi. Lúc nhỏ, chỉ cần có Giang Ngộ Tuyết kèm là anh nhất định sẽ thi được điểm rất cao. Chỉ là sau đó hắn quá bận rộn, nên cũng đã rất lâu rồi anh không còn được hắn kèm cho học nữa.
" Vậy, chủ nhật đi chơi nhé? Buổi sáng thì mình bận đi gặp bố mẹ của Nhậm An Ly rồi, nhưng mà buổi chiều thì cực kì rảnh. Buổi chiều mình sẽ đưa cậu đi ăn, mình vừa phát hiện ra được một tiệm bán chè, không chỉ có chè mà còn có rất nhiều món ngọt truyền thống. Cậu thích ăn đồ ngọt, vì thế mình nghĩ là cậu sẽ thích chỗ này. "
" Ừm. " Tần Chiêu mỉm cười gật đầu.
Sáng hôm sau, khi Tần Chiêu thức giấc, bên ngoài vẫn còn đang mưa, sắc trời một màu âm u, không khí ẩm ướt mang theo mùi hương lành lạnh của nước mưa. Cơn mưa này kéo dài từ tối hôm qua đến tận bây giờ, mưa không thật sự lớn, nhưng cứ rả rích rả rích suốt cả đêm.
Tần Chiêu nhìn sang bên giường của Giang Ngộ Tuyết, lại không thấy Giang Ngộ Tuyết đâu, đi vào nhà vệ sinh tìm thì thấy bên trong chỉ có nhóc mập Kiều Tiểu Mạnh đang đứng rửa mặt.
" Tiểu Mạnh, Tiểu Tuyết đâu? " Tần Chiêu hỏi.
" Giang đại thần á hả? Cậu ấy đi lấy đồ rồi, hình như là đồ do cha cậu ấy gửi đến đó. "
" Ò~ "
" Mà nè, bài tập hè cậu đã làm xong chưa? "
" Xong rồi. "
" Hehe~ Tần đại ca! Anh ruột của tớ, lát nữa cậu cho tớ mượn vở để chép với nha~ "
" Cũng không phải là không thể. Nhưng mà..... Hưmmmmm..... " Tần Chiêu cố ý ngập ngừng, không nói hết câu.
Nhưng mà Kiều Tiểu Mạnh vẫn hiểu, nhóc mập cười hề hề, nói, " Hiểu rồi! Tớ sẽ dọn phòng trong một tuần! Cậu và Giang đại thần cái gì cũng không cần phải làm! "
" Hưm~ Cũng được. Phê chuẩn! " Tần Chiêu gật gật đầu, ra vẻ rất vừa ý.
" Há há! Đa tạ Tần lão đại! "
Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Giang Ngộ Tuyết, " Kiều Tiểu Mạnh, giúp tớ mở cửa đi!! "
" Được! Ra ngay! " Kiều Tiểu Mạnh nhanh chóng chạy ra mở cửa phòng, ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết ôm hai cái thùng các-tông to đùng, " Ui, đó là cái gì thế? "
" Một ít thảo dược và một số đồ ăn vặt do ông bà ngoại ở dưới quê gửi lên! "
" Thảo dược? Cậu bị bệnh gì à? Sao lại phải uống thuốc thế? "
" Không phải để uống. " Giang Ngộ Tuyết vừa nói, vừa mở thùng ra, lấy ra một túi thảo dược đưa cho Kiều Tiểu Mạnh xem, và nói, " Cái này là để nhét vào trong gối với lại treo ở đầu giường đó. Có cái này, muỗi với côn trùng sẽ không đến gần, ban đêm cũng sẽ ngủ ngon hơn, còn trị được cả chứng mất ngủ đấy. "
" Oa~ cái bao cỏ khô nhỏ này hữu dụng đến thế luôn á? "
" Đó là tất nhiên! "
" Tuyết à, chú Giang gửi cái gì qua thế? " Tần Chiêu đã đánh răng rửa mặt xong, từ trong nhà vệ sinh bước ra, hỏi.
" Không phải là lão cha, là bà ngoại gửi từ dưới quê lên á. Chiêu, mau qua đây, có cả phần của cậu luôn nè. "
" Samoyed, giờ vào học là 7h đấy, không phải là 8h30 như ở trường cũ của cậu đâu. Nếu như cậu còn không mau lên là sẽ muộn học đấy! " Tần Chiêu lãnh khốc vô tình nói, vừa nói vừa mở tủ lấy đồng phục ra, chuẩn bị đi thay y phục.
" Hả? " Giang Ngộ Tuyết giật mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 6h30 hơn.
Thế là, hắn đành đem tất cả đều vứt sang một bên, vội vàng đi lấy đồng phục và mặc vào. Mười mấy năm đi học, từ tận hồi mẫu giáo đến bây giờ cũng đã mười mấy năm, vậy mà đây mới là lần đầu tiên Giang Ngộ Tuyết khoác lên mình bộ đồ đồng phục. Nói thật thì, cảm giác không quen cho lắm.
Bình thường, khi đi học, thậm chí là đi làm thì phong cách ăn mặc của Giang Ngộ Tuyết cũng cực kỳ đơn giản, thoải mái với một chiếc quần thể thao hoặc quần kaki dài và một chiếc áo Hoodie hoặc áo phông là ok rồi, nếu trời lạnh thì sẽ mặc thêm áo ấm là được. Còn bây giờ, quần âu, áo sơ mi, áo ghile len, cà vạt và cả thắt lưng da, một cái cũng không thể thiếu, nếu không là sẽ bị trừ điểm tác phong ăn mặc. Thật là cmn cồng kềnh phết!!!
Nhưng mà..... Khi tự nhìn bản thân trong gương, Giang Ngộ Tuyết lại cảm thấy mặc thế này kể ra cũng đẹp trai phết.
Tần Chiêu cũng vừa thay y phục xong, nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đang đứng tự luyến trước gương, anh liền không nhịn được mà nhảy đến đứng bên cạnh hắn, vui vẻ nói, " Chúng ta mặc y phục giống nhau rồi nè. "
" Số lần chúng ta mặc đồ đôi còn ít sao? Lần nào mua y phục, cậu lúc nào cũng đòi mua đồ giống y chang mình mới chịu cơ! " Giang Ngộ Tuyết bĩu môi, phụng phịu lên án.
Tần Chiêu phì cười, nói, " Không giống nhau! "
" Chỗ nào không giống nhau? "
" Những y phục đó là có thể mua được. Còn cái này thì không thể. "
" Hả? Là ý gì? Bộ đồng phục này hơn 3 ngàn tệ, tuy đúng là có hơi đắt một chút, nhưng mà mình vẫn mua nổi mà. "
" Không phải là ý đó. Bây giờ cậu chưa hiểu đâu, nhưng mà sau này chắc chắn cậu sẽ hiểu. "
" Hở? Hôm nay sao cậu đột nhiên lạ thế? Nói chuyện mà cứ úp úp mở mở. "
" Được rồi, đi học thôi, muộn rồi kìa! " Tần Chiêu kéo tay Giang Ngộ Tuyết lôi đi, tỏ ý lảng tránh câu hỏi kia.
Tần Chiêu không muốn trả lời, Giang Ngộ Tuyết cũng không muốn hỏi tiếp. Hắn im lặng và cùng anh sánh vai đi đến lớp học. Còn Kiều Tiểu Mạnh tội nghiệp mới sáng sớm đã bị thồn đầy miệng cẩu lương, lon ton chạy theo phía sau, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Mối quan hệ giữa hai người này..... Hình như có hơi thân thiết quá rồi nhỉ....
Lớp học vào buổi sáng đầu năm sau kỳ nghỉ hè ồn như một cái chợ, nhưng mà cũng tràn ngập hơi thở của náo nhiệt tuổi thanh xuân. Đám học sinh đa phần đều đang than trời trách đất vì bài tập hè quá nhiều, làm mãi cũng không xong, một số thì lại đang khóc lóc ỉ ôi cầu xin cậu bạn học giỏi nhất lớp cho chép bài tập, một số khác thì lại đang cuống cuồng chép bài tập.
Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu vừa đến là đám nữ sinh lại thét đến chói tai.
Tần Chiêu vốn dĩ trời sinh đã có một ngoại hình ưa nhìn. Không phải là kiểu đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, mà là kiểu ôn nhuận như ngọc, khiến cho người khác nhìn vào liền thấy có thiện cảm ngay. Ở trong trường, Tần Chiêu cũng được xem như là một giáo thảo có tiếng trên diễn đàn trường. Tuy rằng thành tích học tập của anh không quá xuất sắc, tính cách cũng không dễ gần, nhưng mà anh đẹp trai, hơn nữa lúc cười lên còn có má lúm, khiến cho các chị em cứ đổ rầm rầm.
Còn Giang Ngộ Tuyết thì không cần phải nói. Hắn chính là một tượng đài nhan sắc điển hình, trời sinh một gương mặt đẹp như tượng tạc, nét đẹp thuần đông phương, khí chất trong veo như tuyết đầu mùa, nhìn qua cứ ngỡ như là một tiên nhân trong phim cổ trang bước ra vậy. Khi hắn cười lên sẽ lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, khiến cho người ta khó mà kinh hồng nhất diện, gặp một lần là sẽ tương tư rất lâu. Thậm chí hắn đã từng được một cuốn tạp chí thời trang có uy tín nhất trên giới công nhận là người mẫu bạch tạng nhí đẹp nhất thế giới, trăm năm có một. Và đó là còn chưa kể đến việc hắn còn là một anh chàng vừa tài giỏi vừa giàu có, là mẫu bạn trai trong lý tưởng của mọi cô gái.
Thế nên, hai người nổi bật như vậy đi cùng nhau, sự nổi bật giống như là được nhân lên gấp bội. Có đứa con gái bình thường nào mà từ chối nổi sức hút ấy cơ chứ.
Sau một ngày vật vã ở thư viện, Giang Ngộ Tuyết chẳng học được chữ nào, khi trở về ký túc xá liền giống y như một cọng bún thiu, nằm bẹp ở trên giường.
Tần Chiêu vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết nằm úp sấp ở trên giường, bộ dạng 10 phần lười biếng thì nói, " Tuyết, cậu có muốn đi tắm không? Nếu không thì mình tắt máy nước nóng đấy nhé! "
" Tắt đi! Mình không tắm. "
" Vậy thì đi ăn cơm không? Hay là mình mua cơm đem lên cho cậu nhé? "
" Không cần! Mình đi cùng cậu! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền nhổm dậy, vội vàng chỉnh lại đầu tóc rồi trèo xuống giường, cùng Tần Chiêu đi đến căn tin để ăn tối.
Sau khi mua cơm xong, hai người liền lựa một góc ít người rồi ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm. Cũng đã rất lâu rồi Tần Chiêu không được ăn cơm cùng với Giang Ngộ Tuyết. Từ sau khi lên cấp 2, công việc của Giang Ngộ Tuyết càng lúc càng trở nên bận rộn, đi học rồi đi làm, quần quật cả ngày cả đêm, những lần anh cùng hắn có thể ngồi xuống cùng nhau ăn cơm cũng ít dần ít dần. Đến khi lên cấp 3, do nhà cách trường học quá xa, không thể đi đi về về mỗi ngày nên anh phải ở lại trong ký túc xá, một tuần cũng chỉ về nhà được có một lần, mà đa số là mỗi lần anh về thì đều sẽ không gặp được hắn. Gần như suốt một năm qua, số lần anh gặp được mặt hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn thời gian đều liên lạc với nhau qua điện thoại và tin nhắn. Bây giờ lại có thể cùng hắn ngồi ăn cơm, mà không chỉ hôm nay, 2 năm tiếp theo gần như mỗi ngày đều có thể cùng hắn ăn cơm một ngày ba bữa, có thể cùng nhau đi học, cùng nhau làm bài tập, cảm giác giống như là quay trở lại thời còn bé vậy. Nghĩ thôi là đã thấy vui rồi.
Ăn cơm xong, Giang Ngộ Tuyết liền cùng Tần Chiêu đi dạo một lúc cho tiêu hóa bớt. Lúc hai người đi ngang qua cửa sổ của phòng âm nhạc thì vô tình nghe được tiếng đàn piano vọng ra. Âm thanh đó vô cùng du dương, trong trẻo, tựa như là tiếng mưa rơi tí tách trước hiên nhà vậy.
Giang Ngộ Tuyết nghe đến nhập thần. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng nghe thấy tiếng đàn nào hay đến như vậy cả, từng nốt từng nốt nhạc đánh xuống đều chạm tới tận nơi sâu thẳm nhất trong cảm xúc của hắn, khiến hắn cảm nhận được sâu sắc cái hồn của bản nhạc, đó là một bản nhạc kể về một cơn mưa mùa xuân, có hơi lạnh, nhưng lại tràn đầy sức sống, khiến cho cỏ cây nảy mầm, đơm hoa, đánh thức đất trời sau một giấc ngủ đông thật dài.
Khi bản nhạc kết thúc, Giang Ngộ Tuyết vẫn chưa thể hoàn hồn trở lại. Phải cho đến lúc một bản nhạc khác vang lên, hắn mới sực tỉnh. Sau đó, hắn quay sang Tần Chiêu và nói, " Chiêu à, cậu về ký túc xá trước đi. Mình đi đến phòng âm nhạc một chút rồi về sau. "
" Ò~ Được! Nhưng mà nhớ là phải về ký túc xá trước 9h30 tối đấy nhé, 9h30 là giờ giới nghiêm, sau giờ đó là không vào được nữa đâu đấy. "
" Được. Mình nhớ rồi. " Giang Ngộ Tuyết gật đầu, ghi nhớ điều ấy rồi một mạch chạy đến phòng âm nhạc. Khi đến nơi, hắn nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi trước cây đàn piano, nghiêm túc và say mê chơi đàn. Cô nàng này rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan với ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ uốn xoăn nhẹ nhàng được xõa ra, càng làm tôn thêm khí chất tao nhã và dịu dàng của cô nàng.
Bỗng, cô nàng nhìn thấy có người lấp ló ở ngoài cửa, liền lên tiếng, " Ai đó? Ai đang ở bên ngoài vậy? "
Giang Ngộ Tuyết thấy việc nghe lén đã bị phát hiện, liền dứt khoát mở cửa bước vào luôn. Hắn bước vào, nở một nụ cười xã giao thân thiện chuẩn mực, nói, " Thật ngại quá, tôi không phải là cố ý nghe lén đâu. Nhưng mà tiếng đàn của cậu nghe thật sự rất hay. "
Nữ sinh nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết thì ngây người ra mất mấy giây. Má ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ cho đến bây giờ, cô chưa từng nhìn thấy nam sinh nào đẹp như nam sinh này. Hơn nữa, trông cậu ấy cũng thật đặc biệt. Mái tóc màu trắng muốt như tuyết, cả lông mi và lông mày cũng vậy, cảm giác trông thật kỳ dị, nhưng cũng thật xinh đẹp. Tựa như là một bông hoa tuyết trắng hóa thân thành người vậy.
" A.... Cái... Cái đó..... Cậu tên là gì thế? " Nữ sinh ấp úng hỏi.
" Tôi họ Giang, Giang có 3 chấm thủy, học sinh lớp 11B2. "
( chữ giang này nè 江)
" A, tớ là học sinh ở lớp 11B3 nè, chính là ngay kế bên lớp của cậu luôn á. Tớ tên là Nhậm An Ly. Nhưng mà sao trước giờ tớ chưa từng thấy cậu nhỉ? Cậu là mới chuyển trường đến sao? "
Giang Ngộ Tuyết gật đầu, " Đúng, tớ chỉ mới chuyển tới đây ngày hôm qua. "
" À~ vậy cậu đã đi tham quan trường chưa? Hay là để tớ dẫn cậu đi nhé? "
" Ngại quá, nhưng mà không cần đâu. Đúng rồi, tớ có thể mạo muội hỏi cậu một câu không? "
" Được mà, cậu hỏi đi. "
" Bản nhạc lúc nãy mà cậu đàn tên là gì thế? "
" A, bản nhạc ấy hả? Nó tên là: Phù Dung. Là nhạc do tớ tự sáng tác đó. "
" Vậy, tớ có thể nghe lại thêm một lần nữa không? Vừa nãy, khi đi dạo ở bên ngoài, vô tình nghe thấy tiếng nhạc, tớ liền cảm thấy rất thích bản nhạc này. "
Nhậm An Ly liền cười tươi, nói, " Được nha. Chuyện nhỏ thôi! "
Nói rồi, nàng liền bắt đầu chơi đàn.
Giang Ngộ Tuyết đứng dựa vào cây đàn, im lặng và nghiêm túc thưởng thức khúc nhạc. Nhưng, rất nhanh hắn đã phát hiện ra đây không phải là bản nhạc khi nãy hắn nghe ở bên ngoài. Đây là một bản nhạc khác rồi. Bất quá nó vẫn rất hay. Bản nhạc này âm sắc không trong trẻo như bản nhạc kia, màu sắc âm thanh có hơi trầm buồn, tuy nhiên, nó không bi lụy. Nỗi buồn bên trong bản nhạc này là một nỗi buồn man mác, không quá mãnh liệt, dòng cảm xúc nhẹ nhàng tựa một tấm lụa mỏng, thư thả lướt qua từng cung bậc cảm xúc của người nghe, để lại một ấn tượng dịu dàng và đằm thắm, tựa như một đóa hoa Phù Dung, sớm nở chóng tàn, nhưng lại mang đến cho thế gian sắc màu êm dịu và vô cùng đẹp đẽ.
Khi bản nhạc kết thúc, Giang Ngộ Tuyết không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi, " Thật là tuyệt vời! Âm nhạc của cậu, đúng là gu âm nhạc mà tớ đang muốn tìm. "
Nhậm An Ly nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, " Thật vậy sao? Cậu thích âm nhạc của tớ hả? "
" Ừm. " Giang Ngộ Tuyết khẽ gật đầu, " Âm nhạc của cậu nghe rất dễ chịu, rất có cảm giác thanh thản và chữa lành. "
" Hehe~ cảm ơn đã khen~ "
" Nhưng mà Phù Dung lại không phải là bản nhạc mà tớ vô tình nghe thấy lúc nãy. Tớ nhớ là bản nhạc ấy có một đoạn mô phỏng tiếng mưa rơi ấy. "
" À~ Đó là bài: Phùng Xuân. Cũng là nhạc do tớ sáng tác đó. Để tớ chơi lại cho cậu nghe nhé! " Nhậm An Ly nói rồi liền bắt đầu chơi đàn
Giang Ngộ Tuyết lại lần nữa im lặng lắng nghe. Bản nhạc này, thật sự là một bản nhạc rất hay.
Sau khi chơi hết bài, nữ sinh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt trông chờ mà nhìn Giang Ngộ Tuyết, hỏi, " Bạn học Giang, thế nào? "
Giang Ngộ Tuyết gật gù, " Vô cùng hay. Nhưng mà..... Cậu có cảm thấy là đoạn mở đầu dường như thiếu thiếu cái gì đó không? "
" Tớ cũng cảm thấy như vậy, cứ cảm giác như đoạn nhạc đó vẫn đang thiếu mất một chút gì đó, nhưng mà tớ nghĩ mãi cũng không ra, tớ sửa nhạc cũng đã cả chục lần nhưng vẫn không khá lên được. "
" Nếu như cậu không để bụng thì tớ có thể giúp cậu. "
" Thật sao? Cậu biết chơi Piano à? "
" Ừm, nhưng chỉ biết một chút. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền ngồi xuống bên cây đàn, cố ý cách Nhậm An Ly xa một chút.
Thế nhưng, dù Giang Ngộ Tuyết ngồi xa cỡ nào cũng không thể khiến cho trái tim thiếu nữ của Nhậm An Ly ngừng đập nhanh.
" Nào, tớ sửa một đoạn, cậu nghe xem xem như thế nào nhé! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền bắt đầu chơi đàn. Những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng mà hữu lực nhấn lên những phím đàn đen trắng, đàn ra một khúc nhạc êm tai.
Nhậm An Ly nghiêm túc lắng nghe. Càng nghe, cô càng cảm nhận được thực lực của nam sinh này rất cao, căn bản không giống như người " chỉ biết một chút ". Hơn nữa, thông qua cách sửa nhạc của người này, cô còn phát hiện ra rằng, gu âm nhạc của hắn rất giống với gu âm nhạc của cô. Đều rất thích những giai điệu nhẹ nhàng, bay bổng nhưng cũng không thiếu phần sâu lắng và có cảm giác chữa lành.
Hai người có cùng đẳng cấp, cùng gu âm nhạc gặp nhau, liền giống như cá gặp nước, cả hai cùng nhau thảo luận đến quên cả thời gian.
Mãi cho đến tận hơn 9h tối, khi Tần Chiêu đến tìm thì Giang Ngộ Tuyết mới ý thức được rằng hóa ra thời gian đã trôi qua lâu đến như vậy rồi. Nhìn thấy Tần Chiêu đến, Giang Ngộ Tuyết liền tươi cười hớn hở, " Chiêu à, đến đón mình đấy à? "
" Bên ngoài mưa rồi, mình sợ cậu bị ướt, vì thế nên cố ý đem ô đến cho cậu nè. "
" Ây da~ Cậu đối xử với mình tốt ghê~ "
" Tần Chiêu? " Nhậm An Ly nhìn thấy Tần Chiêu thì hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng bạn học mới đẹp trai này lại có mối quan hệ thân thiết với Tần Chiêu.
Trong ấn tượng của cô, Tần Chiêu là một anh chàng đẹp trai, tính cách ôn hòa điềm đạm, thành tích học tập cũng không tồi, nhưng mà lại là một người không dễ tiếp cận chút nào. Cô có mấy đứa bạn mê Tần Chiêu như điếu đổ, nhưng mà lại không có cơ hội để tiếp cận với anh chàng này, hoặc là cho dù có tiếp cận được thì cũng không bao giờ làm thân được. Dường như ở quanh người của Tần Chiêu luôn có một ranh giới vô hình nào đó đã ngăn cản tất cả mọi sự nỗ lực làm thân của người khác đối với anh, không chỉ là con gái mà đến con trai cũng vậy. Và từ trước đến giờ, theo như Nhậm An Ly quan sát thì cô thấy rằng người duy nhất có thể bước qua ranh giới đó thì chỉ có duy nhất một mình Kiều Tiểu Mạnh. Bất quá bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, thậm chí là so với Kiều Tiểu Mạnh thì còn muốn thân thiết hơn, một người mà khiến cho Tần Chiêu chịu đội mưa đi đưa ô thì..... Ây da~ đột nhiên nghĩ ra kịch bản rồi!!! Giáo thảo lạnh lùng với mỹ nhân tóc trắng??? Ừm, cũng rất hay nha!!!
Tần Chiêu nhìn Nhậm An Ly, mỉm cười gật đầu chào, lịch sự mà xa cách.
" Được rồi, bạn học Nhậm, chúng ta về thôi, cũng sắp đến giờ giới nghiêm rồi đấy. " Giang Ngộ Tuyết quay sang Nhậm An Ly, nói.
" Ừm. " Nhậm An Ly gật đầu, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
" Đúng rồi, cậu có ô không? Chiêu đem tận 2 cái nè, bọn tớ có thể cho cậu mượn một cái. " Giang Ngộ Tuyết nói.
Nhậm An Ly xua tay, " Không cần đâu. Từ đây về ký túc xá nữ đều có hành lang có mái che, không sợ bị ướt. "
" Được, vậy bọn này đi nhé! Tạm biệt! "
" Ừm, tạm biệt! "
Tạm biệt Nhậm An Ly, Giang Ngộ Tuyết cùng Tần Chiêu đi trở về ký túc xá, vừa đi vừa trò chuyện.
Giang Ngộ Tuyết, " Chiêu à, cậu đoán xem, vừa nãy mình với Nhậm An Ly đã nói gì với nhau. "
" Hả? Mình làm sao mà biết. Nhưng không phải là nói về âm nhạc sao? "
" Chỉ đúng một phần. "
" Ò~ vậy phần còn lại thì sao? "
" Mình cùng cô ấy sửa nhạc, và đột nhiên phát hiện ra rằng đối phương dường như là một mảnh ghép hoàn hảo nhất của nhau vậy. Phần mà cô ấy thiếu sót thì mình đều hiểu biết, và ngược lại, cô ấy cũng thế. "
" Ừm. " Tần Chiêu khẽ gật đầu. Không hiểu vì sao, anh lại đột nhiên cảm giác hơi hụt hẫng khi nghe thấy lời này.
" Vì thế, mình đã mời cô ấy đến công ty của mình để làm việc, mình cảm thấy nếu như mình và cô ấy mà song kiếm hợp bích thì nhất định sẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích. Cô ấy cũng đồng ý rồi. Nhưng mà trước khi chính thức ký hợp đồng thì phải gặp mặt bố mẹ của cô ấy một phen đã. "
" Hả? Các cậu..."
" Đừng nghĩ bậy. Mình chỉ là đi gặp bố mẹ của cô ấy để xin phép cho cô ấy đi làm cho công ty mình thôi. Cậu biết đó, tuổi tác của cô ấy vẫn chưa đủ đến tuổi lao động. Vì thế cần phải có sự cho phép của phụ huynh. Tất nhiên, để chứng minh rằng mình thật sự nghiêm túc với công việc và công ty cũng không phải công ty ma thì mình nhất định phải đích thân đến gặp 2 bác một phen. Mình và cô ấy cũng hẹn luôn là vào cuối tuần này sẽ gặp mặt. Cậu yên tâm đi, chuyện này đối với mình không khó, nhân sự trong công ty mình tuổi dưới 18 cũng nhiều lắm. Mỗi lần tuyển một nhân sự dưới 18 là đều phải đích thân đi gặp phụ huynh của nhân sự đó. Nói thật thì rất mệt, nhưng mà một chút mệt mỏi đó mà đổi về được một nhân sự tài năng và bản lĩnh thì tất cả đều rất xứng đáng. "
" Ừm. Mình hiểu rồi. " Tần Chiêu khẽ gật đầu, không hiểu sao, tâm trạng hụt hẫng kia lại biến mất rồi.
" Nè, cuối tuần này cậu rảnh không? "
" Không tính là rảnh, nhưng cũng không tính là bận. Chủ yếu là mình phải làm bài tập, giải đề, tự soạn bài học mới các kiểu. Kiến thức lớp 11 quá nặng, mình sợ không theo kịp. "
" Không sao! Có gì thì mình kèm cậu. "
" Ừm. " Tần Chiêu vui vẻ gật đầu. Cái khác không nói, nhưng mà ở phương diện học tập thì Giang Ngộ Tuyết thật sự rất giỏi. Lúc nhỏ, chỉ cần có Giang Ngộ Tuyết kèm là anh nhất định sẽ thi được điểm rất cao. Chỉ là sau đó hắn quá bận rộn, nên cũng đã rất lâu rồi anh không còn được hắn kèm cho học nữa.
" Vậy, chủ nhật đi chơi nhé? Buổi sáng thì mình bận đi gặp bố mẹ của Nhậm An Ly rồi, nhưng mà buổi chiều thì cực kì rảnh. Buổi chiều mình sẽ đưa cậu đi ăn, mình vừa phát hiện ra được một tiệm bán chè, không chỉ có chè mà còn có rất nhiều món ngọt truyền thống. Cậu thích ăn đồ ngọt, vì thế mình nghĩ là cậu sẽ thích chỗ này. "
" Ừm. " Tần Chiêu mỉm cười gật đầu.
Sáng hôm sau, khi Tần Chiêu thức giấc, bên ngoài vẫn còn đang mưa, sắc trời một màu âm u, không khí ẩm ướt mang theo mùi hương lành lạnh của nước mưa. Cơn mưa này kéo dài từ tối hôm qua đến tận bây giờ, mưa không thật sự lớn, nhưng cứ rả rích rả rích suốt cả đêm.
Tần Chiêu nhìn sang bên giường của Giang Ngộ Tuyết, lại không thấy Giang Ngộ Tuyết đâu, đi vào nhà vệ sinh tìm thì thấy bên trong chỉ có nhóc mập Kiều Tiểu Mạnh đang đứng rửa mặt.
" Tiểu Mạnh, Tiểu Tuyết đâu? " Tần Chiêu hỏi.
" Giang đại thần á hả? Cậu ấy đi lấy đồ rồi, hình như là đồ do cha cậu ấy gửi đến đó. "
" Ò~ "
" Mà nè, bài tập hè cậu đã làm xong chưa? "
" Xong rồi. "
" Hehe~ Tần đại ca! Anh ruột của tớ, lát nữa cậu cho tớ mượn vở để chép với nha~ "
" Cũng không phải là không thể. Nhưng mà..... Hưmmmmm..... " Tần Chiêu cố ý ngập ngừng, không nói hết câu.
Nhưng mà Kiều Tiểu Mạnh vẫn hiểu, nhóc mập cười hề hề, nói, " Hiểu rồi! Tớ sẽ dọn phòng trong một tuần! Cậu và Giang đại thần cái gì cũng không cần phải làm! "
" Hưm~ Cũng được. Phê chuẩn! " Tần Chiêu gật gật đầu, ra vẻ rất vừa ý.
" Há há! Đa tạ Tần lão đại! "
Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Giang Ngộ Tuyết, " Kiều Tiểu Mạnh, giúp tớ mở cửa đi!! "
" Được! Ra ngay! " Kiều Tiểu Mạnh nhanh chóng chạy ra mở cửa phòng, ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết ôm hai cái thùng các-tông to đùng, " Ui, đó là cái gì thế? "
" Một ít thảo dược và một số đồ ăn vặt do ông bà ngoại ở dưới quê gửi lên! "
" Thảo dược? Cậu bị bệnh gì à? Sao lại phải uống thuốc thế? "
" Không phải để uống. " Giang Ngộ Tuyết vừa nói, vừa mở thùng ra, lấy ra một túi thảo dược đưa cho Kiều Tiểu Mạnh xem, và nói, " Cái này là để nhét vào trong gối với lại treo ở đầu giường đó. Có cái này, muỗi với côn trùng sẽ không đến gần, ban đêm cũng sẽ ngủ ngon hơn, còn trị được cả chứng mất ngủ đấy. "
" Oa~ cái bao cỏ khô nhỏ này hữu dụng đến thế luôn á? "
" Đó là tất nhiên! "
" Tuyết à, chú Giang gửi cái gì qua thế? " Tần Chiêu đã đánh răng rửa mặt xong, từ trong nhà vệ sinh bước ra, hỏi.
" Không phải là lão cha, là bà ngoại gửi từ dưới quê lên á. Chiêu, mau qua đây, có cả phần của cậu luôn nè. "
" Samoyed, giờ vào học là 7h đấy, không phải là 8h30 như ở trường cũ của cậu đâu. Nếu như cậu còn không mau lên là sẽ muộn học đấy! " Tần Chiêu lãnh khốc vô tình nói, vừa nói vừa mở tủ lấy đồng phục ra, chuẩn bị đi thay y phục.
" Hả? " Giang Ngộ Tuyết giật mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 6h30 hơn.
Thế là, hắn đành đem tất cả đều vứt sang một bên, vội vàng đi lấy đồng phục và mặc vào. Mười mấy năm đi học, từ tận hồi mẫu giáo đến bây giờ cũng đã mười mấy năm, vậy mà đây mới là lần đầu tiên Giang Ngộ Tuyết khoác lên mình bộ đồ đồng phục. Nói thật thì, cảm giác không quen cho lắm.
Bình thường, khi đi học, thậm chí là đi làm thì phong cách ăn mặc của Giang Ngộ Tuyết cũng cực kỳ đơn giản, thoải mái với một chiếc quần thể thao hoặc quần kaki dài và một chiếc áo Hoodie hoặc áo phông là ok rồi, nếu trời lạnh thì sẽ mặc thêm áo ấm là được. Còn bây giờ, quần âu, áo sơ mi, áo ghile len, cà vạt và cả thắt lưng da, một cái cũng không thể thiếu, nếu không là sẽ bị trừ điểm tác phong ăn mặc. Thật là cmn cồng kềnh phết!!!
Nhưng mà..... Khi tự nhìn bản thân trong gương, Giang Ngộ Tuyết lại cảm thấy mặc thế này kể ra cũng đẹp trai phết.
Tần Chiêu cũng vừa thay y phục xong, nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đang đứng tự luyến trước gương, anh liền không nhịn được mà nhảy đến đứng bên cạnh hắn, vui vẻ nói, " Chúng ta mặc y phục giống nhau rồi nè. "
" Số lần chúng ta mặc đồ đôi còn ít sao? Lần nào mua y phục, cậu lúc nào cũng đòi mua đồ giống y chang mình mới chịu cơ! " Giang Ngộ Tuyết bĩu môi, phụng phịu lên án.
Tần Chiêu phì cười, nói, " Không giống nhau! "
" Chỗ nào không giống nhau? "
" Những y phục đó là có thể mua được. Còn cái này thì không thể. "
" Hả? Là ý gì? Bộ đồng phục này hơn 3 ngàn tệ, tuy đúng là có hơi đắt một chút, nhưng mà mình vẫn mua nổi mà. "
" Không phải là ý đó. Bây giờ cậu chưa hiểu đâu, nhưng mà sau này chắc chắn cậu sẽ hiểu. "
" Hở? Hôm nay sao cậu đột nhiên lạ thế? Nói chuyện mà cứ úp úp mở mở. "
" Được rồi, đi học thôi, muộn rồi kìa! " Tần Chiêu kéo tay Giang Ngộ Tuyết lôi đi, tỏ ý lảng tránh câu hỏi kia.
Tần Chiêu không muốn trả lời, Giang Ngộ Tuyết cũng không muốn hỏi tiếp. Hắn im lặng và cùng anh sánh vai đi đến lớp học. Còn Kiều Tiểu Mạnh tội nghiệp mới sáng sớm đã bị thồn đầy miệng cẩu lương, lon ton chạy theo phía sau, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Mối quan hệ giữa hai người này..... Hình như có hơi thân thiết quá rồi nhỉ....
Lớp học vào buổi sáng đầu năm sau kỳ nghỉ hè ồn như một cái chợ, nhưng mà cũng tràn ngập hơi thở của náo nhiệt tuổi thanh xuân. Đám học sinh đa phần đều đang than trời trách đất vì bài tập hè quá nhiều, làm mãi cũng không xong, một số thì lại đang khóc lóc ỉ ôi cầu xin cậu bạn học giỏi nhất lớp cho chép bài tập, một số khác thì lại đang cuống cuồng chép bài tập.
Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu vừa đến là đám nữ sinh lại thét đến chói tai.
Tần Chiêu vốn dĩ trời sinh đã có một ngoại hình ưa nhìn. Không phải là kiểu đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, mà là kiểu ôn nhuận như ngọc, khiến cho người khác nhìn vào liền thấy có thiện cảm ngay. Ở trong trường, Tần Chiêu cũng được xem như là một giáo thảo có tiếng trên diễn đàn trường. Tuy rằng thành tích học tập của anh không quá xuất sắc, tính cách cũng không dễ gần, nhưng mà anh đẹp trai, hơn nữa lúc cười lên còn có má lúm, khiến cho các chị em cứ đổ rầm rầm.
Còn Giang Ngộ Tuyết thì không cần phải nói. Hắn chính là một tượng đài nhan sắc điển hình, trời sinh một gương mặt đẹp như tượng tạc, nét đẹp thuần đông phương, khí chất trong veo như tuyết đầu mùa, nhìn qua cứ ngỡ như là một tiên nhân trong phim cổ trang bước ra vậy. Khi hắn cười lên sẽ lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, khiến cho người ta khó mà kinh hồng nhất diện, gặp một lần là sẽ tương tư rất lâu. Thậm chí hắn đã từng được một cuốn tạp chí thời trang có uy tín nhất trên giới công nhận là người mẫu bạch tạng nhí đẹp nhất thế giới, trăm năm có một. Và đó là còn chưa kể đến việc hắn còn là một anh chàng vừa tài giỏi vừa giàu có, là mẫu bạn trai trong lý tưởng của mọi cô gái.
Thế nên, hai người nổi bật như vậy đi cùng nhau, sự nổi bật giống như là được nhân lên gấp bội. Có đứa con gái bình thường nào mà từ chối nổi sức hút ấy cơ chứ.