Chương 9: Giang Ngộ Tuyết sao lại có thể đáng yêu đến thế nhỉ!
Và tất nhiên, có con gái bình thường thì cũng sẽ có con gái không bình thường. Lê Vũ Thư - lớp trưởng của lớp 11B2 này chính là một cô gái không bình thường như thế. Cô chẳng những không bị nhan sắc làm cho mờ mắt, ngược lại còn rất lạnh lùng mà đi đến trước mặt Tần Chiêu, hỏi, " Nè, bài tập hè đâu? Làm xong chưa? Giao ra đây! "
" Ờm... Tớ cho Tiểu Mạnh mượn rồi. " Tần Chiêu bối rối đáp.
Lê Vũ Thư liếc mắt sang Kiều Tiểu Mạnh đang ngồi cặm cụi ghi ghi chép chép ở sau lưng Tần Chiêu, đanh giọng nói, " Người nào đó nha, hè không lo làm bài tập, cứ đi chơi cho đã cái thây rồi bây giờ mới vội vàng chép bài tập của người khác. Có biết xấu hổ không cơ chứ! "
Kiều Tiểu Mạnh nhe răng cười ngốc, hạ giọng cầu xin, " Lớp trưởng thân yêu của tớ ơi, tớ biết là cậu đại nhân đại lượng mà, cho tớ một chút thời gian nữa đi. Tớ không muốn đi dọn nhà vệ sinh đâu~ "
" Hừ! Cho cậu 10 phút! "
" Ei~ cảm ơn lớp trưởng đại nhân! "
Lê Vũ Thư lại tặng cho Kiều Tiểu Mạnh một cái liếc mắt sắc lẻm rồi quay đi thu vở bài tập của người khác.
" Shhhh.... Lớp trưởng của lớp chúng ta hung dữ ghê~ " Giang Ngộ Tuyết nhỏ giọng thì thầm vào tai Tần Chiêu.
" Như thế vẫn chưa là gì đâu. Sẽ vẫn còn hung dữ hơn nữa. Rồi cậu sẽ sớm được nhìn thấy thôi. "
" Yiiii~ " Giang Ngộ Tuyết rùng mình một cái, tỏ vẻ sợ hãi, sau đó thì lấy sách giáo khoa ra, im lặng ngồi xem và chuẩn bị cho bài mới.
Lát sau, tiếng chuông vào học vang lên, đám học sinh đang nhốn nháo trong lớp bỗng chạy như bay về chỗ, ngoan ngoãn ổn định chỗ ngồi.
Đám học sinh vừa vào chỗ, giáo viên chủ nhiệm cũng vừa đến nơi. Giáo viên chủ nhiệm của lớp 11B2 là một thầy giáo trung niên, dáng người cao gầy, gương mặt trông rất nhân từ, cảm giác giống như là ông lão trung niên nhàn nhã ở bên nhà hàng xóm, ngày ngày chỉ trồng hoa và chơi với chim vậy. Tên của ông là Văn Nguyệt, ông vừa là giáo viên chủ nhiệm, cũng là giáo viên dạy Ngữ Văn của lớp.
Văn Nguyệt bước lên bục giảng, mỉm cười cất giọng dịu dàng nói, Các bạn nhỏ, nghỉ hè xong có còn nhớ tôi không nào?”
Đám bàn cuối dài giọng nói với lên, "Nhớ ạ —"
" Không tồi nha~ Nào, trước tiên, chúng ta cùng nhau chào mừng bạn học mới của chúng ta. Bạn học Tiểu Giang, em lên đây, cũng cùng các bạn chào hỏi một tiếng đi. " Văn Nguyệt nhìn về phía Giang Ngộ Tuyết, mỉm cười vẫy tay gọi hắn lên bục giảng.
" Vâng. " Giang Ngộ Tuyết đứng dậy, đi lên bục giảng, cầm phấn viết tên của mình lên bảng rồi nói, " Xin chào các bạn, tớ là Giang Ngộ Tuyết, Giang ba chấm thủy, sước ngu ngộ, vũ kệ tuyết*. Hai chữ Ngộ Tuyết này có nghĩa là: sơ tuyết chi dạ, nhĩ ngã tương ngộ. Mình a, chính là sinh ra trong ngày tuyết đầu mùa rơi, lại bẩm sinh mang tóc trắng, lúc mình với ra đời, anh trai còn nói là mình là một đóa hoa tuyết hóa thân thành, vì thế cha mẹ mình mới đặt hai chữ Ngộ Tuyết này. "
(Này kiểu như là đánh vần á. Ví dụ như là chữ ngộ trong tiếng việt được cấu thành từ chữ ng và vần ô cùng dấu nặng, đánh vần sẽ là ngờ ô ngô nặng ngộ. Còn trong chữ hán, chữ ngộ 遇 được cấu thành từ bộ sước và chữ ngu 禺.)
" Oa~ cái tên nghe lãng mạn ghê~ " Một nữ sinh không nhịn được mà thốt lên.
" Cảm ơn vì lời khen. " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, nói.
Nữ sinh nọ bỗng đỏ bừng mặt. Ui trời ơi, bạn học mới đẹp trai quá đi mất.
Giang Ngộ Tuyết tiếp tục nói, " Còn có một chuyện nữa là, tớ muốn giải thích một chút về mái tóc của mình. Đây là màu tóc hoàn toàn tự nhiên, tớ không có sử dụng bất kỳ hình thức nhuộm tóc nào để biến thành như thế này. Nguyên nhân khiến tớ có mái tóc như thế này là do tớ bị một căn bệnh, gọi là bệnh bạch tạng. Bởi vì không có nhiều thời gian nên tớ sẽ không thể giải thích kỹ cho các bạn về căn bệnh này. Nhưng mà các bạn có thể tìm tớ để hỏi sau giờ tan học, tớ sẽ giải đáp thắc mắc của các bạn trong phạm vi hiểu biết của tớ. " Được rồi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe tớ. Về sau, tớ sẽ là một thành viên trong tập thể lớp 11B2, hi vọng các cậu hãy chiếu cố cho tớ với nhé! "
" Được~ Tớ nhất định sẽ chiếu cố cho thần tượng của tớ từ A đến Z luôn! " Kiều Tiểu Mạnh đột nhiên lớn tiếng hưng phấn nói.
Cả lớp nghe vậy thì cười phá lên. Một vài bạn học còn chọc Kiều Tiểu Mạnh là cái đồ mê trai, thấy trai đẹp là sáng mắt. Kiều Tiểu Mạnh nghe vậy cũng không giận, còn quay ngược lại đùa giỡn với bọn họ. Cả lớp phút chốc liền nhốn nháo cả lên.
Văn Nguyệt kêu Giang Ngộ Tuyết về chỗ ngồi rồi ông ổn định lại cả lớp, sau đó nói, " Các bạn học nhỏ, quy tắc cũ nhé, tuần này chúng ta sẽ có một kỳ thi khảo sát đầu năm, lịch thi ấn định là thứ sáu và thứ 7, ngày 19 và 20 tháng 8. Thành tích của kỳ thi này tuy sẽ không ghi vào học bạ, nhưng mà đây là cơ hội để các em có thể phấn đấu thi vào lớp mũi nhọn. Vì thế, hãy cố lên, hãy ôn tập cho kỹ và làm bài cho thật nghiêm túc vào, biết chưa? "
" Vâng ạ! " - Cả lớp đồng thanh đáp.
" Lịch thi cụ thể thì lát nữa lớp trưởng hãy đến phòng giáo vụ để lấy về nhé. Còn bây giờ thì chúng ta bắt đầu bài học mới thôi. Nào, các em mở sách giáo khoa ra, trang số 5, chương 1 bài số 1....."
Trong lớp học rất nhanh đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng giảng bài của thầy giáo và một vài tiếng lật sách khe khẽ của học sinh. Suốt cả một tiết học chỉ có nghe và chép, rồi cả mấy tiết học sau đó cũng vậy.
Điều này thật sự làm cho Giang Ngộ Tuyết cảm thấy hơi khó thích ứng. Bởi vì, trước đây khi ở trường cũ, phần lớn thời gian giáo viên sẽ không giảng bài mà là để cho học sinh tự mày mò nghiên cứu, đôi lúc còn cãi nhau ỏm tỏi và chỉ khi nào mà cả đám nghiên cứu chệch hướng thì giáo viên mới lên tiếng và dẫn dắt cho học sinh đi về đúng quỹ đạo. Còn ở đây, gần như là giáo viên nói gì học sinh nghe nấy, căn bản là không có không gian để tự mày mò và nghiên cứu.
Nói thật, Giang Ngộ Tuyết đã lường trước được là chất lượng giáo dục ở đây sẽ không thể nào bằng được với trường cũ, nhưng khi thật sự trải nghiệm thì sự hụt hẫng mới lên đến đỉnh điểm. Con người của Giang Ngộ Tuyết tự do và chủ động quen rồi, bây giờ lại bắt hắn bó chân bó tay trong một môi trường học tập bị động như thế này, hắn tất nhiên là khó chịu ghê lắm. Bất quá mà.... Hắn sẽ cố gắng hết sức để thích nghi với môi trường này. Bởi vì, khi hắn ở đây, Tần Chiêu sẽ rất vui vẻ.
Từ khi còn nhỏ, Giang Ngộ Tuyết đã biết rằng Tần Chiêu vẫn luôn mong muốn ở cạnh hắn nhiều hơn, muốn cùng hắn ngày ngày đi học, ngày ngày cùng nhau tan trường như những đôi bạn thân bình thường khác, hơn nữa đối với anh, hắn là điểm tựa an toàn duy nhất ở trên cái đất Thượng Hải phồn hoa nhưng đầy rẫy phức tạp này, thế nên việc anh muốn ở gần hắn nhiều hơn hoàn toàn là mong muốn rất bình thường. Tuy nhiên, ngay từ đầu, anh đã không được học cùng trường với hắn. Ban đầu, hắn không hiểu vì sao Dung Nguyệt lại không cho anh học chung với hắn, dù rằng anh đã đủ tiêu chuẩn nhập học chỉ sau khoảng 1 năm chăm chỉ học tập. Nhưng mà sau đó thì hắn đã hiểu rồi.
Cái gì nó cũng có cái giá của nó cả. Trường hắn học, chất lượng giáo dục cực cao, môi trường giáo dục cực tốt, không có phân biệt chủng tộc, không có kỳ thị ngoại hình, cũng không có so kè thành tích, cũng không có bài tập về nhà chất như núi, càng không có quá nhiều bài thi cùng sự cạnh tranh khốc liệt về mặt thành tích. Nghe qua thì có vẻ rất hoàn hảo. Nhưng, không có cái gì là hoàn hảo tuyệt đối cả. Những vấn nạn thường xảy ra ở trường học bình thường không có xảy ra ở đây, nhưng mà ở đây cũng xảy ra những vấn nạn mà ở trường học bình thường không có.
Một trong những vấn nạn điển hình nhất ở trường cũ của Giang Ngộ Tuyết, đó chính là nạn phân biệt xuất thân và phân biệt mức độ giàu có. Ví dụ như, có hai học sinh, xét cả học lực lẫn diện mạo đều nổi bật như nhau, nhưng nếu một người là con của tỷ phú và một người là con của triệu phú thì người là con của triệu phú tự động sẽ trở nên thấp kém hơn, và đây chính là phân biệt mức độ giàu có. Hoặc là, hai học sinh, gia cảnh đều giàu có ngang nhau, nhưng một người là trong gia tộc đã kinh doanh từ 3 đời trở lên và một người thì chỉ là con của một nhà giàu mới phất lên thì người là con của nhà giàu mới phất sẽ tự động trở nên thấp kém hơn, và đây chính là phân biệt xuất thân.
Giang Ngộ Tuyết nói thật là rất may mắn khi hắn được sinh ra là con trai của Giang Duật Hành -một tỷ phú ngành tài chính giàu nứt đố đổ vách, tổng tài sản cá nhân lên đến cả trăm tỷ USD. So với những tỷ phú có tiếng trên thế giới như là Warren Buffet, Bill Gates, Elon Musk hay là Jack Ma, Chung Thiểm Thiểm thì Giang Duật Hành có thể nói là ngang sức ngang tầm. Chỉ là, Giang Duật Hành không bao giờ xuất hiện trước truyền thông, công ty của ông cũng không lên sàn chứng khoán, vì thế, so với nhiều vị tỷ phú nổi tiếng khác, ông gần như là không có bất kì ấn tượng nào đối với công chúng. Khi ông đi ra đường, người ta thậm chí còn không biết ông là tỷ phú. Những vấn đề liên quan đến gia thế và xuất thân của ông thì chỉ có một số người ở trong vòng thượng lưu mới biết được thôi.
Vậy, suy ra Giang Ngộ Tuyết là phú nhị đại* có đúng không? Không, hắn là phú nhị thập nhị đại*. Giang gia thị tộc là một gia tộc rất lâu đời bậc nhất Trung Quốc, tuổi đời đã gần 400 năm, tổ tiên của Giang thị đã bắt đầu giàu có từ cuối thời kỳ nhà Minh, rồi đi qua thời nhà Thanh, thời Dân Quốc, rồi đi đến ngày hôm nay. Để đi qua được biết bao nhiêu thăng trầm của thời đại như vậy thì Giang thị tất nhiên không phải là hạng tầm thường. Thậm chí còn có thể xem như là nhân chứng sống cho biết bao nhiêu là sự kiện lịch sử. (Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai, phú nhị thập nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ 22.)
Thế nên, xét về mức độ giàu có hay là gốc rễ xuất thân thì hắn vẫn là kẻ đứng trên đỉnh của kim tự tháp, là tồn tại cao quý nhất trong cái chế độ phân biệt mức độ giàu có và phân biệt xuất thân như vậy. Thành ra, cuộc sống của hắn ở trường học rất bình yên, không ai dám chọc đến hắn.
Nhưng, nếu như Tần Chiêu mà chuyển đến học cùng hắn, thì mọi chuyện sẽ khác. Một người không có xuất thân cũng không có tiền bạc, chỉ có thể bám vào Giang gia để nhập học vào cái trường đó thì nhất định sẽ trở thành mục tiêu của bọn bắt nạt. Nói thật, kẻ bắt nạt vốn đã rất đáng sợ rồi, nhưng kẻ bắt nạt mà có tiền, có quyền thì lại càng đáng sợ hơn gấp trăm triệu lần. Giang Ngộ Tuyết có thể chống chọi được với đám bắt nạt là vì hắn có gia tộc chống lưng, nhưng mà Tần Chiêu thì có cái gì?
Một mình Giang Ngộ Tuyết hắn thôi thì thật sự là không đủ. Cho dù hắn có hết lòng che chở cho Tần Chiêu thì cũng khó mà đề phòng được hết tất cả mọi nguy hiểm. Và quan trọng nhất vẫn là rất khó để bảo vệ được lòng tự tôn của Tần Chiêu khi anh vốn dĩ không phải là con nhà giàu mà lại bị ném vào một ngôi trường quý tộc, đâu đâu cũng là người có điều kiện, tiền tài và quyền lực gấp hàng trăm lần anh. Và điều này sẽ dễ dàng khiến cho sự tự ti và sự đố kỵ của anh bị phóng đại, dẫn đến tâm lý lẫn nhân cách đều sẽ bị bóp méo trước áp lực quá lớn từ các mối quan hệ không vừa tầm với. Vì thế, sau khi hiểu ra được điều này, Giang Ngộ Tuyết từ đó về sau đã không còn đề cập đến vấn đề chuyển trường cho Tần Chiêu nữa.
Mà Tần Chiêu tuy rằng không biết được những suy nghĩ của Dung Nguyệt và Giang Ngộ Tuyết nhưng anh cũng rất hiểu chuyện, anh từ đầu đến giờ dù cho Dung Nguyệt có sắp xếp thế nào cũng đều răm rắp nghe theo, hoàn toàn không có đòi hỏi bất cứ điều gì cả. Nhưng mà Giang Ngộ Tuyết biết, ở trong lòng anh vẫn luôn cất giấu mong muốn rằng một ngày nào đó anh sẽ được học chung trường với hắn, sẽ có thể cùng hắn lên lớp, cùng hắn tan trường.
Nói thật, trước khi quyết định chuyển trường, hắn cũng đã từng đắn đo rất lâu. Nhưng mà sau khi chuyển đến đây, nhìn thấy Tần Chiêu trở nên vui vẻ hơn ngày thường rất nhiều, hắn liền biết rằng hắn không có chọn sai.
Một ngày miệt mài học tập trôi qua rất nhanh, buổi chiều, sau khi giờ ăn chiều kết thúc, mọi người lại phải tiếp tục vào lớp và học tiết tự học. Giờ tự học không có giáo viên quản giáo, vì thế có người thì rất nghiêm túc, nhưng cũng có người lười biếng, thậm chí là một số thành phần cá biệt còn trốn học đi chơi.
Bất quá mà, Giang Ngộ Tuyết không rảnh để đi quan tâm đến những người đó. Hắn quay sang Tần Chiêu và hỏi, " Chiêu à, những bài thi từ năm lớp 10 đến giờ, cậu còn giữ không? "
" Còn. Đều ở đây này! " Tần Chiêu nói rồi liền lục hộc bàn, lấy ra một xấp bài thi đưa cho Giang Ngộ Tuyết, và nói, " Mà cậu cần cái này làm gì thế? Thi khảo sát cũng không ra những kiến thức này đâu. Chủ yếu vẫn là mấy kiến thức ở trong bài tập hè á. "
" Không! Mình chỉ muốn xem xem thành tích của cậu như thế nào thôi. "
" Hả? "
Giang Ngộ Tuyết ghé vào tai Tần Chiêu, thì thầm nói, " Mình chỉ muốn học cùng lớp với cậu thôi. Cậu thi đến đâu thì mình thi đến đó. "
" A? " Tần Chiêu cuối cùng cũng hiểu rồi. Ý của Giang Ngộ Tuyết chính là, hắn chỉ muốn thi sao cho thành tích ngang với anh để được học cùng lớp với anh. Aaaa~ cảm động chết mất thôi. Giang Ngộ Tuyết sao lại có thể đáng yêu đến thế nhỉ!
" Được rồi, đừng ngây người ra đấy nữa, tập trung ôn bài đi! " Giang Ngộ Tuyết vỗ đầu Tần Chiêu một cái, giọng điệu như dỗ trẻ con, nói.
" Ò~ " Tần Chiêu hơi xấu hổ, vội vàng cúi đầu làm bài tập. Nhưng, anh lại chẳng thể nào tập trung được. Chốc chốc lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang Giang Ngộ Tuyết đang ngồi bên cạnh.
Giang Ngộ Tuyết cũng không phải là không phát hiện ra ánh mắt của Tần Chiêu, chỉ là hắn không muốn vạch trần. Hắn rất vui lòng để cho anh nhìn trộm hắn đó nha.
Mấy ngày tiếp theo sau đó, đa phần mọi người đều vội vã và căng thẳng để chuẩn bị cho kỳ thi. Lớp số 1 và lớp số 2 tuy chỉ cách nhau có vài bước, nhưng mà lại như cách biệt cả một trời một vực vậy, lớp số 1 là lớp mũi nhọn, là nơi quy tụ cả dàn học bá với thành tích cực khủng cùng vô số đãi ngộ bất công, ví dụ như: học sinh của lớp số 1 nếu như ở lại ký túc xá thì có thể ở trong ký túc xá đơn, một mình một phòng. Ngoài ra còn có thể nhận học bổng với giá trị 1 ngàn tệ trong mỗi học kỳ, và đặc biệt là, học sinh ở lớp số 1 có nhiều cơ hội để được tuyển thẳng vào các trường đại học hơn là học sinh ở lớp số 2-một lớp phổ thông bình thường. Thế nên, với nhiều đặc quyền như vậy nên đa số mọi người đều tranh nhau vỡ đầu để có thể vào được lớp số 1.
(1000 RMB = khoảng 3 đến 3,5 triệu VNĐ)
Bất quá mà, Tần Chiêu lại không muốn tham gia vào cuộc chiến này. Anh tự hiểu rõ rằng học lực của bản thân tuy khá tốt, nhưng mà lại không đủ khả năng để vào lớp mũi nhọn, cho dù vào được rồi thì chắc chắn cũng sẽ không theo kịp. Vì thế, anh chỉ cố gắng làm bài theo đúng thực lực, miễn sao không bị tuột khỏi lớp số 2, không phải rời xa Giang Ngộ Tuyết là được, anh chẳng thèm gồng lên để vào lớp số 1 làm gì cả. Anh cũng chả hiếm lạ mấy cái đãi ngộ kia. Những đãi ngộ của lớp số 1 hấp dẫn được ai chứ không hấp dẫn được Tần Chiêu. Bởi vì, đãi ngộ tốt hơn như vậy gấp trăm lần anh cũng đã được Giang Ngộ Tuyết cho hưởng qua rồi, thế nên, một chút lợi ích cỏn con đó thì làm sao mà lung lay được anh.
Còn Giang Ngộ Tuyết, hắn thì nhàn nhã thôi rồi luôn. Bài thi nửa làm nửa bỏ, cố gắng khống chế điểm thi sao cho ngang ngang với thành tích của Tần Chiêu là được. Hắn đến đây cũng không phải là vì để hưởng chút lợi ích cỏn con của lớp số 1. Ký túc xá đơn sao? Không cần, hắn mua nhà rồi, tuy có hơi nhỏ, nhưng nhà riêng còn không sướng hơn ký túc xá sao?? Học bổng 1 ngàn tệ sao? Xin lỗi, sinh hoạt phí của hắn mỗi tháng là 10 vạn tệ, 1 ngàn tệ đủ nhét kẽ răng hắn sao? Cơ hội tuyển thẳng sao? Ngại quá, hắn không cần, hắn đủ tự tin rằng hắn có thể thông qua kỳ thi Cao Khảo để vào được ngôi trường mà hắn thích. Viết luận văn để đi du học mới khó chứ tuyển sinh kiểu dựa hoàn toàn vào điểm số như hệ thống giáo dục của Trung Quốc thì lại quá là dễ với hắn.
" Ờm... Tớ cho Tiểu Mạnh mượn rồi. " Tần Chiêu bối rối đáp.
Lê Vũ Thư liếc mắt sang Kiều Tiểu Mạnh đang ngồi cặm cụi ghi ghi chép chép ở sau lưng Tần Chiêu, đanh giọng nói, " Người nào đó nha, hè không lo làm bài tập, cứ đi chơi cho đã cái thây rồi bây giờ mới vội vàng chép bài tập của người khác. Có biết xấu hổ không cơ chứ! "
Kiều Tiểu Mạnh nhe răng cười ngốc, hạ giọng cầu xin, " Lớp trưởng thân yêu của tớ ơi, tớ biết là cậu đại nhân đại lượng mà, cho tớ một chút thời gian nữa đi. Tớ không muốn đi dọn nhà vệ sinh đâu~ "
" Hừ! Cho cậu 10 phút! "
" Ei~ cảm ơn lớp trưởng đại nhân! "
Lê Vũ Thư lại tặng cho Kiều Tiểu Mạnh một cái liếc mắt sắc lẻm rồi quay đi thu vở bài tập của người khác.
" Shhhh.... Lớp trưởng của lớp chúng ta hung dữ ghê~ " Giang Ngộ Tuyết nhỏ giọng thì thầm vào tai Tần Chiêu.
" Như thế vẫn chưa là gì đâu. Sẽ vẫn còn hung dữ hơn nữa. Rồi cậu sẽ sớm được nhìn thấy thôi. "
" Yiiii~ " Giang Ngộ Tuyết rùng mình một cái, tỏ vẻ sợ hãi, sau đó thì lấy sách giáo khoa ra, im lặng ngồi xem và chuẩn bị cho bài mới.
Lát sau, tiếng chuông vào học vang lên, đám học sinh đang nhốn nháo trong lớp bỗng chạy như bay về chỗ, ngoan ngoãn ổn định chỗ ngồi.
Đám học sinh vừa vào chỗ, giáo viên chủ nhiệm cũng vừa đến nơi. Giáo viên chủ nhiệm của lớp 11B2 là một thầy giáo trung niên, dáng người cao gầy, gương mặt trông rất nhân từ, cảm giác giống như là ông lão trung niên nhàn nhã ở bên nhà hàng xóm, ngày ngày chỉ trồng hoa và chơi với chim vậy. Tên của ông là Văn Nguyệt, ông vừa là giáo viên chủ nhiệm, cũng là giáo viên dạy Ngữ Văn của lớp.
Văn Nguyệt bước lên bục giảng, mỉm cười cất giọng dịu dàng nói, Các bạn nhỏ, nghỉ hè xong có còn nhớ tôi không nào?”
Đám bàn cuối dài giọng nói với lên, "Nhớ ạ —"
" Không tồi nha~ Nào, trước tiên, chúng ta cùng nhau chào mừng bạn học mới của chúng ta. Bạn học Tiểu Giang, em lên đây, cũng cùng các bạn chào hỏi một tiếng đi. " Văn Nguyệt nhìn về phía Giang Ngộ Tuyết, mỉm cười vẫy tay gọi hắn lên bục giảng.
" Vâng. " Giang Ngộ Tuyết đứng dậy, đi lên bục giảng, cầm phấn viết tên của mình lên bảng rồi nói, " Xin chào các bạn, tớ là Giang Ngộ Tuyết, Giang ba chấm thủy, sước ngu ngộ, vũ kệ tuyết*. Hai chữ Ngộ Tuyết này có nghĩa là: sơ tuyết chi dạ, nhĩ ngã tương ngộ. Mình a, chính là sinh ra trong ngày tuyết đầu mùa rơi, lại bẩm sinh mang tóc trắng, lúc mình với ra đời, anh trai còn nói là mình là một đóa hoa tuyết hóa thân thành, vì thế cha mẹ mình mới đặt hai chữ Ngộ Tuyết này. "
(Này kiểu như là đánh vần á. Ví dụ như là chữ ngộ trong tiếng việt được cấu thành từ chữ ng và vần ô cùng dấu nặng, đánh vần sẽ là ngờ ô ngô nặng ngộ. Còn trong chữ hán, chữ ngộ 遇 được cấu thành từ bộ sước và chữ ngu 禺.)
" Oa~ cái tên nghe lãng mạn ghê~ " Một nữ sinh không nhịn được mà thốt lên.
" Cảm ơn vì lời khen. " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, nói.
Nữ sinh nọ bỗng đỏ bừng mặt. Ui trời ơi, bạn học mới đẹp trai quá đi mất.
Giang Ngộ Tuyết tiếp tục nói, " Còn có một chuyện nữa là, tớ muốn giải thích một chút về mái tóc của mình. Đây là màu tóc hoàn toàn tự nhiên, tớ không có sử dụng bất kỳ hình thức nhuộm tóc nào để biến thành như thế này. Nguyên nhân khiến tớ có mái tóc như thế này là do tớ bị một căn bệnh, gọi là bệnh bạch tạng. Bởi vì không có nhiều thời gian nên tớ sẽ không thể giải thích kỹ cho các bạn về căn bệnh này. Nhưng mà các bạn có thể tìm tớ để hỏi sau giờ tan học, tớ sẽ giải đáp thắc mắc của các bạn trong phạm vi hiểu biết của tớ. " Được rồi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe tớ. Về sau, tớ sẽ là một thành viên trong tập thể lớp 11B2, hi vọng các cậu hãy chiếu cố cho tớ với nhé! "
" Được~ Tớ nhất định sẽ chiếu cố cho thần tượng của tớ từ A đến Z luôn! " Kiều Tiểu Mạnh đột nhiên lớn tiếng hưng phấn nói.
Cả lớp nghe vậy thì cười phá lên. Một vài bạn học còn chọc Kiều Tiểu Mạnh là cái đồ mê trai, thấy trai đẹp là sáng mắt. Kiều Tiểu Mạnh nghe vậy cũng không giận, còn quay ngược lại đùa giỡn với bọn họ. Cả lớp phút chốc liền nhốn nháo cả lên.
Văn Nguyệt kêu Giang Ngộ Tuyết về chỗ ngồi rồi ông ổn định lại cả lớp, sau đó nói, " Các bạn học nhỏ, quy tắc cũ nhé, tuần này chúng ta sẽ có một kỳ thi khảo sát đầu năm, lịch thi ấn định là thứ sáu và thứ 7, ngày 19 và 20 tháng 8. Thành tích của kỳ thi này tuy sẽ không ghi vào học bạ, nhưng mà đây là cơ hội để các em có thể phấn đấu thi vào lớp mũi nhọn. Vì thế, hãy cố lên, hãy ôn tập cho kỹ và làm bài cho thật nghiêm túc vào, biết chưa? "
" Vâng ạ! " - Cả lớp đồng thanh đáp.
" Lịch thi cụ thể thì lát nữa lớp trưởng hãy đến phòng giáo vụ để lấy về nhé. Còn bây giờ thì chúng ta bắt đầu bài học mới thôi. Nào, các em mở sách giáo khoa ra, trang số 5, chương 1 bài số 1....."
Trong lớp học rất nhanh đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng giảng bài của thầy giáo và một vài tiếng lật sách khe khẽ của học sinh. Suốt cả một tiết học chỉ có nghe và chép, rồi cả mấy tiết học sau đó cũng vậy.
Điều này thật sự làm cho Giang Ngộ Tuyết cảm thấy hơi khó thích ứng. Bởi vì, trước đây khi ở trường cũ, phần lớn thời gian giáo viên sẽ không giảng bài mà là để cho học sinh tự mày mò nghiên cứu, đôi lúc còn cãi nhau ỏm tỏi và chỉ khi nào mà cả đám nghiên cứu chệch hướng thì giáo viên mới lên tiếng và dẫn dắt cho học sinh đi về đúng quỹ đạo. Còn ở đây, gần như là giáo viên nói gì học sinh nghe nấy, căn bản là không có không gian để tự mày mò và nghiên cứu.
Nói thật, Giang Ngộ Tuyết đã lường trước được là chất lượng giáo dục ở đây sẽ không thể nào bằng được với trường cũ, nhưng khi thật sự trải nghiệm thì sự hụt hẫng mới lên đến đỉnh điểm. Con người của Giang Ngộ Tuyết tự do và chủ động quen rồi, bây giờ lại bắt hắn bó chân bó tay trong một môi trường học tập bị động như thế này, hắn tất nhiên là khó chịu ghê lắm. Bất quá mà.... Hắn sẽ cố gắng hết sức để thích nghi với môi trường này. Bởi vì, khi hắn ở đây, Tần Chiêu sẽ rất vui vẻ.
Từ khi còn nhỏ, Giang Ngộ Tuyết đã biết rằng Tần Chiêu vẫn luôn mong muốn ở cạnh hắn nhiều hơn, muốn cùng hắn ngày ngày đi học, ngày ngày cùng nhau tan trường như những đôi bạn thân bình thường khác, hơn nữa đối với anh, hắn là điểm tựa an toàn duy nhất ở trên cái đất Thượng Hải phồn hoa nhưng đầy rẫy phức tạp này, thế nên việc anh muốn ở gần hắn nhiều hơn hoàn toàn là mong muốn rất bình thường. Tuy nhiên, ngay từ đầu, anh đã không được học cùng trường với hắn. Ban đầu, hắn không hiểu vì sao Dung Nguyệt lại không cho anh học chung với hắn, dù rằng anh đã đủ tiêu chuẩn nhập học chỉ sau khoảng 1 năm chăm chỉ học tập. Nhưng mà sau đó thì hắn đã hiểu rồi.
Cái gì nó cũng có cái giá của nó cả. Trường hắn học, chất lượng giáo dục cực cao, môi trường giáo dục cực tốt, không có phân biệt chủng tộc, không có kỳ thị ngoại hình, cũng không có so kè thành tích, cũng không có bài tập về nhà chất như núi, càng không có quá nhiều bài thi cùng sự cạnh tranh khốc liệt về mặt thành tích. Nghe qua thì có vẻ rất hoàn hảo. Nhưng, không có cái gì là hoàn hảo tuyệt đối cả. Những vấn nạn thường xảy ra ở trường học bình thường không có xảy ra ở đây, nhưng mà ở đây cũng xảy ra những vấn nạn mà ở trường học bình thường không có.
Một trong những vấn nạn điển hình nhất ở trường cũ của Giang Ngộ Tuyết, đó chính là nạn phân biệt xuất thân và phân biệt mức độ giàu có. Ví dụ như, có hai học sinh, xét cả học lực lẫn diện mạo đều nổi bật như nhau, nhưng nếu một người là con của tỷ phú và một người là con của triệu phú thì người là con của triệu phú tự động sẽ trở nên thấp kém hơn, và đây chính là phân biệt mức độ giàu có. Hoặc là, hai học sinh, gia cảnh đều giàu có ngang nhau, nhưng một người là trong gia tộc đã kinh doanh từ 3 đời trở lên và một người thì chỉ là con của một nhà giàu mới phất lên thì người là con của nhà giàu mới phất sẽ tự động trở nên thấp kém hơn, và đây chính là phân biệt xuất thân.
Giang Ngộ Tuyết nói thật là rất may mắn khi hắn được sinh ra là con trai của Giang Duật Hành -một tỷ phú ngành tài chính giàu nứt đố đổ vách, tổng tài sản cá nhân lên đến cả trăm tỷ USD. So với những tỷ phú có tiếng trên thế giới như là Warren Buffet, Bill Gates, Elon Musk hay là Jack Ma, Chung Thiểm Thiểm thì Giang Duật Hành có thể nói là ngang sức ngang tầm. Chỉ là, Giang Duật Hành không bao giờ xuất hiện trước truyền thông, công ty của ông cũng không lên sàn chứng khoán, vì thế, so với nhiều vị tỷ phú nổi tiếng khác, ông gần như là không có bất kì ấn tượng nào đối với công chúng. Khi ông đi ra đường, người ta thậm chí còn không biết ông là tỷ phú. Những vấn đề liên quan đến gia thế và xuất thân của ông thì chỉ có một số người ở trong vòng thượng lưu mới biết được thôi.
Vậy, suy ra Giang Ngộ Tuyết là phú nhị đại* có đúng không? Không, hắn là phú nhị thập nhị đại*. Giang gia thị tộc là một gia tộc rất lâu đời bậc nhất Trung Quốc, tuổi đời đã gần 400 năm, tổ tiên của Giang thị đã bắt đầu giàu có từ cuối thời kỳ nhà Minh, rồi đi qua thời nhà Thanh, thời Dân Quốc, rồi đi đến ngày hôm nay. Để đi qua được biết bao nhiêu thăng trầm của thời đại như vậy thì Giang thị tất nhiên không phải là hạng tầm thường. Thậm chí còn có thể xem như là nhân chứng sống cho biết bao nhiêu là sự kiện lịch sử. (Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai, phú nhị thập nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ 22.)
Thế nên, xét về mức độ giàu có hay là gốc rễ xuất thân thì hắn vẫn là kẻ đứng trên đỉnh của kim tự tháp, là tồn tại cao quý nhất trong cái chế độ phân biệt mức độ giàu có và phân biệt xuất thân như vậy. Thành ra, cuộc sống của hắn ở trường học rất bình yên, không ai dám chọc đến hắn.
Nhưng, nếu như Tần Chiêu mà chuyển đến học cùng hắn, thì mọi chuyện sẽ khác. Một người không có xuất thân cũng không có tiền bạc, chỉ có thể bám vào Giang gia để nhập học vào cái trường đó thì nhất định sẽ trở thành mục tiêu của bọn bắt nạt. Nói thật, kẻ bắt nạt vốn đã rất đáng sợ rồi, nhưng kẻ bắt nạt mà có tiền, có quyền thì lại càng đáng sợ hơn gấp trăm triệu lần. Giang Ngộ Tuyết có thể chống chọi được với đám bắt nạt là vì hắn có gia tộc chống lưng, nhưng mà Tần Chiêu thì có cái gì?
Một mình Giang Ngộ Tuyết hắn thôi thì thật sự là không đủ. Cho dù hắn có hết lòng che chở cho Tần Chiêu thì cũng khó mà đề phòng được hết tất cả mọi nguy hiểm. Và quan trọng nhất vẫn là rất khó để bảo vệ được lòng tự tôn của Tần Chiêu khi anh vốn dĩ không phải là con nhà giàu mà lại bị ném vào một ngôi trường quý tộc, đâu đâu cũng là người có điều kiện, tiền tài và quyền lực gấp hàng trăm lần anh. Và điều này sẽ dễ dàng khiến cho sự tự ti và sự đố kỵ của anh bị phóng đại, dẫn đến tâm lý lẫn nhân cách đều sẽ bị bóp méo trước áp lực quá lớn từ các mối quan hệ không vừa tầm với. Vì thế, sau khi hiểu ra được điều này, Giang Ngộ Tuyết từ đó về sau đã không còn đề cập đến vấn đề chuyển trường cho Tần Chiêu nữa.
Mà Tần Chiêu tuy rằng không biết được những suy nghĩ của Dung Nguyệt và Giang Ngộ Tuyết nhưng anh cũng rất hiểu chuyện, anh từ đầu đến giờ dù cho Dung Nguyệt có sắp xếp thế nào cũng đều răm rắp nghe theo, hoàn toàn không có đòi hỏi bất cứ điều gì cả. Nhưng mà Giang Ngộ Tuyết biết, ở trong lòng anh vẫn luôn cất giấu mong muốn rằng một ngày nào đó anh sẽ được học chung trường với hắn, sẽ có thể cùng hắn lên lớp, cùng hắn tan trường.
Nói thật, trước khi quyết định chuyển trường, hắn cũng đã từng đắn đo rất lâu. Nhưng mà sau khi chuyển đến đây, nhìn thấy Tần Chiêu trở nên vui vẻ hơn ngày thường rất nhiều, hắn liền biết rằng hắn không có chọn sai.
Một ngày miệt mài học tập trôi qua rất nhanh, buổi chiều, sau khi giờ ăn chiều kết thúc, mọi người lại phải tiếp tục vào lớp và học tiết tự học. Giờ tự học không có giáo viên quản giáo, vì thế có người thì rất nghiêm túc, nhưng cũng có người lười biếng, thậm chí là một số thành phần cá biệt còn trốn học đi chơi.
Bất quá mà, Giang Ngộ Tuyết không rảnh để đi quan tâm đến những người đó. Hắn quay sang Tần Chiêu và hỏi, " Chiêu à, những bài thi từ năm lớp 10 đến giờ, cậu còn giữ không? "
" Còn. Đều ở đây này! " Tần Chiêu nói rồi liền lục hộc bàn, lấy ra một xấp bài thi đưa cho Giang Ngộ Tuyết, và nói, " Mà cậu cần cái này làm gì thế? Thi khảo sát cũng không ra những kiến thức này đâu. Chủ yếu vẫn là mấy kiến thức ở trong bài tập hè á. "
" Không! Mình chỉ muốn xem xem thành tích của cậu như thế nào thôi. "
" Hả? "
Giang Ngộ Tuyết ghé vào tai Tần Chiêu, thì thầm nói, " Mình chỉ muốn học cùng lớp với cậu thôi. Cậu thi đến đâu thì mình thi đến đó. "
" A? " Tần Chiêu cuối cùng cũng hiểu rồi. Ý của Giang Ngộ Tuyết chính là, hắn chỉ muốn thi sao cho thành tích ngang với anh để được học cùng lớp với anh. Aaaa~ cảm động chết mất thôi. Giang Ngộ Tuyết sao lại có thể đáng yêu đến thế nhỉ!
" Được rồi, đừng ngây người ra đấy nữa, tập trung ôn bài đi! " Giang Ngộ Tuyết vỗ đầu Tần Chiêu một cái, giọng điệu như dỗ trẻ con, nói.
" Ò~ " Tần Chiêu hơi xấu hổ, vội vàng cúi đầu làm bài tập. Nhưng, anh lại chẳng thể nào tập trung được. Chốc chốc lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang Giang Ngộ Tuyết đang ngồi bên cạnh.
Giang Ngộ Tuyết cũng không phải là không phát hiện ra ánh mắt của Tần Chiêu, chỉ là hắn không muốn vạch trần. Hắn rất vui lòng để cho anh nhìn trộm hắn đó nha.
Mấy ngày tiếp theo sau đó, đa phần mọi người đều vội vã và căng thẳng để chuẩn bị cho kỳ thi. Lớp số 1 và lớp số 2 tuy chỉ cách nhau có vài bước, nhưng mà lại như cách biệt cả một trời một vực vậy, lớp số 1 là lớp mũi nhọn, là nơi quy tụ cả dàn học bá với thành tích cực khủng cùng vô số đãi ngộ bất công, ví dụ như: học sinh của lớp số 1 nếu như ở lại ký túc xá thì có thể ở trong ký túc xá đơn, một mình một phòng. Ngoài ra còn có thể nhận học bổng với giá trị 1 ngàn tệ trong mỗi học kỳ, và đặc biệt là, học sinh ở lớp số 1 có nhiều cơ hội để được tuyển thẳng vào các trường đại học hơn là học sinh ở lớp số 2-một lớp phổ thông bình thường. Thế nên, với nhiều đặc quyền như vậy nên đa số mọi người đều tranh nhau vỡ đầu để có thể vào được lớp số 1.
(1000 RMB = khoảng 3 đến 3,5 triệu VNĐ)
Bất quá mà, Tần Chiêu lại không muốn tham gia vào cuộc chiến này. Anh tự hiểu rõ rằng học lực của bản thân tuy khá tốt, nhưng mà lại không đủ khả năng để vào lớp mũi nhọn, cho dù vào được rồi thì chắc chắn cũng sẽ không theo kịp. Vì thế, anh chỉ cố gắng làm bài theo đúng thực lực, miễn sao không bị tuột khỏi lớp số 2, không phải rời xa Giang Ngộ Tuyết là được, anh chẳng thèm gồng lên để vào lớp số 1 làm gì cả. Anh cũng chả hiếm lạ mấy cái đãi ngộ kia. Những đãi ngộ của lớp số 1 hấp dẫn được ai chứ không hấp dẫn được Tần Chiêu. Bởi vì, đãi ngộ tốt hơn như vậy gấp trăm lần anh cũng đã được Giang Ngộ Tuyết cho hưởng qua rồi, thế nên, một chút lợi ích cỏn con đó thì làm sao mà lung lay được anh.
Còn Giang Ngộ Tuyết, hắn thì nhàn nhã thôi rồi luôn. Bài thi nửa làm nửa bỏ, cố gắng khống chế điểm thi sao cho ngang ngang với thành tích của Tần Chiêu là được. Hắn đến đây cũng không phải là vì để hưởng chút lợi ích cỏn con của lớp số 1. Ký túc xá đơn sao? Không cần, hắn mua nhà rồi, tuy có hơi nhỏ, nhưng nhà riêng còn không sướng hơn ký túc xá sao?? Học bổng 1 ngàn tệ sao? Xin lỗi, sinh hoạt phí của hắn mỗi tháng là 10 vạn tệ, 1 ngàn tệ đủ nhét kẽ răng hắn sao? Cơ hội tuyển thẳng sao? Ngại quá, hắn không cần, hắn đủ tự tin rằng hắn có thể thông qua kỳ thi Cao Khảo để vào được ngôi trường mà hắn thích. Viết luận văn để đi du học mới khó chứ tuyển sinh kiểu dựa hoàn toàn vào điểm số như hệ thống giáo dục của Trung Quốc thì lại quá là dễ với hắn.