Chương : 237
"Haiz! Thôi được, anh giúp em mua…" Lãnh Tử Tình nhượng bộ. Giọng cô nhỏ đến mức ngay cả cô cũng không nghe được.
"Mua cái gì?" Hoa Bá nghiêng người ghé sát cô, chăm chú lắng nghe.
"Que thử thai! Que thử thai--" Lãnh Tử Tình hét toáng lên.
Nhất thời, nét mặt Hoa Bá cứng đờ… Ba chữ que thử thai ong ong trong đầu anh, một nỗi sợ
hãi tuyệt vọng giết chết từng tế bào toàn thân anh…
Lãnh Tử Tình nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt anh, có khiếp sợ, có đau đớn…
"Hoa Bá, mấy thứ… mấy thứ Whisper anh mua cho em vẫn chưa dùng đến… đã quá mấy ngày rồi…" Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói lí nhí. Cô thật sự xấu hổ phải nói ra miệng, cô cũng biết những lời này là những lời Hoa Bá không thích nghe nhất.
Nhưng, cô vốn là muốn đợi vài ngày, nhưng trong lòng cô đã lo lắng lắm rồi! Cô sợ!
Hoa Bá suy sụp ngồi xuống, hai tay chà mạnh lên mặt! Bộ dạng này Lãnh Tử Tình chưa từng thấy qua. Cô suy tính không biết tiếp theo mình nên nói thế nào. Hay là, cô nên nói: Em đùa đó! Anh đừng cho là thật! Những lời đó liệu có khiến Hoa Bá dễ chịu hơn không?! Nhưng, cô thật sự nói không nên lời!
"Hoa Bá, không thì để tự em đi nhé…" Lãnh Tử Tình thử hỏi, thật cẩn thận, sợ anh tức giận.
Cô cũng không biết vì sao, nhưng chính mình biết là anh nghe chuyện này sẽ không vui! Cô kỳ thật đã gả cho Lôi Tuấn Vũ, xảy ra chuyện này cũng là chuyện không thể bình thường hơn được nữa! Nhưng, nhìn thấy bộ dạng của Hoa Bá, cô thật sự cảm thấy rất tàn nhẫn!
Như là xát muối vào vết thương của người ta vậy!
Hoa Bá vội đứng dậy, vơ áo khoác bước ra cửa. Thân hình cao lớn lúc này trông thật cô đơn…
Lãnh Tử Tình vộ vàng đứng dậy gọi: "Hoa Bá?"
Hoa Bá dừng lại, chờ cô đi tới, có chút chua xót hỏi: "Em chưa từng thích anh phải không?"
Vì sao anh hỏi như vậy?! Là vì chuyện này sao? Đúng vậy, người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy! Nếu cô không muốn có con, vì sao không áp dụng biện pháp?
Hay là trong lòng cô có chút chờ mong? Thật ra không phải! Lần trước rõ ràng cô chỉ nghĩ đến chuyện bỏ trốn như thế nào, quên mất phải uống thuốc!
Trong lòng Lãnh Tử Tình rối loạn. Tự đáy lòng cô chất vấn bản thân, rốt cuộc có từng thích Hoa Bá không? Đáp án là khẳng định!
Cô lúc đó thực hiện hợp đồng với Lôi Tuấn Vũ, đều cam kết hai người ai có cuộc sống của người đó. Cô còn thật sự nhìn thấy Hoa Bá liền có cảm giác hạnh phúc. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cái cảm giác này đã thay đổi… Hiện giờ… cô không xác định được tình cảm của chính mình!
"Ờ, được rồi, không cần trả lời!" Giọng Hoa Bá lạnh lẽo, rầu rĩ xỏ giày rồi đi ra.
Lãnh Tử Tình cũng không biết mình nên nói cái gì, cô nhìn thấy ánh mắt tổn thương của Hoa Bá, chính mình cũng không chịu nổi!
Nhưng, cô thật sự không muốn lừa gạt anh! Cho dù chính mình đã thoát khỏi ngôi nhà đó, nhưng, cô đối với Hoa Bá thật sự là không nói rõ được tình cảm. Nói là yêu, cô nghĩ đến là đã nổi da gà. Cô chỉ có thể nói, Hoa Bá trong lòng cô là một người vô cùng vô cùng quan trọng! Cũng là người mà cô vô cùng vô cùng tin tưởng! Có lẽ đây chính là tri kỷ khác giới mà người ta thường nói đến!
Phiền toái vò mái tóc mình, Lãnh Tử Tình thật sự là chịu thua chính mình! Tuy rằng đã thoát khỏi bàn tay của Lôi Tuấn Vũ, sao vẫn hết đường xoay xở như vậy chứ?! Xem ra cô thật sự không thích hợp với việc xử lý tình cảm! Hiện giờ cô vẫn là rối như tơ vò!
Qua một khoảng thời gian khá lâu, lâu đến mức Lãnh Tử Tình đã nghe thấy tiếng bụng mình kêu réo, Hoa Bá mới trở về! Trong tay xách một cái túi, đưa cho Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình vừa nhìn, loại to loại nhỏ, đủ các kiểu! Có lẽ anh đã mua về tất cả các loại!
"Hiệu thuốc không bán, anh vào bệnh viện." Hoa Bá nói giống như mua một cái kẹo vậy.
Lãnh Tử Tình cúi đầu đỏ mặt, liền xách theo túi đồ chui vào phòng vệ sinh.
"Em làm gì vậy?" Hoa Bá vội ngăn cô lại.
"Em… thử… thử mà!" Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười.
Ai ngờ Hoa Bá lại lườm cô một cái, nói: "Bác sỹ nói, buổi sáng ngủ dậy thử là tốt nhất, chuẩn."
Lãnh Tử Tình há to miệng, không phải là anh ngay cả cách dùng như thế nào cũng hỏi rồi chứ?! Cái này, trời ạ! Anh có thể đừng giống phụ nữ như vậy có được không!
Cố gắng nhếch khóe miệng, Lãnh Tử Tình ngượng ngùng cười cười, nói: "Ờ, cái đó chẳng phải là rất nhiều mà, em có chút… sốt ruột!"
Nói xong, đóng sập cửa phòng vệ sinh lại.
Hoa Bá ngẩn ngơ nhìn cánh cửa kia, tưởng tượng cảnh anh và cô nếu như là vợ chồng hoặc người yêu, thì chuyện hôm nay là chuyện người ta chờ mong đến mức nào nhỉ! Nhưng, bọn họ cái gì cũng không phải…
Tâm tình khó chịu đi vào phòng bếp, bữa sáng vẫn chưa làm, đã đến lúc ăn trưa rồi! Buổi sáng nay, bị cô khuấy động đến không còn bình thường nữa! Khỏi phải nói trong lòng buồn bực thế nào! Anh đang chăm sóc vợ của người khác, hơn nữa còn có khả năng đang chăm sóc con của người khác nữa!
Rầm một tiếng, dao bị ném trên bàn bếp. Hoa Bá tay chống nạnh trừng mắt nhìn con dao sáng chói kia, phút chốc cầm lên, hướng về một cây bắp cải đã rửa sạch mà băm xuống!
Trong phòng vệ sinh, Lãnh Tử Tình vội vàng lấy ra giấy hướng dẫn sử dụng xem xét tỉ mỉ.
Phải thử bằng nước tiểu! Hai vạch đỏ chính là có thai? Một vạch là không có thai?! Mặc dù mình có chút hiểu biết thông thường, nhưng cô vẫn tỉ mỉ đọc một lượt giấy hướng dẫn sử dụng! Ngay cả hạn sử dụng, mã số sản xuất ở mặt bên và đáy hộp, cũng đọc hết một lượt!
Cô vỗ vỗ ngực mình, ép mình bình tĩnh lại! Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Tất cả đã chuẩn bị xong. Cô nhắm chặt mắt, lấy que thử thai đặt ngang trong lòng bàn tay, lắng nghe bước chân thời gian nhanh chóng trôi qua, yên lặng chờ đợi… chầm chậm không dám mở mắt…
Hoa Bá làm hai món rau, hầm một con cá, còn nấu một bát canh. Không biết làm sao, từ khi ở cùng với Lãnh Tử Tình, anh phát hiện chính anh càng ngày càng thích phòng bếp! Lúc nấu ăn dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô lúc đang ăn. Loại hưởng thụ này còn dễ chịu hơn nhiều so với việc chính anh ăn mỹ vị!
Nỗi buồn bực vừa nãy đã sớm bị những âm thanh nấu nướng trong bếp làm tan biến không còn dấu vết! Lại thở dài, mình chính là tội phạm trời sinh! Có biện pháp gì chứ! Đã bao nhiêu tuổi rồi, một trái tim chỉ dành cho một mình cô, có biện pháp gì chứ?! Có lúc anh cũng nói với mình, người ta là phụ nữ đã có chồng! Nhưng, vẫn không thể lay chuyển được trái tim mình!
"Tử Dạ, ăn cơm đi!" Hoa Bá hướng vào phòng khách gọi. Không có người trả lời.
Anh đi đến phòng khách tìm kiếm một lượt, nơi này không lớn, nhưng lại không thấy bóng dáng Lãnh Tử Tình đâu.
Kinh ngạc nhìn về phía phòng vệ sinh, cô sẽ không… vẫn ở trong phòng vệ sinh chứ?!
Vừa nãy bác sỹ chẳng phải đã nói ba đến năm phút là xong sao? Sao cô vẫn còn ở trong đó?
Một dự cảm xấu nảy sinh ở đáy lòng…