Chương : 238
Kinh ngạc nhìn về phía phòng vệ sinh, cô sẽ không… vẫn ở trong phòng vệ sinh chứ?!
Vừa nãy bác sỹ chẳng phải đã nói ba đến năm phút là xong sao? Sao cô vẫn còn ở trong đó?
Một dự cảm xấu nảy sinh ở đáy lòng…
Hít sâu một hồi, Hoa Bá mới bắt đầu gõ cửa phòng vệ sinh: "Tử Dạ, Tử Dạ? Dọn cơm rồi!"
Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng mở cửa phòng vệ sinh, hai mắt mờ mịt, vẻ mặt kích động nhìn Hoa Bá.
Mặt Hoa Bá lập tức trắng bệch, trong lòng anh… giống như bị vô số con côn trùng gặm nhấm, máu toàn thân đều như đông cứng, đóng lại thành băng, lúc này đang tan chảy từng giọt từng giọt, ngứa ngáy đến đau đớn.
"Ăn cơm đi đã!" Hoa Bá cuối cùng cũng tìm được giọng nói của chính mình.
"Ừm!" Lãnh Tử Tình vội xông ra trước, ôm chặt cổ Hoa Bá, khóc lớn, khóc đến đứt từng khúc ruột, khóc đến tê tâm liệt phế!
Hoa Bá cứng đờ nâng cánh tay lên, ôm lấy Lãnh Tử Tình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, chua xót nói: "Đừng lo lắng, có anh ở đây! Đừng lo lắng… ăn… ăn cơm trước đã!"
Khóc đủ rồi, Lãnh Tử Tình mạnh mẽ ngẩng đầu, nín khóc hướng về phía anh mỉm cười: "Ha ha, một vạch!"
Hoa Bá nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trên mặt vẫn còn nước mắt trong suốt, không hiểu ra làm sao, cái gì mà một vạch? Tiểu đội trưởng?!
"Anh thật ngốc!" Lãnh Tử Tình đánh anh một cái, nói: "Em nói em -- không -- có -- thai!"
Đầu Hoa Bá lại ong ong, nụ cười liền lập tức nở rộ trên mặt. Bỗng nhiên, trầm mặt xuống, gạt mạnh cánh tay của cô ra, lạnh mặt nói: "Ăn cơm!"
"Được!" Lãnh Tử Tình hiện giờ là phận ăn nhờ ở đậu, đành phải ngoan ngoãn vẫy đuôi đi theo sau người ta.
Tập đoàn Kiêu Dương Lôi Tuấn Vũ thật sự là tức giận đến sắp chết bất đắc kỳ tử! Hắn đã hai lần đi Nhật Bản! Cái đôi gian phu dâm phụ này hình như biến mất như không khí rồi vậy! Ngay cả một cái bóng cũng không thấy!
Được lắm Lãnh Tử Tình! Được lắm!
Lôi Tuấn Vũ rút bao thuốc ra, lấy một điếu, nhưng lại rơi xuống đất, hắn cũng lười nhặt, liền một cước đá văng ra xa.
Cổ Dương bước vào nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của hắn, cũng thở dài theo.
"Xem ra Tử Tình lần này thật sự quyết tâm rồi!" Anh dựa vào bàn làm việc của Lôi Tuấn Vũ, lắc lư hai đùi, không ngừng lắc lắc đầu.
Cũng không thể không bội phục cái tên Hoa Bá kia, quả thật là có đầu óc! Chọc vào Lôi Tuấn Vũ, lại còn có thể thắng được, còn thật sự là cao nhân không lộ mặt!
"Cậu nói cô ấy hiện giờ có thể trốn ở cái hang chuột nào?!" Lôi Tuấn Vũ lại lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Cổ Dương lắc lắc đầu: "Tôi không còn thời gian giúp cậu nữa. Bên Mỹ đã thúc giục tôi mấy lần, nếu tôi còn không đi thiết kế cho người ta, thì không biết ăn nói thế nào!"
Lôi Tuấn Vũ vừa nghe, liền nóng nảy: "HIện giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, cậu còn phải tự mình đi sao?! Đem bản vẽ fax cho bọn họ không phải là xong sao?"
Cổ Dương lắc lắc đầu: "Cậu cho là vẽ tranh biếm họa sao! Ở trên mạng vẽ mấy cái là xong sao?! Tôi không đi thực tế khảo sát một chút, thì khác gì xây ảo ảnh!"
Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt mày, hút một hơi thuốc thật sâu, rồi lại phun ra. Ấp úng nói: "Đứa nhỏ của cậu giải quyết thế nào?"
"Đứa nhỏ nào?" Cổ Dương ngẩn người không hiểu ra sao.
"Còn giả bộ! Đứa nhỏ của cậu và Tát Bối Nhi đó!" Lôi Tuấn Vũ lườm anh một cái.
"Ôi má ơi, cậu làm tôi sợ muốn chết! Vẫn còn ở trong bụng chứ đâu! Xem cậu nói kìa, dọa chết người ta! Tôi còn tưởng tôi lại có con rơi con vãi từ lúc nào!" Cổ Dương ra sức xoa xoa ngực mình, giảm bớt sự kinh hãi vừa nãy.
"Thế nào? Người ta vẫn không chịu chấp nhận cậu sao?!" Lôi Tuấn Vũ trêu chọc.
Cổ Dương nhắc tới Tát Bối Nhi liền chán nản, lắc lắc đầu buồn bã nói: "Cậu nói xem bây giờ như thế nào? Cậu không chịu trách nhiệm, người ta đến chất vấn cậu! Cậu muốn chịu trách nhiệm, thì người ta lại mặc kệ! Phụ nữ rốt ruộc là như thế nào?!"
"Phù" Lôi Tuấn Vũ phun ra một ngụm khói, phun vào không trung, "Nếu tôi biết, tôi có thể đi khắp thế giới tìm cô ấy!"
Di động vang lên, Lôi Tuấn Vũ vội vàng nghe: "A lô, ừm, được, tôi biết rồi, điều tra tiếp!"
Cổ Dương vừa nghe liền biết nhất định là điện thoại từ bên Nhật Bản, e là vẫn không có tin tức.
Điện thoại của Lôi Tuấn Vũ một ngày kêu mười hai lần đều là tin tức như vậy. Đây là do hắn quy định, yêu cầu người ta một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, mỗi hai tiếng phải báo cáo cho hắn một lần.
Haiz! Người đàn ông này đã bị phụ nữ ép thành cái dạng gì vậy?!
Chẳng phải chỉ là một cô gái thôi sao? Lãnh Tử Tình náo loạn đến không còn chút nào đáng yêu nữa rồi! Nghĩ kỹ lại, cô ngoại trừ viết lách cái gì đó, biết nấu mấy món ăn ngon, thì có điểm nào đáng yêu?!
Á? Cổ Dương đột nhiên nheo mắt nghĩ ngợi, lại nở nụ cười xấu xa.
Cười đến mức Lôi Tuấn Vũ ngẩn người.
"Cậu cười cái gì vậy?! Vui sướng khi thấy người ta gặp họa phải không?!" Lôi Tuấn Vũ trừng mắt lườm anh ta, dụi mạnh đầu mẩu thuốc trong tay vào gạt tàn, lại rút ra một điếu khác.
Cổ Dương hưng phấn bước tới vứt điếu thuốc của hắn ra xa, sau đó cười thần bí nói: "Lại đây, tôi biết làm thế nào có thể tìm được cô ấy rồi! Lên -- mạng!"
Lôi Tuấn Vũ một chút cũng không vui vẻ, hắn miễn cưỡng nói: "Tôi đã truy tìm rồi, di động của cô ấy và Hoa Bá đều không dùng nữa!"
Cổ Dương thở dài một hơi, trừng mắt lườm hắn: "Tôi nói là, Tử Tình không phải là thích viết lách này nọ sao? Nói không chừng có thể từ trên mạng mà tìm được cô ấy!"
Ầm một tiếng, Lôi Tuấn Vũ chợt ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Cổ Dương, đột nhiên nở
một nụ cười thật tươi, vỗ mạnh vào vai Cổ Dương: "Huynh đệ tốt! Rốt cục cậu cũng làm đúng được một việc!"
Cổ Dương liếc trắng mắt, vội vàng đi đến trước máy tính, ý bảo hắn nhường chỗ. Một lát sau liền mở máy chủ, mở ra cửa sổ QQ.
"Số QQ của cậu, mật mã!"
"Số gì?"
Cổ Dương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, gào toáng lên: "Cậu lại không biết cái gì là QQ hả?!"
"Cái gì? Cổ phiếu hả? Hay là mã số công ty quảng cáo?" Lôi Tuấn Vũ cau mày hỏi.
"Ông trời ơi!" Cổ Dương chán nản ngồi trên ghế, "Cậu đúng là người cổ đại nha!
Giờ là thời đại nào rồi, còn có người không biết sử dụng QQ? Đây là một công cụ để nói chuyện, cậu có thể nói chuyện với người ở bên kia đại dương bằng cách này! Nói chuyện, cậu hiểu chưa?" Cổ Dương ra sức giải thích.
"Chẳng phải là có điện thoại sao? Không có việc gì thì nói chuyện làm gì!" Lôi Tuấn Vũ phản bác.
Quên đi, nói đạo lý với người không hiểu, căn bản chính là tự rước lấy khổ vào thân!
Cổ Dương bắt đầu đăng nhập trang Baidu, sau đó tìm kiếm tên sách "Chệch quỹ đạo" trong ấn tượng của anh. Ông trời ơi, lại có đến mấy vạn đường link! Cổ Dương nhìn đến hoa cả mắt, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
"Làm gì vậy? Cậu làm như vậy có thể tìm được cô ấy sao? Cô ấy rất nổi tiếng hả?" Lôi Tuấn Vũ một chút cũng không tin tưởng.
"Không phải cô ấy nổi tiếng, mà là chỉ cần cô ấy viết trên mạng, thì nhất định có thể tìm được cô ấy! Quan trọng là người viết sách này cũng quá nhiều, cái nào là cô ấy đây?" Cổ
Dương xem xét từng cái một…