Chương 49: Tra hỏi
Lưu nhị công tử bấy giờ mới phản ứng lại muốn đứng dậy đánh nhau, nhưng chân gã như bị thứ gì đó vô hình trói chặt dưới đất. Gã chỉ có thể chửi ầm lên: "M* nó ngươi nói cái quái gì vậy? Đồ của ta đến lượt ngươi quản sao? Ngươi biết ta là ai không? Hừ! Loại thấp kém đầu đường như ngươi làm sao biết được gia tộc ta lớn mạnh như nào... Cũng phải, chưa thấy món đồ nào đẹp như vậy liền muốn cướp của ta... Hừ hừ, ngươi biết nó đáng giá bao nhiêu không?"
(@ Tiểu Ngũ: <khinh bỉ nhìn Lưu nhị công tử> gia tộc của A Uyên là thánh sứ tộc thuần khiết nhất, mạnh nhất thần giới, vượt qua sự hiểu biết của ngươi kìa.)
Đúng lúc này, Mộc Liên vẫn luôn im lặng đứng nhìn Phù Uyên bỗng nhỏ giọng lên tiếng với y: "Thiếu gia, hay là để ta xử lí gã?"
Phù Uyên ngẩn ra một chốc, sau đó khẽ cười gật đầu.
Mộc Liên nở nụ cười xinh đẹp rồi bẻ khớp tay răng rắc, đi tới xách cổ Lưu nhị công tử lên, không nói một lời lôi ra ngoài. Nói là bắt cóc công khai cũng không ngoa. Mà Lưu nhị công tử không thể phản kháng chút nào hết, bị lôi xềnh xệch đi chỉ có thể chửi ầm lên: "Các người chán sống rồi sao? Cha ta sẽ không tha cho các ngươi, đại ca ta là người của Vô Cực tiên tông, các ngươi..."
Mộc Liên tiên tử rất dứt khoát đánh Lưu nhị công tử ngất xỉu. Gã hôn mê thì sẽ im lặng khiến người ta bớt nhức đầu.
Phù Uyên đuổi theo sau Mộc Liên, Sở Tranh suy tư một hồi rồi nhíu mày đuổi theo.
Bọn họ xách Lưu nhị công tử ra bìa rừng phía bắc, Mộc Liên không chút nhẹ tay ném gã xuống đất khiến gã ta tỉnh lại. Gã thấy chung quanh tù mù sáng, còn thấy bốn người Phù Uyên đứng một bên. Vì ngược sáng nên gã không nhìn rõ mặt bọn họ, khiến gã có cảm giác giống như bốn ác quỷ đang nhìn chằm chằm mình.
Nhưng gã không quá sợ hãi, gã đã truyền tín hiệu cầu cứu cho cha gã, cha gã có thể tìm ra gã đang ở đâu. Hơn nữa chuyện gã bị bắt giữa nơi đông người sẽ truyền đi nhanh, cha gã nhất định sẽ đến cứu gã, cả đại ca lợi hại của gã cũng sẽ tới đánh chết đám người không biết trời cao đất dày nọ.
Phù Uyên dùng thuật pháp thu miếng ngọc của Lưu nhị công tử vào tay, hỏi: "Nói! Ngươi lấy thứ này ở đâu?"
Lưu nhị công tử bị sự lạnh lùng của Phù Uyên dọa cho giật mình nhưng vẫn cứng đầu mạnh miệng: "Đó... đó là đồ của ta! Ta... ta bỏ ra mấy vạn linh thạch mua, ngươi có ý gì? Còn không mau thả bổn công tử! Bằng không lát nữa ngươi sẽ hối hận!"
"Ngươi còn không nói thật?" - Mộc Liên bỗng dưng tiến lên đá gã một cái khiến gã ngã rạp xuống không ngóc lên nổi.
Lưu nhị công tử không ngờ Mộc Liên là cô nương xinh đẹp lại hung hăng như vậy, đang định mắng người thì đột nhiên im lặng. Bởi lẽ, một mũi kiếm sắc bén đã chỉ thẳng vào mũi gã.
Phù Uyên: "Nói!"
Lưu nhị công tử sợ đến điếng người, hoảng hốt hô to: "Đừng... Đừng giết ta... Ta, ta nói là được chứ gì?"
Thấy gã ậm ừ không định nói thêm, Phù Uyên nhẹ nhàng hướng mũi kiếm xẹt qua tai gã. Máu chảy ròng ròng khiến gã há hốc miệng, mặt tái mét, một chốc mới phản ứng lại la hét thảm thiết.
"Á á á... Đau quá, ta nói... Đừng... Ta nói... Miếng ngọc đó... là ta lấy của một tù nhân... trong tộc!"
Phù Uyên nhíu mày, đang định hỏi tiếp thì Lưu nhị công tử bỗng dưng vui mừng hô to: "Cha! Cứu con... Bọn, bọn họ..."
Nói xong gã liền bất chấp đau đớn khập khiễng chạy về phía trước, nhưng được mấy bước lại bị một vật gì đó bay trúng chân, ngã úp mặt xuống đất. Một người áo đen thấy vậy nhanh chóng phi thân lên đỡ gã lui về nơi an toàn.
Phù Uyên hơi bất ngờ nhìn mấy chục người tới giải cứu Lưu nhị công tử đột nhiên xuất hiện, không ngờ bọn họ tới nhanh đến vậy.
Một đoàn người này xuất hiện còn mang theo không ít pháp bảo, chốc lát đã khiến mảnh rừng hoang sáng rực lên. Trong số những người xuất hiện có không ít người nhận ra Mộc Liên và Sở Tranh, nhất là biết danh vọng của Sở Tranh khiến họ nhất thời mất bình tĩnh. Người dẫn đầu là cha của Lưu nhị công tử, Lưu Thân có vẻ rất tức giận, ông ta hung hăng nhìn mấy người Phù Uyên: "Dám động vào người của Lưu gia, các ngươi đúng là tìm chết!"
"Cha, bắt hết bọn chúng cho con, con muốn bọn chúng sống không bằng chết!" Lưu nhị công tử quên cả thương tích mà hưng phấn nói.
"Lập trận!" Lưu Thân hô lên, hơn chục người của gã rút kiếm nhanh chóng vây quanh nhóm người Phù Uyên.
Phù Uyên nắm chặt miếng ngọc trong tay, y muốn biết là tin tức của Mục Hạc chứ không muốn đánh nhau.
"Uyên nhi, để ta." Sở Tranh kéo Phù Uyên lại.
Phù Uyên nhìn Sở Tranh bằng ánh mắt phức tạp, song không nói gì cả. Cùng lúc đó hơn chục người đã khởi động được trận pháp, một cột sáng khổng lồ xuất hiện phía trên bốn người Phù Uyên, tỏa ra sát khí và uy lực rất lớn.
Ba người đứng trong trận pháp vây hãm vẫn bất động, duy chỉ có nam tử trẻ tuổi vốn chẳng nói một câu từ nãy giờ không chịu được lảo đảo hôn mê, được Mộc Liên đỡ lấy. "Thất ca!"
Đám người lập trận bắt đầu toát mồ hôi hột vì thấy trận pháp không làm lung lay được bọn họ. Nhưng không để họ nghĩ ngợi thêm điều gì, Sở Tranh đã triệu kiếm chỉ thiên, một vầng sáng kèm theo linh lực như vũ bão đâm thẳng vào trung tâm trận pháp trên đầu.
Vậy mà y phá trận trực tiếp!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hơn chục người bị hất văng ra tám hướng, ai nấy đều bị thương không nhẹ. Lưu Thân dường như biết trước kết quả này nên sắc mặt ông ta cũng không có gì kinh ngạc, chỉ xách theo con trai mình phi thân lên ngọn cây, trong chốc lát đã biến mất.
"Chậc chậc." Sở Tranh nhìn những người bị thương vừa mới đứng dậy được: "Không phải ông ta bỏ mặc sống chết của các ngươi đấy chứ? Chậc chậc, chủ nhân như vậy chi bằng các ngươi bỏ đi lang bạt làm đại hiệp còn hơn."
(@ Tiểu Ngũ: <khinh bỉ nhìn Lưu nhị công tử> gia tộc của A Uyên là thánh sứ tộc thuần khiết nhất, mạnh nhất thần giới, vượt qua sự hiểu biết của ngươi kìa.)
Đúng lúc này, Mộc Liên vẫn luôn im lặng đứng nhìn Phù Uyên bỗng nhỏ giọng lên tiếng với y: "Thiếu gia, hay là để ta xử lí gã?"
Phù Uyên ngẩn ra một chốc, sau đó khẽ cười gật đầu.
Mộc Liên nở nụ cười xinh đẹp rồi bẻ khớp tay răng rắc, đi tới xách cổ Lưu nhị công tử lên, không nói một lời lôi ra ngoài. Nói là bắt cóc công khai cũng không ngoa. Mà Lưu nhị công tử không thể phản kháng chút nào hết, bị lôi xềnh xệch đi chỉ có thể chửi ầm lên: "Các người chán sống rồi sao? Cha ta sẽ không tha cho các ngươi, đại ca ta là người của Vô Cực tiên tông, các ngươi..."
Mộc Liên tiên tử rất dứt khoát đánh Lưu nhị công tử ngất xỉu. Gã hôn mê thì sẽ im lặng khiến người ta bớt nhức đầu.
Phù Uyên đuổi theo sau Mộc Liên, Sở Tranh suy tư một hồi rồi nhíu mày đuổi theo.
Bọn họ xách Lưu nhị công tử ra bìa rừng phía bắc, Mộc Liên không chút nhẹ tay ném gã xuống đất khiến gã ta tỉnh lại. Gã thấy chung quanh tù mù sáng, còn thấy bốn người Phù Uyên đứng một bên. Vì ngược sáng nên gã không nhìn rõ mặt bọn họ, khiến gã có cảm giác giống như bốn ác quỷ đang nhìn chằm chằm mình.
Nhưng gã không quá sợ hãi, gã đã truyền tín hiệu cầu cứu cho cha gã, cha gã có thể tìm ra gã đang ở đâu. Hơn nữa chuyện gã bị bắt giữa nơi đông người sẽ truyền đi nhanh, cha gã nhất định sẽ đến cứu gã, cả đại ca lợi hại của gã cũng sẽ tới đánh chết đám người không biết trời cao đất dày nọ.
Phù Uyên dùng thuật pháp thu miếng ngọc của Lưu nhị công tử vào tay, hỏi: "Nói! Ngươi lấy thứ này ở đâu?"
Lưu nhị công tử bị sự lạnh lùng của Phù Uyên dọa cho giật mình nhưng vẫn cứng đầu mạnh miệng: "Đó... đó là đồ của ta! Ta... ta bỏ ra mấy vạn linh thạch mua, ngươi có ý gì? Còn không mau thả bổn công tử! Bằng không lát nữa ngươi sẽ hối hận!"
"Ngươi còn không nói thật?" - Mộc Liên bỗng dưng tiến lên đá gã một cái khiến gã ngã rạp xuống không ngóc lên nổi.
Lưu nhị công tử không ngờ Mộc Liên là cô nương xinh đẹp lại hung hăng như vậy, đang định mắng người thì đột nhiên im lặng. Bởi lẽ, một mũi kiếm sắc bén đã chỉ thẳng vào mũi gã.
Phù Uyên: "Nói!"
Lưu nhị công tử sợ đến điếng người, hoảng hốt hô to: "Đừng... Đừng giết ta... Ta, ta nói là được chứ gì?"
Thấy gã ậm ừ không định nói thêm, Phù Uyên nhẹ nhàng hướng mũi kiếm xẹt qua tai gã. Máu chảy ròng ròng khiến gã há hốc miệng, mặt tái mét, một chốc mới phản ứng lại la hét thảm thiết.
"Á á á... Đau quá, ta nói... Đừng... Ta nói... Miếng ngọc đó... là ta lấy của một tù nhân... trong tộc!"
Phù Uyên nhíu mày, đang định hỏi tiếp thì Lưu nhị công tử bỗng dưng vui mừng hô to: "Cha! Cứu con... Bọn, bọn họ..."
Nói xong gã liền bất chấp đau đớn khập khiễng chạy về phía trước, nhưng được mấy bước lại bị một vật gì đó bay trúng chân, ngã úp mặt xuống đất. Một người áo đen thấy vậy nhanh chóng phi thân lên đỡ gã lui về nơi an toàn.
Phù Uyên hơi bất ngờ nhìn mấy chục người tới giải cứu Lưu nhị công tử đột nhiên xuất hiện, không ngờ bọn họ tới nhanh đến vậy.
Một đoàn người này xuất hiện còn mang theo không ít pháp bảo, chốc lát đã khiến mảnh rừng hoang sáng rực lên. Trong số những người xuất hiện có không ít người nhận ra Mộc Liên và Sở Tranh, nhất là biết danh vọng của Sở Tranh khiến họ nhất thời mất bình tĩnh. Người dẫn đầu là cha của Lưu nhị công tử, Lưu Thân có vẻ rất tức giận, ông ta hung hăng nhìn mấy người Phù Uyên: "Dám động vào người của Lưu gia, các ngươi đúng là tìm chết!"
"Cha, bắt hết bọn chúng cho con, con muốn bọn chúng sống không bằng chết!" Lưu nhị công tử quên cả thương tích mà hưng phấn nói.
"Lập trận!" Lưu Thân hô lên, hơn chục người của gã rút kiếm nhanh chóng vây quanh nhóm người Phù Uyên.
Phù Uyên nắm chặt miếng ngọc trong tay, y muốn biết là tin tức của Mục Hạc chứ không muốn đánh nhau.
"Uyên nhi, để ta." Sở Tranh kéo Phù Uyên lại.
Phù Uyên nhìn Sở Tranh bằng ánh mắt phức tạp, song không nói gì cả. Cùng lúc đó hơn chục người đã khởi động được trận pháp, một cột sáng khổng lồ xuất hiện phía trên bốn người Phù Uyên, tỏa ra sát khí và uy lực rất lớn.
Ba người đứng trong trận pháp vây hãm vẫn bất động, duy chỉ có nam tử trẻ tuổi vốn chẳng nói một câu từ nãy giờ không chịu được lảo đảo hôn mê, được Mộc Liên đỡ lấy. "Thất ca!"
Đám người lập trận bắt đầu toát mồ hôi hột vì thấy trận pháp không làm lung lay được bọn họ. Nhưng không để họ nghĩ ngợi thêm điều gì, Sở Tranh đã triệu kiếm chỉ thiên, một vầng sáng kèm theo linh lực như vũ bão đâm thẳng vào trung tâm trận pháp trên đầu.
Vậy mà y phá trận trực tiếp!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hơn chục người bị hất văng ra tám hướng, ai nấy đều bị thương không nhẹ. Lưu Thân dường như biết trước kết quả này nên sắc mặt ông ta cũng không có gì kinh ngạc, chỉ xách theo con trai mình phi thân lên ngọn cây, trong chốc lát đã biến mất.
"Chậc chậc." Sở Tranh nhìn những người bị thương vừa mới đứng dậy được: "Không phải ông ta bỏ mặc sống chết của các ngươi đấy chứ? Chậc chậc, chủ nhân như vậy chi bằng các ngươi bỏ đi lang bạt làm đại hiệp còn hơn."