Chương 50: Tai ương
Mấy người nọ: "..."
Mấy người kia biết hắn là Sở chân nhân tam đệ tử của Vô Khuyết tiên tôn, vừa sợ vừa kính nhưng không ai lên tiếng.
Sở Tranh day trán không nỡ nhìn, tiếp tục nói: "Các ngươi yếu vậy mà cũng đòi đánh ta."
Mấy người nọ: "..."
Bọn họ vừa sợ vừa bất lực rút lui. Đợi một đám người chạy đi rồi, Phù Uyên khẽ cười một tiếng.
Sở Tranh nghe tiếng cười của Phù Uyên, cũng quay lại mỉm cười với y.
Phù Uyên quay qua xem xét nam tử ngất đi được Mộc Liên đỡ lấy, thấy người này không có nguy hiểm gì thì thở phào nhẹ nhõm. Y bảo Mộc Liên: "Ngươi và Thất ca theo ta về Vô Cực tiên tông chứ?"
Mộc Liên kinh ngạc: "Vô Cực tiên tông?"
Phù Uyên gật đầu, quay lại thấy Sở Tranh đang bất mãn nhìn mình, sợ hắn ghen lung tung mới chợt nhớ ra nói với Mộc Liên: "Hắn là tam đệ tử Vô Khuyết tiên tôn, Sở Tranh."
Rồi y lại quay sang Sở Tranh: "Sư tôn, đây là Mộc Liên, cũng là Tiểu Bát. Người kia là Quý Xuyên, cũng là Thất ca."
Tiểu Bát cùng Thất ca chính là một trong những đứa trẻ đi theo Phù Uyên từ nhỏ, Phù Uyên vốn không nghĩ tới sẽ gặp lại họ, cũng không ngờ họ sẽ đi theo mình, nghĩ thôi y cũng rất xúc động. Gặp lại một người lại một người, đối với y họ chính là người thân của mình. Mộc liên xưa kia rất hay cùng Phù Uyên đọc sách, còn Quý Xuyên rất giỏi nấu ăn và chăm sóc người khác. Hiện tại, Mộc Liên có chút tu vi Kim đan, còn Quý Xuyên là thân phàm nhân, hơn nữa thể trạng bây giờ của y hơi yếu ớt nên dù cho có Phù Uyên bảo về nhưng khi bị trận pháp tấn công cũng không chịu được mà hôn mê.
Y đã từng kể cho Sở Tranh nghe về mười người nọ, Sở Tranh biết cũng không ghen vô cớ nữa.
"Ta là đạo lữ của y." Sở Tranh mỉm cười tự giới thiệu.
Phù Uyên: "..."
Có cần phải tuyên bố chủ quyền đến mức này không?
Thấy Mộc Liên kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, Phù Uyên bất đắc dĩ nhưng không biết phải nói thế nào, bèn chuyển về chuyện chính: "Trước hết cứ quay về Vô Cực tiên tông đã. Ừm... A Tranh ngươi hỏi nhị sư bá xem có gặp được Mục Hạc không. Đã mấy ngày ta không thấy hắn rồi, triệu hồi cũng không có hồi đáp."
Mục Hạc là một phần của thiên đạo, không thể bị kẻ khác khống chế được. Điều này làm Phù Uyên rất lo lắng.
Mộc Liên và Quý Xuyên ở lại Minh Ưu trúc cung của Sở Tranh, dù không có thời gian ôn chuyện nhưng khi thấy họ đã được sắp xếp ổn thỏa thì Phù Uyên mới yên tâm đi tìm Sở Tranh. Dù sao họ cũng đã thỏa thuận việc Sở Tranh đi tìm Thượng Quan Ngọc để hỏi về Mục Hạc.
Sở Tranh đứng ngoài vườn hoa, dùng tay vặt những cánh hồng leo.
"Uyên nhi... Nhị sư huynh gần đây không ở trong tông, ta cũng không biết đi đâu tìm y." Giọng hắn hơi mất bình tĩnh: "Thật ra, miếng ngọc nọ nhị sư huynh ta cũng có, vốn là một đôi với Mục Hạc."
Phù Uyên sững người. Y biết Thượng Quan Ngọc là người mà Sở Tranh rất coi trọng, thậm chí còn hơn cả Tư Vu.
Thấy sắc mặt Sở Tranh càng ngày càng tái nhợt, Phù Uyên lo lắng cầm tay hắn, nói: "Nhị sư bá không thù không oán với Lưu gia, cũng không quen biết thì hà cớ gì bị hại chứ? Có thể là do chúng ta nghĩ quá nhiều rồi."
Sở Tranh thẫn thờ nhìn y, môi hé mở nhưng mãi vẫn chưa nói câu gì. Sau đó, hắn dường như hạ quyết tâm, bàn tay bỗng nâng lên triệu hồi thanh kiếm hắn vẫn luôn dùng.
Thanh trường kiếm sắm bén được Sở Tranh nắm chặt lấy. Không ngờ rằng lưỡi kiếm vốn ánh bạch kim nay nhuốm màu đen u ám.
Một kí ức vụt qua trong tâm trí.Sở Tranh. Khi ấy Sở Tranh còn rất nhỏ, trên dưới sư môn đều không có ai trò chuyện với hắn ngoại trừ Thượng Quan Ngọc. Có một ngày Thượng Quan Ngọc vẻ mặt u sầu đưa cho Sở Tranh một thanh kiếm.
"Cho đệ đấy. Ta chỉ luyện trận pháp mà không biết dùng kiếm, thanh Minh Ưu này hợp với đệ hơn."
Sở Tranh không dám nhận, hơn nữa khi đó hắn còn nhỏ chưa dám sờ vào kiếm, đứng đó như tên ngốc.
Thượng Quan Ngọc thu nhỏ lại thanh kiếm, đưa cho Sở Tranh: "Kiếm này không có gì lợi hại hết, chỉ là kiếm thường thôi. Sau đệ theo kiếm tu có lẽ không có tác dụng gì, đệ lấy làm đồ chơi cũng được."
"Cảm... Cảm ơn sư huynh." Đứa nhỏ Sở Tranh ấp úng.
"Nhưng đồ chơi cũng phải giữ đấy nhé, thanh kiếm này bị yểm chú rồi, nếu ta chết sẽ biến thành màu đen... Ừm... Ta sợ sau này chết ở xó xỉnh nào không về được với đệ, đệ lại đợi ta."
"A! Huynh không cảm thấy nói vậy xui xẻo lắm sao... Không được, đệ không nhận kiếm này đâu."
"Không nhận thì thôi, đệ lấy đi vứt đi..."
"..."
Từ lần đó, kiếm Sở Tranh mang theo vẫn luôn là thanh Minh Ưu mà Thượng Quan Ngọc tặng hắn. Chỉ là thanh kiếm bình thường không có linh, nhưng hắn đã thành danh từ thanh kiếm này, tới giờ vẫn luôn dùng tới.
Sở Tranh chưa bao giờ ngờ tới ngày mình thấy kiếm Minh Ưu nhuốm màu đen. Hắn nghĩ tới khả năng Thượng Quan Ngọc có thể đã chết thì không chịu đựng được đả kích, bàn tay cầm thanh trường kiếm run rẩy rồi... leng keng một tiếng, kiếm rơi xuống đất. Cùng lúc hắn ho ra một ngụm máu, lảo đảo ngã vào vòng tay của Phù Uyên rồi hôn mê bất tỉnh.
Mấy người kia biết hắn là Sở chân nhân tam đệ tử của Vô Khuyết tiên tôn, vừa sợ vừa kính nhưng không ai lên tiếng.
Sở Tranh day trán không nỡ nhìn, tiếp tục nói: "Các ngươi yếu vậy mà cũng đòi đánh ta."
Mấy người nọ: "..."
Bọn họ vừa sợ vừa bất lực rút lui. Đợi một đám người chạy đi rồi, Phù Uyên khẽ cười một tiếng.
Sở Tranh nghe tiếng cười của Phù Uyên, cũng quay lại mỉm cười với y.
Phù Uyên quay qua xem xét nam tử ngất đi được Mộc Liên đỡ lấy, thấy người này không có nguy hiểm gì thì thở phào nhẹ nhõm. Y bảo Mộc Liên: "Ngươi và Thất ca theo ta về Vô Cực tiên tông chứ?"
Mộc Liên kinh ngạc: "Vô Cực tiên tông?"
Phù Uyên gật đầu, quay lại thấy Sở Tranh đang bất mãn nhìn mình, sợ hắn ghen lung tung mới chợt nhớ ra nói với Mộc Liên: "Hắn là tam đệ tử Vô Khuyết tiên tôn, Sở Tranh."
Rồi y lại quay sang Sở Tranh: "Sư tôn, đây là Mộc Liên, cũng là Tiểu Bát. Người kia là Quý Xuyên, cũng là Thất ca."
Tiểu Bát cùng Thất ca chính là một trong những đứa trẻ đi theo Phù Uyên từ nhỏ, Phù Uyên vốn không nghĩ tới sẽ gặp lại họ, cũng không ngờ họ sẽ đi theo mình, nghĩ thôi y cũng rất xúc động. Gặp lại một người lại một người, đối với y họ chính là người thân của mình. Mộc liên xưa kia rất hay cùng Phù Uyên đọc sách, còn Quý Xuyên rất giỏi nấu ăn và chăm sóc người khác. Hiện tại, Mộc Liên có chút tu vi Kim đan, còn Quý Xuyên là thân phàm nhân, hơn nữa thể trạng bây giờ của y hơi yếu ớt nên dù cho có Phù Uyên bảo về nhưng khi bị trận pháp tấn công cũng không chịu được mà hôn mê.
Y đã từng kể cho Sở Tranh nghe về mười người nọ, Sở Tranh biết cũng không ghen vô cớ nữa.
"Ta là đạo lữ của y." Sở Tranh mỉm cười tự giới thiệu.
Phù Uyên: "..."
Có cần phải tuyên bố chủ quyền đến mức này không?
Thấy Mộc Liên kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, Phù Uyên bất đắc dĩ nhưng không biết phải nói thế nào, bèn chuyển về chuyện chính: "Trước hết cứ quay về Vô Cực tiên tông đã. Ừm... A Tranh ngươi hỏi nhị sư bá xem có gặp được Mục Hạc không. Đã mấy ngày ta không thấy hắn rồi, triệu hồi cũng không có hồi đáp."
Mục Hạc là một phần của thiên đạo, không thể bị kẻ khác khống chế được. Điều này làm Phù Uyên rất lo lắng.
Mộc Liên và Quý Xuyên ở lại Minh Ưu trúc cung của Sở Tranh, dù không có thời gian ôn chuyện nhưng khi thấy họ đã được sắp xếp ổn thỏa thì Phù Uyên mới yên tâm đi tìm Sở Tranh. Dù sao họ cũng đã thỏa thuận việc Sở Tranh đi tìm Thượng Quan Ngọc để hỏi về Mục Hạc.
Sở Tranh đứng ngoài vườn hoa, dùng tay vặt những cánh hồng leo.
"Uyên nhi... Nhị sư huynh gần đây không ở trong tông, ta cũng không biết đi đâu tìm y." Giọng hắn hơi mất bình tĩnh: "Thật ra, miếng ngọc nọ nhị sư huynh ta cũng có, vốn là một đôi với Mục Hạc."
Phù Uyên sững người. Y biết Thượng Quan Ngọc là người mà Sở Tranh rất coi trọng, thậm chí còn hơn cả Tư Vu.
Thấy sắc mặt Sở Tranh càng ngày càng tái nhợt, Phù Uyên lo lắng cầm tay hắn, nói: "Nhị sư bá không thù không oán với Lưu gia, cũng không quen biết thì hà cớ gì bị hại chứ? Có thể là do chúng ta nghĩ quá nhiều rồi."
Sở Tranh thẫn thờ nhìn y, môi hé mở nhưng mãi vẫn chưa nói câu gì. Sau đó, hắn dường như hạ quyết tâm, bàn tay bỗng nâng lên triệu hồi thanh kiếm hắn vẫn luôn dùng.
Thanh trường kiếm sắm bén được Sở Tranh nắm chặt lấy. Không ngờ rằng lưỡi kiếm vốn ánh bạch kim nay nhuốm màu đen u ám.
Một kí ức vụt qua trong tâm trí.Sở Tranh. Khi ấy Sở Tranh còn rất nhỏ, trên dưới sư môn đều không có ai trò chuyện với hắn ngoại trừ Thượng Quan Ngọc. Có một ngày Thượng Quan Ngọc vẻ mặt u sầu đưa cho Sở Tranh một thanh kiếm.
"Cho đệ đấy. Ta chỉ luyện trận pháp mà không biết dùng kiếm, thanh Minh Ưu này hợp với đệ hơn."
Sở Tranh không dám nhận, hơn nữa khi đó hắn còn nhỏ chưa dám sờ vào kiếm, đứng đó như tên ngốc.
Thượng Quan Ngọc thu nhỏ lại thanh kiếm, đưa cho Sở Tranh: "Kiếm này không có gì lợi hại hết, chỉ là kiếm thường thôi. Sau đệ theo kiếm tu có lẽ không có tác dụng gì, đệ lấy làm đồ chơi cũng được."
"Cảm... Cảm ơn sư huynh." Đứa nhỏ Sở Tranh ấp úng.
"Nhưng đồ chơi cũng phải giữ đấy nhé, thanh kiếm này bị yểm chú rồi, nếu ta chết sẽ biến thành màu đen... Ừm... Ta sợ sau này chết ở xó xỉnh nào không về được với đệ, đệ lại đợi ta."
"A! Huynh không cảm thấy nói vậy xui xẻo lắm sao... Không được, đệ không nhận kiếm này đâu."
"Không nhận thì thôi, đệ lấy đi vứt đi..."
"..."
Từ lần đó, kiếm Sở Tranh mang theo vẫn luôn là thanh Minh Ưu mà Thượng Quan Ngọc tặng hắn. Chỉ là thanh kiếm bình thường không có linh, nhưng hắn đã thành danh từ thanh kiếm này, tới giờ vẫn luôn dùng tới.
Sở Tranh chưa bao giờ ngờ tới ngày mình thấy kiếm Minh Ưu nhuốm màu đen. Hắn nghĩ tới khả năng Thượng Quan Ngọc có thể đã chết thì không chịu đựng được đả kích, bàn tay cầm thanh trường kiếm run rẩy rồi... leng keng một tiếng, kiếm rơi xuống đất. Cùng lúc hắn ho ra một ngụm máu, lảo đảo ngã vào vòng tay của Phù Uyên rồi hôn mê bất tỉnh.