Chương : 66
Tịch Nhan trừng mắt, vẻ mặt vô tội: "Không có nha, nhưng là chàng cùng bọn họ nói chuyện, một câu ta cũng không hơn hiểu, thực không thú vị."
"Không thú vị? Vậy giờ chúng ta nên làm chuyện thú vị." Vẻ mặt hắn bỡn cợt, tay bắt đầu không đứng đắn, làm chuyện xấu xa.
"Đừng a......" Tịch Nhan vừa kêu lên vừa cười tránh né hắn.
Rõ ràng gặp dịp thì chơi, vì sao càng diễn lại càng thực như vậy?
Hai người trên ghế quý phi tận tình đùa giỡn, qua thật lâu mới an tĩnh lại, Tịch Nhan nằm ở trong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng Phủ Thanh Thần sở dĩ cho chàng sở dụng, là vì chàng đem Đạm Tuyết cho hắn, có đúng không?"
Hắn vẫn nhắm chặt mắt, không có trả lời.
Không nói. Tịch Nhan trong lòng chua xót, nói tiếp: "Vậy chàng nói cho ta biết Uyển Lam quận chúa...... Là người như thế nào, được không?"
Ánh mắt hắn phút chốc ngưng lại, cúi đầu nhìn nàng: "Nàng làm sao biết nàng ấy?"
"Thiên hạ này ai nấy đều biết, ta không thể biết sao?" Tịch Nhan cười lạnh một tiếng.
Hắn vuốt cằm cười cười: "Cũng là không phải. Bây giờ nàng ấy đã mất, còn có gì để nói đâu, hửm?"
Tịch Nhan nhìn hắn nở nụ cười, chỉ cảm thấy thật chói mắt, bèn đẩy hắn ra ngồi dậy, rầu rĩ nói: "Chàng không phải nói ngày mai muốn vào cung sao? Đêm nay sớm đi nghỉ ngơi, ta đi về trước ."
Tuy nàng đã nói như thế, nhưng Tịch Nhan vừa trở lại viện của mình chưa đầy một canh giờ, hắn lại theo đến.
Giống như cũ vừa mới ầm ĩ đã hòa thuận, Tịch Nhan vẫn như cũ không thể cầm cự nổi, chưa nghĩ kỹ lại bị hắn ôm lên giường, ngày hôm sau lúc tỉnh lại vẫn như cũ là ánh mắt trời chiếu tới mông.
Tịch Nhan mệt mỏi ngồi dậy, lại bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày hắn tiến cung nên đứng dậy gọi người tới hầu nàng rửa mặt chải đầu thật nhanh, nói là muốn đi dạo trong thành.
Thu thập thỏa đáng xong ra phủ, Tịch Nhan đầu tiên liền thoát khỏi một đám nha hoàn cùng thị vệ đi theo mình, tìm một căn tiệm may bán y phục, đổi sang nam trang, sau đó đi về phía thành Nam.
Ngoài dự đoán là Ứng Thiên tự thì ra không phải ngôi chùa của hoàng gia mà chỉ là một tòa miếu nhỏ bình thường, nên cũng ít có tín nam thiện nữ đến kính bái, cho nên hương khói cũng không được cường thịnh.
Tịch Nhan bất động thanh sắc ở trong miếu dạo qua một vòng, liền thấy một tiểu viện cửa đóng then cài, đó là một căn phòng rất thấp bé, nhưng ngoài cửa có thủ vệ đứng canh gác, toàn thân đều là y phục đại nội cao thủ.
Nam Cung Ngự nhất định bị giam ở trong này. Tịch Nhan quyết định chủ ý, lại bất hạnh không tìm được biện pháp đi vào gặp hắn.
E sợ ở chỗ này lâu lại thu hút sự chú ý của người khác, Tịch Nhan vừa muốn xoay người rời đi, lại bỗng nhiên nghe thấy từ trong tiểu viện truyền ra tiếng bước chân rất nhỏ, cùng với giọng nói của kẻ nào đó nàng cực kỳ quen thuộc: "Bên kia là tiểu công tử nhà ai, lại đây nói nói chuyện với ta đi."
Tịch Nhan trong lòng kinh hãi, xoay người đi đến, đang đứng trước cửa tiểu viện là một người trong bộ trường bào rộng thùng thình, không phải Nam Cung Ngự thì là ai?
"A, bộ dáng thật tuấn tú." Nam Cung Ngự nhỉn nàng cao thấp đánh giá một phen, muốn tiến lên, lại đột nhiên bị hai thủ vệ bên cạnh ngăn cản. Nam Cung Ngự bất đắc dĩ nhún vai: "Nhị vị, ta có thể chạy trốn sao? Bất quá là ta buồn chán, muốn tìm người nói hai câu mà thôi."
Dứt lời, hắn đẩy kiếm hai người kia ra, đi về phía Tịch Nhan.