Chương : 67
Tịch Nhan vẫn còn khiếp sợ chưa phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn hắn, cho đến khi ngón tay hắn xuất hiện trước mặt nàng búng một cái thành tiếng, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, nhất thời trong lòng mờ mịt nói không nên lời, cắn răng nhìn hắn: "Nam Cung Ngự, bọn họ cũng không giam cầm huynh? Vì sao huynh không trốn?"
Khuôn mặt Nam Cung Ngự gầy đi không ít, rõ ràng xuất hiện một chút bất đắc dĩ: "Nếu có thể trốn, ta còn ở lại chỗ này chờ muội đến xem ta sao?"
Tịch Nhan nhịn không được hít một ngụm khí lạnh: "Bọn họ điểm huyệt đạo của huynh?"
Nam Cung Ngự gật gật đầu, nhíu mày nói: "Trốn cũng chết, không trốn cũng chết, chẳng thà ở trong này được ăn ngon ngủ yên, có phải hay không?"
"Huynh còn cười!"
Hắn miễn cưỡng liếc nhìn Tịch Nhan một cái: "Ta còn nghĩ đến, muội đã động tâm với Hoàng Phủ Thanh Vũ nên sẽ không quan tâm sống chết của ta chứ."
"Huynh......" Tịch Nhan bị hắn nói lại không nói được gì để chống đỡ, bèn quay đầu đi không nói lời nào.
Nàng làm hết thảy bất quá là vì cứu hắn, chỉ là trong lúc đó nàng không thể khống chế tình cảm, như vậy là lỗi của nàng ư? Trong lòng Tịch Nhan vốn rất hỗn loạn, vì vậy nên khó có thể chấp nhận.
Nam Cung Ngự vừa thấy bộ dáng cắn môi dưới của nàng, dường như là sắp khóc đến nơi, nhất thời ngẩn ra, kéo nàng lại: "Sao vậy? Hoàng Phủ Thanh Vũ khi dễ muội sao?"
Hắn vừa hỏi nàng, vừa bất động thanh sắc nhìn vị trí sau gáy của nàng – nơi đó là dấu chu sa mà hắn tự tay chấm cho nàng, dấu vết chứng minh cho tấm thân xử nữ của nàng, đã mất rồi.
Nam Cung Ngự chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên mất mát, sắc mặt tái nhợt, hít vào một hơi thật sâu, không nói gì nữa.
Tịch Nhan cũng không biết động tác nhỏ của hắn, sau một lúc lâu suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói: "Đến đêm trung thu, ta lấy lệnh bài của hắn đến thả huynh đi, huynh chuẩn bị sẵn sang đi."
Nam Cung Ngự miễn cưỡng nở nụ cười: "Muội đi cùng ta sao?"
Tịch Nhan ngẩn ra: "Không......"
"Vì sao không? Muội lấy lệnh bài đến thả ta đi, không phải là tính được ăn cả ngã về không sao? Vậy muội muốn trở về gặp hắn thế nào đây? Hay là Nhan Nhan, muội luyến tiếc rời bỏ hắn phải không?"
"Không phải!" Tịch Nhan lập tức ngẩng đầu lên phản bác,"Ta không có luyến tiếc, chính là...... Chính là hoàng tổ mẫu muốn ta đến nơi này, ta không thể đi."
"Buồn cười." Nam Cung Ngự cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ hoàng thái hậu ý bảo muội có thể rời đi, muội sẽ đi, muội bỏ đi được sao?"
Tịch Nhan cảm thấy rất khổ sở, cắn răng nói: "Đúng, nếu có thể đi, ta nhất định sẽ đi!"
Sau một lát im lặng, Nam Cung Ngự bỗng dưng nở nụ cười, hơi cúi lưng xuống giả vờ sửa sang lại quần áo, nhưng không biết từ nơi nào lấy ra một phong thơ, nhét vào trong tay nàng, thanh âm trầm thấp tà mị: "Như vậy Nhan Nhan, theo ta đi đi. Chính Thái Hậu đồng ý cho muội rời đi."
Trong tay Tịch Nhan nắm chặt lá thư, chỉ một thoáng toàn thân cứng ngắc, trong lúc hắn ngăn cản tầm mắt thủ vệ bên kia, run run mở bức thư ra, đúng là bút tích ngoại tổ mẫu, hơn nữa, còn đóng ấn tỉ -- ngoại tổ mẫu thật sự đồng ý cho nàng rời đi?
Khuôn mặt Tịch Nhan trở nên ảm đạm, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân giống nhau bị người ta tháo hết nước, không còn sức lực nói một lời.