Chương : 68
Tịch Nhan hồn siêu phách lạch rời khỏi Ứng Thiên tự, thế nhưng vẫn còn nhớ rõ đổi lại quần áo của nữ trước khi quay về phủ, lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa hồi phủ chỉ có đám thị vệ cùng tỳ nữ bị nàng bỏ rơi trên đường, vừa thấy nàng liên tục cám ơn trời đất: "Cám ơn trời đất, Hoàng tử phi cuối cùng cũng đã về rồi."
Tịch Nhan không có chút tinh thần, liền sai người chuẩn bị nước tắm rửa, miễn cưỡng nằm trong bể tắm cả một buổi chiều, chỉ cảm thấy có trong lòng có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc. Những cảm xúc này chậm rãi lan ra, bao vây nàng, tâm Tịch Nhan quặn đau từng cơn, cảm thấy không thể thở nổi, hận không thể chết đi ngay lập tức.
Chết đuối trong bể tắm có phải cũng coi như một loại giải thoát hay không?
Trong lòng nghĩ như vậy, cơ thể nàng cũng bất giác chìm xuống nước. Nhưng mà vừa mới chìm đến một nửa, bỗng nhiên một cánh tay tóm lấy, mạnh mẽ đem nàng lên khỏi mặt nước.
Tịch Nhan nôn ra mấy ngụm nước, lau những giọt nước trên mặt, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mắt.
Hắn đang trong tư thế nửa nằm nữa ngồi bên cạnh bể tắm trông càng mị hoặc, động lòng người, mỉm cười nhìn nàng: "Nàng định làm gì vậy, muốn chết đuối hay sao?"
Tịch Nhan ghé vào bên cạnh ao, đem khuôn mặt ửng hồng dựa vào khuôn ngực bóng loáng như đá cẩm thạch của hắn, giống như muốn hạ nhiệt độ trong cơ thể của mình. Cho đến khi tay hắn chậm rãi phủ lên người nàng, nàng mới nhướng khóe mắt, nhích sát về phía hắn, cất giọng nói quyến rũ: "Nếu như vừa rồi ta bị chết đuối, chàng có vĩnh viễn nhớ ta không?"
"Sẽ không." Hắn trầm thấp cười, cúi đầu khẽ ngậm lấy vành tai mềm mại cùa nàng, mơ mơ hồ hồ nói: "Ta sẽ chết cùng nàng......"
Quả là lời ngon tiếng ngọt. Trong lòng Tịch Nhan khẽ hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra bơi về phía bên kia bể tắm, đi lên sau tấm bình phong lau nước trên người.
Xuyên qua khe hở của tấm bình phong, Tịch Nhan có thể nhìn thấy hắn vẫnở chỗ cũ duy trì tư thế ngồi như trước, ánh mắt không hề chớp nhìn về phía bên này, giống như có thể xuyên thấu qua tấm bình phong, nhìn thấu nàng.
Ánh mắt sáng quắc, cơ hồ có thể làm cho người khác tan chảy ra.
Hắn chắc hẳn có một chút thích mình, chẳng phải sao?
Động tác tay Tịch Nhan dần dần chậm lại. Mặc kệ hắn lúc trước vì mục đích gì mà cưới mình, ít nhất cho tới bây giờ, là thật lòng với nàng? Nếu không, sủng nịch như vậy, trăm thuận ngàn y như vậy, ngàn vạn nhu tình như vậy, làm sao có thể giả vờ được?
Nhưng mà...... Nam nhân đều là kẻ có mới nới cũ, có lẽ nửa tháng, một tháng, hay nửa năm sau, hắn sẽ chán ghét nàng thì sao?
Rốt cuộc nàng cũng không thể nhìn thấu con người hắn, dù cho cố gắng thế nào đi nữa nàng cũng không thể đoán được tâm tư của hắn
Nếu có thể làm cho thời gian dừng ngay tại thời khắc này vĩnh viễn, lúc hắn đang thích nàng, có phải là sự lựa chọn sáng suốt hay không?
Đến buổi chiều, hai người hiển nhiên cùng nghỉ ngơi ở một chỗ, Tịch Nhan nằm trên khuỷu tay hắn, nhưng thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, đến khi nghe được hô hấp trầm ổn của hắn, rốt cục nhịn không được mở mắt ra, tinh tế đánh giá hắn.
Thế nhưng...... Sẽ có cảm giác luyến tiếc. Tịch Nhan nhịn không được nhắm mắt lại.
Nhan Nhan, không thể tiếp tục như vậy nữa, ngươi thật sự nên dứt khoát rời đi.