Chương : 65
" Tớ không dám nhìn đến.
Một câu đơn giản biết bao, nhưng lại bao hàm bao nhiêu chua xót vô vọng? Đúng vậy, trên lưng đeo ký ức của mình đã đủ thống khổ, còn phải đeo của hai người, nỗi thống khổ vô hình lại tăng lên gấp bội.
Diệp Tòng Y nhìn nàng, nước mắt kinh ngạc chảy xuống, Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế cảm xúc kích động trong nội tâm, chậm rãi quay đầu, bốn mắt hai người lại đối nhau, tương đối khá lâu, đều rơi lệ không nói gì.
Tuổi thanh xuân trong ký ức của Trầm Hàn Sanh lướt qua hiện lên trong đầu, một cỗ bi ai khắc cốt, như nước thấm vào khăn tay, dần dần lan tràn đến từng nơi trong tâm linh, lan tràn đến mỗi góc phòng, bao phủ toàn bộ thế giới.
Thời gian ở đây lạnh lẽo nén giữa bầu không khí, chảy xuôi không tiếng động.
Một chuỗi tiếng chuông di động dồn dập vang lên, âm thanh sắc bén trong căn phòng đang yên lặng trở nên có vẻ đặc biệt chói tai. Trầm Hàn Sanh giật mình, thân thể lại không chút nhúc nhích, lúc này nàng thật sự không có tâm tình tiếp nhận điện thoại, Diệp Tòng Y lại như nghĩ đến điều gì, hàm răng tuyết trắng khẽ cắn môi dưới.
Tiếng chuông kia vẫn không thuận theo mà vang lên không buông tha, Trầm Hàn Sanh dần mất đi kiên nhẫn, nhịn không được lấy di động ra nhìn, cái tên hiện lên trên màn hình khiến nàng thay đổi chủ ý, nàng đưa tay lau nước mắt trên mặt, rốt cuộc cũng nhấn xuống nút trả lời: “A lô?”
-...
Không biết đối phương nói gì đó, Trầm Hàn Sanh liếc mắt nhìn Diệp Tòng Y một cái, tận lực làm cho giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh tự nhiên: “Đúng vậy, cậu ấy đang ở chỗ tôi.”
Không biết bên kia là vì nghe ra thanh âm dị thường của nàng hay là đã có được câu trả lời mong muốn, đáp lại một câu, ngoài dự liệu của người kia mà nhanh chóng cúp điện thoại. Biểu tình Trầm Hàn Sanh có chút ngơ ngác, đưa di động thả lại chỗ cũ, nghi hoặc nói với Diệp Tòng Y: “Là Hà Na, em ấy... Hỏi cậu có phải đang ở chỗ tớ hay không.”
- Ừ. – Thần sắc Diệp Tòng Y tựa hồ được thả lỏng.
Trầm Hàn Sanh đánh giá cô một chút, nhấp mím môi, khẽ nói: “Cậu nên đi tắm nước ấm đi, thế này sẽ dễ bị cảm, hơn nữa... Hơn nữa sắc mặt cậu trông không tốt.”
Hai mắt đẫm lệ của Diệp Tòng Y dừng trên người nàng, cũng không nói gì, mới từ miệng nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tớ hận cậu.”
Trầm Hàn Sanh há miệng thở dốc, còn chưa nói được gì, Diệp Tòng Y khóc, tăng thêm giọng điệu: “Hàn Sanh, tớ hận cậu!”
- Tại sao không nói cho tớ biết sự thật? Tại sao muốn nhìn bọn họ gạt tớ? – Diệp Tòng Y ngồi ngã xuống mặt sàn lạnh như băng, khóc rống lên, thanh âm tràn ngập đau đớn nói không nên lời: “Hàn Sanh, vì sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?”
Nhìn bộ dạng đau lòng chết đi sống lại của cô, ngực Trầm Hàn Sanh đau nhức không ngừng: “Tớ...” Nàng khó khăn hô hấp một hơi, ngồi xuống cùng cô, cánh tay muốn đỡ cô, nhưng lại cứng đờ giữa không trung, sau đó buông xuống.
- Tòng Y... – Thanh âm của nàng nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, tớ muốn nói cho cậu biết, hơn ai hết càng muốn nói cho cậu biết chân tướng, nhưng sau đó... Tớ lại không biết mình có nên làm vậy hay không, mọi chuyện đều vượt ngoài tưởng tượng của tớ...” Môi nàng nhẹ nhàng run run, mất khí lực rất lớn mới có thể khiến mình nói tiếp được: “Ngày đó, ngày đó cũng giống như mọi khi, cậu đi công ty làm, tớ đi kiêm chức, sau đó... Cậu không trở lại, nhưng trong gian phòng nhỏ của chúng ta, đồ đạc của cậu vẫn còn, từng chỗ đều còn hơi thở của cậu. Tớ kiên nhẫn ngồi trong gian phòng nhỏ đợi cậu, tớ tin cậu sẽ trở về, một ngày, hai ngày, ba ngày... Mãi cho đến khi tớ không còn cách nào an ủi chính mình, mãi đến khi tớ ý thức được chuyện gì xảy ra...”
- Tớ vẫn không thể tin được cậu rời đi, tớ không tiếp nhận được sự thật này, lúc ấy tớ quả thật điên rồi, tớ liều mạng đi tìm cậu, đến công ty, đến trường học, đi thành phố L, đi tất cả những nơi cậu có thể đến, tớ liều mạng đi hỏi thăm, đến nhà cậu, đến nhà thân thích, nhà bạn bè, nhà tất cả bạn bè cậu biết, sau khi bị mẹ cậu nhục mạ và uy hiếp, tớ chỉ có thể lén lút làm việc này. Đó là gian đoạn bi thảm đen tối nhất cuộc đời tớ, đến nay tớ vẫn không dám nhớ lại đoạn thời gian đó, tớ tiêu hết tiền tiết kiệm của mình, đi khắp thế gian tìm cậu, tớ dừng lại không được, biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngay cả bản thân cũng không nhận ra mình. – Nói tới đây, nàng buồn bã cười: “Cậu biết không, trong loại gia đình như bọn tớ, SV giống tớ, điều đó đại diện cho cái gì, đại diện cho việc cả nhà đã có một lối thoát, nhưng lúc ấy, cậu lại biến mất bên cạnh tớ, không có tin tức gì, làm tớ uể oải, suy sụp, tuyệt vọng, trừ tìm cậu, tớ không có một ý tưởng gì khác, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có, từ lúc đến trường, tớ chịu được mọi ánh mắt lạnh lùng khinh thị, tớ chịu được bần cùng cơ hàn, chìm vào cố gắng, chìm vào phấn đấu, chìm vào đấu tranh, đột nhiên tất cả chúng trở nên không có ý nghĩ gì cả, tớ cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ, tương lai của tớ hoàn toàn bị hủy. Tớ chỉ liều mình đi tìm cậu, cho dù không có khả nàng, cũng muốn dùng sinh mệnh này để tìm cậu, nếu không... Nếu không bởi vì chị hai tớ, nếu không đau lòng áy náy cho những năm tháng chị ấy vì tớ mà trả giá, tớ thật sự không có cách nào tỉnh lại được, không có cách nào vực dậy được, không có cách nào tiếp tục đi học lại.”
- Hàn Sanh... – Diệp Tòng Y nghe được đã sớm đau đớn khó chịu, khóc không thành tiếng.
Ánh mắt Trầm Hàn Sanh dại ra, biểu tình cứng ngắc: “Khi ở Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, tớ cũng không buông tha việc tìm cậu, vẫn không bỏ cuộc, nhưng cũng không thu được kết quả gì, mãi cho đến... Mãi cho đến sau khi tớ làm việc ở Bắc Kinh, ngẫu nhiên có một cơ hội, tớ tìm hiểu được tin tức của cậu, tớ biết cậu mất trí nhớ, biết cậu ở thành phố này, tớ biết cậu từng nằm viện ở Thánh Hòa...” Ánh mắt nàng lơ đãng xẹt qua thứ lấp lánh trên ngón áp út tay trái của Diệp Tòng Y, khóe miệng giật giật: “Tớ còn biết, cậu kết hôn.”
Diệp Tòng Y lúc này mới ý thức được, trên tay mình còn một chiếc nhẫn kết hôn, mà sau đả kích lớn mấy ngày qua, cô tự nhiên lại quên mất thứ này đại biểu cho bi thảm và khuất nhục của cô. Ánh mắt Trầm Hàn Sanh như chiếc bàn ủi, đốt cháy tim cô, cô vừa ân hận lại vừa đau đớn, giống như phát cáu gỡ cái nhẫn ra, “đinh” một tiếng ném vào thùng rác.
Trầm Hàn Sanh có chút ngạc nhiên: “Cậu...”
- Cậu cảm thấy đáng tiếc à? – Khóe miệng Diệp Tòng Y hơi động, trong đôi mắt cô lại tràn đầy tia thống khổ.
Trầm Hàn Sanh thở thật dài một hơi, một lần nữa chìm vào ký ức: “Chuyện cậu mất trí nhớ, với tớ mà nói là đả kích trầm trọng, tin cậu kết hôn, đả kích đầu óc tớ choáng vàng, khiến tớ không dám tin. Nhiều năm qua truy tìm như vậy, rốt cuộc cũng có kết quả, cũng làm tớ mừng như điên. – Nói tới đây, thanh âm của nàng trở nên trầm thấp lạnh lẽo kỳ lạ: “Lúc đó tớ liền quyết định đến thành phố chỗ cậu ở để tìm cậu, vì thế, chập tối hôm đó, tớ gặp được cậu, cậu và Tào Vân Tuấn siêu thị cách từ nhà cậu không xa đi ra. Một tay hắn cầm đồ đạc, một tay ôm cậu, mà cậu, trong tay ôm một đứa bé, hắn nói gì đó với cậu, sau đó cậu cười ngọt ngào, nhìn có vẻ như hạnh phúc như vậy, khoảnh khắc đó, cõi lòng tớ tan nát.”
Những giọt nước mắt khác của Diệp Tòng Y lại tiến ra mãnh liệt, môi cô giật giật, giống như muốn giải thích gì đó, nhưng đến bên miệng lại nuốt xuống, ánh mắt Trầm Hàn Sanh nhìn cô, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nên nói mọi thứ đơn giản hơn một chút, vì thế nhẹ giọng nói: “Sau đó, tớ lại tạo vài lần chạm mặt, cậu nhìn thấy tớ, hoàn toàn không nhận ra tớ, rồi sau đó... Tớ nhờ giáo sư giúp đỡ, giới thiệu tớ vào Thánh Hòa.”
Trầm Hàn Sanh nhớ lại những gì trải qua, giống như trải qua mọi chuyện một lần nữa, cả người đều có vẻ mệt mỏi không chịu được
Diệp Tòng Y nhẹ giọng nức nở, chữ ‘hận’ rốt cuộc cũng không nói nên lời, qua một hồi lâu, mới thì thào nói: “Tớ xem qua nhật ký, chúng ta có từng nói giỡn, nếu ngày nào đó tớ mất trí nhớ, cậu phải giúp tớ đem trí nhớ trở về, phải lại làm cho tớ lại yêu cậu, Hàn Sanh, đây là cậu hứa với tớ, nhưng cậu không làm được, cậu không làm được!”
- Đúng vậy, tớ từng hứa. – Trầm Hàn Sanh nhìn cô một lúc lâu, nước mắt bỗng nhiên chảy ròng ròng: “Nhưng Tòng Y, tớ cũng không có bản lĩnh làm cho cậu yêu tớ lần thứ hai, mà lời hứa của chúng ta, cũng không có nói đến đứa bé, cậu biết không? Có đứa bé, không còn giống nữa, cái gì cũng không giống nữa.”
Kim đồng hồ đã chỉ hướng hai giờ sáng.
Cho dù đã tắm rửa một cái, thay một thân quần áo sạch sẽ, lại bị Trầm Hàn Sanh bắt uống một chén canh nóng, Diệp Tòng Y vẫn cảm thấy rét lạnh quanh người, Trầm Hàn Sanh thấy cô buông chén muỗng, hai tay chà sát mặt, đứng dậy khỏi sô pha, chỉ chỉ phòng mình: “Tòng Y, đã khuya, đi ngủ đi.”
Ánh mắt Diệp Tòng Y sưng đỏ không chịu được, khẽ nói: “Tớ ngủ nơi này là được rồi.”
Trầm Hàn Sanh hơi hơi cau mày, đột nhiên hiểu được cô suy nghĩ gì, trở vào phòng ngủ, cầm một cái gối đầu, và một cái chăn mỏng lại đây, nàng bày xếp gối đầu xong, sau đó nhanh chóng nói: “Cậu ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Diệp Tòng Y ngóng nhìn bóng dáng của nàng, trong lòng đau nhức không chịu nổi, bỗng nhẹ giọng gọi một tiếng: “Hàn Sanh.”
Cơ thể Trầm Hàn Sanh vì tiếng gọi của cô mà cứng lên một chút, sau đó quay đầu. Diệp Tòng Y nhịn xuống nước mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: “Cậu cho rằng, tớ khi đó không yêu cậu, thật không?”
Trầm Hàn Sanh nhếch môi, một lời cũng không phát ra.
Trên gương mặt tái nhợt của Diệp Tòng Y hiện lên nụ cười chua xót, thanh âm run run nói: “Tớ đây, khi đó như vậy với cậu, cậu cho là cái gì? Tớ chủ động gọi điện thoại cho cậu, tìm mọi cớ đi gặp cậu, tớ thân thiết với cậu, thậm chí tớ ở trong xe... Với cậu như vậy, cậu cho là cái gì? Có phải là cậu cho rằng tớ có thể tùy tiện với cậu như vậy, chẳng lẽ tớ ở trong lòng cậu lại ti tiện như vậy?”
- Tớ đương nhiên không nghĩ cậu như vậy. Cậu đã nói, cậu thích tớ.
- Thích... – Diệp Tòng Y thì thào lặp lại một câu.
Trầm Hàn Sanh thấy chăn trên người cô trượt xuống dưới, không tự kiềm hãm được đi tới, thay cô bao lấy thân người.
- Hàn Sanh, tớ không còn gì cả. – Diệp Tòng Y bỗng nhiên đưa tay ôm chặt nàng, nức nở nói: “Tớ không còn gì cả, tớ cũng đã mất đi cậu, phải không?”
- Tòng Y, tớ vẫn ở bên cạnh cậu. – Trầm Hàn Sanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Dù xảy ra chuyện làm cậu khó có thể chấp nhận đến cỡ nào, cuối cùng cũng sẽ qua đi.”
- Nhưng cậu đã không còn yêu tớ nữa, phải không?
Ngữ khí của cô lạnh lẽo tuyệt vọng, làm cho người ta nghe xong nhịn không được sinh ra lòng trắc ẩn, yếu hầu Trầm Hàn Sanh giống như bị cái gì ngăn chặn, trong lòng có một cảm giác khó chịu nói không nên lời, thật lâu sau, nàng buông cô ra, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tòng Y, đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Một câu đơn giản biết bao, nhưng lại bao hàm bao nhiêu chua xót vô vọng? Đúng vậy, trên lưng đeo ký ức của mình đã đủ thống khổ, còn phải đeo của hai người, nỗi thống khổ vô hình lại tăng lên gấp bội.
Diệp Tòng Y nhìn nàng, nước mắt kinh ngạc chảy xuống, Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế cảm xúc kích động trong nội tâm, chậm rãi quay đầu, bốn mắt hai người lại đối nhau, tương đối khá lâu, đều rơi lệ không nói gì.
Tuổi thanh xuân trong ký ức của Trầm Hàn Sanh lướt qua hiện lên trong đầu, một cỗ bi ai khắc cốt, như nước thấm vào khăn tay, dần dần lan tràn đến từng nơi trong tâm linh, lan tràn đến mỗi góc phòng, bao phủ toàn bộ thế giới.
Thời gian ở đây lạnh lẽo nén giữa bầu không khí, chảy xuôi không tiếng động.
Một chuỗi tiếng chuông di động dồn dập vang lên, âm thanh sắc bén trong căn phòng đang yên lặng trở nên có vẻ đặc biệt chói tai. Trầm Hàn Sanh giật mình, thân thể lại không chút nhúc nhích, lúc này nàng thật sự không có tâm tình tiếp nhận điện thoại, Diệp Tòng Y lại như nghĩ đến điều gì, hàm răng tuyết trắng khẽ cắn môi dưới.
Tiếng chuông kia vẫn không thuận theo mà vang lên không buông tha, Trầm Hàn Sanh dần mất đi kiên nhẫn, nhịn không được lấy di động ra nhìn, cái tên hiện lên trên màn hình khiến nàng thay đổi chủ ý, nàng đưa tay lau nước mắt trên mặt, rốt cuộc cũng nhấn xuống nút trả lời: “A lô?”
-...
Không biết đối phương nói gì đó, Trầm Hàn Sanh liếc mắt nhìn Diệp Tòng Y một cái, tận lực làm cho giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh tự nhiên: “Đúng vậy, cậu ấy đang ở chỗ tôi.”
Không biết bên kia là vì nghe ra thanh âm dị thường của nàng hay là đã có được câu trả lời mong muốn, đáp lại một câu, ngoài dự liệu của người kia mà nhanh chóng cúp điện thoại. Biểu tình Trầm Hàn Sanh có chút ngơ ngác, đưa di động thả lại chỗ cũ, nghi hoặc nói với Diệp Tòng Y: “Là Hà Na, em ấy... Hỏi cậu có phải đang ở chỗ tớ hay không.”
- Ừ. – Thần sắc Diệp Tòng Y tựa hồ được thả lỏng.
Trầm Hàn Sanh đánh giá cô một chút, nhấp mím môi, khẽ nói: “Cậu nên đi tắm nước ấm đi, thế này sẽ dễ bị cảm, hơn nữa... Hơn nữa sắc mặt cậu trông không tốt.”
Hai mắt đẫm lệ của Diệp Tòng Y dừng trên người nàng, cũng không nói gì, mới từ miệng nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tớ hận cậu.”
Trầm Hàn Sanh há miệng thở dốc, còn chưa nói được gì, Diệp Tòng Y khóc, tăng thêm giọng điệu: “Hàn Sanh, tớ hận cậu!”
- Tại sao không nói cho tớ biết sự thật? Tại sao muốn nhìn bọn họ gạt tớ? – Diệp Tòng Y ngồi ngã xuống mặt sàn lạnh như băng, khóc rống lên, thanh âm tràn ngập đau đớn nói không nên lời: “Hàn Sanh, vì sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?”
Nhìn bộ dạng đau lòng chết đi sống lại của cô, ngực Trầm Hàn Sanh đau nhức không ngừng: “Tớ...” Nàng khó khăn hô hấp một hơi, ngồi xuống cùng cô, cánh tay muốn đỡ cô, nhưng lại cứng đờ giữa không trung, sau đó buông xuống.
- Tòng Y... – Thanh âm của nàng nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, tớ muốn nói cho cậu biết, hơn ai hết càng muốn nói cho cậu biết chân tướng, nhưng sau đó... Tớ lại không biết mình có nên làm vậy hay không, mọi chuyện đều vượt ngoài tưởng tượng của tớ...” Môi nàng nhẹ nhàng run run, mất khí lực rất lớn mới có thể khiến mình nói tiếp được: “Ngày đó, ngày đó cũng giống như mọi khi, cậu đi công ty làm, tớ đi kiêm chức, sau đó... Cậu không trở lại, nhưng trong gian phòng nhỏ của chúng ta, đồ đạc của cậu vẫn còn, từng chỗ đều còn hơi thở của cậu. Tớ kiên nhẫn ngồi trong gian phòng nhỏ đợi cậu, tớ tin cậu sẽ trở về, một ngày, hai ngày, ba ngày... Mãi cho đến khi tớ không còn cách nào an ủi chính mình, mãi đến khi tớ ý thức được chuyện gì xảy ra...”
- Tớ vẫn không thể tin được cậu rời đi, tớ không tiếp nhận được sự thật này, lúc ấy tớ quả thật điên rồi, tớ liều mạng đi tìm cậu, đến công ty, đến trường học, đi thành phố L, đi tất cả những nơi cậu có thể đến, tớ liều mạng đi hỏi thăm, đến nhà cậu, đến nhà thân thích, nhà bạn bè, nhà tất cả bạn bè cậu biết, sau khi bị mẹ cậu nhục mạ và uy hiếp, tớ chỉ có thể lén lút làm việc này. Đó là gian đoạn bi thảm đen tối nhất cuộc đời tớ, đến nay tớ vẫn không dám nhớ lại đoạn thời gian đó, tớ tiêu hết tiền tiết kiệm của mình, đi khắp thế gian tìm cậu, tớ dừng lại không được, biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngay cả bản thân cũng không nhận ra mình. – Nói tới đây, nàng buồn bã cười: “Cậu biết không, trong loại gia đình như bọn tớ, SV giống tớ, điều đó đại diện cho cái gì, đại diện cho việc cả nhà đã có một lối thoát, nhưng lúc ấy, cậu lại biến mất bên cạnh tớ, không có tin tức gì, làm tớ uể oải, suy sụp, tuyệt vọng, trừ tìm cậu, tớ không có một ý tưởng gì khác, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có, từ lúc đến trường, tớ chịu được mọi ánh mắt lạnh lùng khinh thị, tớ chịu được bần cùng cơ hàn, chìm vào cố gắng, chìm vào phấn đấu, chìm vào đấu tranh, đột nhiên tất cả chúng trở nên không có ý nghĩ gì cả, tớ cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ, tương lai của tớ hoàn toàn bị hủy. Tớ chỉ liều mình đi tìm cậu, cho dù không có khả nàng, cũng muốn dùng sinh mệnh này để tìm cậu, nếu không... Nếu không bởi vì chị hai tớ, nếu không đau lòng áy náy cho những năm tháng chị ấy vì tớ mà trả giá, tớ thật sự không có cách nào tỉnh lại được, không có cách nào vực dậy được, không có cách nào tiếp tục đi học lại.”
- Hàn Sanh... – Diệp Tòng Y nghe được đã sớm đau đớn khó chịu, khóc không thành tiếng.
Ánh mắt Trầm Hàn Sanh dại ra, biểu tình cứng ngắc: “Khi ở Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, tớ cũng không buông tha việc tìm cậu, vẫn không bỏ cuộc, nhưng cũng không thu được kết quả gì, mãi cho đến... Mãi cho đến sau khi tớ làm việc ở Bắc Kinh, ngẫu nhiên có một cơ hội, tớ tìm hiểu được tin tức của cậu, tớ biết cậu mất trí nhớ, biết cậu ở thành phố này, tớ biết cậu từng nằm viện ở Thánh Hòa...” Ánh mắt nàng lơ đãng xẹt qua thứ lấp lánh trên ngón áp út tay trái của Diệp Tòng Y, khóe miệng giật giật: “Tớ còn biết, cậu kết hôn.”
Diệp Tòng Y lúc này mới ý thức được, trên tay mình còn một chiếc nhẫn kết hôn, mà sau đả kích lớn mấy ngày qua, cô tự nhiên lại quên mất thứ này đại biểu cho bi thảm và khuất nhục của cô. Ánh mắt Trầm Hàn Sanh như chiếc bàn ủi, đốt cháy tim cô, cô vừa ân hận lại vừa đau đớn, giống như phát cáu gỡ cái nhẫn ra, “đinh” một tiếng ném vào thùng rác.
Trầm Hàn Sanh có chút ngạc nhiên: “Cậu...”
- Cậu cảm thấy đáng tiếc à? – Khóe miệng Diệp Tòng Y hơi động, trong đôi mắt cô lại tràn đầy tia thống khổ.
Trầm Hàn Sanh thở thật dài một hơi, một lần nữa chìm vào ký ức: “Chuyện cậu mất trí nhớ, với tớ mà nói là đả kích trầm trọng, tin cậu kết hôn, đả kích đầu óc tớ choáng vàng, khiến tớ không dám tin. Nhiều năm qua truy tìm như vậy, rốt cuộc cũng có kết quả, cũng làm tớ mừng như điên. – Nói tới đây, thanh âm của nàng trở nên trầm thấp lạnh lẽo kỳ lạ: “Lúc đó tớ liền quyết định đến thành phố chỗ cậu ở để tìm cậu, vì thế, chập tối hôm đó, tớ gặp được cậu, cậu và Tào Vân Tuấn siêu thị cách từ nhà cậu không xa đi ra. Một tay hắn cầm đồ đạc, một tay ôm cậu, mà cậu, trong tay ôm một đứa bé, hắn nói gì đó với cậu, sau đó cậu cười ngọt ngào, nhìn có vẻ như hạnh phúc như vậy, khoảnh khắc đó, cõi lòng tớ tan nát.”
Những giọt nước mắt khác của Diệp Tòng Y lại tiến ra mãnh liệt, môi cô giật giật, giống như muốn giải thích gì đó, nhưng đến bên miệng lại nuốt xuống, ánh mắt Trầm Hàn Sanh nhìn cô, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nên nói mọi thứ đơn giản hơn một chút, vì thế nhẹ giọng nói: “Sau đó, tớ lại tạo vài lần chạm mặt, cậu nhìn thấy tớ, hoàn toàn không nhận ra tớ, rồi sau đó... Tớ nhờ giáo sư giúp đỡ, giới thiệu tớ vào Thánh Hòa.”
Trầm Hàn Sanh nhớ lại những gì trải qua, giống như trải qua mọi chuyện một lần nữa, cả người đều có vẻ mệt mỏi không chịu được
Diệp Tòng Y nhẹ giọng nức nở, chữ ‘hận’ rốt cuộc cũng không nói nên lời, qua một hồi lâu, mới thì thào nói: “Tớ xem qua nhật ký, chúng ta có từng nói giỡn, nếu ngày nào đó tớ mất trí nhớ, cậu phải giúp tớ đem trí nhớ trở về, phải lại làm cho tớ lại yêu cậu, Hàn Sanh, đây là cậu hứa với tớ, nhưng cậu không làm được, cậu không làm được!”
- Đúng vậy, tớ từng hứa. – Trầm Hàn Sanh nhìn cô một lúc lâu, nước mắt bỗng nhiên chảy ròng ròng: “Nhưng Tòng Y, tớ cũng không có bản lĩnh làm cho cậu yêu tớ lần thứ hai, mà lời hứa của chúng ta, cũng không có nói đến đứa bé, cậu biết không? Có đứa bé, không còn giống nữa, cái gì cũng không giống nữa.”
Kim đồng hồ đã chỉ hướng hai giờ sáng.
Cho dù đã tắm rửa một cái, thay một thân quần áo sạch sẽ, lại bị Trầm Hàn Sanh bắt uống một chén canh nóng, Diệp Tòng Y vẫn cảm thấy rét lạnh quanh người, Trầm Hàn Sanh thấy cô buông chén muỗng, hai tay chà sát mặt, đứng dậy khỏi sô pha, chỉ chỉ phòng mình: “Tòng Y, đã khuya, đi ngủ đi.”
Ánh mắt Diệp Tòng Y sưng đỏ không chịu được, khẽ nói: “Tớ ngủ nơi này là được rồi.”
Trầm Hàn Sanh hơi hơi cau mày, đột nhiên hiểu được cô suy nghĩ gì, trở vào phòng ngủ, cầm một cái gối đầu, và một cái chăn mỏng lại đây, nàng bày xếp gối đầu xong, sau đó nhanh chóng nói: “Cậu ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Diệp Tòng Y ngóng nhìn bóng dáng của nàng, trong lòng đau nhức không chịu nổi, bỗng nhẹ giọng gọi một tiếng: “Hàn Sanh.”
Cơ thể Trầm Hàn Sanh vì tiếng gọi của cô mà cứng lên một chút, sau đó quay đầu. Diệp Tòng Y nhịn xuống nước mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: “Cậu cho rằng, tớ khi đó không yêu cậu, thật không?”
Trầm Hàn Sanh nhếch môi, một lời cũng không phát ra.
Trên gương mặt tái nhợt của Diệp Tòng Y hiện lên nụ cười chua xót, thanh âm run run nói: “Tớ đây, khi đó như vậy với cậu, cậu cho là cái gì? Tớ chủ động gọi điện thoại cho cậu, tìm mọi cớ đi gặp cậu, tớ thân thiết với cậu, thậm chí tớ ở trong xe... Với cậu như vậy, cậu cho là cái gì? Có phải là cậu cho rằng tớ có thể tùy tiện với cậu như vậy, chẳng lẽ tớ ở trong lòng cậu lại ti tiện như vậy?”
- Tớ đương nhiên không nghĩ cậu như vậy. Cậu đã nói, cậu thích tớ.
- Thích... – Diệp Tòng Y thì thào lặp lại một câu.
Trầm Hàn Sanh thấy chăn trên người cô trượt xuống dưới, không tự kiềm hãm được đi tới, thay cô bao lấy thân người.
- Hàn Sanh, tớ không còn gì cả. – Diệp Tòng Y bỗng nhiên đưa tay ôm chặt nàng, nức nở nói: “Tớ không còn gì cả, tớ cũng đã mất đi cậu, phải không?”
- Tòng Y, tớ vẫn ở bên cạnh cậu. – Trầm Hàn Sanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Dù xảy ra chuyện làm cậu khó có thể chấp nhận đến cỡ nào, cuối cùng cũng sẽ qua đi.”
- Nhưng cậu đã không còn yêu tớ nữa, phải không?
Ngữ khí của cô lạnh lẽo tuyệt vọng, làm cho người ta nghe xong nhịn không được sinh ra lòng trắc ẩn, yếu hầu Trầm Hàn Sanh giống như bị cái gì ngăn chặn, trong lòng có một cảm giác khó chịu nói không nên lời, thật lâu sau, nàng buông cô ra, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tòng Y, đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”