Chương : 66
Dày vò đến hừng đông, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng nằm trên giường, nhắm mắt lại, ý thức vẫn vô cùng tỉnh táo, cảm giác tỉnh táo này khiến Trầm Hàn Sanh cảm thấy bị hành hạ gấp bội lần, trong bóng đêm, nàng bỗng nhiên xoay người lại, nằm nghiêng, tay bỏ lên gối mình, nhìn một hồi lâu cánh cửa ngăn cách Diệp Tòng Y.
Tòng Y, Tòng Y... Trong lòng nàng thì thầm tên cô, chất lỏng ấm áp không tự chủ được mà từ hốc mắt tràn ra, theo khóe mắt chảy xuống gối đầu.
Thật lâu, thật lâu không gặp nhau, nghĩ rằng cứ như vậy đem tên cô chôn sâu vào đáy lòng, từ nay về sau sống bình thản, nàng không hề nghĩ đến, khi gặp lại sẽ là tình cảnh ngày hôm nay.
Chuyện nàng vô cùng lo lắng sợ hãi rốt cuộc cũng xảy ra, hơn nữa xảy ra nhanh như vậy, nhưng mà, ngoại trừ khóc, ngoại trừ trầm mặc, nàng chỉ có thể giống như một người bạn bè bình thường, nói với cô ‘cuối cùng cũng sẽ qua đi’ giống như chẳng liên quan đến mình, lời nói của mình không đến nơi đến chốn, mặc dù nàng biết chân tướng trong quyển nhật ký kia có bao nhiêu tàn khốc với Tòng Y, mặc dù biết cô đau đớn bao nhiêu, đau đớn đến hít thở không thông.
Dù chỉ cách nhau một căn phòng, nhưng lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được xa tận chân trời gần ngay trước mắt, cảm giác xa cách này, còn xa mãnh liệt hơn khi nàng vừa đến thành phố này, lặng yên dõi theo cô, bởi vì lúc đó, nàng còn bảo bọc cô, bảo bọc lời hứa của hai người, nhưng bây giờ, bên người nàng đã có người khác.
Nàng bất lực như thế, ngay cả dũng khí tiến lên đưa tay ôm cô cũng không có, ngay cả dũng khí hỏi cô một câu cũng không có.
Trầm Hàn Sanh đem mặt vùi vào gối đầu, cắn răng, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Phương đông dần dần sáng lên, ánh sáng mỏng manh xuyên vào cửa sổ.
Hai tay Trầm Hàn Sanh chà xát khuôn mặt chết lặng, lấy quần áo mặc vào, khi tay cầm đến nắm cửa, trong mắt nàng xuất hiện tia do dự, ngây ra một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở cửa ra.
Ánh sáng trong phòng khách tối hơn, nhưng có thể nhìn thấy được bóng dáng nhu mĩ đang ngồi ôm gối trên sô pha, ngơ ngác xuất thần nhìn phòng ngủ bên này.
Thì ra một đêm không ngủ, không chỉ có một người mà thôi, đúng vậy, làm sao có thể ngủ được? Trầm Hàn Sanh khép hờ đôi mắt lại, rồi nhanh chóng mở ra, sau đó giống như không có việc gì, đi qua, đưa tay mở đèn, toàn bộ phòng lập tức trở nên sáng rực.
Diệp Tòng Y bỗng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Chào buổi sáng.”
- Thức dậy sớm vậy? – Chính Trầm Hàn Sanh còn cảm thấy thanh âm của mình thật giả tạo, nàng vừa xoay người về hướng toilet, vừa nói: “Đi rửa mặt đi, tớ lấy cho cậu bàn chảy đánh răng và khăn mặt mới.”
Như là phải lẩn tránh cái gì đó, động tác của Trầm Hàn Sanh còn nhanh gấp đôi bình thường, Diệp Tòng Y vào toilet trước, nàng vào phòng bếp.
Khăn mặt và bàn chải đánh răng mới đã được đặt ở đó, nhưng Diệp Tòng Y xoay chuyển ánh mắt, bị thứ khác hấp dẫn lực chú ý.
Hai cái ly súc miệng hình phim hoạt hình, bên trong có để hai cái bàn chải một đỏ một xanh, hoàn toàn là kiểu dáng tình nhân.
Đúng vậy, nàng đã ở lại nơi này như ý nguyện, trong phòng mỗi nơi đều có dấu vết thuộc về nàng.
Diệp Tòng Y nhìn ly thủy tinh bình thường trong tay mình, trong đầu lại hiện lên nụ cười ngọt ngào vô hại của Trịnh Duyệt Nhan, cảm giác bị người khác lừa gạt, thực tế bị lừa gạt lại phủ lên đau đớn, không tự giác cắn chặt đôi môi trắng bệch.
Ánh nắng mặt trời dần dần phủ đầy phòng ăn, sắc trời sáng choang.
Hai trái trứng gà chiên vàng óng trên bàn, màu sắc vô cùng mê người, hơi nóng hầm hập trong ly sữa đậu nành bốc lên.
Giờ phút này, Trầm Hàn Sanh và Diệp Tòng Y mặt đối mặt, trên mặt đều khó nén được tiều tụy, mà ánh mắt sưng đỏ kia, lại không thể tránh né, rơi vào trong mắt đối phương.
Trong lòng hai người đều chứa đầy tâm sự, lại rất ăn ý, cúi đầu xuống, không có khẩu vị ăn bữa sáng.
Sau một lúc lâu, ánh mắt Trầm Hàn Sanh phức tạp nhìn Diệp Tòng Y: “Cậu... Hôm nay muốn đi đâu?”
Diệp Tòng Y ngẩn ra, nhanh chóng đưa mắt nhìn nàng một cái, bỗng dưng dùng thanh âm khẩn cậu khẽ nói: “Tớ... Có thể ở chỗ của cậu không?”
- Đương nhiên có thể. – Trầm Hàn Sanh chần chừ một chút, bưng ly sữa lên uống một hớp nhỏ, còn nói: “Tớ biết cậu... Tâm trạng không tốt, tớ... Có thể ở bên cạnh cậu.”
Diệp Tòng Y miễn cưỡng cười: “Không cần, tớ biết cậu phải trực ban, hơn nữa, cậu nghỉ cũng không tốt.”
- Không sao, tớ có thể nói chuyện với chủ nhiệm.
- Hàn Sanh, thật sự không cần.
Trầm Hàn Sanh còn muốn nói tiếp, Diệp Tòng Y lại nhìn nàng, nói tiếp: “Tớ muốn một mình yên tĩnh ở đây một chút. Cậu không cần quá mức lo lắng, tớ chờ cậu tan việc về.”
- Vậy được rồi, có chuyện gì cậu điện thoại cho tớ. – Trầm Hàn Sanh nghe cô nói như vậy, cũng không kiên trì nữa.
Ăn xong mọi thứ, Trầm Hàn Sanh liền đứng dậy chuẩn bị thu dọn chén đũa, nhưng Diệp Tòng Y cũng đứng dậy, giành trước thu dọn bàn.
- Tòng Y, tớ làm được rồi, cậu đến phòng khách ngồi đi.
- Không, cậu cứ để tớ làm chút chuyện. – Diệp Tòng Y không để ý lời nói của nàng, lộn xộn rối ren để ly thủy tinh trong tay vào trong mân, Trầm Hàn Sanh đưa tay tiếp lấy, cô né tránh một chút, ngón tay Trầm Hàn Sanh chạm vào tay cô, cả người cô bỗng dưng run lên, ly sữa thẳng tắp rơi xuống, “xoảng” một tiếng trong trẻo, rớt tan nát trên mặt đất.
Sắc mặt Trầm Hàn Sanh thay đổi, vội vàng kéo cô qua một bên, sau đó cao thấp kiểm tra cô một chút, sốt ruột hỏi: “Tòng Y, cậu không sao chứ?”
- Không có việc gì, tớ không sao... – Diệp Tòng Y thì thào nói xong, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt thân thiết của nàng, nước mắt bỗng từ khóe mi tràn ra: “Hàn Sanh, thực xin lỗi.”
Trầm Hàn Sanh nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu nói: “Một cái ly thôi mà, cậu không sao là tốt rồi.”
- Cậu trước kia... Chính là như vậy, cái gì cũng không để tớ làm.
Trầm Hàn Sanh sửng sốt, đôi mắt sưng đỏ của Diệp Tòng Y lại không hề chớp ngưng đọng nhìn nàng: “Cậu vẫn chiều chuộng tớ như vậy, chăm sóc tớ như vậy, tớ thấy trong nhật ký.”
Yết hầu Trầm Hàn Sanh phát đau: “Tòng Y...”
Diệp Tòng Y nhìn khuôn mặt thanh tú tinh tế trước mặt, bây giờ không muốn nhớ đến, nhưng lại không khống chế được mà nhớ đến, khuôn mặt xuất hiện vô số lần trong mơ, cảm thấy muốn làm ra vẻ một ngày một đêm yên ả, nhưng rốt cuộc cũng không ra vẻ nổi, tâm tình lại lần nữa lâm vào tan vỡ, cô liều lĩnh tiến lên, ôm chặt lấy Trầm Hàn Sanh, đem khuôn mặt chôn vào cổ Trầm Hàn Sanh, khóc rống nói: “Hàn Sanh, Hàn Sanh, tớ nên làm gì bây giờ? Sau này tớ nên làm gì bây giờ?!”
- Tại sao tớ không xem nhật ký sớm hơn?!
- Tại sao cậu không nói cho tớ biết chân tướng?!
- Tớ biết tớ không nên hận cậu, nhưng tớ không khống chế được muốn hận cậu! Tớ hận cậu, tớ hận bố mẹ tớ, tớ hận Tào Vân Tuấn, tớ hận Duyệt Nhan! Tất cả các người đều gạt tôi! Các người kết bè hủy hoại cuộc sống của tôi!
Cô gắt gao nắm chặt quần áo sau lưng Hàn Sanh, gần như gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến không hít nổi không khí, Trầm Hàn Sanh chỉ ôm lấy cô, cắn môi, không nói một lời.
- Tớ hận nhất là chính mình, thế nào tớ lại có thể quên người mình yêu nhất, tớ thế nào lại quên cậu, hức... Hàn Sanh... Tớ sao lại nhẫn tâm quên đi cậu?
Trầm Hàn Sanh bất giác siết chặt hai tay, nước mắt bỗng nhiên mãnh liệt tràn ra.
Rốt cuộc Diệp Tòng Y khóc cũng mệt mỏi, nói mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt nằm trên sô pha, hai tay vô lực rũ xuống bên người.
Trầm Hàn Sanh lấy khăn mặt lay mặt cho cô, ngồi bên người cô, yên lặng trông nom cô, một bước cũng không muốn rời đi. Qua hồi lâu, lông mi thật dài của Diệp Tòng Y hơi hơi động, suy yếu nói: “Hàn Sanh, cậu đi làm đi.”
Vì vừa nãy mới khóc nức nở, nên giọng cô có chút khàn khàn, Trầm Hàn Sanh sụt sùi, cố nén nước mắt, thấp giọng kiên định nói: “Tớ không đi.”
- Hàn Sanh, xin cậu.
- Tòng Y...
- Đi đi, cậu không giúp được tớ, tớ cần hiểu rõ mọi chuyện, tớ muốn một mình ngẫm lại rõ ràng. – Diệp Tòng Y chậm rãi mở to mắt: “Đi đi, tan việc về nhà lại ở cùng tớ.”
Trầm Hàn Sanh nhìn ánh mắt cầu xin của cô, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy: “Tớ... Sẽ sớm trở về một chút.”
- Ừ, tớ chờ cậu. – Diệp Tòng Y cố gắng di chuyển khóe miệng, cho nàng một nụ cười.
- Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, buổi trưa cậu tự làm cái gì đó để ăn, hoặc là tớ gọi người đưa cơm đến cho cậu.
- Được.
Trầm Hàn Sanh trở lại phòng ngủ, đơn giản thu dọn một chút, cầm túi đi ra, nhìn Diệp Tòng Y một cái, xoay người hướng đến cửa phòng khách.
- Hàn Sanh...
Tiếng gọi mong manh của Diệp Tòng Y từ phía sau vang lên, Trầm Hàn Sanh lập tức quay đầu.
- Ngoài nhật ký, ở chỗ này... Còn thứ gì về tớ không? Về... Tớ trước kia, tớ muốn biết nhiều hơn nữa. – Trong ánh mắt Diệp Tòng Y tràn ngập khát vọng.
Trong mắt Trầm Hàn Sanh hiện lên một tia do dự, qua một chút, mới mất tự nhiên nói: “Không... Không còn nữa, chỉ có nhật ký.”
- Ừ, cậu đi đi.
- Ừ, tớ đi đây.
Trầm Hàn Sanh quay đầu lại nhìn cô một cái, thế rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Ngày hôm ấy, nàng quả thật miễn cưỡng nâng tinh thần lên đi làm, may mà chỉ nhận vài cái tiểu phẫu, tất cả đều thuận lợi. Còn chưa đến lúc tan tầm, Trầm Hàn Sanh rốt cuộc cũng không kiềm chế được, lấy lý do không khỏe, xin nghỉ với chủ nhiệm, sớm rời khỏi bệnh viện.
Vừa về đến nhà, mở cửa ra, thì thấy Diệp Tòng Y vẫn nằm trên sô pha như buổi sáng, nàng yên tâm trở lại, lại nhịn không được kinh ngạc hỏi: “Tòng Y, cậu vẫn nằm như vậy à? Có ăn cơm trưa không?”
Diệp Tòng Y không nói lời nào, thậm chí cũng chẳng ngước đầu lên nhìn nàng, Trầm Hàn Sanh có chút kinh ngạc, nhìn kỹ, trong tay cô hình như đang cầm thứ gì đó, cô vừa đến gần nàng, vừa bỏ túi xuống: “Cậu đang xem gì vậy? Còn nghiêm túc như vậy?”
Lời vừa nói xong, nét mặt nàng không khỏi cứng đờ. Thứ Diệp Tòng Y cầm trong tay, là một xấp ảnh chụp, mà trên bàn trà, đang bày ra một tập ảnh, còn có một cái đồng hồ, một cái vòng bạc, một cái vòng thạch anh, vài cái móc điện thoại đáng yêu, còn có một chồng giấy nhỏ...
Trầm Hàn Sanh sau khi run rẩy một lúc lâu, mới có chút tự giễu nói: “Tại sao gần đây luôn có người không thích lịch sự hỏi qua tớ có đồng ý hay không đã lục lọi đồ của tớ, tớ đã không còn quyền riêng tư nữa à?”
Ánh mắt Diệp Tòng Y rời khỏi ảnh chụp trong tay, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, giọng điệu lộ ra thất vọng đau lòng: “Hàn Sanh, cuộc đời tớ, không thể chịu nổi lừa gạt nữa.”
Trầm Hàn Sanh hạ lông mi, khẽ nói: “Thực xin lỗi.” Nàng đi đến hai bước, ngồi xuống bên người cô.
- Cậu chỉ có câu này nói với tớ thôi sao?
Trầm Hàn Sanh nuốt xuống một cái, ánh mắt đảo qua mọi thứ đặt trên bàn: “Tờ giấy cậu xem, là khi học Cao trung chúng ta trao đổi. Hai cái vòng kia, và cái đồng hồ, đều là quà sinh nhật cậu tặng tớ, móc di động là mấy cái cậu từng dùng qua...”
- Tại sao cậu không muốn lấy những thứ này ra cho tớ xem? – Diệp Tòng Y bỗng dưng đánh gãy lời nàng.
- Tớ... Tớ không muốn cậu tăng thêm đau đớn.
- Nên cậu có quyền làm cho tớ chật vật hơn? – Diệp Tòng Y cười cười, ngực bỗng nhiên vừa đau vừa chua xót: “Vẫn là... Cậu sợ tớ phá hủy hạnh phúc hiện tại của cậu?”
Trầm Hàn Sanh trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, nước mắt Diệp Tòng Y đảo quanh trong ánh mắt, liều mạng không cho nó chảy xuống, thanh âm cũng đã thay đổi: “Dù sao cậu và Duyệt Nhan bây giờ cũng tốt đẹp như vậy, phải không?”
Môi Trầm Hàn Sanh run run, lại tức giận nói không nên lời, sắc mặt nàng kích động, từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang trắng, cuối cùng, rốt cuộc cũng khép môi lại.
Im lặng trong phòng, hai người giằng co không một tiếng động.
Diệp Tòng Y không biết mình tại sao lại nói những lời như vậy, như giờ khắc này, cô rốt cuộc cũng không khắc chế được ghen tị trong lòng. Trước khi xem nhật ký, cô dùng đạo đức, dùng mọi thứ để cảnh cáo bản thân, trói chặt mình, thống khổ không dám theo đuổi thứ mình khát khao, sau khi xem nhật ký, cô đã biết, thứ mình khát khao, chính là thứ thuộc về mình, người mình yêu chính là người thuộc về mình, cô vốn có được tình yêu đẹp nhất thế gian này.
Những trói buộc vốn có cũng không còn là trói buộc nữa, lòng cô đã hoàn toàn thay đổi.
Bên trong tim cô, cô hi vọng biết bao Trầm Hàn Sanh sẽ phản bác lại câu nói kia của mình, cô hi vọng biết bao nàng có thể giải thích một chút, cô vẫn chờ như vậy, nhưng mà Trầm Hàn Sanh lại không nói gì cả.
“Tong” một tiếng vang lên, một giọt nước mắt rơi xuống tấm hình trong tay, một giọt, hai giọt... Hai gương mặt non nớt trong tấm hình nhòe đi.
Trầm Hàn Sanh thấy cô khóc, trong lòng không khỏi mềm nhũn, ngập ngừng nhẹ gọi: “Tòng Y...”
- Tớ yêu cậu. – Diệp Tòng Y nghẹn ngào nói: “Hàn Sanh, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu...”
Tòng Y, Tòng Y... Trong lòng nàng thì thầm tên cô, chất lỏng ấm áp không tự chủ được mà từ hốc mắt tràn ra, theo khóe mắt chảy xuống gối đầu.
Thật lâu, thật lâu không gặp nhau, nghĩ rằng cứ như vậy đem tên cô chôn sâu vào đáy lòng, từ nay về sau sống bình thản, nàng không hề nghĩ đến, khi gặp lại sẽ là tình cảnh ngày hôm nay.
Chuyện nàng vô cùng lo lắng sợ hãi rốt cuộc cũng xảy ra, hơn nữa xảy ra nhanh như vậy, nhưng mà, ngoại trừ khóc, ngoại trừ trầm mặc, nàng chỉ có thể giống như một người bạn bè bình thường, nói với cô ‘cuối cùng cũng sẽ qua đi’ giống như chẳng liên quan đến mình, lời nói của mình không đến nơi đến chốn, mặc dù nàng biết chân tướng trong quyển nhật ký kia có bao nhiêu tàn khốc với Tòng Y, mặc dù biết cô đau đớn bao nhiêu, đau đớn đến hít thở không thông.
Dù chỉ cách nhau một căn phòng, nhưng lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được xa tận chân trời gần ngay trước mắt, cảm giác xa cách này, còn xa mãnh liệt hơn khi nàng vừa đến thành phố này, lặng yên dõi theo cô, bởi vì lúc đó, nàng còn bảo bọc cô, bảo bọc lời hứa của hai người, nhưng bây giờ, bên người nàng đã có người khác.
Nàng bất lực như thế, ngay cả dũng khí tiến lên đưa tay ôm cô cũng không có, ngay cả dũng khí hỏi cô một câu cũng không có.
Trầm Hàn Sanh đem mặt vùi vào gối đầu, cắn răng, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Phương đông dần dần sáng lên, ánh sáng mỏng manh xuyên vào cửa sổ.
Hai tay Trầm Hàn Sanh chà xát khuôn mặt chết lặng, lấy quần áo mặc vào, khi tay cầm đến nắm cửa, trong mắt nàng xuất hiện tia do dự, ngây ra một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở cửa ra.
Ánh sáng trong phòng khách tối hơn, nhưng có thể nhìn thấy được bóng dáng nhu mĩ đang ngồi ôm gối trên sô pha, ngơ ngác xuất thần nhìn phòng ngủ bên này.
Thì ra một đêm không ngủ, không chỉ có một người mà thôi, đúng vậy, làm sao có thể ngủ được? Trầm Hàn Sanh khép hờ đôi mắt lại, rồi nhanh chóng mở ra, sau đó giống như không có việc gì, đi qua, đưa tay mở đèn, toàn bộ phòng lập tức trở nên sáng rực.
Diệp Tòng Y bỗng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Chào buổi sáng.”
- Thức dậy sớm vậy? – Chính Trầm Hàn Sanh còn cảm thấy thanh âm của mình thật giả tạo, nàng vừa xoay người về hướng toilet, vừa nói: “Đi rửa mặt đi, tớ lấy cho cậu bàn chảy đánh răng và khăn mặt mới.”
Như là phải lẩn tránh cái gì đó, động tác của Trầm Hàn Sanh còn nhanh gấp đôi bình thường, Diệp Tòng Y vào toilet trước, nàng vào phòng bếp.
Khăn mặt và bàn chải đánh răng mới đã được đặt ở đó, nhưng Diệp Tòng Y xoay chuyển ánh mắt, bị thứ khác hấp dẫn lực chú ý.
Hai cái ly súc miệng hình phim hoạt hình, bên trong có để hai cái bàn chải một đỏ một xanh, hoàn toàn là kiểu dáng tình nhân.
Đúng vậy, nàng đã ở lại nơi này như ý nguyện, trong phòng mỗi nơi đều có dấu vết thuộc về nàng.
Diệp Tòng Y nhìn ly thủy tinh bình thường trong tay mình, trong đầu lại hiện lên nụ cười ngọt ngào vô hại của Trịnh Duyệt Nhan, cảm giác bị người khác lừa gạt, thực tế bị lừa gạt lại phủ lên đau đớn, không tự giác cắn chặt đôi môi trắng bệch.
Ánh nắng mặt trời dần dần phủ đầy phòng ăn, sắc trời sáng choang.
Hai trái trứng gà chiên vàng óng trên bàn, màu sắc vô cùng mê người, hơi nóng hầm hập trong ly sữa đậu nành bốc lên.
Giờ phút này, Trầm Hàn Sanh và Diệp Tòng Y mặt đối mặt, trên mặt đều khó nén được tiều tụy, mà ánh mắt sưng đỏ kia, lại không thể tránh né, rơi vào trong mắt đối phương.
Trong lòng hai người đều chứa đầy tâm sự, lại rất ăn ý, cúi đầu xuống, không có khẩu vị ăn bữa sáng.
Sau một lúc lâu, ánh mắt Trầm Hàn Sanh phức tạp nhìn Diệp Tòng Y: “Cậu... Hôm nay muốn đi đâu?”
Diệp Tòng Y ngẩn ra, nhanh chóng đưa mắt nhìn nàng một cái, bỗng dưng dùng thanh âm khẩn cậu khẽ nói: “Tớ... Có thể ở chỗ của cậu không?”
- Đương nhiên có thể. – Trầm Hàn Sanh chần chừ một chút, bưng ly sữa lên uống một hớp nhỏ, còn nói: “Tớ biết cậu... Tâm trạng không tốt, tớ... Có thể ở bên cạnh cậu.”
Diệp Tòng Y miễn cưỡng cười: “Không cần, tớ biết cậu phải trực ban, hơn nữa, cậu nghỉ cũng không tốt.”
- Không sao, tớ có thể nói chuyện với chủ nhiệm.
- Hàn Sanh, thật sự không cần.
Trầm Hàn Sanh còn muốn nói tiếp, Diệp Tòng Y lại nhìn nàng, nói tiếp: “Tớ muốn một mình yên tĩnh ở đây một chút. Cậu không cần quá mức lo lắng, tớ chờ cậu tan việc về.”
- Vậy được rồi, có chuyện gì cậu điện thoại cho tớ. – Trầm Hàn Sanh nghe cô nói như vậy, cũng không kiên trì nữa.
Ăn xong mọi thứ, Trầm Hàn Sanh liền đứng dậy chuẩn bị thu dọn chén đũa, nhưng Diệp Tòng Y cũng đứng dậy, giành trước thu dọn bàn.
- Tòng Y, tớ làm được rồi, cậu đến phòng khách ngồi đi.
- Không, cậu cứ để tớ làm chút chuyện. – Diệp Tòng Y không để ý lời nói của nàng, lộn xộn rối ren để ly thủy tinh trong tay vào trong mân, Trầm Hàn Sanh đưa tay tiếp lấy, cô né tránh một chút, ngón tay Trầm Hàn Sanh chạm vào tay cô, cả người cô bỗng dưng run lên, ly sữa thẳng tắp rơi xuống, “xoảng” một tiếng trong trẻo, rớt tan nát trên mặt đất.
Sắc mặt Trầm Hàn Sanh thay đổi, vội vàng kéo cô qua một bên, sau đó cao thấp kiểm tra cô một chút, sốt ruột hỏi: “Tòng Y, cậu không sao chứ?”
- Không có việc gì, tớ không sao... – Diệp Tòng Y thì thào nói xong, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt thân thiết của nàng, nước mắt bỗng từ khóe mi tràn ra: “Hàn Sanh, thực xin lỗi.”
Trầm Hàn Sanh nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu nói: “Một cái ly thôi mà, cậu không sao là tốt rồi.”
- Cậu trước kia... Chính là như vậy, cái gì cũng không để tớ làm.
Trầm Hàn Sanh sửng sốt, đôi mắt sưng đỏ của Diệp Tòng Y lại không hề chớp ngưng đọng nhìn nàng: “Cậu vẫn chiều chuộng tớ như vậy, chăm sóc tớ như vậy, tớ thấy trong nhật ký.”
Yết hầu Trầm Hàn Sanh phát đau: “Tòng Y...”
Diệp Tòng Y nhìn khuôn mặt thanh tú tinh tế trước mặt, bây giờ không muốn nhớ đến, nhưng lại không khống chế được mà nhớ đến, khuôn mặt xuất hiện vô số lần trong mơ, cảm thấy muốn làm ra vẻ một ngày một đêm yên ả, nhưng rốt cuộc cũng không ra vẻ nổi, tâm tình lại lần nữa lâm vào tan vỡ, cô liều lĩnh tiến lên, ôm chặt lấy Trầm Hàn Sanh, đem khuôn mặt chôn vào cổ Trầm Hàn Sanh, khóc rống nói: “Hàn Sanh, Hàn Sanh, tớ nên làm gì bây giờ? Sau này tớ nên làm gì bây giờ?!”
- Tại sao tớ không xem nhật ký sớm hơn?!
- Tại sao cậu không nói cho tớ biết chân tướng?!
- Tớ biết tớ không nên hận cậu, nhưng tớ không khống chế được muốn hận cậu! Tớ hận cậu, tớ hận bố mẹ tớ, tớ hận Tào Vân Tuấn, tớ hận Duyệt Nhan! Tất cả các người đều gạt tôi! Các người kết bè hủy hoại cuộc sống của tôi!
Cô gắt gao nắm chặt quần áo sau lưng Hàn Sanh, gần như gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến không hít nổi không khí, Trầm Hàn Sanh chỉ ôm lấy cô, cắn môi, không nói một lời.
- Tớ hận nhất là chính mình, thế nào tớ lại có thể quên người mình yêu nhất, tớ thế nào lại quên cậu, hức... Hàn Sanh... Tớ sao lại nhẫn tâm quên đi cậu?
Trầm Hàn Sanh bất giác siết chặt hai tay, nước mắt bỗng nhiên mãnh liệt tràn ra.
Rốt cuộc Diệp Tòng Y khóc cũng mệt mỏi, nói mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt nằm trên sô pha, hai tay vô lực rũ xuống bên người.
Trầm Hàn Sanh lấy khăn mặt lay mặt cho cô, ngồi bên người cô, yên lặng trông nom cô, một bước cũng không muốn rời đi. Qua hồi lâu, lông mi thật dài của Diệp Tòng Y hơi hơi động, suy yếu nói: “Hàn Sanh, cậu đi làm đi.”
Vì vừa nãy mới khóc nức nở, nên giọng cô có chút khàn khàn, Trầm Hàn Sanh sụt sùi, cố nén nước mắt, thấp giọng kiên định nói: “Tớ không đi.”
- Hàn Sanh, xin cậu.
- Tòng Y...
- Đi đi, cậu không giúp được tớ, tớ cần hiểu rõ mọi chuyện, tớ muốn một mình ngẫm lại rõ ràng. – Diệp Tòng Y chậm rãi mở to mắt: “Đi đi, tan việc về nhà lại ở cùng tớ.”
Trầm Hàn Sanh nhìn ánh mắt cầu xin của cô, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy: “Tớ... Sẽ sớm trở về một chút.”
- Ừ, tớ chờ cậu. – Diệp Tòng Y cố gắng di chuyển khóe miệng, cho nàng một nụ cười.
- Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, buổi trưa cậu tự làm cái gì đó để ăn, hoặc là tớ gọi người đưa cơm đến cho cậu.
- Được.
Trầm Hàn Sanh trở lại phòng ngủ, đơn giản thu dọn một chút, cầm túi đi ra, nhìn Diệp Tòng Y một cái, xoay người hướng đến cửa phòng khách.
- Hàn Sanh...
Tiếng gọi mong manh của Diệp Tòng Y từ phía sau vang lên, Trầm Hàn Sanh lập tức quay đầu.
- Ngoài nhật ký, ở chỗ này... Còn thứ gì về tớ không? Về... Tớ trước kia, tớ muốn biết nhiều hơn nữa. – Trong ánh mắt Diệp Tòng Y tràn ngập khát vọng.
Trong mắt Trầm Hàn Sanh hiện lên một tia do dự, qua một chút, mới mất tự nhiên nói: “Không... Không còn nữa, chỉ có nhật ký.”
- Ừ, cậu đi đi.
- Ừ, tớ đi đây.
Trầm Hàn Sanh quay đầu lại nhìn cô một cái, thế rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Ngày hôm ấy, nàng quả thật miễn cưỡng nâng tinh thần lên đi làm, may mà chỉ nhận vài cái tiểu phẫu, tất cả đều thuận lợi. Còn chưa đến lúc tan tầm, Trầm Hàn Sanh rốt cuộc cũng không kiềm chế được, lấy lý do không khỏe, xin nghỉ với chủ nhiệm, sớm rời khỏi bệnh viện.
Vừa về đến nhà, mở cửa ra, thì thấy Diệp Tòng Y vẫn nằm trên sô pha như buổi sáng, nàng yên tâm trở lại, lại nhịn không được kinh ngạc hỏi: “Tòng Y, cậu vẫn nằm như vậy à? Có ăn cơm trưa không?”
Diệp Tòng Y không nói lời nào, thậm chí cũng chẳng ngước đầu lên nhìn nàng, Trầm Hàn Sanh có chút kinh ngạc, nhìn kỹ, trong tay cô hình như đang cầm thứ gì đó, cô vừa đến gần nàng, vừa bỏ túi xuống: “Cậu đang xem gì vậy? Còn nghiêm túc như vậy?”
Lời vừa nói xong, nét mặt nàng không khỏi cứng đờ. Thứ Diệp Tòng Y cầm trong tay, là một xấp ảnh chụp, mà trên bàn trà, đang bày ra một tập ảnh, còn có một cái đồng hồ, một cái vòng bạc, một cái vòng thạch anh, vài cái móc điện thoại đáng yêu, còn có một chồng giấy nhỏ...
Trầm Hàn Sanh sau khi run rẩy một lúc lâu, mới có chút tự giễu nói: “Tại sao gần đây luôn có người không thích lịch sự hỏi qua tớ có đồng ý hay không đã lục lọi đồ của tớ, tớ đã không còn quyền riêng tư nữa à?”
Ánh mắt Diệp Tòng Y rời khỏi ảnh chụp trong tay, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, giọng điệu lộ ra thất vọng đau lòng: “Hàn Sanh, cuộc đời tớ, không thể chịu nổi lừa gạt nữa.”
Trầm Hàn Sanh hạ lông mi, khẽ nói: “Thực xin lỗi.” Nàng đi đến hai bước, ngồi xuống bên người cô.
- Cậu chỉ có câu này nói với tớ thôi sao?
Trầm Hàn Sanh nuốt xuống một cái, ánh mắt đảo qua mọi thứ đặt trên bàn: “Tờ giấy cậu xem, là khi học Cao trung chúng ta trao đổi. Hai cái vòng kia, và cái đồng hồ, đều là quà sinh nhật cậu tặng tớ, móc di động là mấy cái cậu từng dùng qua...”
- Tại sao cậu không muốn lấy những thứ này ra cho tớ xem? – Diệp Tòng Y bỗng dưng đánh gãy lời nàng.
- Tớ... Tớ không muốn cậu tăng thêm đau đớn.
- Nên cậu có quyền làm cho tớ chật vật hơn? – Diệp Tòng Y cười cười, ngực bỗng nhiên vừa đau vừa chua xót: “Vẫn là... Cậu sợ tớ phá hủy hạnh phúc hiện tại của cậu?”
Trầm Hàn Sanh trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, nước mắt Diệp Tòng Y đảo quanh trong ánh mắt, liều mạng không cho nó chảy xuống, thanh âm cũng đã thay đổi: “Dù sao cậu và Duyệt Nhan bây giờ cũng tốt đẹp như vậy, phải không?”
Môi Trầm Hàn Sanh run run, lại tức giận nói không nên lời, sắc mặt nàng kích động, từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang trắng, cuối cùng, rốt cuộc cũng khép môi lại.
Im lặng trong phòng, hai người giằng co không một tiếng động.
Diệp Tòng Y không biết mình tại sao lại nói những lời như vậy, như giờ khắc này, cô rốt cuộc cũng không khắc chế được ghen tị trong lòng. Trước khi xem nhật ký, cô dùng đạo đức, dùng mọi thứ để cảnh cáo bản thân, trói chặt mình, thống khổ không dám theo đuổi thứ mình khát khao, sau khi xem nhật ký, cô đã biết, thứ mình khát khao, chính là thứ thuộc về mình, người mình yêu chính là người thuộc về mình, cô vốn có được tình yêu đẹp nhất thế gian này.
Những trói buộc vốn có cũng không còn là trói buộc nữa, lòng cô đã hoàn toàn thay đổi.
Bên trong tim cô, cô hi vọng biết bao Trầm Hàn Sanh sẽ phản bác lại câu nói kia của mình, cô hi vọng biết bao nàng có thể giải thích một chút, cô vẫn chờ như vậy, nhưng mà Trầm Hàn Sanh lại không nói gì cả.
“Tong” một tiếng vang lên, một giọt nước mắt rơi xuống tấm hình trong tay, một giọt, hai giọt... Hai gương mặt non nớt trong tấm hình nhòe đi.
Trầm Hàn Sanh thấy cô khóc, trong lòng không khỏi mềm nhũn, ngập ngừng nhẹ gọi: “Tòng Y...”
- Tớ yêu cậu. – Diệp Tòng Y nghẹn ngào nói: “Hàn Sanh, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu...”